Quãng Đời Còn Lại – Chương 5

Chương 5: Cổ Thành….

 

        Lục Đình cảm nhận rất rõ ràng cơ thể mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa, cậu sụt hơn mười cân, quần áo cũng trở nên rộng hơn, dưới lớp quần áo rộng thùng thình kia là một thân thể gầy gò yếu ớt chỉ còn lại da bọc xương, khuôn mặt trắng bệch gần như không một chút huyết sắc, cậu đã đi được hai tháng, cũng biết mình không còn bao nhiêu thời gian, những ngày cuối đời, cậu định ở lại tòa thành cổ Lệ Giang này.

        Sau khi xuống xe, cậu tùy ý chọn một khách sạn ở lại, chủ khách sạn họ Dương, là một thanh niên trẻ rất đẹp trai.

        Ông chủ Dương nhìn người thanh niên thanh tú gầy yếu trước mắt, nhịn không được đi qua giúp cậu xách hành lý: “Anh ở trọ à?”

        Lục Đình gật gật đầu: “Tôi cũng không biết sẽ ở lại mấy ngày…”

        “Không sao, anh muốn ở lại mấy ngày cũng được.”

        Rõ ràng là ông chủ đã hiểu sai ý cậu, nhưng Lục Đình cũng không có ý định sửa lại cho đúng.

        Ông chủ Dương chỉ có thể nhìn cậu mỗi ngày ôm bảng vẽ ra ra vào vào, có khi ở góc phố gần đó tìm một chỗ ngồi vẽ, có khi cả ngày ra ngoài không về, cậu không làm gì khác, chỉ yên tĩnh ngồi vẽ tranh, nhưng vẫn có thể hấp dẫn mọi ánh mắt của người khác.

        Ông chủ Dương bưng bánh sandwich mình làm đưa đến trước mặt Lục Đình đang chuyên tâm vẽ tranh: “Ăn chút gì đó trước đã.”

        Lục Đình thấp giọng nói cảm ơn.

        Ông chủ Dương cũng không vội vã trở về, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng nhìn cậu vẽ.

        Lục Đình nhịn không được mở miệng: “Còn có chuyện gì nữa không?”

        “Tôi chờ anh ăn xong sẽ dọn đĩa giúp.”

        Lục Đình cầm lấy một miếng sandwich cắn một miếng tượng trưng, cậu đem phần còn lại đưa trở về: “Tôi ăn miếng này là đủ rồi.”

        Ông chủ Dương cau mày: “Ăn vậy ít quá, anh gầy như vậy mà, nên ăn nhiều một chút.”

        Lục Đình từ chối, không phải cậu không muốn ăn nhiều thêm một chút, mà thật sự là ăn không được, bệnh tật đau đớn khiến cậu chỉ có thể dựa vào thuốc giảm đau để sống qua ngày, ăn uống đối với cậu bây giờ chỉ có đau đớn.

        Ông chủ Dương bưng đĩa lên nhưng vẫn không đi vào.

        “Còn có việc gì à?”

        “Anh có bạn trai chưa?”

        Lục Đình sửng sốt.

        Ông chủ Dương bật cười thành tiếng: “Có lẽ giữa đồng tính luyến ái với nhau sẽ có một loại khí tức khó hiểu nào đó, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã cảm nhận được, anh lại rất hợp mắt tôi, cho nên muốn hỏi một chút.”

        “Tôi có bạn trai rồi.” Lục Đình tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh.

        “Bạn trai anh để anh một mình thực hiện chuyến đi không biết khi nào kết thúc này à?”

        “Ừ, chỉ là gần đây chúng tôi đang giận nhau, sẽ làm hòa nhanh thôi.”

        Ông chủ Dương không có cách nào phản bác, cho dù có thể nghe ra được trong đó thật giả lẫn lộn, nhưng bản thân anh ấy không có hứng thú, cậu ta cũng không thể bức bách người khác được.

        “Ừ, chỉ có thể trách chúng ta không có duyên phận thôi, tiếc là tôi biết anh quá muộn.”

        Lục Đình nhìn bóng lưng cậu ta đi xa, cậu thấp giọng nỉ non: “Đúng vậy, hơi muộn……”

        Lục Đình trở lại khách sạn, nhìn thấy hai thanh niên không biết đang cãi nhau vì chuyện gì, rất nhanh sau đó, người cao lớn kia đã nghênh ngang rời đi, chỉ còn lại một người mất mát ngồi ở quầy bar.

        Lục Đình cũng không quá để ý, cậu trực tiếp trở về phòng, vừa vào phòng thì nhận được điện thoại của Chu Cần Giai: “Hôm nay cậu đi đâu vậy?”

        “Không đi đâu cả, chỉ dạo một vòng quanh phố cổ gần đây.”

