Chương 63: Không Phải Mất Trí Nhớ……
Một mảnh im lặng khiến cho người ta hít thở không thông…..
Chỉ có giọng nói dịu dàng của Kế Mông vang vọng trong phòng.
Mà ngay cả Kế Mông nói xong lời này, nhìn về phía Lận Dương Phong sắc mặt âm trầm, Nhan Trinh che mặt, lại phát hiện bầu không khí hiện tại rất kỳ quái.
Ông có nói gì sai à?
Trong khoảng thời gian này, Phương Chấn Bang phần lớn là cùng Kế Mông giao thiệp, lúc xấu hổ này, Kế Mông cũng nhìn Phương Chấn Bang.
Nhưng mà Phương Chấn Bang suýt chút nữa đã nhét đầu vào sô pha, khắp người viết bốn chữ “Nhìn không thấy tôi, nhìn không thấy tôi, nhìn không thấy tôi”, căn bản không ngẩng đầu lên.
Kế Mông: “…” Câm nín.
Có chuyện gì vậy?
Nhan Trinh lúc này mới lên tiếng.
“Kế Mông, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Kế Mông quay cái đầu rồng lại ủy khuất nhìn Nhan Trinh.
Nhan Trinh không dám nhìn Lận Dương Phong, ngắt quãng nói với Kế Mông: “Ừm, thật ra lúc đó ta không biết vì sao mình buồn ngủ, cả ngọn núi liền chui xuống đất ngủ, ta còn tưởng rằng Trứng bé con vẫn nằm trong sơn động của mình, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện mùi của Trứng bé con đã biến mất… Cậu ấy, cậu ấy… Đều là do ta bảo vệ không tốt, để cậu ấy bị người ta trộm mất trong lúc ngủ say….”
Lắp bắp nói xong, Nhan Trinh vẫn không dám nhìn Lận Dương Phong, nhưng vẫn vểnh tai lên, anh muốn nghe động tĩnh của Trứng bé con.
Bất quá cũng không có bao nhiêu khác biệt, anh chỉ cảm thấy Trứng bé con hô hấp có chút nặng nề, lại không thể biết được cậu ấy có tha thứ hay không — có lẽ là không.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, là anh làm sai chuyện, để cho Trứng bé con tự mình chịu thiệt thòi bên ngoài, mặc dù anh đã bù đắp một thời gian, nhưng tổng cộng cũng chỉ có nửa năm, làm sao có thể bù đắp được nhiều năm thua thiệt như vậy….
Kế Mông cau mày: “Ai dám ăn trộm đồ trong động của ngươi? Hơn nữa….”
Ừm, nửa câu sau ông nghẹn trong cổ không nói được.
Thật ra quả trứng đó chứa đầy tử khí đáng ngại, còn có hỏa diễm có thể thiêu đốt linh hồn, trừ núi đá Tích Thạch ra, quả trứng đó còn ai thèm cướp đi chứ, ấp cũng không nở được, ăn cũng không thể ăn.
Kế Mông nghĩ, quả trứng chắc không phải trộm, nhưng khi Tích Thạch đang cầm trên tay thì chợt ngủ gật, quả trứng rơi xuống đất lăn ra chân núi, lát sau cả ngọn núi chìm xuống dưới lòng đất, quả trứng chắc là tự vùng vẫy phá vỏ, phá vỏ rồi làm sao tìm được Tích Thạch sơn?
Khi Kế Mông còn đang nghĩ như vậy, Nhan Trinh bên kia đã nghiến răng nói: “Đừng để ta biết là ai trộm Trứng bé con, ta mà biết nhất định sẽ biến nó thành món ăn!”
Kế Mông: “…” Nghẹn họng.
Quên đi, đừng nói ra sự thật, nếu không Tích Thạch càng cảm thấy áy náy, dù sao chắc chắn cũng không tìm được kẻ trộm trứng, cứ để hắn nghĩ như vậy đi.
Nhưng mà, mọi thứ cũng không như mong đợi.
Lận Dương Phong rốt cục lên tiếng.
Anh ta nói, “Tôi không bị đánh cắp.”
Nhan Trinh bất giác nhìn sang cậu.
Lận Dương Phong trên mặt không còn chút biểu tình nào, chỉ có đôi mắt là vẫn tối tăm và sâu không thấy đáy như trước.
Lúc trước trong mắt cậu luôn có địch ý, khiến người ta cảm thấy đáng sợ không thể tới gần, nhưng hiện tại trong mắt cậu địch ý đã không còn, ngược lại so với trước kia còn có vẻ đáng sợ hơn.
Lận Dương Phong nói: “Tôi lăn xuống núi vỡ vỏ, chui vào trong bùn chôn vùi nhiều năm, trước khi chết ngạt cuối cùng cũng thoát ra được, biến thành hình người mười một mười hai tuổi.”
Giờ phút này, rốt cục Lận Dương Phong cũng hiểu được cảm giác mình và Nhan Trinh thân thiết là từ đâu, cũng hiểu Nhan Trinh căn bản không phải biến thái, mà là lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã nhận ra, cậu càng hiểu rõ hơn vì sao mình lại không nhớ Nhan Trinh — Ai ở trong vỏ trứng mà nhớ được anh chàng canh trứng trông như thế nào? Cho dù là cha mẹ ruột của mình thì cũng chỉ nhớ được mùi mà thôi. Hơn nữa, Nhan Trinh cũng không phải cha mẹ ruột của cậu, chỉ là nhặt cậu về và cho cậu một cái mạng?
Hơn nữa, từ khi phá vỡ vỏ trứng, Lận Dương Phong một mình chật vật sinh tồn, khi ở trong vỏ trứng, cậu theo bản năng vận dụng Hỏa Diễm tích trữ trong cơ thể để ứng phó với tất cả các loại khí tức kỳ lạ, bất kể là cậu tiêu tốn bao nhiêu năng lượng cũng không quan tâm. Sau khi phá vỏ, cậu phải học cách thao tác nên cũng không thể sử dụng nó một cách hoàn hảo ngay lập tức được.
Loại Hỏa Diễm này để cho cậu có năng lực tự bảo vệ mình sau khi sinh ra, để không bị dị thú làm hại, nhưng cũng bởi vì Hỏa Diễm quá cường đại, mỗi lần giao thủ, đều sẽ thiêu đốt đối phương thành tro tàn, vậy nên cậu không thể lấp đầy dạ dày của mình.
Về sau, Lận Dương Phong chỉ có thể cố gắng không dùng Hỏa Diễm công kích, mà là dùng tay không chiến đấu, thân thể tuy rằng cường hãn, nhưng làm sao có thể dễ dàng bắt được con mồi như vậy. Dù sao cậu cũng vừa mới xuất thế, kết quả cậu vẫn phải chịu đói bụng như cũ, thường phải đợi rất lâu mới có thể no bụng một lần…. Đáng sợ hơn là, huyết mạch của cậu là đỉnh cấp, nhất định phải ăn nhiều thức ăn có linh khí mới có thể no, cho nên dù có bắt được không ít con mồi, nhưng vì linh khí đã lắng xuống rất nhiều, khí tức của cậu lại càng khiến nhiều con mồi có linh khí tránh né cậu hơn, bắt không được nữa, lại tiếp tục đói khát…
Vì vậy, Lận Dương Phong đói khát vô số năm, muốn sống sót thôi cũng đã thực gian nan, vậy cho nên tất nhiên cảm giác mơ hồ trong vỏ trứng sẽ nhanh chóng bị đè nén vào sâu trong ký ức, mãi đến khi Nhan Trinh xuất hiện lần nữa, cậu mới không nhịn được sinh ra cảm giác quen thuộc và tin cậy.
Dù sao…. Nhan Trinh cũng nuôi cậu mấy vạn năm và khôi phục sinh mệnh mà, vô luận cậu tỉnh lại lúc nào, Nhan Trinh đối với cậu lúc còn trong vỏ trứng đều là tồn tại rất tự nhiên.
Lận Dương Phong nhắm mắt lại.
Nếu ngay từ đầu cậu biết Nhan Trinh là người ấp ra mình, cậu cũng sẽ không trách anh, cậu đã một mình sống sót qua vô số năm, tiền đề sống sót của cậu chính là Nhan Trinh đã hồi sinh một quả trứng đã chết, đương nhiên cậu không phải là loại Bạch Nhãn Lang hung hãn với ân nhân của mình, nhưng bây giờ… sao bây giờ lại cho cậu biết nguyên nhân thật sự tại sao Nhan Trinh đuổi theo mình?
Nghĩ đến đây, Lận Dương Phong cảm thấy có một luồng khí tức quen thuộc tiến về phía mình, cậu không khỏi mở mắt ra, quả nhiên là Nhan Trinh xuất hiện trước xe lăn của cậu, vẻ mặt anh lo lắng và áy náy nhìn cậu.
Vẻ mặt Lận Dương Phong co quắp, thầm nghĩ trong lòng nên cảm thấy buồn cười — Nhan Trinh có gì mà áy náy chứ, anh không phải cố ý để mất cậu, khi đó vô số cổ sơn đều “ngủ say”, hẳn là linh khí suy yếu đột ngột tạo thành phản ứng kịch liệt như vậy, Nhan Trinh cũng là một ngọn núi, anh cũng không thể khống chế.
Nhưng Lận Dương Phong lại không cười nổi.
Bởi vì cậu chợt hiểu ra rằng, từ lâu cậu đã ngày đêm ở bên Nhan Trinh, và sự tức giận của cậu đối với những cái gọi là “tin đồn” không chỉ đơn giản là vì nó không đúng với thực tế, mà là…. tại sao nó không đúng với thực tế.
Cậu thực sự…..
Nhan Trinh chậm rãi ngồi xổm trước mặt Lận Dương Phong, gối đầu lên đùi Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong: “…” Không biết nên mở lời như thế nào.
Phương Chấn Bang đang lặng lẽ nhướng mi định nhìn qua chỗ đó, nhưng khi thấy rõ, lập tức quay đi chỗ khác, làm bộ như không thấy, lại lui vào trong sô pha.
——Tại sao ông lại mở mắt ra để nhìn!
Nhan Trinh dụi mặt vào chân Lận Dương Phong, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi.”
Lận Dương Phong thân thể có chút cứng ngắc, thanh âm cũng có chút cứng đờ: “Không phải lỗi của anh.”
Mắt Nhan Trinh sáng lên, vội ngẩng đầu lên nhìn mặt Lận Dương Phong, buột miệng nói: “Trứng bé con, em có tha cho tôi không?”
Lận Dương Phong: “Tôi không giận.” Vừa nói đến đây, cậu lại phản ứng, “Trứng bé con là cái gì? Tôi có tên.”
Nhan Trinh chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Trứng bé con là biệt hiệu của tôi dành cho em…” Lén nhìn khuôn mặt tối sầm của Lận Dương Phong, vội vàng nói thêm: “Tôi cũng đặt tên cho em, cái này chỉ là cách gọi thân mật thôi.”
Lận Dương Phong sửng sốt: “Tên?”
Nhan Trinh gãi gãi mặt nói: “Ừm, trước khi em chui ra khỏi vỏ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều cái tên, cuối cùng quyết định chọn một cái, đáng tiếc…” Sắc mặt anh có chút buồn bã, lập tức nở nụ cười , “Tên của em bây giờ cũng rất đẹp!”
Chính là bởi vì Trứng bé con đã có tên, cho nên trong lòng anh chỉ có thể âm thầm gọi tên Trứng bé con.
Thật ra anh đã rất cố gắng để đặt cho Trứng bé con một cái tên hay.
Lận Dương Phong trầm mặc một lát: “Anh đặt tên gì cho tôi?”
Nhan Trinh đột nhiên nhìn cậu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Em muốn biết?”
Lận Dương Phong gật đầu.
Nhan Trinh lập tức vui vẻ nói: “Vân! Tên tôi đặt tên cho em là ‘Vân’.”
Lận Dương Phong bỗng nhiên ngừng lại.
Vân?
Cậu biết chữ này, dung cách nói của con người thì có nghĩa là văn võ song toàn và phú quý, còn có ngụ ý là tốt đẹp, vậy nên ngụ ý của Nhan Trinh là hy vọng nhân sinh của cậu sẽ tốt đẹp, đúng không?
Lận Dương Phong nhất thời tâm tình rối bời, không biết nên nói cái gì.
“Họ của tôi là gì?”
Nhan Trinh đắc ý nói: “Tôi thấy cái tên này rất hay, vốn muốn lấy Tích Thạch làm họ cho em. Tích Thạch sơn là bản thể của tôi, em là bé con trong núi của tôi, đương nhiên phải liên quan đến tôi rồi.” Nhưng sau đó tôi không thể phát âm ba từ cùng nhau, vì vậy tôi phải chọn cho em một từ tốt nhất, vì vậy tôi đã chọn một chũ duy nhất cho em.
Lận Dương Phong rũ mắt xuống.
Nếu biết Nhan Trinh ngay từ lần đầu tiên gặp, nếu biết Nhan Trinh đã đặt cho cậu một cái tên như vậy, nếu biết Nhan Trinh nghĩ gì về mình, cậu sẽ vui hơn bây giờ, cậu cũng sẽ không….
Nhiều năm trước, khi tất cả những ngọn núi cổ xưa đều bị chôn vùi dưới lòng đất, con người chiếm giữ một vùng đất rộng lớn, Lận Dương Phong cũng phải sống ở nhân gian, lúc đó cậu mới ý thức được mình nhất định phải có một cái tên, một danh hiệu để cậu tồn tại trong thế giới loài người. Một thời gian sau, khi cậu ngất đi vì đói, một ông già đã bế cậu lên, nhét vào người cậu một thứ có chứa linh khí, cứu cậu tỉnh lại và thu lưu cậu.
Nhân gian có rất nhiều lẽ thường thức, Lận Dương Phong học được từ lão nhân kia, cũng lật xem thư tịch của lão nhân đó, tự đặt cho mình rất nhiều tên, cứ vài năm lại thay đổi, lần lượt sử dụng.
Chỉ là, những cái tên kia đều là do cậu chọn, không có quan hệ gì với người khác, cũng không có bất kỳ lời chúc tốt đẹp nào, nếu chỉ có một mình cậu thì đó cũng chỉ là những ký hiệu khô khan mà thôi.
Sau đó, cậu nhớ tới lúc ông già sắp chết, nằm trên giường chờ cái chết đến.
Lận Dương Phong cố gắng nghĩ lại, cậu nhớ ra, ngồi xổm xuống bên giường, hỏi ông cụ có điều ước gì không.
Ông già chỉ mỉm cười và nói với cậu…
Hồi tưởng đến đây, Nhan Trinh lại lên tiếng cắt đứt dòng hồi tưởng của cậu.
“Em muốn giữ lại cái tên tôi đặt cho em không?” Nhan Trinh có vẻ chờ mong, lập tức bổ sung, “Đương nhiên không cần giữ lại, Lận Dương Phong cũng rất hay.”
Lận Dương Phong thu hồi suy nghĩ, gật đầu nói: “Tôi sẽ giữ lại.” Cậu dừng lại một chút, nói: “Chờ sinh mệnh Lận Dương Phong qua đi, tôi sẽ đổi thân phận, tên là Nhan Vân.”
Hết chương 63.