Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 9

Chương 09: Ba nhóm người tới……

    Sau khi trải qua nhiều phen sinh tử, nhân cơ hội quen biết với một người của Đặc Ban Xử, Khâu Tiểu Linh đã trực tiếp trình báo vụ án, cho thấy sự thật rằng bạn trai cũ cặn bã suýt giết mình, Phương Chấn Bang đã nhận lời, ông nói sẽ đưa ra tuyên bố cho cô ấy, và tiến hành sắp xếp điều tra.

    Khâu Tiểu Linh sau khi từ biệt Phương Chấn Bang về nhà, trực tiếp ngã xuống giường.

    Trải nghiệm của ngày hôm nay có thể coi là ly kỳ, ai ngờ rằng cô lại được cứu mạng khi mua một chiếc kẹp tóc bình thường lúc mình bị cho leo cây? Cô rất biết ơn ông chủ Nhan, cẩn thận ngẫm lại, nếu như cô không đi mua kẹp tóc mà trực tiếp về nhà, có lẽ sau một thời gian nữa, cô cũng sẽ cảm thấy có chút vô lý, sẽ đến khách sạn chờ tên cặn bã kia, để khỏi mất mặt trước mặt đám bạn cùng lớp cặn bã và tìm một nơi để trang điểm, tất nhiên cô cũng sẽ thấy cặp cẩu nam nữ đó.

    Nghĩ đến đây Khâu Tiểu Linh không khỏi rùng mình một cái, vội vàng tháo kẹp tóc ra, xoa xoa trên mặt, mới yên tâm hơn một chút, nếu không có vật này bảo vệ tấm thân, cô nhất định đã bị thiêu chết rồi, cho dù không chết thì chắc chắn cô cũng sẽ bị bỏng nặng!

    May mắn thay, Khâu Tiểu Linh lật người ngồi dậy, vội vàng lục lọi các hộp, tủ trong nhà.

    Không, ân cứu mạng vĩnh viễn không thể báo đáp, ông chủ Nhan tuy rằng kỳ quái, nhưng cô vẫn phải cảm tạ.

    Cuối cùng cũng tìm được đồ tốt dưới đáy hòm, Khâu Tiểu Linh đi tắm rồi chìm vào giấc ngủ yên lành.

    Đương nhiên, cô cũng sợ mình không nói gì, nếu ông chủ cửa hàng không hài lòng với cô thì làm sao…

    Sáng sớm Nhan Trinh ở sân trong đào bới đồ đạc, trên người anh không thấy có trang bị gì, thân hình gầy gò, nhưng vừa vung tay lên thì trên mặt đất liền xuất hiện một cái xác thú khổng lồ, trên mặt đất bỗng nhiều thêm ra một con dã thú khổng lồ, con nào cũng có hình thù kỳ dị khiến người ta không khỏi kinh hãi khi nhìn vào.

    Ví dụ, trông giống chim cút, nhưng màu mỏ và một số chỗ khác với chim cút, kích thước cũng khác, có một số động vật giống vượn có kích thước khác nhau, màu lông cũng khác nhau; Thậm chí có một số loại giống khuôn mặt người, và hình dạng cơ thể của chúng chỗ nào cũng quái dị…

    Điều đáng sợ nhất là mỗi con thú đều toát ra một cỗ uy áp mạnh mẽ, nếu như người bình thường đứng ở đây, có thể sẽ bị nghiền nát đến không thể đứng thẳng hoặc phải nằm xuống, thậm chí có một số người có năng lực cũng tới xem, còn có tất cả phải cảm thấy rằng những điều này là khủng khiếp.

    Chẳng mấy chốc, xác của các loại dã thú đã chất đống trong sân, gần như không còn chỗ để bước xuống, Nhan Trinh nhìn nó thất vọng nói: “Cái tổ này vẫn còn quá nhỏ.”

    Lúc đầu, anh không ngờ Bảo bối nhỏ sẽ tự đưa đến cửa nhà mình sớm như vậy, vì vậy anh nghĩ rằng thật tốt khi để cơ thể teo tóp của mình ở nơi này, nhưng khi đứa bé đến, anh muốn lấy tất cả mọi thứ trong núi ra, nhưng lại không có chỗ để, vì vậy anh lại chọn đến hoa mắt. Ngay lập tức, anh cảm thấy nơi này không còn tốt như lúc đầu nữa.

    Thở dài mấy hơi, Nhan Trinh đi đến cái ao bên sườn đồi, ném một vật gì đó vào đó.

    Lần này, mỗi lần anh ta búng tay, một hoặc thậm chí nhiều vảy lấp lánh, và những con cá có hình dạng khác nhau được ném vào trong bể, ngoại trừ con cá, trong dòng nước quanh đồi, anh ta lại búng vài lần, và có những con sò lớn nhỏ nhiều màu sắc được tung lên rơi xuống dưới làn nước, ánh sáng lấp lánh khiến ngọn đồi càng thêm tiên khí.

    Nhan Trinh làm xong những thứ này, lúc đó mới phát hiện nội viện của mình thật sự không còn chỗ để đứng.

    Trong số những thứ được bày ra ở đây, anh nên chọn cái nào … Hai, lựa chọn thật khó khăn.

    Khi Nhan Trinh rơi vào thế khó lựa chọn, đột nhiên có người gọi anh.

    “Nhan đại sư, Nhan đại sư! Ngài có ở đó không?”

    Nhan Trinh nhớ tới đây là nam nhân chạy việc vặt cho mình, nghĩ nghĩ liền bước ra khỏi cửa thùy hoa.

    Ở sân trước, Chu Ích Dân đang đợi sẵn, dưới chân túi lớn túi nhỏ, thấy Nhan Trinh đi ra, vội vàng thu dọn đồ đạc, đưa cho Nhan Trinh rồi nói: “Nhan đại sư, cảm ơn ngài đã xua đi xui xẻo và chỉ ra hướng đi cho tôi, nếu không…. Tôi đã tìm được người hại mình, giải quyết được khúc mắc trong lòng, nay tôi chính thức đến thăm và nói lời cảm ơn… Tôi, tôi thực sự rất biết ơn.”

    Nhan Trinh khoát tay, đặt đồ đạc trước cửa thùy hoa, kéo Chu Ích Dân vào trong cửa hàng ngồi.

    Chu Ích Dân ngồi sau chiếc bàn lớn chạm trổ, vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhan Trinh: “Ai, từ lúc ngài chỉ phương hướng, tôi phát hiện phương hướng của kẻ hại mình giống với phương hướng của công ty tôi. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, có lẽ là đồng nghiệp của tôi đã làm điều đó. Sau đó, tôi đi làm vào kỳ nghỉ, vì vậy tôi đã đi kiểm tra…”

    Thì ra công ty Chu Ích Dân làm việc là một công ty lớn đã niêm yết, ông là một trong những giám đốc bộ phận kinh doanh, cũng là một nhân viên cũ đã vào công ty hơn mười năm, cũng không có mấy người, và một số người trong số họ đã trở thành bạn thân của ông, có thể nói là ông có rất nhiều mối quan hệ, ngoài tiền lương cơ bản, tiền lương hàng tháng khá cao, cũng vì điều này mà ông có thể mua được một căn nhà ở thành phố B, hơn nữa ông cũng có thể nhanh chóng lấy cho Nhan Trinh một cái chứng minh thư, mấy ngày là đã tìm được một căn nhà thích hợp cho Nhan Trinh.

    Gần đây có người mách nước rằng toàn bộ bộ phận của họ đều có người lọt vào tầm ngắm của quản lý cấp trên, nguyên nhân là do làm ăn xuất sắc nên quản lý bộ phận hiện tại sẽ được thăng chức, vị trí của ông sẽ bị bỏ trống. Quản lý sẽ chọn một trong những trưởng bộ phận hiện có đã làm việc hơn bảy năm để đảm nhận vị trí này.

    Đương nhiên, tin tức này vẫn chưa công bố, nhưng những người biết tin tức, tự nhiên là tiến vào điều tra trạng thái trước, có thể chuẩn bị.

    Chu Ích Dân là người có thành tích tốt nhất trong tất cả các giám đốc kinh doanh, ông đã làm việc mười hai năm, nếu không phạm sai lầm, về cơ bản ông là ứng cử viên chắc chắn, trong số các giám đốc điều hành khác, có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ở thời kỳ đỉnh cao, họ Hồ, rất có tham vọng, anh ta hy vọng mình sẽ là người trở thành giám đốc bộ phận rồi tiếp tục thăng tiến.

    Giám đốc Hồ vẫn đang cố gắng hạ bệ Chu Ích Dân, nhưng vào lúc này, một món nợ mà anh ta từng mắc phải đã đến hạn, mắt thấy điều này quá bất lợi đối với mình, hắn ta vội tìm người trước kia giúp mình làm bậy lần nữa, để Chu Ích Dân thay hắn ta chịu xui xẻo, chỉ cần quỷ xui xẻo có thể giết chết Chu Ích Dân, chủ nợ nguyện ý rời đi, Chu Ích Dân xui xẻo thật, không liên quan gì đến hắn ta, hắn ta tất nhiên sẽ không còn cường địch nữa, mà người khác thì hắn ta có thể xử lý họ mà không cần dùng quá nhiều thủ đoạn, và sau đó hắn ta sẽ trở thành ứng cử viên duy nhất cho vị trí giám đốc bộ phận hiện tại.

    Nhan Trinh nghe xong câu chuyện phức tạp này liền sửng sốt: “Thật nham hiểm.”

    Chu Ích Dân thở dài: “Ai nói không phải chứ? Nhan đại sư, tôi cũng không giấu ngài, người họ Hồ này sau khi vào công ty là do tôi dạy dỗ, tôi cũng không bảo hắn ta báo đáp ân tình. Nhưng cũng đừng làm tổn thương tôi nhiều như vậy chứ? Tôi cũng phát hiện ra khi hắn ta bắt đầu bị quỷ xui xẻo bám lấy, hắn ta đã hủy hoại một số hợp đồng lớn. Vị trí giám đốc kia chắc chắn sẽ không có phần của hắn ta, áp lực tâm lý cũng rất lớn. Sau này tôi đến tìm hắn ta, chưa hỏi mấy câu thì hắn ta đã kể hết sự tình, hiện tại hắn ta đã bị hành hạ không còn hình dạng con người, còn tệ hơn tôi lúc đầu, hắn ta thấy tôi không sao, liền muốn hỏi tôi ai đã giúp tôi, tôi biết, hắn ta nhất định muốn tôi cầu xin ngài giải quyết chuyện này.” Nói đến đây, ông lại ngập ngừng, “Nhưng tôi đã không đồng ý, tôi cũng không nói với hắn ta ngài đã cứu tôi, nếu ngài nghĩ tôi đã làm gì sai…”

    Nhan Trinh khoát khoát tay, mày cũng giãn ra: “Không có việc gì.”

    Chu Ích Dân mừng rỡ: “Đúng vậy, oan có đầu nợ có chủ, nợ hắn ta thiếu bây giờ cũng nên trả rồi.”

    Nhan Trinh thản nhiên “Ừm” một tiếng, không nói thêm gì về chủ đề này nữa.

    Chu Ích Dân thở phào nhẹ nhõm, Nhan đại sư chủ động cứu ông, theo ông nghĩ, Nhan đại sư nhất định là người rất mềm lòng, hiện tại ông không muốn Nhan đại sư cứu người đó, ông vẫn còn có chút lo lắng đại sư tức giận, may mắn đại sư không giận —— có lẽ là đại sư có thể hiểu ông, dù sao ông cũng không phải thánh nhân, một người muốn giết ông, ông lại đi nói cho hắn ta biết người có thể cứu mạng sao, rẻ rúng như vậy?

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Nhan Trinh đưa chén trà cho Chu Ích Dân uống, Chu Ích Dân uống vào, vị trà có chút kỳ dị, nhưng sau khi nhấp một ngụm, nỗi uất ức vì đồng sự tính toán của mình bị chặn lại trong lòng, oán khí trong lòng mình cũng tiêu tan, ông cảm thấy tốt hơn nhiều, thậm chí còn có một chút vui vẻ.

    Chu Ích Dân không khỏi hỏi: “Nhan đại sư, đây là trà gì?”

    Nhan Trinh lắc đầu: “Không phải trà.”

    Chu Ích Dân kinh ngạc: “Là sao?”

    Nhan Trinh đáp: “Bình thảo ngâm nước.” Anh đứng dậy, đi đến cái kệ bên cạnh, lấy xuống một chậu hoa nhỏ, đặt lên bàn, đẩy về phía Chu Ích Dân, “Đây, nó là cái này.”

    Chu Ích Dân Thoạt nhìn, đây không phải là rau dền đông sao? Nhưng khi ngửi kỹ, ông lại cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao nó có mùi vị giống hành lá? Không phải rau dền đông, mùi không giống.

    Thấy vị Nhan đại sư này cũng không có ý giải thích, ông cũng không hỏi nữa, dù sao ngửi vài lần, tâm tình ông cũng thật sự cảm thấy rất tốt, chẳng lẽ là một loại thực vật kỳ dị nào đó? Không có việc gì pha hai chén trà uống cũng rất tốt.

    Lúc này, Nhan Trinh lại nói thêm: “Xào cũng được.”

    Chu Ích Dân: “Ồ.”

    Ngay khi bầu không khí giữa hai người sắp trở nên có chút khó xử thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lại có một người bước vào.

    Một cô gái trẻ xinh đẹp, mặc quần short ngắn tay và buộc tóc đuôi ngựa cao, trông thật trẻ trung.

    Người này là Khâu Tiểu Linh, cô đến thăm Nhan Trinh, nhưng cô không mặc váy nữa, chủ yếu là một lần bị cháy kia, cho dù không bị bỏng cũng sẽ có bóng ma tâm lý, nếu không phải là mỗi lần cắt tóc ngắn trông cô rất ngu ngốc thì chắc chắn cô cũng đã cắt tóc rồi.

    Khâu Tiểu Linh trên tay cũng xách túi to túi nhỏ, nhìn thấy Nhan Trinh thì vội vàng chạy tới, cúi đầu thật sâu: “Hôm qua tôi chưa kịp nói, hôm nay thật sự phải cảm ơn ngài, không có ngài chắc ngày hôm qua tôi đã bị…. thiêu chết rồi.”

    Chu Ích Dân nghe xong, cũng là người thiên nhai lưu lạc như mình nên vội quay đầu nhìn sang.

    Nhan Trinh nói: “Chính cô mua mà, liên quan gì đến tôi đâu.”

    Khâu Tiểu Linh đưa đồ, nhìn Nhan Trinh nhận lấy rồi mới cung kính nói: “Ngài bán cho tôi thứ có thể cứu mạng với giá ba nghìn tệ, chẳng phải là có lòng tốt với tôi sao? Nếu là ở chỗ khác, chút tiền ấy có đáng là gì?”

    Chu Ích Dân không khỏi ở bên cạnh nói: “Thật là như vậy, vừa rồi tôi suýt chút nữa bị người ta hại chết, lúc đó là Nhan đại sư nhìn thấy, cho tôi một thứ, vậy mới cứu tôi một mạng.”

    Khâu Tiểu Linh đang lo mình có chuyện gì đắc tội với ông chủ Nhan, nghe thấy Chu Ích Dân nói vậy liền vội vàng bắt chuyện: “Chú, chú cũng vậy sao? Ngày đó vừa nhìn cháu đã thích chiếc trâm cài tóc này rồi.” Cô cẩn thận cầm lấy nó ra khỏi túi, đưa cho Chu Ích Dân xem, “Ông chủ cửa hàng nói rằng nó rất có duyên với tôi, nó đã cứu mạng tôi vào chiều hôm qua. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông chủ cửa hàng đã thấy rằng tôi chỉ mang theo 3.000 tệ tiền mặt và tôi sắp chết. Đó là lý do tại sao anh ấy bán chiếc trâm cài tóc cho tôi.”

    Chu Ích Dân chợt hiểu ra: “Đúng vậy, Nhan đại sư chính là như vậy.”

    Nhan Trinh thờ ơ trước lời khen.

    Anh không phải thấy như vậy, anh chỉ nhìn thấy một mảnh mây đen bao phủ toàn thân cô gái, khuôn mặt đen đến biến dạng, anh nhìn không đành mà thôi.

    Trò chuyện rôm rả, Chu Ích Dân và Khâu Tiểu Linh cũng kể cho nhau nghe về những trải nghiệm của mình, mỗi người đều tràn đầy sự phẫn nộ chính đáng dành cho đối phương, và họ đã trở thành bạn nhờ Nhan Trinh làm trung tâm kết nối ở giữa, mặc dù Nhan Trinh không có nói chuyện với họ nhiều, nhưng bao nhiêu đó cũng có thể kéo gần quan hệ rồi.

    Một lúc sau, có một vị khách từ bên ngoài bước vào.

    Vị khách tới lần này tuy cao to nhưng khuôn mặt baby, tính tình có vẻ rất hoạt bát, nhìn dáng vẻ ngoài hai mươi, cho người ta cảm giác rất nhiệt tình, đi tới đi lui phía trước các kệ hàng khác nhau, anh ta nhìn gần như tất cả ngọc bích, sau khi nhìn thấy ngọc bích, anh ta không cầm lên ngay mà đi đến kệ gỗ trong cùng có rất nhiều đồ tạp nham, nhặt lên một ít ngọc hình hoa quả, mang đến trước mặt Nhan Trinh, hỏi: “Ông chủ, mấy thứ này bán bao nhiêu tiền?”

    Nhan Trinh liếc nhìn mấy loại trái cây, rồi nhìn cậu trai có gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.

    “Hai vạn một miếng.”

    Anh chàng có gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời không chút do dự chuyển tiền cho anh: “Giá này được rồi, anh còn hàng không? Có bao nhiêu tôi cũng lấy.”

    Nhan Trinh suy nghĩ một chút: “Cậu nói cho tôi biết đội trưởng của các người ở đâu, tôi có thể cho cậu hai miếng.”

    Chàng trai có gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời sững người ngay lập tức.

    Cái, cái này….

    Nhan Trinh hơi quay đầu lại, lấy làm lạ hỏi: “Trên người cậu có mùi của Phương Chấn Bang, vậy sao không nói cho tôi biết?”

    Sắc mặt chàng trai có gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời nhất thời tối sầm lại.

    Này, có mùi của Phương phó đội nghĩa là sao? Cái này mập mờ quá đi nhé! Chẳng phải cậu chỉ là đội viên thôi sao, lúc trước bị Phương đội phó gọi lên nói chuyện một hồi lâu, chắc vậy mới nhiễm một chút khí tức, hơn nữa ít như vậy thì mũi của loại chó nào có thể ngửi thấy được chứ …. Mà điều khiến cậu kinh hãi hơn nữa là, cậu đã bị nhìn thấu trong nháy mắt khi cậu vừa đến gần. Sau đó cậu còn phải giao lưu kết bạn với mọi người, tranh thủ mượn sức đối phương để hoàn thành nhiệm vụ. Cuối cùng bên kia lại muốn địa chỉ của Lận đội trưởng, cậu có nên đưa ra hay không? Nếu không đưa ra, vậy có phải cậu đàm phán thất bại với một người nguy hiểm hay không? Nếu cậu cho… Lận đội trưởng bị ép phải bán sắc, nhất định sẽ làm khó dễ cậu, nói không chừng còn có thể bị đánh một trận, Lận đội trưởng đánh người, đau lắm luôn á.

    Nhan Trinh nhíu mày: “Cậu không nói cho tôi biết?”

Hết chương 9.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 9

Ngày đăng: 28 Tháng sáu, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên