Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 57

Chương 57: Anh Là Người Đại Diện?

    Tích Thạch Trai, phía sau phòng bếp.

    Nhan Trinh giơ dao mổ bụng Hợp Dữ, lấy ra bao tử heo ném đi trước.

    Phương Chấn Bang ra hiệu cho một đội viên vạm vỡ, đội viên này lập tức đi tới, nhặt bao tử heo lên, dùng một cái túi lớn tìm được ở đâu đó nhét bao tử heo vào, thu nhỏ lại.

    Nhan Trinh không thèm để ý, dùng dao moi những bộ phận nội tạng khác, ném hết đi, sau đó nhấc cả xác con vật lên, dùng mũi ngửi rồi “xoẹt xoẹt” một cái, đem một số bộ phận của con lợn cắt ra rồi vứt sang một bên.

    Phương Chấn Bang nhìn nhìn không hiểu, bởi vì mấy miếng thịt bị ném ra không có miếng thịt nào trong số đó là xấu cả.

    Ông không nhịn được hỏi: “Mấy miếng thịt này làm sao vậy?”

    Nhan Trinh vội vàng cắt miếng thịt, thản nhiên đáp: “Trong đó có tạp chất.”

    Phương Chấn Bang: “Tạp chất gì?”

    Nhan Trinh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra từ ngữ uyển chuyển gì, liền đáp thẳng: “Ừm, giống các anh chính là tạp chất.”

    Phương Chấn Bang sửng sốt một chút, suy nghĩ ba giây, mới chợt hiểu ra, chẳng lẽ Nhan đại sư ý nói, con Hợp Dữ kia ăn người, sau đó tiêu hóa, hấp thu một bộ phận rất nhỏ lại xuất hiện trong mấy miếng thịt này? Đó không phải là cách dị thú hấp thu chứ? Hơn nữa, cho dù hấp thu như vậy, vẫn có thể ngửi được à???

    Nhưng mà, Nhan Trinh lại không tiếp tục nói nữa.

    Phương Chấn Bang cắn răng kêu đồng đội gói số “thịt thải” này vào một chiếc túi khác và cất riêng ra.

    Nhan Trinh vung tay thoăn thoắt, thoải mái lật cả thân con heo qua lại mấy lần, lưỡi dao sáng như tia chớp, nhanh chóng cắt đứt bảy tám miếng thịt, miếng nào cũng đỏ au mềm mại, anh vội vàng bỏ lên đĩa.

    Toàn bộ quá trình mất khoảng một phút, Nhan Trinh sau khi cắt miếng thịt mềm ra, hài lòng nói: “Những thứ còn lại là của anh, sau này ít nhất anh phải đổi lại cho tôi tám loại nguyên liệu mới, mỗi loại đều mang phần ăn ngon nhất tới, mỗi món không được dưới một cân đâu.”

    Phương Chấn Bang tính toán một chút, cũng không cảm thấy áp lực, dứt khoát đồng ý: “Không thành vấn đề.”

    Nhan Trinh chỉ xua tay: “Anh tự dọn đi, tôi đi xem cửa hàng phía trước.”

    Phương Chấn Bang vội vàng nói: “Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ thu thập sạch sẽ.”

    Thế là Nhan Trinh không nói nữa, chỉ chậm rãi đi về phía sân trước.

    Bọn người Phương Chấn Bang ở lại cũng không lãng phí thời gian, đều thu dọn sạch sẽ.

    ——Từ khi bắt đầu có ý thức trau dồi năng lực xử lý công việc, bọn họ đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, cơ bản là tham gia các loại săn bắn, đối với những việc như mổ xẻ và sắp xếp con mồi, cho dù trước đây không quen, nhưng bây giờ đã quen thuộc với nó.

    Năm phút sau, dưới sự phối hợp của mấy người, toàn bộ căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, phòng bếp cũng được bọn họ quét dọn sạch sẽ, nhìn không còn vẻ máu me như trước.

    Phương Chấn Bang liền nói: “Đi thôi, đi ra trước chào ông chủ đã, sau đó chúng ta trở về trụ sở.”

    Các đội viên khác: “Vâng!”

    Lát sau mấy người ra phía trước đã thấy đông nghịt người, đặc biệt là phòng trong cùng nơi Nhan Trinh nằm, khách nhân mặc dù có chút sợ hãi không chen vào bàn, nhưng phía sau Nhan Trinh đã chen chúc rất nhiều,  vẻ mặt Nhan Trinh ngồi sau chiếc bàn không vui, hơn nữa còn có rất nhiều người tranh nhau nói, nhưng cũng vì đông người, người ta không nghe rõ bọn họ nói cái gì. Thật đúng là ồn ào, ồn như cái chợ.

    Nhan Trinh: Phiền quá.

    Phương Chấn Bang nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Trinh, liền cảm thấy rất quen thuộc… Đột nhiên ông nhớ tới, đây chẳng phải là biểu cảm Lận đội trưởng của bọn họ mỗi khi đối mặt với ông sao? Đại sư ở với bọn Lận đội bọn họ lâu như vậy, ngay cả cách biểu đạt cũng giống nhau như đúc. Ông đã nhận ra ý nghĩa của biểu cảm này là, tôi rất sốt ruột.

    Ngẫm lại liền biết, một phần lý do tại sao những người này có thể đến đây chắc chắn là nhờ những thành viên trong nhóm và đồng nghiệp đang đứng ở góc cửa hàng với nụ cười gượng gạo, đây không phải là để kiếm tiền sao? Đại sư đến đây đã lâu, tướng mạo cũng lộ diện, bị khách du lịch phát hiện là chuyện đương nhiên, nhưng mấy tên kia chủ động dẫn bọn họ tới đây, mấy người này cũng không sợ, đại sư giận chó đánh mèo sao?

    … Thực ra những đội viên đó cũng không còn cách nào khác, vừa rồi cơ bản là bị bao vây trên đường, không nói lời nào thì không thể rời đi, hơn nữa trên phố Vĩnh Hòa cũng đã có người nhận ra Nhan Trinh, bọn họ có gạt cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng chủ động một chút, có thể khống chế thì cố gắng kiểm soát tình hình.

    Chỉ là, bọn họ căn bản không thể kiểm soát được.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Nhan Trinh luôn nở một nụ cười nhẹ trên môi, có lẽ không phải lúc nào anh cũng thật sự vui vẻ, nhưng về cơ bản nhìn anh có vẻ tốt bụng, nhưng lúc này, nụ cười đã tiêu tan từ lâu, trong lòng có cảm giác như giông bão sắp kéo đến…

    Phương Chấn Bang vội vàng tăng thêm khí lực, chen vào đám đông, đứng bên cạnh bàn của Nhan Trinh, nhỏ giọng nói với anh: “Nhan đại sư, thật xin lỗi…”

    Nhan Trinh nhíu mày: “Tôi phải về đi nấu cơm cho Lận đội trưởng, giờ lại bị bọn họ chặn lại, đóng cửa không được.”

    Phương Chấn Bang nghẹn họng: “Vậy chuyện này ngài xem phải giải quyết như thế nào?”

    Nhan Trinh: “Anh nghĩ biện pháp đi, tôi đang vội.”

    Phương Chấn Bang khóe miệng khẽ giật một cái, thăm dò nói: “Nếu không, tôi ở lại đây giúp ngài xử lý?”

    Nhan Trinh liếc ông một cái: “Ừ”

    Phương Chấn Bang cẩn thận nhìn anh: “Ngài đi mau đi! Đừng để Lận đội trưởng đói.”

    Nhan Trinh nghe ông nói vậy, gật đầu: “Tôi đi đây, cậu ấy sắp đói chết rồi.”

    Phương Chấn Bang: “Vâng, vâng!”

    Nhan Trinh hài lòng bước ra ngoài.

    Rõ ràng phía trước còn rất đông, cho dù Phương Chấn Bang có chen vào cũng tốn không ít công sức, nhưng khi Nhan Trinh bước ra ngoài, anh thản nhiên xuyên qua đám đông, người trong phòng còn không biết chuyện gì đã xảy ra, những người đó chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi ra ngoài, vừa nhìn anh mới đi hai bước liền tới cửa, muốn quay người đuổi theo, nhưng dường như có lực lượng nào đó đẩy lùi bọn họ, khiến bọn họ không thể bước thêm một bước nào nữa.

    Sau đó, mọi ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía Phương Chấn Bang.

    Bọn họ vừa mới cãi nhau, lại có người nghe được đối thoại giữa Phương Chấn Bang và Nhan Trinh, lúc này mới dán mắt vào Phương Chấn Bang, cho rằng đây có thể là người đại diện cho “Nhan đại sư”.

    Lẩm bẩm một lúc, người phía trước mới cao giọng hỏi: “Anh là người đại diện cho người đó? Nhan đại sư đã cứu mạng chúng ta, cho nên chúng tôi muốn hỏi một chút, Nhan đại sư có phải là chủ nhân của cửa hàng này không? Chúng tôi muốn mua đồ để báo đáp Nhan đại sư!”

    Có người không khỏi hỏi: “Nhan đại sư cũng là người của Đặc Ban Xử các người sao? Nghe nói trong Đặc Ban Xử hiện tại có rất nhiều người đều là đại sư, dạy người khác luyện công, tôi có thể theo Nhan đại sư học hỏi không?”

    Vì thế, càng ngày càng có nhiều câu hỏi phát sinh:

    “Nhan đại sư bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao anh lại giỏi như vậy!”

    “Sau này chúng ta có thể được như Nhan đại sư không?”

    “Nhan đại sư đi về nấu ăn? Lận đội trưởng kia là ai?”

    “Lận đội trưởng cũng rất lợi hại phải không?”

    “Có biện pháp nào nhanh chóng bảo vệ chúng tôi không, cái gì cũng được, tiền không thành vấn đề!”

    “Tôi muốn hỏi…”

    Phương Chấn Bang: “…” Câm nín.

    Ông là người đại diện phát ngôn của Lận đội trưởng, không sai, lần này lại bị hiểu lầm thành người của Nhan đại sư?

    Còn có, câu hỏi ở đâu mà nhiều thế…

    Phương Chấn Bang hít sâu một hơi, bắt đầu lần lượt trả lời từng câu hỏi.

    Thật ra, nếu như ông thật sự có thể làm người đại diện phát ngôn của Nhan đại sư, vậy quan hệ giữa Nhan đại sư và Đặc Ban Xử của bọn họ sẽ thân thiết hơn, nhưng nếu ông thật sự muốn làm điều này, nhất định ông phải tranh thủ, hơn nữa, ông cũng phải xin phép Lận đội trưởng trước mới được.

Hết chương 57.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 57

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên