Chương 88: Ngọn Lửa Quái Dị….
Lận Dương Phong đối với dáng vẻ ấp úng như vậy rất mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Phương Chấn Bang cũng trở nên rất không vui, Phương Chấn Bang nhìn thấy liền biết mình đắc tội với người ta, vội nói: “Lận đội, không phải ta không nói, chỉ là chuyện này có chút nghiêm trọng.”
Lận Dương Phong mặt vô biểu tình nhìn ông.
Phương Chấn Bang vội vàng giải thích: “Là như vậy, đội điều tra các nơi đã phát hiện những phản ứng năng lượng mạnh khác, trong đó có một số phản ứng tương tự như lực lượng Cổ Điêu, thậm chí còn có dị năng cấp chín. Hơn nữa, thực lực của con này khoảng cấp chín, khác với dị thú, rất có thể không phải dị thú.”
Lận Dương Phong cau mày: “Nói cho tôi biết những con nào giống Cổ Điêu, con nào nghi ngờ không phải dị thú thì đi tìm Kế Mông.”
Phương Chấn Bang vốn vội vàng, trong lòng khó tránh khỏi có chút mê muội, nhưng bây giờ nghe được Lận Dương Phong nói, hai mắt sáng lên.
Đúng vậy, bọn họ còn có một vị thần, tuy rằng vị thần đó bình thường rất khắc chế, nhưng nếu có thể cùng Nhan đại sư làm bạn, hơn nữa Nhan đại sư lợi hại như vậy, vị này nhất định cũng lợi hại, cầu ngài ấy trợ giúp thật sự là cũng một cách. Hơn nữa, nếu không phải dị thú, thì có thể là thần, nhờ Thần Kế Mông giúp đỡ có lẽ là thích hợp nhất.
Tuy nhiên, mặc dù Phương Chấn Bang đã nhanh chóng nghĩ ra cách câu thông với Thần Kế Mông, nhưng hiện tại quan trọng nhất là bảo vật đã ở trước mặt, không thể đắc tội Lận đội bọn họ.
Phương Chấn Bang vội vàng nói: “Lận đội, chờ tôi mấy phút, tôi lập tức cho người chuẩn bị, lập tức đi đến nơi xảy ra vấn đề, nhất định bảo đảm cho ngài đánh đến vui vẻ. “
Lận Dương Phong gật đầu.
Cậu không ngạc nhiên khi Phương Chấn Bang thấy mình muốn trút giận, dù sao cậu cũng rất muốn trút giận.
Quả nhiên, Phương Chấn Bang vội vàng đi đến bên cạnh gọi thêm vài cuộc điện thoại, an bài nhân thủ, sau đó đi nói với hoa yêu: “Các người không cần đi theo.” Ông chỉ chỉ người đàn ông trung niên và cặp chị em hoa yêu. “Các người phân ra một người hộ tống Cổ Điêu đến viện nghiên cứu, giải thích tình hình cho các nhà nghiên cứu ở đó và đảm bảo để mắt đến họ, trông chừng bọn họ để trùng tu lại Cổ Điêu.”
Hai chị em nhìn nhau, họ hiểu lần này một trong hai người phải về trước.
Phương Chấn Bang đúng là có ý đó, hai chị em kỳ thực giống như yêu hoa, tìm thêm cũng chỉ là lo trước khỏi họa, cặp chị em này cẩn thận hơn, quay lại làm công việc “nhìn chằm chằm” còn hơn những người khác quay lại.
Hai chị em lập tức quyết định ai sẽ quay về, còn những người khác trở lại sân bay nhỏ ở thành phố PL, trực tiếp đáp máy bay trực thăng, được Phương Chấn Bang chỉ dẫn đi đến một nơi khác xuất hiện một nhóm năng lượng trên cấp 8.
Điều đầu tiên họ chọn là thành phố có nhiều người bị thương nhất.
Suy cho cùng, mọi thứ vẫn nhằm mục đích giữ lấy sự sống còn của con người là trên hết.
Không ai chú ý tới, một bóng người mảnh khảnh từ trong núi đi ra, sau đó lẳng lặng đi theo sau đoàn người này.
Lúc bọn họ lên máy bay, bóng người này tựa hồ dưới chân có cái gì chống đỡ, rất thuận lợi đi theo cùng tốc độ với máy bay.
Anh đi đến bất cứ nơi nào máy bay đi tới.
Trâu Khải được coi là một trong những người có bản lĩnh hơn người trong đám thuộc hạ của Phương Chấn Bang, sau khi nghe Phương Chấn Bang gọi điện, anh đã trực tiếp đến nơi ở của Kế Mông để thăm vị thần này.
Kế Mông tính tình hiền lành, Trâu Khải mới đến đã mở cửa rồi.
Trâu Khải khẩn thiết cúi đầu trước Kế Mông, sau đó anh đến giải thích rõ ràng mục đích chuyến thăm của mình.
Kế Mông yên lặng nghe, sau đó sờ sờ cằm, trên đầu rồng hiện lên vẻ trầm ngâm.
“Năng lượng cấp chín. . .”
Trâu Khải vẫn còn hơi lo lắng, mặc dù thông qua phân tích, mọi người đều cho rằng thực lực của Thần Kế Mông hẳn là trên cấp mười, nhưng dù sao phân tích cũng chỉ là phân tích, điều này không thể đảm bảo.
Về phần Kế Mông, không phải ông cảm thấy thực lực của mình không đủ.
Cổ Thần như bọn họ là tự nhiên sinh ra giữa trời và đất, bọn họ trời sinh đã có năng lực tương ứng điều khiển thời tiết hoặc có năng lực khác, nhưng năng lực của bản thân sau khi xuất hiện mới là giá trị ổn định. Nói cách khác, trời sinh cường đại thì sẽ trở thành một vị thần mạnh mẽ, trời sinh nhỏ yếu thì trở thành một vị thần yếu đuối. Nhưng sau đó một số Cổ Thần đã phát hiện ra rằng, khi họ sử dụng khả năng của mình để giúp đỡ những sinh vật khác và từ đó nhận được lòng biết ơn chân thành hoặc những lời cầu nguyện khác của đối phương, họ có thể nhận được từ đó một sức mạnh kỳ diệu để cải thiện bản thân – sức mạnh này là niềm tin.
Kế Mông có thể bơi trong vực sâu, kèm theo sấm sét, gió mưa, là loại thần có thể điều khiển thời tiết, năng lực này đối với thần linh không mạnh lắm, cũng là người đầu tiên sử dụng năng lực này để giải quyết phiền phức cho nhân loại, từ đó là người đầu tiên hiểu được tác dụng của tín ngưỡng, cuối cùng đề cao bản thân lên… Xét theo phân loại của con người hiện tại thì là trên cấp 10. Thực ra ông lớn hơn Tích Thạch khá nhiều, nhưng lại biết Tích Thạch từ rất sớm, Tích Thạch cũng không khó kết thân, lâu dần trở thành bạn bè….
Lần này ông là người đầu tiên thức tỉnh lại trong tất cả các thần, ông không xác định được là vì so với những Cổ Thần khác mình có liên hệ mật thiết hơn với nhân loại, hay là bởi vì giới hạn sớm nhất cao nhất của mình cũng chỉ mới có cấp bảy, hay là cả hai lý do này đều có khả năng, nhưng khi ông tỉnh dậy, ông thực sự chỉ mới ở cấp 7. Tuy nhiên, con người vẫn rất tin tưởng ông, sau khoảng thời gian hồi phục này, ông đã nhận được niềm tin của nhiều người có năng lực, sức mạnh của ông thực sự đã trở lại Cấp chín. . . Tuy rằng đây còn chưa phải là trạng thái tốt nhất, nhưng cũng đủ để đối phó khi nhân loại đang bối rối, có thể là một gã Cổ Thần khác chẳng hạn, như vậy cũng đủ rồi.
Kế Mông vừa nghĩ ngợi một hồi, sau khi lấy lại tinh thần thì lại thấy vẻ mặt Trâu Khải căng thẳng, lập tức hiểu Trâu Khải đang nghĩ gì nên gật đầu, trên đầu rồng hiện ra vẻ mặt trấn tĩnh: “Vậy cậu nói cho tôi biết địa điểm, tôi sẽ đi gặp vị có năng lượng cấp chín kia.”
Vẻ mặt Trâu Khải lập tức hiện lên biểu tình mừng như điên: “Bây giờ tôi đi thu xếp ngay!”
Kế Mông nhẹ nhàng gật đầu: “Không cần sốt ruột.”
Trâu Khải vô cùng kính trọng vị Cổ Thần này, nghiêm túc hứa hẹn: “Tôi sẽ cố gắng, ngài chờ một chút.”
Kế Mông lại gật đầu.
Vì vậy, Trâu Khải nhanh chóng đi thu xếp, tuy rằng nghe Kế Mông nói như vậy cũng không quá sốt ruột, nhưng trong thâm tâm vẫn hy vọng thu xếp càng nhanh càng tốt, như vậy mới có thể nghĩ ra được những điều mới mẻ càng sớm càng tốt. Phải cẩn thận sắp xếp hợp lý.
Lận Dương Phong ngồi trên máy bay bay thẳng đến thành phố PA.
Nghe nói ở PA có vài nơi đột nhiên bốc cháy, chuyện này cũng không lạ lắm, có đôi khi thời tiết nóng nhiệt độ cao hoặc một số trường hợp đặc biệt có thể gây ra nhiều đám cháy, nhưng điểm kỳ lạ là những nơi này sau khi phát hỏa, lính cứu hỏa đã lập tức đến xử lý, nhưng không ngờ lại phát hiện ra, có xử lý cũng vô ích.
Lính cứu hỏa phun rất nhiều nước, đám cháy chỉ giảm nhẹ ngọn lửa chứ không có dấu hiệu dập tắt hoàn toàn, ngoài ra có người của bộ phận Đặc Ban Xử phát hiện có bất thường nên hỏi các thành viên trong đội là, ai điều khiển nước được đến đối phó, lúc đó bọn họ mới phát hiện, hóa ra chỉ có nước do người tu luyện làm ra mới có thể dập tắt được ngọn lửa kỳ lạ này.
Tuy nhiên, đội viên như vậy ở đó chỉ có một người, thực lực cũng không cao lắm, cho dù tận lực dập tắt ngọn lửa kỳ dị kia, tốc độ của hắn vẫn không nhanh, rất nhiều người cũng vì đó mà bị thiêu chết.
Cảnh tượng vô cùng bi thảm, sau khi dập tắt ngọn lửa, cảnh sát địa phương mới phát hiện ra những người bị mắc kẹt trong những tòa nhà đó không chỉ bị thiêu chết mà thi thể còn bị đốt thành tro, rất khó phân biệt tro cốt của họ.
Người nhà các nạn nhân sau khi đi qua biết chuyện cũng chỉ biết bi ai khóc, không còn cách nào khác.
Chỉ trong một ngày, các thành viên trong nhóm Ngự thủy không có thời gian nghỉ ngơi ngoại trừ hồi phục, nhưng họ vẫn không thể dập tắt tất cả các đám cháy — bởi vì trong khi anh ta đang dập tắt chỗ này thì lại có nhiều ngọn lửa kỳ lạ khác xuất hiện ở những nơi khác, anh ta cũng không thể tìm ra nguồn gốc của vấn đề được, một mình anh ta không thể làm được gì, vì vậy người đứng đầu phân bộ phải báo cáo lên cấp trên, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để gọi các học viên có thể dập lửa tới trước, sau đó cố gắng tìm cách loại bỏ hoàn toàn nó.
Sau đó, người của đội điều tra đến để tìm cách trị tận gốc vấn đề, sau khi tìm kiếm, họ đã tìm thấy một nhóm năng lượng có sức mạnh rất lớn đạt đến cấp tám trở lên.
Xong đời, lại là một thứ mà họ không thể xử lý được.
Dọc đường, Lận Dương Phong nghe giới thiệu, nhắm mắt trầm tư, chuẩn bị làm thịt con quái thú này, cùng lúc đó, khi Nhan Trinh dưới máy bay cách thành phố PA càng ngày càng gần, thứ đầu tiên anh thấy là sự xuất hiện của ngọn lửa kỳ lạ.
Phù Thổ dừng lại dưới chân Nhan Trinh.
Cái này… hơi quen.
Nhan Trinh không khỏi lâm vào trầm tư.
Ngọn lửa này… Anh đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ, nhất định phải thường xuyên nhìn thấy, nếu không sẽ không cảm thấy quen thuộc như vậy.
Nghĩ thế, Nhan Trinh dần dần đến gần ngôi nhà đang cháy.
Có người chạy ra khỏi nhà ở một nơi khác, lao qua đường ống nước chạy đến ngôi nhà đang cháy, nhưng sự vội vã này cũng vô ích, Hỏa Diễm không hề bị dập tắt, nó tiếp tục bao trùm tất cả các ngôi nhà gần đó.
Thậm chí, khi Hỏa Diễm đang bốc cháy dữ dội, người bị mắc kẹt trong những ngôi nhà đó kêu gào thảm thiết xin cứu giúp, họ, họ sắp bị ngọn lửa lạ thiêu sống!
Nhan Trinh dừng lại, vươn tay chộp về phía trước.
Anh vừa bắt lấy, ngọn lửa kỳ dị trên những ngôi nhà kia lập tức biến thành hồng quang, trực tiếp rơi xuống trên tay anh, đồng thời, tất cả các ngôi nhà đều không còn lửa cháy, nhiệt độ nơi đó đã ổn định, vốn dĩ bị lửa thiêu rất nóng, nhưng bây giờ nhiệt độ đã hạ xuống rất thấp.
Hết chương 88.