Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 93

Chương 93: Nguy Cơ Của Nhân loại…..

 

    Sau khi xử lý xong toàn bộ yêu thú, tạm thời không phát hiện cụm năng lượng nào ở những nơi khác nữa, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng sự xuất hiện gần như đồng thời nhiều như vậy vẫn khiến người trong Đặc Ban Xử hết sức cảnh giác. Chuyện nghiên cứu ra nhiều dược tề cũng gấp như lửa xém lông mày.

    Những con dị thú cấp tám lần lượt được vận chuyển về, ngoại trừ Cổ Điêu, bốn con còn lại đều có thể dùng để nghiên cứu, lúc đó viện nghiên cứu lập tức phái những chuyên gia có năng lực nghiên cứu mạnh nhất cùng nhau tiến hành nghiên cứu, để nâng cao hiệu quả, Đặc Ban Xử còn chuyển viện nghiên cứu của mỗi thành phố về thành phố B.

    Thành phố B là trung tâm của đất nước, nơi đây tập trung những người ưu tú nhất, nếu là trước đây, Đặc Ban Xử sẽ không ngại để những nhà nghiên cứu ưu tú thi đua với nhau ở các địa phương khác nhau, xem ai có thể nghĩ ra được được thứ tốt nhất, nhưng bây giờ không cần thiết, bọn họ phải tiến hành nhanh chóng, bây giờ không phải lúc nên nắm chặt thời gian sao? Bất kể anh làm loại nghiên cứu nào, tất cả các nhóm nghiên cứu đều tập trung lại hết Thành phố B!

    Đặc Ban Xử rất có năng lực, một khi đã quyết định tăng tốc, tất cả nghiên cứu viên sẽ làm theo mệnh lệnh, lúc này so sánh được kết quả là nhóm nào nhanh nhất, nhóm nào sản xuất nhiều nhất, đồng thời chấp nhận các nhà nghiên cứu tương tự hoặc có khả năng tương tác với nghiên cứu của riêng mình, để tham gia cùng một nhóm.

    Đương nhiên, hiện tại Lận đội của Đặc Ban Xử bọn họ hào phóng cung cấp nhiều dị thú cao cấp như vậy, viện nghiên cứu cũng sẽ không bỏ mặc “Cổ Điêu hoàn chỉnh” mà cậu yêu cầu qua một bên, còn đặc biệt phái các nhà nghiên cứu có thực lực tương đối cao đến hoàn thành. Nhưng không sao cả, đắp lại xương thịt vào Cổ Điêu mà, cũng có thể xem là một quá trình nghiên cứu cấu trúc của Cổ Điêu, bọn họ nguyện ý học hỏi nhiều hơn.

    Còn Lận đội, thân là đội trưởng Đặc Ban Xử, làm lớn chuyện như vậy, các đội viên khác còn có thể lười biếng sao? Lúc Phương Chấn Bang đưa tin, các đội viên dùng tốc độ nhanh nhất lập thành đội ngũ, cố gắng hết sức để bắt những con dị thú ở các cấp bậc khác nhau, leo lên những ngọn núi cổ xưa khác nhau, lấy một số loài hoa và cây cỏ hoặc những con dã thú bình thường cũng đem về một ít, đồng thời cố gắng tìm ra càng nhiều loại quái thú khác nhau càng tốt, cung cấp nhiều thành phần tài nguyên cho các nhà nghiên cứu.

    Cứ như vậy, vì các vật liệu đã sẵn sàng, các nhà nghiên cứu cảm thấy mình như cá gặp nước, không chỉ hiểu rõ hơn về thế giới hiện tại mà còn giới thiệu nhiều loại thuốc mới và các loại “Thiên tài bảo địa”, hầu hết chúng đều thích hợp để sử dụng mà không cần phải xử lý.

    Ở nơi trao đổi, trao đổi vô số thứ, dưới tình huống hiện tại, nếu thực lực đạt đến một trình độ nhất định, bọn họ thậm chí còn có thể dùng “tín dụng” trong phạm vi nhất định để đổi lấy tài nguyên, tăng nhanh tốc độ tu luyện…

    Cũng bởi vì cái này, trong thời gian cực ngắn, số lượng người đạt cấp 7 tăng lên hơn chục lần, trong đó có một số tạm thời sử dụng hết tiềm lực, không thể dùng tài nguyên nhanh chóng tăng lên thêm được nữa trong một khoảng thời gian. Như vậy bọn họ sẽ được tập hợp lại, để các gia tộc và môn phái cổ xưa lấy ra những trận pháp hoặc kỹ năng tấn công kết hợp trân quý của họ, chia chúng thành những tổ hợp bổ sung, ghép đôi với hai hoặc ba người trở lên, luyện tập những trận hình này. Khi bọn họ tu luyện thành công, mặc dù cấp bậc của họ vẫn còn khoảng cấp bảy, nhưng có thể dựa vào lực lượng tổng hợp thoát khỏi tay quái thú cấp tám, thậm chí có thể che chở cho một số người nhất định.

    Cùng lúc đó, sau khi huy động phần lớn tài nguyên, cuối cùng cũng có được một cường giả cấp tám.

    Đương nhiên, những cường giả cấp tám này còn kém xa Lận Dương Phong, nhưng không sao cả, con người sẽ tiến bộ, chỉ cần con người tổng thể đều mạnh lên, bất kể xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đã có đỉnh cấp cường giả như Lận Dương Phong ra tay, như vậy về sau bọn họ sẽ có nhiều không gian sinh tồn hơn.

    Nhân loại đang dốc sức nâng cao thực lực tổng thể, sau khi Lận Dương Phong trở về liền trực tiếp đến biệt thự.

    Ngay sau đó, cậu nhận được điện thoại của Kế Mông.

    Lận Dương Phong hơi sửng sốt.

    Nói ra thì Kế Mông đối với cậu cũng rất tốt, nhưng cậu lại rất chán ghét Kế Mông, vì ông luôn đối xử với cậu bằng thái độ của một trưởng bối, ông luôn tỏ ra mình rất thân với Nhan Trinh, khiến cậu cảm thấy Kế Mông và Nhan Trinh mới là thân thiết nhất, cậu không cùng thế hệ với ông, hơn nữa cậu cũng nhìn ra được, giống như cậu vì Nhan Trinh mà miễn cưỡng kết giao với Kế Mông, Kế Mông cũng vì Nhan Trinh mà đối xử tốt với cậu, chứ không phải vì bản thân cậu —— Tất nhiên cậu cũng không cần.

    Kế Mông cũng như vậy, hai người chỉ là người quen, nhiều nhất thì Kế Mông nhận mình làm trưởng bối, ngoài ra cũng không có liên hệ nào khác, Nhan Trinh hiện tại không ở bên cạnh, Kế Mông gọi cậu làm gì?

    Bất quá, vì nể mặt Nhan Trinh, Lận Dương Phong vẫn bắt máy.

    Quả nhiên, giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Kế Mông vọng ra từ điện thoại.

    “Nhan Vân, có chuyện cần nhắc ngươi.”

    Lận Dương Phong vốn cau mày, nhưng khi Kế Mông gọi cậu là “Nhan Vân” thì cậu mới hơi thả lỏng.

     “Ông nói đi.”

    Kế Mông nói: “Lúc trước ta có đi điều tra ổ năng lượng cấp chín, phát hiện đó là một Cổ Thần vừa thức tỉnh, trời sinh thực lực cao, nhưng bản tính lại đần độn, sau khi bị Cùng Kỳ dụ dỗ thì hắn đã bỏ Hoài Giang sơn của Anh Chiêu để đi đến Khuê sơn, hiện tại nếu hắn tỉnh lại thì Cùng Kỳ chắc cũng nên tỉnh lại.”

    Lận Dương Phong khẽ nhíu mày, cậu chưa từng trải qua thời đại đẫm máu đó, cũng không biết Cùng Kỳ là cái gì, nhưng giọng nói của Kế Mông lại uy nghiêm hiếm thấy, cho nên cậu cũng trầm giọng mở miệng.

    “Cùng Kỳ?”

    Kế Mông cũng biết Lận Dương Phong còn nhỏ nên đặc biệt nhắc nhở, đáp: “Cùng Kỳ là ác thần chỉ thích ác nhân, nhiều năm trước, thuộc hạ của hắn đã tập hợp vô số hung thần, dị thú, chúng tàn phá, phá vỡ mối quan hệ hài hòa giữa con người và các vị thần vào thời điểm đó, đồng thời chia vô số dị thú vốn hành động độc lập thành các phe khác nhau…”

    Với cách kể của Kế Mông, điều ông muốn nhắn nhủ cũng rất rõ ràng.

    Nói một cách đơn giản, Cùng Kỳ không phải là thứ tốt, năm đó thuộc hạ có rất nhiều nhân vật phản diện, đều thuộc thành phần vô pháp, không tuân thủ trật tự, ở thời đại kẻ mạnh kẻ ăn hiếp yếu, đều khiến dư luận phẫn nộ, huống chi là hiện đại có trật tự, do con người thống trị. Những quái thú trên ngọn núi cổ xưa thức dậy trước đây phần lớn không quá hung bạo và không đủ mạnh, cho dù có xung đột với nhau cũng không phải là hoàn toàn không thể giao tiếp. Nhưng Cùng Kỳ và đoàn người của nó không giống vậy, trong mắt chúng nó đừng nói là nhân loại, cho dù cùng là đồng đội của nhau, nhưng nếu sắp chết, bọn nó có thể ăn được liền ăn, chúng cũng mặc kệ, không quan tâm được nhiều như vậy!

    Kế Mông nói: “Bốn con thú mà cậu giết lúc trước đều là thuộc hạ của Cùng Kỳ. Hiện tại thần hai đầu nó tin tưởng nhất và ít não nhất đã thức tỉnh. Thần hai đầu vốn là cấp mười, nhưng đã bị đánh gục khi đó, hiện tại mới chỉ là cấp chín, nhưng khi hắn khôi phục, cấp bậc sẽ tăng lên rất nhiều. Hơn nữa, bản thân Cùng Kỳ là ác thú cấp mười một, con cú trứng cùng tên của nó cũng là cấp mười một, cùng nó còn có một con có tên là Bào Hào, con đó cũng cấp mười một, Bào Hào tính cách rất tham lam, không có gì không ăn, nó nghe theo mệnh lệnh của Cùng Kỳ vì như vậy nó ăn được nhiều thứ hơn, dưới tay Cùng Kỳ có không ít quái thú cấp mười chứ đừng nói đến cấp tám, cấp chín. Điều duy nhất may mắn đó chính là, hiện tại nếu bọn họ lần lượt thức tỉnh, thực lực so với thời hoàng kim thường sẽ giảm ít nhất một hai bậc, bởi vì bọn chúng bị ép vào núi dưỡng thương, linh khí bị giảm sút trong khi chúng ngủ say, nhiều năm không có thức ăn nên rất khó hồi phục, nhưng nếu chúng ta không thể giết chúng ngay khi chúng tỉnh dậy, đợi đến khi chúng hoàn toàn thức tỉnh, chúng sẽ xuống núi và ăn tươi nuốt sống rất nhiều tài nguyên. Hơn nữa, chúng nó cũng có thể tạo ra tai họa bằng dị năng của mình, mà càng nhiều tai họa, thực lực bọn chúng sẽ càng được cải thiện.”

    Kế Mông kể rất nhiều qua những chuyện linh tinh vụn vặt.

    Lận Dương Phong sau khi phá vỏ không qua đại sự nào, đương nhiên cậu cũng không biết những chuyện này, cho nên rất cẩn thận lắng nghe, dù sao cậu cũng là người nhiều năm làm quốc sư, hơn nữa bây giờ cậu còn là đội trưởng Đặc Ban Xử, luôn có trách nhiệm với sự tồn vong của loài người, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, nhưng cậu vẫn không thể hoàn toàn triệt để buông tay mặc kệ loài người được.

    Vì vậy, Lận Dương Phong không thể không chú ý đến tình thế gay go trước mắt.

    Sau khi Kế Mông nói xong, sắc mặt Lận Dương Phong trở nên nghiêm túc.

    Mọi chuyện thật rắc rối, cho dù nhóm phản diện sau khi tỉnh dậy sẽ giảm cấp, nhưng ít nhất sẽ có một nhóm cấp chín, cấp mười nhảy ra ngoài, tổn hại đối với con người nhất định sẽ rất lớn.

    Tuy nhiên, mặc dù mức độ phán đoán của con người cao nhất là đạt đến cấp 10, nhưng cấp độ thực sự của Lận Dương Phong và Nhan Trinh lại vượt xa cấp 10, còn phải tăng lên rất nhiều, Nhan Trinh là một ngọn núi cổ xưa đã thành tinh, mà đồ vật trong núi càng quý giá, thực lực của anh sẽ càng mạnh, cuối cùng anh trở thành bảo sơn duy nhất có tất cả, nói đúng ra, cực hạn là cấp 12, Lận Dương Phong là bởi vì đã làm Quốc sư nhiều năm, có liên quan đến vận mệnh của con người, cấp độ của anh khoảng 12. Sau này vì đói triền miên nên không thể phát huy hết sức lực, nhưng sau khi Nhan Trinh xuất hiện, được Nhan Trinh tiếp tục cho cậu ăn, cậu đã khôi phục về thời hoàng kim, sau đó nhân gian xảy ra biến hóa lớn, loài người ngày càng mạnh, Lận Dương Phong cũng ngày càng mạnh, hiện tại cậu đã gần giống như Nhan Trinh rồi.

    Nhưng rắc rối là, Lận Dương Phong và Nhan Trinh không phải là bảo mẫu, một mình bọn họ cũng vô dụng, nếu giấu dị thú ở một nơi rộng lớn như vậy, liệu có thể điều tra từng con một để bắt giết không? Một khi nó xuất hiện sẽ gây ra vô số cái chết và thương tổn cho con người, nếu giải quyết muộn thì những gì đã mất trước đó sẽ không thể bù đắp được.

    Lận Dương Phong trầm giọng nói: “Chuyện này tôi sẽ báo với lãnh đạo cao tầng.”

    Cậu rất rõ ràng, Kế Mông dù sao cũng là thần, đối với việc đề cao tín ngưỡng, chuyện gì cũng không thể để ông chủ động xen vào.

    Kế Mông cười ôn hòa: “Nhân loại nếu cần, bất cứ lúc nào ta cũng có thể hi sinh.”

    Lận Dương Phong đồng ý, cùng nhau cúp máy.

    Sau đó, Lận Dương Phong gọi Phương Chấn Bang tới.

Hết chương 93.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 93

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên