Nắng Ấm Ngày Đông – Chương 2

Chương 02:

 

Thứ bảy tuần này công ty lại làm thêm giờ, quy trình xảy ra vấn đề ở chỗ Văn Tiểu Sơ, mãi đến hơn 11 giờ mới giải quyết xong, cậu và đồng nghiệp là những người cuối cùng bước ra khỏi công ty với vẻ mặt chết không có gì luyến tiếc, rồi lại chợt nhớ ra mình để quên điện thoại ở văn phòng, thế là đành phải vội vàng chạy ngược trở lại.

Trong văn phòng tối đen như mực, cậu sờ lên tường tìm công tắc bật điện mà chẳng thấy đâu, bỗng điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, ánh sáng màn hình màu xanh lục hiện lên trong một góc văn phòng tối đen như mực, khiến cậu bị dọa cho sợ hết hồn.

 “Ôi mẹ ơi – Ôi mẹ à –” Chuông trong điện thoại của cậu là nhạc phim hoạt hình cậu thích nhất, nhưng lúc này nghe thật quỷ dị.

 Là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, Văn Tiểu Sơ không muốn làm tăng thêm nỗi sợ trong lòng mình, cậu dũng cảm bước về phía nguồn sáng điện thoại phát ra trong bóng tối, trả lời điện thoại như không có chuyện gì xảy ra rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng: “A lô?”

 “Văn Tiểu Sơ à?” Một giọng nam trong trẻo dễ nghe vang lên.

“Vâng…. À, Xin hỏi…..?” Văn Tiểu Sơ có chút không chắc chắn hỏi lại.

“Tôi là Giang Chấn.”

 A, là bác sĩ Giang! Bác sĩ Giang gọi cho cậu! Suýt nữa thì bỏ lỡ rồi! Thật là thoát chết trong gang tấc mà!

 “Chào bác sĩ Giang!” Văn Tiểu Sơ hưng phấn đến mức suýt chút nữa đã cúi đầu chào hỏi.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khe khẽ: “Nhìn thời gian trước đó cậu gửi tin nhắn, tôi đoán cậu vẫn còn chưa ngủ.”

 Tính tình bác sĩ Giang thật tốt, lúc nào vẻ mặt cũng ôn hòa cười nói, Văn Tiểu Sơ cảm thán từ tận đáy lòng.

 “Đúng vậy, lúc nào tôi cũng ngủ trễ….. Tại tôi thường hay tan làm rất muộn? Vì không có thời gian làm việc khác nên phải đi ngủ muộn để bù vào, nhưng dù vậy thì thời gian đi làm vẫn không được trễ…..” Văn Tiểu Sơ không nhịn được mà bắt đầu nói lảm nhảm, “A, không phải tôi cố ý nói điều này…… Bác sĩ Giang, anh gọi điện muộn thế này có chuyện gì à?”

“Không có gì, tôi vừa tan làm về nhà, trước đó không có thời gian trả lời tin nhắn của cậu nên bây giờ gọi điện.” Giang Chấn chậm rãi đi đến bãi đậu xe, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm không một gợn mây, khó có lúc thấy được trăng và sao sáng như thế này.

“Muộn như vậy mới tan làm, anh vất vả quá. Tôi cũng vừa mới tan làm! Hay là chúng ta đi ăn khuya đi!” Tiểu Sơ nghe vậy thì mừng rỡ, liền theo chủ đề đó mà đưa ra lời mời Giang Chấn hết sức tự nhiên, cậu thầm khen ngợi bản thân mình, gặp nguy không loạn, giành lấy chiến thắng trong hung hiểm.

“Sao cậu lại tan làm muộn thế?”

“Gần đây công ty có dự án mới nên rất bận, ngày nào tôi cũng bận đến tận nửa đêm. Đầu Dương ca ngồi đối diện tôi gần như sắp bị hói tới nơi rồi, tôi sợ sau này mình cũng sẽ bị hói giống vậy.” Nỗi sợ này rất lớn, Dương ca không chỉ hói đầu mà còn gặp phải vấn đề về mất cân bằng nội tiết, trên mặt nổi rất nhiều mụn, tính tình càng ngày càng tệ.

“Vậy thì đừng thức khuya, về đến nhà thì đi ngủ ngay.” Giang Chấn tưởng tượng khuôn mặt Văn Tiểu Sơ tròn vo và cái đầu nhẵn bóng thì cảm thấy rất đáng yêu.

“Không sao đâu, lập trình viên mà không thức khuya được thì sẽ bị thị trường đào thải rất nhanh.” Văn Tiểu Sơ vẫy tay gọi taxi: “Anh muốn ăn món gì?”

“Hôm nay thì thôi, cậu về nhà ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện.” Giọng điệu của Giang Chấn vẫn rất kiên định.

 “Vâng….” Văn Tiểu Sơ thất vọng đáp lại một tiếng, “Nhưng….. Ngày mai tôi phải tăng ca..…”

Giang Chấn nghe giọng nói của cậu, cảm giác như lỗ tai cậu đã tiu nghỉu xìu xuống, anh an ủi: “Sức khỏe của cậu quan trọng hơn, ngày mai tôi được nghỉ, nếu cậu tan làm sớm thì chúng ta lại đi ăn cơm, được không?”

Văn Tiểu Sơ được dỗ dành một lúc, cậu cảm thấy cuộc sống này vẫn còn hy vọng, vậy nên đã bảo bác tài đưa mình về nhà, cậu muốn nói chuyện với Giang Chấn nhiều hơn, nhưng khi nghe thấy bên kia có tiếng khởi động xe thì nói lời tạm biệt rồi cúp điện thoại, cậu sợ làm phiền anh tập trung lái xe.

Chắc bác sĩ còn mệt hơn cậu, còn quấn lấy người ta đòi đi ăn khuya, có vẻ không tốt lắm, cậu tự mắng mình mấy câu, lại nghĩ đến tối mai có thể gặp lại bác sĩ Giang, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, thay đổi nhanh quá khiến tim cậu đập thật mạnh, cậu lấy tay ôm ngực, vội tự nhủ: “Công việc vất vả cộng với hưng phấn như vậy sẽ dễ chết bất đắc kỳ tử lắm, từ nay về sau phải tập hờ hững với bác sĩ Giang mới sống lâu được.”

Kết quả, tâm trạng cậu kích động đến mức dù đã nằm xuống một lúc lâu rồi vẫn không thể ngủ được, cuối cùng sau khi kiểm tra điện thoại lần thứ tư mới phát hiện đã gần 3 giờ sáng, cậu đứng dậy uống hai viên thuốc ngủ mới miễn cưỡng ngủ được.

Ngày hôm sau cậu mang đôi mắt đen như gấu trúc đến muộn, ôm cái đầu nặng trĩu đi vào công ty.

Có lẽ vì liên tục thức đêm và làm việc với cường độ cao, vậy nên Dương ca đã quen với việc thỉnh thoảng thấy Văn Tiểu Sơ nói cười khúc khích một mình, nhưng hôm nay cậu rất yên tĩnh, hắn quay qua xoa đầu hỏi cậu có chuyện gì.

Khi Tiểu Sơ bị vò đầu cậu mới nhận ra mình bị choáng, môi khô khốc và cảm thấy rất buồn nôn.

Cậu tức quá lao vào phòng trà nước uống hai cốc rễ Bản Lam, oán trách mình ốm không đúng lúc chút nào. Buổi chiều, Kỳ Khả Thu đến thăm cậu: “Cậu không sao chứ? Nhìn cậu chẳng khác nào cây cải thìa sắp chết vậy.”

“Tôi không sao, gần đây bận quá nên tất nhiên sẽ bị mệt rồi.” Văn Tiểu Sơ mạnh miệng, bây giờ cậu tuyệt đối không thừa nhận mình bị bệnh, tối nay cậu còn có cái hẹn với bác sĩ nữa mà.

“Bác sĩ Giang! Hôm nay tôi có thể tan làm đúng giờ, anh nghĩ xem mình sẽ ăn gì. [Vui vẻ. gif]” Cậu nhắn trước vì sợ bị cho leo cây.

 “Cậu có muốn ăn gì không?”—— Giang Chấn.

“Gì tôi cũng có thể ăn!” Cậu gõ ra vài chữ, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình không nên giao nhiệm vụ khó khăn như việc chọn nhà hàng cho một bác sĩ bận rộn nhiều việc được, vậy nên đã tự mình liệt kê một vài món được cho là tạm ổn.

Lẩu? Môi trường xung quanh sẽ rất ồn ào, nói chuyện riêng tư không ổn lắm; cơm Tây? Có vẻ hơi sến súa….. Tốt hơn là đợi đến lúc cầu hôn; hình như có một nhà hàng Thái ở trung tâm thành phố? Kỳ Khả Thu cứ lôi kéo cậu đến đó ăn, nhưng cậu lại cảm thấy đồ ăn ở đó hơi chua, liệu bác sĩ có thích không nhỉ?

Sau một hồi cân nhắc, cả hai quyết định ăn món Nhật, Văn Tiểu Sơ thấy rất hài lòng, đồ ăn kiểu Nhật cầu kỳ và trang nhã hơn, rất tốt cho việc sửa chữa hình tượng của mình.

“Cho tôi địa chỉ công ty của cậu, tôi sẽ đến đón.” — Giang Chấn.

Dương ca đứng dậy, đang định đi pha ấm trà đặc thứ hai thì nhìn thấy Văn Tiểu Sơ nằm gục trên bàn, hắn sợ hãi nhảy dựng lên: “Văn Tiểu Sơ, cậu làm sao vậy?!”

Khuôn mặt Văn Tiểu Sơ đỏ bừng, cậu nở nụ cười: “Không sao, không sao đâu.” Cậu vẫy tay với hắn, Dương ca nghi hoặc rời đi. Kỳ Khả Thu nhìn cậu, chỉ chỉ vào đầu cậu rồi nhún vai.

Cậu cầm điện thoại lên lắc lắc, bộ dáng Văn Tiểu Sơ phấn khởi vô cùng.

“Ọe.” Văn Tiểu Sơ quay đầu lại thì thấy Kỳ Khả Thu phát ra âm thanh kỳ lạ.

Văn Tiểu Sơ là người lề mề, chưa bao giờ vội vàng về đúng giờ, nhưng hôm nay vừa đến 6 giờ cậu đã như chó hoang thoát cương lao thẳng ra ngoài.

Một chiếc SUV màu đen đỗ ở bên đường, đèn chớp lên hai lần, Văn Tiểu Sơ nhanh chóng chạy qua, mở cửa nhảy vào trong.

“Anh đã đợi lâu chưa?” Cậu vừa hỏi vừa thắt dây an toàn.

“Chưa, tôi vừa mới đến, xe vẫn còn nổ máy.”

Hôm nay Giang Chấn mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đen, để lộ cổ áo sơ mi sạch sẽ và cứng cáp ra ngoài, trông đầy nam tính mạnh mẽ, Văn Tiểu Sơ lặng lẽ cởi khăn quàng cổ và găng tay, hy vọng sẽ phù hợp hơn với hình tượng của Giang Chấn.

Đến trước cửa tiệm, Giang Chấn đưa tay mở cửa, ánh sáng ấm áp và hơi nóng tràn ra khỏi phòng, anh đưa tay chặn rèm lại để Văn Tiểu Sơ đi vào trước.

Xét thấy trước đây Văn Tiểu Sơ luôn có những hành động rất vô tri, nhưng quá trình dùng bữa lần này cậu lại bình thường hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Trong quán không có nhiều người, ánh đèn ấm áp mờ ảo, lại có rèm che giữa các chỗ ngồi, nhưng vì cơ thể của cậu không được thoải mái lắm nên cũng không nói nhiều như trước đây. Giang Chấn kể một vài chuyện thú vị mà anh gặp phải lúc khám bệnh, nhưng bầu không khí giữa hai người cũng không thật sự tệ lắm.

Nhưng Giang Chấn vẫn phát hiện ra một chút manh mối.

“Cậu thấy không khỏe à? Sao ăn ít vậy?” Trước đây cậu luôn là người năng động, hoạt bát, nhưng bây giờ lại ít nói và ăn cũng không nhiều.

 “Không, thường tôi cũng không có ăn nhiều như vậy.” Văn Tiểu Sơ nhanh chóng vui vẻ lên, ăn một miếng sushi lạnh như băng vào bụng, cảm thấy có chút khó chịu.

 “Lần trước cậu đã quét sạch hết bát đĩa ở đó.” Giang Chấn trêu chọc cậu.

Văn Tiểu Sơ ngượng ngùng lẩm bẩm: “Không thể lãng phí thức ăn mà… Lần trước là bởi vì tôi đói quá.”

Giang Chấn cẩn thận nhìn cậu dưới ánh đèn, cảm thấy sắc mặt cậu hôm nay quả thực không tốt lắm, nhưng anh chỉ nghĩ cậu làm thêm giờ mệt mỏi nên đã đề nghị về nhà sớm, Văn Tiểu Sơ cũng miễn cưỡng đồng ý.

 Cậu có chút giận bản thân mình, cơ thể khó chịu khiến cậu không thể sôi nổi như thường lệ, chắc Giang Chấn sẽ nghĩ cậu nhàm chán, không muốn đi chơi với anh nữa, nhưng sự thật cậu không phải vậy. Có lẽ đêm qua cậu chỉ ngủ ba bốn tiếng, bây giờ đầu càng ngày càng choáng, còn buồn nôn.

Khi lên xe, cậu cảm thấy mình ngồi như thế nào cũng không thoải mái, cứ nhích tới nhích lui.

Giang Chấn có chút lo lắng, mặt Văn Tiểu Sơ rất đỏ, hai hàng chân mày nhíu chặt, xem ra là rất khó chịu.

 “Cậu bị ốm à?” Anh lưỡng lự một lúc rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trán Văn Tiểu Sơ.

Trán Văn Tiểu Sơ nóng bừng, bỗng được những ngón tay mát lạnh chạm vào, cơ thể cậu khẽ run lên một chút, vội vàng lùi sâu vào chỗ ngồi.

“Trời ơi, sao lại nóng thế? Sao cậu không nói cho tôi biết sớm?” Giọng Giang Chấn bỗng trở nên nghiêm nghị, sắc mặt cũng trầm xuống, anh thắt dây an toàn, chuẩn bị khởi động xe.

Văn Tiểu Sơ muốn mở miệng giải thích, nhưng lại cảm thấy nước chua trong dạ dày cứ trào lên, cậu khó chịu nuốt khan mấy lần, cảm giác càng ngày càng tệ, cậu vội vàng nắm lấy tay Giang Chấn kéo kéo, sau đó đẩy cửa ra nhảy xuống khỏi xe.

“Này? Cậu đi đâu thế!” Giang Chấn vội vàng tháo dây an toàn.

Cậu thật sự không kịp tìm chỗ, vậy nên đã ngồi xổm xuống cạnh thùng rác bên đường để nôn.

Văn Tiểu Sơ vừa nôn vừa chảy nước mắt, nhưng không biết đó có phải là nước mắt sinh lý hay không, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, nam thần mà cậu muốn theo đuổi đang ở gần đó nhìn bộ dạng chật vật đáng xấu hổ của mình, cậu không muốn sống nữa.

Cậu cảm thấy thức ăn mình ăn vẫn chưa tiêu hóa hết cùng với ấn tượng tốt đẹp mà Giang Chấn dành cho mình và hình ảnh chật vật lúc này đã theo thực quản phun hết xuống mặt đất rồi.

Trên lưng truyền đến cảm giác được vỗ về, Giang Chấn vừa đỡ lấy cậu vừa im lặng vỗ vỗ lưng cho cậu.

Sau khi nôn xong, cậu ngồi xổm bên cạnh bãi nôn không chịu đứng dậy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Sau đó cậu cảm thấy Giang Chấn nới lỏng vòng tay, đứng dậy rồi bước đi.

Chắc là anh ấy không thích sự chật vật này nên đã bỏ đi, nam thần cậu chưa kịp theo đuổi đã chạy mất rồi.

Khi Văn Tiểu Sơ vẫn đang ngồi canh bãi nôn của mình, cảm thấy mình với nó mười phần xứng đôi.

Cậu ngồi xổm được một lúc thì cảm thấy chân tê rần, đột nhiên được một lực mạnh đỡ đứng dậy, Giang Chấn khẽ cau mày, lo lắng nhìn cậu, sau đó đưa cho cậu một chai nước, nói: “Cậu súc miệng trước đi.”

Cậu đờ đẫn cầm lấy chai nước, ngoan ngoãn súc miệng rồi lấy khăn giấy Giang Chấn đưa cho để lau miệng.

“Lên xe ngồi đi, lát nữa tôi sẽ quay lại.” Giang Chấn kéo cậu lên xe, dặn dò.

Cậu ở trên đường ngây ngốc khoảng mười phút, cả người bị nhiễm lạnh, tay chân lạnh buốt, không khí ấm áp trong xe khiến cậu tỉnh táo hơn một chút, cậu nhìn thấy Giang Chấn đi đến chỗ nhân viên vệ sinh ở cách đó không xa nhờ giúp đỡ dọn dẹp mớ hỗn độn cậu để lại.

Một lúc sau, Giang Chấn quay lại xe, anh cúi đầu cẩn thận quan sát sắc mặt Văn Tiểu Sơ, không biết là lạnh hay đang khóc, mắt mũi cậu đỏ hoe, bộ dạng như vật nhỏ bị ngược đãi.

Khi khởi động xe, anh thở dài rồi nói: “Bạn nhỏ Văn Tiểu Sơ, cậu bị sốt, thế mà còn ăn nhiều đồ lạnh như vậy.”

Văn Tiểu Sơ mím môi không chịu nói, trông rất bướng bỉnh, giống như một chiến sĩ cách mạng bị giặc bắt, hoàn toàn mất đi dáng vẻ hoạt bát thường ngày.

Giang Chấn đoán có lẽ cậu đang xấu hổ lắm, vậy nên đã đưa tay nhéo nhéo hai má mềm mại của cậu rồi hỏi: “Cậu sống ở đâu? Sống với bố mẹ à? Hay là….. sống với người khác?”

 “Tôi sống một mình ở khu Văn Sơn.” Khu Văn Sơn cách thành phố khá xa, nhưng giá thuê nhà tương đối rẻ.

Giang Chấn do dự một chút rồi nói: “Nếu ở nhà không có ai thì sao không đến bệnh viện?” Vừa nói thì đã nhìn thấy ánh mắt kháng cự rõ ràng của Văn Tiểu Sơ.

“Tôi chỉ cần uống thuốc là được, bệnh không nặng lắm đâu.” Cậu lơ đãng nhìn vật trang trí cầu phúc treo trên gương chiếu hậu, “Không cần ai chăm sóc.”

Giang Chấn vừa lái xe hòa vào dòng xe cộ trên đường vừa nói: “Nếu không, cậu đến nhà tôi trước đi? Tôi ở một mình, trong nhà có thuốc, cậu ở một mình tôi lo lắng.”

Những lời này thật sự rất mập mờ, Văn Tiểu Sơ nghe xong cảm thấy mình bị bệnh vào lúc bản thân yếu ớt nhất, rồi tự biến mình thành kẻ ngốc, nhưng bây giờ lại được đối xử ân cần như vậy thật sự là mũi có chút cay.

Xe chạy một lúc trên đường thì cậu cũng dần dần bình tĩnh lại, tinh thần càng ngày càng kém đi, lúc xuống xe mở cửa, ngón tay bị cửa kẹp, cậu đau quá la lên một tiếng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt nhịn cười của Giang Chấn, anh đưa tay ra xoa xoa ngón tay cho Văn Tiểu Sơ rồi kéo cậu vào thang máy.

Lẽ ra cậu phải ngập tràn hạnh phúc, nhưng bây giờ trạng thái của cậu vô cùng tệ, chả còn chút sức lực nào để reo hò cả.

Căn hộ của Giang Chấn không lớn lắm, nhưng lại rất ngăn nắp gọn gàng và sạch sẽ, cậu bị Giang Chấn điều khiển cởi khăn quàng cổ, găng tay và áo khoác, tất nhiên là cậu tự mình cởi giày rồi, sau đó cậu được dẫn vào phòng, nhìn tấm ga trải giường bằng vải cotton phẳng lì, cậu thấp giọng hỏi: “Tôi có nên cởi x không?”

“Hả?” Giang Chấn đang lục lọi tủ quần áo, nghe vậy thì quay lại với vẻ mặt khó hiểu.

 “Ý tôi là, nếu tôi ngồi xuống sợ sẽ làm bẩn ga trải giường…..” Văn Tiểu Sơ hoàn toàn mất đi ý muốn cứu vãn hình ảnh của mình, cậu cam chịu giải thích.

Giang Chấn cười nói: “Không thể ngủ trên sô pha được à? Nhất định phải ngủ trên giường sao?”

Văn Tiểu Sơ lại đỏ mặt, đi đến bên mép ghế sofa.

“Được rồi, tôi trêu cậu thôi, muộn thế này cậu còn đi đâu được nữa?” Giang Chấn thấy cậu đáng thương quá, không đành lòng trêu chọc cậu nữa, ném bộ đồ ngủ của anh lên giường, “Cậu mặc đồ của tôi trước đi, đồ sạch đó.”

“Vậy tôi phải đi tắm trước….”

“Cậu còn có sức để tắm à? Đừng ngất xỉu ở trong đó đấy.” Giang Chấn thực sự rất lo lắng, Văn Tiểu Sơ ngơ ngơ ngác ngác nhìn qua, có lẽ không nhận thức được tình trạng của mình.

“Vậy tôi sẽ hát và tắm rửa. Nếu anh nghe thấy tôi đột nhiên ngừng hát thì hãy vào cứu tôi.” Trong phòng đang bật máy sưởi, Văn Tiểu Sơ đã lấy lại được một chút sức lực, lại bắt đầu nói nhảm.

Giang Chấn mỉm cười, ánh mắt nhìn Văn Tiểu Sơ cũng vô thức dịu dàng, anh muốn xoa mặt cậu, nhưng lại buông tay xuống nửa chừng, nói: “Cậu cứ tăng nhiệt độ nước lên, tắm xong nhớ nhanh chóng lau khô người, đừng để bị cảm lạnh.”

“Em gái của tôi, cô ấy vừa tròn mười tám, sinh ra như một bông hoa, khi cười rộ lên càng xinh đẹp ~” Phòng tắm vang lên tiếng hát mơ hồ kỳ quái, Giang Chấn dùng đôi đũa dài khuấy khuấy đồ ăn trong nồi trước mặt, sau đó bỏ thêm hai con tôm trắng đông lạnh vào mì.

Văn Tiểu Sơ tắm rất nhanh, cũng rất có ý thức tự giác thu dọn phòng tắm, lau bồn cầu và gương dính đầy nước, sau đó dùng máy sấy tóc sấy khô tóc.

Giang Chấn bưng một cái chảo tuyết đi ra, nhìn thấy Văn Tiểu Sơ đang sấy mái tóc mềm thì khen cậu rất biết nghe lời, có nhiều người gội đầu xong cứ chạy đi chạy lại trong khi tóc ướt sũng, không tốt cho sức khỏe chút nào.

Văn Tiểu Sơ nhạy cảm nghi ngờ nhìn chằm chằm vào gương, xét biểu hiện hôm nay của cậu, một chút cũng không thể gọi là bớt lo được, chẳng lẽ Giang Chấn đang khịa cậu à?

Nhưng tô mì trên bàn rất hấp dẫn, toàn những nguyên liệu đắt tiền, nôn xong rồi nên bụng cậu bây giờ trống rỗng, dù có sốt thì cảm giác thèm ăn vẫn không giảm, cậu xì xụp ăn xong tô mì, sau đó ngoan ngoãn ngồi nhìn Giang Chấn rửa bát.

Giang Chấn bật TV cho cậu xem, sau đó tìm nhiệt kế điện tử để đo nhiệt độ giúp cậu, sau khi nhấn hai lần mới phát hiện nó hết pin, ở nhà cũng không có pin dự phòng, vậy nên đành phải sử dụng nhiệt kế thủy ngân truyền thống.

Văn Tiểu Sơ đang ngồi trên sô pha xem TV, kẹp nhiệt kế dưới nách, ánh mắt thật sự rất không thành thật khi cứ nhìn theo bác sĩ Giang đang lau nhà, anh mặc một bộ quần áo ở nhà giản dị, rộng thùng thình, xương quai xanh như ẩn như hiện thấp thoáng dưới cổ áo nhìn rất tự nhiên, lúc anh cúi xuống, có khi còn lộ ra vòng eo thon gọn và cái bụng phẳng lì, đường cong cơ bắp cũng hiện lên rõ ràng, trông bộ dáng anh vô cùng rắn rỏi và gợi cảm, vẻ mặt lại hết sức thoải mái, dịu dàng, thỉnh thoảng sẽ cùng cậu nói chuyện phiếm, Văn Tiểu Sơ âm thầm nuốt nước miếng, cảm thán sao mình có phước quá chừng.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Kỳ thật thì cậu sốt cũng không nghiêm trọng lắm, nếu không thì bây giờ cậu đã tự đốt cháy mình luôn rồi.

Khi lấy nhiệt kế ra thì nhiệt độ trên đó hiển thị 38 độ, Giang Chấn cho Văn Tiểu Sơ uống thuốc rồi để cậu lên giường đi ngủ.

Văn Tiểu Sơ không chịu, nói: “Chúng ta chỉ mới xem được nửa tập phim mà, cuộc đời của nữ chính vẫn chưa được tiết lộ, tình cảm cung đình chấn động thế nhân còn chưa xảy ra mà, tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này cả tuần rồi, anh để tôi xem một chút thôi.”

“Cậu bị thiếu ngủ trầm trọng.” Giang Chấn không đồng ý khi nhìn thấy sắc mặt tái xanh của cậu.

 “Thức thêm một chút nữa sẽ không có việc gì đâu.” Văn Tiểu Sơ cầu xin, nói thế nào cũng muốn xem TV.

“…… Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ cho cậu biết trước hết nội dung ngay bây giờ.” Giang Chấn đe dọa.

 “Nhưng bây giờ tôi không ngủ được, đồng hồ sinh học của tôi còn chưa điều chỉnh được mà..…”

 “Cậu bắt đầu làm thêm giờ bao lâu rồi?”

 “Một tuần nay rồi, ngày nào tôi cũng thức đến nửa đêm, gõ code nhiều đến mức ngón tay cũng chai sạn luôn rồi. Hơn nữa, tôi còn phải dành thời gian để xem phim, đọc tin tức và lưu lại mấy game mới mà trước đó chưa có thời gian chơi…. Tôi thậm chí còn không có tâm trạng chơi nữa, tôi gần như bị bộ phim này chiếm hết tâm trí rồi, bây giờ niềm vui duy nhất trong cuộc đời tôi là được xem bộ phim này, anh đừng phá hủy niềm vui của tôi như vậy chứ…..”

Giang Chấn thở dài, nói: “Rõ ràng là cậu đang bệnh và mệt mỏi nên mới đưa ra phán đoán sai lầm như vậy mà.”

“Bây giờ chỉ mới 9 giờ. Tôi xem đến 11 giờ là đi ngủ ngay. Trước khi đi ngủ tôi sẽ đi vệ sinh, sau đó ngủ đến 8 giờ sáng mai, không, đến 9 giờ. Quá hoàn hảo!” Văn Tiểu Sơ nghĩ kế hoạch đi ngủ như thế này thì không thể chê vào đâu được.

“Cậu cũng có thể xem vào ngày mai.”

“Buổi ra mắt tuyên truyền chỉ mang tính chất nghi lễ thôi!”

Mặc cả một hồi lâu, cuối cùng Giang Chấn cũng đành nhượng bộ. Nguyên nhân chủ yếu khiến anh thỏa hiệp là vì thuốc Văn Tiểu Sơ uống có thành phần an thần giúp cậu ngủ ngon, vậy nên chắc chắn cậu ta sẽ không thể thức đến 11 giờ được.

Quả nhiên, trước khi kết thúc tập phim, Văn Tiểu Sơ đã không thể ngồi yên, cậu rưng rưng nước mắt, ngáp dài, khi hỏi có buồn ngủ không, cậu làm sao cũng không thể mở to mắt và nói rằng mình không buồn ngủ được, sau đó đến đoạn quảng cáo dài dòng thì ngủ thiếp đi.

Giang Chấn bế cậu trở lại phòng ngủ, nhét cậu vào trong chăn rồi tự mình ra nằm thử trên ghế sofa, nhưng vì sofa quá hẹp và ngắn nên anh phải trải một tấm thảm cạnh giường trong phòng ngủ. Cũng may mà hệ thống sưởi dưới sàn đủ ấm, còn có thể nghe được tiếng thở đều đều của Tiểu Sơ trong lúc ngủ, chứng tỏ cậu đã ngủ rất ngon, đồng thời cũng kích thích yếu tố hỗ trợ giấc ngủ lan tỏa khắp nơi, khiến Giang Chấn cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lúc Văn Tiểu Sơ mở mắt ra thì cảm thấy rất hài lòng, cậu ngủ rất ngon, tỉnh dậy vô cùng sảng khoái, nhưng cơ thể vẫn còn có chút đau nhức, cậu sờ sờ trán mình, hình như cũng không còn nóng nữa.

Ngày mùa đông ngắn ngủi, trong phòng vẫn còn tương đối tối, cậu rón rén kéo một góc rèm lên, những tia sáng đầu tiên trong ngày chiếu rọi vào căn phòng, cậu phát hiện ra Giang Chấn đang nằm ngủ trên sàn nhà.

Văn Tiểu Sơ quỳ dưới đất, cẩn thận quan sát khuôn mặt tuấn mỹ đang ngủ của bác sĩ Giang, cảm thấy chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng đều như ý, cậu nghĩ thầm, hình như người đàn ông này không có một khuyết điểm nào cả?

Tốt nghiệp tiến sĩ y học tại Đại học Thủ đô, có một chiếc ô tô (mặc dù là được bố mẹ tài trợ một phần) và một ngôi nhà (mặc dù đó là một căn hộ tương đối nhỏ). Làm việc tại một bệnh viện lớn ở địa phương, tương lai tươi sáng rộng mở, có ngoại hình chói mắt, thân cao chân dài, quan trọng nhất đó là tính tình hiền lành và tốt bụng, khi nói chuyện rất lịch sự, có học thức cao lại gần gũi. Điều đó khiến Văn Tiểu Sơ luôn bị bao quanh bởi các lập trình viên mặc áo sơ mi kẻ sọc cảm thấy thực sự may mắn. Bản thân cậu là một tuyển thủ chất lượng cao trong giới lập trình viên với mái tóc thật dày, nhưng mà, khi thoát ra khỏi vòng tròn đó và tiếp xúc với một nam thần ngành y cực kỳ xuất chúng nhưng không kiêu ngạo, khiến cậu cảm thấy mình thật may mắn, may mắn quá nên cứ ngỡ như mình đang mơ.

Người tốt như vậy mà đợi đến giờ để gặp cậu sao, chẳng lẽ mình tốt số đến thế? Cậu yên lặng vừa tự hỏi bản thân mình, vừa nhìn chằm chằm Giang Chấn không rời mắt.

Cậu chợt muốn bắt chước những bộ phim ngôn tình lãng mạn ngày xưa lén hôn anh một cái, nhưng ý tưởng vừa nảy ra đã lập tức bị cậu dẹp bỏ, làm thế chẳng khác nào kẻ biến thái cả, cuối cùng cậu lặng lẽ đứng lên đi chuẩn bị bữa sáng.

Cậu không có sở trường gì nên phải biểu hiện hiền lành một chút, hành động như thế mới giống đang theo đuổi người ta chứ?

Trong tủ lạnh có rất ít đồ, cậu thấy có túi mì sợi tối qua đã mở ra, thế là lấy ra nấu một nồi mì nước chay, chần mấy cây rau xanh rồi luộc vài quả trứng lòng đào nữa là xong.

Cậu có chút bất đắc dĩ khi nghĩ đến tất cả những chuyện không hay tối qua, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì cảm thấy chuyện đó cũng không có gì to tát.

Giang Chấn là người tốt nên sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt đó mà chán ghét mình, Văn Tiểu Sơ cảm thấy mình được anh quan tâm chăm sóc mà có chút đắc ý, nhưng vẫn không kìm được niềm vui trong lòng mình.

Sau khi Giang Chấn tỉnh dậy, anh đi ra ngoài tìm Văn Tiểu Sơ, phát hiện cậu đang xem tập phim truyền hình chiếu ngày hôm qua, TV được vặn nhỏ hết mức có thể, thấy anh đi ra thì dừng lại không xem nữa.

“Chào bác sĩ, anh đã rửa mặt chưa? Tôi đã làm bữa sáng xong rồi, anh mau đến ăn đi.” Nhìn cậu chẳng khác nào như đang ở nhà mình.

Giang Chấn mỉm cười rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi đi ra, anh ủ ấm đôi bàn tay ướt nước còn mang theo chút hơi lạnh, sau đó đưa tay sờ lên trán Văn Tiểu Sơ rồi nói: “Thân thể cậu cũng ổn rồi, không còn nóng nữa.”

 “Tôi được bác sĩ chuyên nghiệp chăm sóc tận tình mà, sao có thể không khỏi bệnh nhanh hơn người khác được?”

 “Ăn cơm xong tôi sẽ đo lại nhiệt độ cho cậu một lần nữa, cũng phải uống thêm thuốc.” Vừa nói anh vừa ra hiệu cho Văn Tiểu Sơ đến ăn sáng.

 “Ừ.” Văn Tiểu Sơ bất đắc dĩ liếc nhìn TV một cái, sau đó đi theo Giang Chấn ăn sáng.

“Cậu nấu ăn rất ngon.” Giang Chấn có chút kinh ngạc, bộ dáng Văn Tiểu Sơ nhìn qua rất không đứng đắn, trông giống như một đứa trẻ vậy, không ngờ lại có thể nấu ăn ngon như thế, nước dùng trong xanh, thơm ngọt ngon tuyệt, cùng trứng lòng đào mềm mại chảy trên đầu lưỡi, cho cảm giác rất vừa ăn, sợi mì cũng vừa phải, không dính hay cứng, sáng sớm ăn vào cảm thấy tâm tình thật sảng khoái.

“Muốn ăn ngon thì đương nhiên phải học cách tự mình làm, dựa người người chạy, dựa núi núi đổ, chỉ có dựa vào chính bản thân mình mới là cách làm đúng đắn nhất.” Văn Tiểu Sơ gật gù đắc ý, ra vẻ rất có kinh nghiệm.

Hai người trò chuyện về công việc nhàm chán của Văn Tiểu Sơ, Giang Chấn lại thuận miệng hỏi thăm về bố mẹ cậu.

 “Bọn họ không quan tâm nhiều đến tôi đâu……” Văn Tiểu Sơ nói về sự thiếu quan tâm của bố mẹ: “Sau khi tốt nghiệp tôi trực tiếp ở đây làm việc, tôi không có nhiều bạn bè, chỉ có mỗi Kỳ Khả Thu đanh đá cá cày là luôn ở bên cạnh tôi….. À, tôi còn nợ cô ấy một bữa cơm, haiz…. Thực ra thì cũng không phải là tôi nợ cô ấy cái gì…”

Nói một hồi cậu lại bắt đầu lẩm bẩm, lúc đầu Giang Chấn nghĩ cậu rất hài hước, nhưng sau một thời gian thì anh lại cảm thấy điều này không được bình thường cho lắm, cậu ấy có vẻ hoạt bát nhưng lại không có nhiều bạn bè, hơn nữa tính cách thật cũng có chút kỳ quái.

Hai người ăn xong, Văn Tiểu Sơ vội vàng giành rửa bát, làm xong đi ra ngoài thì đã thấy Giang Chấn đang thay quần áo.

“Anh định ra ngoài à?”

“Ừ, tôi không thể nghỉ liên tục được, hôm nay tôi phải trực bù ca ngày.”

 “Ồ! Vậy tôi cũng phải đi đây!” Văn Tiểu Sơ vội vàng chạy đi thay quần áo, tuy Giang Chấn là người tốt, nhưng hai người cũng không thật sự thân thiết lắm, cậu không thể ở một mình trong nhà người ta được.

Giang Chấn nhét bình thuốc vào túi áo cậu rồi nói: “Nhớ uống thuốc, tôi đưa cậu về nhà trước.”

 “Không không không, tôi ở xa lắm.” Văn Tiểu Sơ nói: “Hơn nữa tôi cũng đã hẹn với đồng nghiệp rồi.” Cậu không muốn làm phiền Giang Chấn nên đã kiếm cớ.

“… Cậu đã hẹn với ai? Cái người tên Kỳ Khả Thu à?” Giang Chấn nhướn mày, “Bệnh vẫn còn chưa khỏi hẳn, đừng có chạy lung tung khắp nơi, chơi xong nhớ về nhà sớm một chút.”

 “Được.” Văn Tiểu Sơ cảm thấy được Giang Chấn quản thúc là chuyện hết sức vui vẻ, trong lòng không ngừng âm thầm say mê.

 Cậu và Giang Chấn cùng nhau ra ngoài, sau đó Giang Chấn thả cậu ở trên đường trong thành phố, sau khi căn dặn mấy câu rồi rời đi.

Cậu ngoan ngoãn đứng nhìn theo xe của Giang Chấn rời đi, sau đó mới lấy điện thoại ra gọi cho Kỳ Khả Thu, Kỳ Khả Thu đang học samba, lúc trả lời điện thoại còn thở hồng hộc.

“….. Thế mà cậu lại ngủ ở nhà người khác. Văn Tiểu Sơ, cậu đúng là thâm tàng bất lộ mà.”

“Tôi không có ý định ngủ lại nhà người ta, nhưng hôm qua tôi có chút mệt, hơn nữa trời cũng đã quá khuya, anh ấy không thể đuổi tôi ra ngoài. Đó là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ mà, phải không…?”

“… Vậy bây giờ cậu đến cổng bệnh viện giả vờ ngất đi, xem thử có người nào đưa cậu về nhà chăm sóc không.”

“Nhưng người khác đâu có tốt bằng anh ấy, với lại chúng tôi cũng coi như là bạn bè mà. Chúng tôi đã đi ăn cùng nhau mấy lần rồi….. Ừm, mặc dù lần nào tôi cũng đều được anh ấy mời…” Văn Tiểu Sơ nhớ lại, đêm qua cơ thể mình không tốt, Giang Chấn lại là người trả tiền, cậu ảo não nói: “Tôi không muốn tỏ ra yếu đuối như vậy! Tôi, tôi muốn chuyển tiền trả cho anh ấy!”

 “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, cậu đừng nhỏ mọn như vậy chứ.” Kỳ Khả Thu khịt mũi khinh thường, nói: “Tôi nói này, cậu thật sự muốn theo đuổi anh ta à?”

“Tôi cũng không biết, tôi chỉ cảm thấy mình rất muốn được gặp anh ấy, muốn được làm bạn với anh ấy mãi mãi.” Văn Tiểu Sơ đã quên mất việc sáng nay mình muốn hôn trộm người ta.

 “… Vậy tôi cũng đến làm bạn với anh ta được không? Ba chúng ta cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi ăn, cùng nhau chia sẻ tài khoản thành viên VIP, cậu cũng có thể chia cho tôi một chiếc găng tay của anh ấy.”

“Tại sao? Không cho!”

“Tại sao cái gì? Chúng ta đều là bạn bè, chia sẻ một phần thì có sao đâu!” Kỳ Khả Thu lại hung dữ, sau đó che mic lại rồi hô lớn: “Đến liền!”

Cô đứng dậy, chỉnh lại tóc trước gương, nói: “Cậu ích kỷ quá đó, thế thì sao có thể làm bạn với người ta được? Đừng nói anh ta có bạn gái hay bạn trai, ngay cả việc anh ta có thêm một người bạn bình thường cậu cũng không muốn, thế mà lại mạnh miệng nói không muốn theo đuổi người ta?”

 “……” Tiểu Sơ nghe vậy thì không phản bác được lời nào.

“Nhưng tôi nghĩ cậu có cơ hội thắng rất cao. Không phải cậu nói trong căn hộ của anh ta không có người thứ hai sao? Anh ta đối với cậu tốt như vậy, nhất định là cũng có hứng thú với cậu! Nếu không thì người ta cũng sẽ không chăm sóc cậu lúc ốm, không đưa cậu về nhà! Được rồi, tôi không nói với cậu nữa, tôi muốn thống trị giới khiêu vũ.

Kỳ Khả Thu dứt khoát cúp điện thoại.

 Văn Tiểu Sơ bị nói cho đầu óc có chút mơ hồ, vậy nên cậu đã đứng lại bên đường sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

 Theo như lời Kỳ Khả Thu nói và cảm giác mơ hồ của cậu thì Giang Chấn cũng có ấn tượng tốt về mình, nhưng ấn tượng tốt này là với bạn bè hay người yêu thì khó có thể nói được, cậu chỉ mới gặp anh ấy vài lần, nếu cứ qua loa theo đuổi anh ấy một cách vội vàng như thế thì có vẻ hơi vô trách nhiệm?

Nếu cậu là con gái thì chuyện này sẽ rõ ràng hơn nhiều, haiz…..

Văn Tiểu Sơ vô cùng phiền muộn, đành phải mua hai hộp gà rán và một phần lớn khoai môn rồi về nhà.

Cậu rất bận, Giang Chấn cũng rất bận, bình thường bọn họ chỉ có thời gian nhắn tin và trò chuyện một chút trước khi đi ngủ, Văn Tiểu Sơ nhắn tin cũng không nhiều lời, hai người kể cho nhau nghe những chuyện mới mẻ thú vị trong ngày, hahaha….. mấy tiếng thì đã đến giờ đi ngủ rồi.

Sau thất bại của lần hẹn hò trước, Văn Tiểu Sơ đã học được khôn, cậu không dám tùy tiện mời Giang Chấn đi chơi nữa.

Không ngờ Giang Chấn lại chủ động hẹn cậu, anh đến Lâm thị họp, lúc lái xe về thành phố lại tình cờ đi ngang qua nhà Văn Tiểu Sơ, vậy nên cậu đã vui vẻ chạy ra ngoài tìm anh.

  Hai người đi dạo ở trung tâm mua sắm một hồi rồi mua hai vé xem phim, tình cờ nhìn thấy bên cạnh có một tiệm bi-a mới mở, Giang Chấn nói: “Không phải lần trước cậu nói mình cũng chơi bi-a sao? Chúng ta đi chơi đi, còn một tiếng nữa mới tới giờ xem phim.”

 “Hả? À, được.” Văn Tiểu Sơ nhớ tới có một tối hai người trò chuyện trên Wechat, Giang Chấn đã nói rằng hồi còn đi học anh rất thích chơi bi-a, để rút ngắn khoảng cách giữa hai người và tìm được sở thích chung, cậu đã nói khi còn bé mình chơi cùng các cụ già trong khu vui chơi ở viện dưỡng lão, thực sự thì kinh nghiệm giúp ông nội lau chùi cây cơ được coi là kinh nghiệm chơi bi-a của cậu.

Kết quả cuối cùng cũng đã bị phơi bày hoàn toàn.

Cậu run rẩy cầm gậy, bình thường cậu lúc nào cũng làm chuyện xấu hổ trước mặt Giang Chấn thì cũng thôi, hôm nay lại biến thành kẻ khoác lác, cậu cảm giác mình như một chiếc compa dị dạng, uốn cong một góc cứng đờ. Bên cạnh có một mỹ nữ mặc váy ngắn để lộ ra đôi chân dài giữa trời đông lạnh giá, cô ngậm điếu thuốc trên miệng nhìn cậu với vẻ mặt đầy trêu chọc, khiến biểu hiện của cậu vốn đã kém càng thêm kém hơn.

“Tư thế của cậu không đúng, phải hạ thấp eo xuống một chút rồi mới nằm sấp xuống.” Giang Chấn ném phấn đi, bước ra phía sau Văn Tiểu Sơ, cánh tay nắm lấy bàn tay phải của Văn Tiểu Sơ, nói: “Lùi lại.”

Văn Tiểu Sơ bị Giang Chấn điều khiển, nửa người dựa vào trong ngực anh, cũng may mà ánh sáng trong phòng bi-a rất mờ, che đi khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

 Lòng bàn tay ấm áp của Giang Chấn bao phủ mu bàn tay cậu, giúp cậu điều chỉnh tư thế, trong lòng Văn Tiểu Sơ như có chú nai con đang chạy loạn, nhưng cậu vẫn cẩn thận chú ý tới lời anh nói, miễn cưỡng đánh được vài phát đường có thể nhìn được.

  Cậu làm gì cũng rất nhập tâm, với công việc, khi mải mê viết code có thể nhịn ăn nhịn uống suốt cả ngày, cũng không nói chuyện, lúc này cậu mới học được một chút về bi-a, khi đang vui thì bắt đầu chơi cũng nghiêm túc, chạy từ bên này sang bên kia tìm góc độ thích hợp, trông rất hào hứng.

Giang Chấn cố ý để cậu tự đánh một lúc rồi mới đổi.

Người đẹp tóc dài cao ngạo lúc nãy đã đến bắt chuyện, cô ta khen Giang Chấn chơi giỏi, hỏi anh có muốn chơi cùng bọn họ không.

 Giang Chấn chỉ vào Văn Tiểu Sơ, nói anh đi cùng bạn và lịch sự từ chối cô ta.

Cô gái tóc dài nhìn Văn Tiểu Sơ, mỉm cười đầy ẩn ý nói: “Vậy để em trai này đi cùng luôn. Đông người sẽ náo nhiệt hơn.”

Văn Tiểu Sơ đứng đó ôm cây cơ có chút luống cuống, nghe không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng có thể đoán được Giang Chấn đang bị một con hồ ly tiếp cận, trong lòng cậu khẽ giật mình.

Cô gái tóc dài đang nói chuyện với Giang Chấn thì bỗng nhiên quay qua nháy mắt với cậu, sau đó còn nở nụ cười ranh mãnh.

Văn Tiểu Sơ vội vàng chuyển mắt đi chỗ khác, giả vờ mình đang đánh giá mấy quả bóng nhiều màu, trong lúc mất tập trung đã vô tình đẩy mông vào anh chàng phía sau ngã nhoài.

Cả đám người phía sau bật cười, Văn Tiểu Sơ lại lần nữa làm trò cười, cậu vô cùng xấu hổ, Giang Chấn nhịn cười đi tới xin lỗi đối phương cùng với cậu, chàng trai đeo hai sợi dây chuyền vàng và xăm trổ đầy mình, nhưng lại là người rất rộng lượng, hắn ta còn chủ động mời bọn họ đi chơi cùng.

Cô gái tóc dài nhanh chóng chạy tới khuyến khích, cô ta dùng khuỷu tay huých huých vào một cô gái khác, nháy mắt nói: “Cùng nhau chơi đi.”

Giang Chấn lắc đầu: “Chúng tôi phải đi bây giờ.” Anh cũng không nói thêm gì với bọn họ nữa, quay người nhìn về phía bàn bi-a nói với Văn Tiểu Sơ: “Đánh xong ván này chúng ta đi xem phim nhé, sắp đến giờ rồi.”

Văn Tiểu Sơ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, thỉnh thoảng còn lén nhìn đám người náo nhiệt phía sau, rõ ràng Giang Chấn cũng không phải kiểu người khó gần như cậu, có lẽ anh cũng muốn tham gia cùng bọn họ.

Lúc này Giang Chấn mới “Ối” một tiếng, Tiểu Sơ nhìn thấy quả bóng đen rơi vào trong túi của mình, còn có chút bối rối, Giang Chấn nhún vai, nói: “Được rồi, cậu thắng, tôi bị trừ điểm.”

“Tại sao? Không phải quả bóng đen ghi được nhiều điểm nhất hả?”

Giang Chấn giải thích các quy tắc cho cậu nghe, còn cậu thì cứ “À, ồ, thì ra là thế”.

“Đi thôi.”

Hai người bước ra khỏi phòng bi-a, trước khi ra khỏi cửa, cô gái xinh đẹp ở bàn bên cạnh còn rất sôi nổi chào hai người, Giang Chấn cũng chào tạm biệt cô.

Hai người đi về phía rạp chiếu phim, Văn Tiểu Sơ không kiềm được mà lên tiếng hỏi: “Có phải anh rất muốn chơi cùng với bọn họ không?”

“Không, tôi chỉ muốn chơi với cậu.” Giang Chấn nhẹ nhàng nói.

Hai người nói chuyện giống hệt học sinh tiểu học, nhưng Văn Tiểu Sơ nghe vào lại phấn khích đến mức tâm hoa nộ phóng, thiếu chút nữa đã bay lên trời, nhưng cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần.

“Cậu không thích đám đông và náo nhiệt à?” Giang Chấn hỏi.

 “Không không không, tại tôi nghĩ phim sắp bắt đầu rồi, nếu chúng ta chơi đến giữa chừng không thể kết ván đi xem phim thì thật là mất hứng.” Văn Tiểu Sơ lại nói nhảm, cậu không muốn bị anh biết mình nhỏ nhen hẹp hòi.

 Phim không hay chút nào, giống phim văn nghệ hơn, khiến cả hai người có chút buồn ngủ, khi ra ngoài, có một quán bán Oden không được chính tông cho lắm ở ven đường hấp dẫn lực chú ý của hai người.

Củ cải trắng và đậu hũ ngấm đẫm nước súp, hơi nóng bốc lên nghi ngút, cắn vào một miếng khiến cả người ấm áp, hai người cứ tôi một miếng anh một miếng, ăn hết một phần lớn Oden.

 

Hết chương 2.

Nắng Ấm Ngày Đông – Chương 2

Ngày đăng: 21 Tháng tư, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên