Liên Hôn – Chương 6.

 

Chương 6

 

Sinh nhật ba Tống Hoa, Tần Tri Tùng và Tống Hoa cùng nhau về nhà tham gia bữa tiệc.

Lần đó Tống Hoa cũng không cho Tần Tri Tùng một câu trả lời khẳng định, anh chỉ nói mình phải suy nghĩ thêm.

Nhưng Tần Tri Tùng lại cảm thấy rất vui, không bị từ chối trực tiếp đã làm hắn cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Tham gia bữa tiệc sinh nhật hôm nay còn có rất nhiều thành viên của gia tộc khác.

Tần Tri Tùng và Tống Hòe em trai của Tống Hoa đứng cùng một chỗ, còn Tống Hoa thì đi chiêu đãi khách khứa, Tống Hòe lười biếng trốn bên cạnh Tần Tri Tùng, cậu nói muốn hỏi Tần Tri Tùng về một số vấn đề kinh doanh, học hỏi kinh nghiệm.

Tống Hoa đứng cách đó không xa, đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp. Thỉnh thoảng Tần Tri Tùng lại liếc mắt nhìn về phía bọn họ.

Sau khi thấy hắn cứ nhìn hoài, Tống Hòe theo bản năng cũng nhìn theo.

“Tần ca, anh nhìn gì đó?” Tống Hòe quay đầu qua nhìn thử, sau đó chợt hiểu ra, cậu còn tốt bụng an ủi Tần Tri Tùng, “Tần ca, anh đừng lo lắng, là chị ấy đơn phương thích anh em chứ anh em không thích chị ấy đâu.”

Vốn dĩ Tần Tri Tùng không biết đó là tình địch, hắn chỉ muốn nhìn Tống Hoa xem anh ở đâu và đang làm gì, nghe thấy thế trong lòng bỗng cảm thấy thật nguy cơ. “Cô ta thích Tống Hoa?”

Tống Hòe thế mới biết mình đã lắm miệng nhiều lời rồi. “Tần ca, anh của em không thích chị ấy.”

Vẻ mặt Tần Tri Tùng bỗng xuất hiện vài phần căng thẳng.

Tống Hòe thấy biểu tình của hắn như vậy có chút sững sờ, vì vậy mới nói: “Tần ca, hay là anh đi tìm anh của em đi, em ở đây không có việc gì đâu.” Cậu cho rằng Tần Tri Tùng không đi là vì mình nói có việc muốn hỏi hắn.

Kết quả Tần Tri Tùng nói: “Tôi sợ anh của cậu không vui.”

Tống Hòe có chút bất ngờ khi nghe hắn nói như vậy.

Cậu cảm thấy anh trai mình thật khó tính mà, nhưng một người nhìn  lãnh khốc như Tần Tri Tùng lại không trị được anh của mình à?

Tống Hòe do dự hỏi: “Tần ca, có phải anh của em bắt nạt anh không?” Trong giọng nói của cậu còn mang theo sự đồng cảm, như thể bản thân cậu cũng bị.

“Không có.” Tần Tri Tùng phủ nhận, “Anh ấy không hề bắt nạt tôi.”

Trong lòng Tống Hòe tràn ngập đồng tình với Tần Tri Tùng, cậu nhớ khi mình còn nhỏ, lúc được ba mẹ hỏi cậu cũng sẽ nói: “Không có, anh đâu có bắt nạt con.”

Nhưng sự thật là có đó.

Tống Hoa bưng chén rượu chạm ly với người đối diện, anh cười nói vài câu rồi bước về phía hai người Tần Tri Tùng và Tống Hòe.

“Có học được gì không?” Tống Hoa hỏi Tống Hòe.

Tống Hòe gật gật đầu, “Có có.”

Tống Hoa biết Tống Hòe chỉ là muốn thân cận với Tần Tri Tùng, vậy nên anh cũng không hỏi thêm gì nữa.

Tần Tri Tùng chờ mong Tống Hoa sẽ nói với mình mấy câu, vậy nhưng anh hỏi Tống Hòe xong thì không nói thêm gì nữa, điều đó khiến hắn cảm thấy thật phiền muộn.

Tống Hoa nhận thấy cảm xúc của hắn không đúng, anh nhịn cười.

Tần Tri Tùng không để ý nhưng Tống Hòe thì lại nhìn thấy.

Tống Hòe nghĩ, quả nhiên là anh cả vẫn luôn bắt nạt Tần ca. Cậu nghĩ như vậy nên muốn làm gì đó để Tống Hoa phải đau lòng vì Tần Tri Tùng.

“Anh, lúc nãy anh nói chuyện với cô Lý, Tần ca ghen.” Đột nhiên Tống Hòe nói, “Tần ca sợ anh giận nên đã không dám đi qua.”

Lời này vừa nói ra giống như Tần Tri Tùng là cô vợ nhỏ bị quản nghiêm vậy, Tống Hòe biết mình nói như vậy không thích hợp lắm, nhưng mà cậu nghĩ, chỉ cần làm cho Tống Hoa mềm lòng là được rồi, quan tâm đến hình tượng làm cái gì.

Mà Tần Tri Tùng quả thật cũng không thèm để ý đến việc mình bị nói như vậy, nghe Tống Hòe nói thế hắn còn vô cùng nghiêm túc nhìn Tống Hoa.

Lần này thì Tống Hoa thật sự không nhịn cười được nữa, “Hai người phối hợp tốt quá ha.”

Tống Hòe không dám nói gì thêm nữa.

Tần Tri Tùng lại chủ động hỏi: “Anh có thể dẫn tôi đi dạo một vòng không?”

Hắn đã tới Tống gia vài lần, nhưng lần nào đến cũng rời đi rất nhanh, vẫn chưa tham quan qua lần nào.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Vậy nhưng Tống Hoa lại cố ý nói trước: “Tiểu Hòe có thể mang cậu đi dạo.”

“Nhưng tôi chỉ muốn anh dẫn tôi đi xem xung quanh,” Tần Tri Tùng vội vàng nói, “Tôi có thể đến xem phòng ngủ của anh không?”

Tống Hoa giả bộ do dự một chút.

Tần Tri Tùng vội thấp giọng thỉnh cầu, “Anh dẫn tôi đi đi.”

Sau đó, Tống Hoa làm như không tình không nguyện mà dẫn hắn đi tham quan xung quanh.

Tần Tri Tùng được như ý nguyện vào được phòng ngủ của Tống Hoa. Hắn có cảm giác thật kỳ diệu, đây là nơi anh ấy đã từng sống trước đây.

Nhưng Tống Hoa lại bỗng nhiên nói: “Tôi đã từng ở trên chiếc giường này nghĩ về cậu và tự an ủi.”

Tần Tri Tùng cảm thấy Tống Hoa đang cố ý giày vò mình. “Anh luôn nói cho tôi biết những điều như thế này,” hắn nói, “Luôn nhắc cho tôi nhớ mình đã bỏ lỡ những gì.”

“Đúng vậy.” Tống Hoa mỉm cười đồng ý.

Anh bước đến bên cửa sổ, ngồi lên bậu cửa sổ nhìn xuống dưới sân. Ở sân sau có một chú chó trắng đang nằm phơi mình trên bãi cỏ.

Tần Tri Tùng đi đến bên cạnh anh.

Tống Hoa nhìn chú chó trắng dưới sân nhà còn Tần Tri Tùng thì lại nhìn anh.

“Trước kia tôi thật ngu ngốc.” Tần Tri Tùng nói.

Tống Hoa đồng ý gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Tần Tri Tùng lặng lẽ đến gần anh hơn chút nữa. Tống Hoa cũng không né tránh.

Tần Tri Tùng lại tới gần thêm nữa.

Tống Hoa quay đầu lại nhìn hắn, “Cậu muốn làm gì.”

Tần Tri Tùng không rõ thái độ của Tống Hoa thế nào, vậy nên hắn cũng không nghĩ phải cẩn thận tìm hiểu.

Lúc trước hắn không biết Tống Hoa thích hắn, bây giờ hắn cũng không biết Tống Hoa vẫn thích hắn như cũ, hắn càng không biết lúc này Tống Hoa cũng không tính cự tuyệt hành động tiếp theo của hắn.

Nhưng mà lúc này thái độ của hắn có chút cứng rắn.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ càng ngày càng gần, khoảng cách giữa môi và môi chỉ còn lại một chút.

Vậy nhưng Tần Tri Tùng lại dừng vào đúng lúc này, hắn do dự. Hắn không muốn cưỡng ép Tống Hoa, hắn dùng thời gian tạm dừng này để thử thăm dò thái độ của anh.

Tống Hoa lại nói: “Tri Tùng, cậu chậm chạp quá.” Nói xong liền nắm lấy cổ áo Tần Tri Tùng, chạm môi mình lên môi hắn.

Chiếc giường kia giờ thật có ích, lúc trước Tống Hoa từng nằm trên đó nghĩ đến Tần Tri Tùng rồi tự an ủi, nhưng bây giờ cũng tại chiếc giường này anh hiện thực hóa giấc mộng của mình.

Tống Hoa quan tâm hắn, nghĩ mình không cần cưỡng ép Tần Tri Tùng ở bên dưới, vậy nên anh đứng dậy đổi vị trí với hắn.

Trước giờ Tần Tri Tùng chưa bao giờ hiểu Tống Hoa, bị anh buông ra hắn chỉ cảm thấy thật mất mát. “Anh đã không còn thích tôi nữa sao?” Tần Tri Tùng hỏi. Hỏi xong lại tự đề nghị, “Dáng người của tôi đẹp như vậy anh cũng không muốn tôi à?”

Tống Hoa cảm thấy hắn ngốc đến đần độn.

“Trước giờ cậu làm ăn không bị thua lỗ à?” Tống Hoa hỏi trước, sau đó lại nhéo nhéo cơ ngực Tần Tri Tùng, nói: “Quả thật dáng người không tồi.”

Lúc hắn bị Tần Tri Tùng đè ở dưới thân vẫn còn đang suy nghĩ, “Tống Hoa, anh đừng có ly hôn.”

Tống Hoa buồn cười, nói: “Không ly hôn, đồ ngốc.”

Khi Tống Hòe gặp lại hai người lần nữa thì hai người đã thay quần áo mới.

Nhất thời cậu không phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi: “Sao hai người lại thay quần áo vậy?” Sau đó nhanh chóng nhìn thấy vệt đỏ trên cổ Tần Tri Tùng, cổ áo chỉ che được một nửa, nửa còn lại lộ ở bên ngoài cực kỳ bắt mắt.

Cậu càng thêm khẳng định trong cuộc hôn nhân này Tần Tri Tùng bị anh mình bắt nạt thảm.

Vậy nhưng bản thân Tần Tri Tùng thì lại một bộ hạnh phúc dạt dào.

Tống Hòe thở dài. “Mình thật là nhọc lòng mà.” Cậu thầm nghĩ.

 

Hoàn.

Liên Hôn – Chương 6.

Ngày đăng: 11 Tháng tám, 2021

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên