Chương 58: Cùng nhau lên lớp…..
Nam Hồ Đại Học, trong ký túc xá.
Nhan Trinh chuẩn bị một bàn các món ăn, nhưng không sử dụng nguyên liệu mới mà chọn một số món từ núi của mình.
Lận Dương Phong ngồi đối diện anh, ăn hết sạch bát đĩa như vũ bão.
Sau đó là thu dọn như thường lệ, Nhan Trinh rút ra mấy sợi chỉ, cũng không biết xử lý thế nào, anh đang may áo lông, tay nghề không tồi, đường may rất tinh xảo, anh còn có thể dệt ra một số hoa văn chìm vô cùng tinh tế không chút phô trương nào, có thể nói là khá lợi hại.
Thật sự không dễ để một ngọn núi lớn làm như thế này.
Lận Dương Phong ngồi trên xe lăn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhan Trinh, sau khi kìm nén lại nói: “Lúc anh ra tay trên đường đã bị rất nhiều người nhìn thấy.”
Ngón tay Nhan Trinh chợt dừng lại, ngẩng đầu lên, khuôn mặt tiên tử bỗng trở nên lo lắng: “Tôi gây chuyện ảnh hưởng đến em à?”
Lận Dương Phong khựng lại, lắc đầu nói: “Không, không phải.”
Nhan Trinh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng hỏi: “Ừ, vậy có chuyện gì sao?”
Lận Dương Phong xoa xoa trán: “Không có việc gì.”
Nhan Trinh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi hiểu rồi, em đang lo lắng cho tôi, lo tôi cảm thấy phiền phải không?”
Lận Dương Phong muốn nói không phải, nhưng vốn là vậy… Cậu ngượng ngùng quay mặt đi, nhìn TV: “Ừ.” Một tiếng.
Nhan Trinh nhướng mày, tâm tình rất tốt, dời ghế ngồi sát vào chỗ Lận Dương Phong, dỗ dành nói: “Này, lần sau tôi cẩn thận không ló mặt ra nữa nhé?”
Lận Dương Phong: “…Liên quan gì đến tôi, anh thích là được.”
Nhan Trinh cười: “Nhưng tôi không muốn nhìn thấy em lo lắng.”
Lận Dương Phong: “Tôi không lo lắng.”
Nhan Trinh khẽ nhíu mày: “Thật sự em không lo lắng à?”
Lận Dương Phong cảm thấy có chút không đúng nhìn Nhan Trinh.
Mắt Nhan Trinh đỏ hoe.
Lận Dương Phong khóe miệng giật giật: “Được rồi, tôi lo lắng, được chưa?”
Nhan Trinh lập tức bật cười: “Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức không để em lo lắng.”
Lận Dương Phong lại đưa mắt nhìn TV không nói lời nào nữa.
Gia hỏa này là một ngọn núi, sao nói chuyện lại mềm như vậy, hơi cứng rắn một chút sẽ khóc, trên núi chắc là có tuyết đọng khắp nơi, nếu không, làm sao có nhiều nước như vậy.
Không khí giữa hai người lại trở nên ấm áp.
Sắc trời cũng dần tối, kim giờ chậm rãi chuyển từ bảy giờ đến tám giờ, cũng là lúc hai người bọn họ đi tắm rửa.
Lúc này, có người gõ cửa.
Nhan Trinh nghiêng đầu nghe nghe rồi nói: “Phương phó đội đến rồi”.
Lận Dương Phong nhíu mày: “Bọn họ tới đây làm gì?”
Nhan Trinh lại ngửi ngửi rồi nói: “Có lẽ là mang đồ cho tôi.”
Lận Dương Phong: “Gửi đồ cho anh?”
Nhan Trinh híp mắt cười: “Tôi đổi đồ ăn.”
Lận Dương Phong mí mắt khẽ giật, nhưng cũng không ngăn cản Nhan Trinh mở cửa.
Dù sao hiện tại mỗi ngày cậu đều ăn no, thân thể cũng đã gần như khôi phục, sẽ không đói bụng nữa, đành phải thả bọn họ đi.
Cánh cửa mở ra.
Phương Chấn Bang một mình tới đây, ông biết đội trưởng của mình tính tình không tốt, tuyệt đối sẽ không dám dẫn thêm người tới quấy rầy, cho dù ông tới đây là có lý do chính đáng, còn lo lắng đội trưởng sẽ đuổi ông đi.
Vừa thấy người mở cửa, ông không khỏi suy nghĩ lung tung, may mà Nhan đại sư hảo tâm cho ông vào.
Sau khi vào cửa, Phương Chấn Bang thành thật thay dép đi trong nhà, đầu tiên là chào hỏi Nhan Trinh và Lận Dương Phong, sau đó đưa cái túi lớn trong tay cho Nhan Trinh, nói: “Nhan đại sư ngài đếm thử xem.”
Quả nhiên, Nhan Trinh mở túi ra xem.
Nó được chia thành nhiều gói nhỏ, mùi trong mỗi gói khác nhau, hiển nhiên, mỗi món nặng hơn một cân, cũng không giới hạn ở số ít đồ mà anh đã đề cập trước đó.
Nhan Trinh nhướng mày, hài lòng nhận lấy đồ trong túi, sau đó nhìn Phương Chấn Bang hỏi: “Anh có nguyện vọng gì?”
Phương Chấn Bang sửng sốt, nguyện vọng gì? Đây là câu hỏi gì vậy? Nhưng ông phản ứng rất nhanh nói: “Không không không. Là Nhan đại sư giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nhiêu đó cũng đã bày tỏ được chút tấm lòng của mình rồi. Hơn nữa, trước kia thứ có linh khí không nhiều lắm, gần đây mới bắt được nhiều như vậy, bên trên cho rằng phải bổ sung cho Lận đội … ” Nói đến đây, ông cười ngượng với Lận Dương Phong nói: “Lận đội, hiện tại ngài ở cùng Nhan đại sư, ngài ấy lựa chọn nguyên liệu tốt hơn chúng tôi hiện tại có được, cho nên tôi thay mặt cấp trên tới đây hỏi ngài, đãi ngộ nên bù đắp như thế nào?”
Nói đến đây, sắc mặt Phương Chấn Bang nghiêm túc: “Hiện tại, đội viên của cục đã đi làm rất nhiều nhiệm vụ trên khắp cả nước, cũng bắt được một số quái vật, dị thú các loại, nhưng ngài biết đấy, chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức nâng cao thực lực, những con bị bắt chắc chắn không tốt bằng Cửu Vĩ Hồ, Hợp Dữ và những con tương tự, những con tốt nhất trong số chúng là thứ tôi mang đến hôm nay. Ngoài ra, viện nghiên cứu đã chuyển những con quái vật và dã thú bị bắt đến viện nghiên cứu để nghiên cứu về dị chủng, hiện tại đã chiết xuất ra ba loại thuốc, ma huyết dược, dị chủng dược và dưỡng sinh đan dược, đều thúc đẩy các phương diện hấp thu linh khí, trợ giúp tu luyện, căn cứ an bài bên trên, ba người đóng góp nhiều nhất mỗi tuần có thể chọn một lọ thuốc cho mỗi người, và những người đóng góp không đủ có thể đổi lấy bất kỳ lọ thuốc nào theo giá trị đóng góp tích lũy…”
“Việc Lận đội góp công lao là điều hiển nhiên. Lẽ ra phải có một ống thuốc mỗi tuần cho Lận đội chọn trước. Hơn nữa, những đãi ngộ còn thiếu trước đây, Lận đội, ngài xem, nên dùng những thứ như “dị thú có linh khí, thực vật có linh khí” đến bổ sung, hay là dùng dược tề?”
Một loạt lời nói tuôn ra, Phương Chấn Bang hít sâu một hơi, căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong hướng sự chú ý đến Nhan Trinh.
Nhan Trinh chớp chớp mắt: “Hỏi tôi?”
Lận Dương Phong dựa lưng vào xe lăn, ánh mắt có chút lười biếng, nhưng giọng điệu lại lộ ra vẻ sốt ruột thường ngày: “Ừ.”
Nhan Trinh suy nghĩ một chút: “Gửi thịt lại đây.” Anh khẽ mỉm cười với Phương Chấn Bang, “Tiểu yêu thú dưới 300 tuổi tôi không cần, đem con mập nhất tới, nếu không có…”
Phương Chấn Bang nín thở lắng nghe.
Nhan Trinh xua tay: “Không có thì để dành trước, cái gì không ngon cũng không ăn được.”
Phương Chấn Bang hiểu ra: “Yên tâm đi, nhất định chúng tôi sẽ chọn thứ tốt nhất, ngon nhất giao tới.”
Nhan Trinh tỏ vẻ hài lòng: “Chỉ cần nhớ là được.”
Phương Chấn Bang: “Vâng.”
Nhan Trinh cho rằng chuyện đã xong, Phương Chấn Bang nên rời đi, nhưng Phương Chấn Bang không rời đi, ngược lại còn tỏ ra do dự với Nhan Trinh.
“Anh còn có việc gì làm sao?” Nhan Trinh tự hỏi.
Phương Chấn Bang ho nhẹ một tiếng: “Chuyện là thế này. Đều là lỗi của đám tiểu tử ngu dốt kia, bị người khác vây quanh không biết làm gì, lại dẫn đám người đó đến cửa hàng của ngài. Chúng tôi không bao biện, sai lầm của chúng tôi chính là sai…”
Nhan Trinh tò mò hỏi: “Anh tới đây để xin lỗi à?” Anh lắc đầu, “Trước bọn họ đã có nhân loại tìm ra rồi.”
Phương Chấn Bang trong lòng yên tâm, người này tuy rằng có đôi khi không hiểu thế sự, nhưng vẫn rất có lý, cho nên càng thêm dũng khí, không chần chờ nhiều, thu hết dũng khí nói cho xong.
“Nhưng mà, hai lần ra tay của Nhan đại sư thật sự rất khâm phục, cho nên những du khách kia coi như hôm nay rời đi, về sau nhất định sẽ quay lại.”
Lận Dương Phong ngắt lời ông trước: “Anh muốn nói cái gì?”
Phương Chấn Bang liếc nhìn Lận đội của bọn họ, cảm thấy sắc mặt đối phương thật sự rất khó coi, không khỏi nuốt nước bọt một cái, vội vàng nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói, Nhan đại sư không thích bị người khác quấy rầy, cũng không muốn đại sư cứu người rồi còn bị quấy rầy đến tâm tình không tốt, cho nên tôi có vài ý tưởng, thỉnh Nhan đại sư chỉ dạy.”
Nghĩ đến nhiều người chen chúc như vậy, Nhan Trinh không vui lắm, nghe Phương Chấn Bang nói mình có ý tưởng, trong lòng cũng có chút hứng thú, anh biết con người luôn có rất nhiều ý tưởng.
“Vậy thì nói cho tôi nghe thử.”
Phương Chấn Bang hiểu ý của Nhan Trinh, vội nói: “Đầu tiên, nếu như Nhan đại sư thật sự không thích tiếp xúc với nhiều người như vậy, tôi có hai ý kiến, thứ nhất là Nhan đại sư nếu không muốn mở cửa hàng, Đặc ban Xử chúng tôi sẵn sàng mua mọi thứ trong cửa hàng với giá ngài đưa ra. Thứ hai là ngài muốn mở cửa hàng nhưng không muốn gặp nhiều người như vậy, chúng tôi có thể cử một vài đội viên thay phiên nhau giúp ngài trông cửa hàng. Ngài thích thì cứ đi, không thích cũng không cần đến, cứ coi như chúng tôi biết ơn vì ngài đã giúp đỡ. Sau đó, nếu ngài sẵn lòng gặp gỡ mọi người, nhưng ngài không thích quá nhiều người chen chúc nhau, Đặc Ban Xử chúng tôi có thể tặng ngài một ngôi nhà lớn hơn, ngài mở một cửa hàng ở đó, chúng tôi sẽ cho người canh giữ, và một lúc không cho quá năm người vào cửa hàng của ngài. Nhưng nếu ngài không muốn chuyển cửa hàng, chúng tôi cũng sẽ tìm người canh cửa, đảm bảo không cho người nào vào được nữa. Ngài xem…”
Nhan Trinh quay đầu, nhìn về phía Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong: “Hỏi tôi?”
Nhan Trinh nhíu mày: “Ừ!”
Lận Dương Phong mí mắt giật giật: “Tôi không biết.”
Sắc mặt Nhan Trinh suy sụp.
Lận Dương Phong: “Tôi thật sự không biết.”
Nhan Trinh thở dài: “Vậy được, tôi đi cùng em.” Nói xong, anh cười với Phương Chấn Bang, “Giúp tôi tìm một cái viện lớn ở gần đây nhất, anh tìm người bán đồ cho tôi, tôi thích thì đến, không thì thôi.”
Đây có có thể xem như tổng hợp một chút? Nhưng nguyện ý để Đặc Ban Xử giúp đỡ là tốt rồi.
Phương Chấn Bang quả quyết nói: “Đương nhiên không thành vấn đề!” Ông ngập ngừng nói: “Đảm bảo sẽ tìm một nơi có thể ở gần Lận đội trưởng.”
Nhan Trinh thực sự rất vui.
Phương Chấn Bang cũng vui vẻ, dù sao ông thấy Lận đội có tư tình với Nhan đại sư… Cũng là một chuyện tốt.
Ngược lại, Lận Dương Phong nghe Nhan Trinh nói mà kinh ngạc.
Người này nói ở cùng mình? Ở cùng mình là có ý gì?
Cậu luôn cảm thấy mình hình như có một linh cảm xấu.
Sau đó, Phương Chấn Bang rời đi, hai ba ngày sau, người của Đặc Ban Xử đến phong tỏa con đường trước, sau đó giúp Nhan Trinh “dọn cử hàng”, Nhan Trinh buổi trưa buổi tối sẽ nấu cơm cho Lận Dương Phong ăn. Còn những lúc khác thì xử lý hàng hóa.
Có vẻ như, cũng không thay đổi nhiều lắm?
Sau đó mọi thứ trong cửa hàng cũ đều bị chuyển đi, người của Đặc Ban Xử cũng bày trí cửa hàng mới thật hoàn hảo, Nhan Trinh đi đến trong viện của cửa hàng cũ, nhìn ngọn núi nhỏ ở giữa sân, vuốt cằm, vẫy tay với ngọn núi nhỏ.
Một giây sau, ngọn núi nhanh chóng thu nhỏ lại, “vù” một tiếng, lọt vào trong tay áo Nhan Trinh.
Tối hôm đó, Nhan Trinh đến cửa hàng mới, bài trí cũng giống như cửa hàng cũ, nhưng không gian rộng hơn nhiều, đặc biệt là sân trong, rộng gấp mấy lần so với sân nhỏ trước đây.
Vì vậy anh không khách khí phất tay áo.
“Ngọn núi nhỏ” to gấp mấy lần lần trước lại rơi vào bãi đất trống trong viện.
Đóng đô ở đó.
Khoảnh khắc ngọn núi rơi xuống, nó vẫn … làm toàn bộ mặt đất của Thành phố B rung chuyển.
Buổi sáng sau một đêm ngon giấc, Lận Dương Phong chuẩn bị đến lớp.
Khi ra ngoài, cậu quay xe lăn, chuẩn bị quay người chào tạm biệt Nhan Trinh.
Nhưng mà…
Cuối cùng cậu cũng biết nguyên nhân vì sao mấy ngày nay mình linh cảm xấu rồi.
Bởi vì, Nhan Trinh đã theo cậu ra ngoài.
Nhan Trinh khóa cửa, nở nụ cười rạng rỡ với cậu.
Lận Dương Phong: “Làm gì vậy?”
Nhan Trinh chỉ chỉ mình: “Tôi, sinh viên dự thính.”
Lận Dương Phong dự cảm xấu càng sâu.
Nụ cười của Nhan Trinh đặc biệt đẹp: “Tôi cùng em lên lớp.”
Hết chương 58.