Không Hẹn Mà Gặp – Chương 3 + 4.

 

Chương 3

 

Ca phẫu thuật diễn ra vào buổi trưa sáng ngày hôm sau, bà Nhậm Thúy Cần đã gởi cho cậu một tin nhắn nói ca phẫu thuật rất thành công. Lúc về Lục Tư Tề có gọi điện thoại qua, biết bác sĩ đã gắn ba cái đinh thép vào chân, vì chỗ bị gãy xương nằm giữa khớp đùi và xương chậu nên độ khó rất cao, nhưng Phương Lê là một bác sĩ giỏi, xử lý rất tốt, ba cậu cũng đã được sắp xếp vào phòng bệnh đặc biệt, chủ yếu là để cho mẹ cậu dễ dàng chăm sóc ba mình hơn.

“Dạ mẹ, con biết rồi, con sẽ cảm ơn anh ấy, chiều nay con còn có tiết dạy, buổi tối con sẽ đến thăm hai người.”

Sau khi tan học, Lục Tư Tề mua một ít xương ống, hầm một nồi canh thật đậm đặc, lại xào thêm một nồi thịt tẩm gia vị hương cá*, cuối cùng là xào một dĩa khoai tây thái sợi, nấu xong rồi đóng gói hết lại đưa đến bệnh viện.

 

*Gia vị hương cá (鱼香): Là một loại gia vị trong ẩm thực Trung Quốc, loại gia vị này thường chứa tỏi, hành lá, gừng, đường, muối, ớt….. Mặc dù nó có nghĩa đen là “hương cá” nhưng trong đó lại không chứa cá.

 

Nhìn qua tinh thần ba cậu cũng không tồi, ông vui vẻ uống canh, sau khi cơm nước xong, bà Nhậm Thúy Cần kéo Lục Tư Tề ra ban công để hỏi thăm về việc sửa xe và cảm ơn Phương Lê, chuyện nào Lục Tư Tề cũng đồng ý.

“Hôm nay mẹ ra ngoài mua trái cây, còn mua thêm một hộp bánh trung thu, đợi xíu nữa con mang tới tặng cho người ta.”

“Thôi mẹ ơi, hiện tại bệnh viện nào cũng đều liêm khiết hết, bác sĩ không nhận phong bì đâu, sao mình có thể làm như vậy được, mẹ yên tâm đi, con sẽ cảm ơn anh ấy sau, mẹ cứ thong thả, đừng lo lắng!” Lục Tư Tề nghe xong vội vàng từ chối.

Thấy con trai như vậy bà Nhậm Thúy Cần suy nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng đành phải từ bỏ, nhưng sau đó lại cảnh cáo con trai mình đừng có quên. Đợi Lục Tư Tề liên tục cam đoan rằng mình sẽ cảm ơn bác sĩ Phương thật đàng hoàng rồi mới chịu rời đi.

Văn phòng của Phương Lê nằm ở cuối lầu 3, đối diện dưới cửa sổ văn phòng bọn họ có một cây hạnh, có rất nhiều bệnh nhân được người nhà đưa đến đó tản bộ, ánh chiều tà lúc mặt trời lặn in dấu trên những chiếc lá bạch quả, như thể đang rót một lớp mật ong vàng óng lên từng chiếc lá trên cây vậy. Phương Lê đứng ở bên cửa sổ, gió từ điều hòa thổi ra khiến áo blouse trắng của anh khẽ bay bay, đột nhiên, anh thấy một bóng hình quen thuộc lướt qua đám đông tốp năm tốp ba đang tản bộ trên đường, cậu vội vàng xuyên qua vườn cây bạch quả chạy vào tòa nhà.

Cậu ấy muốn đi đâu? Phương Lê nghĩ.

Không lâu sau, anh nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng làm việc của mình.

“Bác sĩ Phương, chào anh.” Lục Tư Tề bước vào, cậu còn xách theo hai ly Starbucks, “Hôm nay vẫn chỉ có một mình anh à?”

Phương Lê có chút kinh ngạc, anh tháo mắt kính xuống, lấy một miếng vải nhung mềm trong hộp kính ra lau, “Bọn họ đi ăn cơm rồi.”

Lục Tư Tề cười nói: “Tôi không nên làm trễ giờ cơm của anh, đúng rồi, tôi có mua hai ly cà phê, mời anh uống. Tôi muốn cảm ơn anh về chuyện hôm nay.”

“Không có việc gì, đó là điều tôi nên làm mà.”

Lục Tư Tề lấy giúp cà phê ra cho anh, mở nắp rồi đặt tới trước mặt anh: “Cảm ơn anh, chờ ba tôi xuất viện sẽ mời anh ăn cơm, anh không được từ chối đâu đó!”

Phương Lê dừng lại một chút, tựa như đang nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ cậu nói vậy, một lát sau anh mới trả lời: “Được.”

Lục Tư Tề thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi,” Lục Tư Tề lấy di động ra, “Chúng ta thêm WeChat đi, hôm qua gặp nhưng vội quá nên tôi quên mất.”

Avata của Phương Lê là một con gấu nâu, trông rất đáng yêu, Lục Tư Tề mỉm cười, sau đó chuyển 2000 tệ qua cho anh.

“Cậu làm gì vậy?” Phương Lê lắp bắp kinh ngạc.

Lục Tư Tề vội vàng giải thích rằng đây là tiền bồi thường anh sửa xe ngày hôm qua.

“Không cần thật mà.” Phương Lê ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cậu, “Xe tôi đã được công ty bảo hiểm xử lý xong rồi, hơn nữa chuyện hôm qua tôi cũng có trách nhiệm.”

Nói thế nào cũng không nhận khoản tiền cậu mới chuyển kia.

Lục Tư Tề thấy thái độ của anh kiên quyết như vậy trông thật sự không giống đang khách khí, vì vậy cũng không kiên trì thêm nữa.

“Vậy tôi mời anh ăn cơm anh nhất định phải đến đó!” Nói xong còn  nghịch ngợm nháy mắt với Phương Lê.

 

Hết chương 3.

 

Chương 4

 

Một tháng qua quả thật là Lục Tư Tề rất bận, cậu đã đưa mẹ về chung cư của mình sống cùng, mỗi ngày còn phải đến bệnh viện thăm ba, còn có công việc nặng nề của lớp học sắp tốt nghiệp.

Cũng may là sau khi phẫu thuật xong ba cậu khôi phục khá nhanh, mấy tấm phim chụp gần đây đã không còn vấn đề gì lớn, cậu hỏi bác sĩ Phương và được nói là có thể xuất viện, nhưng với điều kiện là phải nằm tĩnh dưỡng khoảng hai tháng, không thể cử động được.

Ý của Lục Tư Tề là muốn ba đến nhà mình ở để cậu chăm sóc tốt hơn, vì dù  sao bà Nhậm Thúy Cần cũng đã lớn tuổi, chăm sóc ba cũng vất vả, nhưng bọn họ lại nói phiền phức quá nên vẫn kiên quyết về nhà.

Sau khi ba cậu xuất viện, Lục Tư Tề đã gọi điện hẹn bác sĩ Phương đi ăn cơm, nhưng có vẻ như bác sĩ Phương rất bận, thời gian rảnh của hai người luôn không trùng hợp.

Hôm nay Diêu Viễn – bạn tốt từ thời cấp ba gọi điện tới xin giúp cháu gái mình hai bộ đề thi tháng của trường trung học trọng điểm thành phố, hai người trò chuyện một lúc, Lục Tư Tề hỏi: “Cậu biết không? Gần đây tôi có gặp Phương Lê, đây là lần đầu tiên tôi gặp được anh ấy sau nhiều năm như vậy.”

Diêu Viễn tỏ vẻ không có gì khó hiểu cả, dù sao người ta cũng là học sinh ưu tú, học rất giỏi, đèn xanh trên mọi nẻo đường, gần đây còn được một bệnh viện lớn mời làm việc với mức lương rất cao.

Lục Tư Tề nghĩ những người ưu tú vẫn luôn mãi ưu tú, cho dù họ đang ở trong hoàn cảnh nào cũng ưu tú.

“Thật ra hồi cấp ta tôi vẫn muốn thi vào học viện y khoa, nhưng mà không đủ điểm mới chuyển qua sư phạm.”

Diêu Viễn nghe xong khịt mũi xem thường, “Thầy Lục của tôi ơi, đừng có nói ngài không đủ điểm, là do tầm mắt ngài quá cao, cứ khăng khăng muốn thi vào mấy trường đó mới không đậu.” Dừng lại một chút rồi cậu ta lại nói: “Nhưng mà quả thật là tôi không ngờ Phương Lê lại thi vào trường đại học y đó. Trước kia, vào năm lớp 11 lúc cậu còn chưa tới lớp chúng ta, khi lớp cũ họp lớp có làm một bảng lý tưởng dán lên tường, tôi nhớ rất rõ cậu ta viết công nghệ thông tin! Nhưng mà kệ đi, dù sao thì các cậu cũng tùy hứng mà!”

Lục Tư Tề cũng không để tâm lắm, buổi tối về nhà gởi tài liệu cho Diêu Viễn. Sau đó lại bắt đầu soạn bài chuẩn bị cho lớp học hôm sau, cuộc sống cứ diễn ra đơn giản vui vẻ như vậy. Chẳng qua, thỉnh thoảng có những lúc nghỉ ngơi sau giờ lên lớp cậu sẽ nghĩ đến Phương Lê, nghĩ đến đôi mắt đẹp của anh ấy, nghĩ đến bóng dáng anh đứng bên cửa sổ, thậm chí còn nhớ về những chuyện lúc còn học cấp ba trước kia, những kỷ niệm đó cứ xuất hiện trong đầu cậu mãi. Lúc đầu là phát vở, đó là khi cậu vừa chuyển tới lớp mới, vẫn còn chưa nhớ hết tất cả mọi người, cậu thấy có người đang ghé vào trên bàn nghỉ ngơi nên đã hỏi người đó bạn tên này ngồi ở đâu, bạn tên kia ngồi ở chỗ nào. Lục Tư Tề chỉ nhớ cậu nhóc kia rất kiên nhẫn chỉ cho cậu vị trí từng người trong lớp, thế nên lúc đó cậu đã rất có thiện cảm với Phương Lê, cũng nhờ vậy mà sau này cậu và các bạn cùng lớp mới đã dần dần quen thuộc với nhau hơn, nhưng độ thân thiết với Phương Lê thì cũng không có nhiều thay đổi. Còn có, điều khiến cậu nhớ tới hình như là hai người cùng một đội trong cuộc thi chạy tiếp sức lúc trường có đại hội thể thao, sau đó bọn họ còn thi đấu cùng nhau. Còn có…… Ủa, mình làm sao vậy, nghĩ toàn mấy chuyện gì đâu không, Lục Tư Tề vội vàng kéo suy nghĩ của mình lại.

Lúc cậu hẹn được Phương Lê đã là cuối tháng mười, hẹn đến một quán lẩu ở trung tâm thành phố, chỗ này Lục Tư Tề đã ăn qua mấy lần, hương vị lẩu ở đó rất ngon, khung cảnh bên trong cũng rất đẹp, nước lẩu ở đây cũng rất chính tông.

Ngày đó Phương Lê mặc một chiếc áo len màu tro, bên ngoài khoác thêm chiếc áo gió màu đen, trông bờ vai anh thật rộng, chân cũng thật dài, khiến cho mấy em gái phục vụ trong quán cứ nhìn mãi.

Lục Tư Tề cười nói: “Sao cởi áo blouse ra lại cảm giác anh càng đẹp trai hơn thế! Gần đây đang bận chuyện gì sao? Bác sĩ các anh cứu giúp người bệnh nhưng cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ, quả thực là bác sĩ các anh bận hơn thầy giáo như tôi nhiều.”

Phương Lê trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói, “Xin lỗi, không phải bận việc ở bệnh viện, hai tuần nay tôi bị chủ nhiệm lôi kéo muốn làm mai bạn gái cho tôi, tôi lại không thể chối từ được.”

Lục Tư Tề nghe xong, trong lòng bỗng có cảm giác không thể diễn tả bằng lời được.

 

Hết chương 4.

 

Không Hẹn Mà Gặp – Chương 3 + 4.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên