Chương 81: Tuổi dậy thì?…
Nhưng mà, cho dù Phương Chấn Bang có giãy giụa nữa, thì Nhan Trinh là núi lớn nên cũng không hiểu được tâm tư của ông, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt Phương Chấn Bang xen lẫn kỳ quái, kinh ngạc, đau lòng, không thể tin được, v.v. Hầu như sau khi phân biệt được cảm xúc, ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt này đến ngây người, căn bản không trả lời câu hỏi của anh.
Ban đầu Nhan Trinh còn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đợi một phút không thấy Phương Chấn Bang đáp lại, trong lòng có chút buồn bực.
Cũng may Phương Chấn Bang còn rất muốn sống, cho dù đã bị Nhan Trinh làm cho giật mình, may mắn ông đã lấy lại lý trí vào giây phút Nhan Trinh khó chịu.
ông nuốt nước bọt, quyết cải chính lại cho con người.
Phương Chấn Bang nói: “Nhân loại không bạc đãi người lớn tuổi… không làm cái này nọ.”
Nhan Trinh đã xem rất nhiều phim truyền hình, nhưng căn bản không có bộ nào phát sóng như thế này, kỳ thực trong lòng anh cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ Phương Chấn Bang lại xác nhận cho anh một lần nữa.
Hai…, lông mày anh nhăn chặt lại, bắt đầu lo lắng.
Đồng thời, còn có một chút u sầu.
Quả nhiên, Trứng bé con nhà anh không coi anh là trưởng bối.
Phương Chấn Bang thấy Nhan Trinh đã ngừng nói, cũng không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng chờ câu tiếp theo.
Nhan Trinh thở ra một hơi, lại hỏi: “Khi con người đến tuổi dậy thì, có muốn giao phối với những người quen thuộc xung quanh mình không?”
Phương Chấn Bang do dự một hồi.
Điều này, thật khó nói, dù sao tuổi dậy thì ai cũng bốc đồng, con gái thì không sao, nhưng con trai thì khó nói, đương nhiên bây giờ đạo đức ràng buộc, không cho phép yêu đương sớm, phương diện này nhất định phải giám sát chặt chẽ.
Sự do dự của Phương Chấn Bang đối với Nhan Trinh dường như là ngầm đồng ý, phản ứng này khiến lông mày anh nhíu chặt rồi nới lỏng, lại nhíu chặt lại.
Nhất thời bầu không khí trở nên có chút cứng ngắc.
Cuối cùng Phương Chấn Bang nói: “Bằng không sau này tôi tìm cho ngài một quyển sách?”
Không có lời giải thích nào tiện bằng một cuốn “Giáo dục tuổi vị thành niên” giới thiệu tâm lý lứa tuổi thanh thiếu niên một cách sâu sắc và sinh động, chỉ cần đọc cuốn sách này sẽ hiệu quả hơn lời giải thích của ông gấp vạn lần.
Dù sao ông cũng không phải chuyên gia nghiên cứu tuổi trẻ, làm sao có thể nói nhiều đạo lý như vậy được, muốn ông tới nói chỉ có thể nói một câu, tuổi mới lớn, giai đoạn bốc đồng, không yêu sớm, không được yêu sớm, không cho phép yêu sớm, những điều quan trọng phải nói ba lần… Vậy đó.
Nhan Trinh nghe thấy Phương Chấn Bang nói vậy thì đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời lấp lánh.
Phương Chấn Bang ho nhẹ một tiếng, thăm dò hỏi: “Còn không ngài đợi ở chỗ này, tôi sẽ lập tức gọi người mang sách tới?”
Nhan Trinh gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được.”
Thế là Phương Chấn Bang lập tức đi tìm sách.
Hiện tại có rất nhiều người dưới quyền của ông, vì vậy chuyển sách đến đây rất dễ dàng…
Nhưng…
Lúc Phương Chấn Bang rời khỏi phòng này đi sang bên kia gọi điện thoại, vừa định bấm số, vẻ mặt lại cứng đờ, cả người ông cứng đờ.
Hình như có gì đó không ổn?
Sắc mặt Phương Chấn Bang lúc đỏ lúc trắng, như bị sét đánh lần nữa.
Vừa rồi lúc nói chuyện, hình như ông vẫn luôn bị giữ nhịp, vừa nói, tại sao lại nói về tuổi dậy thì của con người? Nhan đại sư sao có thể đột nhiên quan tâm đến tuổi dậy thì của “con người”? Trong ấn tượng của ông, Nhan đại sư chưa bao giờ là một người quan tâm đến những điều này, tất cả tâm tư của Nhan đại sư đều hướng về Lận đội, cho nên…
Phương Chấn Bang cổ họng khó khăn nhúc nhích.
Sau đó, suy nghĩ cẩn thận.
Nhan đại sư tìm hiểu về tuổi dậy thì, chẳng lẽ là vì… Lận đội?
Lận đội, tuổi dậy thì, nghe tới quả thật con bà nó muốn mệnh mà! Nếu ông nhớ không lầm thì Lận đội là một anh chàng cao to đã sống không biết bao nhiêu năm??? Còn không biết là bao nhiêu năm…. tuổi dậy thì???
Tuy nhiên, Phương Chấn Bang cảm thấy Nhan Trinh nhất định sẽ không làm thay người khác, nên thực chất “trẻ vị thành niên” Lận đội đã làm chuyện không thể tha thứ với Nhan đại sư, sau đó Nhan Trinh đại sư bỏ chạy, bỏ rơi Lận đội ở đâu đó rồi chạy đi tìm hiểu về tuổi dậy thì ở con người?
Sắc mặt Phương Chấn Bang nhất thời hóa đá.
Vì vậy, ở đây có vấn đề.
Đầu tiên, chính xác thì Lận đội đã làm gì.
Rồi Lận đội dậy thì thật sao?
Và rồi, dù Lận đội có làm gì, dù có dậy thì, Nhan đại sư có đến hỏi tuổi dậy thì của con người cũng vô ích! Lận đội, ngài ấy, ngài ấy… có phải là con người đâu?!
Ông hít một hơi thật sâu.
Phương Chấn Bang vẫn bấm số di động — đúng vậy, ông vẫn muốn tìm một cuốn sách như vậy cho Nhan đại sư, dù sao phụng sự Nhan đại sư mới là quan trọng nhất, sau đó mới nghĩ đến chuyện khác, tuổi dậy thì gì đó, để cho lão đại của bọn họ phải đau đầu đi, chỉ vì an toàn tính mạng, đến thời điểm đó ông sẽ nhắc nhở một chút, thà có sách còn hơn là không tin vào sách… Hẳn là có thể đi???
Nghĩ đến đây, động tác trên tay ông không chậm chút nào.
Một phút sau, Phương Chấn Bang cúp điện thoại, trở về phòng.
Vừa bước vào đã thấy Nhan Trinh đang ngồi trên sô pha, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Những người đẹp trai vẫn rất đẹp trai ngay cả khi họ đang ngẩn ngơ.
Phương Chấn Bang không dám nghĩ nhiều, bước tới gần Nhan Trinh nói: “Nhan đại sư, tôi đã nói với người phía dưới rồi, năm phút nữa sẽ giao đến. Người giao hàng tôi tìm tới chính là một thành viên trong đội có tốc độ nhanh nhất.”
Nhan Trinh gật đầu: “Ừ.”
Phương Chấn Bang do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không nói gì.
Sự tò mò không thể chấp nhận được, sẽ chết rất sớm.
Quả nhiên, đúng như Phương Chấn Bang nói, trong vòng năm phút, bên ngoài cửa sổ đã có người gõ vào.
Nhan Trinh liền đứng dậy.
Phương Chấn Bang không dám kêu Nhan Trinh đi đón người, vội vàng chạy tới đó với tốc độ nhanh nhất có thể để lấy hàng, dùng cả hai tay đưa một cuốn sách mỏng cho Nhan Trinh.
Nhan Trinh lấy sách.
Trên bìa có một dòng chữ to rõ ràng ——
“Giáo dục sức khỏe vị thành niên”
Nhan Trinh mắt hơi sáng lên, rất chờ mong.
Sách nhân loại hẳn là có ích với anh, anh nhớ trí nhớ con người rất kém, tuổi thọ ngắn nên muốn viết ra hết, Trứng bé con nhà anh là quả trứng do con người nuôi, xem cái này chắc chắn sẽ hữu ích… đi?
Giây tiếp theo, Nhan Trinh mở sách ra, đắm chìm trong đó.
Nhưng điều mà Nhan Trinh không ngờ tới chính là, khi Trứng bé con nhà anh được con người nuôi nấng, anh mới sinh ra không lâu, thật nhiều năm trước, liệu đầu óc con người lúc bấy giờ có thể giống như bây giờ hay không? Còn có, sau đó Trứng bé con nhà anh còn làm quốc sư, sinh sống ở nhân gian, đều là lấy thân phận người trưởng thành, không có gì liên quan đến tuổi dậy thì cả, cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của tuổi dậy thì.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là…
Trứng bé con nhà anh có xuất thân là thụy thú, ngàn năm sau khi nở nhất định sẽ thành niên, cho dù con thụy thú đó ngay từ khi còn trong trứng đã bị nhiễm bẩn, nhưng dù sao cậu ấy vẫn là điềm lành, vẫn sẽ trưởng thành sau một nghìn năm.
Vậy thì, tuổi dậy thì ở đâu ra?
Ước chừng năm phút sau, Nhan Trinh cẩn thận lật giở toàn bộ cuốn sách, nghiên cứu về con người quả thật rất tinh tế, quả thật đã cho anh biết không ít, nhưng vấn đề anh muốn hỏi là về hành vi của Trứng bé con, nhưng hình như vẫn không có lời giải thích.
Nhan Trinh hơi bối rối.
Phương Chấn Bang len lén liếc sang một bên, rồi vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Nhan Trinh cuối cùng cũng bĩu môi nói “bye”.
Vừa dứt lời, Phương Chấn Bang vội vàng nhìn sang, chỉ thấy hình như có một trận gió thoảng qua, mà thanh niên tuấn mỹ ở nơi gió thổi kia đã biến mất tăm tích — như chưa từng tồn tại, nguyên bản nơi chàng trai trẻ kia ngồi chỉ còn lại một cuốn sách, những trang sách loạt loạt mở ra, như thể vừa bị gió thổi qua….
Chu Ích Dân ngồi trên sô pha, ôm người vợ Vu Nhạc Linh đang mang thai đã lâu, nhìn bụng bầu nhô lên của vợ, nghĩ sắp sinh một cặp song sinh, trong lòng ấm áp, vui mừng không nói nên lời.
Thật tốt, mọi thứ đang trở nên càng ngày càng tốt hơn.
Vu Nhạc Linh ngủ say trong lòng chồng, tâm tình rất tốt, bởi vì bao năm qua chồng đối xử với cô vẫn như ngày đầu, họ có kết tinh của tình yêu, mặc dù linh khí sống lại thì nhiều yêu ma hơn, nhưng chồng cô thông minh, ngay lần đầu gặp kỳ nhân, mua được đồ có thể bảo vệ an toàn tính mạng, ngay cả hài tử trong bụng đối với linh khí cũng rất thân thiện, cô còn có thể cảm giác được thân thể của mình có biến hóa, hình như chồng cô cũng có thay đổi một chút, ông đang cố gắng tu luyện… Sau khi con ra đời, cô có thể cùng chồng tu luyện, khi các con lớn lên, cô có thể cùng chồng dạy các con tu luyện, rồi gia đình sẽ sống một cuộc sống lâu dài cùng thời gian dài …
Nghĩ đến đây, trên mặt Vu Nhạc Linh không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Chu Ích Dân nhẹ nhàng hôn lên mặt Vu Nhạc Linh một cái, thấp giọng hỏi: “Muốn chuyển kênh TV không? Hai tập đầu đã hết rồi.”
Vu Nhạc Linh gật đầu, hừ nhẹ một tiếng: “Chuyển sang kênh nói về cha mẹ và con cái, chúng ta phải chuẩn bị từ sớm, không thể để đứa trẻ ra đời mà chúng ta không biết dạy gì…”
Đối với đề nghị này, Chu Ích Dân đồng ý, kiên quyết mở kênh giáo dục trẻ nhỏ, hai vợ chồng cùng nhau chăm chỉ xem chương trình, Chu Ích Dân nhân tiện ghi chép lại.
Hai vợ chồng vừa xem xong toàn bộ chương trình giáo dục, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Chu Ích Dân xoa xoa vai và eo Vu Nhạc Linh, nghĩ nên đỡ vợ đứng dậy đi lại vài vòng, vận động thân thể thả lỏng.
Nhưng không ngờ tới là, khi hai vợ chồng định thần lại, đột nhiên phát hiện trên chiếc ghế sô pha cách đó không xa đã có người ngồi xuống.
Mẹ ơi!! Người đàn ông này vào từ lúc nào vậy! Hai người họ còn không để ý!!!
Vẫn là Chu Ích Dân, lập tức cảm nhận được sự quen thuộc, nhận ra anh.
Hơn nữa, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cho dù chỉ có thể nhìn nghiêng từ góc nghiêng, cũng không phải khuôn mặt ai cũng có được, làm sao không nhận ra?
Nhưng lúc này, vẻ mặt đối phương nghiêm túc nhìn chằm chằm TV, hiển nhiên cũng giống như bọn họ, anh xem chương trình giáo dục đã lâu, hơn nữa còn rất tập trung, tựa hồ như đang nỗ lực tiếp thu nội dung, để sau khi trở về anh cũng có thể thử trên người bé con nhà mình, xem ra… Nghĩ tới đây, Chu Ích Dân lắc đầu kịch liệt, ông đang nghĩ cái gì vậy, Nhan đại sư sao có thể có con, sao có thể xem để về nhà dạy dỗ con cái!
Ở đằng kia, Nhan Trinh thở dài.
Anh rất buồn, tại sao con người lại phát minh ra những thứ như chương trình giáo dục thế này muộn như vậy chứ? Nếu sớm hơn thì anh cũng chẳng sợ, dù có không cẩn thận ném Trứng bé con đi khi thiên địa biến hóa, nhưng trước khi Trứng bé con phá xác anh có thể đọc cho trứng bé con của anh nghe, như thế cũng có thể xem như là trứng bé con được anh dạy dỗ, bây giờ anh cũng không cần phiền não như thế này!
Cuộc đời con người ngắn ngủi nhưng những điều làm ra thì thực sự tốt đẹp.
Nhan Trinh vốn nghĩ như vậy, dần dần cũng cảm nhận được ánh mắt của Chu Ích Dân và Vu Nhạc Linh nhìn qua.
Cả hai đều có vẻ bối rối.
Nhan Trinh quay đầu lại, nhìn hai người rồi nháy mắt chào hỏi.
“Đã lâu không gặp.”
Chu Ích Dân thở phào nhẹ nhõm, cùng phu nhân liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười nói với Nhan Trinh, nói: “Nhan đại sư, đã lâu không gặp, ngài đến không báo trước, vợ chồng chúng tôi cũng có thể chuẩn bị đồ ăn thức uống, hiện tại lạnh nồi nguội bếp, thật sự là chậm trễ đón tiếp Nhan đại sư.”
Nhan Trinh chậm rãi lắc đầu: “Tôi không cần ăn.”
Chu Ích Dân cũng không đề cập đến chủ đề này.
Nhan Trinh lại chậm rãi nói: “Có điều tôi không hiểu, đọc sách cũng không hiểu, còn ‘cái chương trinh trên ti vi vừa rồi’ cũng không hiểu.”
Đối với người đàn ông loài người này, sau khi xuống núi đã nhặt anh về nhà, giúp anh thích nghi với xã hội một thời gian, Nhan Trinh có ấn tượng tốt với ông, sống giữa loài người cũng tương đối thân thiết với ông, cho nên khi hỏi Phương Chấn Bang bên kia không có kết quả, anh liền chạy tới hỏi Chu Ích Dân, anh nghĩ, Chu Ích Dân có vợ là con người, vậy nên chắc ông ta sẽ biết nhiều hơn Phương Chấn Bang? Phương Chấn Bang không có vợ.
Chu Ích Dân trước tiên thay đổi vị trí của vợ trong lòng mình, sau đó trịnh trọng nói với Nhan Trinh: “Cứ nói với tôi, tôi sẽ trả lời cho ngài hết những gì tôi biết.”
Thế là Nhan Trinh liền bắt đầu kể.
Về chuyện này, anh Trứng bé con nhà mình đi du lịch, sau đó ở suối nước nóng, sau đó…. anh sợ hãi bỏ chạy……
Chu Ích Dân vô cùng chăm chú lắng nghe, lúc đầu còn rất nghiêm túc, nhưng càng nghe, sắc mặt dần dần trở nên vi diệu, về sau nghe được Nhan đại sư thế nhưng lại hoài nghi một số chuyện về trưởng bối, về tuổi dậy thì…., thì vẻ mặt của ông thậm chí còn kỳ lạ hơn.
Hai, ông cảm thấy, chuyện của Nhan đại sư giống như, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, đúng không? Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Nhan Trinh, ông lại cảm thấy có thể không phải như vậy, mà là hiểu lầm khắp nơi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Ích Dân vẫn cảm thấy không thể để Nhan đại sư bối rối như vậy, nhất định phải để Nhan đại sư biết chuyện, thế mới không bị lợi dụng, đúng chứ?
Vì vậy ông ho nhẹ một tiếng, thăm dò nói: “Nhan đại sư, tôi nghĩ, có phải người kia…. Thích ngài không?”
Nhan đại sư khẽ mở miệng.
Hả?
Xa xa, ở phía bên kia.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện dưới chân núi.
Cậu mở bàn tay ra rồi hơi duỗi các ngón tay về phía trước.
“Vèo!”
Có thứ gì đó vừa bị bắt ra!
Hết chương 81.