Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 62

Chương 62: Đã Lớn Như Vậy Rồi…..

 

    Sau khi cúp điện thoại, Nhan Trinh hớn hở xoay người, đối mặt với Lận Dương Phong vẻ mặt không vui, niềm vui cũng dịu đi rất nhiều, có chút quan tâm hỏi: “Lận đội trưởng, sao vậy?”

    Lận Dương Phong không biết cậu đang khó chịu cái gì, rồi lại nghe bản thân mình bình tĩnh hỏi: “Người trong lòng của anh à?”

    Nói nhớ nhung, nói cảm ơn, còn cười nhộn nhạo như vậy, không phải người yêu của anh thì là gì?

    Nhan Trinh sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười: “Người trong lòng cái gì, là Phương đội phó gọi điện thoại tới, nói là bạn của tôi đã tỉnh lại và muốn gặp tôi.”

    Lận Dương Phong mím môi, không nói gì.

    Lượng tin tức trong lời nói của tên này khá lớn, Phương Chấn Bang nói với anh ta có một người bạn tỉnh dậy, ngọn núi nào vừa tỉnh lại và đến tìm anh ta?

    Tâm trạng Nhan Trinh tuy có chút bình tĩnh lại nhưng vẫn rất vui vẻ, nói tiếp: “Tôi rất ít bạn, Kế Mông là người tôi thân thiết nhất, không ngờ cậu ấy đã tỉnh lại rồi, thật tốt quá. Để tôi nói cho em biết, anh ta đặc biệt giỏi bắt mấy con dưới nước, lần nào cũng bắt được những con ngon nhất, anh ấy bắt thủy sản giỏi hơn tôi rất nhiều….” Chờ khi gặp được Kế Mông, tôi sẽ bảo anh ấy bắt giúp mấy con có hương vị ngon nhất cho Trứng bé con ăn!

    Lận Dương Phong không biết Nhan Trinh đang nghĩ gì, thấy anh vẫn vui vẻ như vậy, trong lòng chùng xuống, bạn của người này tên Kế Mông, cái tên gì cổ quái vậy chứ?

    Định nhịn nhưng vẫn không nhịn được, cuối cùng Lận Dương Phong vẫn hỏi: “Kế Mông mà anh nói cũng là sơn linh à?”

    Nhan Trinh cười: “Không, em quên rồi, tôi đã từng nói, tôi là ngọn núi duy nhất có linh trí.” Anh quay đầu lại, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Kế Mông thật ra là Sơn Thần, anh ta ở trên Quang Sơn, cả khu vực Quang Sơn thuộc quyền quản lý của anh ấy.”

    Lận Dương Phong: “…” Nghẹn họng.

    À, thì ra là sơn thần.

    Tùy tiện suy nghĩ một chút là có thể biết, sơn linh với sơn thần chắc chắn là rất thân thiết với nhau.

    Lận Dương Phong cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không biết khó chịu ở đâu, dù sao cũng rất khó chịu.

    “Anh đi gặp hắn?”

    Nhan Trinh gật đầu: “Ừ, tôi đến đó ngay.”

    Gặp sớm, bắt cá sớm, nếu mọi việc suôn sẻ, có thể cho Trứng bé con ăn vào buổi trưa.

    Lận Dương Phong trong lòng có chút chua xót, lau mặt nói: “Anh tự đi một mình?”

    Nhan Trinh nhíu mày: “Ừm.” Đương nhiên là anh tự đi sẽ nhanh hơn.

    Lận Dương Phong càng khó chịu.

    Cậu không chút do dự, trực tiếp nói: “Tôi đi cùng anh.”

    Nhan Trinh chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng vui vẻ nói: “Được!”

    Lận Dương Phong thấy vẻ mặt Nhan Trinh vui vẻ tự đáy lòng, trong lòng cũng yên tâm hơn: “Vậy chúng ta đi thôi.”

    Nhan Trinh: “Ừ!”

    ——Nhan Trinh đương nhiên là vui, đầu tiên anh cũng muốn gặp Kế Mông, báo cho anh ta biết tin tốt là mình đã tìm được Trứng bé con, thứ hai, cũng muốn khoe Trứng bé con đã trưởng thành anh tuấn uy vũ như bây giờ; Sau khi gặp Kế Mông sẽ bảo anh ta đi bắt thủy sản, anh có thể trực tiếp nấu cho Trứng bé con ăn ở đó luôn….

    Lận Dương Phong không biết Nhan Trinh đang nghĩ gì, sau khi nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của Nhan Trinh, tâm tình vốn đã tốt lên một chút, cuối cùng vẫn còn mơ hồ đè nén.

    Đó là…. Đó là một tư vị không thể diễn tả được.

    Nhan Trinh đang đẩy xe lăn cho Lận Dương Phong, chân bước không vội.

    Lận Dương Phong được anh đẩy đi, cảm thấy mỗi bước đi Nhan Trinh đều có thể đi thật xa, cảm giác vô hình kia như trực tiếp lay động… Thật xứng với thần thông của linh sơn, rất có ý vị động núi chuyển biển.

    Chưa đầy một phút, hai người đã đến cổng Đặc Ban Xử.

    Nhan Trinh đẩy Lận Dương Phong vào đại sảnh, quầy lễ tân trực tiếp nhận ra hai người, cũng không hỏi ghi danh hay gì, vội vàng sai một người ra đón, người còn lại gọi Phương Chấn Bang.

    Phương Chấn Bang đang định đi ra ngoài vì nghe Nhan Trinh nói sẽ đến, nhưng ông vốn đang ở trong biệt thự của Kế Mông, bước đến sảnh đón tiếp của Đặc Bạn Xử cũng không nhanh bằng Nhan Trinh.

    Sau khi nhận được cuộc gọi từ quầy lễ tân, ông tăng tốc vội vã đến phía trước.

    Khi đến gần, Phương Chấn Bang lập tức nói: “Hoan nghênh Nhan đại sư, hoan nghênh hahaha!”

    Vừa dứt lời, ông đi tới gần, kinh ngạc phát hiện không chỉ có một mình Nhan đại sư tới, còn có Lận đội trưởng bọn họ nữa! Lận đội trưởng!

    Phương Chấn Bang nhất thời không nói nên lời.

    Trước đây, Lận đội trưởng sẽ không bao giờ đến Đặc ban Xử trừ phi bị ông đích thân tới cửa giục nhiều lần, lần này như thế nào mà Lận đội trưởng lại cùng Nhan đại sư tới?

    Trong nháy mắt, Phương Chấn Bang đột nhiên nảy ra một ý nghĩ — chẳng lẽ Lận đội trưởng lo lắng Nhan đại sư tái hợp với bạn cũ, Lận đội trưởng ghen à? Đúng vậy, dù sao Nhan đại sư và Thần Kế Mông đã ở bên nhau nhiều năm, là nhân vật cổ xưa trước đây, một sơn thần và một sơn linh, nghe qua thôi đã thấy quan hệ rất thân thiết, ai có thể yên tâm khi đối tượng của mình có một người bạn tốt như vậy?

    Một khi ý nghĩ nổi lên thì không bao giờ tự biến mất được.

    Bất quá Phương Chấn Bang vẫn không lộ ra ngoài chút gì, mà sau khi đến gần liền nhanh chóng chào Lận Dương Phong.

    Lận Dương Phong chỉ liếc ông một cái, cũng không thèm mất bình tĩnh như trước.

    Nhan Trinh cũng cười chào ông, trực tiếp hỏi: “Kế Mông ở đâu?”

    Trái tim Phương Chấn Bang thắt lại, ôi, Lận đội trưởng sẽ không tức giận nếu ngài ấy quan tâm đến một người đàn ông khác trước mặt Lận đội trưởng nhiều như vậy chứ?

    Tuy nhiên, Lận Dương Phong không mất bình tĩnh mà sắc mặt hơi tối lại.

    Phương Chấn Bang cảm thấy mình là kẻ tiểu nhân, giữa đám đại nhân cũng không dám nói bậy, đành phải hỏi gì đáp nấy.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    “Chúng tôi đã sắp xếp cho Thần Kế Mông một biệt thự, ngài ấy đang đợi ở đó.”

    Nhan Trinh gật đầu: “Anh đưa tôi đến đó.”

    Phương Chấn Bang không dám nhiều lời nữa, thành thật dẫn đường đi trước.

    Lận Dương Phong tự xoay xe lăn, vừa đi vừa trượt trong im lặng.

    Nhan Trinh nhanh chóng chú ý đến Lận Dương Phong, đẩy cậu đi theo phía sau Phương Chấn Bang.

    Lận Dương Phong Không hiểu sao tôi lại cảm thấy tâm tình mình khá hơn một chút.

    Kế Mông là thần, tốt bụng lại dễ nói chuyện, Đặc Bạn Xử đương nhiên không thể đối xử tệ với ông, cho nên biệt thự bố trí cho ông cũng đều là hạng nhất về vị trí và tiện nghi.

    Phương Chấn Bang đem hai người tới gần tiểu khu, dẫn bọn họ đi tới trước biệt thự, chuẩn bị liên hệ với bên trong mở cửa.

    Nhưng trước khi ông nói chuyện với hệ thống liên lạc nội bộ, cánh cửa biệt thự đã mở ra.

    Người đàn ông đầu rồng cao lớn bước ra, giang rộng vòng tay ôm lấy Nhan Trinh.

    Giữa Nhan Trinh và Kế Mông có một chiếc xe lăn chắn ngang, nhưng Nhan Trinh vừa nhìn thấy Kế Mông liền buông xe lăn, vội vàng bước nhanh qua nghênh đón.

    Nhưng thay vì ôm Kế Mông, anh lại nắm tay đấm vào ngực Kế Mông.

    Kế Mông che ngực lui lại mấy bước, sau đó cười nói: “Ngươi so với trước kia mạnh hơn.”

    Nhan Trinh cười với ông: “Đương nhiên!”

    Hai người thoạt nhìn rất quen thuộc, cứ nhìn nhau như chỗ không có người.

    Qua mấy phút, Kế Mông tựa hồ như nhớ tới cái gì, vội vàng nói: “Mời mọi người đi vào ngồi cùng ta.”

    Nhan Trinh không phản đối, lập tức vòng ra phía sau Lận Dương Phong, chuẩn bị đẩy cậu qua cửa.

    Lận Dương Phong nãy giờ vẫn nhìn Nhan Trinh và Kế Mông thân thiết với nhau, ngón tay dưới tay vịn khẽ động một chút, xe lăn tự động trượt về phía trước, Nhan Trinh lùi về phía sau xe lăn duỗi tay ra đẩy cậu đi.

    Nhan Trinh không khỏi sửng sốt, Trứng bé con… Tại sao đột nhiên không để anh đẩy xe lăn nữa, anh biết rõ đây không phải là vô ý, mà là Trứng bé con đang tránh tay anh! Nhưng, tại sao?

    Anh không hiểu, nhưng không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác hoảng sợ kỳ lạ, sau đó anh cố gắng đè nén sự hoảng loạn đó, bước nhanh về phía trước, dùng sức ấn tay lên lưng ghế, “đẩy” xe lăn Lận Dương đi về phía trước.

    Lận Dương Phong: “…” vẫn lặng yên không nói tiếng nào.

    Sau khi vào biệt thự, Kế Mông đã học được cách đãi khách, ông bưng ra ba chén trà nóng lần lượt đặt trước mặt Nhan Trinh, Lận Dương Phong và Phương Chấn Bang.

    “Mời uống trà.”

    Trà rất thơm, được Kế Mông hái trên Quang Sơn, bây giờ pha ra nước trà, còn không bằng gọi là linh dịch.

    Đối với Nhan Trinh và Lận Dương Phong mà nói, đây chỉ là nếm chút mùi vị thôi, nhưng với Phương Chấn Bang thì không chỉ có như vậy, đối với tu vi của ông ta cũng rất tốt.

    Phương Chấn Bang co ro trong một góc sofa, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, chuyên tâm nếm trà.

    Còn Lận Dương Phong nhìn Kế Mông.

    Tương tự, Kế Mông cũng để ý đến Lận Dương Phong.

    Lúc đầu Kế Mông chỉ cảm thấy thân thể không cường tráng của Lận Dương Phong ẩn chứa sức mạnh to lớn, nhưng lại không nhìn thấy chân thân của hắn, không thể tưởng tượng được tại sao cậu lại gần Nhan Trinh như vậy—— Theo ông biết thì Nhan Trinh thật sự không thích ở gần người ta chứ đừng nói đến việc giúp người ta đẩy xe lăn.

    Vậy tại sao?

    Lận Dương Phong cảm giác được vị thần này thật sự có một cỗ khí tức cường đại, sau khi cẩn thận phân định, cậu cảm thấy Kế Mông này không bằng mình, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ dễ đối phó.

    …. không, đợi đã, tại sao cậu lại đối phó với Kế Mông này?

    Bên cạnh, Nhan Trinh cũng không quấy rầy hai người quan sát lẫn nhau, thậm chí còn thỉnh thoảng nhìn Kế Mông, trong mắt có chút chờ mong, ước gì có thể đoán ngay ra Lận Dương Phong là ai.

    Và Kế Mông nghĩ đi nghĩ lại, đoán mãi, đoán mãi, cuối cùng nảy ra một ý.

    “Cậu là quả trứng đó sao?” Kế Mông lộ ra nụ cười ôn hòa, “Phá vỏ rồi mới lớn như vậy, chúc mừng Tích Thạch, chờ đợi mấy vạn năm cuối cùng cũng chờ được, hiện tại thực lực còn mạnh hơn của ta. Mấy năm qua ngươi dành không biết bao nhiêu tâm tư cho nó, phải không?”

    Nụ cười trên mặt Nhan Trinh đông cứng lại.

    Cái này… thật ra….

    Lận Dương Phong trong đầu “Ầm” một tiếng, cái gì đợi mấy vạn năm, cái gì quả trứng phá xác mà ra, còn Nhan Trinh tốn nhiều tâm tư như thế để cậu mạnh lên? Là có ý gì?

    Nghĩ thế nào cũng thấy hình như đang nói cậu là nhãi con do Nhan Trinh ấp ra vậy? Không thể nào!

    Khó tin hơn cả Lận Dương Phong chính là Phương Chấn Bang – Ông ngồi co ro trong góc sofa, ước gì mình không tồn tại. Nhìn xem ông đã nghe thấy gì! Có phải Lận đội trưởng là con trai của Nhan đại sư không? Đùa thôi! Họ là cha và con trai à? Nhưng mà, chỉ cần đó là sự thật… Vậy thì những tin đồn về Lận đội trưởng và Nhan đại sư mà họ truyền tai nhau, chẳng phải là…..

    Trái tim Phương Chấn Bang lạnh lẽo.

    Bên kia, Kế Mông lại thở dài: “Ngươi cũng có thể xem như may mắn, còn có thể nhặt được một quả trứng lợi hại như vậy để nuôi, bao năm ngủ yên còn có người cùng ngươi thức tỉnh? Ta không giống vậy, trên núi cũng chỉ có một mình ta.” Nói tới đây, ông vẫn không nhịn được nói với Lận Dương Phong, “Ngươi đó, năm xưa sinh khí ngươi yếu như vậy, nhưng được Tích Thạch nhặt về, giấu ngươi ở trong ngực dưỡng mấy vạn năm, lúc đó sinh khí của ngươi mới khôi phục, mới có hy vọng phá trứng chui ra, bây giờ cuối cùng hắn cũng vất vả nuôi ngươi lớn, ngươi phải có hiếu với hắn đó, đừng để hắn thất vọng … “

    Nhan Trinh che mặt.

    Thật ra, Trứng bé con có thể lớn như vậy cũng không liên quan gì đến anh.

    Chính anh là người đã đánh mất Trứng bé con, để Trứng bé con phải lớn lên một mình….

Hết chương 62.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 62

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên