Chương 72: Nhân Sâm Tinh (Phần 1)
[Siêu đẹp luôn á… ]
[Thật sự rất đẹp! Tôi chưa từng thấy ai có thể mặc trang phục cổ trang đẹp như thế này! ]
[Vâng, vâng, chủ yếu là khí chất! Khí chất tốt, dáng người tốt, sao cũng được! ]
[ Em trai kia đẹp trai quá, chụp một tấm được không? ]
[ Còn đáng sợ hơn, mấy người không để ý sao? Họ thậm chí còn không trang điểm! Tức là… ]
[ Tức là không phải coser bình thường, mà là khách du lịch bình thường! ]
[Có vẻ như đó thực sự là một khách du lịch, nhưng ngồi trên xe lăn… thật sự vẫn là…. ]
[Đừng nhiều lời về điều đó, nhìn đẹp là đủ rồi.]
[ Em trai đẩy xe lăn cũng đẹp! Em trai ngồi xe lăn cũng vừa đẹp vừa ngầu! ]
[Không chỉ ngầu, mà còn là siêu khí thế!]
[Mấy người nói coi… mối quan hệ giữa họ là gì?]
[Mối quan hệ giữa những người đàn ông.]
[Quả nhiên là đẹp trai xứng đôi với trai đẹp, đáng tiếc mỹ nữ chúng ta, còn phải cùng đàn ông tranh đàn ông. ]
[Hai…. Tình yêu khác phái đều bị đốt cháy hết!]
Vô số tiếng nghị luận truyền ra từ một số cô gái trẻ, trong đó có một số chỉ đơn giản là liếc mắt đưa tình, nhưng không thể nghi ngờ là cảm thấy rất nhiệt tình, ánh mắt như đuốc thật sự qua lại giữa hai người.
Lận Dương Phong: “…” Câm nín.
Nhan Trinh dường như không để ý, thấy Lận Dương Phong thân thể có vẻ hơi cứng ngắc, liền dừng lại, cúi đầu nhẹ giọng hỏi cậu có phải không thoải mái ở đâu không, có phải là buồn chán không.
Đương nhiên, Nhan Trinh cũng không để ý tới những “nữ nhân loại” lúc này không khỏi há hốc mồm.
Lận Dương Phong: “Không có gì.”
Khi còn là quốc sư lười gặp gỡ nhiều người, thỉnh thoảng gặp mặt cũng không ai dám nhìn cậu, sau này vào Đặc Ban Xử, cậu sống ẩn dật… Nhưng từ khi quen biết với Nhan Trinh, cậu thường hay bị người ra theo dõi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Lận Dương Phong là người đã sống mấy ngàn năm, dù sao cũng có lời đồn về cậu và Nhan Trinh rồi nên không thành vấn đề.
Giả cổ trấn diện tích không nhỏ, tuy rằng ngoại hình và khí chất của hai người đã khiến rất nhiều người chú ý, nhưng dù sao mọi người cũng tới đây chơi, sẽ không nhìn chằm chằm vào họ mãi.
Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của Lận Dương Phong, Nhan Trinh cùng cậu trải nghiệm cuộc sống của người cổ đại, cho dù giả cổ trấn không hoàn hảo, nhưng có lẽ vẫn có thể trải nghiệm cuộc sống của Lận Dương Phong ngày xưa.
Sau khi chơi cả ngày, tâm trạng cả hai đều rất tốt.
Buổi tối bọn họ cũng đi đến quán trọ ở trong trấn, quán trọ này là nơi cổ kính nhất trong toàn trấn, bên trong cũng không có trang thiết bị hiện đại, đại khái là người xưa sinh hoạt như thế nào, mỗi phòng bộ dáng như thế nào thì nơi này như thế ấy. Nếu muốn trải nghiệm phong cách cổ xưa thực sự có thể trải nghiệm ở đây.
Buổi tối, hai người ngủ ở phòng trên.
Đây là một dãy phòng, thông nhau ở giữa, Lận Dương Phong nằm trên sô pha bên ngoài, Nhan Trinh nằm trên chiếc giường chạm trổ bên trong.
Đi được một dặm đường, Nhan Trinh nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Còn Lận Dương Phong thì quay đầu lại lặng lẽ nhìn Nhan Trinh đã ngủ say, trong lòng có chút kỳ quái.
Đây cũng coi như là ở cùng một gian phòng lớn đúng không? Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng…
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Nhan Trinh, khiến làn da trắng nõn thanh tú như tạc từ bạch ngọc, khí chất có chút thanh tao, khiến người ta có cảm giác anh sắp theo gió bay ra ngoài cửa sổ, bay vào hư không trên bầu trời.
Lận Dương Phong: “…” Lặng yên nhìn anh.
Suy nghĩ nhiều quá, vẫn là đi ngủ đi.
Một ngọn núi lớn như thế không thể bay được.
Chu Cửu Nương đứng trên tầng cao nhất của căn gác, từ cửa sổ nhìn hai vị khách quý đang dần đi xa, cô dùng ngón trỏ màu xanh lục gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Một giây sau, trên đỉnh đầu hình như có tiếng sột soạt truyền đến, nguyên lai là một sợi tơ nhện mảnh khảnh treo trên đỉnh xà, trên đầu tơ treo một con nhện đỏ rực như lửa. Bàn tay như vậy, trông như một tác phẩm nghệ thuật do Ngọc Thạch chạm khắc, nhưng thực tế thì, tám cái chân trong suốt như pha lê kia đang run rẩy, cái miệng đóng mở để nói lời muốn biểu đạt.
“Chị à, chị tìm em.”
Đó là một giọng nữ tinh tế.
Chu Cửu Nương âu yếm sờ đầu con nhện lớn, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ ta đi tìm lão Tam, ta có việc phải làm, ngươi giúp tỷ tỷ trông coi cửa hàng, nếu có người tìm, muội hãy biến thành bộ dáng tỷ tỷ tới tiếp đón họ, được không?”
Con nhện lớn vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là được! Chị đi đi, em sẽ quản lý nơi này thật tốt!”
Chu Cửu Nương ánh mắt nhu hòa, lại chạm vào, sau đó thân thể cấp tốc co rút lại, hóa thành một con nhện trắng như tuyết, to bằng ngón tay cái, biến mất ở một góc tường nào đó.
Cùng lúc đó, con nhện lớn màu đỏ lủng lẳng trên sợi chỉ vài vòng rồi ném mình xuống bàn, giống như một mặt dây chuyền, nằm trên bàn không nhúc nhích.
Chu Cửu Nương đi vào sâu trong một dãy núi, đi ước chừng nửa canh giờ thì tới một ngọn núi trơ trọi, ngọn núi này rất bình thường, cũng không phải là một ngọn núi cổ mới thức tỉnh, nhưng luận về tuổi tác từ khi hình thành thì cũng rất cổ xưa.
Cô đứng dưới chân núi, không vội trèo lên, mà là hé mở đôi môi đỏ mọng, từ trong miệng phun ra rất nhiều sợi tơ màu trắng, những sợi tơ màu trắng này nhanh chóng mở ra, lập tức hóa thành to lớn. Một tấm lưới có thể che cả ngọn núi!
Sau khi tấm lưới lớn bao quanh ngọn núi, nó lập tức chìm vào trong lòng đất, có cảm giác cả ngọn núi sắp bị cuốn đi, nhưng trên thực tế, đây đương nhiên không phải là cuốn theo ngọn núi…
Không qua mấy giây, một thanh âm già nua vang lên: “Ai nha, ngươi lại tới đây làm gì? Ngươi cái con nhện này, mỗi lần ở trên núi của ta làm ầm ĩ như vậy, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giận sao?”
Chu Cửu Nương nhếch môi, cao giọng nói: “Lão nhân sâm, ai bảo ngươi lần nào cũng trốn sâu như vậy, nếu không phải ta dùng mạng nhện dò xét, ngươi đã biến mất tăm tích, ta còn có thể tìm được ngươi à?”
“Hừ!” Thanh âm già nua không vui ho khan một tiếng, “Mau thu mạng nhện lại đi!”
Chu Cửu Nương cũng hừ một tiếng: “Ngươi đi ra ngoài trước.”
“Thu hồi trước!”
“Đi ra ngoài trước.”
“…”
Ngay sau đó, một đứa trẻ trắng nõn non nớt từ trên đỉnh núi đi ra, lại lùi về, từ sườn núi đi ra, lại lùi về, lại đi ra đến gần chân núi.
Lần này nó không lùi lại nữa, nhưng khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của nó đầy vẻ không hài lòng.
“Mạng nhện của ngươi còn chưa thu xuống sao?” Hắn mở miệng, thanh âm phát ra lại là thanh âm lúc trước.
Chu Cửu Nương cũng giữ lời, trước tiên đến gần đứa trẻ, sau đó buộc một sợi dây thừng màu đỏ quanh cổ tay nó, một giây sau, toàn bộ mạng nhện trên núi đều bay lên, giống như một mảnh vải, chất đống dưới chân nhân sâm nhỏ.
Nhân Sâm nhỏ cau mày nhìn sợi dây màu đỏ, sau đó nhìn “tấm vải” dưới chân, cong môi nói: “Được, được, được có việc gì cứ nói đi.”
Chu Cửu Nương nhớ tới lý do mình tới, lộ ra nụ cười có chút thần bí: “Ta nhớ là, Tham lão ngươi y thuật rất giỏi.”
Nhân sâm nhỏ tròn xoe mắt: “Đây không phải là nói nhảm sao?
Chu Cửu Nương lại nói: “Tham lão tiên sinh còn nhớ ta có ân nhân cứu mạng không?”
Nhân sâm nhỏ sửng sốt, nhìn cô: “Tôi nhớ, sao vậy?”
Chu Cửu Nương thở dài, trong mắt không biết là vui mừng hay là kinh ngạc: “Ân nhân trước đây lạnh lùng, hiện tại có người yêu nhưng hình như không biết theo đuổi, còn hắn nữa, dường như không dám thổ lộ, ta nghĩ, vốn tưởng rằng mình sẽ không có cơ hội báo đáp. Bây giờ là lúc trả ơn, ân nhân có thực lực, ta cũng không giúp được bao nhiêu, cho nên chuyện này, ta muốn làm hết sức mình để cho ân nhân có được những gì ngài ấy muốn.”
Nhân sâm nhỏ khóe miệng giật giật: “Ngươi muốn hạ cái gì đó như …. Xuân dược cho người trong lòng của ân nhân ngươi à? Đây không phải chuyện tốt, mà là chuyện xấu, rất xấu.”
Chu Cửu Nương vội vàng xua tay: “Ta sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
Đương nhiên cô không phải là yêu quái đặc biệt tốt, cũng không có phẩm chất đạo đức nào mà con người quan tâm, cô chỉ nghĩ nếu thuốc thực sự thành công, nhưng ân nhân lại bị tật ở chân, thì ân nhân phải chịu đựng những gì? Phải chặt nàng thành từng mảnh, cô báo đáp ơn tình của ân nhân, chứ không phải báo thù, hơn nữa cô là một con nhện, sống nhiều năm như vậy cũng học được rất nhiều, vẫn là đừng dùng đến thì tốt hơn.
Chu Cửu Nương nói tiếp: “Ta thấy ân nhân của ta rất quan tâm đến ái nhân của mình, ái nhân của ngài ấy cũng quan tâm đến ân nhân của ta, chỉ là ngài ấy chưa thông suốt. Ta nghĩ Tham lão ngươi có thể làm ra loại dược thôi phát nhân tâm, nâng cao dũng khí, ta sẽ cẩn thận lấy một ít cho ân nhân của mình, khi ân nhân trở nên dũng cảm hơn, ngày ấy sẽ có dũng khí tỏ tình với người mình yêu, lúc đó, bất kể đối phương có đồng ý hay không, ít nhất sẽ có cơ hội thông suốt…”
Có thể nói, con nhện tinh này thực sự là hết lòng vì ân nhân.
Nhân sâm nhỏ nghe vậy, sắc mặt dịu đi, cũng không ngại chế ra loại thuốc này.
“Có thể làm được, nhưng ngươi vẫn luôn muốn cùng ngươi ân nhân ngươi kết giao, bay giờ ngươi không muốn cùng ngươi ân nhân kết giao nữa à?”
Chu Cửu Nương thần sắc cứng đờ, sau đó cười nói: “Đừng nói như vậy, ta làm sao xứng với ân nhân? Huống chi, với tính tình ân nhân của ta, không phải trước kia không có nữ yêu đi dụ dỗ ngài ấy, kết quả bị ngài ấy…”
Móc nội đan ra ăn.
Đó là ký ức đẫm máu, bị ép vào sâu trong ký ức.
Chu Cửu Nương mơ hồ hiểu được, ân nhân của mình rất thích ăn nội đan, tựa hồ như ngài ấy cũng không thích ăn, dùng nội đan lấp đầy bụng, khi được cứu, cô cũng khó tránh khỏi có chút tâm tư ái mộ, nhưng khi nhìn thấy thảm trạng đó thì bị dọa cho chết khiếp.
Khi cô nhìn thấy ân nhân của mình trước đây, cô thấy ngài ấy vẫn giống như trong trí nhớ, thậm chí còn cáu kỉnh hơn trong trí nhớ của cô, chỉ là loại thuốc này…. Cô đã chuẩn bị tâm lý và liều mạng để làm thực hiện.
Trước đó, cô còn muốn tìm ra vũ khí hộ thân để tự bảo vệ mình…
Nhân sâm nhỏ: “…” Không nói gì.
Nó dường như cũng hiểu ra được điều gì đó.
“Được, chờ ta năm phút.” Nhân sâm nhỏ không nói nữa, quay đầu rút ra mấy cái rễ nhân sâm, tay nhỏ vung lên, rất nhiều dược liệu, nồi, bếp lò bay tới. Sau đó nó bắt đầu bào chế thuốc.
Nói năm phút là năm phút, hết giờ, Nhân sâm nhỏ quay người lại, trong bàn tay nhỏ bé mập mạp trắng trẻo của mình đã có sẵn một cái lọ sứ nhỏ dài chừng ngón tay út.
“Chính là nó, xịt một chút là sẽ có hiệu quả như ngươi nói.”
Chu Cửu Nương tin tưởng đan dược của Nhân sâm nhỏ, cầm lấy bình thuốc cẩn thận cất đi.
Sau đó, cô cười với Nhân sâm nhỏ rồi chỉ vào chân nó: “Đây là phần thưởng, hãy nhận lấy.”
Nhân sâm nhỏ hừ lạnh một tiếng, hất tay nói: “Mau cút ra ngoài, lão phu nhìn thấy ngươi sẽ tức giận.”
Chu Cửu Nương không cùng Tham lão nhân chấp nhặt, cô quay người bay đi.
Cô muốn trở về may mấy bộ quần áo, ngâm trong nước thuốc này, tặng cho ân nhân…
Hết chương 72.