Chương 03:
Sau đó thỉnh thoảng bọn họ cũng có đi chơi với nhau, thực ra thì cả hai đều khá bận rộn, đặc biệt là Giang Chấn, anh không có thời gian nghỉ cố định nên hẹn được anh rất khó.
Văn Tiểu Sơ xòe bàn tay tính tính, bọn họ đã cùng nhau xem một bộ phim, mặc dù đây là phiên bản dông tố rất cổ điển, nhưng chắc là Giang Chấn không để ý đâu, bọn họ còn cùng nhau đi xem triển lãm tranh, hai người ngoài ngành chủ yếu là đi xem cho vui thôi, ngoại trừ cười chế giễu mấy con vịt trợn mắt nhìn nhau, bọn họ thực sự không hiểu gì cả, sau lại la cà vui chơi ăn uống khắp nơi. Vào một ngày hiếm hoi được nghỉ, hai người lại giống như những người trẻ tuổi nhàn nhã rong chơi khắp chốn, bọn họ đã đi đến thành cổ tham quan và tìm những quán ăn ngon ẩn sâu trong con hẻm nhỏ khó thấy.
Trong giờ nghỉ trưa, cậu và Kỳ Khả Thu trốn trong phòng trà nước trò chuyện, Kỳ Khả Thu vểnh bàn tay thành hình lan hoa chỉ lên kiểm tra bộ móng mới làm rồi nói: “Ồ, chắc chắn là anh ấy có hứng thú với cậu, không thì mắc chi lại đi dành một ngày nghỉ quý báu cho cậu? Nào là ăn uống, xem phim, xem triển lãm tranh, ẹo.”
“Thật à? Mặc dù tôi cũng nghĩ vậy, nhưng người ta thực sự tốt hơn cô nghĩ nhiều. Phải chăng trên đời này có những người rất dịu dàng với người khác nhưng đó không phải là yêu? Chẳng lẽ là do môi trường sống của chúng ta ác liệt quá, vậy nên xung quanh mới không có ai xuất sắc như vậy?”
Kỳ Khả Thu ngước mắt nhìn về phía văn phòng, đồng nghiệp của cô mặc áo kẻ sọc đỏ xanh giống như một đống tranh khảm đơn điệu, cô thở dài: “Chuyện này tôi không biết, dù sao tôi cũng chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy.”
“….. Kỳ thật cậu cũng chưa gặp được nhiều đàn ông lắm, phải không?” Văn Tiểu Sơ ngập ngừng chỉ ra: “Vậy ý cậu là, nếu tôi tỏ tình thì rất có thể anh ấy sẽ đồng ý?”
“Tôi nghĩ vậy……” Kỳ Khả Thu nói, “Không phải bây giờ hai người cũng giống như đang hẹn hò yêu đương sao?”
“Ừm….. Yêu đương là có thể ôm ôm hôn hôn. Tôi rất muốn……”
“Bộp! Cậu háo sắc quá! Làm sao có thể nói những lời như vậy với một cô gái như tôi hả?!” Kỳ Khả Thu nhảy dựng lên, vung vẩy làn váy, giống như muốn vẩy cho những lời Văn Tiểu Sơ nói rơi xuống đất như tro bụi vậy, “À đúng rồi, trước khi cậu tỏ tình nhớ hỏi xem anh ấy có độc thân không nha.”
“Bác sĩ Giang, sao anh vẫn chưa có bạn gái?” Văn Tiểu Sơ loay hoay cả ngày, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi ra câu này.
Cháu trai của Giang Chấn năm nay chuẩn bị thi vào cấp 3, mẹ cậu ấy đã đưa máy chơi game cho Giang Chấn, yêu cầu anh giữ nó để bọn trẻ không dành quá nhiều thời gian vào game, bản thân Giang Chấn cũng không chơi nhiều, vậy nên anh đã gọi Văn Tiểu Sơ tới chơi.
“Ai nói với cậu là tôi không có?” Giang Chấn lật sách hướng dẫn nhìn rồi cắm cáp điều khiển vào máy chủ.
“Cái gì?!” Văn Tiểu Sơ kinh ngạc đến mức thẻ trò chơi đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất.
“Cậu làm sao vậy?” Giang Chấn nhìn bộ dáng há hốc mồm ngơ ngác của cậu thì bật cười, anh vừa cười vừa nhặt thẻ trò chơi lên rồi nói: “Trước đây tôi có bạn gái, nhưng sau này chúng tôi đã chia tay.”
“Ồ… Hù chết tôi…” Văn Tiểu Sơ vuốt ngực, “Không phải, ý tôi muốn nói là….. thật đáng tiếc… Nhưng mà sao hai người lại chia tay?”
“Tôi sang Nhật Bản theo diện trao đổi du học sinh hai năm. Chắc cô ấy thấy khó khăn khi sống ở một nơi khác.”
“Đúng vậy, quả thực rất vất vả.” Văn Tiểu Sơ nghiêm túc gật đầu, trong lòng cảm thấy rất may mắn vì mình là người người gần quan được ban lộc.
“Hơn nữa……” Giang Chấn ngập ngừng rồi nói: “Cô ấy nói rằng lúc ở bên cạnh tôi cảm thấy rất gò bó.”
“Vì sao?”
“Có thể là do ở nhà có nhiều trẻ con quá nên tôi đã hình thành thói quen cứ thích quản này quản nọ, người khác sẽ cảm thấy không thoải mái.”
“Nhưng tôi lại rất thích.” Văn Tiểu Sơ rất hài lòng với tình hình hiện tại, cậu rất thích được Giang Chấn quản thúc, cậu cho rằng đó là một cách thể hiện sự quan tâm đối với người khác.
Giang Chấn cười, đứng dậy nói mình sẽ đi nấu bữa trưa trước, đồng thời bảo Văn Tiểu Sơ cài máy chơi game rồi tự mình chơi, nhưng chỉ được mấy phút thì Văn Tiểu Sơ đã như con bạch tuộc bám ở cửa phòng bếp, chăm chú nhìn anh nấu ăn, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Khi ở Nhật Bản anh đã từng làm việc trong một quán mì ramen, đối với ẩm thực Nhật Bản thông thường khá quen thuộc, anh chỉ làm món cơm chiên kiểu Nhật đơn giản, nhưng Văn Tiểu Sơ ăn ngon lành đến mức mặt mày hớn hở, cậu vốn đã hơi ớn những món mình nấu, nếu sau này hai người có thể thay phiên nhau nấu ăn thì thật tuyệt, nhưng bác sĩ bận quá nên cậu sẽ nấu nhiều hơn.
Ăn xong, lúc Văn Tiểu Sơ đang rửa bát thì nghe thấy có tiếng chuông cửa bên ngoài.
Cha mẹ Giang Chấn bất ngờ đến thăm, Văn Tiểu Sơ hoảng sợ đến mức vội vàng lau tay rồi chạy ra ngoài, hai người nói là đi ngang qua, sẵn tiện đến đưa cho Giang Chấn ít đồ, bọn họ đặt túi lớn túi nhỏ xuống sàn bếp rồi bắt đầu tuần tra căn nhà.
Văn Tiểu Sơ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha trong phòng khách, hai tay đặt lên đầu gối, đầu chảy đầy mồ hôi vì lo lắng, Giang Chấn nhìn thấy vậy thì bóc một quả chuối cho cậu ăn, ăn hai ba miếng xong lại nhìn Giang Chấn háo hức đòi thêm đồ ăn, Giang Chấn dở khóc dở cười, nói: “Đừng căng thẳng, đi đun nước pha trà đi, bố mẹ tôi cũng là khách mà.”
Văn Tiểu Sơ vội vàng lẻn vào bếp, cũng không nhận ra câu nói này chứa đựng bao nhiêu tin tức.
Chắc vì trà rất ngon nên hai ông bà lão đã ngồi xuống nếm thử, hai người vừa uống trà vừa trò chuyện với Văn Tiểu Sơ, vô cùng ân cần hỏi thăm cậu sống ở đâu, làm nghề gì, khiến cậu cũng dần dần bớt căng thẳng.
“Nhà con nhỏ quá, thêm hai người nữa là chẳng có chỗ đặt chân.” Mẹ Giang nhìn quanh phòng rồi nói.
“Con ở một mình mà, mua lớn làm chi? Lau dọn cũng mệt.” Thấy mẹ Giang định nói gì nữa, anh vội vàng nói thêm: “Nếu kết hôn thì sẽ đổi một căn khác lớn hơn.”
Nhìn bọn họ nói chuyện kết hôn một cách hết sức tự nhiên như vậy, Văn Tiểu Sơ vểnh tai lên nghe mà cảm thấy có chút uể oải.
Hai ông bà lão đối xử rất tốt với người khác, nhìn con trai họ là nhìn ra được, bọn họ nói năm sau em gái Giang Chấn sẽ sang Singapore du học, mẹ Giang còn cố ý dặn dò: “Con không được phép đưa tiền cho nó, đừng lúc nào cũng chiều chuộng bọn nó như thế, để chúng nó quen thói ỷ lại.”
Giang Chấn nhún nhún vai, nháy mắt với Văn Tiểu Sơ.
Ba Giang không thể ngồi yên, ông chạy vào phòng làm việc nghiên cứu kệ sách, còn mẹ Giang thì ngồi ở phòng khách xem TV.
“Tiểu Sơ, dạy tôi chơi game đi.” Giang Chấn sợ cậu ngại nên đã đưa ra đề nghị.
Hai người ngồi cạnh nhau trên sàn chơi game.
“A a a….! Ba ơi cứu con với ————” Văn Tiểu Sơ vừa vào game đã bắt đầu nhập tâm, quên mất hoàn cảnh xung quanh, bắt đầu la hét.
“Tôi không còn máu, cậu đừng chạy qua đó!” Giang Chấn cũng hoảng sợ, bản thân Văn Tiểu Sơ đã chơi không giỏi rồi, còn thêm người mới, hai người bị truy đuổi nên bỏ chạy giống như rắn mất đầu, cuối cùng bị đánh cho bỏ mình.
“Ôi…. Nói cái gì mà chết rồi không còn máu, toàn những từ xui xẻo.” Mẹ Giang vừa xem TV vừa phàn nàn.
“Làm mẹ của bác sĩ rồi mà mẹ vẫn còn kiêng kỵ chuyện này, vốn là không có máu mà, có thể nói thành cái gì được chứ?” Giang Chấn cười nói.
“Con có thể tìm từ thay thế mà, chẳng hạn như……” Mắt mẹ Giang vẫn chăm chú nhìn vào TV, trên đó đang bán một loại thiết bị y tế ion âm dưỡng sinh, “Sinh Mệnh Chi Thủy hay gì đó tương tự.”
“……”
Một lúc sau, hai người lại bắt đầu vô tư hét lên.
“A a a…. Sinh mệnh Chi Thủy không còn nữa! Mau giúp tôi———”
Ba Giang cầm một cuốn sách dày cộm thò đầu ra, nhìn bọn họ qua cặp kính dày cộm: “Thật là lộn xộn.”
Hai vị lão nhân ngồi đến 6 giờ mới ra về vì có hẹn với bạn cũ đi ăn tối, Văn Tiểu Sơ cũng ngại, ở lại đó thêm nữa thì giống như cậu là chủ nhân của ngôi nhà vậy, thế nên cũng tạm biệt rồi đi về nhà.
Ban ngày sợ hãi và hưng phấn đan xen, lo lắng mình sẽ mất ngủ nên đã uống một viên melatonin, sau đó nhắn tin cho Giang Chấn trò chuyện như bình thường.
*Melatomin: (còn gọi là melatonin, tuyến tùng hay melatonin, viết tắt là MT ), Melatonin cũng là một hormone thần kinh được tổng hợp và giải phóng trong tuyến tùng, hormone thần kinh này đóng vai trò tích cực trong việc cải thiện chứng rối loạn giấc ngủ, rối loạn tâm trạng, tăng cường khả năng học tập và trí nhớ. Nó có thể được dùng bằng đường uống hoặc dùng dưới dạng thuốc xịt, hoặc miếng dán xuyên da.
“Ba mẹ anh thật tốt……”
“Bọn họ rất tốt, nhưng cũng không có gì đặc biệt cả.”
Văn Tiểu Sơ có chút buồn, chỉ có gia đình như vậy mới có thể nuôi dạy ra một người hoàn hảo như Giang Chấn, còn ba mẹ cậu thì chẳng bao giờ quan tâm đến cậu, vậy cho nên cậu mới có tính cách kỳ quái như bây giờ.
“Ôi mẹ ơi – Ôi mẹ à -” Điện thoại đột nhiên reo lên, là Giang Chấn gọi tới.
“Ba mẹ cậu đều ở quê nên cậu có chút nhớ họ à?”
“…..Tôi cũng không nghĩ về họ nhiều.”
“Tại sao?”
“Từ khi còn nhỏ bọn họ đã không quan tâm gì đến tôi rồi. Từ khi còn học mẫu giáo tôi đã bắt đầu ở nội trú, chưa bao giờ trò chuyện tử tế với tôi, bọn họ chỉ hỏi tôi thi đứng thứ mấy……” Văn Tiểu Sơ buồn bã nói. “Tôi cũng tùy tiện nộp đơn vào đại học vì nghe nói ở đây có rất nhiều hải sản ngon, nhưng anh thấy đó, cái gì tôi cũng không hiểu.”
Có lẽ hôm nay ba Giang mẹ Giang đã làm cậu xúc động, vậy nên mới sẵn sàng tâm sự những suy nghĩ trong lòng: “Tôi nhớ họ, nhưng khi về nhà gặp họ thì lại chẳng biết nói gì…”
Giang Chấn im lặng một hồi lâu không nói gì, có lẽ là anh cũng không biết nên nói gì, lúc này mà nói lời an ủi thì nghe có vẻ không chân thành lắm.
Cậu cảm thấy có chút buồn ngủ, trong lòng bối rối không biết mình đã nói những gì.
“…… Tôi cảm thấy rất vui khi được làm bạn với anh.”
Văn Tiểu Sơ nằm trên giường, đôi mắt buồn ngủ mông lung, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như con trai sau khi được nước biển rửa sạch vỏ, lộ ra lớp thịt trắng nõn mềm mại bên trong.
“Tôi cũng rất vui…” Giọng nói của Giang Chấn nghe xa xăm, “Nếu….. cậu có thể đến tìm tôi… bất cứ lúc nào…”
Cậu cũng không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.
Tết nguyên đán rất nhanh đã đến, sau khi quản lý biết cậu không có việc gì làm vào ngày tết thì đã bắt cậu làm thêm nửa ngày, vô cùng mất nhân tính.
Văn Tiểu Sơ cảm thấy mình không có gì phải phàn nàn, dù sao thì ngày tết cũng không có ai muốn đi chơi với cậu, cậu cũng không nói gì với Giang Chấn, đầu tiên cậu nghĩ ba mẹ anh nhất định sẽ bắt anh về nhà nghỉ lễ, hơn nữa cậu cũng không muốn để anh thấy mình cô đơn và đáng thương.
Cậu mua nguyên liệu nấu lẩu, định ở nhà vừa ăn lẩu vừa xem chương trình đêm giao thừa một mình.
Lúc cậu đang rửa trái cây thì Giang Chấn gọi điện đến.
“Tết nguyên đán cậu đi đâu thế?” Trong điện thoại vang lên tiếng reo hò ầm ĩ.
“Tôi… tôi đang ở nhà.” Văn Tiểu Sơ có chút chột dạ.
“Cậu về nhà à?” Giang Chấn có chút kinh ngạc, “Lần trước không phải cậu nói chỉ được nghỉ một ngày đầu năm thôi sao?”
“Không, ở nhà của tôi.” Văn Tiểu Sơ cảm thấy mình đã bị bại lộ, cứ dùng tay kéo đi kéo lại một con ngao còn sống, con ngao nhẹ nhàng tránh xa bàn tay cậu.
“Nhà ở khu Văn Sơn à?”
“Ừ.”
“Vậy cậu ra ngoài với tôi đi. Tôi đang ở quảng trường bờ sông, mấy đồng nghiệp của tôi nói muốn tới đây đón giao thừa mừng năm mới.” Giọng Giang Chấn nghe có vẻ vui hơn bình thường, có lẽ là vì anh đang ở cùng với đồng nghiệp của mình.
“Anh đi cùng đồng nghiệp à? Tôi đi có thích hợp không?” Văn Tiểu Sơ có chút do dự.
“Không có gì không thích hợp cả, tôi thấy cậu cứ suốt ngày nhốt mình trong nhà, nếu không sợ đám đông thì ra ngoài chơi đi.” Âm thanh xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh hơn, có lẽ là do Giang Chấn đã tìm được một nơi vắng người, “Hơn nữa, chúng ta cũng đã không gặp nhau một tuần rồi.”
Giọng nói của anh như mang theo ý cười dịu dàng, khiến Văn Tiểu Sơ cảm thấy vừa chua xót vừa mềm mại, chưa bao giờ cậu cảm thấy buồn bã khi nghỉ lễ một mình, nhưng bỗng nhiên được người khác quan tâm như vậy lại bỗng dưng cảm thấy thật tủi thân, thế là cậu vội vàng ném con ngao kia xuống chạy đi thay quần áo.
Giang Chấn nói sẽ đến đón, nhưng cậu thấy khoảng cách quá xa nên không đồng ý, cuối cùng cả hai thống nhất gặp nhau ở chỗ hẹn.
Đêm khuya, nhiệt độ ngày đông xuống rất thấp, vậy nên cậu đã đeo găng tay Giang Chấn đưa lúc trước, có lẽ kể từ khi gặp được cậu vị bác sĩ đáng thương kia đã không còn đeo găng tay nữa.
Đồng nghiệp của Giang Chấn đều là những bác sĩ và y tá trẻ, sau khi cởi áo khoác blouse trắng ra thì rất dễ gần, lúc đầu Văn Tiểu Sơ rất lo lắng, nhưng sau đó cậu cũng dần dần thoải mái và vui vẻ hơn.
Vào đêm giao thừa ở bãi biển sẽ bắn pháo hoa rất hoành tráng, cậu đã học ở đây 4 năm nhưng chưa bao giờ tham gia sự kiện hoành tráng như thế này.
Pháo hoa khổng lồ nở rộ trên đầu cậu, một chùm chưa tắt lại một chùm nữa nổ tung, cả bầu trời sáng rực chói mắt, mặt biển phản chiếu ánh sáng quanh co khúc khuỷu, gần cậu quá, như thể khẽ vươn tay lên là có thể chạm được vậy, khung cảnh mộng ảo chói lóa quá khiến cậu có cảm giác không thật, cậu đứng giữa đám người đông đúc, không khỏi cảm thấy có chút hoảng sợ vô thố, cậu muốn đi tìm một người quen thuộc, một người có thể đưa cậu trở lại thực tế, cậu quay đầu lại tìm kiếm thì thấy Giang Chấn đang ở ngay phía sau mình, anh đang bảo vệ cậu thật cẩn thận, ánh sáng bập bùng chiếu vào đôi mắt điềm tĩnh và dịu dàng như nước biển của anh, trông thật mềm mại và rạng rỡ, như thể chúng là giấc mơ sống động nhất trên đời.
Giang Chấn nhìn cậu, anh há miệng nói thứ gì đó nhưng nghe không rõ, tiếng hò hét của đám đông dường như đã bị pháo hoa át mất, vạn vật xung quanh đều im lặng, bầu trời đầy sao sáng, màn đêm mờ ảo, dường như sự kiện hoành tráng này là chuẩn bị sẵn để cho cậu tỏ tình, mặc dù cậu vẫn chưa chuẩn bị.
Cậu ngẩng đầu lên, dùng sức kéo cổ Giang Chấn xuống một chút rồi hôn anh thật mạnh, không có quy tắc, không có chuẩn bị gì, hành động của cậu hoàn toàn theo bản năng.
Đầu óc cậu không tỉnh táo lắm, dường như đã mất đi khả năng suy nghĩ, vậy nên chỉ biết nhìn chằm chằm vào Giang Chấn.
Giang Chấn có chút ngạc nhiên, sau đó đưa mắt nhìn sang một bên như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Dũng khí của Văn Tiểu Sơ cũng nhanh chóng biến mất theo xúc động của cậu, bỗng dưng cậu chợt sợ hãi, tự nhiên mình hôn bác sĩ Giang như vậy, có khi nào anh sẽ tức giận ném mình xuống biển luôn không? Hay đơn giản là quay người bỏ đi?
Giang Chấn không phải là loại người thô lỗ như vậy, anh sẽ không đánh bất kỳ ai, là một bác sĩ có đạo đức tốt, nhưng nếu cậu làm anh ấy tổn thương thì chắc sẽ không thể ngồi yên và bỏ qua được, có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.
Hoặc cũng có thể anh ấy sẽ nói: “Tôi xin lỗi vì đã khiến cậu hiểu lầm, nhưng tôi không hề có ý tứ như vậy.”
Trong hai tình huống đó thì tình huống nào tệ hơn?
Điều đáng buồn hơn là cậu sẽ không bao giờ được gặp lại Giang Chấn nữa, hoặc cũng có thể anh ấy sẽ giữ khoảng cách với cậu?
Cậu bị trí tưởng tượng của mình làm cho sợ đến choáng váng, suy nghĩ ngắn ngủi đó khiến đầu óc cậu gần như muốn nổ tung. Tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ mà anh từng coi là đương nhiên nhanh chóng biến thành sợ hãi và lo lắng, có khoảnh khắc cậu nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được tại sao mình lại chắc chắn rằng Giang Chấn sẽ thích và chấp nhận mình? Hành động bốc đồng như vậy không chỉ gây rắc rối cho người khác mà còn chôn vùi cả tình cảm mà ngay đến bản thân cậu cũng không hiểu được, nếu không có nụ hôn vừa rồi thì cậu có thể nói bóng nói gió, thực hiện từng bước hoàn thành việc tỏ tình của mình rồi, mà làm thế thì dù có không thành cậu vẫn còn mặt mũi để rời đi, vừa rồi đầu cậu bị kẹp cửa à? Tại sao lúc nào cậu cũng làm ra những chuyện điên rồ như vậy chứ?
Giang Chấn không nói gì mà cứ nhìn cậu trầm tư.
Văn Tiểu Sơ không hiểu anh có ý gì, cậu đâu có thuật đọc tâm, đâu biết trong đầu anh đang nghĩ gì, cũng không hiểu ánh mắt đó có nghĩa chi, nhưng chính những ảo tưởng trong đầu đã đánh cho cậu suýt ngã quỵ xuống đất.
Mắt cậu ngân ngấn nước, cậu không muốn ở lại đây thêm nữa! Cậu tỏ tình thất bại! Cậu không muốn nghe Giang Chấn tìm đủ mọi lời hay ý đẹp lịch sự từ chối mình. Cậu biết anh là người có giáo dưỡng tốt và tấm lòng hết sức dịu dàng. Anh đang lưỡng lự, suốt ngần ấy thời gian anh vẫn không tìm được một lời từ chối nào có thể cứu lấy lòng tự trọng và thể diện của cậu, là cậu đang làm khó anh.
Tất cả đều là lỗi của Kỳ Khả Thu, chính cô là người đã tẩy não cậu, khiến cậu tin là Giang Chấn chắc chắn có thích mình!
Hô hấp của Văn Tiểu Sơ càng ngày càng trở nên gấp gáp, Giang Chấn nhìn thấy vẻ mặt của cậu thì biết không ổn, lúc này, một đợt pháo hoa mới lại bắt đầu nổ tung trên bầu trời, đám đông càng thêm hưng phấn, tiếng hò reo càng lúc càng lớn, che đi hết thảy những lời xì xào bàn tán, Văn Tiểu Sơ Anh bắt đầu vùng vẫy muốn chạy trốn, bộ dáng như thể bị bắt cóc vậy, mắt rươm rướm nước, cuối cùng không thể kìm nén được nữa mà bắt đầu rơi xuống.
Đột nhiên cậu bị người ta dùng sức kéo mạnh một cái, cả khuôn mặt áp vào vai Giang Chấn, cảm giác được anh đưa tay xoa đầu mình an ủi, Văn Tiểu Sơ xấu hổ nhưng không thể vùng vẫy, được người ta nửa ôm nửa kéo đi ra khỏi đám đông.
Khi tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người đã dần xa, nhưng cậu vẫn không muốn mở mắt ra, nước mắt đã lấm lem trên áo khoác Giang Chấn, cậu thầm nghĩ, dù sao anh cũng không yêu mình, mặt mũi ra sao cũng có gì quan trọng đâu.
Hai người cứ như vậy ôm nhau một lúc, không biết tay Giang Chấn đã vỗ về cậu không ngừng bao lâu rồi.
Cuối cùng Văn Tiểu Sơ cũng bình tĩnh lại, cậu hít một hơi thật sâu, đẩy Giang Chấn ra, cậu không chịu ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh mà cứ nhìn chằm chằm vào huy hiệu trên cổ áo gió, đó là quà tặng khi mua Thẻ game được tặng, khi nói đùa bảo anh đừng đeo vào, nhưng Giang Chấn vẫn luôn đeo nó.
Chính vì anh cứ dung túng cậu như vậy nên mới khiến cho cậu tự mình đa tình đến bước này.
Cậu dụi mắt, lấy găng tay nhét vào túi Giang Chấn rồi nói: “Tôi về nhà đây, tôi không thích đám đông náo nhiệt, tôi chỉ thích đón Tết một mình.”
“Bây giờ cậu đi?”
“Ừ.” Cậu bất đắc dĩ gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi, cậu muốn về nhà ăn món lẩu mình đã chuẩn bị, sau đó ôm chăn khóc thật lớn.
Giang Chấn cầm lấy chiếc khăn quàng đỏ của cậu xoay hai vòng, Văn Tiểu Sơ bị anh quấn cho xoay vòng như con quay, cuối cùng bác sĩ cũng lộ ra nụ cười quen thuộc, anh nói: “Hôn người ta xong không chịu trách nhiệm à?”
Văn Tiểu Sơ ngơ ngác nhìn vị bác sĩ đẹp trai trước mặt mình.
“Lúc hôn tôi cậu đang nghĩ gì?” Giang Chấn hơi cúi đầu, cố gắng nhìn thẳng vào mắt cậu.
Văn Tiểu Sơ vẫn còn ngơ ngác, cậu thật sự không biết nên nói cái gì, bởi vì lúc đó trong đầu cậu hoàn toàn không nghĩ tới cái gì cả.
“Vậy sau khi hôn rồi em muốn tôi làm gì?” Giang Chấn tiếp tục ân cần dụ dỗ.
Nhưng cậu vẫn không trả lời.
Giang Chấn thấy mình thật sự không hỏi được gì, chỉ có thể thở dài nói: “Xem ra là em chỉ muốn hôn tôi rồi bỏ chạy, vậy em về nhà đón Tết đi.”
“Không phải, tôi muốn anh hôn lại mình.” Văn Tiểu Sơ nghẹn ngào nói mấy chữ cuối cùng.
“Sau khi hôn rồi thì sao?”
Văn Tiểu Sơ ngơ ngác lắc đầu, vẻ mặt rất đáng thương: “Không biết, chỉ là muốn được hôn lại thôi.”
“Được.” Giang Chấn mỉm cười và đến gần cậu hơn.
Văn Tiểu Sơ nhìn thấy pháo hoa rực rỡ và bầu trời đêm vô tận phía sau lưng anh, còn có chiếc máy bay nhấp nháy chậm rãi kéo cái đuôi thật dài bay ngang qua, cuối cùng là hình ảnh phản chiếu sâu thẳm trong đôi mắt cậu.
Đôi môi anh mềm mại ấm áp, mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại được, tay cũng rất ấm áp, Văn Tiểu Sơ dựa sát vào bức tường phía sau, nụ hôn của Giang Chấn dành cho cậu không chút chiếu lệ như của cậu, anh càn quét trong miệng cậu, mút lấy đầu lưỡi, xâm nhập khoang miệng cậu từng tấc một, cậu nghe thấy mình run rẩy nghẹn ngào, cùng với cả tiếng nước, bây giờ đầu óc cậu như bị chia làm hai phần, một nửa say sưa choáng váng, nửa còn lại thì như thường lệ, lúc nào cũng đưa ra những nhận xét kỳ quái: “Bác sĩ tai mũi họng hiểu biết về khoang miệng toàn diện thật.”
Cậu không biết hai người đã hôn nhau bao lâu, bàn tay nắm lấy tay áo đối phương cũng đã buông lỏng, như thể đã mất đi hết sức lực, toàn thân nóng bừng, đặc biệt là gò má đang bị tay phải Giang Chấn chạm vào, hai chân cậu như nhũn ra muốn ngã xuống đất, nếu không phải cánh tay đối phương đang ôm chặt lấy cậu thì đã bị ngã xuống đất rồi, cái hôn ẩm ướt này giống như rượu ngon, vừa êm dịu vừa ngọt ngào khiến cho người ta say lòng.
Giang Chấn hơi lùi lại một chút, hỏi: “Bây giờ em đã hài lòng chưa?”
Cậu căn bản nói không nên lời, môi còn bị hôn cho sưng tấy, căng mọng, bóng loáng, cậu khẽ lắc đầu.
Vị bác sĩ đẹp trai nào đó lại mỉm cười, lại tiếp tục cúi xuống hôn lần nữa.
Hết chương 3.