Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 92

Chương 92: Tâm Trạng Tốt….

 

    Nhưng mà, ân oán kia thực ra là… Để Tất Phương đốt lò cho Nhan đại sư? Phương Chấn Bang im lặng, nói sao đây? Chẳng lẽ nói ý tưởng của Nhan đại sư rất… hay sao? Không không, phải nói là một ý tưởng rất đặc biệt, khiến cho người ta không ngờ được.

    Phương Chấn Bang nhanh chóng tự vỗ vào đầu mình một cái trước khi nhìn Tranh, ông có chút do dự.

    Nói thật, nếu con thú này không nói dối, thì sau khi núi Chương Nga xuất hiện trở lại, nó thực sự không làm gì có hại cho con người, cho dù nó có tấn công họ khi gặp mặt, cũng là bởi vì “ai đó” đã bắt lão đại của nó đi, hơn nữa nó cũng không làm gì khiến bọn họ giảm quân số, mà ngược lại còn bị Lận đội đấm một đấm ngất luôn… Khụ.

    Về phần Tất Phương, mặc dù vô ý giết người, nhưng điều đầu tiên, dị thú và người có cách nghĩ và làm không giống nhau, nói pháp luật với dị thú cũng không được, hai bên phải dần dần đạt được sự cân bằng; thứ hai, dù Tất Phương có là con người thì cũng bị buộc tội ngộ sát chứ không phải cố ý giết người, cũng sẽ không cho nó nhận mức án tử hình.

    Nhưng bây giờ nó đã bị Nhạn đại sư bắt làm bếp lò, đó cũng có thể coi như ngồi tù.

    Phương Chấn Bang lau mặt đi, ông còn có thể làm gì đây? Giống như các thành viên trong đội đã nói, ông còn có thể lấy Tất Phương từ tay Nhan đại sư không? Nhiều nhất là về sau cùng Nhan đại sư thương lượng một chút, xem có thể lấy chút máu với lông của Tất Phương về nghiên cứu hay không, cố gắng tranh thủ một chút cho phe con người. Còn gia đình của những người bị hại, cố gắng hết sức để bù đắp và xoa dịu họ, đồng thời giúp họ về sau tự đứng lên… Loại chuyện này chỉ có thể dựa vào nhà nước tới làm.

    Nghĩ đến đây, Phương Chấn Bang thở ra một hơi, nói với Lận Dương Phong: “Lận đội ngài tính sao? Chẳng lẽ là Nhan đại sư à?”

    Lận Dương Phong im lặng một giây rồi gật đầu.

    Người mà Tranh miêu tả chắc chắn là Nhan Trinh.

    Sau khi xác định điểm này, không thể không nói, trong lòng Lận Dương Phong có một suy đoán kỳ quái —— có lẽ Nhan Trinh đã đi theo cậu.

    Ý nghĩ này làm cho địch ý trong mắt cậu nhẹ đi rất nhiều, đột nhiên hiện lên sự vui mừng.

    Nhìn xem, dù Nhan Trinh vẫn còn nghĩ chưa ra, nhưng vẫn muốn đi theo cậu, sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.

    Nhưng Lận Dương Phong lại đổi ý, cảm thấy loại quan hệ này có thể mãi là “tình cha con”, niềm vui chóng tàn, tình cha con có ích lợi gì? Cậu không muốn nó!

    Sau khi cụp mắt xuống, Lận Dương Phong sắp xếp lại tâm trạng của mình, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt buồn bã.

    ——Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ buồn, nhưng Nhan Trinh có thể vẫn nhìn cậu, cậu luôn muốn để Nhan Trinh nhìn thấy tâm trạng của mình.

     Hơn nữa…

    Ánh mắt Lận Dương Phong tối sầm lại, cậu chợt nhận ra, có lẽ mình không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cậu có thể càng thêm bốc đồng.

    Nếu để Nhan Trinh tự suy nghĩ mà không có kích thích, có lẽ anh ta sẽ không bao giờ nghĩ ra được điều cậu muốn.

    Nhan Trinh vén vạt áo, nấp sau một tảng đá lớn ở ngọn núi gần đó, khẽ thò đầu ra, liếc nhìn Lận Dương Phong một cái thật nhanh rồi rụt vào, lại liếc, lại rụt về, lại liếc… Anh cứ làm liên tiếp như vậy mấy lần, động tác tương đối nhàm chán, nhưng anh lại không cảm thấy phiền phức chút nào.

    Hai…., tại sao Trứng bé con lại muốn kết giao với anh… lại còn thích anh? Bất quá, kỳ thật cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cậu ấy được nhân loại dạy ra, vậy nên kỳ kỳ quái quái giống con người cũng có gì lạ đâu—— Tóm lại là, chắc chắn không phải lỗi của Trứng bé con.

    Nhưng, nhưng mà…

    Nhan Trinh nhướng đôi mày thanh tú, anh không đoán ra được.

    Tại sao con người cứ thích tới thích lui, đó là loại tình cảm gì? Vốn dĩ anh rất thích Trứng bé con, chỉ muốn ở bên Trứng bé con mãi mãi, nhưng theo sách của loài người, anh không muốn giao phối với Trứng bé con thì không phải “thích” giống Trứng bé con.

    Thật phiền mà.

    Nhan Trinh mơ hồ cảm thấy nếu mình không đoán ra được thì sẽ không thể đi cùng Trứng bé con nữa, nếu không thì không biết sẽ ra sao, rất không tốt.

     Hai…..

    Anh không khỏi thở dài mấy lần.

    Thật ra, anh đã bí mật nấu rất nhiều món ăn, cất vào cái ổ trên núi, chuẩn bị cho Trứng bé con ăn, nhưng… anh vẫn tiếp tục thở dài.

    Nhan Trinh liền thò đầu ra nhìn về phía Lận Dương Phong.

    Vừa nhìn, anh đã trợn tròn mắt.

    Hả? Trứng bé con, cậu ấy, cậu ấy đi rồi?

    Nhan Trinh mím môi.

    Không cẩn thận một cái, Trứng bé con đã bỏ chạy mất, nhưng lần này không nên đi theo…

    Tuy nghĩ như vậy nhưng cơ thể Nhan Trinh lại thành thật hướng về phía Lận Dương Phong.

    Hừ, anh muốn bảo vệ Trứng bé con.

    Có vẻ như bây giờ có rất nhiều kẻ xấu đang xuất hiện…

    Lận Dương Phong luôn cho rằng Nhan Trinh đang lẩn trốn thật xa nên mới nhờ Phương Chấn Bang tìm chỗ để mình trút bầu tâm sự, không ngờ có khả năng Nhan Trinh đã đi theo mình nên tất nhiên cậu cũng càng chú ý hơn đến môi trường xung quanh.

    Vừa để tâm lưu ý, Lận Dương Phong cũng phát hiện ra Nhan Trinh thật sự… vẫn luôn cách cậu không xa, vì muốn thăm dò anh, cậu vội vàng cho người mang Tranh đi, thoạt nhìn còn phát hiện ra khí tức của Nhan Trinh vẫn không động đậy gì, điều này khiến cho lòng cậu đột nhiên trầm xuống, nhưng rất nhanh, chỉ trong vài giây, khí tức kia lại bắt kịp… Khóe môi cậu khẽ cong cong, tâm tình tốt lên rất nhiều.

    Không sao đâu, cứ đợi một chút.

     Sẽ nhanh thôi.

    Về phần Phương Chấn Bang, bọn họ đều đang suy nghĩ giải quyết những vấn đề về sau, liên quan đến sinh vật sống này, bọn họ cũng muốn mang nó về Đặc Ban Xử để cùng nó bàn bạc thương lượng về những vấn đề sau này, bọn họ còn muốn thu phục một số cường giả. Có thể để dị thú đứng về phía loài người, càng nhiều càng tốt, đồng thời phải nghĩ cách tăng cường toàn diện và nhanh chóng hơn nữa sức mạnh toàn dân.

    Tốc độ càng ngày càng nhanh hơn, rất nhiều tài nguyên không thể keo kiệt, trước kéo ra một đám cường giả ít nhất có thể đánh quái vật cấp bảy cấp tám, bây giờ đã có người đạt đến cấp bảy, nhưng số lượng thật sự quá ít, Bọn họ còn chưa kịp vui mừng thì dị thú cấp tám và cấp chín đang dần dần tăng lên, điểm yếu của con người bọn họ vẫn rất rõ ràng, chiến thuật nhân hải cũng không cách biệt quá xa….

    Có lẽ tâm tình tốt hơn, Lận Dương Phong cong ngón tay búng một cái.

    Phương Chấn Bang đang trầm tư lập tức bừng tỉnh, vội vàng nhìn về phía này: “Lận đội, ngài tìm tôi à?”

    Lận Dương Phong sống giữa nhân gian quá lâu, tâm tư của nhân loại rất rõ ràng, tự nhiên có thể nhìn ra tâm tư của Phương Chấn Bang, trực tiếp nói: “Được rồi, việc bây giờ anh phải làm chính là dẫn ta đến chỗ khác, đến những có thiệt hại nặng nhất, lôi chúng nó ra xẻ thịt ăn mang về”.

    Phương Chấn Bang khóe miệng giật giật, xẻ thịt mang về? Còn nữa, trong mắt Lận đội bọn họ, những con giống Cổ Điêu không là thức ăn thì là cái gì? Nhẹ nhàng bâng quơ nói thu thập là có thể thu thập. Lận đội cũng đồng ý sẽ đưa con dị thú cấp tám thứ hai tới văn phòng, ông còn đứng đây suy nghĩ gì nữa, nhanh tay nhanh chân đi theo là được mà.

    Vì vậy, ông tạm thời đặt gánh nặng xuống, nhanh chóng xác định địa điểm, mang theo Lận Dương Phong đến một thành phố khác.

    Nói cũng lạ, Tất Phương không chủ động giết người mà do không kiềm chế được năng lực của mình nên dẫn đến nó xuất hiện ở vùng ngoại ô thành phố PA, thành phố PA xảy ra nhiều vụ cháy kỳ lạ khiến nhiều người thương vong. Ở những nơi khác, đám dị thú đó đúng là ăn thịt người, nhưng chúng ăn một lần không nhiều, còn kén chọn, nên số lượng thương vong ít hơn Tất Phương gây ra.

    Tuy nhiên, có thể không cần phải trì hoãn một thời gian, tốt hơn là nên đi càng nhanh càng tốt.

    Phương Chấn Bang quả quyết, vẫn dùng phi cơ riêng bay đến đó, trước tiên đến một nơi gần thành phố PA nhất, thuận tiện nhất.

    Vì vậy không lâu sau, bọn họ lại tới một thành phố mới, lần này dị thú xuất hiện trên đường phố, uy phong lẫm liệt, đó là một gã mặt người, thân bò, da đỏ, chân ngựa. Tiếng kêu của nó giống như Cổ Điêu, giống như tiếng trẻ con khóc, cũng thích ăn thịt người, khi đụng phải trên đường phố, người bình thường lần lượt rút lui, một số người tham gia tu luyện cũng nhanh chóng tổ chức lại, bọn họ đã cố gắng hết sức để giúp đỡ những người bình thường. Những người thuộc phân bộ Đặc Ban Xử cũng đến rất nhanh, cảnh sát đã sử dụng hỏa lực mạnh để hỗ trợ, nhưng con quái vật kỳ lạ này nhanh đến mức có thể vừa chạy vừa nuốt chửng người, phun máu và xương ra ngoài, nhưng không ai ngăn cản được, ngay cả cảnh sát và đội viên của Đặc Ban Xử cũng đều hy sinh trước miệng con quái vật kỳ lạ này, nếu không phải nó ôm tâm tư chơi đùa, thích từ từ ăn thịt người, e rằng số người chết trong miệng nó sẽ không ít hơn số người chết trong ngọn lửa kỳ dị nọ là bao.

    Chỉ có thể nói, cũng may nó coi tất cả nhân loại đều là huyết thực dễ dàng đoạt lấy, cho nên không có gây ra nhiều thương tổn.

    Bấy giờ, Lận Dương Phong xuất hiện trên đường phố.

    Hơn nữa, cậu còn vừa lúc ngăn chặn được con quái vật ăn thịt người đang hoành hành kia.

    Con ngươi của dã thú phát sáng dữ dội, tiếng kêu chói tai của nó chứa đầy ác ý khủng khiếp: “Cút đi! Đây là nơi ta đi săn! Ta sẽ ăn thịt ngươi——”

    Lận Dương Phong hờ hững đưa tay ra.

    Một ngọn lửa màu đen từ trong lòng bàn tay cậu bùng lên, ngọn lửa rất mỏng, gần giống như một đường lửa, nhưng lại dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng đến cổ quái thú, vòng qua một vòng.

    Con quái thú hét lên một tiếng, giây tiếp theo nó rụng cả đầu, lăn lộn liên tục cho đến khi chạm đến chân Phương Chấn Bang đang đi theo phía sau.

    Phương Chấn Bang: “…” Câm nín.

    Ông nhìn con bò có mặt người trên đất, thật đáng sợ!

    Nhưng Phương Chấn Bang lại rất cao hứng, con quái thú này thật đúng là đáng chết, Lận đội làm rất tốt! Sau đó, ông cảm thấy mình cũng không chán ghét lắm, quen tay nhặt cái đầu nó lên, từ trong túi móc ra một cái bịch, nhét nó vào rồi mang đi.

    Lận Dương Phong bên kia rút tay về, nói: “Thi thể giao cho anh.”

    Phương Chấn Bang lập tức kêu mấy người ở lại xử lý thi thể, những người khác đi theo Phương Chấn Bang và Lận Dương Phong tìm con thú giết người thứ ba.

    Lộ trình nhanh chóng được xác định, không lâu sau, bọn họ đã đến nơi có con dị thú thứ ba.

    Con thú lạ này cũng giống bò, giống họ hàng với con trước, nhưng có sự khác biệt về chi tiết nhỏ, chẳng hạn con này có 4 sừng trên đỉnh đầu, có mắt người và tai lợn, và tiếng nó nghe không giống như tiếng trẻ con nữa, mà giống như nhạn hay những thứ tương tự. Nhưng chúng cũng có đặc điểm giống nhau, chúng ăn thịt người từ từ và rất thích ăn thịt người.

    Dưới tay Lận Dương Phong, yêu thú bốn sừng cũng chết rất nhanh, Lận Dương Phong thích dùng phương pháp đơn giản nhất để đối phó, cho nên vẫn phóng ra một đường lửa vặt đầu yêu thú.

    Sau khi dã thú chết, Phương Chấn Bang kêu đội viên tới hỗ trợ xử lý, sau đó hỏi: “Lận đội, lần này chúng ta để con này ở chỗ nào?”

    Lận Dương Phong hơi nghiêng đầu, tựa hồ cảm ứng được cái gì, sau đó tâm tình còn rất tốt, liền hào phóng nói: “Con này cũng đem về phòng nghiên cứu đi.”

    Phương Chấn Bang sửng sốt một chút, sau đó vui mừng khôn xiết: “Thật sao?!”

    Lận Dương Phong hừ lạnh một tiếng: “Tôi đùa với anh khi nào?”

    Phương Chấn Bang vội vàng xua tay: “Không không không, ngài chỉ có nói một không hai.”

    Lận Dương Phong “ừm” một tiếng, nói: “Đi đến chỗ tiếp theo.”

    Phương Chấn Bang như hiểu ra điều gì, ánh mắt sáng lên: “Được!”

    Sau đó còn sót lại hai con yêu thú kỳ dị, một con chuyên ăn thịt người, con còn lại cố ý tàn phá khắp nơi, tất cả đều bị Lận Dương Phong dễ dàng xử lý.

    Sau đó, vì tâm tình tốt cho nên cậu trực tiếp đưa hết cho Đặc Ban Xử.

    Các đội viên của Đặc Ban Xử: Lận đội muôn năm!

Hết chương 92.

    

 

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 92

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên