Nắng Ấm Ngày Đông – Chương 1

Chương 1:

 

“Hắt xì!” Văn Tiểu Sơ hắt hơi một cái thật mạnh, lại bị Kỳ Khả Thu ghét bỏ lấy bịch khăn giấy ra đập lên người cậu.

Gần đây cậu bị cảm lạnh, lúc hắt xì mũi có hơi đau, cậu sờ sờ cái mũi đỏ bừng, nhe răng trợn mắt nhìn vào gương, cố gắng nhìn xem rốt cuộc thì trong khoang mũi mình có thứ gì, nhưng cuối cùng vẫn vô ích.

Vấn đề này không lớn cũng không nhỏ, không gây chết người, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, vừa lúc hôm nay là chủ nhật, Văn Tiểu Sơ bị cấp trên tạm thời gọi đến công ty để sửa lại hạng mục dự án, mãi đến trưa mới được cho về, cậu buồn bực chán nản đi dạo dọc theo con phố, tình cờ đi ngang qua bệnh viện nên quyết định vào khám luôn.

Cô y tá nhỏ ở bàn tư vấn đội chiếc mũ y tá màu hồng trắng, giọng nói rất ngọt ngào, lúc cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, cô bảo cậu lên tầng ba tìm bác sĩ Giang ở khoa tai mũi họng.

Hôm nay Văn Tiểu Sơ thật may mắn khi bệnh viện không có nhiều bệnh nhân lắm, thế nên cậu chỉ phải đợi một chút rồi được gọi vào khám ngay.

Bác sĩ không đeo khẩu trang, đang cúi đầu viết bệnh án, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Văn Tiểu Sơ một chút rồi chỉ vào ghế, nói: “Ngồi xuống đi.”

Văn Tiểu Sơ mở to hai mắt nhìn, cảm thấy mặt mình đang dần nóng lên, có lẽ là đỏ mặt, hình như mũi cũng bị nghẹt.

Vị bác sĩ trẻ trước mặt rất đẹp trai, đôi mắt to và rất có thần, đuôi mắt cũng dài và hẹp, đây đúng là hình dáng đôi mắt mà cậu yêu thích. Người nọ mặc một chiếc áo blouse trắng gọn gàng và một chiếc áo len cashmere mềm mại, cổ áo hở để lộ xương quai xanh xinh đẹp, nhìn anh càng thêm gợi cảm. Không những có ngoại hình hoàn hảo mà thái độ cũng rất dịu dàng, lúc anh nhìn cậu còn mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười đó ấm áp như ánh nắng giữa ngày đông.

Thấy anh còn đang viết hồ sơ bệnh án, Văn Tiểu Sơ vươn cổ nhìn bảng tên trên ngực áo anh – Giang Chấn.

Đúng là một cái tên hay, Văn Tiểu Sơ thầm ngưỡng mộ trong lòng, mặc dù cậu cũng không thể giải thích được nó hay ở chỗ nào, nhưng sau đó cậu lại âm thầm thở dài trong lòng, hôm nay cậu đến khám mũi, một bộ phận chả có chỗ nào đẹp, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu, cậu cảm thấy thứ đẹp nhất trên cơ thể mình chính là những ngón tay, vậy nên cứ dứt khoát nói tay mình có vấn đề gì đó để bác sĩ nhìn xem thế nào cho rồi.

Nhưng đây là khoa tai mũi họng, vậy nên cậu đã nhanh chóng từ bỏ ý định ngu ngốc đó của mình.

Giang Chấn viết xong bệnh án trong tay, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Văn Tiểu Sơ quấn trong chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thật dày, hai hàng chân mày hơi nhíu lại, cũng không biết đang lo lắng cái gì.

Anh đặt bút xuống, hỏi: “Cậu thấy khó chịu ở đâu?”

Văn Tiểu Sơ định thần lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của bác sĩ không chịu rời mắt, sau đó chỉ chỉ vào mũi mình, nói: “Mũi có chút đau, hình như có gì ở trong đó.” Cậu đưa ngón tay ra ấn ấn vào chóp mũi, “Bình thường không đau, dùng tay ấn mạnh mới cảm nhận được.” Cậu nhéo nhéo mũi mình thành mũi heo luôn, “Chỉ đau khi làm vậy thôi, nhưng cũng không đau nhiều lắm.” Cậu nhìn vẻ mặt bác sĩ có chút kỳ quái nên đã nhanh chóng an ủi anh.

Giang Chấn còn chưa kịp nói gì thì cậu đã nhìn thấy hình ảnh mình trong chiếc gương bên cạnh, nói: “Đại khái là lúc nào tôi biến thành heo như vậy mới cảm thấy đau. Cổ họng tôi cũng có chút đau, nhưng mà tự tôi cũng biết nguyên nhân vì sao, là do tôi bị cảm.”

 “……” Khóe miệng bác sĩ Giang giật giật, chuẩn bị kiểm tra cho cậu, “Há miệng ra.”

“Hả? Miệng?” Văn Tiểu Sơ sửng sốt, “Không phải là nên banh mũi ra xem thử sao?”

“Không phải mũi cậu to à?” Giang Chấn buồn cười, “Để tôi xem cổ họng của cậu trước đã.”

Tiểu Sơ nghe xong, ngẫm nghĩ một lát, dè dặt mở miệng, cố gắng há làm sao cho miệng thật đẹp.

“…Mở miệng lớn một chút.” Giang Chấn nâng cằm cậu lên.

“A……” Văn Tiểu Sơ há to miệng.

Giang Chấn nhìn đi nhìn lại miệng cậu mấy lần.

Văn Tiểu Sơ có chút hối hận, đáng ra sáng nay mình không nên ăn bánh bao thịt bò, không biết lúc vệ sinh cậu đã đánh răng kỹ chưa, nếu biết như thế này thì cậu đã mua cái tăm xỉa răng rồi, cơ hội lúc nào cũng dành cho những người có chuẩn bị, ít nhất cậu cũng nên nhai hai miếng kẹo cao su trước khi vào khám, để có thể biến mình thành một cậu trai ngọt ngào với hơi thở thơm mát, lưu lại ấn tượng thật tốt cho anh bác sĩ đẹp trai.

“Bị viêm một chút, để tôi kê kháng sinh cho cậu dùng trước, nếu không đỡ thì nhất định phải đến bệnh viện truyền nước, được chứ?”

“Ồ…… Truyền dịch ở đâu? Tôi có thể ngồi bên cạnh anh được không?”

Từ nhỏ đến lớn Văn Tiểu Sơ chưa từng bị bệnh nặng, cũng hiếm khi đến bệnh viện, cậu nghĩ, bệnh nhân của khoa tai mũi họng có thể ngồi ở trong phòng khám để bác sĩ Giang giúp mình truyền dịch thì tốt biết mấy.

“…… Tất nhiên là không. Nếu đông người quá không còn chỗ trống thì có thể cậu phải ngồi ở ngoài hành lang và tự mình cầm bình dịch. Hơn nữa, cũng không phải ngày nào tôi cũng ngồi trong phòng khám.” Giang Chấn vỗ vỗ cậu, ra hiệu cho cậu ngồi xuống cạnh một dụng cụ kỳ lạ bên cạnh.

Lần đầu tiên Văn Tiểu Sơ bị banh mũi ra nhìn, cậu cảm thấy rất khó chịu, nhưng khó chịu về mặt thể chất còn không bằng nỗi buồn trong lòng, cái mũi cậu bị tuồn vô một cái ống thật dài, có thể tưởng tượng được nó sẽ trở nên xấu xí đến mức nào. Dù Bác sĩ Giang có nhìn thấy chúng sinh muôn loài và cũng không quan tâm đến bộ dạng buồn cười của mình, nhưng cậu vẫn hy vọng ít nhất mình cũng thể hiện được hình tượng của một người bình thường.

May mắn thay, quá trình khám bệnh đã nhanh chóng kết thúc, vấn đề cũng không phải là dấu hiệu bệnh tật gì nghiêm trọng, cậu được bác sĩ Giang kê cho tuýt thuốc mỡ và yêu cầu cậu bôi thuốc đúng giờ, còn phải chườm nóng theo chỉ định của bác sĩ, cậu ngoan ngoãn đồng ý.

“Cậu vẫn còn cảm lạnh, có hơi sốt, nhớ uống nhiều nước, ăn thanh đạm một chút, ít ăn cay, có hút thuốc hay uống rượu gì không?” Giang Chấn cúi đầu viết đơn thuốc.

“Tôi không hút thuốc cũng không uống rượu, thói quen sinh hoạt rất tốt. Nhưng nếu buổi tối có người mời thì thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đến quán bar ngồi.” Văn Tiểu Sơ đáp, khi Giang Chấn ngẩng đầu nhìn cậu, cậu lại tranh thủ thời gian bổ sung: “Với đồng nghiệp.”

Giang Chấn nhìn cậu một chút rồi cúi đầu viết tiếp, nhìn từ góc độ này, mũi Bác sĩ Giang thật cao, hàng mi dày thật dài, mỗi lần chớp mắt hàng mi dài khẽ run lên, càng nhìn cậu càng thấy đẹp, càng nhìn càng thêm thích, nụ cười của cậu cũng càng lúc càng tươi hơn.

Khi Giang Chấn ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Văn Tiểu Sơ đang ngồi với tư thế thật đáng yêu, cậu còn nở nụ cười ngọt ngào, anh cũng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười lịch sự mà không hiểu vì sao.

Vẻ ngoài của Văn Tiểu Sơ nhìn rất vô hại, cậu là một lập trình viên cả ngày ngồi trong văn phòng, quanh năm suốt tháng không thấy được ánh mặt trời, làn da trắng nõn, hai má mềm mềm, khuôn mặt đáng yêu bị khăn quàng cổ che gần hết, nhìn như một quả đào trắng hồng. Điều đó cho thấy tầm quan trọng của ngoại hình là như thế nào, nếu một người đàn ông vạm vỡ cười với anh giống bộ dáng như thế này thì có lẽ Giang Chấn sẽ cầm thật chặt cây bút trong tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Nhưng Văn Tiểu Sơ thì lại khác, vẻ ngoài của cậu dễ thương và ngoan ngoãn, rất dễ gây thiện cảm với người khác, khiến người ta mất đi cảnh giác với cậu.

Khám bệnh xong, Văn Tiểu Sơ không còn lý do gì để ở lại nữa, cậu đi mấy bước lại quay đầu mấy lần, miễn cưỡng rời khỏi phòng khám bệnh, ước gì mình có thể mọc thêm một chiếc mũi nữa để vào khám tiếp.

Người tiếp theo là một cụ bà ngồi gần cửa, nhìn thấy Tiểu Sơ đi ra, bà run rẩy chống nạng đứng dậy rồi lớn tiếng nói: “Nhóc con, cậu khám xong chưa…..?”

Văn Tiểu Sơ thấy thế cũng vội vàng đáp lại: “Dạ xong rồi – bây giờ đến lượt bà đó…..”

“Được…..” Bà lão run rẩy bước vào.

Văn Tiểu Sơ đưa tay giữ cửa cho bà, bà cụ nở nụ cười nhăn nheo, gật gật đầu cảm ơn cậu.

Cậu nhìn vào trong, thấy đôi mắt Giang Chấn sáng tỏ nhìn mình, trên môi còn nở nụ cười.

Quẹt thẻ bảo hiểm y tế xong, Văn Tiểu Sơ cau mày nhìn số dư trên hóa đơn, nghĩ thầm, thế này cũng đủ khiến mình ốm mấy lần, vé vào cửa gặp bác sĩ Giang đắt quá đi.

Đẩy cửa bệnh viện ra, cảm giác lạnh lẽo ập đến bao phủ cả người, cậu quấn lại khăn quàng cổ rồi chạy ra khỏi bệnh viện.

Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời, cậu đã gặp được một anh bác sĩ vừa đẹp trai vừa tốt bụng.

Văn Tiểu Sơ vui đến mấy ngày.

 Lần thứ hai cậu đến bệnh viện này là do công ty tổ chức khám sức khỏe, mọi người đến bệnh viện bằng xe đưa đón của nhân viên, sau khi nhận giấy khám sức khỏe xong thì chạy lung tung khắp bệnh viện, Văn Tiểu Sơ hoàn thành hết các hạng mục rất nhanh, việc đầu tiên cậu làm khi khám xong là đi đến cửa hàng nhỏ bên cạnh để mua đồ uống nóng.

Tiếc là hôm nay không gặp bác sĩ Giang, trong lòng cậu cảm thấy rất thất vọng, nhưng cậu cũng biết bác sĩ Giang sẽ không làm bác sĩ kiểm tra sức khỏe.

Cậu ngồi trong vườn hoa bên ngoài bệnh viện, cầm ly đồ uống nóng nhấp từng ngụm nhỏ, vì phải khám sức khoẻ nên cậu không ăn sáng, thậm chí cả bữa khuya cậu cũng không ăn, bây giờ đói đến mức bụng kêu ùng ục.

Giang Chấn vừa ra khỏi phòng cấp cứu thì đã nhìn thấy chiếc khăn quàng đỏ rực và cái đầu tóc mềm như nhung của Văn Tiểu Sơ.

Anh chợt nhớ đến bệnh nhân ngốc nghếch mấy tuần trước, trên người cậu choàng một chiếc khăn quàng cổ ấm áp, mặc một chiếc áo màu trắng nhạt, khiến cậu bỗng trở nên tràn đầy sức sống giữa mùa đông lạnh giá, anh đi về phía khu khám bệnh ngoại trú, đi được một khoảng, nghĩ nghĩ lại nở nụ cười, sau đó quay người đi ngược lại.

Kỳ Khả Thu thật đáng ghét, cậu đã định đi ăn gì đó xong rồi về sớm, nhưng cô ấy cứ nhất quyết kéo cậu đi ăn mấy miếng đậu phụ cuốn, mà việc kiểm tra sức khỏe thì lại lâu, bây giờ cậu gần như sắp chết đói rồi mà vẫn phải ở lại đây đợi cô ấy.

Văn Tiểu Sơ phiền não cắn ống hút, trong lòng cậu đang phân vân giữa cái bụng đói thèm ăn và tình nghĩa bạn bè.

Sau khi Giang Chấn đến gần mới nhìn rõ vẻ mặt Văn Tiểu Sơ biến hóa thật đa dạng, lúc đầu cau mày phụng phịu hờn dỗi, sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà dần dần thả lỏng, lộ ra vẻ mặt vừa mơ ước vừa hài lòng, trên tay cậu cầm cốc trà sữa đựng trong hộp giấy, đây là đồ uống hạn định mùa đông, được hâm nóng 24/24 ở siêu thị nhỏ trong bệnh viện, thỉnh thoảng cậu cúi đầu uống một ngụm, không biết nghĩ đến cái gì vui vẻ mà cười cong cong hai mắt như vầng trăng.

“Hì hì hì..…” Văn Tiểu Sơ cười khúc khích.

“……” Giang Chấn thấy cậu đang đắm chìm trong ảo tưởng mà không biết có nên đến chào hỏi hay không.

Lúc này Văn Tiểu Sơ cũng chậm rãi tỉnh lại, phát hiện cách đó không xa có người, vừa định thần lại thì thấy khuôn mặt Giang Chấn giống như cười mà không phải cười, anh đã đứng đó một lúc rồi, cậu ngơ ngác mấy giây sau mới kịp phản ứng, vội vội vàng vàng đứng dậy: “Bác sĩ Giang! Trùng hợp thế, anh cũng đến khám cho những người kiểm tra sức khoẻ à?”

Vừa nói xong cậu đã ảo não vì mình đã nói mà không lựa lời: “A, đó không phải là lời tôi muốn nói……”

“Tôi đi lấy hồ sơ bệnh án, thấy cậu ở đây nên định đến chào hỏi.” Giang Chấn giơ tập hồ sơ trong tay lên.

À, thì ra anh ấy muốn chào hỏi mình.

Lúc này Văn Tiểu Sơ mới bắt đầu xấu hổ, khuôn mặt cậu cũng dần dần đỏ lên, như thể sắp hòa làm một với chiếc khăn choàng màu đỏ rực trên cổ vậy, bỗng dưng Giang Chấn chợt nghĩ đến quả táo mà y tá khoa nội vừa đặt trên bàn.

Văn Tiểu Sơ ngượng ngùng xấu hổ, hai người bỗng trầm mặc trong chốc lát, cậu cảm thấy bầu không khí này thật khó xử, vậy nên đã vội vàng đưa tay chỉ vào ghế, nói: “Bác sĩ Giang, mời anh ngồi.”

“……Không, tôi chỉ đến chào cậu một tiếng thôi.” Giang Chấn cười, trời đông gió rét lạnh cóng thế này thì ngồi ở đây làm gì?

Haiz….., mình lại nói lời ngu ngốc rồi, Văn Tiểu Sơ có chút giận bản thân mình.

Lúc này bụng cậu bỗng kêu ùng ục, còn kêu thật lớn.

Cậu sắp bị bản thân mình làm cho tức phát khóc rồi, trong lòng không ngừng mắng mỏ Kỳ Khả Thu vô tội, làm cậu mất hết mặt mũi trước mặt nam thần đẹp trai.

“Cậu đến khám sức khỏe à? Còn chưa ăn sáng hả?” Giang Chấn rất tốt bụng, không chê cười cậu.

 “Ừ, Kỳ Khả Thu nói cô ấy muốn đãi tôi mấy món đậu phụ, rồi cô ấy cứ nhất quyết bắt tôi đợi ở chỗ này. Tôi hoàn toàn không muốn đợi cô ấy, nhưng lại không tiện từ chối. Cô ấy rất khó đối phó……” Văn Tiểu Sơ nhìn khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Giang Chấn thì không biết sao lời cứ tuôn ra ào ạt, “Nhưng tôi cũng muốn ăn đậu hủ cuốn….. Mà giờ này Kỳ Khả Thu vẫn còn chưa ra……”

“Kỳ….. Kỳ cái gì nhỉ?” Cái tên nghe thật thú vị. Chàng trai này thật thú vị, bạn bè của cậu ấy cũng rất thú vị.

 “Kỳ Khả Thu, không phải đáng giận, mà là cô ấy lúc nào cũng khiến người ta tức giận, vậy cho nên nói cô ấy đáng ghét cũng đúng.” Văn Tiểu Sơ giải thích: “Lúc nào cô ấy cũng tìm tôi đi ăn cùng, vì cô ấy nói chỉ có mình tôi là không trêu chọc tên của cô ấy, kỳ thật trong lòng tôi đang cười thầm cô ấy đó, không biết tại sao bố mẹ cô ấy lại đặt cho cô ấy cái tên như vậy nữa…”

 Giang Chấn có chút cạn lời, nghe thấy Tiểu Sơ một mình nói líu lo không ngừng, giống như một cái máy phát vậy.

“Ừm… Vậy tôi về trước đây.” Giang Chấn nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Văn Tiểu Sơ thì lại hỏi: “Cảm lạnh đã khỏi chưa? Cổ họng còn đau không? Mũi thế nào?”

 “Không còn đau nữa.” Văn Tiểu Sơ có chút tiếc nuối nói, mặc dù cậu muốn tiếp tục nhận được sự quan tâm của bác sĩ Giang, nhưng cậu cũng không muốn ba xạo trước mặt anh, “Tôi chỉ có chút đói bụng mà thôi.”

“…… Vậy chúng ta đi ăn sáng nhé?” Giang Chấn suy nghĩ một lúc rồi đưa ra lời mời.

Văn Tiểu Sơ sửng sốt một chút, không ngờ hôm nay vận mình đỏ như son thế này, cậu lập tức quên mất Kỳ Khả Thu, “Được! Bác sĩ Giang muốn ăn gì? Tôi đãi anh nhé ~ “

Giang Chấn mỉm cười, nói: “Không phải cậu muốn ăn đậu phụ cuốn à? Chúng ta đi ăn thôi.”

“Được được được.” Cậu rất muốn kéo Giang Chấn đi ngay, nhưng nhớ tới anh vẫn còn mặc áo blouse trắng thì nói: “Anh có phải thay quần áo không? Bây giờ anh phải đi làm hả? Anh muốn trốn việc đi ăn sáng với tôi thật à?” Nghĩ đến bác sĩ Giang làm việc này vì mình, cậu cảm thấy xúc động vô cùng.

“Tôi làm theo ca, bây giờ có thể tan làm, thay quần áo xong rồi đi thôi.” Giang Chấn có chút quen với việc cậu cứ huyên thuyên linh tinh đủ chuyện, anh dẫn cậu đi vào đại sảnh, lên phòng nghỉ dành cho bác sĩ ở trên lầu. “Cậu ở ngoài chờ tôi một chút, sẽ xong ngay thôi.”

“Được! Anh cứ thong thả!”

Giang Chấn đi vào phòng nghỉ thay quần áo, Văn Tiểu Sơ ở bên ngoài ôm khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng vì hưng phấn mà cười khúc khích.

Sau đó, cậu gửi một tin nhắn cho Kỳ Khả Thu, vô cùng thất đức bỏ rơi cô ấy, Kỳ Khả Thu giận giữ gọi lại cho cậu, nhưng bị cậu nhấn nút từ chối nhận cuộc gọi.

Giang Chấn thay quần áo xong thì bước ra ngoài, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên cổ có một vòng lông màu nâu nhạt, trông rất mềm mại, còn cầm theo một đôi găng tay bằng len, “Tối qua tôi làm ca đêm nên không lái xe, chúng ta đi xe buýt nhé.”

“Được.” Văn Tiểu Sơ nghe anh bảo cái gì cũng đồng ý.

Hai người đứng ở trạm xe buýt trước bệnh viện đợi xe, hôm nay nhiệt độ rất thấp, cũng may là không có gió, nhưng cũng rất lạnh, cậu nhìn thấy tai Giang Chấn đỏ bừng vì lạnh, rất muốn đưa tay ra che cho anh, cũng muốn đưa cho anh chiếc khăn quàng cổ dài của mình, nhưng cậu lại cảm thấy mình làm thế rất mập mờ, xấu hổ lắm.

“?” “Trên mặt tôi có dính gì à?” Giang Chấn đột nhiên quay đầu lại, có lẽ là vì cảm giác được Văn Tiểu Sơ đang nhìn mình chằm chằm.

 “Dưới mắt anh có hai quầng thâm….” Văn Tiểu Sơ cẩn thận chỉ chỉ, “Làm ca đêm có vất vả không?”

“Tối hôm qua tôi trực ở phòng cấp cứu, bệnh nhân hơi nhiều, hiện tại bệnh viện lại đang thiếu người nên có hơi vất vả.” Giang Chấn khẽ cau mày, lần đầu tiên để lộ ra dáng vẻ khổ não một chút trước mặt Văn Tiểu Sơ. “Mà quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân lại không được ổn lắm, lúc nào cũng mệt mỏi hơn ca ngày.”

Anh chỉ giải thích ngắn gọn với Văn Tiểu Sơ một chút, nhưng Văn Tiểu Sơ thường xuyên nhìn thấy tin tức các bác sĩ cấp cứu bị người nhà bệnh nhân đánh chém trên mạng xã hội, trong lòng cảm thấy rất buồn.

“Anh vất vả rồi.” Cậu nói hết sức chân thành.

 “Nếu bệnh nhân nào cũng đều tốt như cậu thì hay quá.” Hai hàng chân mày của Giang Chấn cũng giãn ra, anh mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt đầu cậu một chút rồi đẩy đẩy: “Lên xe đi.”

Cậu được Giang Chấn vuốt tóc, như thể vừa được ban thánh quang vậy, cứ thế ngơ ngác bước lên xe, trong lòng loạn như nai con đang chạy, cái gì cũng vứt hết ra sau đầu, Giang Chấn đi phía sau lại trả tiền xe cho hai người.

Hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, bọn họ mặc quần áo mùa đông rất dày, vậy nên gồi sát nhau là điều khó tránh khỏi, Văn Tiểu Sơ rất ngượng ngùng, cậu co người lại như thiếu nữ, hai chân cũng để thẳng tắp. Một động tác nhỏ của đối phương thôi cũng khiến tim cậu đập thật nhanh.

Giang Chấn thấy cậu thu mình lại như thế thì nghĩ là cậu lạnh, vậy nên đã hỏi cậu có muốn đeo găng tay không.

Văn Tiểu Sơ vội vàng lắc đầu, cậu chắp hai tay lại giống như một ông lão vùng Đông Bắc.

Giang Chấn cười, rút ​​tay ra khỏi ống tay áo, đưa cho cậu một chiếc găng tay, chiếc găng tay đó có hơi ấm của bác sĩ Giang, Văn Tiểu Sơ ấm hết cả người, cậu cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp, có chút không chân thực.

Quán bán đậu hủ cuốn là một quán ăn lâu đời mở cách đây mấy chục năm, quán nằm khuất trong một góc phố nhỏ, điều kiện vệ sinh cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng khách ở đây lại rất đông, cũng may, tuy Giang Chấn là bác sĩ nhưng không phải người mắc bệnh sạch sẽ.

Đây là thời điểm nhiệt độ xuống thấp nhất trong mùa đông, ngoài đường vẫn còn những chiếc bàn nhỏ bày sẵn, bên trong nồi là sữa đậu nành đang sôi bốc khói, những người ăn nhẹ thì có bánh quẩy và canh hoành thánh suông cùng với cải bẹ ngâm. Nếu ăn khỏe như Văn Tiểu Sơ thì có thể gọi đậu phụ cuốn cho hai người, một đĩa nhỏ “Đồ ăn bà ngoại”, hai phần sữa đậu nành, cộng thêm một thìa đường, cộng thêm một phần bánh xèo hành lá để hai người chia nhau ăn.

Hơi nóng bốc lên, hương thơm tràn ngập, đậu hủ cuốn thấm đẫm gia vị, thơm ngon vô cùng, khi cắn vào một miếng nước súp đậm đà chảy ra, khiến hai người đang đói lả và kiệt sức cảm thấy thật thỏa mãn.

Sau khi ăn xong một nửa, Văn Tiểu Sơ bắt đầu nói về bộ phim cổ trang cung đình mới ra mắt, Giang Chấn cũng đang theo dõi, hai người cùng nhau thảo luận về cốt truyện.

“Tại sao toàn bộ đàn ông trong phim đều thích cô gái có thân hình giống chim cút vậy? Sao không ai dành chút tình cảm cho nhân vật phụ vậy chứ….. À, tôi rất thích ăn chim cút chiên…..”

“Nam số hai yêu bạn thân của anh ấy, hai người đó không chơi với nhau nữa là vì hiểu lầm phải không? Vì yêu sinh hận à?” Giang Chấn dùng đũa chia bánh xèo hành lá ra thành hai phần.

“Cái gì? Thật á? Không phải tập trước anh ta còn đòi sống đòi chết vì nữ chính à?” Văn Tiểu Sơ vô cùng kinh ngạc: “Sao anh biết? Anh biết nội dung tập tiếp theo là gì à? Anh quen người trong đoàn phim hả?….. Bác sĩ có mạng lưới quan hệ rộng ghê ha, không đúng, sao anh lại tiết lộ nội dung!” Cậu la lên.

“A, xin lỗi… tôi quên mất. Tôi không biết người trong đoàn làm phim, nhưng đây không phải là tập vừa mới được chiếu à?”

“Ồ….. Thì ra anh là thành viên VIP….” Các thành viên VIP có thể xem nhiều hơn hai tập so với thành viên bình thường.

Bộ phim cậu coi bị tiết lộ nội dung trước nên có chút ủ rũ, Giang Chấn nhìn vẻ mặt buồn bã của cậu thì áy náy nói: “Được rồi, để tôi cho cậu tài khoản, cậu cũng có thể xem trước.”

“Vậy cũng tốt….. Cũng chỉ có thể như vậy.” Cậu gật đầu, đắm chìm trong nỗi buồn của mình không thể tự thoát ra được, cậu vốn ghét những người tiết lộ nội dung phim, nhưng cậu lại không thể giận Giang Chấn được, vậy cho nên đành phải biến cơn giận của mình thành nỗi buồn.

Nhìn dáng vẻ u sầu của cậu, Giang Chấn thấy rất buồn cười, anh cảm thấy chỉ cần ở bên Văn Tiểu Sơ thì lúc nào mình cũng muốn cười, cười nhiều đến mức miệng không khép lại được.

Hai người ăn xong bữa sáng rồi thì đứng dậy nhường chỗ cho những người khác.

“Tổng cộng 28 tệ, quét mã ở bên kia. Hai bát sữa đậu nành – bánh mè, được, đợi một chút…..” Ông chủ bận đến mức không có thời gian ngẩng đầu lên.

Văn Tiểu Sơ vội vàng lấy điện thoại ra, chạy lên trước, nói: “Để tôi, tôi mời!”

Giang Chấn không tranh với cậu, còn giúp cậu gỡ những sợi vải dính trên chiếc khăn quàng cổ xuống.

Nhưng khi đến bước thanh toán thì cậu bỗng dưng khựng lại, chớp chớp mắt đứng bất động.

“Sao vậy?” Giang Chấn đợi một hồi lâu mà vẫn chưa thấy cậu thanh toán xong, anh ngóc đầu lên hỏi.

“Ờ….. Tôi không có tiền… Không, không phải vậy!” Cậu thật muốn cắn đứt đầu lưỡi mình luôn cho rồi, dù có nghèo cũng không đến mức trả không nổi bữa sáng chứ.

Cậu chợt nghĩ đến kinh nghiệm phong phú của Kỳ Khả Thu khi hẹn hò xem mắt, nếu như gặp được đối tượng xem mắt phù hợp thì phải tranh thủ tìm cách làm sao cho đối phương trả tiền, để lần sau có cớ mời người ta lần nữa. Còn nếu gặp phải một người không hợp ý thì phải mau mau trả tiền, giải quyết thật nhanh chóng, để tránh cho đối phương có cơ hội dây dưa.

Cậu còn muốn được đi ăn cùng bác sĩ Giang lần nữa.

Văn Tiểu Sơ khẽ cắn môi hạ quyết tâm, cậu mặt dày mày dạn nói: “Bác sĩ Giang, anh trả đi….”

“A?” Giang Chấn nghe được lời này thì không nhịn được cười, “Cậu thật sự bị phá sản rồi à?”

 “À, không phải vậy..…” Văn Tiểu Sơ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng cậu không muốn từ bỏ cơ hội này, nếu không thì chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp lại được Giang Chấn lần nữa. “Lần này anh trả tiền, lần sau tôi sẽ mời anh, làm ơn, làm ơn đi mà…..”

Giang Chấn nhịn cười đến sắp nội thương luôn rồi, nhưng vì muốn bảo vệ lòng tự trọng của Văn Tiểu Sơ nên bề ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh đi thanh toán.

Hai người đã ăn uống no đủ, Văn Tiểu Sơ vốn muốn quấy rầy Giang Chấn thêm một lát nữa, nhưng cậu biết anh đã bận rộn cả đêm, tuy khuôn mặt tuấn mỹ đó vẫn đang vui vẻ cười, nhưng ánh mắt dịu dàng trong suốt đó vẫn không thể che giấu được mệt mỏi, cậu nhìn mà đau lòng, muốn để bác sĩ về nhà ngủ sớm nên đã đề nghị ai về nhà nấy, dọc đường đi cậu còn vắt óc suy nghĩ xem làm sao mới có thể xin số điện thoại liên lạc của đối phương.

Kết quả, mãi đến lúc chia tay rồi mà cậu vẫn chưa nghĩ ra được ý kiến ​​hay nào, cậu tuyệt vọng nghĩ, cùng lắm thì mình tìm cách đến bệnh viện thêm vài lần nữa. Dù sao thì mình cho Kỳ Khả Thu hẹp hòi kia leo cây cũng sẽ bị đánh cho nhập viện.

Cuối cùng Giang Chấn vẫn là người mở miệng trước: “Này, chúng ta thêm Wechat đi, tôi sẽ gửi tài khoản thành viên VIP qua cho cậu.”

Văn Tiểu Sơ nghe vậy thì vô cùng phấn khởi, giống như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống vậy, Giang Chấn thật sự rất ân cần, chân thành và rộng lượng, đúng là tâm sinh tướng mà, người gì đâu mà vừa đẹp người lại đẹp nết. Cậu vui vẻ trao đổi Wechat với Giang Chấn, sau đó thì cố gắng hết sức kiềm chế để bản thân mình không ôm cái điện thoại hôn chùn chụt.

“Nhà tôi ở cách đây không xa, găng tay này cho cậu, khi nào có thời gian thì trả lại cho tôi.” Giang Chấn thấy đầu ngón tay cầm điện thoại của cậu đỏ bừng vì lạnh, vậy nên đã đưa găng tay của mình cho Văn Tiểu Sơ, còn dặn cậu đi đường cẩn thận.

Văn Tiểu Sơ không từ chối, trên đường đi cậu ôm đôi găng tay như một tên biến thái, việc đầu tiên cậu làm khi về đến nhà là cẩn thận giặt đôi găng tay, thêm nước xả rồi hong khô, sau đó đặt lên bàn nhìn ngắm như nguồn động lực tinh thần.

Cậu vui sướng lăn lộn trên giường, nhớ lại những lần gặp gỡ bác sĩ Giang, nhớ lại cái mũi xinh đẹp, dáng người điển trai, hàng mi dài thật dày và đôi mắt hiền lành, không hiểu sao bỗng dưng cậu nhớ ra, hôm nay lên xe buýt mình quên trả tiền…..

Giang Chấn về nhà tắm rửa xong, khi ra ngoài nhìn vào điện thoại thì thấy có tin nhắn vô cùng kinh hãi: “Ah… Ahh… Ahhhh….., hôm nay tôi quên trả tiền xe buýt!”

Anh tưởng tượng ra vẻ mặt của Văn Tiểu Sơ lúc này, trả lời: “Không sao đâu, tôi đã trả tiền rồi.”

Phải rất lâu sau mới có tin nhắn trở lại: “Ồ…. cảm ơn anh [Tủi thân]”

Giang Chấn mỉm cười, cất điện thoại rồi chuẩn bị đi ngủ bù.

Văn Tiểu Sơ ở nhà có chút buồn bực, hôm nay cậu cảm thấy mình giống như một con sâu gạo, đi xe để người ta trả tiền, ăn sáng để người ta trả tiền, thậm chí còn lấy cả tài khoản thành viên VIP của người ta nữa chứ, đúng là tham lam!

Nhưng cậu vẫn không thể kiềm chế được tò mò mà dùng tài khoản VIP của người ta đi xem hai tập phim mới nhất.

Quả nhiên, nam 2 yêu bạn thân của mình!

Giang Chấn không hề biết rằng mình vừa mới bỏ ra 30 tệ để nuôi một con sâu gạo, anh thấy ở cùng Văn Tiểu Sơ rất thú vị, ăn bữa sáng cũng rất ngon nên ngủ rất vui vẻ.

Mặc dù Văn Tiểu Sơ muốn mời Giang Chấn đi ăn cơm ngay lập tức, nhưng cậu cũng biết mình không nên quá vội vàng.

Vì vậy, cậu đã quyết định đi thỉnh giáo người bạn duy nhất của mình là Kỳ Khả Thu.

Kỳ Khắc Thu vẫn còn tức giận vì cậu đã cho cô leo cây, Văn Tiểu Sơ mua hai cánh gà nguyên miếng để xin lỗi cô, vốn định mỗi người một cái vừa ăn vừa bàn bạc, nhưng Kỳ Khả Thu lại nói như vậy không có thành ý nhận lỗi, vì thế không cho Văn Tiểu Sơ miếng nào, một mình cô ăn hết hai cái.

Hai mắt Văn Tiểu Sơ lom lom nhìn Kỳ Khả Thu gặm cánh gà, nói: “Nếu như tôi muốn mời một người nào đó đi ăn cơm thì nên dùng lý do gì mới được?”

“Hả? Còn cần lý do gì nữa? Đi thôi, đợi tôi ăn xong hai cái này rồi chúng ta đi.”

“À, không phải cô! Ý tôi là người khác……”

 “Ai?” Kỳ Khả Thu chớp mắt, nhìn chằm chằm Văn Tiểu Sơ, “Cậu thích cô gái nào rồi à?”

 “Không, là một người đàn ông.”

 Kỳ Khả Thu đặt cánh gà xuống, nghiêm túc hỏi: “Có thật không? Cậu bị đàn ông hấp dẫn à?”

“Không phải coi trọng gì! Tôi chỉ muốn đãi anh ấy một bữa cơm thôi!” Văn Tiểu Sơ vẫn còn chưa hiểu lắm tâm ý và mục đích của mình là gì, nhưng bị Kỳ Khả Thu nói thẳng như vậy thì mặt lại đỏ bừng.

“Không thích người ta thì mời người ta ăn cơm làm gì? Còn phải nghĩ lý do nữa chứ?” Là một người dày dạn kinh nghiệm, Kỳ Khả Thu nhìn một phát nói trúng tim đen.

“Tôi chỉ nợ anh ấy một bữa ăn thôi, không thể cứ để nợ anh ấy được.” Văn Tiểu Sơ tránh nặng tìm nhẹ, cậu không muốn cùng Kỳ Khả Thu thảo luận thêm về việc mình có thích anh ấy hay không.

 “Ha ha…. Đừng có đùa, chỉ có trong lòng cậu có quỷ mới xoắn xuýt thế, nếu không sẽ tùy tiện mời người ta rồi, nhìn cậu mang đồ ăn đến tỏ lòng thành kính với tôi xem, không phải cũng ở nhà xoắn xuýt nửa ngày rồi mà không tìm được lý do gì sao?”

 “Tôi với cô thân quen mà, nhưng tôi lại không thân với anh ấy lắm.” Văn Tiểu Sơ buồn bã, “Nếu tôi nợ cô một bữa ăn thì chắc chắn sẽ không trả.…”

 “Đúng vậy, nợ người mình không thân thiết rất khó chịu.” Kỳ Khả Thu tiếp tục ăn đến cái cánh gà thứ hai, “Không đúng, sao cậu lại nghĩ nợ tôi không cần trả?”

“Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi……”

“Lời thuận miệng nói ra mới có thể phản ánh tốt nhất suy nghĩ trong lòng cậu. Văn Tiểu Sơ, lòng dạ cậu thật độc ác, sao lại nghĩ thiếu nợ tôi không cần trả hả?!” Kỳ Khả Thu quyết không buông tha cho cậu, giơ cái tay còn dính đầy dầu ăn lên muốn cào cậu.

“Tôi chỉ mới nghĩ thôi mà, đã làm chuyện như thế bao giờ đâu?!”

 “Tiền đề để làm chuyện như vậy không phải là phải có ý nghĩ như thế sao?” Kỳ Khả Thu là một thiên tài có tiếng về Logic.

Kết quả cuối cùng là Văn Tiểu Sơ lại nợ Kỳ Khả Thu một bữa ăn nữa.

Nhưng cậu cũng đã học được rất nhiều kiến ​​thức bổ ích từ Kỳ Khả Thu, chẳng hạn như cậu có thể tìm hiểu sở thích của bác sĩ Giang thông qua hồ sơ thanh toán của tài khoản thành viên VIP, sau đó thuận theo sở thích đó mà hành động, chẳng hạn như cậu có thể thảo luận với anh ấy về các bộ phim hot mọi lúc mọi nơi thông qua Wechat; lại ví dụ như, hành vi của cậu như thế có thể được coi là “theo đuổi”.

Hả? Cậu theo đuổi bác sĩ Giang à? Không nhanh thế chứ….. Dù sao thì đâu có người nào theo đuổi đối tượng mà bắt người ta trả tiền…..

Nhưng theo Logic của Kỳ Khả Thu thì, chẳng phải điều kiện tiên quyết cho hành vi “theo đuổi” là ý tưởng “theo đuổi” sao? Trong đầu Văn Tiểu Sơ đã xác định hành vi của mình, sau đó ôm lấy găng tay của Giang Chấn lăn lộn, tưởng tượng những ngón tay thon dài của anh ấy lướt trên cơ thể mình, còn có nhiệt độ khi anh ấy chạm vào làn da của mình khi đến bệnh viện khám lần trước nữa, bỗng cậu cảm thấy cơ thể mình nóng ran, cậu cuộn tròn người lại, cảm thấy mình hoa si quá, hoàn toàn bị vẻ ngoài của bác sĩ Giang thu hút, thấy bản thân mình thật nông cạn, vì điều đó mà trong lòng cậu bỗng dâng lên một chút cảm giác tội lỗi.

Bác sĩ thường rất bận, có lúc cậu muốn nói chuyện với bác sĩ Giang trên Wechat trước khi đi ngủ, nhưng mãi đến sáng hôm sau người ta mới trả lời, Văn Tiểu Sơ lo anh làm ca đêm, sợ làm phiền anh ngủ bù, dần dần cậu cũng không dám gửi thêm tin nhắn nào nữa, nhưng trong lòng cảm thấy rất dày vò.

Cũng may mà công việc của cậu cũng dần dần bận rộn. Cuối năm, lẽ ra tất cả các dự án của công ty đều đã hoàn thành, nhưng sang năm công ty lại có sản phẩm mới ra mắt, cả phòng lập trình không ai được hưởng niềm vui và không khí chào đón năm mới sắp đến, ngược lại còn bị deadline dí nên phải làm ngày làm đêm, kể cả cuối tuần cũng phải tăng ca.

Lần này càng không có thời gian đãi bác sĩ Giang ăn cơm, thế nên chuyện đó vẫn cứ treo trong lòng cậu chưa quyết định, cậu vô cùng lo lắng, sợ nếu mình cứ kéo dài thời gian thế này thì mối quan hệ giữa hai người sẽ càng ngày càng trở nên nhạt nhòa, bác sĩ Giang cũng sẽ nghĩ cậu là một tên cặn bã lừa ăn lừa uống.

Hết chương 1.

Nắng Ấm Ngày Đông – Chương 1

Ngày đăng: 21 Tháng tư, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên