Chương 65: Quốc Sư…..
Kế Mông nghĩ nghĩ, nhưng vẫn ngồi xổm trước xe lăn, thuyết phục cậu: “Tích Thạch thật sự rất yêu thương ngươi.”
Lận Dương Phong im Lặng.
Tất nhiên là cậu biết, nhưng hai chữ “yêu thương” này thật sự quá đau lòng.
Kế Mông thở dài: “Bây giờ con người đều nói, ngày thường bất hiếu, để mất đi rồi mới hối hận. Bao nhiêu năm qua cậu đã chịu nhiều thiệt thòi, Tích Thạch muốn bù đắp cho cậu. Hi vọng cậu đừng…”
Ông muốn thuyết phục quả trứng này đừng bỏ rơi Tích Thạch, nhưng nghĩ lại, ông vốn là thần minh trời sinh, chưa từng ra ngoài, quả trứng này thì sao? Vốn là thiên thú, hẳn là Phượng Hoàng, Thanh Loan, Trọng Minh điểu,…. Khi còn ở trong vỏ trứng đã bị oán khí mạnh mẽ như vậy nhiễm, nên phải thay đổi thuộc tính, hiện tại trở thành loại hung dữ không gì sánh được, nhưng thể chất nguyên thủy vẫn còn, cho nên chỉ có thể ăn Linh khí tinh khiết nhất —— Nếu không phải gặp được Tích Thạch có thể dưỡng thành, không phải được Tích Thạch yêu thương, nhất định sẽ chết vì chuyển hóa không thành — Đương nhiên, cái trứng một mình lớn lên, không biết đói bao năm như vậy, cậu ta không muốn nhận Tích Thạch là cha nuôi vì chỉ có một ít thời gian cho ăn như vậy cũng là điều dễ hiểu, nếu ông thuyết phục được cậu ta vài câu, về mặt con người, chắc sẽ được gọi là đứng nói chuyện không đau lưng đi.
Chao ôi, mình thực sự mong rằng khoảng cách giữa quả trứng này và Tích Thạch sẽ sớm được giải quyết.
Lận Dương Phong thấy Kế Mông nói nửa vời, cũng không có hứng hỏi tiếp, chỉ im lặng.
Bầu không khí giữa hai người không tốt lắm.
Chí ít, Lận Dương Phong đơn phương không muốn nghe cái thuyết “hiếu thảo” của Kế Mông nữa.
Cũng không lâu lắm, đại khái lần này Nhan Trinh biểu hiện xuất sắc, chuẩn bị đồ ăn chỉ mất mười phút, mùi thơm nồng đậm từ trong bếp phảng phất suýt nữa khiến người ta chảy nước miếng.
Kế Mông thở dài: “Không ngờ Tích Thạch lại biết nấu ăn.”
Lận Dương Phong giật mình: “Trước kia chưa từng làm qua?”
Kế Mông dứt khoát nói: “Chưa từng.”
Tích Thạch vốn không có hứng thú với ăn uống, mỗi lần tụ tập đều chỉ nhìn, đồ con người ai đưa cho cũng không ăn, hơn nữa cho dù Tích Thạch có nguyện ý thì xưa nay làm sao có đủ loại phương pháp? Chắc là lần này tỉnh lại Tích Thạch mới học.
Vẻ mặt Lận Dương Phong nhìn bằng mắt thường tốt hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, Nhan Trinh một tay bưng đĩa vội vàng đi ra khỏi bếp.
Anh nhìn Phương Chấn Bang hỏi: “Bàn ăn đâu?”
Phương Chấn Bang sao dám chậm trễ, nhảy dựng lên lập tức chỉ sang một bên: “Nhà ăn ở ngay đó!”
Nhan Trinh gật đầu, lại nhìn Lận Dương Phong, trong mắt mang theo chờ mong: “A Vân, tới ăn cơm?”
Lận Dương Phong tâm tình tốt hơn nhiều, xoay xe lăn, lướt tới nhà ăn: “Được.” Cậu do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn đã vất vả.”
Nhan Trinh lập tức nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Không vất vả!”
Lận Dương Phong càng ngày càng gần Nhan Trinh, cậu cũng không biết, trong mắt hiện lên ý cười.
Hành động của Nhan Trinh rất nhanh, chỉ trong vòng một phút, tất cả các món ăn đã được dọn lên bàn.
Cá thu đao hấp, đuôi heo nguội, phi lê cá luộc, rắn xào, cánh gà kho xì dầu, lẩu cá, đầu cá thu đao cay, cá viên hầm tương trắng… Thật là một bữa tiệc cá trọn vị, còn có cơm ngũ sắc hấp, một ly lớn nước trái cây tươi vắt từ các loại linh quả, cùng rượu có cồn do Tinh Tinh ủ, mùi thơm nồng đến mức khiến người ta muốn động đậy ngón trỏ.
Phương Chấn Bang nuốt nước bọt, ông rất muốn nếm thử tuyệt chiêu của Nhan đại sư, nhưng lại không dám nói ra.
Kế Mông cũng rất muốn ăn, nhưng không biết Lão Sơn nấu ăn thế nào.
Nhan Trinh kéo Lận Dương Phong ngồi vào bàn ăn trước, nghĩ nghĩ rồi thì thầm với anh: “Mời Kế Mông và Phương phó đội cùng ăn, được không?”
Lận Dương Phong: “Nếu không thì sao?”
Nhan Trinh chớp mắt: “Không, không, tôi học nấu ăn là để nấu cho em.”
Trứng bé con nếu thiếu Linh khí, anh sẽ nấu thức ăn ngon bù vào, sẽ không làm cho người khác.
Rất thẳng thắn.
Lận Dương Phong tim đập thình thịch, mở miệng: “… Để bọn họ cùng ăn đi.”
Nhan Trinh phấn chấn: “Được.”
Sau đó, anh vẫy tay với Kế Mông và Phương Chấn Bang.
Phương Chấn Bang thụ sủng nhược kinh.
Kế Mông cũng rất ngạc nhiên, nhưng rất vui, Tích Thạch luôn keo kiệt, nhưng quả trứng hắn nuôi lại là một cậu bé tốt, thụy thú chính là thụy thú, ngay cả khi chúng bị nhiễm oán khí vẫn rất tốt.
Nghĩ đến đây, thỉnh thoảng ông lại nhìn Lận Dương Phong bằng ánh mắt ân cần.
Lận Dương Phong: “…” Câm nín.
Đừng có nhìn cậu như thế chứ.
Chợt thấy hối hận vì để người này ăn chung.
Mọi người dùng bữa rất vui vẻ, Nhan Trinh tuy vẫn chỉ đứng nhìn nhưng hành động của anh rất chăm chú, ví dụ như thỉnh thoảng rót canh thêm cho Trứng bé con, dùng đũa sạch gắp thức ăn cho người khác, thỉnh thoảng còn đút cho cậu, suy nghĩ nhiều hơn về món ăn nên giới thiệu… Có thể nói rằng không ai bận rộn hơn anh khi có nhiều người ăn.
Bình thường Lận Dương Phong sẽ không cảm thấy gì, nhưng bây giờ thì khác, cậu cảm thấy có chút vui mừng vì sự đối đãi đặc biệt mà Nhan Trinh dành cho mình.
Mặc dù, cậu chỉ cảm thấy một chút.
Sau khi yên ổn ăn cơm xong, Phương Chấn Bang thấy Nhan Trinh và Lận Dương Phong vẫn chưa rời đi, liền thuận lý thành chương đề nghị rời đi, không phải không muốn nghe thêm tin tức bí mật ở đây, nhưng về sau có thể sẽ không có gì, nghe thấy cũng không có ích, nhưng ở đây làm một người ngoài cuộc như vậy sẽ khiến cho người ta bất mãn, tốt hơn hết là nên rời đi thức thời một chút.
Quả nhiên, Phương Chấn Bang thuận buồm xuôi gió, chỉ có Kế Mông đứng ngoài cuộc bình thản nhìn ông, còn lại hai người quen cũ?
Sau khi bọn họ rời đi, Nhan Trinh ngồi trên ghế sô pha gần nhất với Lận Dương Phong, lắp bắp như muốn nói gì đó.
Kế Mông đi rót trà cho hai người.
Lận Dương Phong nhìn Nhan Trinh như vậy, tuy rằng biết đối phương quan tâm đến biểu hiện của mình, nhưng cũng không muốn nhìn anh như vậy, cậu không chút do dự hỏi thẳng: “Anh muốn thế nào? Nói đi?”
Nhan Trinh mím môi.
Trứng bé con thật hung dữ.
Lận Dương Phong thấy Nhan Trinh lại có vẻ oan ức, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất lực quen thuộc.
Cậu thở dài, nói: “Anh có thể hỏi bất cứ điều gì anh muốn.” Cũng nhấn mạnh, “Thực sự cái gì cũng có thể.”
Nhan Trinh hiểu ý trong lời nói, cũng nghe ra sự mềm mỏng của Trứng bé con, liền mỉm cười.
“Vậy tôi hỏi nhé?” Anh có chút ngượng ngùng nghiêng đầu, “Tôi chỉ muốn hỏi, quá khứ em…”
Lận Dương Phong hiểu.
Là muốn hỏi cậu những năm qua đã trải qua như thế nào.
Đúng vậy, Nhan Trinh chắc là muốn hỏi cậu từ lâu rồi, nhưng không tiện hỏi vì trước đây không quen biết nhau, nhưng bây giờ hỏi được rồi.
Cậu không có ngượng ngùng gì, cũng không có hiểu lầm Nhan Trinh muốn chọc vào vết sẹo của cậu, bao nhiêu năm đói khát sống sót, cậu đã rèn luyện được tâm tính kiên cường, sẽ không cảm thấy khó chịu vì những điều đó.
Thực ra trong lòng cậu cũng hiểu, sở dĩ tâm trạng cậu dao động là vì Nhan Trinh, mà cậu vẫn luôn không biết nên giải quyết như thế nào, cũng chỉ Nhan Trinh là duy nhất đối với cậu, chứ không phải Nhan Trinh là vì khuôn mặt xinh đẹp mà cậu chưa từng thấy trước đây.
Lận Dương Phong thản nhiên nói.
“Tôi đã lăn xuống một ngọn núi, làm vỡ một vết nứt trên vỏ của mình, sau đó ở trong đống bùn kia vật lộn nhiều năm.”
Nhan Trinh mím môi.
Sau đó, Lận Dương Phong chia sẻ những gì mình đã trải qua.
Đương nhiên, cậu không nói hết tất cả, mà chỉ đề cập đến một số trải nghiệm chung chung quan trọng, đương nhiên cũng nhắc tới chuyện mình trà trộn vào xã hội loài người, từng được một lão nhân loài người cứu, người đã dạy cho cậu rất nhiều lẽ thường tình.
Nhan Trinh vừa nghe, hai mắt đỏ hoe.
Lận Dương Phong: “… Anh khóc tôi sẽ không nói nữa.”
Nhan Trinh vội lau mặt: “Không khóc, tôi sẽ không khóc.”
Lận Dương Phong nói tiếp.
Suy cho cùng, lão nhân loài người kia thật sự đã giúp tôi rất nhiều, nếu như không phải gặp được ông, cho dù là thân thể của cậu lần đó cũng không thật sự chết đói, nhưng nếu cậu muốn thật sự “Hiểu chuyện” thì sẽ phải vật lộn nhiều năm nữa.
Huống chi, ông lão nhân loại đó không chỉ cho cậu biết thường thức của con người, còn dạy cậu đọc và viết, rõ ràng biết cậu là khác chủng tộc, nhưng vẫn đối với cậu cẩn thận dạy dỗ như cháu trai của mình.
Tuy nhiên, Lận Dương Phong cũng ý thức sâu sắc rằng những gì ông lão dạy cho mình cũng có ý giáo hóa thiên hạ, đồng thời cũng hy vọng sau khi hiểu ra chân tướng, sẽ không ăn tươi nuốt sống con người như một số kẻ ngu dốt hám ăn phàm tục khác. Nhưng giúp vẫn là giúp, tấm lòng ông lão đối vẫn cậu là chân thành.
Vì vậy, trước khi ông lão mất, Lận Dương Phong đã hỏi ông có tâm nguyện gì không.
Sau khi học đọc và viết, cậu cũng khám phá ra nhiều khả năng của mình, cậu nhận ra rằng mình thực sự sở hữu những khả năng rất mạnh, những sức mạnh này cũng có thể cho phép cậu làm được nhiều việc.
Ông lão dường như hiểu được ý định của cậu, mỉm cười với cậu và bày tỏ mong muốn của mình.
Ông hy vọng rằng Lận Dương Phong có thể giúp đỡ nhân loại khi họ gặp khó khan, dưới tiền đề là không làm tổn thương bản thân cậu.
Không có báo thù, không có bức hại, chỉ hy vọng Lận Dương Phong có thể cùng nhân loại sống hòa thuận, tận lực đứng về phía nhân loại.
Đối với Lận Dương Phong mà nói, đây căn bản không phải là yêu cầu.
Kể từ khi được sinh ra, cậu đã sống sót dưới sự truy đuổi của dị thú, nhưng chính con người đã cứu cậu và dạy cho cậu nhiều điều, nếu cậu có thể sống sót, cấu sẽ đứng về phía loài người. Huống chi, con người là một quần thể khổng lồ như thế, nếu như có người làm cho cậu không vui, cậu có thể giúp đỡ một nhóm nhân loại khác, không phải ông lão yêu cầu như vậy sao?
Lận Dương Phong kính trọng ông lão, hiểu được tâm tư của ông.
Cậu biết, ông lão thực sự là một sự tồn tại tương tự như thiên sư của một quốc gia, lúc ông nhặt được cậu, ông đã từ chức và được thay thế bởi một người trẻ hơn có năng lực hơn để bảo vệ đất nước. Ông đã cống hiến hết mình cho đất nước nhiều năm và vẫn quan tâm đến thiên hạ.
Vì vậy, sau khi ông cụ qua đời, Lận Dương Phong nhận cơ nghiệp của ông lão, sống trong căn nhà đó với tư cách là đệ tử của ông lão, tiếp nhận công việc dạy dỗ một số người nghèo của ông lão, cũng cẩn thận dành dụm một số tiền để giúp đỡ người nghèo như ông.
Đồng thời, cậu cũng đang âm thầm quan sát đất nước, quan sát người thay thế ông lão rốt cuộc như thế nào.
Đáng tiếc, tân quốc sư kế vị ông lão tuy rất có bản lĩnh, lại muốn dùng thủ đoạn nhúng tay vào quốc gia chính sự, chính trị rất kém cỏi, quân vương bị hắn ta bức hại, gây náo loạn cả một đất nước.
Đương nhiên, Lận Dương Phong không thể trơ mắt nhìn tân quốc sư hại nước của ông lão, cho nên ban đêm đã lẻn vào phủ quốc sư, giết tân quốc sư, sau đó bắt đầu bộc lộ năng lực, vẫn là lợi dụng thân phận đệ tử của ông lão để trở thành Quốc sư mới.
Với thân phận quốc sư, cậu không can dự vào chính sự, nhưng có thể nhận cung phụng của quốc gia để lấy chút lương thực có linh khí, sau đó dùng thủ đoạn bảo vệ quốc gia khỏi tay yêu thú dị chủng, cho đến khi quốc thái dân an, quyền năng suy tàn, phải thay đổi, rồi cậu cũng thay đổi thân phận, tiếp tục làm quốc sư của quốc gia mới, tiếp tục bảo vệ nhân loại, và được tôn thờ như cũ.
Đời này qua đời khác, ngoại trừ một số triều đại hà khắc với dân, cậu vẫn luôn ngồi trên ghế quốc sư.
Hết chương 65.