Chương 76: Món Ăn Hoang Dã….
Tìm nhầm dị thú cũng không phải là chuyện gì to lớn lắm, bọn Trâu Khải cũng không có gì phải quá xấu hổ, nhiệm vụ này còn chưa hoàn thành, đương nhiên về sau phải hoàn thành, cho nên bọn họ lại phải gấp rút lên đường.
Nhưng con thú giống chó con luôn sủa “oang oang” vẫn được giữ trong viện nghiên cứu để các nhà khoa học nghiên cứu xem nó có khả năng đặc biệt nào có hại cho con người hay không, không thể trả lại cho đứa trẻ đó mang theo – lúc chưa biết thì không sao, chứ sau khi biết rồi mà còn chưa xác định được con quái thú này thật sự có nguy hiểm hay không, thì sao có thể tùy ý để nó tiếp xúc với trẻ con? Mặc dù việc này không được phúc hậu cho lắm, nhưng vì sự an toàn của trẻ con, vẫn cần phải làm như vậy.
Sau khi trở lại thị trấn, đứa trẻ tuy còn nhỏ nhưng cũng nghe nói “cún con” của mình không có lỗi gì, vốn tưởng rằng nó sẽ quay lại, ai ngờ nó căn bản không quay lại, tất cả mọi hi vọng của nó đều tan thành mây khói. Vậy nên khi nhìn Trâu Khải nói chuyện, không khỏi nghĩ rằng đây là một “ông chú xấu xa”. Tất nhiên, bọn trẻ rất ghét mấy ông chú xấu xa.
Trâu Khải biết mình đã đắc tội với đứa trẻ như thế nào nhưng cũng không thể làm gì được, hơn nữa nó là một con dị thú mà cậu ta đã nhận nhầm, vậy nên chỉ có thể hết sức tránh đứa trẻ, không để nó nhìn thấy mình sẽ tức giận.
Trở lại hiện tại, Trâu Khải thở dài: “Chúng tôi không muốn phạm sai lầm, nhưng hiện tại chúng tôi hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra con dị thú gian xảo đó và mang nó về càng sớm càng tốt. Sau khi xác định con dị thú kia an toàn, chúng tôi sẽ thương lượng với các nhà nghiên cứu xem, có thể thỉnh thoảng để nó gặp cậu bé hay không.”
Nhan Trinh sửng sốt, nghiêm túc nói: “Ừm.”
Trâu Khải cũng nói: “Hai ngày nay chúng tôi đã tìm nó ở khắp phụ cận ngọn núi, Văn Nam lại tìm trong trấn một lần nữa, sau khi mang con dị thú ở nhà thị trưởng đi rồi, trong trấn cũng không có gì bất thường, đáng tiếc là có phụ cận có quá nhiều ngọn núi, có mạng linh khí bên ngoài nên tìm không dễ dàng gì, cho nên mấy ngày nay mỗi lần tìm lại phát hiện linh khí càng loạn, dị thú lại nhanh chóng di chuyển, thật là….
Thì ra Trâu Khải chật vật như vậy là vì bận sứt đầu mẻ trán.
Nói đến đây, Trâu Khải không biết nên nói gì, dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Hai ngài trước cứ nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ tôi đi ra ngoài, không quấy rầy các ngài nữa.”
Nhan Trinh nháy mắt: “Bye.”
Trâu Khải: “…Tạm biệt.”
Cậu ta lại nhìn Lận Dương Phong một cái rồi đi thẳng ra khỏi cửa, đàng hoàng đóng cửa lại cho bọn họ.
Sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Nhan Trinh và Lận Dương Phong.
Nhan Trinh nói: “A Vân, em nghỉ ngơi đi, tôi đi bắt nó.” Anh bấm đốt ngón tay tính tính, “Mười phút nữa tôi sẽ về, vừa lúc nấu cơm cho em.”
Lận Dương Phong: “Tôi đi cùng anh.”
Nhan Trinh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Vất vả lắm, không đi, tôi sẽ về ngay.”
Nói xong thì đi về hướng vách tường, người nọ trực tiếp đi ra ngoài, sau đó đi thêm hai bước, cả người liền biến mất.
Lận Dương Phong: “…”
Bắt con mồi thì có gì khó, gia hỏa này chạy cũng nhanh thật.
Nhan Trinh đi vào ngọn núi ngoài trấn.
Nơi đây có rất nhiều ngọn núi lớn nhỏ, anh nhớ, sau khi dị thú ra khỏi núi, chúng nó xuất hiện ở đâu thì vấn đề cố hữu cũng lan đến nơi đó, vậy cho nên dị thú gây khô hạn chắc chắn là đang lang thang bên ngoài núi.
Hạn hán…
Mũi Nhan Trinh giật giật, cảm nhận được thông tin từ gió, đất đá, anh sải bước dài về phía Đông, dưới chân không có Phù Thổ, nhưng mỗi bước vẫn có thể đưa anh đi một khoảng cách khá xa, nên dù là Trâu Khải có lên núi để tiếp tục tìm kiếm ngay sau khi tạm biệt hai người họ, thì tốc độ của cậu ta vẫn thua xa Nhan Trinh — tạm nói thế này, Trâu Khải vẫn đang ở dưới chân một ngọn núi nào đó với đồng đội của mình, còn Nhan Trinh thì đã leo mấy ngọn núi rồi, mục tiêu rất kiên định, đi về một hướng theo vô số thông tin từ không khí đưa tới.
Cho dù con quái thú đó có xảo quyệt đến đâu, nó vẫn không bằng một ngọn núi…. Đại gia hỏa này.
Đi chừng ba bốn bước, Nhan Trinh đi tới lưng chừng một ngọn núi, anh quay người lại.
Sau lưng anh có một con chim lạ đang vỗ cánh bay về phía này, con ngươi nhỏ của nó lóe lên tia sáng ác độc, vừa bay vừa ngoái đầu nhìn lại, nhưng điều nó không ngờ là khi nó quay đầu lại rồi định tiếp tục bay đi, thì đột nhiên hai mắt sáng lên, dưới đôi mắt hơi vàng, một thanh niên mặc áo khoác mỏng đang đứng đó, người này lớn lên đẹp vô cùng, làn da trắng nõn như trong suốt, mày và mắt có cảm giác như thiên thủy thuần tịnh vậy…
Chỉ là, một người dù đẹp đến đâu, đứng chắn đường trước mặt nó, còn toát ra một loại cảm giác rất nguy hiểm như thế, khiến con quái điểu cũng không thể thưởng thức được.
Huống chi, người này còn vừa tránh vừa cười nhạo nó.
Đôi cánh của con quái điểu có chút cứng đờ, giống như bị một tảng đá lớn đè nặng lên người nó, khiến nó đột ngột từ giữa không trung rơi xuống, mắt thấy sắp chết đến nơi, đôi cánh của nó vội vàng đập vài cái, sau đó loạng choạng lảo đảo bay tới phía bên kia tránh né!
Làm sao Nhan Trinh có thể để cho nó chạy thoát chứ? Anh đang chờ bắt nó về làm món ăn hoang dã mà!
Lúc này, ánh mắt của anh từ thân thể con quái điểu giống như thịt gà chuyển đến cái đuôi giống chuột kia, ừm…. đuôi nên chặt đi, thân gà thì thịt rất săn chắc, có thể chặt thành từng miếng kho tàu…. Cũng có thể hấp cả con, cũng có thể nướng… Loại quái thú này cũng được nuôi ở trên núi của anh, đáng tiếc là chúng không được mập lắm, nhưng đặc sản hoang dã phải như thế này ăn mới ngon.
Khi anh nghĩ về nó, ánh mắt bỗng có sự thay đổi thật vi diệu.
Con chim kỳ lạ dường như cảm nhận được sự thay đổi này, như thể vừa có một luồng dũng khí dâng lên từ lồng ngực nó, nó bay càng nhanh hơn!
Nhưng dù nó có múa cánh nhanh đến đâu cũng vô dụng, trước ngọn núi thành tinh, mọi sinh vật sống trong núi đều sẽ bị núi hạn chế, khó ai có thể thoát khỏi sự hạn chế này, và con quái điểu này chắc chắn cũng không thể.
Vì vậy nó chỉ cảm thấy phía sau có một cỗ lực lượng cường đại đang chộp tới, không khỏi nhanh chóng chạy trốn, sau đó cổ của nó bị mấy ngón tay thon dài chộp lấy.
Thôi xong rồi.
Đôi mắt nhỏ của con quái điểu vẫn còn lấp lánh, như thể nó đang nghĩ cách để trốn thoát, nhưng Nhan Trinh đã uốn cong ngón tay và búng lên trán nó một cái——
Ôi mẹ ơi, choáng.
Sau đó, Nhan Trinh ôm con quái điểu vui vẻ bước xuống núi.
Không sao, lần này không mất nhiều thời gian, chỉ ba phút, anh có thể về sớm nấu cơm cho Trứng bé con!
Chưa đầy năm phút sau, Lận Dương Phong đã thấy một mỹ nam “lao tới trước mặt” mình, khuôn mặt căng thẳng không khỏi giãn ra đôi chút.
“Trở về nhanh vậy.”
Nhan Trinh vui vẻ cười với cậu: “Em đói à? Lập tức sẽ làm món ngon cho em.”
Lận Dương Phong gật đầu, theo Nhan Trinh ra khỏi phòng.
Vì anh muốn nấu ăn nên tất nhiên phải mượn bếp nhà người ta…
Thị trưởng rất dễ nói chuyện, thấy Nhan Trinh cầm trên tay một thứ gì đó rất quái dị, nhưng lại không biết đó là thủ phạm gây ra hạn hán, chỉ nghĩ là do anh mang đến nên chỉ tay về một hướng, rồi để cho cô con dâu lớn phụ trách nấu ăn ở nhà giải thích hướng dẫn cụ thể các loại đồ dùng nhà bếp cho Nhan Trinh.
Cô con dâu lớn xử lý mọi việc rất nhanh, nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.
Nhan Trinh cởi áo gió ra, chuẩn bị cất sang một bên để bắt đầu nấu nướng…
Lận Dương Phong chủ động cầm áo cho anh.
Nhan Trinh lại cười với cậu, vui vẻ bắt tay vào nấu ăn.
Cùng lúc đó, ở một nơi khá xa, đám người Trâu Khải còn đang loay hoay tìm kiếm trong núi, mồ hôi nhễ nhại.
Đột nhiên, một thành viên trong đội bối rối lau mồ hôi, hắn ta ngơ ngác nói.
“Tôi nói nè, có phải thời tiết đột nhiên …. trở lạnh phải không?”
Hết chương 76.