Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 77

Chương 77: Nguyên Liệu Nấu Ăn.

 

    Trâu Khải và một thành viên khác trong nhóm cũng đứng thẳng dậy nhìn trời.

    Mặt trời trên bầu trời vẫn là mặt trời mùa đông, nhưng nhiệt độ xung quanh đã không còn phù hợp với độ ấm, nhưng… Chỗ nào thời tiết trở nên lạnh hơn, rõ ràng đã trở lại bình thường!

    Mọi người đều có kinh nghiệm, nhiệt độ khôi phục lại chứng minh một chuyện, dị thú đã bị giết chết.

    Đúng vậy, chỉ bị bắt còn chưa đủ, hoặc là bị đặc thù phương pháp phong ấn, hoặc là trực tiếp giết chết, như vậy dị năng của dị thú tự nhiên sẽ không còn tác dụng.

    Mới mấy giây trước, thời tiết còn rất nóng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này, nhiệt độ gần như lập tức phục hồi, cho nên có 99% khả năng là dị thú bị nuốt chửng.

    Mà tại sao nó bị giết nhanh như vậy trong khi họ không thể tìm ra nó…. Ai đã giết con quái vật kỳ lạ đó một cách đột ngột như vậy…

    Chẳng lẽ vấn đề còn cần chúng ta suy nghĩ tìm tòi nhiều hơn?

    Gần như ngay lập tức, Trâu Khải liền hiểu ra, chắc chắn 100% là lý do hai lão đại nhà bọn họ đột nhiên đồng ý ở lại thị trấn này!Sau khi nghĩ lại, Nhan đại sư không phải là người thích nấu ăn cho Lận đội trưởng của họ à, nghe nói ở đây có dị thú, bắt được rồi làm đồ ăn ngon cho Lận đội trưởng, chuyện như vậy rất bình thường, phải không?

    Trâu Khải thở dài một hơi rồi vò đầu bứt tóc: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể về trấn được rồi.”

    Hai đồng đội khác có hơi sửng sốt.

    Trâu Khải nói: “Vừa rồi không phải tôi đã nói cho các cậu biết rồi sao, trên đường tôi có gặp Lận đội và Nhan đại sư, tôi còn tưởng rằng bọn họ vừa mới đồng ý ở chỗ này nghỉ ngơi…”

    Lời còn chưa dứt, hai đội viên còn nghĩ đến ẩn ý của Trâu Khải — dù sao bọn họ cũng là đồng đội quen thuộc của Trâu Khải, thường xuyên nghe Trâu Khải nói về hai vị lão đại này.

    Vì vậy, khả năng cao là khi họ còn đang loay hoay tìm kiếm dấu vết của quái thú, thì bên kia vị cao thủ nhà bọn họ đã thuận tay làm thịt con quái thú nọ rồi.

    Mấy người lập tức hai mặt nhìn nhau.

    Vậy nhiệm vụ này có tính là bọn họ hoàn thành hay không, nếu coi như đã hoàn thành thì họ lại không làm gì, nhưng nếu như coi là chưa hoàn thành thì lại không đúng, quả thực con dị thú kia đã biến mất và hai vị lão đại cũng hoàn toàn không nhận nhiệm vụ.

    Trâu Khải: “Quên đi, chúng ta trở về hỏi Lận đội trưởng.”

    Hai đội viên nghe xong cũng đồng ý, đúng là bây giờ nên hỏi lão đại.

    Việc xuống núi diễn ra suôn sẻ, nhiệt độ không còn bất thường nữa, khi nhóm ba người trở lại thị trấn, họ phát hiện những người dân thị trấn trốn trong nhà vì nóng bức và lo lắng đã lần lượt ra ngoài, bọn họ nhìn Trâu Khải và những người đã hoàn thành nhiệm vụ lần này với ánh mắt vô cùng biết ơn … Trâu Khải và những người khác vừa xấu hổ vừa hỗ thẹn, đành phải tăng tốc chạy thật nhanh đến dinh thự của thị trưởng.

    Thị trưởng cũng chờ ở cửa, bọn họ nhìn thấy Trâu Khải từ xa đã rất vui mừng, bởi vì lần trước Trâu Khải bọn họ nói sẽ trở về nghiên cứu dị thú trước sau đó giải quyết vấn đề nhiệt độ, nhưng lần này nhiệt độ giảm trực tiếp, hiệu quả đơn giản và cao hơn!

    Nhưng người nhà tự biết chuyện nhà mình, Trâu Khải tuy không từ miệng hai vị lão đại xác nhận chân tướng, nhưng cũng không thể lấy công cho mình, hắn chỉ cười không đáp, nói bọn họ còn có việc phải tìm Lận đội, liền đi vòng qua thị trưởng bước vào nhà.

    Thị trưởng không ngại, chỉ cần giải quyết xong vấn đề thì bọn họ chính là ân nhân của thị trấn này, cho nên thái độ của họ như thế nào cũng không quan trọng, ông ta có thể nhìn ra những người này không muốn mình đi theo, chắc chắn bên trong có miêu mị, vậy nên ông cũng mặc kệ, chỉ định bảo phu nhân nhà mình sắp xếp một bàn ăn thật ngon, nói cảm ơn với bọn họ là xong … khoan đã, không được, nhà bếp có người rồi!

    Đột nhiên nhớ đến điều này, thị trưởng vội ngăn Trâu Khải lại nói với anh.

    Trâu Khải có chút khó khăn nói: “Không có gì, tôi chỉ đi xem một chút.”

    Thị trưởng không nói nữa.

    Trâu Khải dẫn hai đội viên đi thẳng đến cửa phòng bếp, không dám trực tiếp đi vào mà len lén nhìn vào bên trong… Nhìn thấy Nhan đại sư đang cầm dao chặt thịt, còn Lận đội của họ ngồi trên xe lăn ở một bên bếp.

    Lúc này, suy nghĩ đầu tiên của Trâu Khải là: May mà phòng bếp đủ lớn.

    Sau đó Trâu Khải ho nhẹ một tiếng, vươn tay gõ nhẹ cửa phòng bếp.

    Lận Dương Phong đầu tiên hướng ánh mắt về phía Trâu Khải.

    Trâu Khải sửng sốt một chút, rồi lại thăm dò gõ nhẹ.

    Lận Dương Phong sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì?”

    Lâu như vậy mà cậu không mất bình tĩnh, đúng là vẫn tốt, nhưng không có nghĩa là cậu có kiên nhẫn với tất cả mọi người, trừ Nhân Trinh.

    Trâu Khải khá hiểu tính cách của Lận Dương Phong, nhìn thấy phản ứng của ngài ấy như vậy thì lập tức nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi tôi phát hiện nhiệt độ đã hạ xuống… Không phải, nhiệt độ đã lạnh trở lại.”

    Lận Dương Phong không cảm thấy Nhan Trinh cầm nguyên liệu có vấn đề gì, chỉ thẳng vào cái thứ hình con gà được bôi đầy các loại gia vị trong chậu bên cạnh.

    Trâu Khải nhìn theo ngón tay Lận Dương Phong.

    Hả?

    Đó là… gà?

    Sau đó, Lận Dương Phong thản nhiên chỉ vào thùng rác.

    Trâu Khải nhìn thấy, trên đỉnh thùng rác có một thứ màu xám, nhìn vào khiến cho người ta sởn cả tóc gáy — chỗ đó có một cái đuôi chuột? Sau đó hắn mới hiểu ra, cái đuôi chuột này cũng là từ trên thân thể của con quái thú kỳ lạ kia cắt xuống.

    Đuôi chuột trong thùng rác…..

    Trâu Khải lại nhìn “con gà” một lần nữa, chắc chắn chuyện này không thể lấy lại, cũng không thể cãi lại Lận đội trưởng, vì vậy trong lòng nảy ra một ý kiến, trầm giọng hỏi: “Lận đội, cái mà hai người không muốn thì sao, tôi lấy được không?”

    Lận Dương Phong không ngại cho Đặc Ban Xử mặt mũi, nói: “Lông và da cứng như thép cũng ở trong đó.”

    Trâu Khải gần như ngây ngẩn cả người, ý Lận đội nghĩa là tất cả những thứ trong thùng rác đều là của con dị thú kia, hơn nữa chúng đều là tài liệu nghiên cứu đáng tin cậy! Đúng vậy, dị thú làm nguyên liệu nấu ăn cũng không phải tất cả đều có thể ăn được, cũng có những thứ bỏ đi, trong căn bếp này không có nội tạng nên bụng cũng rỗng tuếch, như vậy tính tính cũng chỉ là không có thịt thôi, nhưng không sao, da lông còn nên bọn họ có thể nghiên cứu được.

    Lúc này, Trâu Khải không chút do dự rón ​​rén đi vào phòng bếp, ôm thùng rác chạy nước rút 100 mét… Không, phải nói là hắn lập tức lao ra khỏi phòng bếp.

    Phía sau Trâu Khải, hai thành viên còn lại của đội cũng nhìn thấy cảnh này, rất phối hợp đến bên cạnh thùng rác, ngồi xổm ở đó giống như Trâu Khải.

    “Đội trưởng Trâu, chúng ta bắt đầu phân loại nhé?”

    Trâu Khải: “…Mau lên.”

    Đúng vậy, nhất định phải làm xong trước khi Nhan đại sư nấu xong, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hai vị lão đại, sợ là ăn không nổi.

    Ba người bọn họ thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều không mang cả con thú về, thỉnh thoảng con thú quá lớn, bọn họ sẽ thông báo cho người khác mang thi thể khổng lồ về, bọn họ chỉ lấy từ cơ thể con thú những bộ phận quý giá nhất.

    Vì vậy, tất cả bọn họ đều làm quen tay.

    Những bàn tay nhanh nhẹn làm mọi việc một cách khéo léo và gọn gàng, chỉ mất vài phút để phân loại tất cả các tài liệu từ thùng rác, lấy ra và đóng gói hút chân không bằng các dụng cụ nhỏ để tránh bị hư hỏng.

    Sau khi làm xong, Trâu Khải thấy ý tưởng của mình vừa rồi là đúng, bởi vì hắn lại nhìn vào trong bếp, thấy bên trong đang xếp bát đĩa… Hắn vội quay đầu vẫy tay với hai thành viên trong đội.

    “Chạy nhanh tránh đường!”

    Các đội viên: “Được.”

    Vì vậy, khi Nhan Trinh bưng một mâm lớn bước ra ngoài, ngoài phòng bếp đã không còn một bóng người.

    Anh cùng Lận Dương Phong đi thẳng về phòng bắt đầu một người nhìn, một người ăn…

Hết chương 77.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 77

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên