Chương 96: Bất ngờ gặp gỡ…..
Ngọn lửa của Tất Phương là ngọn lửa kỳ dị, rất khó điều khiển, nhưng có thể nói, khi nấu thịt dị thú nó có thể làm cho món ăn ngon hơn, thậm chí thời gian chuẩn bị món ăn cũng có thể nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi Nhan Trinh có được Tất Phương, anh đã chăm chỉ nghiên cứu rất lâu, tuy đã nhiều năm không sử dụng nhưng trí nhớ vẫn còn, khi sử dụng vẫn rất quen thuộc.
Tất Phương co ro trong lồng, vỗ cánh bất lực.
Làm thế nào mà nó lại đến bước đường này chứ?
Nếu nó biết sớm hơn, nó sẽ ngủ luôn chứ không dậy nữa…
Đáng tiếc, có hối hận cũng đã quá muộn.
Tất Phương lại vỗ cánh.
Bên ngoài bếp lò, Nhan Trinh vừa vặn bắt đầu nấu ăn, anh trút tất cả các loại thịt động vật vừa xào xong vào chiếc đĩa lớn đã chuẩn bị từ trước.
Sau khi đổ ra đĩa xong, Nhan Trinh gắp một miếng thịt dị thú đã xào chín đút cho cái đầu to đang dựa trên vai mình, hỏi: “Thế nào, có ngon hơn những món lúc trước không?”
Lận Dương Phong cắn một miếng, nhai mấy lần liền nuốt xuống, trực tiếp khen: “Thật ngon.”
Cậu không nói dối, trước đó cậu rất đói, mặc dù có thể cảm thấy Nhan Trinh làm đồ ăn rất ngon, nhưng thực ra cậu chỉ là đang ngấu nghiến linh khí mà thôi, thời gian sau, thể lực cậu dần dần khôi phục, nhu cầu ăn uống cũng không nhiều. Đối với linh khí không còn yêu cầu mãnh liệt như trước nữa, lúc này cậu mới cân nhắc đến mùi vị, cảm thấy hương vị các món ăn rất ngon, nhưng bây giờ ăn miếng thịt này, cậu cảm thấy tuy rằng Nhan Trinh không phải là người, tay nghề trước đây rất tốt, nhưng bây giờ có được cái bếp đủ tốt, anh có thể thể hiện kỹ năng nấu nướng của mình tốt hơn nữa.
Nhan Trinh nghe thấy Lận Dương Phong nói như vậy thì không khỏi nở nụ cười vui vẻ: “Khi nào em muốn tôi cũng có thể nấu thêm cho em.”
Lận Dương Phong ừ một tiếng rồi dụi cằm vào vai anh.
Nhan Trinh cảm nhận được nhất cử nhất động của Lận Dương Phong đều là vui vẻ, vươn tay chộp lấy một thùng lớn đựng Cá nhỏ màu trắng bạc, nhanh chóng bỏ vảy và làm sạch, sau đó tìm một cái nồi lớn, đổ dầu vào, chờ dầu nóng rồi đổ những con cá nhỏ đó vào chảo, chiên sơ qua một chút.
Chưa hết, Nhan Trinh cũng lấy ra một xô lớn đựng tôm nhỏ, mỗi con chỉ dài bằng ngón tay cái, con nào con nấy tươi xanh, trong vắt, nhìn đẹp mắt vô cùng, tay anh làm nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh, chốc lát sau anh đã xử lý xong những con tôm nhỏ này, sau đó tùy ý dùng thìa đảo mấy con cá nhỏ kia, trút hết những con tôm nhỏ này vào, đảo đều.
Trong chảo dầu vàng óng xèo xèo, tôm cá nhỏ chiên lên vàng rộm, chẳng mấy chốc đã đổi màu, chín vàng thơm ngon.
Nhan Trinh múc tất cả tôm cá nhỏ trong nồi lớn bỏ vào một cái tô lớn, tỏa ra mùi thơm nồng đậm, sau đó lại gắp thêm một con cá nhỏ và một con tôm nhỏ cho Lận Dương Phong ăn trước.
Lận Dương Phong cắn một miếng ăn, cậu không ngừng khen: “Giòn ngon lắm.”
Nụ cười Nhan Trinh trông càng thêm đẹp hơn.
Sau đó, Nhan Trinh nấu những món ăn khác, chỉ mất 10 phút mà đã chế biến được hơn 20 món, hầu hết các món này đều phải nấu ở nhiều mức nhiệt độ khác nhau, trước khi tìm được “cái bếp lò”, Nhan Trinh đã sử dụng lửa bình thường để nấu ra những món ăn vốn đã rất ngon, nay được ngọn lửa kỳ lạ của Tất Phương hỗ trợ, các món ăn làm ra lại càng tăng thêm hương vị, ít nhất phải gấp hai, ba lần.
Lận Dương Phong ăn rất vui vẻ.
Nhan Trinh nhìn Lận Dương Phong ăn, cũng rất hạnh phúc.
Hai người thân thân mật mật, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Buổi tối, Lận Dương Phong ôm Nhan Trinh cùng vào nhà tắm, ba giờ sau mới đi ra, sau đó ôm anh vào phòng ngủ, cùng nhau ngã xuống giường đến nửa đêm, sau đó ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, sáng tối như thường lệ, Lận Dương Phong sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thân mật với Nhan Trinh, khiến Nhan Trinh cảm thấy rõ ràng mình không phải là trưởng bối, mà là bạn đời hiện tại và tương lai của cậu.
Có lẽ là bởi vì Lận Dương Phong nhấn mạnh quá nhiều lần, Nhan Trinh mặc dù vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng khi nhìn đến Lận Dương Phong, thiện lương trong mắt của trưởng bối đã dần dần giảm đi rất nhiều.
Chỉ là, đôi mắt kia vẫn rất trong sạch, cùng lắm chỉ có một số gợn sóng mà anh cũng không biết nó đã xuất hiện vào lúc nào.
Tóm lại, dần dần Nhan Trinh cũng cảm thấy Trứng bé con nhà mình không có gì sai — thôi quên đi — Cứ ở bên A Vân nhà anh như vậy cũng được, cho dù là dùng thân phận bạn đời cũng không sao, nếu sau này có thể tiếp tục như vậy cũng không có gì là không tốt.
Ở lưng chừng núi, có một con cá lớn có cánh bay lơ lửng giữa không trung, bên dưới có một dòng suối chảy, nó há miệng ra, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng kêu chói tai, tiếng kêu này sẽ kích hoạt sóng âm, từng vòng tròn gợn sóng lan ra khắp nơi.
Ở phía đối diện với con cá lớn này có một cô gái đang dang rộng hai, nửa người cô nổi trên mặt nước, trên ngón tay mảnh khảnh của cô có những sợi dây bằng gió bay bay trước mặt, những sợi dây đó đang buộc vào thắt lưng của những đồng đội của cô. Bọn họ đang sử dụng dị năng của mình để chiến đấu với con cá lớn nọ.
Ánh lửa bừng sáng, sóng nước bị điều khiển dâng lên thật cao, rất nhiều đao thương kiếm kích với uy lực cực mạnh, phép thuật, dị năng….. tất cả đều lần lượt công kích về phía đối phương. Hơn nữa, năng lực của con cá lớn cũng rất lợi hại, ngoại trừ sóng âm, nó còn có thể tấn công bằng cách hình thành kiếm khí chỉ trong vài phút, nó lao về phía mọi người, phân tán đòn tấn công của những con người đang chiến đấu với nó, thậm chí có một số người vô tình tránh không kịp, phải nhờ cô gái điều khiển sợi dây gió để họ lơ lửng giữa không trung, việc giải cứu kịp thời giúp cơ thể họ tránh bị thương nặng, nhưng khắp nơi đều là vết thương do bị kiếm khí xoẹt qua.
Nhưng dù như vậy, bản thân con cá lớn có thực lực cũng đã gần cấp bảy, con người ở đây tuy rằng phần lớn đều là cấp sáu, nhưng cũng có một người đạt đến cấp bảy, cá lớn rất khó đối phó, nhưng họ cũng sử dụng hết công phu mình có để tiêu diệt nó, cuối cùng, con cá lớn đó cũng từ từ bị tiêu diệt.
Vào giây phút cuối cùng, cơ thể của con cá lớn rơi mạnh xuống đất.
Cùng lúc đó, cô gái điều khiển gió cũng đột nhiên ngã xuống đất nôn ra một ngụm máu, những người khác cũng lần lượt ngã xuống đất, tất cả đều không tự chủ được nằm bẹp dưới đất, không muốn động đậy.
Mệt, mệt quá.
Cổ Sơn thức tỉnh càng ngày càng nhiều, đẳng cấp dị thú mới thức tỉnh cũng càng ngày càng cao, đối phó cũng càng ngày càng khó, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ một ngày nào đó nhân loại sẽ không có cách nào theo kịp tốc độ thức tỉnh của quái thú được… Giống như lần này, chúng rõ ràng đã bị con người đánh bại, một vài người trong số bọn họ có cùng cấp với con cá lớn, nhưng nếu một mình chiến đấu thì bọn họ không phải là đối thủ của con cá lớn nọ, cho dù là cùng nhau hợp sức, bọn họ cũng rất có thể sẽ bị kiệt sức mà chết, có thể nói, nếu bây giờ mà có dị thú xuất hiện nữa, bọn họ cũng đối phó không nổi.
Mà trong nhóm này có Trâu Khải.
Nói cách khác, Trâu Khải là người duy nhất trong bọn họ đạt được cấp bảy, hắn mới đột phá, vẫn chưa ổn định lắm, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến cảm giác của hắn, lần này đối mặt với con cá lớn cùng cấp đã cho hắn biết, khi loài người chiến đấu với dị thú cùng cấp sẽ gặp rất bất lợi.
Hai…..
Trâu Khải thở hổn hển, cố gắng hồi phục sức lực thật nhanh.
Nhưng mà, khi hắn mở mắt ra để xem sự phục hồi của các thành viên khác trong đội, hắn kinh hoàng phát hiện ra trên một tảng đá lớn bên cạnh có một con quái vật dũng mãnh đang đứng, dường như nó đã đứng đó từ lâu lắm rồi, nó đang sử dụng đôi mắt thú dũng mãnh nhìn bọn họ.
Dường như con dị thú cũng nhận ra Trâu Khải đã phát hiện ra mình, vậy nên nó khẽ cúi đầu nhìn Trâu Khải.
Trâu Khải nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới đưa ra quyết định, tạm thời không hành động hấp tấp, không hấp tấp khiêu khích đối phương!
Các thành viên khác trong đội phát hiện đội trưởng nhà mình có gì đó không ổn, lập tức quay đầu lại, rồi tất cả đều nhìn thấy con con dị thú kỳ lạ kia, đồng thời ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Điều gì sẽ xảy ra nếu có một con dị thú khác đến đây bây giờ?! Nếu biết vậy bọn họ đã không suy nghĩ lung tung về điều đó!
Nhưng mà, ngay cả khi họ không nghĩ về nó nữa thì con dị thú kia vẫn xuất hiện ở đó.
Chỉ có thể nói, điều may mắn duy nhất tạm thời đó chính là, con dị thú này hình như cũng không có ý định tấn công bọn họ ngay.
Sau khi hai bên nhìn nhau hơn mười giây, con quái thú kỳ dị dường như cũng có phán đoán của riêng mình, nó nhảy xuống tảng đá.
Trông rất kỳ quái, con quái thú này rõ ràng có bốn móng ngựa, nhưng khi từ trên tảng đá cao như vậy nhảy xuống, nó vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nó giống như một con mèo lớn – nhưng mà, đối phương có khuôn mặt người và thân ngựa, nó có hình dạng giống như con hổ, và nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện ra nó cũng có một đôi cánh rộng giống như cánh chim vậy.
Hết chương 96.