Chương 59: Cẩu Nam Nam…..
Buổi sáng tĩnh lặng, trên con đường rừng ở Nam Hồ Đại Học, một thanh niên cao gầy trắng nõn đang đẩy chiếc xe lăn, anh lớn lên thật ưa nhìn, bước đi chậm rãi với nụ cười tươi rói, chàng trai anh tuấn với khuôn mặt khó chịu đang ngồi trên xe lăn, thanh niên cụp mắt không nói như tự bế vậy, hai người ở cùng một chỗ cảm giác thật khó tả.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hai người đó chính là Nhan Trinh và Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong đúng là mắc chứng tự bế, từ khi Nhan Trinh nói muốn cùng cậu lên lớp, chỗ nào cậu cũng không thoải mái.
Dần dần, trên đường người ngày càng nhiều, tất nhiên cũng dần dần nhìn thấy bọn họ.
“Hai người này nhìn quen quen…”
“Oa, bây giờ tôi mới nhớ tới, chẳng lẽ là tiểu ca ca lúc trước trên diễn đàn của Thịnh Thế Mỹ Nhân sao?”
“Bà nó, tiểu ca ca gì, người ta nhìn còn nhỏ tuổi hơn cô đó có được hay không?”
“Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, đây là trọng điểm à? Trọng điểm là, nghe nói tiểu ca ca thật sự chưa từng lên lớp, lần này vì sao lại đi theo cậu ta vậy? Hình như là cùng bạn trai lên lớp đúng không? Rất hợp thời nha!”
“Này, thời buổi này giảo cơ đều quang minh chính đại như vậy à.”
“Người ta lớn lên bảnh bao như vậy, khoe khoang đó thì làm sao? Nếu đổi lại là người dưa vẹo táo nứt, phỏng chừng cũng không dám khoe khoang thế này.”
“Đúng vậy, người ta có khoe khoang hay không cũng không sao, vẫn có người động lòng, cẩu nam nam người ta tú ân tú ái thì sao, cẩu độc thân chúng ta là cái thá gì chứ, đợi ăn cẩu lương là được rồi! “
Có khá nhiều cuộc nói chuyện như thế, nhưng không một ai liên kết Nhan Trinh với bức tranh “anh hùng giết lợn” trên TV, dù sao đây cũng là sinh viên đại học. Không ai có mặt tại hiện trường, không ai tận mắt nhìn thấy Nhan Trinh “giết heo”, hơn nữa tất cả các chương trình phát sóng đều không có mặt Nhan Trinh, cho nên Nhan Trinh đi cùng Lận Dương Phong đến lớp, ngoại trừ gây chuyện, cũng không có ai ngó nghiêng như ở trong cửa hàng.
Chẳng mấy chốc, Nhan Trinh đã cùng Lận Dương Phong lên lớp.
Lớp học này là lớp học mở, nói về một số kiến thức liên quan đến pháp luật, có lẽ là do thế giới đang thay đổi nhanh chóng, sinh viên đại học có năng lực tiếp nhận và hiểu cơ bản rằng pháp luật nhất định sẽ có những thay đổi lớn trong tương lai. Và những thay đổi đó chắc chắn sẽ được giải thích trong lớp, vì thế một lớp học như vậy không thể bỏ lỡ.
Kết quả là có khá nhiều người đến nghe, không chỉ những người có liên quan đến chuyên ngành của họ, mà cả những người không chuyên cũng thường đến nghe.
Lận Dương Phong lần nào cũng đến sớm, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng bởi vì tự mang theo xe lăn, cậu vẫn luôn ngồi ở chỗ trống cuối lớp nghe giảng.
Nhan Trinh đẩy anh qua, tự mình chuyển một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tất nhiên, kiểu ngồi như thế này đã khiến nhiều sinh viên trêu chọc và chế giễu — về cơ bản, mối quan hệ “cẩu nam nam” của họ là điều chắc chắn trong lòng các sinh viên đại học.
Lận Dương Phong không thèm để ý đến những lời này nữa, bởi vì hồi lâu không có đáp lại, phần lớn những người thích trêu chọc đều bỏ cuộc, căn bản không làm mặt quỷ trước mặt cậu nữa. Nhưng lúc này Nhan Trinh cũng ở đây, như thể có thứ gì đó được mở ra giống như một công tắc vậy, anh lại trở thành mục tiêu chế giễu, cho dù mọi người đã chú ý nói thật nhỏ, nhưng giác quan của anh nhạy bén đến mức nào, làm sao anh ta có thể không nghe thấy?
Bây giờ mới chú ý tới, lại có Nhan Trinh ở bên cạnh, Lận Dương Phong nghe vậy không khỏi cảm thấy nhập tâm, toàn thân có chút nóng mà không hiểu vì sao, khiến cậu vô thức quay đầu lại nhìn Nhan Trinh.
Nhan Trinh để ý đến ánh mắt của cậu liền quay lại nhìn.
Lận Dương Phong vừa nhìn thấy đôi mắt trong veo kia, cảm xúc ngây thơ thuần khiết nhất thời giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, hơi nóng tiêu tan.
Anh chàng này luôn như vậy, sẽ không quan tâm đến những thứ vớ vẩn.
Sau đó, chuông vào lớp vang lên, giáo sư từ cửa bước vào và bắt đầu giảng bài.
Lận Dương Phong nhìn giáo sư.
Nhan Trinh chớp mắt, nhìn Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong: “…” Câm nín.
Ánh mắt nhìn cậu nóng bỏng như vậy làm cái quái gì.
Nhan Trinh cảm thấy Trứng bé con nhà mình hình như có chút không vui, nhưng… vì sao?
Nhan Trinh nói đi cùng Lận Dương Phong lên lớp, anh sẽ cùng lớp với cậu, khoảng một tháng sau anh vẫn sẽ cùng lớp với cậu.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, lớp học càng ngày càng ít, cuối cùng cũng đến kỳ thi cuối kỳ.
Sinh viên dự thính như Nhan Trinh có thể thi hay không, mục đích chính là đến nghe giảng, đương nhiên sinh viên dự thính đặc biệt này nếu đi thi cũng có thể lấy được chứng chỉ, nhưng không phải bằng tốt nghiệp hay học vị, chỉ là chứng chỉ, chỉ là bằng chứng đơn giản về việc vượt qua một khóa học nào đó.
Đối với Nhan Trinh mà nói, đó chỉ là một cái danh để vào trường, mục đích duy nhất là bám theo Lận Dương Phong, còn thi cử hả? Ai có thể chấm thi cho Đại sơn.
Vì vậy, khi Lận Dương Phong đi thi, Nhan Trinh ngày nào cũng nấu canh cho cậu, sáng một vại, trưa một vại, lần nào cũng đích thân tiễn cậu đến ngoài cửa phòng thi, nhìn cậu uống trước khi làm bài, khi nào cậu uống xong mới trở về.
Hành động của Nhan Trinh thực sự khiến rất nhiều sinh viên học cùng lớp với Lận Dương Phong vừa ghen vừa ghét, Lận Dương Phong từ khi nhập thế thường xuyên sử dụng thủ thuật che mắt đi học ở các trường, chưa bao giờ có cảm giác hiện diện cao như vậy.
Nhưng mà, rốt cuộc thì Lận Dương Phong cũng không đuổi Nhan Trinh về, mỗi ngày vẫn diễn ra như thế… Nhan Trinh thản nhiên tiễn cậu, nhìn cậu chằm chằm, thỉnh thoảng lại đón cậu, rồi tùy tiện bị những ánh mắt đố kị kia bắn cho tơi tả.
Ngày thi vừa qua, buổi tối cuối cùng Nhan Trinh bưng canh đến, nhìn chằm chằm Lận Dương Phong uống xong liền để cậu cầm bình đựng canh, đẩy xe lăn đưa cậu về ký túc xá.
Sau kỳ thi, kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu.
Nhan Trinh đẩy Lận Dương Phong ra ngoài.
Phía sau, xa xa có một cô gái mặc áo len trắng xinh đẹp nhìn theo bóng lưng của bọn họ, thần sắc trên mặt có chút phức tạp, thoạt nhìn khá vi diệu.
Một cô gái dáng người cao ráo mặc áo khoác dài đi tới, nhẹ nhàng đẩy vai cô: “Này, Giai Nghi, không phải lại muốn tìm bọn họ làm phiền nữa chứ? Tôi cùng đi với cậu, đừng bỏ qua.”
Phó Giai Nghi quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, nở một nụ cười bình tĩnh, lắc đầu nói: “Không, tôi không dám làm phiền bọn họ.”
Cô gái cao gầy nhướng đôi lông mày thanh mảnh: “Đúng rồi, trước đây cậu không dễ mến như vậy, nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi, nếu như cô vẫn như trước, tôi đã không thèm nói chuyện với cậu rồi. Hơn nữa, khi kiểm tra tư chất trước đây, không phải cậu được tốt sao? Sau khi luyện tập chăm chỉ, có lẽ cậu có thể bắt một con quái vật tới chơi đùa. Những người hay chân chó với cậu trong trường có thể mang lại cho cậu bao nhiêu phù phiếm? Nếu cậu muốn thể hiện, tất cả chúng ta sẽ dựa vào thực lực trong tương lai! Bản lĩnh giữa những nam nhân là gì, đó là nắm đấm, có thể đánh bất tỉnh một người đàn ông bằng một đấm rồi vác anh ta về mới gọi là bản lĩnh.”
Phó Giai Nghi còn đang suy nghĩ chuyện trước kia, nghe thấy cô gái cao lớn nói như vậy, khóe mắt không khỏi giật giật, vội vàng kéo cô sang một bên.
“Vẫn là thôi đi, cậu cho rằng ai cũng đều như cọp mẹ giống cậu à?”
Quá khứ không thể quay ngược lại, sau khi xếp hàng đánh giá trình độ của mình, Phó Giai Nghi cũng rũ bỏ sự phù phiếm ngày xưa, dần trở nên thực tế, cô cũng gặp được Ngải Tuyết Diễm và kết bạn với cô, còn những người bạn trong quá khứ, Phó Giai Nghi cũng không có nhiều tiếp xúc, Ngải Tuyết Diễm tuy lắm mồm nhưng là người rất thông thấu và có đạo lý, cô vẫn rất quý mến người bạn này.
Cô gái cao mảnh khảnh nhếch môi cười, cô đúng là cọp mẹ, thật không sai.
Chỉ là, cô gái cao gầy không để ý, lúc cô nói chuyện, Nhan Trinh đã đi một đoạn đường xa, khẽ quay đầu lại nhìn cô từ trên xuống dưới.
Nhan Trinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhưng lại quay ngoắt lại.
Thịt chưa nấu chín, quên nó đi vậy…
Lưu Dịch Thần ngã người trên sô pha, nhắm mắt day day thái dương, cố gắng làm dịu đi nơi đang nhói lên.
Từ lần trước kiểm tra tư chất, hắn đã biết mình là người có tư chất, nếu như chăm chỉ tu luyện, chắc sẽ có được thực lực cao, cũng bởi vì có loại này tu dưỡng bản thân, hắn đối với công việc làm diễn viên của mình cũng không nghiêm túc như trước nữa, mà là dành nhiều tinh lực hơn để tu luyện.
May mắn thay, khi hắn nói với người đại diện của mình về điều đó, người đại diện đã nhanh chóng báo cáo với công ty và công ty cũng nguyện ý sẵn sàng giúp đỡ cho việc tu luyện của hắn, nhưng hắn phải gia hạn thời gian hợp đồng với công ty.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, trong số những người hiện đang kiểm tra tư chất, mười người chỉ có một hai người có tư chất tu luyện, hơn phân nửa là tư chất bình thường, Lưu Dịch Thần là tư chất tầm trung, cũng có thể xem như ngàn dặm mới tìm được một, đương nhiên là có giá trị đầu tư rồi, chỉ là, hắn còn cách tư chất thượng đẳng có một chút xíu, còn chưa đủ tư cách vào được tổng bộ Đặc Bạn Xử huấn luyện đặc biệt.
Lưu Dịch Thần ở một mình, hắn biết tu luyện là việc đốt tiền, hắn chỉ là một diễn viên tuyến 18, không có nhiều tiền tiết kiệm, nhìn thấy điều kiện thuận lợi trong hợp đồng, hắn lựa chọn đồng ý.
Sau khi ký hợp đồng, Lưu Dịch Thần dành phần lớn thời gian cho việc tu luyện, đồng thời cũng tham gia một số hoạt động do công ty sắp xếp, mỗi ngày bận rộn như vậy cũng đủ mệt rồi, sau đó hắn cảm thấy mình phải điều chỉnh, vậy nên đã xin công ty ba ngày nghỉ, đến biệt thự ở lưng chừng núi được công ty cấp cho mình ở.
Nghĩ đến đây, Lưu Dịch Thần lại xoa xoa thái dương.
Hắn thực sự muốn bình tĩnh lại và nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng mà Lưu Dịch Thần nghỉ ngơi một hồi, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên chiếu vào trong nhà, điện áp cả biệt thự có chút không ổn định, hắn đột nhiên ngồi dậy, liền nghe thấy tiếng sấm sét bên ngoài, tiếng sấm càng ngày càng lớn, cơ hồ gần như đập vỡ cả mái nhà mình.
Tuy là Lưu Dịch Thần đã tu luyện rồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không làm được gì, dưới thiên tượng đáng sợ như vậy, hắn đương nhiên có chút bất an.
Thế giới đang thay đổi quá nhanh, hắn không phải sẽ bị sét đánh chứ…
Nghĩ thì nghĩ như vậy, sấm sét vẫn càng lúc càng lớn, Lưu Dịch Thần lên tinh thần, cẩn thận đề phòng.
Sau khoảng vài phút, bên ngoài mưa xối xả, tiếng mưa lớn đến mức xuyên qua cửa ra vào và cửa sổ đều có thể nghe thấy rõ ràng, thậm chí còn to hơn cả tiếng sấm nhỏ một chút.
Giông tố khủng khiếp như vậy hiếm khi xảy ra, Lưu Dịch Thần lại một mình ở trong núi, một khi mưa cuốn trôi đất đá, rất dễ bị mắc kẹt trên núi, thậm chí là lở đất chôn vùi hắn ở đây.
Lưu Dịch Thần rất căng thẳng, hắn không ngờ vừa lên núi nghỉ ngơi mấy ngày lại xảy ra chuyện như thế này.
Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên “Cốc cốc”.
Lưu Dịch Thần cả kinh.
Vào thời gian này, là tình huống gì mới đến đây gõ cửa, còn có thể là thứ gì nữa chứ?
Lưu Dịch Thần không dám mở cửa, nhưng tiếng gõ cửa càng ngày càng gấp, thấy âm thanh lớn đến mức giống như muốn lật tung cửa, hắn do dự tiến lên vài bước.
Gần như cùng lúc đó, cánh cửa được mở ra.
Ngoài cửa, trong gió mưa, có một người cao lớn đứng ở đó, trầm giọng hỏi: “Xin hỏi sao Chương Uyên lại không có ở đây?”
Đúng lúc này, một tia sét bất ngờ giáng xuống.
Trong ánh sáng trắng, khuôn mặt của người đàn ông cũng lộ rõ.
Đó là một… đầu rồng rất lịch sự.
Lưu Dịch Thần: “!!!” Câm nín.
Hết chương 59.