Chương 82: Tìm Tới Cửa…..
“Cứu, cứu mạng!”
“Đại vương! Đại vương! Tiểu lão phu đắc tội gì với Đại vương, xin hãy chỉ rõ, lão phu nhất định sẽ tạ lỗi!”
“Đại vương thương xót! Tiểu lão phu nguyện ý đền tội! Xin thành tâm đền tội!”
Trên bàn tay to lớn đó, giữa những khớp xương cứng rắn, một bé nhân sâm mập mạp trắng nõn đang không ngừng giãy giụa, nhưng một luồng hắc khí quấn chặt lấy hắn, hắc khí có lực áp chế mạnh mẽ lên hắn, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được sức mạnh thiêu đốt từ thiên địch của mình bên trong hắc khí, cho nên hắn chỉ có thể giãy giụa, không thể dùng chút sức lực nào.
Giây tiếp theo——
“Ầm” một tiếng, chút sức lực còn lại của Nhân sâm nhỏ hoàn toàn chống đỡ không nổi bộ dạng hiện tại của hắn, thân hình mũm mĩm đột nhiên teo tóp lại, trong nháy mắt, hắn đã không còn là bộ dáng Nhân sâm nhỏ nữa, mà là một củ nhân sâm già gầy gò…. Rấy nhiều rễ.
Tham Lão nhân sâm giữ nguyên hình dáng, cảm thấy gốc rễ của mình sắp bị đốt cháy luôn rồi, nhưng hắn lại không nhớ mình đã đắc tội gì với vị Đại vương đáng sợ này từ khi nào, hắn vẫn luôn rất thành thật, nếu như ngươi thật sự đối phó với người này, sao mà không nhớ được! Sao có thể nghĩ không ra chứ! Hắn càng nghĩ càng khó chịu, chẳng lẽ vị Đại vương này không có việc gì, nhân lúc đi dạo rồi tìm thấy hắn sao? Tìm hắn làm đồ ăn vặt hả? Tại sao hắn lại nói là đồ ăn vặt? Bởi vì với thực lực của vị Đại vương này, nhân sâm tinh cũng không thể giúp ngài ấy tiến bộ được chút nào!
Sau đó, Đại vương trong mắt Nhân sâm tinh này cười lạnh một tiếng.
“Hạ dược ta, ngươi cùng với con nhện tinh kia làm thật vui vẻ nhỉ, bây giờ còn cầu xin cái gì?”
Nhân sâm tinh giống như bị sét đánh.
Cái, cái gì?! Nhện tinh? Chẳng lẽ vị Đại vương này là đang ám chỉ Chu Cửu Nương sao? Hạ dược là cái quỷ gì, đây chính là trả ơn ân nhân mà Chu Cửu Nương nhắc đến sao?! Cô ta chỉ nói ân nhân rất lợi hại mà thôi, sao không nói ân nhân của cô lợi hại đến mức này, còn là kẻ thù không đội trời chung của hắn, tính tình đặc biệt xấu, tính tình rất hung dữ, lần này hắn thật sự bị Chu Cửu Nương kia hại chết rồi! Hắn có thành quỷ cũng không tha cho Cửu Nương kia!
Mỗi một sợi rễ của nhân sâm tinh đều lộ ra vẻ yếu ớt, đặc biệt là phần đầu của sâm gần như là héo đi trông thấy, nhưng hắn cũng là một yêu quái sống nhiều năm, miệng nói một tràng van xin thương xót: “Thực xin lỗi, nếu lão nhân sâm ta biết con nhện tinh kia định đánh thuốc Đại vương, làm sao ta dám làm? Cũng không phải ta không muốn sống nữa! Nhưng ngài xem, đây cũng là do con nhện tinh kia tự cho là đúng, xin hãy tha cho ta, ta thật sự không cố ý, ngài muốn thế nào ta cũng có thể bù đắp cho ngài, chém thành nguyên hình cũng được, chỉ cần ngài nguyện ý tha mạng cho ta…”
“Đại vương” trước mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt tối sầm đến lòng trắng cũng biến mất.
Đáng sợ, thật đáng sợ.
Mẹ ơi, từ đâu chui ra một tên đáng sợ như vậy!
Nhân sâm tinh cố gắng hết sức để tìm cho mình một lý do cứu mạng: “Đại vương đừng nóng giận, nhân sâm lão phu ta cam đoan dược hoàn toàn không hại người, thật sự, còn có thể bồi bổ thân thể của ngài. Con nhện tinh kia cũng vậy. Thật lòng coi ngài là ân nhân, cô ta đã cầu xin tôi chế thuốc cho cô ta, chỉ để cho ngài chút động lực, hy vọng cuối cùng ngài và người mình yêu sẽ kết hôn, ta cũng biết chúng ta đã đắc tội với ngài, Nhưng xin ngài hãy xem xét lại, con nhện tinh kia nhiều năm như vậy cũng không dám quên ân tình của ngài, liều mạng vì ngài dù biết rất có thể sẽ xảy ra chuyện này, đương nhiên, đây nhất định là lỗi của cô ta, nhưng cô ta thật sự một chút ý xấu cũng không có. Không, lão nhân sâm, ta đối với ngài cũng vạn phần kính trọng…”
“Ngài và người yêu của ngài sẽ mãi mãi ở bên nhau. Con nhện tinh đó rất khéo tay. Đến lúc đó, hãy nhờ cô ta may áo cưới cho hai người, nhất định sẽ rất nổi bật và ai cũng phải ghen tị với tình yêu của hai ngài. Lão phu ta đến lúc đó sẽ nhưỡng rượu nhân sâm một ngàn năm dâng lên cho ngài, tuyệt đối vô cùng có mặt mũi, người yêu của ngài cũng sẽ thích… Không, không, nếu ngài không thích rượu sâm già, cái gì cũng được, miễn ngài muốn, cái gì ta cũng có thể làm, ngài cứ yên tâm, chúc hai ngài trăm năm hòa hợp… À không, ngàn năm hòa hợp, ngàn năm xứng đôi…”
Liên tiếp nói ra lời nịnh bợ, Nhân sâm tinh đã làm cạn kiệt tất cả vốn từ vựng của mình, cho đến khi hắn không biết mình đang nói về cái gì nữa mới thôi.
Không biết nó chọc phải chỗ nào của lão đại, đột nhiên, Nhân sâm tinh cảm thấy thân thể mình như nhũn ra, cả người ngã xuống đất, rễ củ nhân sâm vô ý thức cắm vào trong đất, gần như lập tức theo bản năng, độn thổ bỏ chạy — may mắn thay, hắn ta đã kiểm soát được hành động của mình bằng sự tự chủ vô song — chẳng lẽ vừa rồi hắn trốn chưa đủ kỹ sao? Vậy nhưng người ta một trảo đã bắt được hắn, bây giờ độn thổ làm cái rắm gì, chạy trốn mà bị bắt lại thì có nịnh nọt gãy lưỡi đi nữa vẫn chắc chắn sẽ chết!
Thế là Nhân sâm tinh ngoan ngoãn nằm dưới đất, không dám nhúc nhích.
Vị đại lão ki — nhìn xuống hắn, trong đôi mắt đen của người đó nhìn hắn với một ánh nhìn kỳ dị.
Nhân sâm tinh rụt rè ngẩng đầu lên.
Đại lão nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ.”
Gần như ngay lập tức, vị đại lão đó biến mất.
Thực sự là biến mất.
Nhân sâm tinh vẫn không dám đứng dậy, mãi đến mấy phút sau, sau khi bí mật quan sát tứ phương, phát hiện đại lão quả nhiên đã rời đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ dựng rễ lên, “đứng dậy”.
Sau đó hắn thở dài một hơi, nói: “Nhện tinh à nhện tinh, ngươi tự mình cầu phúc đi.”
Hắn nói xong, rễ cây run lên, cả cây sâm vừa chui xuống đất liền biến mất.
Chu Cửu Nương đang khâu vá trên gác xép, không có việc gì khác, mà là từ từ dùng tiêu chuẩn cao nhất của mình để may đồ cưới, đúng vậy, là loại tơ nhện đỏ rực, truyền thống nhất mà cô đã chắc lọc trải qua hơn trăm năm để dệt nên, chuyên dùng để làm hỉ phục bái thiên địa.
Chỉ có một nguyên nhân, cô là người có khát vọng sinh tồn mãnh liệt, cũng hiểu hành vi kê đơn thuốc của mình rất dễ gây họa, cho nên nếu ân nhân đã tỏ ra thích tay nghề thủ công của mình thì cô nhất định phải hạ công phu từ chỗ này.
Vì vậy, từ khi sau khi trở về, Chu Cửu Nương gần như bế quan tỏa cảng, chuyên tâm làm bộ đồ cưới này, đương nhiên là để vừa lấy lòng, vừa cứu mạng mình.
Và trên thực tế…
Chu Cửu Nương đã thành công.
Không giống như Nhân sâm tinh bị bắt sống từ trong núi, chàng trai trẻ đẹp được bao quanh bởi ngọn lửa đen lặng lẽ xuất hiện bên ngoài cửa sổ gác mái, và đã hơi mở ngón tay hướng về phía cô.
Nhưng vào lúc này, cậu nhìn thấy Chu Cửu Nương đang làm gì, đồng thời cũng phát hiện chủ nhân của bộ hỉ phục kia.
Ước chừng vài giây sau, đôi mắt không nhìn thấy lòng trắng của thanh niên tuấn mỹ đó lại trở nên đen trắng như bình thường, lửa giận không chỗ phát tiết dần dần bị màu đỏ rực làm dịu đi.
Sau đó, cậu biến mất, như thể cậu chưa từng ở đó.
Mà Chu Cửu Nương đang khâu áo cưới lại khẽ run lên, sau đó liền cảm thấy thả lỏng.
Nó giống như… đột nhiên loại bỏ được gánh nặng, bỏ xuống được một tảng đá đè nặng trên lưng vậy.
Chu Cửu Nương chợt hiểu ra điều gì, vội vàng đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Không có gì.
… Mạng cô được cứu rồi.
Chu Cửu Nương thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô càng cẩn thận khâu lại áo cưới.
Thành phố B, thư viện lớn nhất, phía trước là giá sách cực lớn ở lầu ba.
Một thanh niên tướng mạo rất tuấn tú đang cầm một quyển sách lật xem, bên cạnh là đủ loại sách.
Nếu ai đó đọc kỹ, họ sẽ thấy rằng những cuốn sách này… đều là về… tình yêu.
Từ xưa đến nay, từ nhân loại đến dị loại, từ phân tích tâm lý đến phân tích hành vi, từ danh sách đến tiểu thuyết, cái gì cũng lấy, cái gì cũng có.
Không ai có thể nhìn thấy bóng dáng này, thậm chí toàn bộ giá sách ở đây dường như được đặt ở một không gian khác, mặc dù xung quanh thanh niên này các loại sách đã chất thành mấy ngọn đồi, nhưng cũng không có người tới quấy rầy.
Những quyển sách kia đều mở ra, tựa hồ có lực lượng ngầm nào đó lật giở, không bao lâu liền đem một quyển lật hoàn toàn, sau đó đem quyển sách này bỏ qua một bên.
Một màn này, có vẻ như chàng trai trẻ đó đã chia mình thành vô số cá nhân, mỗi người đang đọc những cuốn sách khác nhau, thu thập vô số thông tin …
Không còn nghi ngờ gì nữa, thanh niên này chính là Nhan Trinh.
Sau khi nhận được kết luận “Trứng bé con thích mình” từ chỗ Chu Ích Dân, Nhan Trinh rơi vào tình trạng vô cùng buồn rầu.
Hai…., Anh là núi, Trứng bé con là chim, núi và chim thì có mối quan hệ nào khác ngoài chăn nuôi đâu, nhưng Trứng bé con lại không muốn mối quan hệ này.
Thật là đau đầu mà.
Hết chương 82.