Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 98

 Chương 98: Đi Hưởng Tuần Trăng Mật……

 

    Trên quảng trường Đặc Ban Xử đã có một dãy đền thờ, hương khói nghi ngút.

    Các Cổ Thần đều rất hài lòng khi sống ở đây, hơn nữa bởi vì thần chức đặc thù của Anh Chiêu, hầu hết các Cổ Thần bảo vệ nhân loại đều là người hiền lành hoặc vui vẻ, đồng thời rất nhiều chuyện đều nguyện ý nghe Anh Chiêu an bài. Hơn nữa, bởi vì hiện tại nhân loại đối với bọn họ rất tốt, cho nên đồng thời tiếp nhận tín nhiệm, bọn họ cũng thỉnh thoảng đi theo lộ trình Anh Chiêu đưa ra, lần lượt đến thuyết phục những Cổ Thần khác, như vậy hiệu quả cũng tăng lên rất nhiều.

    Cùng lúc đó, Anh Chiêu đi khắp thiên hạ săn lùng mấy con hung thú ăn thịt người, nhưng cao nhất là cấp bảy, không có cấp cao hơn là tám chín, có lẽ nhìn từ xa cũng có thể nhận ra bọn chúng đã tránh khí tức của Anh Chiêu, hoặc có thể bọn chúng chưa tỉnh hẳn, hoặc cũng có thể là đã bỏ chạy.

    Anh Chiêu không chỉ làm việc gì cũng sấm rền gió cuốn, mà còn không ngại giúp đỡ con người, chỉ cần có người cầu khấn trong đền thờ của ông là ông sẵn sàng ban cho họ con dị thú mà mình vừa săn được.

    Có những thứ ông mang về, nhân loại nghiên cứu dược tề càng thêm tiến bộ, số lượng cường giả đạt tới cấp tám cũng tăng lên mấy lần, từ đó năng lực của nhân loại cũng tăng lên.

    Nhưng đối với nhân loại mà nói, cấp tám còn chưa đủ, hiện tại bọn họ cần chính là cường giả cấp chín, thậm chí cấp mười — tuy rằng cấp mười không nhất định phải có, nhưng cấp chín bắt buộc phải có.

    Cảm giác khẩn trương vẫn còn rất mạnh mẽ, cho dù sau khi có thêm Cổ Thần Võ La, người chỉ yếu hơn Anh Chiêu một chút, còn có vị thần may mắn có giá trị cao – Cát thần Thái Phùng, nhưng khi Anh Chiêu mới xuất hiện đã là cấp mười, vì nếu ông đã thức tỉnh thì khoảng cách Cùng Kỳ thức tỉnh cũng càng gần hơn.

    Trong thời gian này, Anh Chiêu đã đi truy lùng vị thần hai đầu.

    Trước khi Cùng Kỳ thức tỉnh, ông muốn “Thanh lý môn hộ”.

    Ở nhà một thời gian cũng chán rồi, vẫn không thể cứ như vậy mà đóng cửa mãi, chuyến du lịch mà bọn họ đã thống nhất lúc trước đã kết thúc vì một “tai nạn” làm gián đoạn, vậy nên Lận Dương Phong nghĩ, cậu và Nhan Trinh bây giờ là bạn đời của nhau, ở nhân gian cũng coi như là vợ chồng kết hôn, cùng nhau tiếp tục đi chơi, hưởng tuần trăng mật, con người có thể làm như vậy bọn họ sao không thể làm? Bọn họ có thể sống lâu như vậy, không thể thiếu những việc như vậy.

    Nhan Trinh từ trước cho đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời Lận Dương Phong… A Vân nhà anh nói là muốn đi hưởng tuần trăng mật giống con người, vậy thì đi thôi, dù sao thế giới rộng lớn như vậy, bọn họ còn có nơi nào không thể đến à, trên đường gặp phải yêu thú gì, anh cũng có thể thêm vài món mới cho A Uân nhà mình.

    Anh cười mi mắt cong cong, nói: “Em muốn đi đâu thì cứ đi đến đó.”

    Lúc này, Lận Dương Phong gần như cảm nhận được Nhan Trinh cũng có tình cảm với mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cậu phải cố gắng thêm để Nhan Trinh hiểu ra mới được.

     Nhưng…..

    Lận Dương Phong vẫn không kìm lòng được, lại hôn Nhan Trinh, lại lăn anh một vòng.

    Lần trước đi thăm quan quanh thành phố B, lần này hai người định đi xa hơn.

    Trước khi đi, Lận Dương Phong gọi điện cho Phương Chấn Bang báo cho ông biết hướng đi của mình.

    Phương Chấn Bang nghe điện thoại với vẻ mặt ngơ ngác.

    “Vâng, Lận đội, tôi đã hiểu.”

    “Ngài và Nhan đại sư hưởng tuần trăng mật vui vẻ, chúng ta tạm thời không sao.”

    “Được, được, được!”

    “Món ăn hoang dã? Ngài muốn bắt thú rừng cho Nhan đại sư sao? Được, được, những con linh tinh không ăn được thì để lại, những con dở thì để lại, chỉ cần một cú điện thoại, tôi sẽ cho người của Đặc Ban Xử đến lấy đi.”

    “Không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ không để cho ngài thêm phiền phức!”

    Cho đến khi cúp điện thoại, vẻ mặt Phương Chấn Bang vẫn cố định ở từ “kinh ngạc”, mặt ông co giật một hồi, cảm thấy rất khó tin.

    Hửm, bữa nay Lận đội không có xấu tính chửi bậy!

    Hửm, Lận đội cũng chủ động nói nếu gặp những con dị thú nhỏ có thể bắt cho bọn họ nghiên cứu?

    Này… chuyện này? Chẳng lẽ đàn ông một khi yêu lại thay đổi chóng mặt như thế? Yêu vào rồi ngớ ngẩn ba năm?

    Phương Chấn Bang nghĩ tới đây, sắc mặt đột nhiên có chút biến hóa thật vi diệu.

    Giống như hai người đã nhiều ngày rồi không gặp lại, còn Lận đội và Nhan đại sư không biết từ lúc nào đã thành một đôi, còn có thể đi hưởng tuần trăng mật cùng nhau, cho nên mấy ngày nay cô nam quả nam ở chung một phong không đi đâu hết… Chuyện này.

    Phương Chấn Bang vuốt vuốt mặt.

    Dù thế nào đi chăng nữa, việc hai vị lão đại cuối cùng cũng đến với nhau là chuyện tốt, dù là chuyện công việc hay chuyện riêng tư gì cũng là chuyện tốt.

    Hơn nữa, Lận đội đã nói sẽ đưa một số nguyên liệu thừa cho bọn họ thì nhất định không phải là đồ thừa bình thường, để tránh cho ngài ấy quá bận rộn mà quên, chúng ta cũng nên lập một nhóm đặc biệt đi.

    Ví dụ như Thụ Yêu, hoa yêu lần trước cùng đi công tác với ngài ấy, rất không tồi…

    Vì là “cưới” nên Lận Dương Phong chủ động vạch ra hành trình lần này, Nhan Trinh thấy cậu cao hứng, lại cảm thấy A Vân thật vui vẻ nên không nhất thiết phải tự mình làm. Cuối cùng, lộ trình bắt đầu từ thành phố B đi về hướng tây, đi đến đâu chơi ở đó.

    Đương nhiên là Nhan Trinh không có ý kiến ​​phản đối, nhưng thấy Lận Dương Phong trước đây vẫn không có biểu cảm gì nhiều, bây giờ vẻ mặt lại vui vẻ đến thế, anh cũng không khỏi nở một nụ cười thật rạng rỡ.

    Được đi chơi với A Vân thế này thật tuyệt.

    Bởi vì đã đứng lên từ trước, Lận Dương Phong bây giờ lại là người có gia đình, cho nên cậu không còn giả bộ tàn phế nữa mà đứng thẳng người, cùng Nhan Trinh sóng vai đi trên đường.

    Lần này Nhan Trinh không thả Phù Thổ, mà thong thả bước đi, Lận Dương Phong lại đặt một tay lên eo Nhan Trinh, hai người mỗi bước vẫn vượt qua một khoảng cách rất xa —— Hai người cứ như đi bộ một đường vậy, nhưng không mất nhiều thời gian để băng qua một thành phố và đến thành phố khác.

    Lận Dương Phong cầm tờ quảng cáo du lịch, lắc đầu nói: “Nơi này không được, khu du lịch này bị đánh giá rất tệ.”

    Nhan Trinh cười với cậu, nhẹ giọng nói: “Ở đây không được thì đi chỗ khác, đi xa một chút?”

    Lận Dương Phong cất cuốn du ký, gật đầu: “Được.”

    Nhan Trinh lại cười với cậu.

    Lận Dương Phong nhìn Nhan Trinh rất vui vẻ, trong mắt hiện lên ý cười.

    Hai người lại thân thân mật mật rồi di chuyển đến thành phố tiếp theo.

    Khi họ đến thành phố thứ hai, danh lam thắng cảnh ở đó được đánh giá rất tốt, nên họ đã cùng nhau đến đó mua vé.

    Danh lam thắng cảnh nằm giữa hai ngọn núi, có một cây cầu treo dài và hẹp, hai bên cầu treo là những tòa nhà cổ kính, có rất nhiều ngôi nhà thật cổ xưa, không biết đã truyền lại bao nhiêu ngôi đền thờ cổ, trên hành lang có rất nhiều tranh vẽ theo phong cách hội họa rất xa xưa.

    Đối với Nhan Trinh và Lận Dương Phong, không cần phải đi tìm đến vẻ đẹp diệu kỳ của thiên nhiên, bởi cảnh sắc muôn hình muôn vẻ trên núi Nhan Trinh đã đủ lạ lùng và tinh diệu, nhưng nó là di sản văn hóa do con người tạo dựng từ ngàn đời nay, càng xứng đáng với sự tán thưởng của “cặp tình lữ” nhỏ trước đây chưa từng quan tâm nhiều về khía cạnh này.

    Đến chân núi, hai người nhìn thấy rất nhiều du khách đang leo lên, trong đó có rất nhiều tu sĩ, tuy rằng thực lực không quá cao, nhưng thể chất tiến bộ rất nhiều, lúc leo lên so với người bình thường khỏe hơn rất nhiều, đi đi một chút đã đến lưng chừng núi, trước tiên cứ ở chỗ danh thắng đầu tiên – dâng hương lên ngôi chùa cổ kính đi.

    Nhan Trinh và Lận Dương Phong nhìn nhau cười, cùng đi lên núi.

    Trong ngôi chùa cổ có một pho tượng rất xa xưa, có lẽ giống như Phật Đà, đây là một ngôi chùa Phật giáo, trên tường ngoài của chùa có khắc một số bài thơ của các văn nhân, nhưng bên trong vẫn rất trang nghiêm.

    Sau khi khách du lịch đến đây, họ sẽ thành kính dâng hương, và hương phật ở đây cũng được làm thủ công, trông khá đẹp.

    Đối với Nhan Trinh và Lận Dương Phong, đương nhiên không cần Phật Tổ phù hộ, sau khi vào chỉ nhìn quanh, tán thưởng rồi đi ra.

    Khi rời đi, Nhan Trinh nhìn thấy một cô gái nhỏ đang quỳ trước tượng Phật, trên thân thể hiện ra một tia sáng màu vàng nhạt, dường như có tiếng vang của tượng Phật, sau khi quỳ bái, thực lực của bản thân đã tăng lên rất nhiều, nói không chừng còn có thể tu luyện ra được những dị năng khác nữa.

    Bất quá chuyện này cũng không liên quan gì đến Nhan Trinh, anh chỉ liếc mắt một cái rồi cùng Lận Dương Phong tiếp tục leo lên núi, đi mấy chục mét mới tới cửa cầu treo.

    Cầu treo phía trước dài hai ba trăm mét, cũng tương đối dài, nhưng vẫn rất hẹp, mỗi lần chỉ có thể đi qua một người, cầu treo là làm bằng gỗ, thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng mọi người đều biết, một cây cầu treo như vậy được bảo trì thường xuyên và nên không có vấn đề gì.

    Chỉ là, khi ít nhất có mấy chục người ở trên cầu treo, từ phía dưới nhìn lên, sẽ cảm thấy những người đó nhỏ bé như con kiến.

    Ở lối vào cầu treo, có một nhóm du khách đáng lẽ phải đi ngang qua, nhưng có một vài người trong số họ không dám đi qua, họ cứ do dự, những cũng không ai thúc giục họ.

    Hai người đi đến một bên cầu treo, vừa vặn ngồi ở hàng bên cạnh.

    Phía trước, những du khách do dự nhìn thấy đoàn người phía sau sắp cùng nhau đi tới, nhưng cuối cùng họ vẫn cảm thấy tiếp tục do dự sẽ rất không biết xấu hổ, vì vậy liền nhấc chân cùng những du khách khác đi lên cầu treo.

    Nhan Trinh và những người khác chỉ đi về phía trước một khoảng cách nhất định, chừo những người phía trước đi đến giữa cầu, bọn họ sẽ đi lên.

    Nhưng điều bất ngờ là khi những người đó đi đến giữa cầu treo thì dây thừng hai bên cầu treo bỗng… đứt.

    Đúng vậy, dây hai bên đều bị đứt nên dù du khách có muốn túm dây treo mình trên cầu cũng không được, bọn họ sẽ rơi xuống rất nhanh.

    Ngọn núi này rất cao, một khi thật sự rơi xuống, nhất định sẽ chết!

    Những du khách bị ngã đều hoảng sợ và kinh hãi, không khỏi hét lên, nhưng cũng có vài ba người có chút tu vi, đang cố gắng tự cứu mình.

    Đáng tiếc bọn họ tự cứu không được, sự tình phát sinh quá đột ngột, bọn họ rơi xuống quá nhanh.

    Giờ khắc này, trong lòng du khách tràn đầy tuyệt vọng.

    Chẳng lẽ bọn họ thật sự sẽ chết sao, cái danh lam thắng cảnh này quản lý kiểu gì vậy, nguy hiểm như thế chứ!

    Nhưng mà, dù có mắng mỏ thế nào cũng vô ích.

    Lúc này, bất kể là du khách chưa bắt đầu leo ​​núi, hay là người ở nhóm thứ hai của Nhan Trinh đều không khỏi hoảng sợ, ai cũng không nghĩ tới trên cầu treo sẽ xảy ra tai nạn! Thậm chí có người nhắm mắt, không dám nhìn cảnh tượng thảm thương của toàn bộ du khách ngã xuống núi sau khi cây cầu treo bị đứt dây.

    Nhưng mãi cho đến khi thời gian trôi qua một phút, người dưới núi cũng không nghe thấy tiếng thân thể rơi xuống, bọn họ nghi hoặc mở to hai mắt, người trên núi cũng cảm giác được thời gian không sai biệt lắm, vì vậy chậm rãi mở mắt ra để kiểm tra tình hình,

    Sau khi nhìn rõ, họ lại kinh ngạc.

    Thì ra cây cầu treo cùng với những người bám vào cầu treo ngã xuống đều đứng vững vàng dưới chân núi, khi đáp xuống cũng không có một chút âm thanh nào.

    Hả?! Làm thế quái nào mà họ có thể xuống đó được?

    Những người sống sót sau thảm họa vẫn còn vẻ mặt hoảng loạn, phải mất một lúc họ mới có thể nói chuyện bình tĩnh dưới sự an ủi của người khác.

Hết chương 98.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 98

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên