Chương 60: Thần Kế Mông…..
Vì sao nói là một đầu rồng lễ phép lịch sự, bởi vì ngay cả trong bầu không khí nguy hiểm như vậy, bị ánh sáng trắng của tia chớp chiếu thẳng vào mặt, đầu rồng này vẫn nhe răng cười, nhìn cũng không có gì dữ tợn đáng sợ, ngược lại có một chút bất ngờ….. Cảm giác vừa uy nghiêm vừa nhẹ nhàng.
Lưu Dịch Thần tim đập loạn ba giây, sau đó nghệch mặt ra lắp bắp nói: “A? Anh là ai?”
Hắn không ngờ rằng mình vẫn không quên dùng kính ngữ.
Cái đầu rồng đó… À không, phải nói là kẻ lập dị có đầu rồng và thân người tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng và lịch sự: “Ta là Thần Kế Mông của Quang Sơn. Ngày thường ta rất thích đi chơi với Chương Uyên. Ta Ngủ say đã nhiều năm, nay thấy Quang Sơn chui từ dưới đất lên, dưới chân núi không thấy Chương Uyên đâu, không biết vì sao, liền đến hỏi ngươi một chút.”
Mấy chữ này thật kỳ quái, cũng may Lưu Dịch Thần cũng là người hay đọc thư sách, cho nên không đến mức ngay cả những lời này hắn cũng không hiểu, sau khi nỗ lực ở trong lòng dịch lại một chút, cuối cùng cùng hiểu, hắn lui về sau vài bước: “Chuyện này… Chuyện này nói ra dài lắm, sao ngài không vào trong ngồi đã?”
Bởi vì gã này trông kỳ quặc, nhưng vì gã tự xưng là thần và khá lịch sự, hẳn là sẽ không hại người, phải không? Nếu không vị này xử lý hắn không phải là được rồi sao? Hơn nữa xét đến việc con người bây giờ không dễ sinh tồn, vì đây là lần đầu tiên hắn gặp vị thần này, liệu có thể lôi kéo vị thần này đứng về phía con người bọn họ không?
Nghĩ đến đây, Lưu Dịch Thần mới có dũng khí mời gã vào.
Thần Kế Mông rất quen thuộc, cười nói: “Cám ơn.”
Nói xong, gã bước vào.
Kể cũng lạ, khi Kế Mông bước vào biệt thự, mọi giông bão, sấm chớp bên ngoài đều biến mất, như thể… Vị thần này an tĩnh lại, thời tiết cũng dịu đi.
Lưu Dịch Thần càng thêm đề phòng, thấy điện áp trong phòng đã ổn định, mời vị thần ngồi xuống sô pha trước, sau đó đi pha một chén trà, cung kính dâng lên cho thần Kế Mông.
Kế Mông bưng trà, thanh âm dịu dàng vang lên: “Ta nhận lễ vật của ngươi, ngươi có nguyện ý gì không?”
Lưu Dịch Thần sửng sốt một chút, đây coi như là lễ vật của hắn sao? Còn nguyện ý thực hiện tâm nguyện của hắn sao? Nghĩ như vậy trong lòng, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ông thần này có thể hành xử như vậy chắc chắn là người yêu thương con người và sẵn sàng bảo vệ con người, phải không? Đây đúng là một chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Lưu Dịch Thần đã tính sẵn kế hoạch, hắn biết rõ ý nguyện của Thần có thể hoàn thành hay không, nhất định phải dựa vào phẩm chất của lễ vật, chỉ là một chén trà mà thôi, có thể lên thiên đường được à?
Vì vậy, Lưu Dịch Thần nói: “Nếu không ngài tùy tiện cho tôi bất cứ thứ gì cũng được. Tôi muốn giữ một thứ gì đó của thần ban cho như một vật gia truyền.”
Kế Mông cười đắc ý, xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một tia sáng xanh, sau đó, gã đưa ánh sáng xanh này cho Lưu Dịch Thần, nói: “Viên ngọc này là ngọc Quang Sơn, nhưng có chút linh khí, mặc dù nó đã mòn và không còn bao nhiêu công dụng, nhưng nó cũng có chi lực bổ dưỡng, ngươi hiện tại mới vừa nhập môn, vật này có thể giúp ngươi.”
Lưu Dịch Thần hai tay vội vàng nhận lấy ngọc bích, nói: “Cảm ơn, vô cùng cảm ơn ngài.”
Khối ngọc thạch này trong suốt thuần khiết, đủ màu sắc, huống chi bên trong ẩn chứa linh khí đặc biệt nồng đậm, chỉ xét về hình thức mà nói, thoạt nhìn không thua kém bất kỳ loại lục bảo nào, thật sự là phi phàm.
Sau đó, Lưu Dịch Thần cẩn thận thu hồi ngọc bích, nói với Kế Mông: “Ngài ngủ lâu như vậy, hiện tại biến hóa hẳn là không hiểu, không phiền tôi nói cho ngài một số chuyện chứ?”
Kế Mông cũng nói: “Thật tốt quá, cám ơn.”
Lưu Dịch Thần bị tác phong của Cổ Thần này làm cho có chút cảm động, nhưng cũng không dám vì thái độ tốt của gã mà nhúng mũi vào, dựa vào hiểu biết của mình, hắn cẩn thận nói cho Cổ Thần này tất cả những gì mình biết.
Kế Mông chăm chú lắng nghe, mãi đến khi Lưu Dịch Thần nói xong cũng không ngắt lời.
Lưu Dịch Thần nói xong, liền thận trọng hỏi: “Trong thế giới ngày nay, người có nhiều lễ vật nhất chính là Đặc Ban Xử, tôi tin rằng Đặc Bạn Xử nhất định sẽ nguyện ý đưa cho ngài. Không biết ngài có nguyện ý tiếp nhận sự cung phụng của Đặc Ban Xử hay không?”
Kế Mông trầm tư, “Chuyện này không thể dễ dàng giải quyết, ta muốn gặp hắn trước.”
Lưu Dịch Thần vui mừng khôn xiết, lập tức nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho họ ngay, tôi tin rằng họ sẽ muốn gặp ngài trong thời gian sớm nhất.” Nói đến đây, hắn vội vàng mời: “Nếu không, đêm nay ngài ở nhà lại nhà tôi đi. Cũng có thể coi đó là một chút tâm ý của tôi.”
Kế Mông nói: “Có thể.”
Lưu Dịch Thần đè nén sự vui mừng trong lòng, lập tức kéo Kế Mông đến gian phòng tốt nhất, cung kính nói: “Ngài ở lại đây trước đi, nếu cần gì cứ nói với tôi.”
Kế Mông gật đầu: “Cảm ơn.”
Sau đó, gã thực sự chỉ cần bước vào phòng để nghỉ ngơi.
Lưu Dịch Thần lúc này mới nhận ra mình lúc nào cũng đang trong tình huống căng thẳng, liền vào phòng gọi người của Đặc Ban Xử.
Đặc Ban Xử không ngờ ngoại trừ cổ thú, ngay cả Cổ Thần cũng sẽ thức tỉnh, sao có thể không quan tâm? Cổ thần với cổ thú tất nhiên là không giống nhau, thần minh chân chính từ xưa đến nay chưa bao giờ biến mất trong cuộc sống của người dân, khi họ xuất hiện nhất định phải chú ý, bởi vì cổ sơn liên tục xuất hiện, nên cũng có viện nghiên cứu đặc thù để đối phó với bọn chúng, bọn họ có lẽ cũng tìm được một ít truyền kỳ, truyền thuyết từ núi cổ. Họ cũng biết rằng các vị thần cổ đại không phải người nào cũng là thần tốt, hơn nữa nhiều người trong số họ chỉ ăn đồ thờ cúng mà không làm gì cả. Thậm chí có không ít tà thần ăn thịt người… Bây giờ vị thần tự xưng là Kế Mông dường như là một vị thần tốt, nhận lễ vật và sẽ trả lại, thái độ của gã ấy tương đối dễ nói chuyện, vì vậy họ tất nhiên hy vọng rằng con người có thể tiếp tục tôn thờ vị thần ấy, và nếu Thần Kế Mông sẵn sàng chấp nhận sự cung phụng, sau đó mọi người sẽ duy trì mối quan hệ tốt đẹp, nếu có các vị thần khác xuất hiện trong tương lai, có thể dễ dàng giao tiếp với vị thần đó hơn.
Vì thế….
Ngày hôm sau, hai bên câu thông một phen, sau đó Thần Kế Mông tiếp nhận lễ vật của Đặc Ban Xử, tương đương với việc tiếp nhận lễ vật hiện tại của con người, đồng thời cũng dọn vào biệt thự do Đặc Ban Xử an bài.
Cũng chính vào thời điểm đó, Đặc Ban Xử đã xây dựng một ngôi đền ở quảng trường của tổng hành dinh, bên trong dựng một pho tượng bằng vàng ròng, chính là người đàn ông cao lớn có đầu rồng gọi là Thần Kế Mông kia.
Kế Mông cũng rất hài lòng với điều này, ngày thường cũng không ngại thân thiết với người của Đặc Ban Xử, sau khi kết thân, gã cảm thấy con người của Đặc Ban Xử hết sức sùng bái mình, và gã cũng dựa theo cách riêng của mình đối để chỉ điểm cho người của Đặc Ban Xử một chút, mặc dù vị thần này trông diện mạo có vẻ hơi cộc cằn và hay to tiếng nhưng gã là một vị thần tốt bụng và kiên định, gã rất kiên nhẫn với họ, điều đó thực sự khiến người ta yêu thích. Vậy cho nên, bọn họ tôn trọng vị thần này từ xuất phát điểm là lợi ích chuyển thành thật lòng kính trọng chỉ mất vài ngày.
Đương nhiên, yêu cầu nào của Thần Kế Mông, đám người Đặc Ban Xử cũng muốn tận lực hoàn thành.
Vào ngày này, Phương Chấn Bang đều đặn đến để giải thích cho Thần Kế Mông về những thay đổi hiện tại của đất nước, bao gồm cả sự phát triển của thế giới loài người trong những năm qua — điều này không thể giải thích đầy đủ trong một thời gian ngắn được.
Sau khi nghe Phương Chấn Bang giảng giải, Kế Mông bắt đầu vận hành “đồ dùng” do con người phát minh ra, ôn hòa hỏi: “Nghe nói ngoại trừ Quang Sơn của tôi, còn có rất nhiều ngọn núi cổ được khai quật?”
Đối với Thần mà nói, muốn nhanh chóng hiểu được cách nói của con người bây giờ rất đơn giản, Kế Mông chỉ mất một chút thời gian, gã cũng đã quen.
Phương Chấn Bang gật đầu: “Vâng, còn có mấy ngọn núi khác, ví dụ như Chiêu Diêu sơn, Thiết Sơn, Yến Sơn, Thanh Khâu sơn…”
Kế Mông chăm chú nghe Phương Chấn Bang giải thích, còn chưa kịp nhận ra thì trên mặt đã hiện lên vẻ thất vọng.
Quen nhau một thời gian, Phương Chấn Bang cũng có thể nhận ra biểu tình trên vẻ mặt của Kế Mông, trong lòng không khỏi có chút “lộp độp”, vì vậy ông thăm dò hỏi: “Kế Mông đại nhân, tâm trạng ngài không tốt à?”
Kế Mông thở dài: “Ta còn tưởng là Tích Thạch sơn sẽ là người tỉnh lại đầu tiên.”
Phương Chấn Bang khó hiểu, lại hỏi: “Tích Thạch sơn có gì đặc biệt sao?”
Kế Mông gật đầu: “Tích Thạch sơn là một ngọn núi báu, là ngọn núi duy nhất trong tất cả các ngọn núi có linh trí, chủ nhân của nó là bằng hữu của ta, ta vốn tưởng rằng sau khi tỉnh lại có thể gặp được hắn.”
Phương Chấn Bang nghe xong lời này cũng có chút thất vọng, theo ý của ông, vị Thần cùng Thần Kế Mông có hảo cảm nên cố gắng tạo dựng quan hệ tốt, đồng thời ông cũng hối hận vì bọn họ đã được vị Thần này giúp đỡ rất nhiều, nhưng không thể giúp anh ấy tìm bạn được, ông thực sự rất xin lỗi.
Kế Mông cũng an ủi: “Ta nghĩ hắn sẽ tỉnh, sau đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Hết chương 60.