Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 70

Chương 70: Giả Cổ Trấn…..

 

    Gần thành phố B có rất nhiều danh lam thắng cảnh. Nhan Trinh đứng bên cạnh Lận Dương Phong, tay cầm một chiếc máy tính bảng lớn, cùng cậu xem hướng dẫn du lịch.

    Lận Dương Phong ngồi trên xe lăn, liếc mắt nhìn xuống.

    Dưới xe lăn có một mảnh phù thổ, là năng lực đặc thù của sơn linh, chỉ cần ở trên mặt đất, trong thời gian ngắn có thể đưa bọn họ tới bất cứ nơi nào.

    Lận Dương Phong cũng tập trung vào máy tính bảng, cùng Nhan Trinh lướt từng trang xem.

    Nhan Trinh xem xét, nhíu mày: “Sao lại có núi, hồ, hẻm núi? Nếu thật sự chỉ có một nơi này, tôi dẫn em lên núi của tôi tùy tiện dạo là được rồi.”

    Lận Dương Phong sửng sốt.

    Đến… núi của Nhan Trinh?

    Cậu còn nhớ rõ lúc đó nhìn thấy bản thể của Nhan Trinh ở trong sân, quả nhiên chung quanh là nước, phong cảnh đủ loại, trong kho còn có rất nhiều dị thú, nếu là để đi chơi thì thật tốt.

    Chỉ là, Lận Dương Phong cũng biết, nếu thật sự cùng Nhan Trinh lên núi, Nhan Trinh nhất định sẽ mang cậu đến sơn động mình từng ở… Có lẽ, sau khi cậu đến sẽ thật sự có một loại cảm giác như được về nhà, nhưng bây giờ cậu đi rồi, e rằng chỉ còn một thân phận, đó chính là con của Nhan Trinh.

    Cậu không muốn làm nhãi con đến đó, nên vẫn chưa muốn nhìn thấy núi của Nhan Trinh.

    Nhan Trinh chỉ tùy tiện nói, trong tâm thức của anh, Trứng bé con nhà mình đã ở trên núi của anh lâu như vậy, cậu hiểu rất rõ ngọn núi, vậy nên đương nhiên muốn du lịch thì không thể lên núi của anh được, mà không cần nói đến Lận Dương Phong…. Anh tạm thời cũng không nghĩ đến, có lẽ trong tiềm thức, anh cũng biết nếu mình đưa ra lời yêu cầu chắc chắn sẽ bị từ chối. Dù sao thì, ngay cả khi anh không hiểu được tình cảm kỳ lạ mà Lận Dương Phong dành cho mình, nhưng anh có thể cảm nhận được sự phản kháng mơ hồ của Trứng bé con nhà mình.

    Lận Dương Phong lúc này chỉ vào một chỗ danh lam thắng cảnh nói: “Đi nơi này.”

    Nhan Trinh ngắm cảnh ở đó, bấm vào phần giới thiệu chi tiết về điểm du lịch đó.

    Giả cổ trấn.

    Cái tên hơi lạ, nhưng đó cũng chỉ là xem tên đoán nghĩa mà thôi.

    Cái gọi là giả cổ trấn thực ra trước đây là một thị trấn đổ nát. Vì một số lý do, sau khi đất nước thành lập, không còn ai sinh sống ở đó nữa. Sau này, có một nhà phát triển đã mua đất của cả thị trấn và thiết kế lại đường phố, nhà cửa trên cơ sở địa điểm cũ, một số tòa nhà khác đều được xây dựng cẩn thận theo giả cổ trấn của triều đại trước, nó không phải là một giả cổ trấn bình thường, chim sẻ dù nhỏ vẫn đầy đủ thịt, và tất cả các phong cách nên có trước hai triều đại cũng được lồng ghép một cách tài tình trong đó.

    Vì vậy, sau khi khu phố giả cổ được xây dựng, một lượng lớn khách du lịch đã đến tham quan, nhiều doanh nghiệp đã thuê mặt tiền cửa hàng trên phố, và một số người thích phong cách cổ điển đã thuê nhà ở đây trong một thời gian dài, thậm chí để duy trì một phong cách cổ điển, tất cả các du khách họ vào thị trấn đều ăn mặc cẩn thận như các quan lại và dân thường của hai triều đại trước đây, có thể nói là rất thú vị.

    Cũng có rất nhiều đoàn làm phim khi quay phim cổ trang thường quay ngoại cảnh ở đây, đặc biệt là con đường mang phong cách cổ kính nhất, nơi đây thường xuyên có đoàn làm phim và diễn viên lui tới, đường phố thỉnh thoảng sẽ bị phong tỏa, chỉ có khách du lịch mới được vào đi bộ hai bên đường, chỉ được nhìn thôi… Nhưng dù vậy, những du khách thích quay phim vẫn muốn xem có ngôi sao nào họ thích trong đó không.

    Tuy nhiên, giả cổ trấn thực sự là một trong số ít những nơi gần thành phố B không nổi tiếng về phong cảnh.

    Nhan Trinh chớp chớp mắt sau khi xem từng bức ảnh chụp khu phố cổ: “Vậy đi chỗ này.”

    Lận Dương Phong khẽ gật đầu: “Ừ.”

    Đối với Lận Dương Phong, cậu chọn phố cổ này chỉ để xem Nhan Trinh mặc trang phục cổ trang như thế nào… và để cậu thử nghĩ xem, nếu Nhan Trinh tỉnh dậy sớm hơn, khi cậu còn là quốc sư, thì nên làm thế nào? Nhan Trinh trông như thế nào.

    Ở giả cổ trấn có người đến người đi, nhưng may mắn là bây giờ đã là mùa đông — Thành phố B vốn là thời tiết rất khô lạnh, mà giả cổ trấn ở xung quanh thành phố B cũng rất lạnh — cho nên so với các mùa khác, người thăm giả cổ trấn trong mùa này có ít người hơn.

    Phù Thổ vội vàng đưa Nhan Trinh và Lận Dương Phong ra ngoài cổ trấn, Nhan Trinh đẩy xe lăn đưa Lận Dương Phong đến trước cổ trấn.

    Phố cổ không thu phí vào cửa, nhưng khi mới vào sẽ thấy một con phố thẳng tắp, hai bên đường có hai dãy nhà cao tầng, người ra vào tấp nập.

    Khi đi vào, bọn họ vẫn mặc quần áo hiện đại, nhưng khi bước ra, bọn họ đã mặc đủ loại trang phục cổ xưa.

    Lận Dương Phong vỗ nhẹ vào hai bên xe lăn.

    Nhan Trinh biết ý, dừng lại, cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì?”

    Lận Dương Phong nói: “Thay quần áo trước đi.”

    Nhan Trinh: “Hả?”

    Lận Dương Phong hạ giọng: “Anh không muốn thấy tôi khi còn là quốc sư sao?”

    Nhan Trinh nghe xong, hai mắt sáng lên.

    Trứng bé con nhà anh khi làm quốc sư sẽ trông như thế nào nhỉ?

    Tất nhiên là anh muốn nhìn thấy rồi!

    Không còn nghi ngờ gì nữa, Nhan Trinh từng hối hận vì không thể thức tỉnh sớm hơn để đi cùng nhà Trứng bé con nhà mình, nay Trứng bé con lại đề nghị cho anh nhìn thấy diện mạo quốc sư ngày xưa! Cái này, cái này thật sự là tri kỷ mà!

    Nhan Trinh trong lòng cảm thấy ấm áp, tâm tình tốt như vậy, không chút do dự đẩy Lận Dương Phong đi vào gian hàng bên trái.

    Đi đi, đến xem Trứng bé con thay quần áo!

    Trước đình có một tấm biển đề tên “Tiên Y Các”, trước cổng lầu một có hai hàng thiếu nữ mặc váy cúi đầu chào mọi người, nhỏ giọng nói: “Hoan nghênh quý khách”.

    Lận Dương Phong ngồi trên xe lăn đẩy đến đây, trong mắt các cô gái, anh là một người tàn tật, nhưng họ làm việc ở đây đã lâu, ai mà không thấy chứ, họ chỉ là người tàn tật, còn vẻ mặt thì không bị thay đổi.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Vì vậy, các cô gái vẫn nở nụ cười tươi chào đón khách.

    Nhan Trinh tâm tình tốt, nói với bọn họ: “Chúng ta tới đây thay quần áo, có yêu cầu nhiều một chút, được không?”

    Một cô gái váy đỏ mỉm cười: “Ở Tiên Y Các chúng tôi có đủ các loại quần áo, xin mời đến đây.”

    Cô ấy thậm chí còn nói một chút lời vô nghĩa rồi mới quay sang một bên để dẫn đường.

    Nhan Trinh đẩy Lận Dương Phong đi theo mà không chút áp lực.

    Cô gái váy đỏ trực tiếp dẫn bọn họ tới một gian phòng bên phải của lầu một, bốn phía đều có tủ quần áo cao, trong mỗi tủ quần áo đều có vô số cổ trang nam tử.

    Cô trực tiếp mở tất cả các tủ quần áo ra, cười nói: “Hai vị khách quý muốn cái nào cũng không thành vấn đề.”

    Nhan Trinh “À” một tiếng rồi đáp: “Cô có biết quốc sư thời xưa mặc như thế nào không? Tôi muốn tặng cho A Vân một bộ y phục quốc sư mặc, hẳn là rất tinh xảo và đẹp, về phần tôi, tôi muốn. . . ” Anh quay đầu suy nghĩ một chút, “Tôi nghĩ không ra, cái gì thích hợp với tôi đều có thể đưa cho tôi.”

    Cô gái mặc váy đỏ sửng sốt – anh nói yêu cầu nhiều đâu?

    Đối với những nhân viên tư vấn bán hang như bọn họ, những người giúp khách hàng chọn quần áo hàng ngày, yêu cầu này hoàn toàn không phải là yêu cầu gì.

    Sau đó, cô bình tĩnh mở một ngăn tủ bên phải, đưa cho xem, cười nói: “Tiên Y Các chúng tôi thật sự có quốc phục quốc sư. Xin mời xem, bộ y phục này là Tiên Y Các chủ của tôi sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng đã yêu cầu thợ thêu may bộ quần áo mà quốc sư của triều Đại Vũ ba triều đại trước đã mặc, tôi nghe nói rằng quốc sư tuy là sản phẩm của mê tín phong kiến, ​​nhưng ông chưa bao giờ can thiệp vào công việc chính sự trong triều đại của mình. Ông chỉ đến giúp đỡ triều đình lúc hoạn nạn, rất được triều đình kính trọng, chưa từng giao du với triều thần, đối với Đại Vũ Chiêu Hoàng đế mà nói, ngài ấy rất an tâm, còn nghe nói Đại Vu Triều Quốc Tổ trải qua ba trăm tám mươi hai năm, quốc sư mãi mãi chỉ có một người, bây giờ tôi nhìn thấy hẳn là lời đồn đại, nhưng lúc ấy lại vô cùng thần kỳ, nghe nói sau triều Đại Vũ, quốc sư đã không thích thế hệ hoàng đế tiếp theo, vì vậy ngài ấy đã biến mất không để lại dấu vết…. “

    Điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng Nhan Trinh đã nghe một cách thích thú.

    Này, đây không phải đều là đang nói Trứng bé con nhà anh sao, không ngờ còn có quần áo của Trứng bé con, thật là bớt lo.

    Nhan Trinh tò mò hỏi: “Đã có ai mặc quốc phục này chưa? Có ảnh chụp không?” Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng tôi muốn sạch sẽ, tốt nhất là chưa có ai mặc.”

    Cô gái mặc váy đỏ mỉm cười.

    “Nói thật với anh, quốc phục quốc sư mặc không phải ai cũng hợp, nếu người mặc không đủ cao, khí chất không đủ nổi bật, mặc vào sẽ rất xấu, đừng nói đến việc để lại một bức ảnh, ngay cả khi mặc nó đi dạo cũng thấy xấu hổ khi nhìn thấy mọi người, vì vậy bộ quốc phục này chưa từng được mặc bởi một vị khách quý nào, chỉ mặc thử một lần và tôi đã tránh xa ba thước.” Cô từ từ kể lại: “Tôi có hai bộ hoàn toàn giống nhau. Một bộ quốc phục của quốc sư là để mặc thử, bộ còn lại dành cho những người có duyên. Nếu có người chịu mặc đi dạo, cũng rất tốt. Nếu mặc thử thích hợp, anh cũng có thể sử dụng quốc phục quốc sư chưa mặc này. Thậm chí….”

    Cô gái váy đỏ thần bí nói: “Ngay cả Tiên Y Các các chủ của chúng tôi cũng có lời rằng, nếu ngày nào đó có người mặc được bộ quốc phục quốc sư này, tôi có thể tặng bộ quốc phục này cho người có duyên đó.”

    Nói tóm lại, đây là một mồi nhử, cũng rất thú vị.

    Lận Dương Phong khóe miệng khẽ giật một cái.

    Nhan Trinh thực sự có hứng thú, vội nói: “Thật sao?”

    Cô gái váy đỏ vừa nhìn thấy anh như vậy liền tâm động, lập tức nói: “Hoàn toàn là thật.”

    Nhan Trinh không nhịn được cười.

    Cô gái váy đỏ ngơ ngác nhìn.

    Cô có chút nghi ngờ bản thân mình, tại sao đến tận bây giờ cô mới phát hiện ra vẻ đẹp của người đẹp này, thật là đẹp đúng không! Nhắc mới nhớ, cô quảng bá nó cũng không phải là vô ích, cho dù Khốc Ca có đồng ý thử quốc phục đi chăng nữa. không mặc đẹp, không thích hợp, còn người đẹp này, có lẽ các chủ của cô có thể tặng bọn họ cũng nên!

    Sau đó, cô gái váy đỏ liền lấy từ trong tủ ra bộ quốc phục quốc sư mặc thử đưa cho Nhan Trinh, đương nhiên là không hỏi cô có cần giúp hay không, bởi vì hai anh chàng đẹp trai này trông giống như một cặp vậy, thế nên không đến lượt những cô gái như cô giúp.

    Quả nhiên Nhan Trinh không cần giúp mà mở phòng thử đồ bên trong đẩy Lận Dương Phong vào.

    Bấy giờ, Lận Dương Phong đuổi Nhan Trinh ra ngoài.

    Nhan Trinh: “…”

    Có chút không vui.

    Tuy nhiên, cô gái mặc váy đỏ đã nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo bằng gấm sang trọng, với những đường chỉ vàng và bạc sẫm màu, thậm chí cả sa tanh trắng như tuyết trông cũng không đơn giản chút nào.

    Nhan Trinh xem qua, thấy cũng hay nên cầm đồ sang phòng thử đồ khác thay.

    Lúc cả hai đang thay quần áo, cô gái váy đỏ bước đến một góc cửa lén bấm một dãy số.

    “Alo, các chủ hả? Là tôi, Tiểu Hoa Nhi.”

    “Phải, tôi là người trông bộ quốc phục quốc sư. Hôm nay có hai anh chàng rất đẹp trai đến và muốn mặc nó. Sau khi tôi nhìn vào, chắc chắn sẽ mặc đẹp. Tôi nghĩ đến cô, Các chủ à, vậy nên tôi đã gọi cho cô.”

    “Ừ, bọn họ thay đồ gần xong rồi, anh mau tới đi.”

    “Được rồi được rồi.”

    Cô gái mặc váy đỏ cúp điện thoại, nhìn cánh cửa phòng thay đồ đang đóng chặt rồi nhìn ra bên ngoài.

    Cô hy vọng các chủ sẽ đến sớm.

Hết chương 70.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 70

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên