Chương 4: Bên Hồ…..
Chu Cần Giai nhìn Lục Đình càng ngày càng gầy gò trong video mà đau lòng: “Nhà cũng đã về, có phải cậu nên quay lại rồi không?”
“Tôi còn có kế hoạch.”
“Kế hoạch gì?”
“Trước kia, tôi và Đông Thâm từng ước hẹn, hàng năm vào ngày kỷ niệm sẽ đi du lịch một nơi, chỉ là, sau này hắn bận rộn công việc, chưa đi được chỗ nào, tôi dự định sẽ đi đến tất cả những chỗ đó một lần.”
Chu Cần Giai cười lạnh: “Thế nào, kết quả cậu dùng hết ba tháng này để tế tình yêu đã mất của mình à?”
Lục Đình cười cười: “Làm gì có, chỉ là, những chỗ đó tôi thật sự rất muốn đến, cũng có thể xem như thõa mãn tiếc nuối của mình.”
“Vậy thứ mà bản thân cậu muốn tìm thì sao?”
“Đến cuối cùng, tôi sẽ gửi hết cho cậu.”
Chu Cần Giai biết mình có khuyên cũng không được: “Gần đây thân thể cậu thế nào? Có uống thuốc đúng giờ không?”
“Cũng khá tốt, ngoại trừ ăn ít một chút thì không có gì.”
“Ăn ít cũng phải cố gắng ăn, ngày nào cũng đi nhiều nơi như vậy rất hao phí thể lực…..”
Chu Cần Giai biến thân thành mẹ già, nhịn không được dặn dò thêm vài câu, chuyện gì Lục Đình cũng đồng ý. Chỉ là, cậu không nói cho Chu Cần Giai biết, gần đây bệnh tình của mình càng ngày càng nặng, thường xuyên đau đến cả đêm không ngủ được, không có cách nào, Lục Đình phải đến bệnh viện kê toa thuốc giảm đau liều mạnh để giảm đau, như vậy mới có thể miễn cưỡng ngủ một giấc vào ban đêm.
Chu Cần Giai và Lục Đình nói chuyện xong thì trằn trọc mãi không ngủ được, vậy nên cầm điện thoại lên lướt lướt xem trong nhóm bạn bè của mình có gì mới không, kết quả, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã tức đến nổ phổi.
“Này, Lôi Đông, đang ở đâu đó?”
“Anh Chu, em đang ở hộp đêm Hồng Diệp.”
“Hồng Diệp à, mấy người bạn trong ảnh của cậu cũng đang ở đó!”
“Đúng vậy, Anh Chu định tới chơi à? Hoan nghênh hoan nghênh!”
“Tôi muốn tới, nhưng không phải để chơi, cậu giúp tôi gọi thêm vài người nữa, tôi đến đó để đánh một người.”
Lôi Đông không hiểu ra sao, nhưng vẫn an bài thêm mấy người, không đến nửa tiếng sau, Chu Cần Giai hùng hùng hổ hổ xông vào, anh mang theo người xông vào phòng bên cạnh, kéo Viên Đông Thâm ra ngoài đánh một trận: “Đứng đờ ra đó làm gì, đánh cho tôi!”
Những người đứng bên cạnh nhìn Lôi Đông xin chỉ thị, thấy Lôi Đông gật đầu, bọn họ cùng nhau nhấc chân đạp Viên Đông Thâm.
Phương Tiễn vừa thấy tình huống không đúng đã vọt tới quầy lễ tân gọi người, quản lý vội vàng mang theo bảo vệ đến cứu người: “Dừng tay, tất cả dừng tay!”
Nhưng Chu Cần Giai hoàn toàn không ngừng.
Người quản lý vội vàng kéo mọi người ra: “Ai, ai gây rối trong Hồng Diệp?”
Chu Cần Giai ngẩng đầu: “Tôi, anh có ý kiến gì không?”
Quản lý sửng sốt, nịnh nọt cười nói: “Chu thiếu gia, sao Chu thiếu gia đại giá quang lâm mà không nói một tiếng!”
“Hôm nay tôi nói thẳng, hắn đắc tội với tôi, tôi ở chỗ này đánh người, có vấn đề gì không?”
Quản lý hòa giải: “Chu thiếu gia đừng động tay, loại người này không đáng, cậu nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút.”
Phương Tiễn bước tới đỡ Viên Đông Thâm dậy, Viên Đông Thâm ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Chu Cần Giai thì chửi ầm lên: “Chu Cần Giai, cậu bị bệnh à?!”
Câu nói này lại chọc giận Chu Cần Giai, anh tung thêm một cước vào người hắn: “Mày nói cái gì? Có gan nói lại lần nữa xem?”
Quản lý vừa nhìn thấy tình hình này thì nghĩ, nếu người này đã muốn chết thì mình cũng không cần phải cứu làm gì, thế là hắn ta khoanh tay đứng bên cạnh xem náo nhiệt, bảo vệ cũng thành thành thật thật đi theo quản lý đứng sang một bên.
“Tao nói này Viên Đông Thâm, nói thế nào thì chúng ta cũng quen nhau từ thời đại học. Khi đó sao tao không nhìn ra mày là một tên khốn như vậy chứ? Lục Đình đi hơn một tháng rồi mà mày vẫn làm như không có việc gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, còn ra ra vào vào với cái thứ này.” Chu Cần Giai nói xong, ngay cả Phương Tiễn bên cạnh anh cũng đánh, “Con bà nó, mày là cái thá gì! Lúc trước tao đã cảm thấy mày không xứng với Lục Đình, tao thật hối hận khi năm đó đã không ngăn cản cậu ấy tới cùng.”
Chu Cần Giai đánh hai người kia mềm xương mới dừng tay, anh hét lên với những người đang xem náo nhiệt xung quanh: “Hôm nay tôi tuyên bố. Tôi, Chu Cần Giai, cùng tên khốn kiếp Viên Đông Thâm này không đội trời chung, sau này các người hợp tác với nó thì nên cân nhắc suy nghĩ cho kỹ.”
Chu Cần Giai nói xong thì vọt vào toilet rửa sạch nước mắt còn đọng lại trên má.
Người bên cạnh đưa qua một chiếc khăn tay màu lam đậm, Chu Cần Giai cũng không ngẩng đầu lên, anh không chút nghĩ ngợi đã từ chối: “Không cần, cám ơn.”
Lôi Đông thấy Chu Cần Giai ra khỏi toilet, vội vàng chạy theo: “Anh Chu, sao lại nổi giận như vậy?”
“Không sao đâu, cậu nhớ kỹ, sau này gặp tên đó lần nào đánh lần đó cho tôi.”
Lôi Đông ngơ ngác gật đầu.
Lục Đình dựa theo hành trình mình đã vạch ra trước kia, bắt đầu từ Bắc vào Nam, cậu cũng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, có thể đi được mấy nơi, chỉ có thể đến được nơi nào thì quý trọng nơi đó.
Lục Đình cầm giá vẽ đi đến bên hồ, bầu trời xanh xa xa nối liền với mặt hồ rộng mênh mông, xung quanh là những cánh đồng hoa cải dầu, khung cảnh trống trải khiến cho lòng người cũng rộng mở, giữa cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ như thế này, con người bỗng trở nên thật nhỏ bé.
Lục Đình cầm cọ lên, miêu tả từng chút từng chút những hình ảnh mà mình nhìn thấy được, đúng là đã lâu không động bút, tay cậu có hơi cứng.
Không biết từ lúc nào mà một đôi vợ chồng trung niên hơn bốn mươi tuổi đã dừng lại bên cạnh cậu, người chồng đẩy xe lăn dừng lại bên hồ nhìn ngắm cảnh đẹp.
Bức tranh của Lục Đình đã thu hút sự chú ý của hai người, người vợ nhịn không được lên tiếng: “Vẽ đẹp thật.”
Người chồng ra hiệu cho vợ yên lặng đừng làm phiền cậu.
Lục Đình quay đầu lại cười với hai người, khuôn mặt tái nhợt sau mấy ngày đi đường xóc nảy cuối cùng cũng có chút huyết sắc.
Người vợ chủ động tiến lại gần nói chuyện với cậu: “Anh bạn trẻ, cậu đến một mình à?”
Lục Đình nhẹ giọng đáp: “Dạ vâng.”
Người chồng thấy xung quanh không có gì trở ngại, chủ động đề nghị đi lấy đồ ăn, vợ ông gật đầu đồng ý.
“Cảnh sắc đẹp như vậy quả thật nên lưu lại, chúng tôi không biết vẽ, nhưng đến chỗ nào cũng đều sẽ chụp ảnh, ở phía sau viết ngày tháng và địa điểm, coi như là kỷ niệm.”
Lục Đình nhìn đôi chân không tiện đi lại của người vợ, cậu có chút kinh ngạc: “Anh chị có thường xuyên đi du lịch không?”
“Ừ, mỗi năm kỷ niệm ngày cưới đều sẽ đi, hình như chỉ gián đoạn có một năm.”
“Bị gián đoạn?”
Người vợ cúi đầu chỉ chỉ vào đôi chân của mình: “Năm đó tôi bị tai nạn xe hơi.”
Người vợ nói chuyện rất cởi mở, có thể nhìn ra được cô đã sớm chấp nhận chuyện này rồi.
“Tâm trạng cô bây giờ thật tốt.”
“Cũng không hẳn.”, người vợ cười ngọt ngào nhìn bộ dáng bận rộn của chồng, “Lúc đầu chắc chắn sẽ buồn, sẽ suy sụp, sẽ suy nghĩ lung tung, chỉ là, chồng tôi không nói gì, ngay cả những lời an ủi cũng rất ít khi nói, nhưng anh ấy đối với tôi vẫn như trước đây. Dần dần, sau khi vượt qua bất tiện trong cuộc sống, tôi cảm thấy không có gì khác so với trước đây. Sau đó, tôi nghĩ thông suốt, không nói điều dư thừa chính là sự an ủi tốt nhất rồi, nói điều dư thừa sẽ chỉ làm sự áy náy trong lòng tôi càng thêm trầm trọng. Nói nhiều hơn nữa cũng không bằng thể hiện bằng hành động, làm thế càng dễ đi vào lòng người hơn.”
Lục Đình nhìn về phía chân trời không biết đang suy nghĩ cái gì: “Đúng vậy, hứa hẹn nhiều hơn nữa cũng không nhất định sẽ thực hiện được, không bằng ngay từ đầu cứ dùng hành động để chứng minh.”
Người vợ nhịn không được cười ra tiếng: “Cậu nói xem, cậu còn nhỏ như vậy mà lấy đâu ra cảm giác như nhìn thấu được hồng trần thế chứ. Những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống như cậu nên rủ bạn bè và người yêu ra ngoài chơi, đừng lúc nào cũng một mình, như vậy sẽ suy nghĩ nhiều thứ lắm.”
“Tôi cũng đã từng ước hẹn với một người, hẹn vào ngày kỷ niệm hàng năm sẽ đi du lịch.”
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người đó không thực hiện lời hứa?”
“Người đó quá bận rộn, mỗi lần về nhà nhìn bộ dạng mệt mỏi của hắn tôi lại không đành lòng để hắn lãng phí kỳ nghỉ của mình bôn ba trên đường cùng tôi.”
“Đi du lịch với người mình yêu thì sao có thể xem là lãng phí kỳ nghỉ? Đi du lịch không phải là một kiểu quan tâm tinh thần sao?”
Lục Đình quay đầu lại mỉm cười với cô: “Chị nói đúng, chuyện này là do tôi nhìn nhận vấn đề quá hẹp hòi.”
Người vợ vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Không sao, lần này sau khi trở về cậu hỏi người đó xem, lần sau hai người cùng nhau ra ngoài đi du lịch giải sầu, chứ không phải là một chuyến đi như nhiệm vụ, chắc lúc đó tâm trạng của hai người sẽ cởi mở hơn.”
“Được.”
Lục Đình quay đầu lại tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh, người chồng của cô ấy thì mang chăn và trà nóng đến đứng bên cạnh.
Người vợ cười trách yêu chồng: “Thời tiết này làm sao dùng được những thứ ấy?”
“Thân thể em vốn đã không tốt, anh sợ em bị cảm lạnh.”
“Không đến mức đó, em không yếu ớt như vậy……”
Tiếng cãi nhau ấm áp của hai người dần dần đi xa, Lục Đình chuyển sự chú ý của mình tập trung vào cọ vẽ.
Dọc theo đường đi Lục Đình đã dừng lại mấy lần, chỗ nào dừng lại cậu cũng gửi một tấm bưu thiếp cho Chu Cần Giai.
Chu Cần Giai vẫn rất lo lắng cho thân thể cậu, lúc bắt đầu còn gởi tin nhắn mỗi ngày một lần, về sau cứ cách ba tiếng lại gọi điện cho cậu một lần, khiến Lục Đình dở khóc dở cười.
Viên Đông Thâm bị tất cả các đối tác làm ăn từ chối vì lời phong sát của Chu Cần Giai, hắn cực kỳ tức giận, nhưng cũng đành bất lực. Nếu hắn biết thế lực của Chu Cần Giai lớn như vậy sẽ không làm cho quan hệ trở nên căng thẳng. Hắn sẽ lấy lòng Lục Đình nhiều hơn một chút, nói không chừng còn có thể tạo ấn tượng tốt trước mặt Chu Cần Giai. Bây giờ thì tốt rồi, cũng không biết Lục Đình đã đi đâu, Chu Cần Giai lại nhìn hắn không vừa mắt.
Phương Tiễn đã sớm đăng đường nhập thất, được vào ở trong căn biệt thự mình tâm tâm niệm niệm như ý nguyện, thấy gần đây Viên Đông Thâm liên tiếp bị từ chối hợp tác làm ăn mà sốt ruột: “Có cần đến chỗ Chu thiếu gia xin lỗi rồi hỏi thăm xem Lục Đình đã đi đâu không?”
Viên Đông Thâm nổi giận: “Hỏi thăm cái gì? Bản thân cậu ta có tay có chân, sớm muộn gì cũng sẽ trở về, trong khoảng thời gian này chúng ta cứ coi như nghỉ phép đi, ở nhà nghỉ ngơi một chút.”
Phương Tiễn nhìn hắn chắc chắn như vậy thì cũng yên tâm hơn, cậu ta tựa vào trong ngực hắn an ủi: “Tất cả đều là do Lục Đình, sao không hiểu chuyện một chút nào vậy chứ, không phải anh ta còn phải dựa vào anh nuôi à, không giúp anh thì thôi còn đi nói xấu khắp nơi, cản trở anh nữa chứ.”
Viên Đông Thâm cười lạnh: “Cậu ta lúc nào chả thế, làm sao biết nhìn vào đại cục như em.”
Phương Tiễn ôm eo hắn làm nũng: “Đương nhiên rồi, em là người độc nhất vô nhị mà.”
Viên Đông Thâm bị hành động lấy lòng của cậu ta chọc cười, ôm cậu ta lên lầu, hai người cùng nhau ngã xuống giường: “Vậy chúng ta cứ vui vẻ một chút đi……”
Hết chương 4.