        Chu Cần Giai nhịn không được nghĩ đến tình tiết trong những bộ phim tình cảm lãng mạn, thành phố cổ thơ mộng hẳn là nên phối hợp với một cuộc gặp gỡ tình cờ nào đó: “Cậu có tình cờ gặp được tình yêu nào trên phố không?”

        Lục Đình cảm thán trực giác của người nào đó thật sự quá chuẩn: “Tình yêu thì chưa gặp được, nhưng ông chủ khách sạn thì lại rất đẹp trai.”

        Chu Cần Giai vừa nghe, cảm thấy có chút thú vị: “Thế nào, rốt cục cậu cũng nghĩ thông suốt muốn tìm một người đồng cảm với mình à? Đến đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm chưa?”

        “Mối tình khắc cốt ghi tâm tôi đã từng có rồi. Với tình trạng hiện tại của tôi, kéo người ta xuống nước là hại người ta đó.” Trong giọng nói của Lục Đình còn mang theo một chút ý cười, “Vị đại thiếu gia độc thân này, không bằng cậu suy nghĩ một chút về bản thân mình trước?”

        “Đùa, người theo đuổi bổn thiếu gia xếp từ đầu đường đến cuối ngõ, không cần cậu lo lắng!”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Hai người tán gẫu thêm vài câu, Chu Cần Giai dặn dò Lục Đình nghỉ ngơi sớm rồi cúp máy.

        Ngày hôm sau, Lục Đình bị cơn đau tra tấn đến tỉnh giấc, thật sự không ngủ được nữa, cậu định đi xuống rót chén nước, kết quả đụng phải cậu thanh niên ngồi ở quầy bar ngày hôm qua, vẫn là tư thế giống vậy, ngồi ở cùng một vị trí, khuôn mặt cậu ta tiều tụy, vừa nhìn là biết đã ngồi cả đêm.

        Ông chủ Dương ngáp ngắn ngáp dài từ trong phòng đi ra: “Xem ra bạn trai cậu ta lại cả đêm không về……”

        Lục Đình dường như nhìn thấy hình bóng mình trong đó, cậu đã từng ngồi ở bàn ăn chờ Viên Đông Thâm trở về suốt cả đêm, bước chân cậu không tự chủ được bất giác đi tới bên cạnh thanh niên ngồi xuống.

        Cậu thanh niên có chút sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút rồi lại lần nữa cúi đầu.

        Bầu không khí trầm mặc có chút xấu hổ……

        Lục Đình chậm rãi mở miệng: “Trước kia tôi cũng đã từng thức trắng đêm chờ bạn trai mình về.”

        Cậu thanh niên kia khẽ giật mình.

        Lục Đình tiếp tục kể: “Khi đó sự nghiệp của anh ấy vừa mới bắt đầu, ngày nào cũng phải đi xã giao, mới đầu thì sẽ về vào lúc rạng sáng, dần dần thì anh ấy cả đêm không về.”

        “Anh có đi tìm anh ta không?”

        “Không, tôi không giúp được gì cho công việc của anh ấy, chỉ có thể ở nhà yên lặng chờ đợi, tôi cứ chờ như thế, mãi đến sau này tôi mới nhận ra, người tôi chờ đã đi mất rồi.”

        Cậu thanh niên đỏ hốc mắt: “Anh ấy là con nhà giàu, gia cảnh của tôi thì bình thường, có lẽ là vì muốn tìm kiếm điều mới mẻ, anh ấy đã chủ động theo đuổi tôi, nhưng sau khi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy và những người đàn ông và phụ nữ bên ngoài vẫn cứ mập mờ, tôi nói với anh ấy nếu đã có bạn trai thì nên phân định rõ giới hạn, nhưng anh ấy nói là mình cần phải xã giao, người khác đều xã giao như vậy, anh ấy từ chối chẳng phải là tỏ vẻ khác người sao.”

        Lục Đình như thể nhìn thấy mình của ngày xưa, ban đầu chỉ là mùi nước hoa xa xỉ đắt tiền. Viên Đông Thâm trấn an cậu, giải thích với cậu, nói tổng giám đốc cứ bắt hắn phải đi đến những nơi đó để bàn chuyện làm ăn, nói hắn không tiện từ chối, nhưng hắn lúc nào cũng từ chối nam nam nữ nữ đưa tới cửa, thề thốt nhất định sẽ giữ gìn tình cảm của mình.

        Về sau, số lần dần dần nhiều hơn, dấu vết càng ngày càng rõ ràng, thế cho nên Lục Đình đã lấy vết hôn trên người hắn chất vấn hắn, nhưng thứ cậu nhận được cũng chỉ là một câu nói cho có lệ, ‘Tất cả mọi người đều như vậy, giả bộ thanh cao cái gì, nếu đã như vậy thì đừng nói gì đến chuyện làm ăn nữa, đừng suốt ngày làm ầm ĩ, cậu vẫn là bạn trai của tôi, không phải như thế là được rồi sao, đã không giúp được gì trong chuyện làm ăn thì cũng đừng dùng mấy loại chuyện như thế này cản trở tôi.’

        Phải, chỉ cần tôi vẫn còn là bạn trai của hắn, tình yêu của chúng ta vẫn còn, không phải là rất tốt sao?

        Nói xong, Viên Đông Thâm càng thêm chắc chắn, còn Lục Đình cũng trở nên chết lặng.

        “Nếu mối quan hệ này khiến cậu đau khổ, nếu cậu vì nó mà không ngủ được, thì thà chia tay đi……”

        Cậu thanh niên dừng lại, nước mắt tuôn rơi: “Nhưng mà, tôi không nỡ, chúng tôi đã ở bên nhau ba năm, thanh xuân đẹp nhất đời tôi đã dành cho anh ấy, tình yêu đẹp đẽ nhất cũng cho anh ấy….”

        “Chiếc ly thủy tinh đẹp đẽ cậu đang cầm trong tay đã vỡ, nếu cố cầm tiếp thì sẽ bị mảnh vỡ đâm vào tay, khiến cho bàn tay cậu rỉ máu. Một tình yêu không thể mang lại cho cậu hạnh phúc thì có thể sẽ nhấn chìm cậu trong đau khổ mãi mãi.”

        “Đừng nghĩ đến những oán giận ba năm qua, dù sao ba năm đó hai người cũng đã từng thật sự vui vẻ khi ở cùng một chỗ, những gì vui vẻ phải quý trọng và ghi nhớ, nhưng lúc đau khổ thì cũng phải biết buông tay.”

        “Cuộc đời dài như thế, không phải ai cũng may mắn gặp được một người thích hợp để đi cùng nhau cả đời ngay lần đầu tiên. Để có thể bên nhau cả đời, không chỉ cần tình yêu nồng cháy lúc ban đầu, mà khi ở chung hai người phải có cùng quan điểm và tư tưởng. Khi phát hiện ra không còn hợp nhau nữa, đừng dùng tình yêu để miễn cưỡng ép bản thân mình chấp nhận suy nghĩ của đối phương, như vậy sẽ đánh mất chính bản thân mình, học cách buông bỏ đúng lúc, cho hai người một lối đi riêng.”

        Cậu thanh niên kia khóc không thành tiếng: “Vậy… Còn anh thì sao?”

        “Tôi à, tôi đã quyết định buông tay mới có thể thực hiện chuyến du lịch này, đi khắp đại giang Nam Bắc mới phát hiện thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu, tội gì tôi phải giam hãm mình trong một tình yêu vô vọng như thế, có thể làm nhiều chuyện như vậy, vì sao phải ủy khuất bản thân làm điều mình không muốn làm nhất.”

        Lục Đình nói xong thì rời đi, để lại cậu thanh niên kia nằm gục trên bàn khóc một mình.

        Ông chủ Dương cầm cốc nước chanh đưa tới trước mặt cậu: “Người có duyên làm rơi chiếc cốc vỡ này, anh có nên cân nhắc đổi thành cái cốc của tôi không, bằng thép không gỉ, cam đoan sẽ không vỡ, không đâm vào tay.”

        Lục Đình từ chối ly nước chanh: “Bàn tay bị thủy tinh đâm vào còn chưa khép lại, không cầm nổi ly khác.”

        Lục Đình vòng qua cậu ta, vừa đi vừa nói: “Ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài!”

        Ông chủ Dương cười khổ: “Tôi chọc cho anh chán ghét như vậy sao, phải trốn tôi như vậy à?”

        Lục Đình trở về phòng, cậu đóng chặt cửa phòng, thấp giọng nỉ non: “Không phải chán ghét, mà là có chút cảm tình, vậy cho nên không muốn bị cậu nhìn thấy bộ dáng khi chết của tôi……”

        Sáng sớm hôm sau, Lục Đình kéo vali rời đi, không ngờ ông chủ Dương đã chờ ở cửa từ sớm.

        “Có chuyện gì không?”

        “Không có gì, chỉ là có một chuyện cảm thấy nên nói cho anh biết, chiều hôm qua cậu thanh niên kia đã để lại cho bạn trai mình một phong thư, sau đó kéo hành lý rời đi, buổi tối bạn trai cậu ta về đọc thư, điên cuồng lao ra ngoài tìm kiếm khắp nửa thành phố, mãi đến hừng đông mới thất hồn lạc phách trở về một mình.”

        “Tôi biết rồi, cám ơn cậu.”

        Lục Đình nói xong thì rời đi, cậu cũng không quay đầu lại, chỉ để lại ông chủ Dương một mình buồn bã đứng nhìn, “Thật đúng là, ra đi không chút lưu luyến, thật đúng là, một lần đơn tương thất bại…”

Hết chương 5.

Quãng Đời Còn Lại – Chương 5

Ngày đăng: 25 Tháng tám, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên