Chương 91: K . O…..
Lông Tất Phương như muốn nổ tung, cả con chim như bị thổi thành một quả bóng.
“Ta không có làm gì cả! Ngài muốn gì?!”
—— Thực ra nói Tất Phương không làm gì cũng đúng.
Nói thế nào nhỉ, tuy rằng đúng là ở thành phố PA thỉnh thoảng sẽ xảy ra một vài đám cháy kỳ lạ, đúng là có một số tòa nhà bị hư hại và có người chết thảm, nhưng đây không phải là điều mà Tất Phương chủ quan muốn làm.
Loại chim như Tất Phương, nó là trời sinh như vậy, chỉ cần nó xuất hiện, bất kể nó có vỗ cánh hay không, bất kể nó có chủ động hay không, ngọn lửa kỳ lạ kia vẫn sẽ xuất hiện, giống những ngọn lửa kỳ lạ ngẫu nhiên không định hướng này kỳ thực không phải nó tự ý phóng hỏa, còn sau khi Tất Phương ra ngoài, vì thế giới đã thay đổi rất nhiều, trước khi đến thành phố, nó có đi vòng quanh ngọn núi của mình ở ngoại thành một vài vòng, rồi sau đó lại bí mật bò lại lên núi.
Tất Phương như vậy, không thể vì để nó không hại người mà không cho nó ra khỏi núi chứ? Khi ngọn lửa kỳ lạ phát ra, nó không chỉ vô tình làm hại người mà còn thiêu rụi rất nhiều hoa cỏ, kiến và châu chấu cũng chết thật nhiều, đó là điều ngoài ý muốn.
Nhưng đối với con người, sự xuất hiện của Tất Phương thực sự là một tội ác, giết người thì không thể bỏ qua, hơn nữa đều là con người, sao phải nghĩ dị thú sống cũng không dễ dàng như thế nào? Dị thú mới là loài mạnh nhất đấy chứ?! Còn không thì nó tự chạy đến nhà nạn nhân mà nói chuyện đi, nói là Tất Phương đại nhân không cố ý, ngọn lửa trên người nó tự cháy. Chắc chắn chẳng thân nhân người bị hại nào chấp nhận tiếp thu lời giải thích vớ vẩn đó cả, đúng không?
—Tất nhiên, chuyện này để sau hãy nói đi.
Lúc này, Tất Phương bi phẫn chất vấn Nhan Trinh, nó không màng đến bao nhiêu “con người yếu ớt” đã chết, nó chỉ nghĩ lần này mình rất thành thật nằm ở trong ổ, không chạy đến ngọn núi của Sơn linh đi đốt núi, sao Sơn linh lại đến đây gây phiền với nó, dựa vào cái gì nó phải đi làm cái bếp lò cho Sơn linh!
Nhan Trinh nghiêng đầu, không hiểu bếp lò sao lại nói như vậy.
Anh đến tìm bếp lò, tất nhiên là vì anh a muốn dùng nó nấu ăn rồi.
Anh quan tâm cái bếp làm cái gì chi … nó có vấn đề à?
Tất Phương cũng nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Nhan Trinh liền gục ngã, cả người mất hết sức lực.
Vâng, ban đầu nó đúng là tự mình chạy ra.
Vì nó không phải là Sơn linh, vậy nên tất nhiên chỉ có Sơn linh mới có thể bắt nó làm gì thì nó phải làm cái đó.
Lại nói, bếp lò thì bếp lò đi, không mất mạng là được, vốn dĩ chỉ cần có thể vượt qua Sơn linh, nhất định cũng muốn đánh cho Sơn linh một trận, sau đó chiếm Tích Thạch sơn làm của riêng mình…
Nhan Trinh nhìn thấy Tất Phương thì không còn ngạc nhiên nữa, ngược lại trong lòng còn rất vui vẻ, vẫy tay gọi nó: “Bếp lò, tới đây.”
Không biết anh làm thế nào, trong tay bỗng trực tiếp xuất hiện một cái lồng nhỏ, cứ gọi là lồng đi, thoạt nhìn còn rất giông một cái bếp lò, chung quanh bếp lò có tám lỗ thông khí, mỗi một lỗ thông khí đều có các tấm sắt ở trên. Hỏa Diễm có thể tự động điều chỉnh kích cỡ, hơn nữa cái bếp lò này cũng không đặc biệt lớn, thoạt nhìn thì có chút thô kệch, nhưng nhìn kỹ lại khá tinh xảo.
Tất Phương chán nản cụp đuôi, nhảy nhảy mấy cái, chậm rì rì chui vào bếp lò.
Chỉ là, nó còn chưa tiến vào, đột nhiên có một cái đuôi quét qua, muốn đem bếp lò quét đi!
Tất Phương giật mình, vội ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, chính là tiểu đệ trung thành của nó, tên hung dữ một sừng tên Tranh kia, vừa nãy còn ngây ngốc đứng bên cạnh như không hiểu chuyện gì, nhưng khi thấy Tất Phương gặp nguy hiểm, lập tức lao ra, cố ngăn Tất Phương lại.
Trong cổ họng hung dữ phát ra tiếng gầm gừ, nó rút móng vuốt ra, như muốn lập tức nhảy lên người Nhan Trinh!
Nhan Trinh tò mò nhìn con thú.
Chất lượng của thịt là khá tốt.
Một giây tiếp theo, Nhan Trinh túm lấy gáy con thú hung dữ nhấc bổng nó lên, lúc đầu còn vênh váo, bây giờ cả người con thú như không còn xương, không thể cử động được.
Nhưng bản thân con dị thú tên Tranh biết, nó không phải bị thương, mà là bị Lão đại yêu quái này trấn áp, người đó có thể dễ dàng dùng tinh thần áp chế nó, khiến nó không thể động đậy!
Tranh cũng ủ rũ cụp đuôi, đoán rằng mình có thể sắp xong đời rồi.
Nhan Trinh như chiều theo ý nó, tự lúc nào trong tay anh bỗng xuất hiện một con dao, anh đang mài dao nhắm thẳng vào con dị thú.
Tất Phương: “! ! ! !” Hoảng hốt.
Đừng ăn tiểu đệ của nó!! Nó là bếp lò, nhưng nó không muốn nấu tiểu đệ mình trên đó!!!
Nhan Trinh lại quay đầu nhìn Tất Phương, tiếc nuối cất dao đo.
Nể mặt cái bếp lò, cứ vứt lại đây đi.
Vài giây sau, Tất Phương lại nhìn tiểu đệ đang nằm liệt bên cạnh, khổ đại cừu thâm mà chui vào trong lồng.
Cũng chính vào lúc này, dưới chân núi đột nhiên truyền đến một ít âm thanh nho nhỏ, có xe, có ngựa, có người.
Nhan Trinh một đường theo sau, lần này cố ý đi trước, sao có thể không biết chuyện gì xảy ra, còn chưa gặp Trứng bé con được! Phải trốn trước đã!
Anh thu bếp lại vào tay áo, Phù Thổ dưới chân chuyển động, quay đầu liền biến mất không còn bóng dáng.
Chỉ còn lại có một mình Tranh bị vứt tại chỗ, cảm giác được khí tức của Lão đại đã đi xa, sau đó lại phát hiện khí tức của Lão đại đã biến mất, nó nhịn không được gầm lên một tiếng phẫn nộ.
Đáng tiếc, thế giới này cá lớn nuốt cá bé.
Tranh cũng chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.
Tuy nói trước đây, khi một số dị thú bị dị thú khác đánh bại, những đứa tiểu đệ ban đầu của chúng thường sẽ nhận người thắng là Lão đại, nhưng loại cảm giác đáng sợ này này lại khác, nó vẫn luôn ngưỡng mộ bộ lông lộng lẫy trên người Lão đại, bây giờ biểu nó nhận một con người trụi lủi làm lão đại? Thôi, vẫn là quên đi…
Một phút sau, Tranh cũng nghe thấy tiếng động từ dưới chân núi, đột nhiên nó mất bình tĩnh.
Còn chưa kết thúc hả? Còn muốn làm cái quái gì nó nữa?
Nhìn xuống núi, Tranh vô cùng tức giận.
Lại là con người nữa!!
Lận Dương Phong vừa tới chân núi, lập tức nghe thấy tiếng dã thú từ trong núi truyền đến, xem ra yêu thú trên núi biết bọn họ tới, liền nổi giận trước?
Lúc này, đám người Phương Chấn Bang lại càng thêm phẫn nộ.
Dị thú là dị thú, cho dù có thông minh cũng không thể giao tiếp!
Vì vậy, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong hừ lạnh một tiếng.
Nhưng mọi người không có hành động ngay lập tức, mà những người trong đội điều tra trước tiên, xác định xem liệu con quái thú kỳ lạ này có phải là đầu sỏ khởi xướng ngọn lửa kỳ lạ mà họ đang tìm kiếm hay không.
Đương nhiên, đây chỉ là chiếu lệ, các công cụ đều hướng bọn họ đi về phía này, rất có thể sẽ không có sai sót.
Tuy nhiên, điều mà đám người này không bao giờ ngờ tới là, điều họ cho là đúng, hóa ra lại sai!
Một tên trinh sát kinh hãi nói với các thành viên: “Không phải, năng lượng dị hỏa bao trùm đã biến mất, dị thú vừa mới phát ra tiếng rống không phải là con phát ra dị hỏa, uy lực của nó chỉ có cấp bảy mà thôi!”
Những lời này vừa nói ra, đám người Phương Chấn Bang đồng loạt nghẹn họng.
Cái gì kêu là chỉ cấp 7 mà thôi, là có ý gì, cấp 7 cũng rất mạnh, nhưng mục tiêu săn đuổi chân chính lại không có.
Các thành viên của đội điều tra cẩn thận kiểm tra nhiều lần, sau đó trịnh trọng nói: “Theo suy đoán, con quái thú với ngọn lửa kỳ lạ vài phút trước có lẽ vẫn còn ở đây, nhưng bây giờ nó đã không còn ở đó. Toàn bộ ngọn núi, nhóm năng lượng mạnh nhất thực sự chỉ mới cấp bảy.”
Phương Chấn Bang nghe xong có lẽ đã hiểu ý, không khỏi nghi ngờ tung tích của con hỏa thú kỳ dị kia, chẳng lẽ nó cảm thấy thực lực của Lận đội vượt quá khả năng của mình nên đã bỏ chạy mất núi? Đã như vậy thì phải vạch ra phương hướng, sau đó để người theo dõi chặt chẽ, không được để cho nó hoành hành khắp cả nước được!
Ông suy nghĩ một chút nói: “Tôi cảm thấy chúng ta trước tiên đi bắt cái con quái thú trên núi kia đi đã, nó có lẽ biết quái thú có ngọn lửa kỳ dị đi đâu, chúng ta nên bắt sống nó, nhìn xem nó có thể nghe được lời chúng ta nói hay không.”
Trong số các dị thú, rất nhiều con có hình dáng là người, thậm chí có thể nói chuyện, nếu muốn tra tung tích của kỳ hỏa dị thú cùng một số thứ khác, thật sự phải xem dị thú đó có nguyện ý nói chuyện hay không.
Lận Dương Phong liếc Phương Chấn Bang, lại liếc nhìn mấy người nam nữ phía sau, dưới chân có một ngọn lửa đen đang hừng hực thiêu đốt, cậu được ngọn lửa đen chống đỡ, cả người bay lên, đứng ở phía trước con dị thú hung hãn tên Tranh đang gào thét.
Nó gầm lên một tiếng, lao về phía Lận Dương Phong!
Lận Dương Phong cũng không nhúc nhích, trực tiếp đánh ra một đấm.
Cú đấm trông có vẻ nhẹ, ít nhất không thể so sánh với một con thú hung dữ được, nhưng không hiểu vì sao, nắm đấm lại đánh thẳng vào đầu Tranh… Sau đó thất khiếu Tranh chảy máu rồi ngất đi.
Nó thực sự không là gì so với cú đấm nhẹ đó.
Con thú to hung hãn rớt xuống đất, Lận Dương Phong vươn tay chộp lấy một chân của nó lôi thẳng xuống núi.
Dưới chân núi, Phương Chấn Bang bọn họ không lo Lận Dương Phong không đối phó được với yêu thú cấp 7, nhưng bọn họ vẫn quan tâm đến trấn điểm chi bảo của mình, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía đối phương đi săn, chờ đợi cậu trở lại.
Chỉ là, cậu quay lại có hơi nhanh chút.
Tổng cộng chưa đầy hai phút? Lận đội đã kéo con quái thú khổng lồ bước xuống.
Những người có mặt nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của con quái thú khổng lồ… không khỏi lộ ra một tia áy náy.
Lận đội của bọn họ có chút hung tàn!
Một nhóm người tới đây là vì mục đích tìm con hỏa thú kỳ dị kia, nhưng nó đã bỏ chạy, để lại một con thú giống như con báo, đương nhiên là bọn họ muốn lập tức moi ra chân tướng từ khỏi miệng đối phương rồi.
Mà Tranh từ trước đến giờ cũng không thích nói chuyện với con người, nhưng lần này nó đứng ở dưới mái hiên nên phải cúi đầu, miễn cưỡng nói ra đầu đuôi sự việc.
“Ồ, con quái thú này tên là Tranh, cái tên khá uy nghiêm đó.”
“Lão đại của nó là Tất Phương? Tất Phương, Tất Phương, hình như là một con hỏa điểu trong truyền thuyết, rất lợi hại?”
“Tất Phương là đi làm bếp lò cho người ta? Đúng là chuyện cười quốc dân!”
“Cái gì?! Không phải đùa à???”
“Người bắt Tất Phương vừa trẻ vừa trụi lủi? Đây là hình dung gì vậy?”
“Thì ra là bị người ta nhanh chân đến trước, cũng không biết là ai làm, thật là lợi hại.”
“Có điều, Tất Phương đã bị người khác bắt đi, làm sao trả lại? Cho dù có muốn xử lý cũng không biết phải làm sao? Tùy tiện đi tìm người ta lấy lại? Đừng nói người ta có trả lại hay không? Dù có đưa thì biết xử lý ngọn lửa kỳ lạ kia như thế nào?”
“Không thích hợp chút nào, hiện tại mọi người nhìn xem, bên ngoài làm gì còn dị hỏa đột nhiên xuất hiện nữa?”
Trong một thời gian, không ai biết người nào đã bắt Tất Phương, hơn nữa con Tất Phương kia còn chủ động bước vào lồng một cách kính cẩn, điều đó khẳng định người kia rất ghê gớm?
Nghĩ tới đây, trong đầu Phương Chấn Bang đột nhiên hiện lên một bóng người, làn da rất trắng, dung mạo tiên tử, ngẫm kỹ lại, trong mắt dị thú, làn da trắng nõn như vậy không phải là trọc lóc thì còn gì? Còn Nhan đại sư, e rằng ngài ấy thật sự có thực lực cướp đi Tất Phương, hơn nữa, đối phương cũng trạc tuổi Tất Phương, có lẽ ân oán giữa Tất Phương và ngài ấy đã có từ lâu lắm rồi, vậy là Tất Phương ra ngoài, Nhan đại sư tới tóm nó.
Hết chương 91.