Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 73

 Chương 73: Thợ May Độc Quyền (Phần 2)

 

    Là một con nhện tinh đã mài giũa tay nghề hàng ngàn năm, tốc độ dệt vải may quần áo của Chu Cửu Nương không phải nói đùa, cô làm khá nhanh, đặc biệt nếu khi cô muốn tặng nó cho ân nhân, cộng với loại thuốc tốt được tinh chế từ lão nhân sâm, cô không khỏi cảm thấy thủ công đơn thuần trước đó vẫn không thể bày tỏ hết tấm lòng của mình, không, sau khi lấy thuốc về, cô cũng không rảnh để nói gì với người chị em tiểu Hồng của mình, liền bế quan dùng tơ nhện nhanh chong dệt vải may quần áo.

    Vẫn là quốc phục của quốc sư, kiếm thêm vài bộ nữa, ngoài quốc phục ra, người yêu của ân nhân cũng thích hợp với mọi loại trang phục, không bằng cũng may một cái giống nhau, nhân tiện, đừng may toàn là cổ trang, còn có một số quần áo hiện đại, đặc biệt thích hợp với người yêu của ân nhân… Cô luôn cảm thấy làm hài lòng người yêu của ân nhân có thể khiến ân nhân hài lòng hơn…

    Cả đêm trôi qua.

    Vào sáng sớm, trên bàn sạch sẽ có cả một dãy quần áo may sẵn, từng món đồ đều có kết cấu rất tốt, tay nghề cũng khá tinh tế, thoải mái.

    Chu Cửu Nương mặc dù là yêu linh ngàn năm, nhưng quần áo này cũng không tầm thường lắm, đương nhiên không thể dễ dàng làm ra, hơn nữa cần tiêu hao rất nhiều yêu lực của cô, cho nên bây giờ cô có quầng thâm xung quanh mắt, nhìn cô với những cú đêm thức trắng đêm cũng không khác gì.

    Tuy nhiên, may mắn thay, bộ quần áo đã được hoàn thành thành công.

    Chu Cửu Nương nhìn sắc trời bên ngoài, lo lắng nếu giao đồ quá muộn, ân nhân sẽ rời khỏi giả trấn cổ, nên cẩn thận lấy chiếc lọ nhỏ ra, chỉ vào tất cả quốc phục và quần áo hiện đại của ân nhân, nhẹ nhàng phẩy vào từng cái một.

    Linh dược trong bình nhỏ không nhiều, chỉ khoảng mười giọt, sau khi phân cho từng đồ vật thuộc về Lận Dương Phong thì không còn gì.

    Làm xong tất cả những thứ này, Chu Cửu Nương hít một hơi thật sâu, cẩn thận thu dọn tất cả quần áo.

    Sau đó, cô sửa sang lại đầu tóc, uống một ít thực phẩm dinh dưỡng, trang điểm một chút rồi tràn đầy năng lượng bước ra khỏi cửa.

    Đi thôi, đến bái phỏng ân nhân!

    Nhan Trinh và Lận Dương Phong thức dậy lúc chạng vạng tối.

    Trong phòng rất yên tĩnh, hai bên tiếng hô hấp mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng.

    Chẳng hiểu sao chẳng ai làm phiền ai, cứ nằm yên lặng một lúc.

    Cho đến khi một giọng nói vang lên, đó là giọng nói dùng pháp lực truyền đến.

    “Quốc sư đại nhân, công tử, hai người đã tỉnh chưa? Có thể bớt chút thời gian gặp ta không?”

    Là Chu Cửu Nương.

    Nhan Trinh không biết con nhện tinh này muốn làm gì, nhưng cô là người quen biết Trứng bé con, bèn thò đầu ra sau hỏi Lận Dương Phong: “A Vân, em muốn gặp không?”

    Chu Cửu Nương tựa hồ đoán được hai người đang suy nghĩ cái gì, thanh âm lại truyền đến.

    “Thần thiếp được quốc sư ban đại ân, hôm qua không kịp chuẩn bị nên hôm nay mới gửi tới đây, chỉ là muốn bày tỏ tấm lòng của mình, mong hai người đừng ghét bỏ. “

    Nói một hồi cũng không phải vô ích, ý tứ rất rõ ràng.

    Nhan Trinh quay đầu lại, nghĩ đến chất liệu của bộ quần áo mình mặc hôm qua cũng không tệ, nhưng bộ hôm nay con nhện đặc biệt gửi tới nhất định còn tốt hơn, Trứng bé con nhà anh lẽ ra nên dùng loại tốt nhất… Bất quá, anh vẫn nhìn Lận Dương Phong, dù sao đây cũng là yêu quái cậu cứu, quyết định vẫn là ở cậu.

    Lận Dương Phong nhìn Nhan Trinh liền hiểu anh đang nghĩ gì, nhíu mày, gật đầu nói: “Vào đi.”

    Bên ngoài quán trọ, Chu Cửu Nương buông tâm vui vẻ bước vào trong.

    Cô là yêu vật, chỉ cần ân nhân của cô cho phép, đương nhiên cô không sợ bị ngăn lại…

    Mười giây sau, Chu Cửu Nương xuất hiện ở cửa phòng.

    Nhan Trinh và Lận Dương Phong ngồi dậy, cùng nhau đi vào chính phòng, đó là nơi tiếp khách.

    Cửa mở ra, Chu Cửu Nương cung kính đi vào, trên tay ôm một chiếc vali lớn, vừa vào cửa liền đặt chiếc vali lên chiếc bàn gần nhất, chỉ bộ quần áo bên trong.

    Bên trái có một cái hộp lớn, đều là của Lận Dương Phong, bên phải cái hộp lớn hơn, đựng nhiều quần áo hơn, tất cả đều là của Nhan Trinh.

    Có thể thấy, trong mỗi hộp ít nhất có mười bộ, trong đó có một nửa là cổ đại và hiện đại, thậm chí kiểu dáng cũng khác nhau — ngoại trừ năm bộ quốc phục của Lận Dương Phong là giống nhau — nhưng màu sắc thì khác, cũng hơi khác một chút, tạo cảm giác khá thoải mái, và cũng khá thanh lịch.

    Nhan Trinh bước tới, đưa tay sờ sờ: “Khá tốt.”

    Chu Cửu Nương thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thật tốt —— quả nhiên xứng làm người yêu của ân nhân, có mắt nhìn!

    Lận Dương Phong nói: “Ngươi muốn thế nào?”

    Chu Cửu Nương cười nói: “Thần thiếp không có gì cầu xin, biết ân nhân còn sống, đối với thần thiếp mà nói, đó là điều phi thường may mắn.”

    Lận Dương Phong: “…” Không nói gì.

    Có thể thấy con nhện tinh này thuần túy là thiện lương, nhưng cậu vẫn không nhớ ra được là ai.

    Theo bản năng, Lận Dương Phong nhìn Nhan Trinh.

    Lận Dương Phong mặc dù không nghĩ ngợi gì, nhưng Nhan Trinh thấy thế này thì trong lòng chợt mềm lại, còn tưởng rằng Lận Dương Phong đang chột dạ, vừa nghĩ Trứng bé con của mình quá đáng yêu, liền từ trong tay áo sờ sờ, mò mẫm xung quanh và tìm thấy một số nhóm lớn các sợi chỉ nhiều màu.

    Trên núi Nhan Trinh cái gì cũng có, Chu Cửu Nương có đồng loại, hơn nữa có rất nhiều người như Chu Cửu Nương có tài dệt vải, từ bọn họ, có thể tùy ý làm ra những sợi chỉ tốt này.

    Nhan Trinh thầm nghĩ, con nhền nhện thích may quần áo, vì cái này… Trứng bé con là quốc sư, cái này nên thưởng sao? —— Có nên hay không?

    Nghĩ đến đây, Nhan Trinh búng ngón tay, những đường nét sặc sỡ này đều đưa cho Chu Cửu Nương.

    “A Vân nói cho ngươi.”

    Lận Dương Phong: “?” Hửm.

    Cậu nói vậy khi nào?

    Nhưng Lận Dương Phong cũng sẽ không cãi lại.

    Chu Cửu Nương không ngờ còn có nhiều người trở lại, thấy linh khí tràn ra từ những sợi tơ còn hơn cả tơ nhện của mình! Cô mừng rỡ, lập tức nói: “Đa tạ Quốc sư đại nhân và công tử đã thưởng cho ta, tương lai thiếp dệt vải may ra bộ quần áo mới, nhất định sẽ dâng lên cho hai ngài.”

    Lận Dương Phong khóe miệng khẽ giật một cái.

    Nhan Trinh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình hiểu ý cô: “Cô muốn làm thợ may của chúng tôi?”

    Chu Cửu Nương: “Vâng.”

    Nói như vậy cũng không sai….

    Nhưng tiền đề phải là hai người này không ngại sự “trợ giúp” của cô…

    Nhan Trinh gật đầu: “A Vân lát nữa cần thay quần áo, tôi sẽ gọi cô.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Chu Cửu Nương lập tức gửi số điện thoại.

    Nhan Trinh nghĩ lại, từ trong tay áo lấy ra một thứ giống như ngọc tủy, tỏa ra ánh sáng nhiều màu: “Tiền đặt cọc.”

    Chu Cửu Nương chớp mắt.

    Đây, đây là ngọc cao mà Thiên Đế thời thượng cổ thích ăn sao? Linh khí cường đại như vậy! Mấy đoạn chỉ màu kia cô đã vô cùng coi trọng, như khi ngọc bội này xuất hiện đã lập tức bị áp chế.

    Cô luyến tiếc từ chối…

    Chu Cửu Nương hai tay nhận lấy: “Cám ơn công tử.” Cô lại nói thêm: “Đa tạ Quốc sư đại nhân.”

    Theo cô, người yêu của ân nhân thực sự rất quý trọng ân nhân, thậm chí sẵn sàng cho đi những thứ tốt như vậy, nhưng mục đích chỉ là để may quần áo sao? Cô phải dụng tâm hơn 120 lần mới được…

    Nhan Trinh lại nói: “Từ nay đừng nói chuyện kỳ quái như vậy nữa”.

    Anh đã quen với cách nói chuyện của con người bây giờ.

    Chu Cửu Nương không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy.

     “… Vâng.”

    Sau đó, Chu Cửu Nương cũng không dám quấy rầy thế giới của hai người, trịnh trọng cảm tạ rồi rời đi.

    Sau khi cô rời đi, Lận Dương Phong nói: “Thật ra không cần tìm thợ may cho tôi.”

    Nhan Trinh cười với cậu: “Cô ta may đồ rất tốt, A Vân mặc đẹp lắm.”

    Lời này vừa nói ra, Lận Dương Phong liền im lặng.

    Nếu nó đẹp … thì không phải là không thể mặc thêm.

    Nhan Trinh vốn đã vui vẻ đứng trước đống quần áo, vừa nhấc lên xem xét một lượt, vừa hỏi: “A Vân, hôm nay còn ở trấn này chơi không?”

    Lận Dương Phong thấy anh chọn quần áo vui vẻ, đáp: “Muốn đi đâu?”

    Nhan Trinh nói: “Tôi nghe em.”

    Lận Dương Phong: “…” Im lặng.

    Biết rằng Nhan Trinh không phải là loại ý tưởng mơ hồ như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy, cảm giác có chút kỳ lạ.

    Lận Dương Phong vừa nói: “Đổi chỗ đi.”

    Nhan Trinh không chút do dự bày tỏ sự ủng hộ: “Được.” Sau đó anh nhét lại bộ quốc phục quốc sư trong tay lại vali, cầm lấy chiếc áo khoác nam dày dặn nhưng khá phong cách, “Vậy thì mặc cái này đi?”

    Lận Dương Phong đi tới, cũng đứng trước bàn, từ trong hộp khác lấy ra một chiếc áo khoác gần như trắng, kiểu dáng y hệt chiếc trong tay Nhan Trinh: “Anh mặc cái này đi.”

    Lúc này cậu mới phát hiện, quần áo trong hai cái hộp phần lớn đều rất giống nhau, hơn nữa giống như là… quần áo tình nhân, lúc này tâm tình của cậu có chút phức tạp, con nhện tinh kia là có ý gì? Không cần biết là có cố ý hay không, nhưng rất hợp với ý cậu.

    Nhan Trinh cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ nhận lấy nói: “Không thành vấn đề!”

    Lận Dương Phong nhìn Nhan Trinh thật sâu, cùng anh đi về phía hai phòng khác nhau thay quần áo riêng.

    Nhan Trinh vội mặc quần áo vào, chỉ cảm thấy thật ấm, lại soi gương, sửa sang lại xong mới bước ra ngoài, anh rúc đầu vào tường, khẽ hỏi: “A Vân, thay đồ xong chưa?”

    Lận Dương Phong nhìn thoáng qua Nhan Trinh: “Xong rồi.”

    Một giây sau, quả nhiên Nhan Trinh đi ra, nhẹ nhàng đối mặt với Lận Dương Phong.

    Cả hai nhìn nhau rồi nhìn lại mình.

    Nhan Trinh vỗ trán: “Này, con nhện tinh kia tên là Chu Cửu Nương à? Cô ta thật có tâm.”

    Lận Dương Phong không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ Nhan Trinh nhìn ra ý tứ của quần áo sao?

    Nhưng Nhan Trinh lại nói: “Nói theo cách của con người thì đây là quần áo cha con đúng không?”

    Lận Dương Phong: “…” Nghẹn họng.

    Trang phục cha – con chết tiệt.

    Cảm giác mong đợi khi cậu vừa mặc bộ quần áo này đã biến mất ngay lập tức.

    Nhan Trinh thấy tâm tình Lận Dương Phong không tốt, lập tức phản ứng lại, trong lòng thầm trách, hu hu….. Trứng bé con đang thời kỳ phản nghịch, nếu không muốn cậu giận thì đừng mang những ý nghĩ trong lòng mình nói ra.

    Vì vậy, anh nhanh chóng bịt miệng lại.

    Lận Dương Phong không khỏi trầm mặc: “Đi thôi.”

    Nhan Trinh thì thào nói: “Ồ.”

    Anh vội vàng thu dọn hai hộp quần áo lớn.

    Cùng với… Anh rất mong Trứng bé con sẽ quên chuyện vừa rồi.

    Lúc rời khỏi trấn cổ, hai người con trai mặc áo khoác ngoài giống nhau, thân thiết với nhau dần dần đi xa, phía sau có mấy người hôm qua chú ý tới bọn họ cũng nhìn theo.

    [Này, đây không phải là hai anh chàng đẹp trai ngày hôm qua đã rời đi sớm sao?]

    [Tóc ngắn của họ cũng rất phong cách, nhưng tôi vẫn muốn biết họ đã mua mái tóc giả của mình ở đâu!! ]

    [ Đúng, đúng, đúng! Mềm mượt như tơ, giống hệt tóc thật! Giá cả chắc chắn không rẻ. ]

    [ Tôi cũng không nghĩ nó rẻ, hai người này có vẻ giàu có nhỉ? Không đề cập đến những thứ khác, hãy nói về bộ quần áo họ mặc hôm nay. Tôi nghĩ chúng được làm bởi cùng một người, chúng là được thiết kế tinh xảo. Tôi biết chất liệu. Nó trông quen quen, hơn nữa còn có một chút cảm giác đau lòng mơ hồ … ]

    [Đau lòng?]

    [ Đau lòng. Bình thường loại đau lòng này chỉ có thể đến từ việc gặp phải vật liệu mà tôi muốn mua nhưng lại không đủ tiền. ]

    [ Tôi nhớ rằng quần áo cậu may thường không rẻ, còn chất liệu này thì sao? ]

    [Siêu đắt tiền, được rồi! Tôi đã nhớ ra, vật liệu này chỉ được tạo ra bởi một nhà thiết kế rất nổi tiếng, nhà thiết kế đó đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế, nhưng không ai biết người đó rốt cuộc là ai… ]

Hết chương 73.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 73

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên