Không Hẹn Mà Gặp – Chương 7 + 8.

 

Chương 7

 

Lục Tư Tề vẫn còn kinh ngạc khi gặp Phương Lê trong tình huống như vậy, sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi lại có một loại cảm giác vui vẻ nói không nên lời, giống như suốt thời gian qua bạn ngày nhớ đêm mong một điều gì đó, rồi giờ điều đó lại xuất hiện ở một nơi không thể ngờ đến vậy. Niềm vui thầm kín đó vẫn cứ kéo dài mãi cho tới khi đến được công viên rồi mà khóe miệng Lục Tư Tề vẫn chưa hạ xuống được.

Tới công viên, bọn nhỏ vui vẻ thả lỏng nghỉ ngơi ở đình nghỉ mát gần cổng, tụi nó ríu ra ríu rít như những chú chim non vui vẻ trong vườn hoa vào mỗi buổi sớm mai.

Lục Tư Tề gọi mấy đứa nhóc vừa rồi ngồi xe cậu và Phương Lê tới hỏi: “Hôm nay bố mẹ các em cũng không đến đón các em à?”

Bọn nhóc có chút ngượng ngùng gật gật đầu, thỉnh thoảng lại bật ra vài từ “Dạ.” “Vâng.” “Vâng ạ.”

Lục Tư Tề cười xoa xoa đầu một cậu nhóc đứng trước mặt, ý bảo bọn nhóc đừng lo lắng, cứ thả lỏng thoải mái vui chơi đi, giờ thì đến chỗ đình hóng gió để đồ trước, bọn nhóc như những chú chim sẻ nhỏ nhanh chóng chạy đi. Thầy Lục thật tốt, thầy Cao, cô Hứa, thầy Tiền ai cũng không sánh được với thầy, bọn nhóc thầm nghĩ như vậy.

Tháng 11, tiết trời cuối thu đã se se lạnh. Công viên này Phương Lê cũng mới đến lần đầu tiên. Anh cũng mới trở lại thành phố này không lâu lắm, đối với anh thì tất cả mọi thứ xung quanh đều có cảm giác vừa lạ lại vừa quen. Anh có thể cẩn thận tỉ mỉ nhớ lại mảnh đất này ngày xưa là như thế nào, cũng có thể xuyên qua những tòa kiến trúc đã thay đổi hiện đại như bây giờ để đoán những gì đã trải qua trong những năm đó. Nhưng mà, người đàn ông đang chậm rãi đi về phía anh ở cách đó không xa hình như không có gì thay đổi. Anh nhớ, vào năm lớp 10, lúc tan học sau tiết tự học buổi tối anh bị mấy tên lưu manh cuối cấp chặn đường, ngay lúc đó mắt kính của anh bị rơi trên mặt đất vỡ mất tròng kính, nút áo đồng phục cũng bị kéo đứt, đám lưu manh lấy hết tiền trên người mình anh cũng vẫn im lặng không lên tiếng, lúc đang định vung nắm đấm lên đánh lại thì thấy một thiếu niên không biết đã chạy đến từ lúc nào, cậu nhóc đó giơ di động lên, cực kỳ bình tĩnh nói với đám lưu manh kia là mình đã báo cảnh sát rồi, thức thời thì mau chạy cho nhanh đi. Rõ ràng là bản thân khẩn trương đến nỗi lưng áo cũng ướt đẫm mồ hôi, vậy mà vẻ mặt vẫn thản nhiên uy hiếp người ta như vậy. Cuối cùng, tiếng còi cảnh sát cũng truyền đến từ nơi cách đó không xa, bọn lưu manh hậm hực buông vài câu chửi bới rồi bỏ chạy, Lục Tư Tề cũng cong lưng xìu xuống như một quả bóng cao su, trong miệng còn lẩm bẩm một câu ‘Làm tôi sợ muốn chết’, ‘Cậu không sao chứ?’  Phương Lê nghĩ, mấy người thẳng thắn thành khẩn thiện lương sẽ đặt bản thân mình vào một tình huống nguy hiểm không lường trước được như vậy à? Cậu ấy có ngốc không? Sau khi về đến nhà, thậm chí anh còn tìm thấy một sấp tiền trong cặp mình, cậu ấy đã bỏ vào sao? Kể từ ngày đó, Lục Tư Tề như ánh trăng đêm nọ chầm chậm nhè nhẹ tràn vào trái tim anh.

