Phó Bản 1: VỊ VONG NHÂN – Chương 1: Khởi Hành

 

Chương 1: Khởi Hành

 

Trong một căn nhà nhỏ hết sức bình thường, tiếng cằn nhằn của người phụ nữ vang lên không ngớt.

 

“Bác Vương giới thiệu cho con bao nhiêu đứa tốt rồi, sao chẳng có đứa nào vừa mắt con thế?”

 

Người phụ nữ nheo mắt lại, trông vô cùng nguy hiểm: “Hay là con định chạy theo mốt không kết hôn hả?”

 

Mái tóc xoăn nhẹ của bà bỗng dưng động đậy trong lúc không có gió, trông hết sức kỳ lạ, như thể những con rắn nhỏ đang ngọ nguậy vậy.

 

Chu Kỳ An không hiểu sao mình lại có thể liên tưởng đến hình ảnh kinh khủng như vậy với người mẹ đã nuôi nấng mình, cậu miễn cưỡng nhếch mép: “Làm gì có chuyện đó.”

 

Mẹ Chu tỏ vẻ sốt ruột: “Vậy rốt cuộc con muốn tìm người như thế nào?”

 

Chu Kỳ An thẳng thắn dang tay: “Giỏi việc nước, đảm việc nhà, dù con về muộn đến đâu cũng có cơm ngon canh ngọt, không ngại khó nhọc, không cần báo đáp, nhẫn nhục chịu đựng….. Và tuyệt đối không bao giờ hỏi han về mối quan hệ của con với người khác, kể cả là mối quan hệ mập mờ.”

 

Lúc này, điện thoại của sếp gọi đến, Chu Kỳ An lập tức bắt máy, giọng điệu lấy lòng: “Alo, sếp….”

 

“Khách hàng nói vẫn thích bản kế hoạch đầu tiên hơn, để chắc chắn, cậu làm thêm một bản nữa vào cuối tuần, thứ Hai gửi chung cho họ, để thể hiện thành ý nhất có thể, như vậy đối phương cũng không còn gì để nói…”

 

Chu Kỳ An liên tục đáp “Vâng vâng vâng!”, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với sếp, cậu tiếp tục nói với mẹ: “Tóm lại là, mẹ có thể tìm được người đáp ứng đủ các điều kiện trên thì con sẽ kết hôn ngay.”

 

Nói xong, không để ý đến mẹ Chu đang trầm mặc, cậu quay người trở về phòng.

 

Vừa vào phòng, Chu Kỳ An đã thở phào nhẹ nhõm.

 

Con gái bình thường nghe những yêu cầu này mà không đập nát đầu cậu thì đã là may mắn mấy kiếp rồi, sao có thể đồng ý xem mắt chứ?

 

Phát ngôn tra nam đến mức này, chắc chắn có thể yên ổn một thời gian.

 

Chu Kỳ An thực sự là người theo chủ nghĩa không kết hôn, trước đây mẹ cậu cũng nhận thấy điều đó, nhưng cả hai đều ngầm tránh né chủ đề này.

 

Nhưng kể từ sau màn sương mù dày đặc ba năm trước xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi, những mong đợi nhỏ bé ban đầu đã bị khuếch đại vô hạn thành chấp niệm. Một khi đi ngược lại chấp niệm của những người đó…

 

Chu Kỳ An không khỏi rùng mình, cố gắng không để những ký ức đó hiện lên trong đầu.

 

May mắn thay, theo quan sát của cậu, chỉ có một số ít người như vậy, còn lại hầu hết người dân vẫn bình thường.

 

Buổi tối, Chu Kỳ An tăng ca để hoàn thành bản kế hoạch, khoảng một giờ sáng, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

 

Mẹ Chu bưng một cốc sữa nóng, mỉm cười bước vào: “Làm việc vất vả rồi.”

 

Chu Kỳ An vừa cầm cốc sữa lên.

 

“Mẹ đã tìm được cho con người con muốn rồi.”

 

“Khụ khụ…” Chu Kỳ An suýt chút nữa thì bị sặc, cậu theo bản năng nhìn đồng hồ, chưa đầy năm tiếng đồng hồ đã tìm được rồi sao?

 

Mẹ Chu: “Ngủ sớm đi, mai tranh thủ đi đăng ký kết hôn.”

 

Giọng điệu thản nhiên như thể sếp bảo cậu tăng ca vào cuối tuần vậy.

 

Chu Kỳ An vừa định mở miệng thì Mẹ Chu đã dịu dàng ngắt lời: “Bên kia không có ý kiến gì, cứ tổ chức tiệc trước, mẹ sẽ thu dọn tiền mừng cưới bấy lâu nay.”

 

“Hôn nhân không phải trò đùa….”

 

Lúc này, một người phụ nữ khác bước vào phòng, là bác Vương, bạn thân của mẹ Chu, bà ấy sống ở tầng dưới, thường xuyên trò chuyện với Mẹ Chu đến tận khuya.

 

Bác Vương nhìn Chu Kỳ An, ý vị sâu xa nói: “Kỳ An à, con kết hôn sớm đi, tâm nguyện lớn nhất của mẹ con cũng được toại nguyện.”

 

Chu Kỳ An lập tức hiểu được ẩn ý của đối phương.

 

Một khi kết hôn, chấp niệm của mẹ cậu được giải quyết, liệu bà có trở lại bình thường không?

 

Dù sao cũng không phải đăng ký kết hôn thật, sau này cậu sẽ nói chuyện với cô gái kia, xem có thể thuê cô ấy diễn kịch trong ngày hôm đó hay không.

 

Nghĩ vậy, Chu Kỳ An đồng ý với cuộc hôn nhân vô lý này.

 

Trước khi ngủ, cậu không khỏi thắc mắc, rốt cuộc thì cô gái nào lại muốn gả cho mình sau khi nghe những yêu cầu đó nhỉ?

 

*******

 

Chú rể được thông báo phải kết hôn vào buổi tối, tất cả khách mời đều nhận được thiệp mời điện tử lúc hai giờ sáng, còn cô dâu….. Mãi cho đến ngày hôm sau tới khách sạn, Chu Kỳ An vẫn chưa được gặp mặt cô dâu.

 

Nói là khách sạn cho sang miệng chứ thực chất chỉ là một quán ăn lớn hơn một chút, cả về trang trí lẫn cơ sở vật chất đều không đạt tiêu chuẩn của khách sạn.

 

“Còn đám cưới nào cẩu thả hơn thế này nữa không?”

 

Trong căn phòng cũ chật hẹp, Chu Kỳ An mặc bộ lễ phục màu đen thẳng thớm, lẩm bẩm một mình.

 

Trong gương phản chiếu khuôn mặt cậu có chút bất lực.

 

Người thanh niên trong gương có hàng chân mày thanh tú, mái tóc dài màu xanh bạc, màu tóc này nếu để người khác nhuộm có thể sẽ rất kỳ quái, nhưng cậu gầy gò, cao ráo, lại cực kỳ phù hợp.

 

Đôi mắt kia lại là điểm nhấn, nhìn kỹ có thể thấy trong đồng tử dường như có kết tinh thể băng mỏng manh, mang theo vẻ xa cách với thế tục.

 

“Kỳ An, nhanh lên, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.” Tiếng giục giã vang lên từ ngoài cửa.

 

Chu Kỳ An thở dài, lấy dây chun buộc tóc, sau đó dùng tóc giả che đi màu xanh bạc kỳ lạ, cuối cùng đeo cặp kính có gọng thật dày vào.

 

Tóc mái giả trước trán rất dài, che gần hết nửa chân mày, hàng mi dày rậm luôn cụp xuống theo thói quen hết sức tự nhiên, khiến cậu trông chẳng có chút tinh thần gì cả.

 

Chàng trai yêu dị lập tức bị thay thế bằng hình ảnh một nhân viên văn phòng tầm thường.

 

Chu Kỳ An thử cong khóe môi, nở nụ cười vô hại trước gương.

 

Sau khi màn sương mù dày đặc xuất hiện ba năm trước, không phải là cậu không có chút thay đổi nào, chẳng hạn như tóc thường xuyên mọc dài bất thường và màu sắc cũng thay đổi. Chu Kỳ An từng cải trang đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, báo cáo cho thấy mọi chỉ số đều bình thường, cuối cùng chỉ có thể kết luận là sau này bị biến đổi gen.

 

“Mẹ.” Chu Kỳ An mở cửa, nở nụ cười tiêu chuẩn hỏi: “Có phải hơi sớm rồi không?”

 

Ai lại tổ chức đám cưới vào lúc bảy giờ sáng?

 

Đây không còn là nóng vội nữa, mà là chạy đua với thời gian.

 

“Mẹ đã đặc biệt nhờ người ta xem ngày giờ tốt rồi, chính là giờ này đấy.”

 

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật.

 

Nếu nghĩ theo hướng tích cực thì kết hôn cũng không phải là không có lợi ích gì, ít nhất cậu cũng có thể được nghỉ phép để kết hôn, có trời mới biết, đã ba năm rồi cậu chưa được nghỉ phép năm.

 

Cậu còn đặc biệt gửi thiệp mời điện tử cho sếp, ca ngợi sếp bận rộn công việc, không cần phải đến dự, ám chỉ sếp không cần đến, chỉ cần gửi tiền mừng và cho cậu nghỉ phép là được.

 

Lông dê mọc trên thân dê, có thể vớt vát được chút nào hay chút ấy.

 

“Cô dâu trang điểm xong chưa ạ?” Chu Kỳ An hỏi.

 

Trước đó mẹ Chu nói là cô dâu có hơi nhút nhát, không cần cậu đến đón dâu.

 

“Đương nhiên rồi.” Mẹ Chu nói: “Mẹ tự tay trang điểm cho con bé mà.”

 

Bà ta dẫn Chu Kỳ An xuống lầu.

 

Ba phút sau, Chu Kỳ An đứng trong sảnh tiệc, lớp sơn trên cột nhà của khách sạn phía trước đã bong tróc, để lộ lớp xi măng xám xịt bên trong, một vài nhân viên phục vụ lười nhác bày biện bàn ghế. Cách cột nhà không xa, bác Vương ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, phụ trách ghi sổ và nhận tiền mừng.

 

Bây giờ còn một tiếng nữa mới đến giờ làm lễ, cơ bản không có khách mời nào đến. Chỉ có một đồng nghiệp vừa tan ca đêm, mắt thâm quầng đến chúc mừng cậu.

 

“Chúc mừng tân hôn, cô dâu đâu?” Đồng nghiệp nhìn xung quanh.

 

Câu hỏi hay đấy.

 

Chu Kỳ An cũng muốn hỏi, vì vậy cậu nhìn mẹ Chu với cùng một nghi vấn.

 

Mẹ Chu: “Ở trên bàn.”

 

Lúc này trên bàn chỉ có một số món ăn vặt như thịt bò khô, Chu Kỳ An và đồng nghiệp đều giật mình, đồng nghiệp sợ đến mức tỉnh ngủ luôn.

 

Mẹ Chu chỉ vào cái bàn tròn ở phía trước.

 

Tất cả ghế ngồi trong hôn lễ đều được buộc nơ bằng vải trắng, vì vậy ban đầu khi nhìn thấy thứ được buộc nơ trắng, Chu Kỳ An đã không suy nghĩ nhiều. Lúc này nhìn kỹ, cậu mới phát hiện ở hàng ghế đầu tiên vậy lại có một cái nồi cơm điện được khoác lên mình bộ váy cưới.

 

Lạc lõng, buồn cười đến cùng cực.

 

Đồng nghiệp hoàn toàn câm nín, nhà ai lại để nồi cơm điện lên bàn trong hôn lễ chứ?

 

Sắc mặt Chu Kỳ An thay đổi mấy lần, dường như đã nghĩ đến điều gì đó, cậu cố gắng mở miệng: “Mẹ, đó không phải là…”

 

Mẹ Chu gật đầu: “Là cô dâu đấy.”

 

Sắc mặt Chu Kỳ An hơi thay đổi: “Mẹ đang đùa con sao?”

 

Mẹ Chu đột nhiên trở nên nghiêm túc, lặp lại nguyên văn những lời cậu đã nói tối qua: “Hôn nhân đại sự sao có thể đem ra làm trò đùa được.”

 

“Nhưng cũng không thể kết hôn với nồi cơm điện chứ!”

 

Mẹ Chu thản nhiên nói: “Con không phải là người đầu tiên trên thế giới kết hôn với nồi cơm điện, thậm chí còn chưa lọt vào top 3 đâu. Tiền nhà của chúng ta còn phải trả trong ba mươi năm nữa, cộng thêm một đống yêu cầu của con, ngoài nó ra, còn ai có thể đáp ứng được?”

 

Chu Kỳ An cố gắng tranh luận: “Nó là cái nồi, con là người.”

 

“Thế thì sao?”

 

“…”

 

Bà nói năng hùng hồn đến mức đồng nghiệp của cậu cũng sợ hãi nuốt nước miếng.

 

Ánh mắt hiền từ của Mẹ Chu biến mất: “Người trẻ tuổi, đừng có nhìn cô dâu của người khác mà nuốt nước miếng.”

 

Đồng nghiệp: “Xin, xin lỗi.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Mẹ Chu dặn dò hai câu rồi tiếp tục đi tiếp khách. Đồng nghiệp kéo tay áo Chu Kỳ An, phản ứng đầu tiên là: “Nếu sếp mà nhìn thấy cô dâu của cậu thì xong đời.”

 

Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như một trò hề, hơn nữa sếp còn phải bỏ tiền mừng cho một trò hề.

 

Hai vị nhân viên quèn vậy mà lại nghĩ đến cảm nhận của sếp trước tiên.

 

Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào cái nồi cơm điện được tô hai má đỏ hỏn, mí mắt giật giật: “Chắc là sếp không đến đâu.”

 

Đồng nghiệp: “… Nhưng mà tôi thấy số bước chân của sếp cứ tăng đều đều.”

 

Đó là đang trên đường đến đây.

 

Làm trong ngành dịch vụ lâu năm, đồng nghiệp cái gì cũng từng thấy, trừ ma, anh ta bình tĩnh lại đề nghị: “Hay là cậu đưa ‘Cô dâu’ bỏ trốn đi?”

 

“…” Bỏ trốn cùng cô dâu của mình ngay tại hôn lễ của chính mình, cậu đúng là thiên tài.

 

Lúc này, một vài vị khách lần lượt đến, khi đưa tiền mừng còn thảo luận với bác Vương về cô dâu.

 

“Sao bên ngoài không treo ảnh cưới vậy?”

 

“Lão Vương này, chẳng phải đầu năm nay còn nói Kỳ An chưa có bạn gái à?”

 

“Phải xinh đẹp cỡ nào mới khiến thằng bé trầm tính này mê mệt đến mức kết hôn chớp nhoáng thế nhỉ?”

 

Bác Vương chột dạ nói: “Xinh đẹp thì không hẳn, nhưng mà nấu ăn rất ngon.”

 

“Ôi chao, vậy thì ghê gớm rồi! Giờ giới trẻ nhiều đứa không biết nấu nướng đâu.”

 

“…” Cuối cùng, Chu Kỳ An im lặng bước đến bên cạnh cái nồi cơm điện: “Hay là chúng ta bỏ trốn thật đi.”

 

Bây giờ mà truyền ra ngoài, cùng lắm là mất tích trong hôn lễ, còn hơn là cậu dắt nồi cơm điện lên lễ đường trước mặt mọi người, sau đó cúi người đeo nhẫn vào dây điện của nó.

 

Còn về “Căn bệnh” của mẹ cậu, Chu Kỳ An cảm thấy không thể chữa khỏi được nữa rồi.

 

Đối phương thậm chí còn không vượt qua ranh giới của giới tính, mà trực tiếp vượt qua ranh giới giống loài, loại chấp niệm này, chắc chắn không phải chỉ cần cậu kết hôn là có thể thay đổi được.

 

Ngay khi Chu Kỳ An đang suy nghĩ xem làm thế nào để âm thầm trốn thoát cùng nồi cơm điện, thì một mùi tanh nồng nhè nhẹ bay vào từ cửa sổ, mùi tanh đặc trưng của chợ hải sản khiến cậu suýt chút nữa đã nôn khan.

 

Vệ sinh của khách sạn này thật sự tệ quá.

 

Đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên đứng thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ kinh ngạc nói: “Có sương mù.”

 

Chu Kỳ An cũng ngẩng đầu lên nhìn.

 

Đó không phải là màu sắc bình thường của sương mù, không khí như được pha thêm một loại thuốc huỳnh quang đặc biệt, tỏa ra một thứ ánh sáng phơi sáng bất thường.

 

Vì mùi thực sự quá khó chịu, nhân viên phục vụ vội vàng đi đóng cửa sổ.

 

Nhưng mà, tốc độ sương mù tràn vào nhanh hơn tốc độ của nhân viên phục vụ rất nhiều.

 

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ sảnh tiệc như chìm trong màn sương trắng xóa.

 

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

 

“Không biết nữa, ai đi bật đèn lên xem nào?”

 

“Bật đèn lên thì có tác dụng gì?”

 

Ban đầu, Chu Kỳ An còn có thể nghe thấy tiếng mọi người hoảng sợ hỏi han xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau đó, những âm thanh này cũng biến mất một cách kỳ lạ.

 

Giữa đất trời yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Cậu giống như một người bị chứng quáng gà, mò mẫm tiến về phía trước trong màn sương mù, dần dần, những chiếc bàn ghế đó cũng không thể chạm tới. Sương mù gần như bao trùm toàn thân, càng đi càng có cảm giác mất trọng lượng.

 

Điều còn vô lý hơn cả việc kết hôn với nồi cơm điện đã xảy ra, cậu bị lạc đường ngay tại hôn lễ của chính mình.

 

Loạng choạng đi được một lúc lâu, tình trạng mù lòa này cuối cùng cũng khá hơn một chút, màn sương mù đã tan đi phần nào. Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, thử gọi: “Mẹ, bác Vương… mọi người ở đâu…”

 

“Mẹ—”

 

Tiếng gọi “mẹ” thứ hai vừa thốt ra khỏi miệng, một giọng nói đột ngột vang lên từ trên đỉnh đầu:

 

“Ai là mẹ của cậu? Tôi là giống đực.”

 

Một khuôn mặt thỏ khổng lồ xuất hiện trước mắt.

 

Chu Kỳ An sợ hãi lảo đảo suýt ngã. Cậu cắn chặt đầu lưỡi để giữ bình tĩnh, nheo mắt, cố gắng nhìn xuyên qua màn sương mù dày đặc để quan sát sinh vật kỳ lạ đột ngột xuất hiện này.

 

Không biết từ lúc nào trước mặt cậu đã xuất hiện một người đàn ông có cái đầu thỏ mặc lễ phục, cao hơn hai mét. Sau khi cúi đầu nhìn Chu Kỳ An vài giây, nó nhếch mép: “Nhìn kìa, người chơi may mắn cuối cùng đã ra trận.”

 

Giọng nói vừa dứt, màn sương mù hoàn toàn tan biến.

 

Phản ứng đầu tiên của Chu Kỳ An là — chú thỏ kỳ lạ trong truyện “Alice ở xứ sở thần tiên”.

 

Thực tế rõ ràng không phải là truyện cổ tích.

 

Ngoài người thỏ có ngoại hình kỳ dị ra, không tính cậu, ở đây còn có năm người có hình dáng giống người. Trong đó ba người bình tĩnh ung dung, hai người còn lại thì một người ngồi bệt xuống đất, một người cố gắng kìm nén để bản thân không run rẩy.

 

“Ồ, xem ra phản ứng không lớn lắm nhỉ. Người mới này là bị dọa cho ngốc rồi, hay là thực sự bình tĩnh như vậy?”

 

Chu Kỳ An nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người lên tiếng là một trong ba người bình tĩnh ung dung kia, theo cách gọi của con thỏ kỳ lạ lúc nãy, tạm gọi là người chơi.

 

Nó nhảy đến giữa sân, cúi người tao nhã: “Phó bản lần này có tổng cộng ba người chơi mới và ba người chơi cũ.”

 

“Là một tài xế già dặn kinh nghiệm, tôi phải giải thích sơ lược nội dung cho những người chơi mới. Trước tiên tôi xin tự giới thiệu, các bạn có thể gọi tôi là Tư tiên sinh.”

 

“Yên tâm, tất cả các phó bản có tôi tham gia đều rất vui vẻ!”

 

Nó dang rộng hai cánh tay mảnh mai như sợi mì: “Tôi quyết tâm mang đến niềm vui cho mọi người.”

 

“Còn có rất nhiều đồng nghiệp giống tôi, nhưng mỗi người lại có sở thích khác nhau…”

 

“Có đồng nghiệp thì thích vui vẻ, có đồng nghiệp thích bi thương, còn có đồng nghiệp… chỉ quan tâm đến cái đẹp bạo lực… bọn họ sẽ liên tục nâng cao độ khó của phó bản.”

 

Chu Kỳ An im lặng lắng nghe, từ trong giọng điệu khoa trương của Tư tiên sinh, cậu đúc kết từng điều một:

 

Thứ nhất, cậu đã được chọn tham gia một trò chơi;

 

Thứ hai, tất cả các phó bản đều sẽ có một nhân viên phụ trách;

 

Nội dung chủ đề của phó bản có thể tóm tắt là bi, hỉ, nộ, ái, ố.

 

“Các bạn bước vào đây vào giờ Mão, vì vậy tôi sẽ là người phụ trách.”

 

Chủ đề của phó bản phụ thuộc vào thời gian người chơi bước vào.

 

Người chơi bước vào trò chơi vào giờ Tý, Sửu, Dần sẽ tham gia phó bản với chủ đề chính là bi thương, giờ Mão, Thìn, Tỵ thì ngược lại, nếu người chơi bước vào trò chơi vào bất kỳ thời điểm nào trong khoảng thời gian từ giờ Ngọ, Mùi, Thân, thì nội dung chủ đề của phó bản sẽ có cả bi lẫn hỉ.

 

Chín khung giờ đầu tiên không có gì đáng nói, cái gọi là bi hỉ vốn đã không cố định, nhưng nếu người chơi bước vào trò chơi đúng vào giờ Dậu, Tuất, Hợi, thì coi như đen đủi rồi, độ khó của phó bản sẽ được nâng lên một bậc.

 

Mười hai giờ tương ứng với một ngày, thay cho tên viết tắt của trò chơi — 【Thiên】.

 

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, đã bảo kết hôn vào lúc bảy giờ sáng là không ổn mà!

 

Quả nhiên là giờ hoàng đạo.

 

Con thỏ kỳ quái đảo mắt nhìn ba người chơi mới: “Có thể được chọn đến đây, chứng tỏ tất cả các bạn đều là những người có tiềm năng, đồng thời cũng là vinh hạnh của các bạn.”

 

Nửa câu sau còn cần xem xét, nửa câu trước là sự thật.

 

Người bình thường đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ như vậy, người nhát gan một chút chắc chắn sẽ sợ đến mức suy sụp, nhưng ba người chơi mới ít nhất đã giữ được bình tĩnh ở một mức độ tương đối.

 

Tư tiên sinh mỉm cười, nói: “Người mới sẽ được tặng gói quà phúc lợi lớn đấy!”

 

Khi nó nói câu này, Chu Kỳ An tinh ý nhận thấy sắc mặt của những người chơi cũ lần lượt có chút thay đổi, có người cười chế giễu, có người hả hê, còn có người thì như đang xem kịch vui.

 

Trong đó có một cặp anh em là người chơi cũ, cô em gái đang buộc tóc, khẽ nói: “Anh, phó bản lần này vậy mà lại có nhiều người mới thế, thật tốt.”

 

Những người chơi cũ đều biết cái gọi là “Thật tốt” này có ý nghĩa gì, khi cần thiết, có thể đẩy người mới ra làm bia đỡ đạn.

 

Lấy người mới làm bia đỡ đạn, lần nào cũng đúng.

 

Tư tiên sinh cúi người xuống một lần nữa, hai cánh tay mảnh mai ôm lấy ba người chơi mới: “Lựa chọn tiếp theo sẽ liên quan trực tiếp đến việc các bạn có thể nhận được bao nhiêu phúc lợi dành cho người mới. Nhớ kỹ, có bỏ mới có được.”

 

Nó đổi giọng: “Ba niềm vui lớn nhất đời người, gặp lại bạn cũ nơi đất khách, đêm tân hôn, lúc xướng tên trên bảng vàng… gần đây các bạn đều đang trải qua những điều hạnh phúc nhất trong đời.”

 

Nó nói với người đàn ông trung niên: “Nếu để anh từ bỏ bạn cũ…”

 

Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, Tư tiên sinh lại nhìn sang nam sinh sắp vào đại học: “Để cậu hy sinh ân sư…”

 

Nam sinh siết chặt nắm tay.

 

Cuối cùng Tư tiên sinh nhìn Chu Kỳ An: “Để cậu giết chết cô dâu…”

 

“Tôi đồng ý.”

 

Chưa kịp nghe xem lựa chọn sẽ mang đến điều gì, Chu Kỳ An đã trực tiếp cướp lời.

 

Tư tiên sinh sửng sốt, ngay cả mấy người chơi cũ cũng nhìn sang.

 

Chỉ thấy Chu Kỳ An trịnh trọng như đang trao đổi lời thề nguyện trước mặt mục sư, sau khi không nhận được câu trả lời ngay lập tức, cậu tiếp tục lặp lại một lần nữa.

 

“Đừng nói là giết, chặt xác tôi cũng đồng ý.”

 

Có lẽ cậu nam sinh và người đàn ông trung niên bên cạnh chưa từng thấy ai tàn nhẫn như vậy, kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

 

Hết chương 1.

 

Phó Bản 1: VỊ VONG NHÂN – Chương 1: Khởi Hành

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên