Chương 66: Đưa Trứng Bé Con Về Nhà…..
Lận Dương Phong hợp tác với loài người cũng khá vui vẻ, nhưng theo thời gian trôi qua, linh khí trên thế gian ngày càng ít, thức ăn có linh khí có thể dâng cho cậu cũng ngày càng ít.
Lúc đầu, cậu đang trong thời kỳ sinh trưởng cần rất nhiều linh khí, nhưng lúc ở một mình tìm không thấy, ông lão cũng không cung cấp được, triều đình nhân loại không cung cấp được, cậu chỉ có thể chống đỡ bằng cách ăn hai ba phần no bụng, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi thành niên. Nhưng sau khi thành niên cậu lại không có yêu cầu về thức ăn có linh khí bức thiết như trước, nhưng do lượng linh khí giảm sút, thậm chí cậu còn không được ăn no một nửa, thậm chí về sau hai phần no cũng không thể…. Đến mức rơi vào trạng thái đói khát, để giảm tiêu hao, cậu còn được người dân trong xã hội phong kiến khiêng đi, sau này đến thời hiện đại, cậu được thay thế bằng xe lăn.
Hợp tác với Đặc Ban Xử đương nhiên cũng là bởi vì việc thành lập Đặc Ban Xử đã được quốc gia đương thời phê chuẩn, đồng thời cũng là một tổ chức chính thức, tuy rằng không còn triều đình, cũng không có Hoàng tộc, nhưng phía chính phủ chính thức công nhận cùng vận mệnh quốc gia có liên quan. Để cậu làm đội trưởng, tương tự như vị trí quốc sư trước đây, chỉ là… cậu càng đói hơn, nhưng may mắn thay, không có nhiều việc yêu cầu cậu phải hành động.
Người trong Đặc Ban Xử không biết cậu có quan hệ sâu xa với con người, cũng không biết cậu từng là quốc sư, cho nên mặc dù cậu dùng hành động giải quyết mấy nguy cơ lớn, bọn họ đối với cậu có tín nhiệm và kiêng kị — Cũng không có gì lạ, người ta luôn sợ hãi những thứ mình không thể nắm bắt được, huống chi là một bộ đặc biệt phụ trách vô số người của một quốc gia? Nhưng bản thân cậu cũng không nhắc về chuyện trước kia, dù sao nhân loại cũng biến hóa từng đợt, giải thích hết lần này đến lần khác chi cho mệt, không bằng cứ như vậy đi. Dù sao đi nữa, cho dù bọn họ có kiêng kị thế nào cũng không làm cậu chết được.
Nghe Lận Dương Phong nói xong, Nhan Trinh khẽ thở dài: “Hóa ra A Vân trước nay vẫn luôn ở cùng loài người.”
Chả trách dù Trứng bé con đói cồn cào, bị phiền muốn chết, nhưng lúc loài người thỉnh cầu cậu vẫn ra tay.
Lận Dương Phong “hừ” một tiếng nói: “Vẫn là thói quen.”
Nhan Trinh có chút bực bội, gật gật đầu.
Đúng vậy, Trứng bé con được con người dạy rất nhiều thứ, ở cùng con người cũng quen, nhưng không sao, con người là một chủng tộc hơi nghèo một chút, không có nhiều linh vật, nhưng lại rất thông minh, hiểu biết rất nhiều chuyện, nên Trứng bé con cũng thông minh như vậy.
Nghĩ đến đây, Nhan Trinh lại vui vẻ: “A Vân đã thích con người, tôi cũng vậy.”
Lận Dương Phong: “…” Im lặng.
Cũng không biết là cảm động hay bất đắc dĩ, cậu nào có thích nhân loại, nhiều nhất cũng chỉ tính là không phiền thôi.
Nhan Trinh đi tới trêu cậu: “Sau này bán rẻ hơn chút nữa nhé?”
Lận Dương Phong dứt khoát ngăn lại: “Không cần.” Rẻ vậy đủ rồi.
Kế Mông ở bên cạnh nhìn hai người, ánh mắt thật vui mừng.
Thụy thú chính là điềm lành, cuối cùng lại trở thành thú thủ vệ, tính tình tuy không tốt, nhưng cũng rất đáng yêu.
Lận Dương Phong chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cậu liếc Kế Mông một cái, lập tức quay người lại.
Kế Mông thấy đã hết trà, tưởng muốn uống thêm trà, liền bưng một bình ra đi rót đầy.
Lận Dương Phong im Lặng.
Cậu không còn muốn uống trà nữa.
Thấy Lận Dương Phong vẫn ăn cơm như thường, Nhan Trinh trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, vừa nói chuyện vừa uống trà, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta trở về đi?”
Lận Dương Phong gật đầu.
Nhan Trinh lại nói: “Trở về chỗ của tôi.”
Từ sau kỳ nghỉ đông, Nhan Trinh nằng nặc đòi chuyển đến căn nhà mà Lận Dương Phong ở, nhưng thực ra anh vẫn cảm thấy Trứng bé con nên ở cùng mình, trước đó không quen biết, anh sợ Trứng bé con sẽ không tha cho anh, vậy nên không dám hỏi, nhưng bây giờ đã than quen, anh muốn Trứng bé con đi theo mình.
Lận Dương Phong vốn định từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Nhan Trinh, cậu lại đồng ý một cách kỳ lạ: “Được.”
Sau khi lấy lại tinh thần, cậu cũng không hối hận.
Vì suy nghĩ của cậu bây giờ đã hoàn toàn khác trước.
Lúc ra về, Kế Mông rất bình tĩnh đưa họ ra cửa.
Tâm trạng Nhan Trinh đã khá hơn rất nhiều, vui vẻ từ biệt ông.
Kế Mông chỉ nói một câu: “Lần sau muốn bắt thủy sản thì đến chỗ tôi.”
Nhan Trinh: “Được!”
Lận Dương Phong: “…” Nghẹn họng.
Lận Dương Phong thật sự sống cùng Nhan Trinh trong khu nhà mà Đặc Ban Xử đã chuẩn bị sẵn cho Nhan Trinh.
Cũng là Tứ Hợp Viện, vẫn là cửa thứ hai, nhưng bất luận là tiền viện hay là hậu phòng, đều so với viện trước tốt hơn nhiều, tiền viện mặc dù vẫn là cải tạo thành cửa hàng, nhưng là diện tích bên trong cũng lớn, lớn hơn nhiều.
Đương nhiên, cũng không có chuyện tốt như vậy, chính là Tứ Hợp viện nhị nhập này mới thành lập, không có truyền thừa cảm giác, nhưng đối với Nhan Trinh mà nói, dù sao cũng không quan trọng, dù cho đồ vật có “lịch sử” lâu đời thế nào vẫn trẻ hơn anh.
Lận Dương Phong đi theo Nhan Trình vào nội viện, liếc mắt liền nhìn thấy ngọn đồi, nếu nhớ không lầm thì ở viện trước cũng có một ngọn đồi như vậy, hình dáng tựa hồ cũng không khác mấy, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là cái này lớn hơn cái trước một chút? Kích thước phù hợp với cái sân này.
Lận Dương Phong chợt hiểu ra, hỏi: “Đó là bản thể của anh sao?”
Nhan Trinh không có gì giấu cậu, gật đầu: “Ừ.”
Lận Dương Phong khóe miệng khẽ giật một cái: “Bản thể của anh cứ tùy tiền đặt như vậy à?”
Nhan Trinh chớp chớp mắt: “Đúng vậy.” Anh chợt hiểu ra sự quan tâm ẩn dưới khuôn mặt đen xì của Trứng bé con, lập tức nở nụ cười, như hoa đào nở rộ, vô cùng xinh đẹp, “Không cần lo lắng cho tôi, không ai có thể lay chuyển được nó. “
Lận Dương Phong: “… Ồ.”
Câu nói “Ai lo cho anh” chưa ra khỏi môi đã bị cậu nuốt trở về.
Hôm nay thì khác, cậu phải đối xử với Nhan Trinh tốt hơn.
Nhan Trinh không nghĩ nhiều, chỉ vào ngọn núi cười một tiếng, kéo Lận Dương Phong giải thích cho mình.
“Nhìn sườn dốc này nè, tôi đã nuôi tất cả những con vật ngoan ngoãn ở đây, chỉ cần nói cho tôi biết em muốn ăn con nào sẽ bắt con đó.”
Lận Dương Phong liếc nhìn thứ anh chỉ, trên sườn đồi tương đối thoai thoải ấy có rất nhiều thứ nhỏ hơn cả con kiến đang “quằn quại” thành từng đàn, thị lực của cậu rất tốt, nếu nhìn kỹ thì thật sự rất nhiều thứ không giống nhau, không phải cùng chủng tộc, thực tế nếu không nhìn kỹ thậm chí còn không nhìn thấy “chuyển động” nào trên núi cả, có thể cho rằng đó là một số “lông tơ” mắc vào “hòn non bộ”.
Nhan Trinh chỉ vào một chỗ trũng trên núi khác: “Tôi chia thành mấy khu, mỗi khu có những con thú khác nhau, bắt phải cẩn thận, chúng rất hung dữ, sẽ ăn thịt bậy bạ.” Suy xét đến mối quan hệ giữa Trứng bé con và con người, anh nói thêm, “Có một số loài thích ăn thịt người.”
Lận Dương Phong nhìn thoáng qua, nó không lớn hơn mấy con mình thấy lúc trước, nhiều con còn nhỏ hơn, nhưng thực sự có vẻ uy lực hơn.
Nhan Trinh đưa cậu nhìn vòng nước chung quanh đồi, vươn ngón tay tùy ý khuấy động, có khá nhiều “Cá nhỏ” giống nhau nhảy lên.
Sau đó, anh lại chỉ cho Lận Dương Phong xem giữa núi có những loại linh hoa linh thảo nào, cây cổ thụ nào trĩu quả, khắp núi có vàng bạc ngọc gì, có yêu thú nào ở trong đó. Thần thú về trước Thần thú về sau Thần thú dùng “chổi” để xua đuổi ác thú sống trên ngọn núi của mình….
Giới thiệu xong, Nhan Trinh mím môi chỉ vào cái lỗ bên dưới đỉnh núi, hình như to bằng lỗ kim.
Xung quanh cái lỗ này cơ bản là hoa cỏ cây cỏ, phía trước lỗ lớn còn có rất nhiều cỏ mịn, giống như dệt thành màn che, nếu không chú ý sẽ không thể nhìn thấy cái lỗ nhỏ này.
Lận Dương Phong cảm thấy có chút kỳ quái, cậu cẩn thận nhìn cái lỗ nhỏ kia, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác quen thuộc.
“Đây là?”
Nhan Trinh dịu giọng đáp: “Đây là cái động tôi đã ấp em, đây là ổ tim của tôi”.
Lận Dương Phong nóng hết cả người: “…”
Cậu hiểu nó rất rõ câu nói này là…..
Nhan Trinh thở dài: “Tôi nuôi em ở đây bao nhiêu năm, ấp ngươi bao nhiêu năm, chẳng may chợp mắt một cái, em liền rơi mất.” Mắt hắn đỏ hoe, “Khó chịu.”
Lận Dương Phong do dự một chút, trượt xe lăn đến bên cạnh anh, đưa tay lên, dùng ngón tay xoa xoa mặt Nhan Trinh, lau đi giọt nước mắt vừa rơi, như muốn an ủi anh.
Hốc mắt Nhan Trinh càng đỏ hơn.
Lận Dương Phong sửng sốt một chút, muốn thu tay lại.
Thế nhưng Nhan Trinh lại đè tay, dùng mặt bên cọ cọ trở về.
Lận Dương Phong cứng đờ.
Nhan Trinh nghẹn ngào nói: “Trứng… A Vân đã lâu không cọ cọ tôi…”
Lận Dương Phong càng thêm cứng ngắc, thanh âm cũng có chút cứng ngắc: “Trước kia tôi cọ anh à?”
Nhan Trinh vẻ mặt lưu luyến: “Tôi từng ôm em trong lòng, em cũng cọ vào người tôi.” Anh có chút hối hận, “Không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi thành tinh, tôi biến thành hình người, nếu có một con lông lá lưỡi dài có thể liếm như chúng.”
Cái tên hỗn đản này, Lận Dương Phong suy nghĩ một chút mới hiểu ra ý Nhan Trinh, đáng tiếc anh không phải động vật, không thể liếm vỏ trứng, này bà nó đúng là tràn ngập tình cha?
Nghĩ đến đây Lận Dương Phong nóng cả đầu, chuyển động lòng bàn tay Nhan Trinh đang nắm, dùng ngón tay đẩy môi Nhan Trinh ra, nhanh chóng luồn vào, chạm vào đầu lưỡi mềm mại của anh.
Sau đó, Lận Dương Phong thản nhiên rút tay về: “Hiện tại anh cũng có thể liếm.”
Nhan Trinh nháy mắt: “Hả?”
Lận Dương Phong vô ý xoa xoa ngón tay, trấn tĩnh lại: “Không có việc gì.”
Núi này vẫn là núi đá, có gì để nói, cứ để đó.
Nhan Trinh cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục quay lại chủ đề lúc trước.
“Ai, cuối cùng tôi đã tìm thấy em.”
Lận Dương Phong thở ra: “Ừ.”
Nhan Trinh lại rơm rớm nước mắt nhìn cậu: “Tôi sẽ không đánh mất em nữa chứ?
Lận Dương Phong hít sâu một hơi: “Ừ.”
Nhan Trinh còn muốn nói thêm gì đó nữa.
Lận Dương Phong cảm thấy, nếu tiếp tục như vậy cậu chịu không nổi nữa, trực tiếp nói: “Tôi lớn rồi, về sau không thể lạc được, nếu lạc, tôi có thể đi tìm anh.”
Nghe đến đây, Nhan Trinh muốn nói gì lại nuốt xuống, nhưng ánh mắt lấp lánh: “Thật sao?”
Lận Dương Phong: “Thật.”
Sau khi Nhan Trinh nói chuyện với Lận Dương Phong, mặc dù đáng tiếc Trứng bé con không muốn nhận anh là cha nuôi, nhưng cũng không sao, anh có thể tiếp tục chăm sóc Trứng bé con như một người cha nuôi! làm bất cứ điều gì cậu muốn.
Vừa nấu ăn vui vẻ, Nhan Trinh vừa nghĩ, chẳng qua, hình như Trứng bé con đã nhận được rất nhiều thiện ý từ con người, sau này cũng rất hòa thuận với con người, cũng nên cho con người chút ích lợi chứ?
Ừm, cho cái gì đây…
Nhan Trinh nghĩ mãi, nhưng vẫn không đoán ra được.
Nghĩ đến bữa ăn đã sẵn sàng, anh đặt vấn đề sang một bên.
Quên đi, không nghĩ nữa, về sau khi con người gặp phải vấn đề rồi nói sau!
Bây giờ đương nhiên việc nấu cho Trứng bé con là quan trọng nhất rồi~
Nhan Trinh bê đồ ăn ra ngoài, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Quen biết nhau thì tốt hơn, Trứng bé con nguyện ý ở chung với anh, càng ngày càng thân thiết với anh.
Nếu được ôm Trứng bé con vào lòng ngủ thì còn gì tuyệt hơn….
Đáng tiếc, Trứng bé con đã lớn….
Hết chương 66.