Chương 68: Trứng Bé Con Ra Tay…..
Nhìn cảnh này, mặt Lưu Đông Lượng bị cái đầu rồng phía sau dọa cho suýt chút nữa thì hoảng hồn.
Cái gì, cái gì vậy trời?!
Sự tồn tại của Kế Mông bên trong Đặc Ban Xử cũng không phải là bí mật, dù sao trên quảng trường cũng có một ngôi đền lớn như vậy, đội viên của Đặc Ban Xử đều được mời tới bái lễ, nhưng liệu có thể như vậy được không? Chính là thần trong miếu với thần đột nhiên nhìn thấy có giống nhau đâu, cái đầu rồng lớn như vậy mà, cho dù chủ nhân có hàm hậu dễ nói chuyên đến đâu, thì đột ngột kề sát như vậy cũng dọa người.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lưu Đông Lượng hơi vặn vẹo.
Kế Mông bị vẻ mặt đáng sợ như vậy làm cho sửng sốt, thần đang thi hành cũng khẽ run, Lưu Đông Lượng lập tức ngã xuống, may mà ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngay lúc lưng Lưu Đông Lượng sắp ngã xuống đất, ông ta đưa cho anh ta đỡ lấy rồi từ từ đặt hắn xuống đất.
Cùng lúc đó, Lưu Đông Lượng cảm giác mình đã đáp xuống đất, thần trí khôi phục một chút, cũng nhận ra người đã cứu mình.
“Thần, thần.” Hắn run rẩy môi, “Đa tạ Kế Mông Thần đã cứu ta.”
Thấy hắn bây giờ đã bình thường, Kế Mông cũng thở phào nhẹ nhõm, ân cần nói: “Mau đứng dậy, không sao đâu.”
Lưu Đông Lượng nghe nhắc nhở như vậy mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn xuống, những cái lỗ thủng lớn trên bụng hắn đều biến mất rồi sao? Thật sự không đau chút nào, nếu không phải vết máu trên người, hắn còn tưởng rằng vết thương vừa rồi là sự hiểu lầm của mình.
Vừa nghĩ đến dòng nhiệt lưu ấm áp trên vết thương vừa rồi, hắn liền hiểu ra, có lẽ Thần Kế Mông đã chữa lành cho mình, hắn vô cùng cảm kích, nhảy dựng lên, lập tức muốn quỳ lạy thần.
Vẫn là Kế Mông giữ Lưu Đông Lượng không cho hắn quỳ xuống.
Ngày nay đã khác trước, ông đã cảm được tấm lòng thành kính của con người này, trước công chúng không cần quỳ lạy.
Tuy rằng Lưu Đông Lượng không biết đây là ông trời thấu hiểu, nhưng vẫn là một tràng cảm tạ.
Lúc này, Kế Mông đã ngẩng đầu, nhìn về phía Ngao nhân cách đó không xa.
Lưu Đông Lượng nhìn thấy phản ứng của thần, liền nhớ tới chuyện bây giờ đang phải đối mặt, không khỏi lo lắng cho đồng đội, vội vàng nhìn về hướng quái thú.
Mà dị thú bên kai, hai người bạn đồng hành của hắn không khốn khổ như hắn nghĩ.
Hắn nhìn thấy một người thanh niên dung mạo như thần tiên đang đẩy xe lăn đứng yên lặng, chiếc xe lăn trông rất quen thuộc, không cần nhìn phía trước cũng biết người ngồi trên xe lăn là Lận đội trưởng nhà họ! Lúc này, người đàn ông đẩy xe lăn không không biết đã làm gì, nhưng đột nhiên có một móng vuốt cực lớn trước mặt anh ta, giống như được làm bằng thép vậy, trực tiếp tóm cả người con dị thú vào trong móng vuốt.
Dị thú không ngừng giãy giụa trong móng vuốt, nhưng móng vuốt dần dần nhiễm ra một tia hắc quang nhàn nhạt, hắc quang lan tràn đến thân thể dị thú, cả người dị thú phát ra một tiếng kêu thảm thiết, giống như là bị thứ gì đó đốt cháy vậy. Phải, lớp lông bên ngoài như áo mưa xơ dừa kia đã bị ánh sáng đen nuốt chửng từng chút một…
Còn Bối Ngân và Phương Nham?
Hai người bên cạnh đều thở hổn hển, giống như bị vật gì đẩy ra, còn chưa đứng dậy được.
Lưu Đông Lượng không kìm lòng được mà mở miệng gọi: “Lận đội!”
Bối Ngân và Phương Nham cũng đỡ nhau đứng dậy, lau mồ hôi vui vẻ nói: “Lận đội ở đây, sẽ không sao đâu.”
Ở phía sau, nữ phóng viên cố gắng hết sức quay cảnh phía trước, nhưng không biết vì sao, luôn có thứ gì đó ngăn cản cô, không thể chụp được hình ảnh chân thật của ba người mới đến. thấy bóng người mà không thấy hình dáng người kia.
Tuy nhiên, nữ phóng viên cũng là một phóng viên lão luyện nhiều lần ra tiền tuyến nên đã sớm nhận ra người đẩy xe lăn hẵn là người trước đây được chụp rồi, đó là người hai lần “giết lợn” trên đường Vĩnh Hòa, hai người mới xuất hiện chắc là bạn của người nọ? Mà một trong số đó hình như được người của Đặc Ban Xử gọi là “Lận đội”, chính là đội trưởng của Đặc Ban Xử sao? Nói cách khác, người kia có quan hệ rất tốt với đội trưởng của Đặc Bạn Xử, còn có một người mới nữa, thật sự là khiến người ta kinh ngạc, vậy mà trực tiếp chữa khỏi Lưu tiên sinh bị trọng thương.
Nữ phóng viên trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nhưng là người có đạo đức nghề nghiệp cao, vì người hùng trong câu chuyện không muốn lộ mặt nên cô sẽ không ép buộc.
Vì vậy, cô ấy chỉ tiếp tục phát sóng một cách bình tĩnh.
[Một anh hùng mới đã bắt được quái thú, nguy hiểm đã được dỡ bỏ và cư dân có thể tiếp tục các hoạt động bình thường của mình. Một lần nữa, cư dân được yêu cầu mở APP mọi lúc, chú ý đến sự an toàn của bản thân và không được bất cẩn … ]
Lận Dương Phong hai mắt tối sầm, nơi vốn là tròng trắng của con mắt bị một vệt hắc khí vây quanh, hắc khí thật đậm, tràn ngập cả hốc mắt, giống như toàn bộ nhãn cầu của cậu đều trở nên đen kịt.
Cậu không di chuyển, nhưng có một móng vuốt sắc nhọn xuất hiện trước mặt cậu, tóm chặt lấy ngao nhân.
Ngao nhân gầm lên, điên cuồng giãy dụa, không ngừng húc, nhưng móng vuốt lại không hề động đậy, ngược lại còn đánh vào thân thể những vết bầm tím, đặc biệt là trên móng vuốt phát ra ánh sáng màu đen, nếu nhìn kỹ, chính là hoàn toàn không phải hắc quang, mà là hắc hỏa, mặc dù mỗi một tia Hỏa Diễm chỉ như một làn khói đen, nhưng lại ẩn chứa vô cùng đáng sợ uy năng, khiến cho người ta khiếp sợ.
Chỉ trong vài giây, phần lớn “áo mưa xơ dừa” của Ngao nhân đã bị đốt cháy, nó cũng không còn sức để vùng vẫy nữa.
Lận Dương Phong buông móng vuốt ra, ngao nhân “bụp” một cái, ngã xuống đất, không nhúc nhích được nữa.
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch.
Lại qua ba giây, thanh âm thiếu kiên nhẫn của Lận Dương Phong vang lên.
“Còn đang ở đó ngẩn người làm gì?”
Lưu Đông Lượng, Bối Ngân và Phương Nham bị móng vuốt của Lận Dương Phong làm cho hoảng sợ, bị mắng giờ mới kịp phản ứng.
Cô gái duy nhất Bối Ngân tựa hồ hiểu ra điều gì, vội hỏi: “Lận đội, muốn chúng tôi đem con quái thú này mang đi sao?”
Lận Dương Phong đối với nữ đội viên cũng không có phong thái quân tử gì, trực tiếp khiển trách: “Đâu ra mà nói nhảm nhiều thế!”
Bối Ngân lập tức im lặng, nhưng cả Đặc Bạn Xử đều biết tính khí không tốt của Lận đội, để tránh làm chuyện này không vui, ngay cả tân binh mới nhất cũng sẽ được nói cho biết trong khi huấn luyện, cho nên cô cũng không ngại giọng điệu này, nhưng nhanh chóng hiểu ý, ngay lập tức làm cử chỉ khoa chân múa tay với hai người bạn đồng hành còn lại.
Lưu Đông Lượng và Phương Nham cũng hiểu ra, không khỏi mừng rỡ, vội vàng tập hợp lại, lao đến bên cạnh con quái thú.
Phương Nham từ trong ba lô lấy ra một sợi dây thừng, sợi dây nhìn qua mềm mại, nhưng kỳ thực là được nấu chảy bằng một loại hợp kim mới, Đặc Ban Xử đã từng thử qua, có khả năng trói chặt động vật lạ, không cho chúng đứt. Đương nhiên, không phải dị thú nào cũng có thể trói được, đề phòng mỗi người Đặc Ban Xử ra ngoài làm nhiệm vụ, mỗi người ít nhất cũng mang theo một sợi.
Lúc này Phương Nham lấy ra một sợi, Lưu Đông Lượng và Bối Ngân mỗi người cũng lấy ra một sợi, ba người đi tới chỗ con quái thú chỉ còn một hơi thở, trói nó lại.
Ngao nhân bị trói nhưng vẫn còn muốn giãy giụa, nhưng lúc này năng lực của nó đã suy yếu quá nhiều, chỉ cần Lưu Đông Lượng khỏe nhất đấm vào đầu nó vài cái là nó đã gục xuống không nhúc nhích được.
Đám người Lưu Đông Lượng thở phào nhẹ nhõm, chạy đến bên xe lăn của Lận Dương Phong cảm ơn, như vậy mới có thể nhìn rõ người đẩy xe lăn.
Làn da trắng đến phát sáng này, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ này, nụ cười này dường như thắp sáng cả thế giới….
Sau đó ánh mắt của bọn họ dời xuống dưới, vô tình nhìn thấy đội trưởng bọn họ khuôn mặt đen thui.
Á.
Mắt phải nhìn thẳng, nhìn thẳng.
Lúc này, bọn họ mới chợt nhớ tới những lời đồn thổi mơ hồ vẫn luôn được truyền tai nhau trong nội bộ — chẳng lẽ là một nửa còn lại của Lận đội?
Thảo nào Lưu Đông Lượng ngay từ đầu đã nghĩ đến chuyện ngồi lê đôi mách, bởi vì tuy nói chuyện phiếm là hiểu lầm lớn, nhưng Phương Chấn Bang cũng không dám phản bác lời đồn trong Đặc Ban Xử, bởi vì dù sao bây giờ mọi người đều rất bận rộn, hơn nữa chỉ là ít tin đồn thôi, nói như vậy chỉ sợ chuyện này lại làm lớn chuyện, dù sao lúc trước Lận đội cũng không có phản ứng, Nhan đại sư tựa hồ cũng không để ý, coi như chuyện này không tồn tại – ngày đó anh bị điếc, còn Phương Chấn Bang cũng thầm cảm thấy Lận đội nhà họ không muốn làm bé con, sau này quan hệ “cha con” có thể sẽ thay đổi, cho nên lan truyền tin đồn cũng có sao?
Lưu Đông Lượng không dám nhìn Nhan Trinh một cái nào nữa, vội vàng chào lại Lận Dương Phong rồi nói: “Lận đội, chúng tôi còn có nhiệm vụ, phải đưa con quái thú này về trước?”
Lận Dương Phong gật đầu, không cùng bọn họ nói nhảm.
Lưu Đông Lượng bọn họ hớn hở đến bên Kế Mông, vái chào rồi lại cảm tạ.
Đầu rồng thân người đó! Vị này có phải chính là thần long không?
Quên đi, có phải hay không cũng không sao, đầu rồng vẫn thật tốt bụng!
Kế Mông dường như cũng cảm nhận được lòng biết ơn của bọn họ, nhẹ nhàng gật đầu: “Các ngươi mau trở về đi.”
Trong lòng bọn Lưu Đông Lượng mềm nhũn, không ngờ ông thần này lại tốt tính như vậy… Về nhất định phải thắp vài nén hương mới được.
Sau đó, đám người Đặc Ban Xử gọn gàng kéo Ngao nhân lên xe và buộc chặt vào nóc xe, nữ phóng viên và những người khác đã quen với việc này nên nhanh chóng kết thúc buổi phát sóng rồi yêu cầu tài xế lái xe đi, nhanh chóng hướng về phía Đặc Ban Xử.
Sau khi xe chạy đi, những người còn chưa kịp chạy trốn trong hầm trú ẩn không khỏi muốn đi tới, đừng nói chuyện với bọn họ, ít nhất nhìn thấy bộ mặt thật của cứu tinh là đủ rồi? bên trong còn nghe nói một người được cho là đội trưởng đó!
Nhưng bọn họ không ngờ tới chính là, bọn họ vừa mới đi ra, còn chưa kịp nhìn rõ ràng, mới vừa xuất hiện ba cái bóng dáng tựa hồ đã lùi xa, trong nháy mắt liền biến mất? Mơ hồ cũng không nhớ nổi diện mạo của bọn họ, giống như là rất đẹp, rất kỳ quái….. Còn rất uy vũ?
Nhan Trinh đẩy Lận Dương Phong, Kế Mông đi theo sau, ba người vẫn đứng trên Phù Thổ, nhanh chóng quay về biệt thự của Kế Mông.
Kế Mông thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may chúng ta đến đúng lúc.”
Nhan Trinh cúi đầu nhìn Lận Dương Phong, nhẹ giọng hỏi: “A Vân, có mệt không?”
Lận Dương Phong ngẩng đầu nhìn anh.
Nhan Trinh mới nói nửa câu sau: “Đói bụng không?”
Lận Dương Phong: “…” Nghẹn họng.
Thời gian trôi qua tổng cộng không đến mười phút, làm sao có thể đói bụng?
Nhan Trinh lại nhẹ giọng hỏi: “Hẳn là tiêu hao nhiều?”
Lận Dương Phong: “Không sao.”
Nhan Trinh lo lắng: “Có đói bụng thì cứ nói với tôi.”
Lận Dương Phong: “… Được.”
Đầu rồng của Kế Mông lộ ra nhẹ nhõm, quan hệ của bọn họ càng ngày càng tốt.
Sau khi bọn Lưu Đông Lượng kéo Ngao nhân trở lại Đặc Ban Xử, Đặc Ban Xử đã biết trước tình hình, rất nhanh đã có người lái xe tải tới, chuyển ngao nhân lên xe, trực tiếp đưa về viện nghiên cứu.
Ở đó, vô số nhà nghiên cứu được chia thành nhiều phòng nghiên cứu để lần lượt tiến hành nghiên cứu các con thú khác nhau, khi ngao nhân được chuyển đến, một số nhóm nhà nghiên cứu lập tức đến và chuyển nó đến một phòng nghiên cứu lớn, tiến hành nghiên cứu chung.
Mỗi lần, mỗi khi bắt được một con dị thú, bọn họ đều làm điều này.
Hết chương 68.