Chương 80: Đây là cái gì?!
Trong nháy mắt đó, đầu óc Nhan Trinh cứng đờ, anh nhìn chằm chằm vào mắt Lận Dương Phong, bên ngoài là bốn mắt nhìn nhau, nhưng trên thực tế thì trong đầu anh trống rỗng, căn bản không kịp phản ứng.
Lận Dương Phong chưa từng thấy bộ dạng này của Nhan Trinh, nhưng lúc này cậu cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhân sâm tinh bào chế thuốc có dược hiệu rất mạnh, chỉ có điều, vì bản thân Lận Dương Phong có thực lực phi thường cường đại, thuốc này phát huy tác dụng cũng chậm hơn rất nhiều, vô cùng lặng lẽ, chỉ dẫn động một chút cảm xúc nơi đáy lòng của Lận Dương Phong, đem dục vọng của cậu dẫn phát ra ngoài, đồng thời không ngừng phóng đại và phóng đại… Phóng đại đến mức, cho dù tự chủ của Lận Dương Phong có mạnh đến đâu thì cuối cùng cũng khống chế không được hành vi của mình.
Cho nên, Lận Dương Phong đã hung hăng hôn anh —— không, hẳn là cắn mới đúng.
Nhan Trinh sững sờ mấy giây, cuối cùng mới kịp phản ứng.
Cái này, cái này cái này….! Đây không phải là hành động của nam chính dành cho nữ chính trong phim truyền hình sao?!
Phảng phất như bị sét đánh trên đỉnh đầu, Nhan Trinh hậu tri hậu giác lại cảm thấy, cơ thể Trứng bé con nhà anh nóng bừng, hô hấp nóng rực, thậm chí, thậm chí còn có cái loại phản ứng dị thường kia——
Cũng vào giờ khắc ấy, Nhan Trinh đột nhiên hiểu ra, Trứng bé con là, là muốn cùng anh giao phối???
Đầu óc anh muốn nổ tung.
Nhan Trinh căn bản không có cách nào suy nghĩ được, mà trong nháy mắt đó, anh theo bản năng phản ứng lại.
“Vèo.”
Thế là, trong ngực Lận Dương Phong đã không còn một ai.
Qua một phút đồng hồ sau, ánh mắt cậu bỗng trở nên thâm trầm.
Chạy.
Thế mà lại chạy rồi?
Lận Dương Phong nheo mắt lại.
Lúc đầu thanh niên tựa như là nửa quỳ nửa ngồi trong hồ, lại hình như là đang ngồi trong hồ, phút chốc bỗng đứng bật dậy.
Nước suối trong suốt từ cơ thể như điêu khắc chảy xuôi xuống hồ, mỗi một tấc da thịt đều phi thường căng đầy, không cần nhìn nhiều cũng có thể minh bạch, bên trong tất nhiên ẩn chứa một lực lượng vô cùng kinh khủng.
Mà càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn đó chính là, rõ ràng là “Người tàn tật” luôn ngồi trên xe lăn, giờ khắc này lại có vẻ cao lớn mà cường hãn vô cùng, toàn thân tràn đầy sức lực, khí thế vô cùng đáng sợ, phảng phất như có phong bạo khóa lên người cậu vậy.
Cơn bão táp này có lẽ là nộ khí, cũng có thể đó chỉ là lực lượng mang đến, lại có thể là một loại uy áp nào đó cậu không tự giác tản mát ra bên ngoài, dường như không khí xung quanh đã bắt đầu vặn vẹo ——
Lận Dương Phong lau mặt, vẻ mặt cậu giống như là nổi giận, lại giống là không có biểu tình gì.
Vừa rồi, cậu đã quá xúc động.
Cậu xé mở bộ đồ ngủ dán trên người mình, nước cuộn trào lực lượng bao phủ nó lại, có lực lượng kỳ dị nào đó ở bên trong không ngừng tìm kiếm, rốt cục cũng phát giác được một tia lực lượng kỳ quái nào đó gần như không thể nhận được.
Lận Dương Phong hiểu ra, hừ lạnh một tiếng: “Nhện tinh, nhân sâm tinh.”
Sau đó, ánh mắt cậu rơi vào hư không, hình như nơi đó chính là phương hướng Nhan Trinh chạy trốn.
“Chạy không thoát được đâu.”
Là sơn linh của một ngọn núi không gì là không có, Nhan Trinh ở trên bất kỳ ngọn núi nào cũng đều có thể tới lui tự nhiên, suối nước nóng ở trên núi, dù cho Lận Dương Phong đem anh bao phủ toàn bộ cũng không sai biệt lắm, anh cũng vẫn như cũ có thể nháy mắt chạy trốn được.
Chỉ một giây đồng hồ sau, Nhan Trinh liền xuất hiện ở phía sau chân núi của… ngọn núi này.
Anh lau mặt.
Trong đầu vẫn còn “Ong ong”, Nhan Trinh cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ tới Trứng bé con nhà mình sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy, chẳng lẽ là tuổi dậy thì tới rồi sao? Thế nhưng cũng không nên đối với anh như vậy chứ —— chẳng lẽ nói Trứng bé con là quá tò mò? Cho nên mới xuống tay đối với người có quan hệ tốt nhất với mình?
Lúc suy đoán như thế, Nhan Trinh thế mà còn quỷ dị cao hứng một chút, nhưng rất nhanh, anh lại mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu.
Không được nha, Trứng bé con còn nhỏ mà.
Nhan Trinh lại lau mặt.
Anh phải nghĩ biện pháp một chút, có thể tưởng tượng về sau, anh lại sợ Trứng bé con nhà mình không vui vẻ, lập tức chẹp chẹp miệng.
Thật là khó mà.
Nhan Trinh cố gắng không đi chải vuốt những thứ lung tung ngổn ngang trong đầu mình, ngược lại muốn tìm đường ra khác.
Cuối cùng, anh vẫn cảm thấy…
Nhân loại hẳn là am hiểu hơn ở phương diện này.
Phương Chấn Bang làm xong việc trong ngày, sau khi về đến nhà nằm trên ghế sa lon, ông khá mệt mỏi.
Theo nồng độ linh khí càng ngày càng cao, quái vật thức tỉnh cũng càng ngày càng nhiều, đội viên Đặc Ban Xử và những người có thể tu luyện trước mắt cũng tu luyện với tốc độ không chậm, chỉ là, bọn họ phải thu xếp đi thực hiện nhiệm vụ đến rất nhiều nơi, rất nhiều đội viên, rất nhiều người mới bước vào con đường tu luyện tự cho là mình giỏi, và bởi vì đủ loại duyên cớ mà chết đi không ít, tốc độ bổ sung người mới lại quá chậm, trong thời gian ngắn hạn phát huy được tác dụng cũng không dễ dàng, cho nên xét đến cùng, làm đội phó Đặc Ban Xử quản lý sự vụ lớn nhỏ, dù cho thu xếp không ít thư ký hỗ trợ, mỗi ngày ông vẫn là vô cùng bận bịu, vô cùng mệt mỏi.
Lúc này, Phương Chấn Bang vô cùng hâm mộ vị Lận tổng đội của bọn họ có thể làm ông chủ rảnh tay.
Chẳng qua ông cũng là người hiểu rõ bản thân, giống Lận đội như thế, có sức chiến đấu cao nhất khẳng định là sẽ không cần ngài ấy làm những việc vụn vặt để lãng phí tinh lực, ngài ấy hẳn là nên dùng thời gian đó để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vậy cho nên, thỉnh thoảng Phương Chấn Bang cũng chỉ ao ước thôi.
Dù sao đối với ông mà nói, công việc bây giờ đã rất tốt rồi, vất vả thì vất vả đi, vì quyền lực, cũng vì ảnh hưởng.
Phương Chấn Bang không nghĩ quá lâu, khi nghỉ ngơi được một hồi liền mở mắt ra, chuẩn bị đến phòng bếp chiên cho mình một bát cơm.
Ngay lúc ông mở mắt ra, trái tim ông đập điên cuồng, suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực!
Cái, cái gì vậy, ai thế?!
—— Không trách Phương Chấn Bang bị giật mình được, bởi vì sau khi vào cửa mặc dù có mở đèn, nhưng cũng không mở cho toàn bộ phòng khách đều đèn đuốc sáng trưng, cho nên vẫn có chút bóng tối ở nơi hẻo lánh. Mà ở trong một chỗ tối, thình lình xuất hiện một bóng người, bóng người kia đột ngột xuất hiện, không có phát ra chút thanh âm nào đã bị ông nhìn vào trong mắt… Cái này có thể không sợ sao?
Một giây sau, người đó từ trong bóng tối đi ra, mặc dù đi ngược sáng nhưng gương mặt thần thánh ngàn năm khó gặp kia lại tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn mờ ảo, khiến người ta không thể cưỡng lại được phải hít hà một hơi, không dám nhìn thêm nữa.
Phương Chấn Bang thất thanh hô: “Nhan đại sư? Là ngài sao?!”
Đúng rồi, người đó chính là Nhan Trinh từ trong góc đi ra.
Phản ứng thứ hai của Phương Chấn Bang là nhìn xung quanh, đáng tiếc không tìm được người mà ông nghĩ, điều này khiến ông rất khó hiểu, không khỏi hỏi: “Lận đội không có ở đây sao?”
Ngay sau đó, ông nhìn thấy vẻ mặt Nhân Trinh vô cùng phức tạp.
Biểu cảm này mặc dù vẫn rất đẹp, nhưng cũng rất đáng thương, giống như có người làm chuyện không thể tha thứ với anh vậy —— chờ đã, thật sự có ai đó đã làm chuyện không thể tha thứ với anh sao?? Người đó nhất định là… Lận đội.
Phương Chấn Bang nhất thời không dám nhiều lời, ông suy nghĩ một chút, cẩn thận đưa ra đề nghị: “Ngài, tới ngồi đi?”
Không chút do dự, Nhan Trinh ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, rồi ngồi yên đó không nhúc nhích.
Phương Chấn Bang bạo dạn nhìn qua.
Ơ, phát ngốc à?
Sau đó, căn phòng im lặng như tờ.
Một lúc sau, cuối cùng Nhan Trinh cũng lên tiếng.
“Nhân loại các người…”
Phương Chấn Bang lập tức nhổm dậy, chăm chú lắng nghe xem tiếp theo Nhan đại sư sẽ nói cái gì.
Ừ, con người bọn họ làm sao?
Nhan Trinh có chút bế tắc.
Phương Chấn Bang kiên nhẫn chờ đợi.
Nhan Trinh bĩu môi: “Nhân loại các người khi còn niên thiếu có phải luôn muốn giao phối không?” Nói đến đây, giọng nói của anh có chút khó khăn, “Cùng… trưởng lão thân cận?”
Phương Chấn Bang như bị sét đánh.
Không, đợi đã, người này có hiểu lầm gì về con người bọn họ vậy? Đầu tiên, bọn họ hơi bốc đồng lúc ở tuổi thiếu niên nhưng họ không nghĩ về điều này hay điều kia. Sau đó, con người bọn họ không muốn quan hệ với những người lớn tuổi thân thiết của mình… bla bla, Con người bình thường không làm gì trưởng bối bọn họ, được chứ?
Hết chương 80