Chương 7: Đừng kén ăn…..
Hơi thở này…
Không thể sai được, là bảo bối trong lòng anh, là nhóc con trong núi của anh!
Nhan Trinh tham lam mà nhìn đối phương, trong lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa vui mừng.
Đã nhiều năm trôi qua, nhóc con đã từ trong trứng đá chui ra, cải tạo thành công, lớn mạnh như vậy.
Nhìn kìa, thật là một khuôn mặt đẹp trai, thật là một người đàn ông cao lớn!
Nhưng khi ánh mắt Nhan Trinh rơi xuống xe lăn, trong lòng chợt buồn.
Trứng bé con nhất định là bị người ta bắt mất một đoạn thời gian nên mới sống không tốt, nên bây giờ Trứng bé con mới yếu ớt đến mức mình động đậy cũng không thể, thật đáng thương, Trứng bé con có phải là gãy chân rồi không?!
Nhan Trinh tự trách mình, tất cả đều là lỗi của anh, nếu anh cảnh giác hơn, Trứng bé con có thể ngủ trong hang núi cùng anh, cùng thức dậy với anh, sau này có phá trứng chui ra cũng không yếu ớt như vậy…. Gì chứ? Nhân loại nói sao ấy nhỉ? Đúng rồi, anh nhớ rồi, gọi là suy dinh dưỡng, nếu như Trứng bé con được anh nuôi lớn, vậy nhất định sẽ khỏe mạnh…
Nghĩ đến đây, đôi mắt Nhan Trinh đỏ bừng, nước trong suốt cuộn trào trong mắt, nước mắt trong suốt như pha lê dường như đã sớm chảy xuống, anh mím chặt miệng, hết lần này đến lần khác chịu đựng, hận không thể nâng tay lên. Anh quá nôn nóng, quên khống chế bản thân, mỗi một bước đi, dưới chân đều xuất hiện dày đặc vết nứt.
Nhan Trinh tùy ý xoa xoa chân, trong giây lát mặt đất đã khôi phục lại, nhưng anh vẫn tiếp tục bước đi, đi mãi cho đến khi đến trước xe lăn, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chỉ ngón tay về phía đầu gối của chàng trai trẻ. tựa hồ sợ làm đau cậu ấy, thấp giọng hỏi: “Đau không? Ai đánh gãy chân của cậu vậy, tôi sẽ bắt hắn ta bồi thường gấp đôi.”
Phương Chấn Bang được đội trưởng của mình chống lưng, càng thêm dũng mãnh, khi đến tìm yêu quái trong lòng mình, chủ cửa hàng xa lạ tên Nhan Trinh, ông rất cảnh giác, không có ý tốt quay trở lại, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng một chuyện như vậy sẽ xảy ra.
Ông sợ hết hồn khi nhìn Nhan Trinh suýt chút nữa đã giẫm nát một con đường, sau đó lại nhẹ nhàng khôi phục lại. Đáng sợ nhất là Nhan Trinh dám dùng tay đụng vào đầu gối của đội trưởng bọn họ! Con quái vật này thật gan dạ! Ngươi biết không, người cuối cùng định kề vai sát cánh với đội trưởng để chiếm tiện nghi bây giờ theo phản xạ tự nhiên sợ đến mức, mỗi lần nghe tên đội trưởng là tè ra quần…
Nhưng giây tiếp theo, thậm chí điều khó tin hơn nữa còn đã xảy ra.
Phương Chấn Bang trợn tròn mắt, nhìn thấy đội trưởng anh hùng, dũng mãnh, hung hãn của mình… Trượt xe lăn về phía sau, tránh né cú chọc của Nhan Trinh, sau đó Nhan Trinh tiến lên hai bước, vươn tay chạm vào, xe lăn lại trượt về phía sau, lại tránh đi, Nhan Trinh lại vươn người về phía trước, xe lăn lại trượt về phía sau để tránh tiếp.
Qua lại mấy lần, hai người ngồi trên xe lăn và ngồi xổm trước xe lăn đã lùi hơn mười mét, sắp ra khỏi ngõ luôn rồi.
Cổ họng Phương Chấn Bang mấp máy mấy lần, chuyện quái gì đang xảy ra thế? Ông nhớ lại ánh mắt Nhan Trinh khi nhìn đội trưởng của bọn họ, cảm giác nóng đến mức da đầu tê dại.
Còn thanh niên ngồi trên xe lăn – vẻ mặt Lận Dương Phong không hề tức giận, cậu thận trọng nhìn chằm chằm ngón tay gầy guộc trắng nõn đang muốn chọc vào đầu gối của mình, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, cũng phải thôi, nếu có người dám tới gần cậu như vậy thì cậu nên lập tức nổi trận lôi đình, mặc kệ người này đẹp hay xấu? Nhưng mà, cậu cũng không hiểu nổi mình, tại sao đối phương tiếp cận địa bàn của cậu mà cậu lại không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ cảm thấy không được tự nhiên? Chẳng lẽ… đó là cảm giác vi diệu khi bị người ta đùa giỡn?
Cuối cùng, Lận Dương Phong đang định lui lên đường, rốt cuộc vẫn bị người kia đụng vào đầu gối mà không ngăn cản được.
Cái chạm này giống như một chiếc lông vũ rơi xuống, rất nhẹ, không thể không chú ý, ngay trong lúc đó, từ nơi chạm vào sinh ra cảm giác ngứa ran, trong nháy mắt lan ra toàn thân.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Lận Dương Phong dùng ánh mắt đau khổ nhìn thanh niên ưu tú này, hoàn toàn không hiểu tâm tư đối phương, cậu ảo giác, chẳng lẽ bọn họ đã từng gặp nhau sao? Nhưng cậu đâu có mất trí nhớ, tại sao lại hoàn toàn không có ấn tượng gì?
Một giây sau, người thanh niên đứng lên, không biết từ đâu lấy ra một nắm lớn trái cây, chất đầy trên đầu gối, thanh âm nhẹ nhàng mà gấp gáp: “Đói bụng không? Ăn đi ăn đi.” Xem Lận Dương Phong không nhúc nhích, anh càng gấp gáp hơn thúc giục: “Mau ăn đi, còn rất nhiều, ăn nhiều một chút!”
Lận Dương Phong nhìn xuống trái cây lâm vào trầm mặc.
Nó đỏ mọng, có vị ngọt, anh biết loại quả này, là quả Đan Mộc, mọc ở Mật Sơn Đan Mộc, cậu nhớ hương vị của quả Đan Mộc rất ngọt, giống như đường mạch nha, ăn vào no rất lâu, người bình thường ăn một cái sẽ không đói nữa, ngay cả đối với cậu cũng vậy, đó là một thứ có thể lấp đầy bụng … Cậu đã đói hàng ngàn năm, và cậu cảm thấy đói ngay khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào này.
Nhan Trinh đưa cho Lận Dương Phong một đống quả Đan Mộc, thấy anh khuyên thế nào cũng không ăn, chẳng lẽ cậu không thích sao? Chẳng lẽ kén ăn như vậy à? Anh nhanh chóng lấy ra mấy trái gui, mỗi trái to bằng quả đu đủ, nhét hết vào trong lòng Lận Dương Phong.
Nhưng Lận Dương Phong cũng chỉ nhìn mà thôi.
Nhan Trinh vội vàng lấy ra một quả giống quả đào khác, chất thành một đống nhỏ đưa cho Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong Vẫn không có phản ứng.
Nhan Trinh mím môi, thấp giọng dỗ dành: “Em không thích ăn trái cây sao? Không được, những thứ khác đều là đồ sống, ăn đồ sống không tốt đâu, dùng mấy miếng này lót dạ trước được không? Đến đây đi. Cùng tôi trở lại quán, tôi nấu cho em ăn, có rất nhiều đồ ăn ngon, tôi cho em ăn hết, được không?” Đừng giận tôi, tôi xin lỗi, ngoan, nghe lời.”
Hình như cuối cùng Lận Dương Phong cũng tỉnh táo lại, cậu có chút bực bội nói: “Anh là ai? Tôi không đi.”
Nhan Trinh thấp giọng thở dài, Trứng bé con thật sự rất tức giận, giống như nhân vật chính trong phim truyền hình, giả vờ mất trí nhớ với anh nữa chứ, làm sao mới được đây, Trứng bé con không chịu quay về với anh, đành phải dỗ dành thôi. Nhưng mà, làm sao để Trứng bé con đói bụng được chứ, phải để cho Trứng bé con ăn no mới dỗ được, chao ôi, Trứng bé con kén ăn nên phải nghĩ ra thật nhiều công thức mới được.
Nghĩ xong, Nhan Trinh đứng dậy đi về phía sau xe lăn.
Giây tiếp theo, toàn bộ chiếc xe lăn và người ngồi trên đó đều được anh nhấc bổng lên.
Lận Dương Phong chỉ cảm thấy thân thể mình như không có trọng lượng vậy, cả người bay lên không trung, hơi thở quanh người trong nháy mắt bạo phát.
Tuy nhiên, Nhan Trinh bước đi nhanh nhẹn, khiêng chiếc xe lăn đến Tích Thạch Trai.
Lận Dương Phong: “…”
Phương Chấn Bang: Bây giờ nói tôi mù có muộn không?
Khâu Tiểu Linh: Chủ quán sức lực thật lớn, thật lớn!
Hết chương 7.