Mười năm trôi qua, Lục Tư Tề không có gì thay đổi thì sao anh có thể thay đổi được.

Chỉ một chút xuất thần, Lục Tư Tề đã đến bên cửa sổ xe anh gõ gõ, cậu chào hỏi. “Vừa rồi đã làm phiền anh rồi, hôm nay anh có phải đi làm không?” Dừng một chút rồi cậu lại hỏi tiếp: “Hay chủ nhiệm của anh có sắp xếp cho anh làm gì đó không?”

Anh cười khẽ, nói: “Không có, hôm nay tôi được nghỉ.”

“Ừ, vậy anh có muốn ……” Vốn Lục Tư Tề định nói ‘Vậy anh có muốn đi trước làm việc riêng của mình không’.

Nhưng Phương Lê đã nhanh chóng tiếp lời: “Được, tôi chưa vào công viên này lần nào, vậy giờ cứ đi dạo trước đã.” Thấy vẻ mặt khó tin của Lục Tư Tề, anh lại nghiêm túc giải thích: “Tôi cũng là bác sĩ, ở đây nhiều học sinh như vậy có thêm tôi nữa sẽ an toàn hơn một chút.”

Lục Tư Tề chớp chớp mắt: “Vậy cùng nhau đi, Phương Lê, nhưng lát nữa vẫn phải làm phiền anh đưa mấy nhóc kia trở về.”

“Không thành vấn đề.”

Lục Tư Tề mỉm cười xoay người, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác vui vẻ nói không nên lời.

Chà, bầu trời tháng 11 xanh thật đó!

 

Hết chương 7.

 

Chương 8

 

Các bạn nhỏ rất hào hứng với những hoạt động dã ngoại ở công viên này. Tốp năm tốp ba kéo thảm vải dã ngoại ra trải lên mặt cỏ, đặt xí muội, hạt dưa và một vài món ăn vặt linh tinh khác lên trên. Lục Tư Tề cũng gọi điện đặt hai phần sushi để giữa trưa họ giao đến, sau đó cầm mấy con diều đến chỗ mấy bạn học nhỏ: “Có ai muốn thả diều không?” Đám nhóc nhanh chóng xúm lại chọn diều, không bao lâu sau mấy con diều đã nhanh chóng được chọn hết. Lục Tư Tề nhìn mấy đứa trẻ hoạt bát rất giống hai người bọn họ lúc nhỏ, cậu cười thầm. Sau đó lại ngồi xổm xuống chọn một chai sữa bước đến chỗ Phương Lê đưa cho anh. Thời tiết tháng 11 có chút se se lạnh, gió nhè nhẹ thổi vui đùa trên tóc cậu, khiến mái tóc mềm mại hơi rối.

“Hôm nay cảm ơn anh.” Lục Tư Tề chân thành nói.

“Không có gì.”

Lục Tư Tề cười huých huých vai Phương Lê: “Không ngờ anh lại là cậu của Quý Phương Chu, đứa nhỏ này cực kỳ thông minh, ừm, hình như rất giống anh hồi cấp ba, nhưng mà cậu nhóc đó hoạt bát hơn anh rất nhiều!”

Phương Lê rất vui vì cậu vẫn nhớ bộ dáng anh lúc học cấp ba là như thế nào, mặc dù những năm đó anh trầm mặc ít lời, rất ít khi mở miệng nói cười gì như một con mọt sách, vậy mà cậu ấy vẫn nhớ tới mình. “Phương Chu là con trai của chị gái tôi, bây giờ đang sống tạm ở nhà tôi.”

“Ừ.” Lục Tư Tề có vẻ mệt, cậu cũng đến chỗ lớp trưởng lấy một tấm thảm dã ngoại đến trải lên mặt cỏ, lúc đang muốn tìm vật gì đó chặn tấm vải lại thì thấy Phương Lê cầm trong tay bốn cục đá đi tới, hơn nữa còn cẩn thận chặn vào bốn góc thảm.

Hai người cũng ngồi xuống giống như mấy đứa nhỏ xung quanh.

“Đúng rồi, chú cũng đã xuất viện gần một tháng, cũng nên đến bệnh viện chụp phim kiểm tra lại lần nữa.” Phương Lê nói.

“Ừ.” Lục Tư Tề nói: “Tuần tới tôi sẽ đến đưa ba đi tái khám.”

“Vậy cậu nhớ nói trước với tôi một tiếng, để tôi xem thời gian có phù hợp không.”

Nghe vậy, khóe môi Lục Tư Tề lại giương lên: “Ba tôi đã xuất viện rồi mà còn làm phiền anh nữa.”

“Tôi…… Tôi đối với tình huống của chú nắm khá rõ, đến lúc đó khám lại cũng tiện hơn.”

“Anh như vậy làm tôi ngại quá.” Thấy bộ dáng Phương Lê vừa khẩn trương lại vừa để lộ ra chút xấu hổ, cậu nhanh chóng nói: “Vậy đến lúc đó tôi sẽ gọi cho anh, lại phải làm phiền anh nữa rồi!”

Phương Lê thở phào nhẹ nhõm, sau khi nghe được câu trả lời, đôi mắt đẹp của anh hơi nheo lại. Đối với những người hoặc việc không liên quan đến Lục Tư Tề thì từ trước đến nay anh không bao giờ để bụng hoặc rất tự tin, nhưng đối với những chuyện liên quan đến Lục Tư Tề, liên quan đến chàng trai tốt bụng anh đã gặp năm mười sáu tuổi đó thì lại khác, dù đã nhiều năm trôi qua, dù anh cũng đã khôn lớn trưởng thành, nhưng anh vẫn cứ có cảm giác thấp thỏm bất an không thể khống chế, không thể nói nên lời như trước. Lúc nãy anh mới chủ động mời nhưng không bị từ chối, giờ phút này anh thỏa mãn như sư tử vừa mới giành được lãnh địa của mình, vừa lười biếng vừa âm thầm vui vẻ, anh kiêu ngạo mong chờ vào tương lai.

Bọn nhóc ồn ào nhốn nháo thả diều một hồi, đám con trai không có kiên nhẫn, thu diều về để đi lên phía trước “Khám phá ” những chỗ khác.

“Thả diều không?” Lục Tư Tề vỗ vỗ quần đứng lên. “Đi thôi, khó có lúc được đến đây, thử một chút đi, cũng mười mấy năm rồi tôi không chơi.”

Phương Lê và Lục Tư Tề đi lấy diều, đó là một con diều hình đèn lồng có màu sắc rực rỡ, đỏ, cam, vàng, màu nào cũng có, ở đuôi còn được đính một hàng tua rua màu vàng rũ xuống.

Phương Lê xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cơ bắp cánh tay rắn chắc, vừa kéo vừa rút dây, thỉnh thoảng cũng phải thả lỏng dây ra một chút, giữa những động tác đó cánh tay rắn chắc của anh mơ hồ nổi lên một chút gân xanh, màu da của anh rất đẹp, trông vừa khỏe mạnh vừa đẹp lại vừa gợi cảm. Lục Tư Tề âm thầm cảm thán, vốn tưởng Phương Lê là loại người nho nhã yếu ớt không có cơ bắp, không ngờ anh cũng là kiểu người mặc đồ vào thì thấy gầy nhưng khi cởi đồ ra lại toàn cơ bắp.

Thả diều một lát rồi vận động thêm một chút, Lục Tư Tề cảm thấy cơ thể mình đã ấm hẳn lên, trên lưng cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, quay đầu lại nhìn Phương Lê đang đứng bên cạnh thu dây diều lại, thấy gương mặt anh hồng hồng, bỗng cậu có loại cảm giác thật khó tả…… Ừm…… Có nên gọi là mê người không?

Công viên này mới mở, gần đây cũng không có khu dân cư nào, vậy nên ban ngày ở đây có rất ít người tới, công viên to như vậy nhưng chỉ có tiếng cười của bọn nhỏ tràn ngập khắp nơi, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của đám nhóc đó, bọn nó tụ tập tốp năm tốp ba, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc nằm hoặc chạy, chơi đủ trò, thật náo nhiệt. Lục Tư Tề và Phương Lê lại một lần nữa ngồi xuống và tiếp tục nói chuyện phiếm.

“Thầy Lục, đúng là mọi người đang ở đây thật!” Cách đó không xa có giọng nói của một cô gái trẻ truyền tới.

Là cô Hứa của lớp 9.

 

Hết chương 8.

 

Không Hẹn Mà Gặp – Chương 7 + 8.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên