Không Hẹn Mà Gặp – Chương 15 + 16.

 

Chương 15: Phiên ngoại 3

 

(3) Tay nghề nấu ăn của thầy Lục.

Khi còn độc thân Lục Tư Tề rất thích nấu ăn. Thời xưa các thánh nhân hay nói quân tử xa nhà bếp, nhưng Lục Tư Tề lại không muốn làm một quân tử như vậy. Xét cho cùng thì cậu là một giáo viên trẻ, một thanh niên ưu tú của chế độ xã hội chủ nghĩa, phương thức thư giản ít đến đáng thương của cậu chính là xuống bếp.

Món ruột của cậu là cá kho dưa chua. Cá phải mua ở chợ mới tươi ngon, cá cắt thành từng miếng, thịt cá trắng như tuyết, sáng lóng lánh, vừa nhìn là biết thịt rất chắc. Dưa chua thì được bà Nhậm Thúy Cần tự tay muối, độ chua vừa phải và còn rất thơm. Lấy mấy miếng xương cá hầm canh, nấu cho đến khi vị ngọt từ trong xương ra hết, hầm cho đến khi nước canh biến thành màu trắng sữa nhàn nhạt đẹp mắt rồi mới bỏ cá đã tẩm bột bắp và dưa chua vào, thêm ớt ngâm và gừng vào nấu sôi trên lửa lớn khoảng vài phút, sau đó cho thêm mầm đậu nành vào, vậy là được một nồi cá nấu dưa thơm lừng, chua chua cay cay cực kỳ ngon.

Món này được bác sĩ Phương thích vô cùng, vì bác sĩ Phương nhà chúng ta là người miền Nam, anh không biết ăn cay, có đi ăn lẩu cũng chỉ ăn được hai loại xen kẽ nhau là nước canh suông hoặc nước canh cà chua, ăn cay một chút thì khuôn mặt đẹp trai kia sẽ nổi lên rặng mây đỏ ngay, trông như mấy cô bé vậy. Mà món cá nấu dưa chua này thì lại khác, vị chua của dưa thấm vào thịt cá tươi ngon đã che bớt vị cay của ớt ngâm, chỉ the the chứ không cay lắm, có ăn nhiều cũng không đỏ mặt, còn có thể đổi khẩu vị một chút, tạo cảm giác ngon miệng hơn, bác sĩ Phương ăn thỏa thích vô cùng, ngay cả chóp mũi cũng rịn một tầng mồ hôi.

Ừm, cuộc sống thế này thật tốt. Bác sĩ Phương cam tâm tình nguyện dọn bàn rồi bê chén dĩa đi rửa.

(4) Một số ghi chép về vị con rể tự đưa đến cửa.

Đối với chuyện Phương Lê và Lục Tư Tề ở bên nhau, lúc đầu bà Nhậm Thúy Cần rất sốc, làm thế nào mà đứa con trai mình nuôi dưỡng bao năm nói cong là cong ngay vậy? Sau đó Lục Tư Tề nói cho bà biết là mình đã cong từ rất lâu rồi, bà Nhậm Thúy Cần tỏ vẻ trái tim nhỏ bé của mình chịu không nổi.

Phương Lê rất ngoan ngoãn, đầu tiên là học cách xoa bóp bằng tay, học các bài tập luyện phục hồi từ các bác sĩ trong khoa phục hồi chức năng để hỗ trợ ba Lục mau hồi phục chân hơn. Một tuần ba lần, anh kiên trì cùng tập luyện với ba Lục, dù cho công việc đó có buồn tẻ hay vất vả thế nào vẫn không bỏ cuộc, bình thường thì sau khi tan tầm anh sẽ ăn vội chén cơm rồi nhanh chóng đi lấy lòng ba vợ. Đối với bà Nhậm Thúy Cần thì đúng là gãi trúng chỗ ngứa, anh phổ cập cho bà một ít tri thức về dưỡng sinh và thường thức cuộc sống, ba người cùng nhau trò chuyện, cùng nhau luyện tập thể thao, dần dần anh cũng có cảm giác của một gia đình chân chính. Hai người cũng không quá bài xích mối quan hệ của anh và cậu.

Vậy nhưng bên phía ba Phương thì lại không được tốt lắm. Lúc trẻ ông đã nuôi thả con trai, chỉ quan tâm đến việc ăn chơi, về già lại sống cuộc sống vô ưu vô lo do con trai mình cung cấp. Nghe nói con trai mình vẫn cùng người đàn ông họ Lục kia ở bên nhau, ông cảm thấy mất mặt không chịu được, con trai mình ưu tú như thế mà, sao lại đui mù tìm đàn ông như vậy, hơn nữa lại vẫn là người đàn ông kia, những lời viết trong cuốn nhật ký lúc học cấp ba kia là do đứa bé ngoan viết ra à? Ba Phương tức giận đến mức trực tiếp hẹn gặp Lục Tư Tề luôn. Vừa thấy Lục Tư Tề ông đã quăng luôn cuốn nhật ký kia cho cậu, nói thẳng vào mặt cậu là cậu không xứng với tình cảm của Phương Lê, nói đồng tính luyến ái sẽ bị xã hội khinh thường, nói về sau chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức tăng lương của Phương Lê. Lục Tư Tề nhìn người đàn ông trong mắt chỉ có tiền này thở dài, nhưng cậu cũng không rảnh để đi bận tâm đến ông ta, mắt và tim cậu đã bị Phương Lê làm cho cảm động mất rồi. đó là Phương Lê của thời cấp ba, Phương Lê trầm mặc ít nói, Phương Lê rất ít khi cười, Phương Lê bị cậu lãng quên trong một góc nào đó, Lục Tư Tề lén chụp lại cuốn nhật ký rồi lật xem, như thể cậu đang cùng anh của thời niên thiếu ngây ngô khờ dại trải qua thời cấp ba, trường cấp ba trong mắt Phương Lê lại hiện lên một lần nữa.

Cuối cùng thì ba Phương cũng miễn cưỡng bỏ đi sau khi nghe Lục Tư Tề bảo đảm sẽ phụng dưỡng ông lúc về già, ông hận không thể vơ vét thêm nhiều thứ béo bở hơn từ trên người Lục Tư Tề và Phương Lê. Càng hận con trai mình hơn vì nó không biết sống đúng mực, không biết phấn đấu lại đi thích người đàn ông này bằng cả trái tim.

Nhưng cũng may mà cuộc sống của bác sĩ Phương và thầy giáo Lục vẫn bình thường không có xáo trộn gì, tháng ngày vẫn trôi về phía trước tựa nước sông êm đềm chảy xuôi vậy.

 

Hết chương 15.

 

 

Chương 16: Phiên ngoại 4

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

(5) Vội vàng.

Lớp 12 thường rất bận. Đúng như trong sách đã nói, ai cũng có một cây cây lựu ở tiểu học, một long não ở trường trung học và một cây ngô đồng nước Pháp ở trường đại học, ánh nắng ban mai mang theo chút hơi nóng xuyên qua những tán cây long não thật lớn, ánh nắng khiến khóe mắt Phương Lê có chút ướt khi anh đạp xe đến trường đi học, gió nhẹ thổi qua mái tóc đen của anh tạo thành một đường cong mềm mại.

Anh khóa kỹ xe rồi vội vàng chạy lên lầu, hôm nay anh ra khỏi nhà trễ hơn ngày thường 10 phút. Tối hôm qua Phương Cửu Lịch lại cùng mấy nhân viên tạp vụ ở công trường ông ta đang làm việc đi đánh bài, còn uống say khướt hôi hám vô cùng, sáng nay anh phải lấy quần áo ông đem đi ngâm, sau đó nấu cháo kê rồi cất vào hộp giữ nhiệt. Ừm, mặc dù anh thường xuyên tự mình nấu cháo để chuẩn bị cho bữa sáng, nhưng hình như kỹ thuật vẫn chưa được thành thạo lắm, lúc nào cháo cũng bị nhão nhọet.

Trong lớp, thời gian đọc bài buổi sáng đã bắt đầu, vậy nhưng thầy chủ nhiệm vẫn còn đi đi lại lại bên ngoài hành lang lớp học, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên xuất hiện bên cửa sổ khiến cho các bạn học ngồi cạnh cửa giật cả mình.

Thầy chủ nhiệm gọi Phương Lê đi học muộn lại: “Em sao vậy? Tháng này em đã đi học trễ lần thứ ba rồi.”

Phương Lê không muốn nói, không chỉ vì việc xấu trong nhà không nên nói với người ngoài, mà còn là lòng tự tôn của các nam sinh nữ sinh ở độ tuổi đó đều mắc phải, luôn có loại tâm lý cố gắng che đậy khuyết điểm và chỉ muốn mọi người thấy mình có một cuộc sống yên bình hạnh phúc mỹ mãn.

“Em đừng ỷ mình có thành tích học tập tốt là có thể lơ là thoải mái.” Thầy chủ nhiệm là giáo viên dạy ngữ văn, thành tích môn ngữ văn của Phương Lê cũng khá tốt nhưng rõ ràng là không bằng các môn khác ưu tú hơn, “Chép ‘Tỳ Bà Hành’ ba lần, sau khi chép xong thì mang lên nộp cho tôi. Lần sau đừng đến muộn nữa.” Vốn thầy chủ nhiệm định thao thao bất tuyệt một lúc nữa, nhưng thấy mình mắng Phương Lê như nước đổ đầu vịt, hàng mi dài xinh đẹp khẽ buông, che đi cảm xúc trong đôi mắt dưới cặp kính, đột nhiên ông chẳng còn hứng thú muốn nói thêm gì nữa, vội bảo anh đi vào lớp học.

Lúc Phương Lê bước vào lớp thì hầu hết các học sinh đều đang lớn tiếng ngân nga bài văn với giọng đọc thật mệt mỏi, trong khi thầy chủ nhiệm nói chuyện với Phương Lê thì Diêu Viễn nấp sau cuốn sách gặm bánh rán Sơn Đông, Phương Lê nhìn thấy cậu ta chấm miếng bánh vào tương ngọt màu trà rồi đưa lên miệng; Ngồi ở hàng ghế sau là “Đại Mã Hầu”, cậu ta kẹp đề toán dưới sách giáo khoa rồi vùi đầu ra sức chép, chép rất nhanh, còn thỉnh thoảng đưa mắt canh chừng thầy chủ nhiệm; Lúc đi ngang qua chỗ Lục Tư Tề ngồi, Phương Lê bước chậm lại, anh phát hiện Lục Tư Tề đã thay dầu gội mới, dù sao thì khi đi qua anh có thể ngửi được một mùi hương tươi mát rất dễ chịu, không những thế, giọng đọc diễn cảm của cậu nghe cũng rất êm tai.

Thời gian đọc bài buổi sáng kết thúc, Lục Tư Tề tươi cười đi thu bài tập, thu từng bài một. Đại Mã Hầu giữ bài của mình lại: “Còn có một bài nữa chưa xong, sẽ xong ngay lập tức!”

Tới chỗ Phương Lê, thấy anh đã lấy bài tập của mình ra từ sớm, Lục Tư Tề liếc mắt nhìn đáp án cuối cùng trong bài tập của Phương Lê, ừm, đáp án đó cũng giống mình, trong lòng cậu thả lỏng không ít, sau đó thuần thục gấp cuốn bài tập lại mang đi.

Đó là một buổi sáng bình thường của bác sĩ Phương và thầy giáo Lục lúc hai người còn học cấp ba, có ánh nắng mặt trời tươi đẹp ấm áp, có tiếng đọc bài lanh lảnh của đám học sinh, có bài tập về nhà làm không bao giờ hết…… Nhưng điều quan trọng nhất chính là có sự hiện diện của cả hai.

Nhiều năm sau, khi hai người đã ở bên nhau, có một lần Lục Tư Tề đã hỏi Phương Lê rằng: “Anh nói xem, nếu hồi cấp ba anh tỏ tình với em thì chúng ta có thể đến bên nhau được không?”

Phương Lê nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc lúc đó em sẽ không chú ý tới anh đâu.”

Lục Tư Tề có chút buồn cười nhéo nhéo mặt Phương Lê: “Khi đó thành tích học tập của anh ưu tú như vậy, lớn lên còn đẹp trai nữa, anh không biết mình đáng yêu cỡ nào đâu, nói không chừng em sẽ đồng ý đó!”

Vậy nhưng Phương Lê biết, nếu lúc đó cậu đồng ý thì tình cảm của bọn họ cũng không bền lâu được. Lúc đó hai người chưa sẵn sàng, cho dù bạn họ có dũng cảm ở bên nhau vẫn sẽ cô độc, có quá nhiều rào cản và thử thách đang chờ bọn họ vượt qua. Nhưng bây giờ thì lại khác, hai người đã sẵn sàng, hai người cũng thật sự yêu nhau, bây giờ họ có thể đối mặt với những điều còn chưa đến ở tương lai.

 

Toàn văn hoàn.

 

Không Hẹn Mà Gặp – Chương 15 + 16.

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2021

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên