Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 95

 Chương 95: Đánh Dấu Mùi…….

 

    Cả đêm trôi qua, hai người trên giường quấn quít lấy nhau, đặc biệt là người cao hơn, cơ hồ là trực tiếp đè người gầy hơn xuống dưới, dùng hai tay ôm chặt lấy anh, sợ đối phương sẽ thoát ra khỏi sự giam cầm của mình.

    Rèm cửa rất mỏng, buổi sáng khi ánh nắng sớm tràn vào, vừa vặn rơi xuống trên mặt người thanh niên cao lớn, cậu lấy tay che mắt, bị ánh nắng chói mắt đánh thức, sau khi tỉnh lại, lập tức cảm giác được người trong ngực mình, cảm thấy tâm tình có chút vui sướng.

    Cái gã vừa thõa mãn này tất nhiên là Lận Dương Phong.

    Thực ra, ngày hôm qua khi đè Nhan Trinh xuống, cậu đã nghĩ rằng ít nhất mình cũng sẽ bị đá cho một cái, căn bản sẽ không áp được đối phương, sau đó anh sẽ nói những lời khó nghe tàn nhẫn nữa — Nói thẳng ra là, cậu vốn là muốn hạ lưu lợi dụng sự quan tâm của Nhan Trinh đối với mình để làm chuyện này, cho dù cậu thật sự bị đối phương đánh, vậy cũng tốt hơn là suốt ngày bị giam cầm trong mối quan hệ không thể phá vỡ đó.

    Nhưng điều mà Lận Dương Phong không ngờ tới chính là, tối hôm qua Nhan Trinh cái gì cũng không hiểu, mấy lần muốn đẩy cậu ra, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm gì, mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.

    Phải nói là, sự đồng tình của Nhan Trinh đã xoa dịu khoảng trống trong lòng Lận Dương Phong rất nhiều, hiện tại Nhan Trinh vẫn chưa đi, ngoan ngoãn được cậu ôm vào lòng, điều đó càng khiến cậu cảm thấy thỏa mãn.

    Đương nhiên Lận Dương Phong cũng hiểu, đây không phải là cục đá kia đã thông suốt, nhưng giống đực có dục vọng chiếm hữu, việc hiện tại cậu làm chính là đánh dấu Lão Sơn, sau đó tất cả mọi người — bao gồm tất cả dị thú đều sẽ biết, Nhan Trinh là của cậu, và mùi hương của cậu hoàn toàn cắm rễ trên ngọn núi này.

    Cho nên Nhan Trinh là của cậu, sẽ không có ai thân cận Nhan Trinh hơn cậu, cậu không còn phải nghĩ mình chỉ là một quả trứng được Nhan Trinh nhặt, hay là một quả trứng bị đánh rơi đã lâu, không có nhiều quan hệ với Nhan Trinh, cậu không cần lo lắng Nhan Trinh sẽ thấy mình nhàm chán, dù sao cậu cũng không phải do Nhan Trinh nuôi nấng, có thể Nhan Trinh sẽ nhớ quả trứng về quả trứng ngày xưa trong một thời gian ngắn, nhưng thời gian dài sau đó anh có thể cảm thấy cậu cũng chỉ có thế, hoàn toàn có thể lại đi nhặt thêm một quả trứng nữa về ấp, xem có thể phá vỏ chui ra hay không? Cậu cũng không muốn nghĩ đến việc Nhan Trinh thích tùy hứng tìm trứng về nuôi, cậu cũng không phải người đặc biệt…

    Cho dù Lận Dương Phong không tự tin nữa, cậu cũng sẽ không nghĩ tới có một ngày Nhan Trinh sẽ kháng cự mình làm chuyện đó, còn tự ti mà cho rằng một ngày nào đó Nhan Trinh sẽ vứt bỏ cậu.

    Bởi vì Nhan Trinh chính là linh sơn, mà linh sơn chính là chủ nhân của chính mình, sẽ không cho phép bất kỳ dị thú hoặc là sinh vật nào khác lưu lại khí vị ăn sâu bén rễ trên người anh. Bởi vì sinh linh cường đại ở một nơi nào đó lưu lại khí vị, có nghĩa là nơi này thuộc về chúng, những sinh vật khác phải tránh xa và không được quấy rầy. Nhưng Nhan Trinh lại cho phép cậu làm vậy, nói cách khác, ở trong tiềm thức, mặc kệ Nhan Trinh hiện tại có hiểu tình cảm là gì hay không, thì anh cũng muốn vĩnh viễn bên cậu, thậm chí còn không ngại cậu tỏ vẻ với người ngoài rằng, Nhan Trinh là của cậu.

    Như thế sao mà có thể không vui cho được?

    Nếu không phải Nhan Trinh vẫn còn trong vòng tay cậu, suýt chút nữa cậu đã nhảy cẫng lên vì sung sướng!

    Nghĩ đến đây, Lận Dương Phong không khỏi đưa tay sờ mặt Nhan Trinh.

    Khuôn mặt này đẹp vô cùng, nhưng chỉ đẹp nhất khi ở trong vòng tay cậu.

    Bấy giờ Nhan Trinh mới mở mắt ra.

    Đêm hôm đó từ sô pha xuống dưới đất, rồi lại đến trên giường, dù sao Nhan Trinh cũng không động đậy nhiều, tỉnh lại thì thấy Trứng bé con nhà mình vẫn nằm trên người mình, cũng không cảm giác gì, chỉ có một chút hạnh phúc.

    Trứng bé con thích ở trên núi của anh, lại muốn anh ở trên núi của mình, cũng tốt, không có gì không đồng ý, chỉ là có chút… ừm, cảm thấy có hơi kỳ quái.

    Nhan Trinh đọc sách cũng biết Trứng bé con nhà anh đang làm gì, đây cách con người giao phối, thật ra trước đây trên núi của anh cũng có rất nhiều tộc đàn giao phối với nhau, nhưng anh không có hứng thú xem, chỉ là đại khái biết một chút, cho đến lúc trước đọc nhiều sách như vậy, cuối cùng anh cũng tìm ra quy trình cụ thể.

    Tuy nhiên, khi tự mình trải nghiệm quá trình đó, Nhan Trinh vẫn có chút không thoải mái.

    Con người thật là lung tung mà, đã đem Trứng bé con dạy hư như vậy.

    Lúc này, Lận Dương Phong cũng thấy Nhan Trinh tỉnh lại, trong lòng vừa vui mừng lại vừa có chút hồi hộp, trước giờ cậu chưa từng có ham muốn như vậy với bất kỳ ai, lại là tay mơ nên không tránh khỏi muốn biết Nhan Trinh bạn cảm thấy thế nào.

    Do dự giây lát, Lận Dương Phong vẫn hỏi một câu thông thường nhất.

    “Nhan Trinh, anh có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”

    Nhan Trinh chớp chớp mắt, sờ soạng thân thể, sau đó lắc đầu: “Không khó chịu.”

    Anh thật sự không khó chịu, Trứng bé con như thế này thế kia với anh, anh chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng “kỳ quái” chứ không phải khó chịu.

    Lận Dương Phong hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra kỹ năng của cậu cũng không tệ lắm.

    Nhưng vừa nghĩ tới đó, cậu lại có chút nghẹn — Nhan Trinh là núi, anh không có vẻ gì là khó chịu, nhưng điều đó cũng không chứng minh được cái gì.

    Sau khi lau mặt xong, Lận Dương Phong cũng không rối rắm về vấn đề này nữa, mà nhìn vào mắt Nhan Trinh, nói: “Anh… Anh có lời gì muốn nói với tôi không?”

    Nhan Trinh đúng là có lời muốn nói, nhưng nhịn hồi lâu mới trực tiếp nói: “Nói theo cách của con người thì, em thích tôi à?”

    Lận Dương Phong: “Ừ.”

    Nhan Trinh nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt rối như tơ vò.

    … Khuôn mặt anh xinh đẹp, cho nên dù cho có nhăn mặt thì vẫn rất đẹp.

    Lận Dương Phong chờ câu hỏi tiếp theo của Nhan Trinh.

    Nhan Trinh giơ hai cánh tay trần, dùng hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.

    “A Vân sao lại cố tình học hư từ con người thế.”

    Lận Dương Phong khóe miệng khẽ giật một cái.

    Ai nói chỉ có con người mới có thể thích hay không thích người anof đó? Nghe nói trước kia có hai con chim mới lớn một nửa, chúng nó đã cùng bạn đời của mình bay khắp trời! Đầu của ngọn núi này toàn chứa đá à!?

    Lận Dương Phong nói: “Chúng ta là loài gì không quan trọng.” Cậu dừng lại một chút, “Núi của anh là địa bàn của tôi, đúng không?”

    Có thể nói như vậy Nhan Trinh sẽ hiểu rõ hơn chăng?

    Nhan Trinh buồn bực gật gật đầu: “Ừ.”

    Vấn đề là gì? Là anh đã nuôi nấng quả trứng này.

    Lận Dương Phong tự hiểu, nhưng khi nghe Nhan Trinh khẳng định, lòng vẫn khẽ run lên.

    Cậu không nhịn được cúi đầu cắn môi Nhan Trinh, mút lấy bộ phận hơi kém hồng nhuận, nhất quyết mút đến khi nó trở nên đẹp hơn mới thôi, đến khi đôi môi trở nên xinh đẹp hơn, lúc đó cậu mới nhịn không nổi, dừng lại và cúi đầu xuống làm cho nụ hôn sâu hơn.

    Nhan Trinh: “…” Nghẹn họng.

    Hình như người Trứng bé con lại nóng rồi?

    Nhan Trinh trong lòng thở dài, nằm úp sấp trên người cậu, mặc cho Lận Dương Phong tùy ý muốn làm gì làm.

    Lận Dương Phong nhất thời không nhịn được, lại làm như ngày hôm qua.

    Tất nhiên, cậu vẫn không bị bất kỳ sự phản kháng nào.

    Khi anh tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối.

    Thế giới cứ lặp lại như vậy, Lận Dương Phong chưa nói với Nhan Trinh mấy câu, lại nhịn không được, lại… rồi hừng đông… Lại nói mấy câu, lại nhịn không được, rồi trời lại tối….

    Bất tri bất giác, một tuần đã trôi qua.

    Nhan Trinh ở trong nhà với Trứng bé con nhà mình, anh không đi đâu cả, bọn họ cứ thế mà làm bậy làm bạ lung tung rối loạn, trong khoảng thời gian đó Nhan Trinh có mấy lần nghĩ đến việc làm cơm cho Trứng bé con ăn, dù sao cũng là chuyện bình thường, anh vừa mới tìm được bếp lò, vẫn luôn muốn trổ tài, nhưng lần nào cũng đều bị Trứng bé con ấn trở lại, anh nghĩ nghĩ, nhưng… vẫn không nhúc nhích.

    Cứ như vậy, một lần lại một lần, làm đi làm lại mãi, trong đầu Nhan Trinh chỉ có một ý niệm.

    Thời gian động dục của Trứng bé con nhà anh hơi dài.

    Cuối cùng, rốt cuộc Lận Dương Phong cũng chịu mặc quần áo cho mình và Nhan Trinh, cả hai cùng nhau ngồi trên sô pha.

    Lận Dương Phong choàng tay qua eo Nhan Trinh, tựa cái đầu to của cậu lên vai anh.

    “Từ nay về sau anh sẽ là ngọn núi của tôi.”

    Nhan Trinh gật đầu: “A Vân, em đã nói câu này nhiều lần rồi.”

    Lận Dương Phong nghẹn, không phải vì cậu vui sao?

    Nhưng chuyện quan trọng phải nói, Lận Dương Phong nói tiếp: “Đối với nhân loại và các sinh vật khác, nhất định phải nói với người ngoài, anh là bạn đời của tôi.”

    Nhan Trinh sửng sốt: “Bạn đời?”

    Hình như có gì đó không ổn?

    Lận Dương Phong trực tiếp nói: “Chuyện vợ chồng có thể làm, chúng ta cũng đã làm rồi.” Anh nhớ rất nhiều dị thú trên núi Nhan Trinh đều không có bạn đời, liền nói thêm: “Tôi lớn lên ở nhân gian, thế giới con người là như vậy”

    Nhan Trinh nhíu mày: “Em gạt tôi, người bình thường không phải ai cũng có bạn đời như vậy.”

    Lận Dương Phong lại nghẹn: “Những kẻ như vậy đều bị gạt bỏ.”

    Nhan Trinh cũng nghĩ tới, nói: “Ồ.”

    Lận Dương Phong nhấn mạnh: “Cho nên, chúng ta là bạn đời.”

    Nhan Trinh: “Ồ.”

    Thấy Nhan Trinh còn khá bối rối, Lận Dương Phong thì thầm vào tai anh: “Sau khi thành bạn đời, chúng ta có thể bên nhau mãi mãi. Đến lúc đó anh là núi của tôi, còn tôi là chim trên núi của anh.”

    Khuôn mặt Nhan Trinh xuất hiện nụ cười như mưa xuân, rất đẹp.

    Lận Dương Phong thấy Nhan Trinh cao hứng như thế cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Nhưng, Nhan Trinh suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Tại sao phải là bạn đời mới có thể ở bên nhau mãi được? Làm con của tôi không được sao?”

    Lận Dương Phong nghe vậy thì suýt nữa nghẹn chết.

    Đã như vậy rồi mà anh còn coi tôi là con của mình à???

    Nhan Trinh nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo, háo hức chờ đợi câu trả lời.

    Điều này đối với Lận Dương Phong không khó, cậu không chút do dự nói: “Khi một con non lớn lên, nó sẽ rời xa trưởng bối của mình để thân mật với một sinh vật khác, nhưng bạn đời của nó thì không. Nếu tôi chỉ là con của anh, thì khi có một con chim khác xuất hiện thu hút tôi, tôi sẽ bay theo cô ấy và đi mất, cô ấy bay đến đâu, tôi sẽ theo đến đó.”

    Nhan Trinh đột nhiên mở to hai mắt: “Cái này không được.”

    Lận Dương Phong thở dài: “Nhưng thú con là như vậy, lớn lên sẽ rời tổ, còn bạn đời của chúng thì…” Cậu cười cười, bầu không khí lạnh lùng cùng địch ý lập tức tiêu tán, “Nếu là bạn đời của tôi, tôi sẽ luôn coi núi của tôi là nhà, và núi của anh là tổ của tôi. Khi tôi mạnh mẽ hơn, tôi sẽ mang theo tổ của mình đi bất cứ nơi nào tôi muốn.”

    Nhan Trinh sửng sốt, anh chợt hiểu ra, chẳng lẽ vì vậy mà Trứng bé con mới muốn trở thành bạn đời của anh chứ không chỉ là con?

    Nhưng khi Lận Dương Phong nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Trinh, liền biết Nhan Trinh nghĩ bậy, cậu lập tức ngăn cản.

    “Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, chỉ là tôi thích anh thôi.”

    Nhan Trinh: “Ồ.”

    Hai người đều buồn chán, ở trong nhà lâu như vậy chưa ra ngoài, chắc là mọi người bên ngoài rất bận rộn, Kế Mông cũng rất bận rộn, ngược lại hai người bọn họ có vẻ thoải mái quá.

    Nhan Trinh đang nấu ăn trong bếp, Lận Dương Phong đi theo phía sau, nửa người cậu gần như nằm trên lưng anh.

    Lận Dương Phong tất nhiên là rất nặng, nhưng Nhan Trinh lại không nghĩ như vậy, cứ để cậu nấu cơm cùng mình như thế.

    Nhan Trinh thực ra cũng thích điều này, bây giờ anh là người thân thiết nhất với Trứng bé con!

    Nghĩ đến vui vẻ, anh lấy thìa gõ nhẹ vào bếp.

    Quyết định làm món thịt xào.

    Trước mặt là cái lò mà anh đã nhét Tất Phương vào, từ mấy lỗ thông gió, hỏa diễm phụt ra.

Hết chương 95.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 95

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên