Quãng Đời Còn Lại – Chương 1

Chương 1: Di nguyện….

 

        Lục Đình cúi đầu ngồi trên băng ghế bệnh viện, người đến người đi tấp nập, hai mắt cậu trống rỗng vô hồn, không có tiêu cự, nước mắt lăn dài qua khóe mắt rồi rơi xuống, thấm ướt tờ giấy chẩn đoán cậu đang nắm chặt trong tay.

        Vươn tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, cậu gọi điện thoại cho Viên Đông Thâm.

        Sau một hồi chuông máy móc, người kia cũng bắt máy, “A lô?”

        Thanh âm ồn ào truyền đến bên tai, Lục Đình không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng được khung cảnh xa hoa ngợp trong vàng son ở đầu dây bên kia, lời đến bên miệng lại không làm cách nào thốt ra được…..

        Giọng nói thiếu kiên nhẫn ở đầu dây bên kia lại một lần nữa vang lên: “Có gì thì nói nhanh lên, tôi đang bận lắm!”

        Không hiểu sao Lục Đình lại bình tĩnh đến lạ thường: “Không có gì, chỉ hỏi khi nào anh về?”

        “Không phải tôi đã nói với cậu là gần đây đang bàn chuyện làm ăn với người khác, thuận tiện ra nước ngoài chơi một thời gian, chắc cũng khoảng một tháng.”

        “Lần cuối chúng ta gặp nhau là nửa tháng trước, lúc anh vội vàng về nhà thu dọn hành lý…..”

        Viên Đông Thâm nói cho có lệ: “Tôi rất bận, trước kia cậu cũng không phải người không hiểu chuyện như thế này!”

        Lục Đình nhịn không được cười tự giễu: “Đúng vậy, cái gì cũng do tôi, anh bận việc của mình đi.”

        Viên Đông Thâm nhìn chằm chằm vào điện thoại bị cúp máy, hắn có chút tức giận: “Cái gì thế? Đúng là quái gở!”

        Một thanh niên đẹp trai ôm lấy hắn từ phía sau: “Anh Thâm, làm gì vậy? Lại đây uống rượu đi!” Thanh niên kia lơ đãng liếc mắt nhìn điện thoại di động của hắn, “Người ở nhà lại gọi điện thúc giục anh à?”

        “Ừ, dù sao cũng đã lâu rồi tôi không trở về.” Viên Đông Thâm cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên môi thanh niên nọ.

        Người thanh niên đẩy đẩy hắn ra: “Vậy hay là anh về nhà xem thử thế nào, lỡ gây ra chuyện gì không hay lại quay đầu lại trách tôi.”

        Viên Đông Thâm ôm eo cậu thanh niên thấp giọng dỗ dành: “Cậu ta có thể so được với em sao? em xem, lần nào em cũng giúp tôi chiêu đãi khách hàng, có ai không khen em sắp xếp chu đáo chứ.”

        Chàng trai giơ tay đấm nhẹ lên ngực hắn: “Đúng vậy, tôi hữu dụng với anh thì cứ lợi dụng đi, ngay cả danh phận cũng không cần cho tôi đâu!”

        Viên Đông Thâm cưng chiều gõ gõ vào chóp mũi cậu ta: “Nói cái gì ngốc vậy chứ, bây giờ em ra ngoài hỏi một chút, xem người yêu của Viên Đông Thâm là ai? Không phải tất cả đều nói là Phương Tiễn em sao, ai biết đến người trong nhà kia chứ.”

        “Tôi mặc kệ, tôi muốn làm chủ nhân thật sự của căn biệt thự ở vùng ngoại ô kia!”

        Cậu thanh niên nhíu mày nũng nịu, đó là hành động mà Viên Đông Thâm chịu không nổi nhất: “Em thích biệt thự nào tôi sẽ mua cho em, từ lúc tôi còn nghèo khó cậu ta đã đi theo cùng tôi phấn đấu, bây giờ tôi giàu có rồi, vứt bỏ cậu ấy cũng không thích hợp.”

        “Tôi cũng không nói muốn đuổi anh ta ra ngoài.” Cậu thanh niên mang theo giọng tủi thân, nói: “Tôi chỉ muốn cùng chung sống hòa bình với anh ấy, được anh ta thừa nhận, mọi người cùng nhau sống hòa hợp không được à? Anh nhìn mấy vị phu nhân nhà Lý tổng kia xem, không phải cũng ở chung rất tốt sao……”

        “Ngoan, bây giờ còn chưa phải lúc, tôi sẽ tìm cơ hội nói với cậu ấy.”

        Nói xong, lại ôm người vào lòng thân mật.

        Lục Đình cầm giấy chẩn đoán đi đến chỗ Chu Cần Giai.

        “Yo, đây không phải là Lục đại tiểu thư của chúng ta ba bước cũng không ra khỏi khuê phòng à? Sao lại đột nhiên ghé thăm hàn xá?” Chu Cần Giai là người bạn thân nhất của Lục Đình, trong khoảng thời gian Lục Đình và Viên Đông Thâm vất vả nhất đã giúp đỡ rất nhiều về tinh thần lẫn tài chính. Chẳng qua, sau này Viên Đông Thâm có tiền, chủ động đề nghị Lục Đình nghỉ việc, ở nhà hưởng phúc. Ngay từ đầu Chu Cần Giai không đồng ý, cảm thấy làm như vậy không có lợi gì đối với Lục Đình. Nhưng Viên Đông Thâm nói Lục Đình vốn không thích giao tiếp với mọi người, không thích xã giao, thay vì để cậu vất vả làm những việc mình không thích, còn không bằng để cậu ở nhà muốn làm gì thì làm. Khi đó trong mắt Lục Đình chỉ có Viên Đông Thâm, nghe hắn nói như vậy thì trong lòng chỉ có cảm động. Không để ý đến sự ngăn cản của Chu Cần Giai mà bỏ việc ở nhà. Cũng từ lúc đó trở đi, Chu Cần Giai không qua lại với Viên Đông Thâm nữa. Lục Đình cũng không thích nhìn Chu Cần Giai đối xử với người yêu mình như vậy, nên cậu cũng giận dỗi giảm bớt việc liên hệ với anh. Kết quả, đến cuối cùng mới phát hiện, lời khuyên của Chu Cần Giai cũng không phải không có đạo lý, mà cậu cũng chỉ còn lại mỗi một người bạn này có thể tâm sự được.

        Nước mắt Lục Đình không kìm được chảy xuống, Chu Cần Giai lập tức thay đổi sắc mặt: “Làm sao vậy? Có chuyện gì thế? Có phải tên khốn kiếp Viên Đông Thâm kia đã làm gì có lỗi với cậu không? Cậu đừng khóc, cứ nói với tôi, tôi sẽ làm chủ cho cậu!”

        Lục Đình bước tới ôm lấy anh, nước mắt thấm ướt cả bờ vai Chu Cần Giai, nhưng anh cũng không ghét bỏ, chỉ bình tĩnh vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu như an ủi.

        Lục Đình cố gắng ngừng khóc, đưa báo cáo kiểm tra y tế cho anh xem.

        “Cái gì vậy?” Chu Cần Giai tùy ý cầm tờ giấy, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối” thì sắc mặt cũng thay đổi, đôi tay cầm tờ giấy không ngừng run rẩy, giọng anh khẽ run, nói: “Cậu, cậu…… Cậu đang đùa phải không? Tôi sẽ không bị lừa đâu!”

        “Là thật đó.”

        “Không, không thể nào.” Chu Cần Giai cầm báo cáo vò nát rồi ném vào thùng rác, “Nhất định là có sai sót gì đó, chúng ta đi kiểm tra lại một lần nữa.”

        “Đây là kết quả kiểm tra lại.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Chu Cần Giai tức giận đến bật cười, anh đưa tay lau đi nước mắt còn chưa kịp rơi: “Cho nên, lâu như vậy không liên lạc gì, hôm nay cậu đến chỗ tôi để thông báo mình sắp chết?”

        Lục Đình đưa tay muốn nắm lấy người anh, nhưng lại bị anh hất đi: “Cậu bình tĩnh lại một chút…….”

        “Bình tĩnh! Cậu bảo tôi bình tĩnh mà lại chạy đến đây ôm tôi khóc!”

        Lục Đình vươn tay lên che đi đôi mắt đã sưng đỏ: “Tôi có việc nhờ cậu……”

        “Ngoại trừ chuyện bây giờ đi chữa cho khỏi bệnh thì chuyện gì tôi cũng không đồng ý!”

        Lục Đình dở khóc dở cười: “Cậu để tôi nói hết đã…..”

        Chu Cần Giai ngồi trước mặt cậu: “Được rồi, cậu nói đi, cậu muốn nói cái gì?”

        “Chuyện này ngoại trừ cậu ra, tôi không muốn bất kỳ ai khác biết.”

        “Viên Đông Thâm đâu? Hắn ta cũng không biết à?”

        Lục Đình cười khổ: “Anh ta hả, có lẽ anh ta cũng không để ý đâu…”

        “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

        Lục Đình đã biết Viên Đông Thâm ở bên ngoài rất loạn, thay người yêu như thay áo, mới đầu mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, sau đó thì ba ngày một lần, rồi một tuần một lần, thậm chí cả tháng cũng không gặp mặt được một lần.

        Không thể nói ban đầu Viên Đông Thâm là người như vậy, ban đầu hắn cũng là một người tuân thủ nguyên tắc, chỉ là, sau này xã giao càng ngày càng nhiều, nhìn thấy càng ngày càng nhiều, rồi sẽ có một lần phá lệ. Mà loại chuyện như thế, có lần một thì sẽ có lần thứ hai lần thứ ba.

        Gần đây nhất là một cậu thanh niên tên Phương Tiễn, còn lén lút tìm cậu. Mấy năm nay cậu không nhớ mình đã tiếp đãi bao nhiêu người tương tự cậu ta, mới đầu cũng đau lòng, cũng sẽ đòi Viên Đông Thâm giải thích. Viên Đông Thâm luôn lấy cớ tất cả đều chỉ gặp dịp thì chơi  để an ủi cậu, còn nói người hắn yêu nhất mãi mãi là cậu.

        Chỉ là, lâu dần, hắn bắt đầu không phân biệt được, không biết hắn đang gặp dịp thì chơi với tình nhân bên ngoài hay là với người đang đợi ở nhà…

        Phương Tiễn bị cậu dùng vài câu, “Người bên ngoài tôi không thèm để ý, cậu cũng không vào được cửa nhà chúng tôi.” khéo léo ứng phó xử lý xong. Mà ngay cả chính bản thân cậu cũng cảm thấy mình viện những lý do này thuần thục đến mức khiến cho người ta lạnh lòng……

        Chu Cần Giai thật sự là muốn xé tên Viên cặn bã kia thành trăm mảnh: “Đã sớm biết hắn ta không phải thứ tốt lành gì, cậu không muốn nói cho hắn ta biết thì không nói, chia tay với hắn, tôi cũng có thể nuôi được cậu, tôi có người quen trong bệnh viện thành phố, ngày mai tôi sẽ làm thủ tục nhập viện cho cậu, tôi sẽ liên hệ với chuyên gia cho cậu, cậu yên tâm đi, dù là giai đoạn cuối tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho cậu.”

        “Tôi không muốn điều trị nữa.”

        Lục Đình nhẹ nhàng thờ ơ, Chu Cần Giai thật sự bị cậu làm cho tức giận đến đau ngực: “Cậu nói lại lần nữa xem!”

        “Bác sĩ nói tế bào ung thư đã di căn rồi, xác suất chữa khỏi còn chưa đến năm phần trăm, tôi chỉ có thể sống nhiều nhất là ba tháng.”

        Hai mắt Chu Cần Giai đỏ bừng, cố nén nước mắt: “Không muốn điều trị, không muốn điều trị thì cậu đừng nói cho tôi biết! Bây giờ còn muốn để tôi nhìn cậu chết?”

        “Nếu không nói cho người khác biết, lỡ một ngày nào đó tôi chết, bác sĩ không thể xử lý được.”

        “Bây giờ mà cậu vẫn còn lo nghĩ cho các bác sĩ? Cậu có thể suy nghĩ cho tâm trạng của tôi, của người bạn này trước tiên không??!”

        Lục Đình nhẹ giọng nói: “Có nghĩ mà, tôi nghĩ, nếu tôi mà không nói cho cậu biết, có thể cậu sẽ đến nghĩa trang moi thi thể tôi lên đánh một trận!”

        Chu Cần Giai bị cậu là cho tức giận đến suýt ngất, tâm tình không tốt chút nào: “Không phải là cậu muốn trả thù tên Viên Đông Thâm kia nên lấy thân thể của mình ra đùa chứ? Vì một tên cặn bã như vậy có đáng không!”

        Lục Đình biết, trong lòng mình quả thật có một chút ý nghĩ như vậy, nhưng cũng không đến mức cực đoan như thế: “Tôi còn chưa đến mức đó, chỉ là, xác suất chữa khỏi căn bệnh này quá thấp, nếu như có thể, tôi hy vọng trong ba tháng cuối cùng có thể tận hưởng cuộc sống thật sự của mình, mà không phải nằm trong phòng bệnh suốt ngày đối mặt với tuyệt vọng vì cái chết.”

        “Cuộc sống của tôi đã thất bại lắm rồi, lúc nhỏ thì cố gắng học tập, sau này thì cố gắng ở bên Đông Thâm, sau khi hắn thành công, cuộc sống của tôi như bị nhốt trong biệt thự trống rỗng, cái gì cũng không có, tôi không biết ý nghĩa của cuộc đời mình là gì, ít nhất thì trong ba tháng cuối cùng này, tôi muốn đi tìm, tôi biết cậu có thể hiểu được tôi đang nói gì mà, phải không?”

        Chu Cần Giai vùi đầu vào vai cậu, nước mắt rơi không ngừng: “Đừng đội cho tôi cái mũ cao như vậy, tôi biết cậu ngoan cố bao nhiêu, đã quyết định rồi thì không bao giờ thay đổi, tôi có thể làm gì được bây giờ, cũng không thể ngăn cản cậu đến cùng… Chỉ có thể trở thành người luôn ủng hộ cậu…” Ngay cả khi quyết định đó vô cùng đau đớn.

        Sau khi hai người cố gắng ổn định lại tâm tình, Chu Cần Giai mở miệng hỏi: “Cậu muốn đi tìm cái gì?”

        “Đi tìm người yêu của tôi trước đi…..”

       Vẻ mặt Chu Cần Giai sửng sốt, Lục Đình lại nở nụ cười thật ngọt ngào.

Hết chương 1.

Quãng Đời Còn Lại – Chương 1

Ngày đăng: 10 Tháng tám, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên