Chương 64: Em Không Nghĩ Nhận Tôi Sao?
Nghe được những lời này của Lận Dương Phong, hai mắt Nhan Trinh sáng lấp lánh, thiếu chút nữa không nhịn được vui mừng nhìn về phía Trứng bé con nhà mình, nói: “Trứng bé con, em thật tốt, tôi thật sự rất vui!”
Lận Dương Phong nhìn vẻ mặt vui vẻ của Nhan Trinh, tâm tình phức tạp nhắm mắt lại, giả vờ không kiên nhẫn nói: “Đừng gọi tôi là Trứng bé con.” Cậu sợ Nhan Trinh sẽ khóc với mình, liền nói thêm , “Tôi đã lớn rồi.”
Nhan Trinh nghẹn ngào, thầm nghĩ Trứng bé con nói cũng đúng, dù sao trong lòng chẳng phải gọi hắn như vậy là vì trước kia không nhận ra Trứng bé con sao?
Anh mừng rỡ reo lên: “A Vân!”
Lận Dương Phong sửng sốt một hồi rồi “ừm” một tiếng.
Bầu không khí lúc này thật ấm áp và có chút kỳ dị.
Sau đó, Nhan Trinh chớp chớp mắt nhìn Lận Dương Phong, nói: “Vậy thì… A Vân, em cũng đổi tên cho tôi đi?”
Lận Dương Phong lúc đầu không hiểu lắm, đổi tên à? Chẳng lẽ gọi Nhan Trinh là Tích Thạch như Kế Mông sao? Nói thật tên Tích Thạch cũng không hay bằng Nhan Trinh.
Đang nghĩ có nên mở miệng gọi hay không thì Kế Mông đột nhiên lên tiếng.
“Theo cách nói của con người hiện đại, ngươi hẳn nên gọi Tích Thạch là cha nuôi.”
Lận Dương Phong: “…” Nghẹn.
Quả thật là sét đánh giữa trời quang.
Nhưng mà, Khi Lận Dương Phong nhìn lại Nhan Trinh, điều cậu nhìn thấy chính là ánh mắt tràn đầy chờ mong của Nhan Trinh.
… Bà nó, thực sự là muốn làm cha của mình à?
Nhất thời, trong lòng Lận Dương Phong khó chịu vô cùng, cha nuôi bà ngươi, cho dù Nhan Trinh có khóc cả dòng sông, cậu cũng nhất định không làm con nuôi anh ta!
Chắc là do sự phản kháng của Lận Dương Phong quá rõ ràng, cho dù Nhan Trinh vẫn luôn tương đối chậm chạp vẫn cảm nhận được suy nghĩ của Lận Dương Phong, hai mắt không khỏi đỏ lên.
“A Vân, em, không phải nói tha thứ cho tôi rồi sao?”
Lận Dương Phong khóe miệng giật giật: “Đã tha thứ.”
Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là tôi phải nhận anh làm cha tôi!
Bất kể…. Bất kể lý do là gì đi nữa thì điều đó vẫn không thể!
Kế Mông là một Cổ Thần hào phóng, ông bỗng sinh ra ý nhắc nhở Lận Dương Phong, bởi vì sợ cậu không biết nên gọi hắn là gì, nhưng bây giờ nhìn lại, không phải Lận Dương Phong không biết, mà là cậu ta không muốn… Ông là người ngoài cuộc, vào những lúc như thế này vẫn không nên can thiệp vào.
Nhan Trinh nước mắt lưng tròng nhìn Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp rối như tơ vò, vì cái lông gì mình lại bị nước mắt của Nhan Trinh công kích vậy?
Nhan Trinh thật sự rất đau lòng, vốn tưởng sau khi Trứng bé con tha thứ cho mình, hai người có thể gặp nhau vui vẻ, nhưng bây giờ, Trứng bé con dường như vẫn không thích mình cho lắm….
Bầu không khí trở nên cứng đờ.
Người đang co ro trên ghế sô pha như vô hình, người có EQ cao, Phương phó đội trưởng Phương Chấn Bang xui xẻo, tuy ông đã cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, nhưng chuyện cẩu huyết xảy ra gần như vậy, làm sao có thể ngăn cản hoàn toàn được? Nghe vài câu, ông hiểu ra ngay vì sao Lận đội trưởng trưởng nhà anh không muốn gọi Nhan đại sư là cha nuôi.
Tất nhiên là không phải Lận đội trưởng không thích Nhan đại sư… Mà là vì Lận đội trưởng đã quá thích Nhan đại sư rồi!
Còn Lận Dương Phong giãy giụa mãi, cuối cùng nói: “Tôi lớn rồi.” Cậu dùng tay ước lượng một chút với Nhan Trinh, “Trông anh còn nhỏ như vậy, khi chúng ta gặp nhau, tôi chỉ… coi anh là bạn, đột nhiên anh muốn làm cha tôi, tôi không quen được. Tôi nghĩ, tuy anh nuôi lớn tôi để tôi có thể phá vỏ chui ra, nhưng tôi không nhất thiết phải làm con của anh, tôi đã ở bên anh rất nhiều năm trong trứng, khi lớn lên, có thể coi như bạn đồng hành, đúng không?”
Nhan Trinh nghe vậy, nước mắt trào ra nhưng không rơi.
Anh cố gắng suy nghĩ xem Lận Dương Phong nói gì, hình như, hình như có lý nhỉ? Lúc anh mới nhặt được quả trứng, vừa nhìn thấy liền cảm thấy rất đặc biệt, liền nghĩ phải cứu quả trứng, sau khi nâng lên anh càng ngày càng cưng chiều, cho rằng mình cũng là một ngọn núi lớn, nhặt được quả trứng này là duyên phận với quả trứng, và quả trứng có thể là con của mình….
Nghĩ đến đây Nhan Trinh chỉ thấy trong lòng chua xót, lại muốn khóc.
Tuy rằng anh nghĩ như vậy, nhưng mà, bao nhiêu năm hắn coi quả trứng như bé con của mình, chỉ vì vô ý làm rơi trứng mà bé con không muốn làm bé con của anh nữa! Tuy rằng, tuy rằng cậu cũng đã suy nghĩ cẩn thận, Trứng bé con một mình lớn lên ở bên ngoài, lăn lê bò lết ở bên ngoài, những thường thức đời thường anh cũng không dạy cho cậu, khi gặp nhau, Trứng bé con đã trưởng thành rất nhiều, không muốn thua kém anh cũng là chuyện bình thường, chấp nhận cái tên anh đặt cho Trứng bé con cũng đủ rồi…. Nhưng mà, anh vẫn không cam lòng, thật buồn.
Được anh cứu thì chẳng lẽ phải coi anh là cha sao, trước chỉ cần báo đáp ân tình đó cho anh là có thể xong, vậy về sau có thể vĩnh viễn ở bên nhau! Về sau anh muốn cùng sống với Trứng bé con, không muốn cùng cậu ấy thanh toán mọi việc cho xong…..
Không còn cách nào để diễn tả nỗi buồn trong lòng, Nhan Trinh không khỏi nức nở.
Lận Dương Phong nhìn vẻ mặt Nhan Trinh thay đổi liên tục nhiều lần, cũng không đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể biến cậu thành con trai mình được!
Nhưng mà, thấy Nhan Trinh khóc như vậy, Lận Dương Phong vẫn không khỏi tay chân luống cuống.
Đồng thời, từ khi Thần Kế Mông kết bạn với Nhan Trinh, ông chưa từng thấy Nhan Trinh có cảm giác khó chịu như vậy, nhất thời có chút luống cuống. Ông lại là người hiền lành, vội vàng kề sát vào Nhan Trinh, nhỏ giọng mà an ủi, cái đầu rồng to lớn vô cùng lo lắng và âu sầu.
Lận Dương Phong đang muốn kéo bánh xe thì: “…”
Bánh xe dừng lại.
Lận Dương Phong cũng chợt nghĩ, nếu Nhan Trinh không coi cậu như bé con, thì cậu và Nhan Trinh dù có xa cách nhiều năm như vậy, chưa chắc đã thân thiết như Kế Mông, giống như bây giờ, Kế Mông đã lại gần anh, còn cậu thì đột nhiên không biết mình nên dùng thân phận gì để đến gần.
Lúc này, trong long cậu chợt có chút hoảng hốt.
Bên kia, Kế Mông thấp giọng an ủi Nhan Trinh: “Tích Thạch, cứ từ từ, A Vân đã nhận ra ngươi rồi. Bây giờ cậu ta vẫn chưa quen, nhân loại đều như vậy, cậu ta đã ở nhân gian lâu như vậy rồi nên cũng sẽ như vậy. Ta không nghĩ là cậu ấy không muốn gần gũi với ngươi đâu, đừng quá đau lòng, nếu không ngươi sẽ làm cậu ấy sợ đấy.”
Nhan Trinh nước mắt lưng tròng: “Thật sao?”
Như để chứng minh cho những gì Kế Mông nói là xác thực, Lận Dương Phong bên kia vẫn dứt khoát đẩy xe lăn đi tới, nói với Nhan Trinh bên cạnh: “Đã muộn rồi, không phải anh nói Kế Mông rất giỏi bắt thủy sản sao? Có đúng không? Kêu ông ấy đi bắt một ít đi? Tôi đói.” Cậu dừng một chút, thất vọng nói: “Anh không muốn nấu đồ ăn cho tôi nữa à?”
Nhan Trinh làm sao chịu nổi Trứng bé con nhà mình ủy khuất, nghe vậy liền vui vẻ nói: “Làm sao có thể? Dĩ nhiên là tôi sẽ nấu cơm cho em rồi”. Nói xong anh quay qua Kế Mông nói: “Anh giúp tôi bắt thủy sản đi, tôi muốn cho trứng…. À không, tôi muốn nấu cho A Vân món ngon nhất.”
Kế Mông cũng rất vui khi Nhan Trinh có thể vui trở lại, vội vàng nói: “Chuyện nhỏ! Ta lập tức giúp ngươi bắt.”
Nhan Trinh gật đầu, anh đứng dậy, lấy ngón tay quẹt trên mặt đất ——
Trong nháy mắt, dọc theo phương hướng ngón tay anh quẹt qua, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một con sông trong suốt, giống như một dãi ánh sáng vậy, nó chậm rãi chảy xuôi trong phòng khách.
Phương Chấn Bang ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó nhanh chóng rụt lại, trong lòng thầm nghĩ, ta đi, đây là Vương Mẫu nương nương vẽ Ngân Hà sao? Một ngón tay vẽ ra dòng sông!
Thấy bầu không khí căng thẳng vừa rồi đã dịu đi rất nhiều, bây giờ ông cũng dũng cảm hơn một chút, dám nhìn dòng nước không đầu không cuối đột nhiên xuất hiện trong nhà.
Kế Mông đã rất quen với việc đứng bên bờ sông, nửa ngồi xổm xuống, vươn tay khua nước trên sông.
Nhan Trinh lập tức từ trong tay áo lấy ra một cái thùng lớn cao nửa người, đặt bên cạnh Kế Mông.
Kế Mông vừa thọc tay xuống dưới, trong nháy mắt đã bắt được một con cá to, hình thù kỳ dị, kỳ lạ làm sao, giống con bò, đuôi rắn, mình có hai cánh, trên mình có lông vũ dưới xương sườn của nó.
Lúc bị Kế Mông tóm được, con cá cất tiếng tru như trâu gọi khá to.
Kế Mông tát con cá lạ, hất văng rồi ném vào thùng.
Nhan Trinh cảm thấy phấn chấn hơn một chút, nói với Lận Dương Phong: “Đây là cá Lu, ăn vào rất tốt cho cơ thể”.
Lận Dương Phong cũng xốc lại tinh thần, gật đầu đáp lại Nhan Trinh.
Hai người nhìn Kế Mông lại thò tay khuấy nước sông, khuấy xong lại vung tay xuống bắt được một con cá to, đầu dài hơn 20 phân, vảy sáng bóng, kỳ dị hơn cá bình thường, nhưng tốt hơn nhiều so với cá Lu.
Nhan Trinh nói với Lận Dương Phong: “Đây là cá Đao.”
Ngay sau đó, Kế Mông câu được một con cá khác, trông giống cá diếc, nhưng khi câu hẳn lên khỏi mặt nước, đó không phải là đuôi cá mà là đuôi heo? heo con, nếu không tận mắt nhìn thấy sẽ thực sự hoài nghi không biết là heo hay cá.
Nhan Trinh nói: “Đây là cá nước ngọt.”
Lận Dương Phong lại gật đầu.
Sau đó, Kế Mông thỉnh thoảng bắt được một con, khoảng nửa tiếng sau, toàn bộ số cá ông bắt được đã đầy ắp trong thùng, hầu hết cá đều rất kỳ lạ, có một số con trông bình thường, nhưng cẩn thận nhìn kỹ thì vẫn sẽ phát hiện ra chúng cũng có một số chỗ kỳ lạ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, con cá nào cũng tung tăng nhảy nhót, linh khí tỏa ra ngập tràn, khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng.
Nhan Trinh chớp chớp mắt, lâu lâu lại lau nước mắt, hỏi Phương Chấn Bang đang co ro trên sô pha: “Ở đây có bếp không?”
Phương Chấn Bang nhảy dựng lên: “Dĩ nhiên là có!”
Nhan Trinh giọng nói còn có chút nghẹn ngào: “Vậy anh cho tôi mượn được không?”
Phương Chấn Bang: “Đương nhiên không thành vấn đề! Bất cứ khi nào ngài muốn, tôi sẽ đưa ngài đến đó ngay!”
Nhan Trinh nhẹ giọng nói: “Vậy anh dẫn tôi đi đi.”
Vừa nói vừa xách xô cá đi theo sau Phương Chấn Bang.
Anh muốn làm cho Trứng bé con càng nhiều đồ ăn ngon càng tốt…
Kế Mông tiễn Nhan Trinh vào bếp.
Ông thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lận Dương Phong, vừa nhìn lại phát hiện ra Lận Dương Phong đang nhìn chằm chằm hắn, trong mắt còn có lửa giận thật sâu.
Kế Mông hoang mang tự hỏi: “Sao vậy?”
Lận Dương Phong rũ mắt xuống: “Ngươi và Tích Thạch là bằng hữu à?”
Kế Mông gật đầu: “Ừ.”
Lận Dương Phong cố nén không vui trong lòng: “Còn có quan hệ gì nữa không?”
Kế Mông lại càng băn khoăn, còn có thể có quan hệ gì với Tích Thạch nữa?
Nhưng Lận Dương Phong hỏi vấn đề này, ông suy nghĩ một chút, nghĩ chắc Lận Dương Phong muốn câu trả lời của mình, bèn nói: “Ta không phải do Tích Thạch nuôi, sau này mới gặp mặt.”
Lận Dương Phong: “…” Nghẹn họng.
Câu trả lời quái gì vậy, cậu không phải là một đứa trẻ tranh sủng! Đây có phải là câu trả lời mà cậu muốn không???
Hết chương 64