Chương 74: Gặp Trâu Khải (Phần 3)
Thảo luận về quần áo, kiểu tóc thủ công một lúc, đột nhiên có người nói: “Này, nhìn quần áo mà hai anh chàng đẹp trai đó đang mặc kìa, phong cách rất giống nhau!”
[ Cái gì? ]
[Này, giống thật đấy! Chẳng lẽ… ]
[Đó có phải là trang phục đôi không?]
[Tôi đã nói họ là một cặp đúng không? Nhìn thân mật thật đó! ]
[ Thời buổi này, trai đẹp quả nhiên đều là một đôi… ]
Dưới những lời thì thầm đó, Nhan Trinh và Lận Dương Phong nhanh chóng rời khỏi thị trấn cổ này, và họ cũng không để ý đến những suy nghĩ hay lời nói của những con người đó.
Gần cổ trấn còn có một số danh lam thắng cảnh nổi tiếng, một trong số đó là suối nước nóng ở Phó Hóa sơn.
Phó Hóa sơn là một ngọn núi có suối nước nóng gần thành phố B. Trên núi có hàng chục suối nước nóng lớn nhỏ, sau này có người chiếm núi và mở ra làm biệt thự suối nước nóng.
Thông thường, không chỉ khách du lịch từ các thành phố khác, mà cả khách du lịch từ chính thành phố B cũng thích ngâm mình trong suối nước nóng ở đây để giải tỏa mệt mỏi.
Nhan Trinh đẩy Lận Dương Phong, hai người đứng trên Phù Thổ, giống như cưỡi xe, dần dần tiến về phía trước.
Trên đường đi, những tảng đá nhường đường, thảm thực vật đổ rạp và không có chướng ngại vật nào từ thiên nhiên cản đường họ.
Dần dần, cách đó không xa là biệt thự suối nước nóng.
Phía trước có một thị trấn nhỏ, bởi vì tương đối gần mấy danh lam thắng cảnh, cho nên khi người ta không tìm được chỗ ở gần danh lam thắng cảnh, cũng sẽ tìm đến thị trấn nhỏ này.
Nhưng lần này người đến ít hơn rất nhiều, bởi vì thị trấn này gần đây hình như không tiếp khách du lịch nữa, nghe nói trong thị trấn xảy ra chuyện không hay, bọn họ đang tìm người giải quyết vấn đề, để tránh khách du lịch đến ở đây, tốt hơn là tạm thời không tiếp đãi.
Khi Nhan Trinh và Lận Dương Phong đến nơi này, họ đã trực tiếp cảm nhận được vấn đề nhiệt độ ở đây.
…. Cách xa một dặm quanh đây không quá nóng, nhưng hiện tại nhiệt độ đã tăng lên ít nhất 30 độ, có cảm giác như chúng ta đã từ dưới 0 độ trực tiếp đến gần mùa hè.
Nhưng nhiệt độ có liên quan gì đến bọn họ, rất có thể là do dị thú gây hạn hán xuất hiện gây náo loạn, hiện tại thiên hạ không sợ hạn hán, không cần lo lắng.
Phù Thổ Tiếp tục đi, đi qua thị trấn này rồi đi thêm một chút nữa là sẽ tìm thấy ngọn núi nơi có biệt thự suối nước nóng.
Nhưng, đột nhiên có người hô to: “Lận đội! Nhan đại sư!”
Phù Thổ dừng lại.
Nhan Trinh và Lận Dương Phong cùng nhìn về hướng phát ra tiếng nói, quả nhiên là một gương mặt quen thuộc.
Nhíu mày suy nghĩ mãi Nhan Trinh cũng không nhớ nổi tên gì.
Nhưng Lận Dương Phong vẫn nhớ các thành viên Đặc Ban Xử, người này đã từng xuất hiện trước mặt bọn họ vài lần, gật đầu nhắc nhở Nhan Trinh đang bối rối, nói: “Trâu Khải.”
Trâu Khải vẫn là khuôn mặt dương quang sáng lạng như thế, nhưng thân hình xám xịt nhìn có chút chật vật, hắn cười không nổi “Nụ cười dương quang ánh mặt trời”, hiện tại hắn cũng không ở gần hai người bọn họ lắm, mà là đứng gần sườn núi bên kia hơn, vừa rồi hắn đứng trên đỉnh núi gân cổ lên gọi bọn họ.
Nhan Trinh chớp mắt: “Là cậu à.”
Trâu Khải cười nhạt: “Là tôi.”
Đang nói chuyện, Trâu Khải vội vàng xuống núi.
Hắn rõ ràng là tới tìm bọn họ, Nhan Trinh cùng Lận Dương Phong đương nhiên không thể bỏ mặc hắn tiếp tục đi.
Lận Dương Phong liếc hắn một cái: “Làm sao vậy?”
Trâu Khải đến gần cũng sửng sốt.
Có chuyện gì….
Khi nhìn thấy Lận Đội và Nhan đại sư, hắn theo bản năng đi tới, muốn nói gì đó…. Hắn thật sự vừa rồi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi phản ứng lại, hắn cũng hiểu được nguyên nhân, chỉ là hắn đang gặp vấn đề khó khăn không thể giải quyết được, vì vậy khi hắn nhìn thấy hai người này, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, vậy nên hắn đã cầu cứu một cách vô thức.
Trâu Khải gãi đầu, bọn họ đã quyết định nếu không gặp khó khăn thì sẽ tìm được đội trưởng….
Không dám do dự, hắn nói: “Không có gì, chúng tôi tới đây làm nhiệm vụ, vô tình nhìn thấy đội trưởng và Nhan đại sư, cho nên chào hỏi, hơn nữa hiện tại đã gần giữa trưa, thôn gần nhất chính là nơi tôi đi làm nhiệm vụ, tôi chỉ nghĩ, không bằng mời hai người đi ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi một chút, hai người muốn đi đâu thì đi, đỡ phải lo lắng.”
Mục đích của Nhan Trinh vẫn luôn là ở bên Trứng bé con nhà mình, bây giờ Trâu Khải mời, anh vẫn là nhìn Lận Dương Phong, cúi đầu xấu xa nói nhỏ bên tai: “A Vân, nếu em muốn ở lại đây, tôi sẽ bắt thức ăn ở đây cho em ăn, nếu em không muốn ở lại thì cứ để bọn họ tự mình bắt đi.”
Lận Dương Phong gật đầu nói với Trâu Khải: “Ừ.”
Khi nghe thấy Trâu Khải mời, phản ứng đầu tiên của Nhan Trinh là săn lùng đối tượng tìm kiếm của Trâu Khải để nấu ăn cho Trứng bé con… Điều này khiến anh cảm thấy rất tốt, anh cũng bắt đầu có chút hứng thú.
Trâu Khải hơi kinh ngạc, thật ra lời mời chỉ là tùy tiện mời, trong lòng hắn, Lận đội bọn họ chưa bao giờ nể mặt ai, Nhan đại sư cũng hoàn toàn theo Lận đội, không ngờ lần này Lận đội lại đồng ý ngay từ lần đầu tiên hắn mở miệng?
Nhưng mà, tất nhiên khi Lận đội đồng ý hắn vẫn rất vui.
Người có thể mời Lận đội đi ăn tối… Hắn có thể được coi là thành viên đầu tiên của toàn bộ đội Đặc Ban Xử, sau sự việc này, hắn đã có vốn để khoe khoang với mọi người trong một thời gian dài rồi.
Trâu Khải trong lòng thầm đắc ý, nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, chỉ lễ phép nói: “Vậy tốt quá, Lận đội, Nhan đại sư, hai vị đi bên này nè.”
Nhan Trinh không phản đối, đẩy Lận Dương Phong đi theo Trâu Khải.
Trâu Khải dẫn bọn họ đi chưa đầy 500m, quả nhiên nhìn thấy một thị trấn, thị trấn này không lớn nhưng chắc là quanh năm đón khách du lịch nên khác hẳn với những thị trấn bình thường, nơi này tương đối tinh xảo, phòng ốc xây dựng cũng không có gì gọi là quá cổ kính, nhưng nhìn tổng thể về phong cách vẫn rất tốt.
Chỉ là, bây giờ nơi này yên tĩnh hơn một chút.
Thị trấn còn nóng hơn so với lúc mới gặp Trâu Khải, khắp nơi không có dấu hiệu của nước, và rất ít người trong thị trấn ra ngoài, hầu hết đều chạy quạt điện hoặc thậm chí chạy điều hòa trong phòng.
Sau khi Trâu Khải đi vào liền gọi một chiếc taxi, muốn mời Nhân Trình và Lận Dương Phong lên xe, còn xe lăn thì đương nhiên là để trong cốp rồi.
Thế nhưng Nhan Trinh cũng không lên xe, chỉ nói: “Chúng tôi sẽ đi theo sau, đi thôi.”
Trâu Khải đột nhiên nhớ tới Nhan đại sư này là kiểu người đi không chậm hơn ô tô, lại nhớ tới, hình như vừa rồi mình gặp hai người này, không biết dùng phương pháp gì mà đi cực kỳ nhanh ….
Trâu Khải cũng không ép buộc hai người, lên xe đóng cửa lại, chỉ để lại một câu: “Hai người đi đường cẩn thận.”
Nói xong, hắn yêu cầu tài xế đưa mình đến dinh thự của thị trưởng.
Nhan Trinh vẫn đang đẩy xe lăn cho Lận Dương Phong, Phù Thổ xuất hiện dưới chân họ, dẫn bọn họ đi theo di chuyển của chiếc xe….
Tòa nhà ba tầng của thị trưởng.
Cửa mở, trước cửa có người đi tới đi lui, tựa hồ có chút lo lắng.
Sau khi nghe thấy tiếng đậu xe, người đàn ông ngẩng đầu lên, thấy Trâu Khải xuống xe, vội vàng chạy tới, vội vàng hỏi: “Đội trưởng Trâu, thế nào rồi? Tìm được chưa?”
Trâu Khải tiếc nuối lắc đầu: “Không có.”
Anh không muốn nói như vậy, dù sao cũng chứng tỏ anh vô năng, nhưng anh thật sự tìm không ra.
Người đó — thực ra là thị trưởng — sắc mặt có chút thay đổi, không khỏi thở dài một hơi.
Sau đó, ông nhíu mày khi chú ý đến Nhan Trinh và Lận Dương Phong đang đi tới cách đó không xa, hai người này ăn mặc sang trọng, khí chất rất đặc biệt, đều là khách du lịch đúng không? Mấy ngày nay không chiêu đãi khách du lịch, đúng rồi, tại sao bảo vệ ngoài thành còn cho bọn họ vào?
Hết chương 74.