Chương 87: Hợp Lại….
Giữa không trung.
Bóng chim cực lớn do uy lực của Lận Dương Phong tạo thành đã cùng Cổ Điêu kịch liệt giao chiến, một nửa lông vũ của Cổ Điêu đã rụng hết, ngay cả máu thịt dưới lông vũ cũng bị xé nát rất nhiều, bay tán loạn tứ tung, nhìn rất đáng thương, nhưng Lận Dương Phong chưa bao giờ có đồng cảm, cho dù Cổ Điêu có biến thành như vậy, chỉ cần ánh sáng hung tàn trong mắt cậu không tiêu tan, cậu sẽ không ngừng hủy diệt Cổ Điêu!
Rất nhanh, lông Cổ Điêu đã rụng gần hết, trên người có vài vết thương thậm chí còn lộ ra xương cốt, hơi thở càng ngày càng yếu, chỉ là không biết nó đang suy nghĩ cái gì, hay là nói đánh giết đến mất trí rồi. Thậm chí nó còn không có một chút ý định cầu xin lòng thương xót – xem ra, hình như là muốn đánh nhau tới chết?
Phương Chấn Bang và những người khác đang xem phía dưới cũng phát hiện ra điều này, từ lo lắng trước đó đến nhẹ nhõm sau đó, bây giờ họ đều rất bối rối.
Hoa yêu run giọng hỏi: “Lận đội làm sao… không trực tiếp giết chết dị thú chứ?”
Vấn đề này cũng là nghi vấn của người khác, tuy rằng Cổ Điêu có vẻ hung hãn, không van xin tha mạng, nhưng Lận Dương Phong thì sao? chiến đấu với Cổ Điêu từng chút một…
Phương Chấn Bang khóe miệng co giật, cảm giác rất phức tạp.
Lận đội nhà bọn họ tâm tình không tốt, chẳng lẽ là đang trút giận lên con quái thú này sao? Nếu thật sự là phát tiết, Lận đội đây là giận đến mức nào chứ, quả thực là muốn đem dị thú ra lăng trì luôn mà.
Thật đáng sợ.
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, không ai dám ngăn cản Lận Dương Phong, đành phải lẳng lặng nhìn Lận Dương Phong từ xa hành hạ Cổ Điêu, thấy Cổ Điêu bị phá hủy gần hết, sau khi bị hành cho chỉ còn lại một hơi thở, không còn sức lực chống trả… Lúc này Lận Dương Phong mới bước tới, bóng chim khổng lồ bao phủ thân thể cậu lộ ra móng vuốt to lớn, chộp lấy cổ Cổ Điêu, lôi nó ra khỏi ngọn núi đó, con sông đó.
Đáng sợ hơn nữa là, Lận Dương Phong cứ như vậy đem Cổ Điêu đáp xuống, bởi vì trên người cậu là một cái bóng chim hình thành từ sức mạnh, lại không cao lớn như Cổ Điêu, cho nên bọn Phương Chấn Bang nhìn Lận đội từng bước từ trên bầu trời cao đi xuống, và trên đỉnh đầu của ngài ấy có một con thú khổng lồ đang lơ lửng như thế – nếu bỏ qua hình ảnh móng vuốt to lớn kia thì đúng là nó đang lơ lửng.
Một giây sau, Lận Dương Phong hừ lạnh một tiếng.
Một cú vung móng vuốt khổng lồ, cậu đập thẳng Cổ Điêu xuống đất.
Trên mặt đất vang lên một tiếng vang thật lớn, Cổ Điêu lẳng lặng nằm ở nơi đó, khắp người thương tích, nhưng đôi mắt ưng vẫn tỏa ra hung quang vô tận như cũ, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Sau đó, Lận Dương Phong nhìn Phương Chấn Bang.
Phương Chấn Bang hiểu Lận Dương Phong đang nghĩ gì, lập tức bước tới, nhẹ giọng hỏi: “Lận đội, sao vậy?”
Lận Dương Phong nói: “Để hoa yêu nhặt cặn bỏ hết lên người Cổ Điêu.”
Phương Chấn Bang khóe miệng phát ra âm tiết vô nghĩa: “Hả?”
—— Khó trách Phương Chấn Bang nhìn không ra, quái thú này tên là Cổ Điêu đúng không? Cổ Điêu bị đánh chết, nhặt được thịt nát xương tan là chuyện bình thường, dù sao cần rất nhiều tài liệu nghiên cứu, đánh quái vật cấp 8 rất hiếm, Lận đội là chủ lực, để bọn họ đi làm việc vặt, cung cấp một ít cho viện nghiên cứu, nhưng có chút kỳ quái, nhặt hết lên….. đặt lại với nhau? Có nhất thiết phải đặt lại với nhau không?
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Phương Chấn Bang vẫn theo bản năng bảo hoa yêu làm theo yêu cầu của Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong thấy Phương Chấn Bang bối rối, im lặng hai giây mới hỏi: “Khi con người đưa sính lễ thì đưa ngỗng sống đúng không? Còn có yêu cầu gì về ngoại hình không?”
