Chương 89: Bếp Lò…..
Trong nhà, những người không có lối thoát vì căn phòng đầy lửa, đang co ro trong góc kêu gào thì kinh ngạc khi thấy ngọn lửa ngăn cản họ thoát ra đột nhiên biến mất? Thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ nên họ đã liều mạng chạy ra ngoài. Những người đang cố gắng dập lửa gần đó, và những người đã nhanh chóng gọi cảnh sát khi thấy vụ hỏa hoạn kỳ lạ này cũng không ngờ rằng đám cháy lại đột ngột biến mất như thế.
“Làm sao vậy? Lửa tắt rồi?”
“Đúng vậy, lửa ở nơi nào? Được người ta dập rồi sao? Bên chúng ta có người dập lửa à? Ngươi tìm đi!”
“Hình như tôi không có nhìn thấy người đó ở chỗ nào? Không phải có lửa thì tôi đã ra ngoài rồi. . .”
“Không biết, hẳn là có người giúp, cảm tạ ơn cứu mạng, nếu không chúng ta đã. . . . . .”
“Là ân nhân cứu chúng tôi sao? Ân nhân ngài ở đâu? Cám ơn ngài đã giúp tôi, cám ơn ngài đã giúp chúng tôi!”
Những người có mặt ở đây đều nghi hoặc, còn những người trốn thoát ra được thì tìm kiếm xung quanh, cố gắng tìm kiếm ân nhân đã ra tay cứu thoát bọn họ ra khỏi ngọn lửa kỳ lạ đó, nhưng điều họ không ngờ tới là tìm mãi vẫn không thấy.
Đúng vậy, Nhan Trinh đứng cách đó không xa, anh cầm trong tay ngọn lửa kỳ dị mình mới bắt được cẩn thận nhìn, chẳng qua bọn họ nhìn không thấy —— bởi vì Nhan Trinh đã dung nhập vào thiên địa, chính là hòa hợp thành một bộ phận của thiên địa, anh không muốn người ta nhìn thấy mình thì sẽ không ai nhìn thấy anh được.
Nhưng Nhân Trinh không mấy để tâm đến người ta cảm ơn mình, mà hết lần này đến lần khác nhìn ngọn lửa kỳ lạ.
À, anh nhớ ra rồi.
Đây không phải là… ngọn lửa từ cái bếp mà anh đã chộp tới sao?
Nhân Trinh không khỏi nhìn về phương xa.
Anh chỉ nghe nói sơ qua về thành phố này, hình như nó được gọi là Thành phố PA, chẳng lẽ bếp lò của anh nằm ở Thành phố PA?
Kế Mông cưỡi gió và tia chớp, đến một ngọn núi cổ mới với tốc độ chóng mặt.
Trước khi vào núi, ông đã nghe thấy thanh âm thê lương thấu tận trời, thanh âm kia tựa hồ như thiết mã trên chiến trường, tiếng gươm giáo lạnh lùng chém giết cùng với vô số người đánh nhau, một khi tiếng đánh nhau này lọt vào tai người, ngay lập tức sẽ bị giọng nói này lấp đầy tâm trí họ, sau đó họ mất trí và không thể không chém giết lẫn nhau.
Kế Mông dừng giữa không trung, gãi gãi hàm rồng.
Hóa ra là người này … thật xui xẻo.
Đối với các vị thần, không phải tất cả các vị thần đều giống nhau — hay nói thẳng ra, thần và thần không bao giờ coi nhau là cùng một loại, họ đều là thần, nhưng mỗi vị thần đều đặc biệt hoặc chỉ coi mình là đặc biệt, thần nào có quan hệ tốt với các vị thần khác, có thể là vì khả năng tự nhiên của họ đều hướng về cùng một hướng – bảo vệ hoặc tấn công con người – phương hướng giống nhau, sau khi kết giao bạn bè, cảm thấy thích hợp thì canh gác hỗ trợ bạn bè hoặc đồng bọn. Lúc rảnh rỗi bình thường thì mọi người cùng nhau đi du lịch khắp tứ hải, ăn gió và uống sương vô cùng vui vẻ, nhưng một khi đã cảm thấy đối phương không thích hợp kết giao thì nhất định phải gặp mặt coi như không thấy, thậm chí thỉnh thoảng không cẩn thận còn gặp nhau là đánh, bọn họ chỉ muốn tranh giành tín đồ, sau đó là tranh giành thể diện. Đương nhiên, quan trọng nhất để chiến đấu chính là sức mạnh thần thánh trong cơ thể của nhau, nếu nuốt chửng đối phương thì sức mạnh của mình sẽ tăng lên.
Đúng lúc này, tiếng trời gầm thét mang theo một cỗ sóng khí cuồn cuộn, lao thẳng về phía Kế Mông.
Trên người Kế Mông lập tức bị một tầng gió mưa sấm sét bao trùm, tất cả những sóng khí cuồn cuộn này đều phóng thích ra ngoài, đến nỗi trên người Kế Mông một sợi lông cũng không chạm tới.
Vị thần nổi giận, ông đứng thẳng dậy, cao chừng chục thước, giống như một người khổng lồ, điên cuồng hét về phía Kế Mông.
Kế Mông vẫn vẻ mặt ôn hòa, nhưng khóe miệng lại giật giật.
Năm này qua năm khác, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, tên này vẫn là một kẻ không có đầu óc — đúng vậy, nghĩa đúng như trên mặt chữ, đúng là loại không có đầu óc chứ hoàn toàn không có ẩn ý gì.
Sau khi người khổng lồ xuất hiện, một nắm tay to hơn cả thùng nước đập về phía Kế Mông!
Kế Mông mím môi biến thành một người khổng lồ khác, to ngang với người khổng lồ nọ, nhưng vì Kế Mông là một đầu rồng, bao phủ bởi mưa lớn và sấm chớp nên chỉ nhìn qua thôi, ông đã mạnh hơn rất nhiều so với người khổng lồ kia. Huống chi, cái người khổng lồ kia thoạt nhìn giống bò, nhưng lại có tám thước, hai đầu và đuôi ngựa, nhìn thế nào cũng có vẻ quái dị, phát ra âm thanh cũng không dễ nghe.
Ông nhận ra vị thần này, tại sao những năm đầu loài người lại đánh nhau nhiều như vậy, phần lớn đều là năng lực của người này giở trò quỷ, người này có thiên phú gây ra chiến tranh, đặc biệt vị cổ thần này còn không có chỉ số thông minh, nhưng từ khi được sinh ra, khi thần núi Anh Chiêu tuần tra thiên hạ thì được Cùng Kỳ, kẻ chỉ biết nghĩ đến điều ác tìm thấy.
Cùng Kỳ là một con thú có thân hình như một con bò, có lông nhím và có cánh, nó thích ăn mũi của những người trung thành, và cũng thích ăn thịt người, thích những kẻ độc ác, nó là một con thú rất khiến cho người ta chán ghét. Đối với những cổ thần như Kế Mông cần tín ngưỡng của nhân loại, thì Cùng Kỳ là địch nhân của bọn họ.
Vị Cổ Thần này có hình dáng giống con bò, Cùng Kỳ cũng có hình dáng giống con bò, tuy rằng có nhiều điểm khác biệt về chi tiết nhưng rất dễ lừa được vị thần hai đầu không có óc này, sau này vị thần hai đầu này chỉ đơn giản là đi theo cùng kỳ về Khuê sơn của nó, không còn ở núi Hoài Giang do Anh Chiêu quản lý nữa.
Anh Chiêu trở về biết chuyện, tất nhiên đến Khuê sơn muốn mang vị thần hai đầu này về, nhưng không có cách nào, hai vị thần này đầu không có não, không tin Anh Chiêu, chỉ tin Cùng Kỳ, cuối cùng Anh Chiêu không có biện pháp nào, đành phải từ bỏ vị thần hai đầu này.
Từ đó, vị thần hai đầu đi theo Cùng Kỳ gây loạn thế gian, gieo rắc tội ác, kẻ ác hoành hành, người lương thiện bị ăn thịt, đồng thời quy tụ rất nhiều người cùng chí hướng, gây ra một thời kỳ đẫm máu… Vào thời điểm đó, rất nhiều quái thú và các vị thần đã chiến đấu với nhóm hung ác này, cũng cắn nuốt lẫn nhau rất nhiều, nhưng những người dưới quyền của Cùng Kỳ luôn cực kỳ trung thành với Cùng Kỳ, cả hai bên đều thương vong vô số, cuối cùng mới miễn cưỡng ngừng chiến đấu.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, Cùng Kỳ và băng nhóm của nó rất độc ác, căn bản không đáng yêu chút nào.
Cùng Kỳ cũng như vậy, mỗi khi nhân lúc mọi người không chú ý, nó đặc biệt thích dụ dỗ những thần thú có đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bọn nó có thể bổ sung huyết mới, ngay sau đó, đương nhiên chính là khó đối phó hơn, lại cách một thời gian sẽ đi ra tàn phá một lần…
Kế Mông nghĩ đến đây, ông đã hiểu, lần này mình tới đây đừng mong cùng vị thần hai đầu này giao hảo, bởi vì vị thần hai đầu này căn bản không có đầu óc, còn giao tiếp kiểu gì?!
Quả thật, vị thần hai đầu này mặc dù đang dốc sức, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra sự tồn tại của Kế Mông, về phần mặt mũi Kế Mông, ông cũng đã nhớ rõ, trước đây đã từng giao đấu rất nhiều lần… Bây giờ, ông vẫn muốn đánh nhau với người này, vẫn muốn xé thằng nhãi này làm đôi!
Thế là tât nhiên, nắm đấm cực lớn cũng gào thét mà đến, nhắm thẳng đến đầu Kế Mông.
Kế Mông nghênh chiến rất bình tĩnh, nắm đấm của ông vẫn là vuốt rồng, trực tiếp va chạm với nắm đấm cực lớn của hai vị thần, sau đó dùng móng vuốt sắc bén chộp lấy một miếng thịt của hai vị thần kia!
Không sai, đánh đã rồi nói sau.
Kế Mông liếm môi, điên cuồng chiến đấu với hai vị thần, đập thình thịch, đánh đến vui sướng vô cùng!
Khi hai người khổng lồ chiến đấu, những ngọn núi xung quanh đều bị rung chuyển, rất nhiều dã thú lần lượt chạy ra khỏi núi, một số dã thú phát hiện nguy hiểm, tất cả đều trốn trong đống cỏ khô, hang động, đáy sông, trong núi…. Không dám quấy rầy cuộc chiến giữa các vị thần này, chúng nó chỉ mong mấy vị này nhanh chóng quyết định kết quả hoặc đơn giản là dừng lại, để chúng nó không đến mức không còn lối thoát!
Thần hai đầu hiện tại gần như cấp chín, Kế Mông cũng vậy, trận chiến này có thể nói là hòa, nhưng suy cho cùng Kế Mông vẫn hơn so với thần hai đầu, ông có một bức tượng trong Đặc Ban Xử, khi Trâu Khải biết Thần Kế Mông sắp tấn công, anh lập tức tập hợp rất nhiều đội viên thành tâm kính ngưỡng Thần Kế Mông, âm thầm cầu nguyện trước bức tượng, mong Thần Kế Mông sẽ phục hồi sức mạnh, tín ngưỡng như một tấm lụa dài trắng bay đến chỗ Kế Mông giúp ông phục hồi, thậm chí…
Sau khi Kế Mông tung thêm một quyền, ông phát hiện mình chẳng những bù đắp được chỗ thiếu hụt, ngược lại còn khôi phục được một chút sức lực! Ông khẽ hé miệng rồng, nhịn không được mà thật tâm cao hứng.
Sao ông không hiểu được chứ, đơn giản là vì người của Đặc Ban Xử đang dốc hết sức ủng hộ ông!
Thần Kế Mông cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh, đấm hàng trăm cú đấm rất mạnh, cho đến khi vị thần hai đầu liên tục lùi lại, cơ thể đầy những vết bầm tím trên làn da sần sùi vì những cú đánh của Kế Mông, khiến ông ta càng thêm mệt mỏi và khốn đốn hơn.
Thấy mình không địch lại, vị thần hai đầu dang rộng chân xoay người bỏ chạy, nhưng Kế Mông không cho ông ta chạy nên cũng động chân đuổi theo.
Khi hai Cổ Thần chạy, họ đã giẫm nát vô số ngọn đồi và làm đổ vô số cây cối, nhưng cuối cùng, vị thần hai đầu kia đã dùng cách nào đó mà chạy nhanh hơn và biến mất.
Thần Kế Mông dừng chân nhìn về phía trước đầy tiếc nuối.
Ông không bắt được thật sự rất thất vọng, nhìn tay mình thở dài, có lẽ còn lâu lắm ông mới thực sự bắt được.
Xem ra những ngày sắp tới ông còn phải tu luyện tư chất chiến đấu, hơn nữa ông còn phải âm thầm dạo chơi trong núi vài lần, đem một ít dị thú có linh khí, thực lực đại khái khoảng cấp bốn năm sáu gì đó mang về tặng cho các tín đồ —— Không có biện pháp nào, ông đã không làm tốt những gì các tín đồ yêu cầu, vì vậy tốt hơn là nên ban cho một số phần thưởng cho họ để đền bù.
Sau khi Lận Dương Phong đến thành phố PA, cũng giống như khi anh ở thành phố PL, ban lãnh đạo đích thân dẫn người đến chào hỏi, còn có các thành viên của chi bộ Đặc Ban Xử, đội trưởng đội cảnh sát và những người khác cũng đến phối hợp để hoàn thành nhiệm vụ .
Phương Chấn Bang với tư cách là người phát ngôn của Lận Dương Phong, ông đã trực tiếp yêu cầu đối phương nói lại tình hình vụ hỏa hoạn ở địa phương, hiện tại sự việc có diễn biến gì không, tổng thể chính là, phải biết hết tất cả những thông tin hiện có.
Người của tổ điều tra đi tới nói: “Thiết bị không tìm được vị trí cụ thể, bởi vì dị thú có thể khống chế ngọn lửa rất kỳ dị, hơn nữa ngọn lửa kỳ lạ đối với thiết bị có tác dụng khống chế rất rõ ràng, hiện tại chúng tôi chỉ có thể phán đoán một phạm vi đại khái, nhưng hiện tại không ai dám tiến vào phạm vi đó.”
Lận Dương Phong gật đầu: “Dẫn đường.”
Các thành viên của đội điều tra không phản đối: “Vâng, Lận đội, các vị hãy đi theo chúng tôi.”
Sau đó không còn gì để nói, Lận Dương Phong dẫn theo mấy người, đội điều tra lấy máy ghi âm, cảnh sát tuyển chọn nhân thủ, người đánh xe, người cưỡi ngựa, ai cũng đều hướng nơi đó đi tới.
Nhan Trinh bước nhanh trên đường phố, rất nhanh đã tới một vùng ngoại ô vắng vẻ ít người, ở đây tất nhiên là anh cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên, sau đó, anh tìm được vị trí cụ thể của bếp lò!
Rồi Nhan Trinh lại đi tìm bếp lò.
Hai, cái khác không nói, nhưng bếp lò vẫn là mình giữ sẽ tốt hơn.
Hết chương 89