Chương 3: Về Nhà……
“Kế tiếp cậu định đi đâu?”
“Tôi muốn về nhà một chuyến.”
Lục Đình ngồi trên xe lửa về nhà, một bà lão ngồi đối diện nhìn cậu cười, Lục Đình có chút mất tự nhiên, đáp lại bà bằng một nụ cười yếu ớt.
“Chàng trai trẻ lớn lên thật đẹp trai.”
Lục Đình có chút ngượng ngùng: “Dạ cám ơn.”
“Đã kết hôn chưa?”
Lục Đình lắc đầu.
Bà lão buồn bã: “Một chàng trai tốt như vậy mà vẫn chưa kết hôn?”
“Mới có đối tượng thôi ạ.”
Bà lão vui vẻ: “Tôi nói chứ, có đối tượng thì kết hôn sớm đi, có gia đình là có nơi nương tựa.”
Lục Đình gật đầu.
“Cậu đây là đi đâu?”
“Dạ về nhà.”
“Lâu rồi không trở về đúng không?”
“Dạ, có rất nhiều nơi cháu không biết.”
Bà lão có chút tự hào: “Đương nhiên rồi, thành thị nhỏ của chúng ta đã thay đổi rất nhiều……”
Lục Đình nghe bà lão nói thì lâm vào trầm tư, đã bao lâu rồi cậu không về? Từ ngày ba mẹ phát hiện ra mối quan hệ của cậu và Viên Đông Thâm, cậu đã không liên lạc với gia đình mình nữa.
Nhà Lục Đình là một gia đình truyền thống điển hình ở thành phố nhỏ, bên trên còn có một anh trai, anh trai học tập không tốt bằng Lục Đình, đã sớm nghỉ học đi làm, tiền trong nhà phần lớn đều dùng để cho Lục Đình đi học, ngày cậu nhận được thư báo trúng tuyển, cả nhà vui mừng đến phát khóc, đó là ký ức vui vẻ nhất đời này của Lục Đình.
Lục Đình vì muốn ở cùng Viên Đông Thâm trong kỳ nghỉ hè mà đã tham gia hoạt động nghiên cứu khoa học. Mẹ Lục đã lâu không gặp con trai nên rất nhớ. Theo đề nghị của con trai lớn, mấy người cùng nhau ngồi tàu hỏa đến trường gặp Lục Đình, kết quả, lúc đến trước cổng trường thì bắt gặp hai người đang ôm hôn trong góc.
Mẹ Lục ngất đi vì tức giận, người một nhà vội vàng đưa bà đến bệnh viện. Lục Đình ngồi ở cửa phòng bệnh thất thần, cậu không biết phải làm sao, Viên Đông Thâm ngồi bên cạnh nắm tay cậu an ủi. Anh trai Lục Đình là Lục Thần thì trực tiếp lao ra cho Viên Đông Thâm một quyền. Lục Đình xông tới ngăn cản cũng bị Lục Thần đẩy ngã xuống đất: “Cả gia đình chúng ta vất vả để nuôi mày học hành, không phải để cho mày ra ngoài làm bậy!”
“Anh à, em…..”
Viên Đông Thâm đỡ cậu dậy: “Chúng tôi thật lòng ở bên nhau.”
“Các cậu không bình thường, mà là bị bệnh!”
Tiếng gầm giận dữ của Lục Thần đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Ba Lục đẩy cửa ra: “Ở bệnh viện mà ồn ào cái gì!” Chỉ mấy câu đã xua hết tất cả mọi người ra ngoài cửa, “Hôm nay con về trước đi, bây giờ ba và mẹ con không muốn gặp con, để chúng ta bình tĩnh một chút đã.”
Ba Lục đóng sầm cửa lại, cả người Lục Đình lạnh lẽo, cậu run rẩy khóc nức nở.
Viên Đông Thâm ôm cậu vào lòng: “Đi thôi, về trước đã, vài ngày sau lại đến.”
Lục Đình thấp thỏm bất an chờ qua mấy ngày, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Lục Thần: “Ba mẹ muốn gặp em.”
Viên Đông Thâm lo lắng nên cũng đi theo.
Lục Thần vừa thấy Viên Đông Thâm đã tức giận thốt lên: “Sao mày lại mang nó tới, còn ngại chuyện chưa đủ lớn à?”
Viên Đông Thâm bảo vệ Lục Đình ở phía sau: “Là do tôi muốn đi theo.”
Lục Thần nhìn hắn không nói gì, dẫn hai người vào phòng.
Hốc mắt mẹ Lục đỏ bừng, giọng nói có chút khàn khàn, gạt tàn trước mặt ba Lục tràn đầy tàn thuốc, ông vẫn còn đang hút thuốc, cả gian phòng tràn ngập mùi thuốc lá và rượu.
“Ba mẹ, tụi con thật sự muốn ở bên nhau.”
Mẹ Lục vỗ bàn: “Ở cùng một chỗ? Ở cùng một chỗ làm cái gì? Hai người đàn ông thì ở bên nhau cái gì?”
“Chúng con….” Lục Đình không biết giải thích như thế nào.
Viên Đông Thâm mở miệng: “Dì ơi, hai người đàn ông cũng có thể ở bên nhau, điều này ở nước ngoài là hợp pháp.”
“Đó là ở nước ngoài chứ không phải trong nước, chúng ta chú ý đếm âm dương hòa hợp, hai người đàn ông ở bên nhau không được thừa nhận, không hợp lý.”
Viên Đông Thâm giải thích: “Tụi con ở cùng một chỗ cũng không làm tổn thương ai, tụi con có thể tiếp tục sống như vậy, không khác gì tình nhân bình thường, ngoại trừ không có con ra, không có gì khác cả.”
Mẹ Lục nhìn chằm chằm Lục Đình: “Mặc dù xuất thân của mẹ con không cao, nhưng cũng sẽ không phong kiến như vậy, con suy nghĩ kỹ xem, vấn đề của hai người chỉ là một đứa con sao? hai người ở cùng một chỗ, danh bất chính, ngôn bất thuận, không được thừa nhận, một ngày nào đó cậu ta chán con, tùy tiện vứt bỏ con, con cái gì cũng không còn, không có giấy chứng nhận kết hôn, không có gì đảm bảo cho con được, con từ bỏ tất cả mọi thứ vì một người không cho con được bất cứ thứ gì sao?”
“Con có thể đảm bảo.”
Mẹ Lục quay đầu nhìn Viên Đông Thâm: “Cậu lấy gì để đảm bảo? Cậu còn phải dựa vào sinh hoạt phí mà cha mẹ cho để học hành? Tương lai thì chưa biết ra sao, cậu có gì trong tay? Hay chỉ có mỗi thứ cậu gọi là tình yêu?”
Viên Đông Thâm không còn lời nào để nói, hắn nắm chặt tay thành quyền.
“Mẹ nghĩ nhiều hơn con, hai người ở cùng một chỗ là không thể, thay vì kéo người khác cùng chịu khổ với mình, vì sao không sớm chấm dứt một chút?”
“Dì là mẹ thì nên làm thế nào để tốt cho con mình chứ.”
“Bây giờ tôi đang làm điều có ích cho con tôi, tôi đang nói chuyện với con trai tôi, cậu có thể đừng xen vào được không, không ai dạy cậu phép lịch sự à?”
Viên Đông Thâm mồ côi cha, câu nói này của mẹ Lục thật sự khiến hắn tự ái, vậy nên hắn đã xoay người đóng cửa bỏ đi.
Lục Đình muốn đuổi theo nhưng lại bị mẹ Lục dọa nên phải dừng lại: “Con thử đuổi theo mẹ xem!”
“Mẹ vì muốn tốt cho con, nhìn thái độ vừa rồi của nó xem, bấy nhiêu thôi cũng đủ biết nó không phải là một người đáng để phó thác.”
“Mẹ, bình thường cậu ấy không như vậy, năm đầu tiên con đến trường cậu ấy toàn dẫn con giao lưu kết bạn với mọi người, nếu không bây giờ con ngay cả một người bạn cũng không có.”
“Con thà tin tưởng một người như vậy chứ nhất quyết không tin mẹ mình?
“Con chỉ hy vọng mẹ sẽ hiểu cho con.”
Mẹ Lục cầm lấy ly nước ném xuống chân cậu: “Mẹ thật sự không hiểu nổi con, cả đời này cũng không thể, con đừng dại dột đi theo một người đàn ông mà từ bỏ tương lai tốt đẹp của mình, cậu ta có thể cho con cái gì, để con ngay cả người nhà cũng không quan tâm!”
Lục Đình bị mắng cảm thấy đau lòng vô cùng: “Chuyện này không liên quan gì đến tương lai sau này của con.”
“Không liên quan? Chờ con đến một công ty nào đó làm việc, bị đào bới ra chuyện mình có bạn trai, con nói cho mẹ nghe thử, lúc đó con làm thế nào để ở lại công ty tiếp tục làm việc? Không liên quan? Con nghĩ thoáng thật! Con thật sự nghĩ chỉ cần yêu đương rồi uống nước sẽ no được à? Vậy con đi theo hắn đi, đi rồi cái gì cũng đừng quan tâm nữa, đừng quan tâm đến công việc, đến tương lai, đến người nhà nữa, có hắn là đủ rồi mà! Hôm nay mẹ đã nói, có hắn không có chúng ta, có chúng ta không có hắn.”
“Mẹ, con không có ý này. Con thật sự yêu cậu ấy…..”
“Được rồi, vậy xem như con chọn tình yêu của con. Đi đi! Con đi cho mẹ! Sau này mẹ không muốn gặp con nữa, cứ sống với tình yêu của con cả đời đi!” Mẹ Lục đứng dậy đẩy cậu ra ngoài cửa, tiếng kêu gào tức giận của mẹ Lục vẫn còn chưa dừng lại, cửa phòng lạnh băng đóng lại trước mắt, thứ ngăn cách không chỉ là âm thanh mà còn là tình cảm.
Viên Đông Thâm từ phía sau ôm lấy cậu, hắn hứa hẹn: “Tôi sẽ cho cậu, cho cậu hết tất cả mọi thứ mà tôi có…..”
Nước mắt Lục Đình khẽ rơi trên tay hắn, cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Cuối cùng, Viên Đông Thâm vẫn thất hứa, hắn cho cậu quyền thế và tiền bạc, nhưng tình yêu thì lại không còn……
Sau hôm đó, Lục Đình gọi điện thoại cho người nhà, nhưng không ai nghe máy nữa…
Thoáng cái đã mười năm, trong suốt mười năm đó, cậu cũng không còn liên lạc với gia đình mình nữa.
Lục Đình theo ký ức ngày xưa, đối chiếu với tòa nhà đã thay đổi, cậu mò mẫm từng chút một tìm lại đường về nhà.
“Điềm Điềm, con đang ở đâu?”
Tiếng gọi quen thuộc từ phía sau vang lên, Lục Đình vội vàng trốn sau gốc cây.
Mẹ cậu đã già đi, năm tháng qua đi để lại những nếp nhăn hằn trên khóe mắt, tóc bà cũng đã hoa râm: “Điềm Điềm? Nghịch cái gì vậy? Con đi đâu rồi?”
“Bà nội, bà nội!” Một cô bé 4-5 tuổi cầm kẹo mút nhảy ra ngoài.
Mẹ Lục ôm lấy cô nhóc: “Nhóc con nghịch ngợm, lại đi đâu đó?”
Điềm Điềm khoe kẹo mút trong tay: “Ông Từ cho con.”
Mẹ Lục cưng chiều cười, chọc chọc vào đầu nhỏ của cô bé: “Con lại tới siêu thị nhỏ của ông Từ ăn chực rồi!”
Cô bé nở nụ cười ngọt ngào lấy lòng.
“Đi thôi, đi đón ba con.”
Mẹ Lục nắm tay cô bé đi về phía trước, Lục Đình lặng lẽ đi theo phía sau.
Đến cửa một nhà máy, Lục Thần mặc quần áo bảo hộ lao động mệt mỏi xoa xoa chân mày: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Đưa Điềm Điềm đi đón con tan tầm, thuận tiện tìm một cu li để xách đồ.”
Mẹ Lục buông tay dắt cô bé ra, Điềm Điềm vui vẻ chạy tới, hướng về phía đường lớn chạy đi, khi cô bé chạy đến giữa đường thì được Lục Đình nhanh tay lẹ mắt kéo về.
Điềm Điềm mở to đôi mắt long lanh nhìn Lục Đình, khiến cho người ta đặc biệt thích.
Lục Đình ngồi xổm xuống sờ sờ đầu cô bé: “Không được chạy loạn trên đường, biết không?”
Điềm Điềm ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Trở về đi.”
Điềm Điềm lại chạy về bên cạnh bà nội.
Lục Thần ôm cô bé đứng lên: “Nhóc nghịch ngợm, lại chạy lung tung đúng không?”
Điềm Điềm xoay người chỉ về phía Lục Đình vừa rồi: “Bên kia, kỳ lạ thật…..”
“Làm sao vậy?”
“Vừa rồi có chú siêu đẹp trai, nhưng giờ không thấy đâu.”
Lục Thần quay đầu lại nhưng không thấy bóng người, anh lại trêu chọc con gái mình: “Đẹp cỡ nào?”
“Con không nhớ nữa…….”
“Đẹp trai hơn ba?”
Điềm Điềm ôm cổ Lục Thần: “Chắc chắn là không rồi, ba là đẹp trai nhất!”
Mẹ Lục lại chọc vào đầu cô nhóc: “Chậc chậc, miệng ngọt quá.”
Điềm Điềm kiêu ngạo nâng cằm lên: “Miệng ngọt ngào đáng yêu.”
“Đúng vậy, nhóc nghịch ngợm nhà chúng ta đáng yêu nhất!” Lục Thần thơm một cái lên mặt cô nhóc. Anh quay qua hỏi mẹ Lục: “Ba con đâu rồi mẹ?”
“Đi leo núi với lão Lý nhà bên rồi.”
“Giờ này còn chưa về à?”
“Mẹ vừa mới hỏi, ông ấy nói đang ngồi trên xe, sắp về nhà rồi…”
Điềm Điềm được ba ôm trong ngực, cô bé tựa đầu vào vai ba, lại nhìn thấy chú đẹp trai vừa rồi vẫy tay với mình, Điềm Điềm cũng cười phất phất tay lại với chú.
Lục Thần bị cô nhóc lắc lư qua lại không chịu nổi phải lên tiếng: “Tiểu tổ tông à, con thành thật một chút đi!”
Lục Đình nhìn người một nhà đi xa, như vậy là tốt rồi, nhìn thấy người trong nhà đều khỏe mạnh vui vẻ là tốt rồi.
Cậu xoay người rời đi, hoàng hôn buông xuống, kéo chiếc bóng cô đơn của cậu dài vô tận, dòng người ngược xui đông đúc dần dần đi xa, nương theo tiếng bước chân, bên tai bỗng vang lên tiếng đàn cello trầm thấp, người đi đường xung quanh tụm năm tụm ba nói nói cười cười, thảo luận xem tối nay ăn gì, rồi lại oán giận một ngày làm việc mệt nhọc, hoặc chỉ thảo luận về một chương trình tạp kỹ nào đó hôm qua mình vừa xem.
Lục Đình chậm rãi đi về phía trước, mãi đến khi mặt trời lặn xuống núi, mặt trăng từ từ nhô lên, bóng đêm bao trùm lên thành phố, xung quanh lại một lần nữa trở nên yên tĩnh……
Lục Thần nhẹ nhàng đẩy cửa phòng mẹ ra: “Mẹ ơi, ăn cơm thôi.”
Mẹ Lục lau nước mắt, khép album lại.
Lục Thần thở dài: “Lại xem ảnh của Tiểu Đình nữa à?”
Mẹ Lục rơi nước mắt, bà nức nở nói: “Con nói xem, sao đứa nhỏ này lại như thế chứ, sao nó lại không biết mẹ chỉ vì muốn tốt cho nó…..”
“Đâu phải mẹ không biết tính con trai mình, nó là một đứa cố chấp, nếu đã nhận định cái gì rồi thì sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Nó sẽ không quay đầu lại nếu không tan xương nát thịt đâu.”
“Đâu có cha mẹ nào không tốt với con cái, đâu có cha mẹ nào giận con cả đời……”
“Một ngày nào đó nó sẽ nghĩ thông suốt, sẽ trở về xin lỗi và làm hòa…..”
Khi đó, không ai ngờ rằng, chờ mười năm, thứ bọn họ chờ được chỉ có một tờ cáo phó……
Hết chương 3.