Phương Chấn Bang lúc đầu không hiểu, giờ phút này đã hiểu trong ngay trong giây lát.
Ôi trời ơi, hóa ra là thế này!
Khóe miệng Phương Chấn Bang giật giật nhìn con Cổ Điêu đang chết dần chết mòn, sở dĩ Lận đội cứ “nấn ná” mà không trực tiếp làm thịt con Cổ Điêu này chính vì nó là thứ mà Lận đội đang định dùng để hạ sính lễ. “Ngỗng sống” ? Còn bây giờ lại bị bắt đi chạy khắp nơi nhặt máu thịt rơi ra dán lại lên người Cổ Điêu, để cho nó trông còn nguyên vẹn, để “diện mạo” được đẹp hơn?
Cái này… nên nói như thế nào nhỉ…
Nên nói Lận đội bọn họ rộng rãi hay nên nói Lận đội khiến bọn họ dở khóc dở cười?
Dù sao Phương Chấn Bang bây giờ cũng không nghĩ ra, nếu như người trong lòng của Lận đội là Nhan đại sư thật sự nhận được một con “ngỗng sống” như vậy làm sính lễ, lại nhìn thấy con vật te tua sơ mướp như vậy, ngài ấy sẽ nghĩ như thế nào.
Dừng lại một giây, Phương Chấn Bang thăm dò nói: “Lận đội, nếu như đưa lên khó coi quá…”
Nói thật, đều là thịt bằm, thật là quỷ dị, chỉ có thể đoán là dán lên trên, nhất định sẽ không đẹp mắt.
Lận Dương Phong nhíu mày.
Phương Chấn Bang: “…” Nghẹn họng.
Họ thực sự không có biện pháp mà.
Lận Dương Phong nói: “Sau khi tìm được gì thì kéo về, để viện nghiên cứu làm.”
Phương Chấn Bang chần chờ nói: “Bọn họ có thể không biết chút thịt nát này, dù sao cấp 8 trở lên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, khẳng định khống chế không được.”
Lận Dương Phong lạnh lùng liếc ông một cái, trong mắt hiện lên địch ý.
“Về sau sẽ có rất nhiều dị thú cấp bậc này, cái này không được phép tham ô, nếu không tôi bắt được dị thú cao cấp nữa, bọn họ ngay cả một sợi lông cũng không có mà nhìn.”
Phương Chấn Bang lập tức nói: “Có lời nói này của ngài, sẽ không có vấn đề gì.”
Vì sau này còn có thể chia sẻ tài liệu nghiên cứu, Cổ Điêu lần này, người trong viện nghiên cứu của bọn họ sẽ lo liệu, ít nhất cũng cho Lận đội một con có bề ngoài dễ nhìn một chút.
Lận Dương Phong “ừm” một tiếng rồi nói: “Để người trong đội điều tra khắp nơi đề cao cảnh giác. Linh khí giữa trời đất càng tăng lên, dị thú xuất hiện càng mạnh. Cổ Điêu đã xuất hiện rồi, như vậy dị thú cùng đẳng cấp với nó cũng sẽ lần lượt xuất hiện, khi bọn chúng phát hiện phải lập tức báo cáo cho tôi, tôi xử lý trước một nhóm, cho các người có thời gian phát huy.”
Phương Chấn Bang đầu tiên cảm thấy căng thẳng, sau đó trịnh trọng đáp: “Được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lận Dương Phong dừng một chút: “Tôi giao con thứ hai cho viện nghiên cứu, các người nhanh chóng nghiên cứu vũ khí cải tiến cùng linh dược thích hợp.”
Phương Chấn Bang tuy rằng trong lòng nặng trĩu, nhưng nghe đến đây cũng không khỏi mừng rỡ: “Cám ơn Lận đội.”
Lận Dương Phong phất phất tay: “Trước khi cảm tạ tôi thì nên đi tìm dị thú cấp tám trở lên đi.”
Lúc này, có một đội điều tra từ bên kia theo dõi, bọn họ đang kiểm tra cấp độ thực lực của Cổ Điêu.
Nói chung, công cụ của họ có thể xác định chính xác cấp độ cụ thể dưới cấp độ 8. Ví dụ, từng có một con bọ cạp với cấp độ linh lực là 7,8! Sau đó, có một con Cửu Vĩ Hồ Nữ Tân, thực sự cô ta thuộc về Cửu Vĩ yếu hơn, thực lực chân chính của Cửu Vĩ Hồ có thể đạt tới cấp mười, nhưng Thanh Khâu sơn lại gặp tai họa, Cửu Vĩ Hồ mạnh nhất chết, còn lại số ít kỳ thật đều là hạt giống của Cửu Vĩ Hồ, thực lực cấp bậc cũng không phải là cao, cho dù là cấp tám cũng không tới, chắc là ở giữa cấp 7 và 8, hoặc rất gần cấp 8. Bọn họ sở dĩ lợi hại như vậy là vì bọn họ có được thiên phú thần thông thêm vào.
Nhưng dị thú một khi đạt tới cấp tám trở lên, khí cụ chỉ có thể thông qua quan sát phán đoán đối phương có lẽ cao hơn cấp tám, lại không thể tỉ mỉ phán đoán giá trị cụ thể hay được đo đạc chi tiết.
Quả nhiên, điều tra viên chỉ dụng cụ về phía Cổ Điêu, lấy một vệt máu, dụng cụ nhanh chóng hoạt động, lập tức đưa ra giá trị sức mạnh của Cổ Điêu khi nó cùng Lận Dương Phong đánh nhau trước đó.
Sức mạnh cấp tám phẩy ba!
Nói cách khác, Cổ Điêu này là dị thú mạnh nhất xuất hiện từ trước đến nay!
Một con thú mạnh như vậy, bọn họ thực sự muốn cắt nó ra thành từng mảnh rồi phát cho tất cả những thành viên đáng thương của Đặc Ban Xử, để bọn họ nâng cao thực lực.
Tiếc là không được.
Hai….
Tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng Hoa Yêu đối với việc tìm kiếm thịt vụn cũng rất nghiêm túc, chỉ ngắn ngủn mấy phút, liền tìm được một lượng lớn, nhưng là tạm thời không có đắp lên người Cổ Điêu —— dù sao cũng đã thống nhất, đây là công việc của viện nghiên cứu.
Lận Dương Phong nhắm mắt dựa vào gốc cây, không để ý chuyện khác.
Cứ như vậy chờ đợi hơn nửa canh giờ, mặc dù đám người Hoa Yêu làm việc rất có hiệu quả, nhưng dùng phương pháp tìm kiếm như vậy cũng tốn rất nhiều thời gian.
Và bởi vì những người từ đội cảnh sát không thể giúp đỡ về vấn đề này, họ đã nhận sự ủy thác của các thành viên Đặc Ban Xử khác, đi kiểm tra ngọn núi nơi Cổ Điêu đã ở trước đây, để đảm bảo an toàn, bên cạnh sẽ có một đội viên Đặc Ban Xử theo cùng.
Nhóm người này đi tìm ngọn núi, lại không ngờ phát hiện toàn bộ ngọn núi gần như là một ngọn núi trọc, trên núi quả nhiên có một dòng sông nuôi sống Cổ Điêu, đáng tiếc, trong sông ngoại trừ Cổ Điêu thì không có động vật nào khác. Cá tôm rất phổ biến, sông tuy rằng tương đối rộng, nhưng bởi vì bị Cổ Điêu chiếm cứ, cũng không có làm ẩm đất trong núi chút nào, cho nên trong núi căn bản không có cây cỏ, ngoại trừ đối với một số loại cỏ dại, hầu hết chúng đều là đá sỏi.
Sau khi người của đội cảnh sát phát hiện ra, họ cảm thấy hơi hối hận.
Mà đội viên Đặc Bạn Xử lại cười khoát khoát tay: “Đừng thất vọng, ta trước đây đã từng gặp phải ngọn núi cằn cỗi như vậy, không có động thực vật nhưng lại có rất nhiều khoáng thạch. Ngọn núi này có lẽ cũng vậy.”
Sau đó, các thành viên của đội cảnh sát cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, thành viên đội Đặc Bạn Xử đó đã lấy ra một số công cụ và gõ một lúc vào những tảng đá xung quanh, phát hiện ra rằng những tảng đá đó thực sự là quặng! Quặng mà họ phát hiện ra sau khi ngọn núi cổ xưa xuất hiện lâu nhất, nói cách khác, đất nước của họ có thể lại kiếm được rất nhiều tiền từ ngọn núi —khi những con thú kỳ dị thống trị ngọn núi biến mất, họ cũng thuận tiện hơn rất nhiều trong việc khai thác.
Vì vậy, người của đội cảnh sát chỉ đơn giản là cùng nhau hỗ trợ khai thác mỏ, còn người của Đặc Bạn Xử thì gọi điện cho Phương Chấn Bang ở dưới chân núi, đợi Phương Chấn Bang báo cáo với cấp trên rồi tổ chức người đi khai thác. ..
Sau khi thu thập máu thịt rơi vãi của con Cổ Điêu xong, Lận Dương Phong mở mắt ra.
Cùng lúc đó, Phương Chấn Bang nhận được một cuộc gọi khác.
“Cái gì? Một phản ứng năng lượng dị thường?”
“Cấp mấy?”
“Gần cấp chín???”
“Đây không phải nói đùa, làm sao đột nhiên có nhiều phản ứng như vậy! Chẳng lẽ là một đám dị thú cùng nhau xuất hiện?!”
“Có lẽ… không phải dị thú?”
Phương Chấn Bang bị cú điện thoại đột ngột làm cho giật mình, còn những người bên cạnh thì trở nên nghiêm túc và căng thẳng khi nghe ông ta nói vài câu.
Chỉ có Lận Dương Phong nhìn qua, hỏi: “Chuyện gì?”
Ánh mắt Phương Chấn Bang đầu tiên là sáng lên, sau đó lộ ra nụ cười gượng gạo.
Hết chương 87.