Chương 75: Tìm Nhầm Dị Thú (Phần 4)
Thị trưởng bình tĩnh lại, còn muốn nói gì đó, nhưng trước khi đi qua, Trâu Khải không dám chậm trễ chạy lên đón tiếp đội trưởng và đại sư nhà bọn họ, hắn quay người chào: “Lận đội, Nhan đại sư, mời đi lối này.”
Nghe Trâu Khải chào hỏi, thị trưởng hiểu ra, lập tức điều chỉnh sắc mặt, lộ ra nụ cười khách khí: “Hai vị?”
Trâu Khải vội vàng nói với thị trưởng: “Hai người này là cao thủ Đặc Ban Xử của chúng tôi, tình cờ đi ngang qua đây, tôi mạn phép mời họ đến đây nghỉ ngơi, ngài xem…”
Sau khi nghe nói đối phương chỉ là đi ngang qua mà không phải người tới đây giúp đỡ, thị trưởng cảm thấy hơi thất vọng, nhưng ông cũng nghe qua tên của hai người, biết đối phương không dễ dàng ra tay, nếu bọn họ chiêu đãi tốt, nói không chừng hai người này cũng có thể giúp đỡ?
Nghĩ đến đây, thái độ của thị trưởng càng thêm lễ phép, nhìn cũng không có chút khó chịu nào, trực tiếp nói: “Hai vị bằng lòng nghỉ ngơi ở tệ xá, khiến nơi này bỗng chốc hoa lệ lộng lẫy, mời hai vị vào.”
Nhan Trinh và Lận Dương Phong đều không có kinh nghiệm xã giao, nhưng Trâu Khải lại rất giỏi, đương nhiên vì lịch sự mà nhanh chóng mời người ta vào nhà trước khi Lận đội hết kiên nhẫn.
Tòa nhà ba tầng được bài trí đẹp mắt, thị trưởng rất giỏi quan sát lời nói và biểu cảm của mọi người, ông ta đã sớm nhận ra đám người Nhan Trinh thích yên tĩnh nên đã sắp xếp cho họ một căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Khi dẫn họ vào phòng, Nhan Trinh thấy một cậu bé chừng bốn, năm tuổi từ trong bếp chạy ra, rúc vào sau thị trưởng, thò đầu ra ngoài quan sát Nhan Trinh và Lận Dương Phong, khuôn mặt nó mủm mỉm rất dễ thương, cậu bé rất tò mò về Nhan Trinh và Lận Dương Phong, nhưng khi đối mặt với Trâu Khải, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó có biểu cảm không vui, có vẻ như rất tức giận với Trâu Khải.
Nhan Trinh thấy bé con này cũng khá dễ thương, không khỏi thắc mắc, không biết Trứng bé con của mình mới nở có dễ thương như vậy không, liền nhìn lại lần nữa.
Lận Dương Phong bắt gặp ánh mắt của Nhan Trinh, cũng nhìn đứa nhỏ.
Đứa trẻ bị hai người lớn nhìn chằm chằm, lặng lẽ rụt đầu vào sau lưng ông ngoại.
Nhan Trinh quay đầu nhìn lại, anh không muốn hù dọa bé con nên không nhìn nữa mà đẩy Lận Dương Phong vào căn phòng yên tĩnh đã được sắp xếp sẵn.
Đương nhiên Trâu Khải cũng nhìn thấy ánh mắt mà hai người dành cho đứa trẻ, anh hiểu tại sao hai người lại chú ý đến đứa trẻ, cười khổ, đầu tiên ra hiệu cho thị trưởng, sau đó gõ nhẹ cửa phòng.
Nhan Trinh đã bước vào.
Lận Dương Phong nói: “Vào đi.”
Trâu Khải cũng đi theo, quay người đóng cửa lại.
Nhan Trinh kéo ghế tới, ngồi cạnh xe lăn của Lận Dương Phong, ngẩng đầu nhìn Trâu Khải.
“Cậu đắc tội với thằng nhóc đó à?”
Trâu Khải sờ sờ mũi: “Thằng bé tức giận thay thú cưng nhà mình.” Nói đến đây, hắn lại bất lực chán nản, “Cũng là lỗi của chúng tôi, quá tùy tiện.”
Nhan Trinh có chút hiếu kỳ — chuyện này hẳn là cũng có liên quan đến việc hắn muốn săn đồ nấu ăn đi?
Lận Dương Phong liếc nhìn Trâu Khải, ý bảo hắn mau giải thích.
Trâu Khải tất nhiên là nói ngay lập tức.
Chuyện bắt đầu khi đám người Trâu Khải lần đầu tiên đến đây, chỉ mất hai ngày, hôm đó họ cũng ở lại nhà thị trưởng, mặc dù thị trưởng đã cố gắng hết sức tiếp đãi nhưng họ cũng không muốn hưởng thụ gì cả, sau khi hiểu ra tình hình, và có lẽ biết rằng những gì xảy ra ở đây không thay đổi so với những gì được báo cáo, nhóm ba người đã tìm kiếm con dị thú một cách nghiêm túc.
Khác với những người mới bước vào tu luyện, đám người Trâu Khải đã nhiều lần giao chiến với dị thú, đối với linh khí bọn họ rất mẫn cảm, hơn nữa bọn họ cũng biết linh khí trên người dị thú đa số đều rất mạnh, cho nên hiện tại bọn họ bắt đầu tìm kiếm từ thị trấn.
Trong ba người, một người có linh nhãn, tức là ở một trình độ nhất định có thể nhìn thấy linh mạch linh khí trong phạm vi nhất định, đương nhiên có thể tìm được nơi linh khí tập trung nhiều nhất —— trấn này cũng không lớn, hơn nữa phạm vi linh nhãn có thể cảm ứng được bao phủ, trong trấn không có cảm giác ngột ngạt, có nghĩa là dị thú mới xuất hiện nhất định sẽ không mạnh hơn so với bọn hắn —— như vậy, liền có thể yên tâm thăm dò.
Từ điểm này mà nói, trong cảm giác của đội viên kia, toàn bộ trấn dường như có linh khí đan xen thành một tấm lưới dày đặc, lan tràn tứ phía.
Rất nhanh, trong mạng linh khí xuất hiện một đốm sáng, đốm sáng này không ngừng rơi xuống, chỉ cần vài giây là có thể xé nát cả mạng linh khí, vị trí của đốm sáng là… sau lưng bọn họ.
Lúc đó Trâu Khải quay đi quay lại ba lần, kinh ngạc phát hiện con thú lạ rất có thể đang ở trong nhà thị trưởng!
Thị trưởng cũng hợp tác, dù sao trong nhà của ông ta có bom cũng không phải là chuyện tốt gì, vì vậy Trâu Khải và những người khác chia thành ba nhóm, lục soát kỹ lưỡng tòa nhà ba tầng, đặc biệt là vật còn sống, mặc kệ là người hay động vật, tất cả đều phải kiểm tra.
Sau khi nhìn thấy điều này, một số người cuối cùng đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với con chó con mà cháu trai của thị trưởng nhặt được cách đây không lâu.
Mấy đứa nhỏ rất thích chó con và hay nhặt chúng mang về nhà, vì vậy người lớn cũng thường nhận nuôi sau khi bị bọn trẻ con làm nũng, sở dĩ thị trưởng và những người khác không nghi ngờ gì chú chó con này là vì, trước đây bọn họ đã tắm rửa và tiêm phòng cho nó rồi, nó căn bản chỉ là một chú chó con, làm sao nó có thể là dị thú được?
Thị trưởng rất nghi ngờ, còn đứa trẻ dường như cảm thấy có gì đó không ổn nên ôm chặt chú chó con, sợ hành động của mấy chú này sẽ làm hại chú cún, nhưng Trâu Khải và những người khác bắt buộc phải đưa chú cún ra khỏi phòng của đứa trẻ để giải quyết vấn đề, lúc đó bọn họ đã giật nó khỏi vòng tay của đứa bé và sử dụng phương pháp riêng để con chó con biến đổi.
Quả nhiên, con chó con thật sự thay đổi, hai chỗ lồi lõm nhỏ trên ngực trông bình thường bỗng trở nên dày hơn, lông ngắn và móng vuốt mọc ra, hóa ra là hai cái chân! Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra rằng đây vẫn là con chó khi nãy, nhưng thay vì bốn chân bình thường thì bây giờ nó có sáu chân
Ngay cả khi con chó con này mọc sáu chân thì nhìn bộ dáng của nó…. nó vẫn là một con chó con?
Con chó sau đó kêu “oang oang”, nó không hề sủa, sau khi thay đổi, nó cho người ta cảm giác giống như một con dị thú, nhưng nó không có mùi của yêu vật.
Vì vậy, Trâu Khải và những người khác kết luận rằng đây là một con dị thú, có khả năng nó đã làm những việc ở thị trấn này, Nhưng nó đã ở nhà thị trưởng lâu, cùng cậu bé kia quan hệ cũng tốt, nó cũng không làm hại người, chỉ ăn những thứ giống như chó bình thường, không có hại gì, nhưng nếu họ muốn để giải quyết việc ở thị trấn thì vẫn phải giải quyết con chó này.
Đương nhiên, được sự cho phép của thị trưởng, Trâu Khải và những người khác đã thành công mang con chó rời khỏi thị trấn, giao cho Viện nghiên cứu Đặc Ban Xử, con quái thú này cũng không làm gì xấu, không cần thực sự đối đãi với nó như sản phẩm thử nghiệm, nhưng trước tiên phải cố gắng cắt đứt khả năng gây hạn hán của nó, sau đó lại câu thông với nó, cố gắng chung sống hòa bình nhất có thể.
Sau khi nghe Trâu Khải giải thích tình hình, các nhân viên của viện nghiên cứu cũng cảm thấy tính cách của con quái thú này tương đối ngoan ngoãn, chắc có thể giao tiếp tốt.
Trâu Khải vừa vội vàng trở về giao nhiệm vụ, không để ý dọc đường tình huống — nói cách khác, bọn họ cùng dị thú trở về, chỗ bọn họ đi qua cũng không có gì gọi là nóng bức, mà chỗ thị trấn bọn họ nghĩ rằng vấn đề đã được giải quyết thì trời vẫn nóng và khô hạn.
Chưa qua được mấy giờ, Trâu Khải đã gọi điện đến báo…
Họ đã bắt nhầm rồi.
Hết chương 75.