Chương 1:
“Cha, chúng ta phải đợi ở đây mãi à?”
Thành Đạt Nhã Khắc nằm ở biên giới đế quốc, cách Vương Đô 50.000 km, nếu chỉ dựa vào hai chân thì mấy năm cũng không thể đi hết được quãng đường này, nhưng khoảng cách này cũng không phải là vấn đề gì lớn đối với những quan lớn quý tộc. Giá của một lần dịch chuyển qua truyền tống trận là 100 đồng vàng và chỉ mất một phút.
Mà hôm nay là ngày tòa thành nằm ở vùng biên giới này chào đón Lĩnh Chủ mới!
Mặc dù việc bổ nhiệm Lĩnh Chủ mới là việc rất bình thường đối với các quan lại thành Đạt Nhã Khắc, nhưng vì tôn trọng “Pháp luật của Đế quốc” nên tất cả các quan lại đều đã đợi ở đây từ sáng sớm.
—Việc dậy sớm như thế này rất hiếm khi xảy ra với quý tộc, nhưng bản thân chuyện “Kính cẩn chờ đợi những quan lớn quý tộc đến” mới là điều quan trọng nhất.
Quan chấp chính thành Đạt Nhã Khắc đã nhận được tin từ sáng sớm và đang đợi ở đây, nhưng đã qua buổi trưa, rồi lại đến buổi chiều cũng sắp trôi qua mà vẫn không có ai ở đó.
“Chỉ là một Tử tước thôi mà, sao phụ thân căng thẳng như thế!” Vẻ mặt cậu thanh niên có chút bất mãn.
Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Nam tước là tước vị có địa vị thấp nhất, số lượng nhiều nhất, phần lớn đều là quý tộc cấp thấp, Tử tước tuy có cao hơn Nam tước một chút, nhưng cũng chỉ cao hơn một chút mà thôi, nếu không may thì mấy năm nữa chính người đó sẽ trở thành Nam tước.
Quan chấp chính tát mạnh vào đầu hắn ta, nhưng trong giọng nói thì lại không có chút sức lực nào: “Ngươi thì biết cái gì! Thành Đạt Nhã Khắc đã không có Lĩnh Chủ nào tiếp quản hơn năm mươi năm rồi, ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?!”
“Ai quan tâm hắn ta là ai! Trong thành Đạt Nhã Khắc này có ai dám chống lại chúng ta không?!” Không có Lĩnh Chủ thì quan chấp chính là người đứng đầu lãnh thổ, và nhà Kỳ Đế đã nắm giữ vị trí này trong năm mươi năm qua, một Lĩnh Chủ mới đến làm sao có thể đối đầu chống lại bọn họ được!
“Ngu ngốc!” Quan chấp chính dậm chân, “Thu nhập từ thuế trong năm mươi năm qua, đồ ngu ngốc!”
Thành Đạt Nhã Khắc quả thực đã được gia chủ nhà Kỳ Đế là Ba Khắc Kỳ Đế cai quản suốt năm mươi năm qua, nhưng ông ta chỉ là quan chấp chính, dù có biến Lĩnh Chủ thành bù nhìn thì đối phương cũng vẫn là Lĩnh Chủ!
Luật pháp của vương quốc bảo vệ lợi ích của người cầm quyền, lợi ích của quý tộc lớn hơn tất cả, ông ta có thể bỏ qua Lĩnh Chủ, nhưng không được “cướp” đi thân phận của Lĩnh Chủ! Ông ta có thể lợi dụng sơ hở, nhưng không thể vi phạm luật chơi.
Một khi bị phát hiện, không phải Lĩnh Chủ mới được bổ nhiệm ra tay chống lại ông ta, mà là tất cả các quý tộc trong vương quốc này.
Cát Tư Kỳ Đế tỏ vẻ mình không quan tâm: “Vậy thì cứ giao cho y đi, ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này thì có thể thu được loại thuế gì?”
Ba Khắc tức giận đến mức suýt chút nữa thì hộc máu, ông ta có chút hối hận khi đã nuôi dạy con trai mình thành một đứa ngốc nghếch và ngây thơ như vậy.
Mặt mũi của người đàn ông rất quan trọng, ông không muốn lộ ra bất kỳ sự “bất tài” nào trước mặt con trai mình, vậy nên chỉ có thể nói: “Đây không chỉ là tiền, mà còn là thể diện của gia tộc Kỳ Đế chúng ta.”
“Nếu y dám yêu cầu thì chính là coi thường nhà Kỳ Đế chúng ta! Dù gì y cũng chỉ là một Tử tước…..”
“Ta đã chăm chỉ làm việc cho thành Đạt Nhã Khắc này nhiều năm như vậy, vậy mà y thậm chí còn không thèm cho ta một chút mặt mũi nào?” Có tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt quan chấp chính, “Nếu y thực sự không hiểu quy tắc – chỉ cần Đạt Nhã Khắc vẫn mãi không có Lĩnh Chủ thì chuyện này sẽ không một ai nhắc tới nữa.”
Trong khi hai cha con quan chấp chính đang bàn bạc kế hoạch thì có tên cận vệ chạy tới và nói nhỏ vào tai quan chấp chính: “Chủ nhân, hình như có người nhìn thấy Lĩnh Chủ tới, còn mang theo hàng ngàn vệ binh đến nữa.”
Quan chấp chính khiếp sợ trừng to hai mắt: “!!!” Hàng ngàn người?! Người Thi pháp vô cùng quý giá, hơn nữa phần lớn Hộ vệ đều là người rèn luyện thể chất, nhưng cho dù muốn huấn luyện ra kiếm sĩ cấp 10 thì tài nguyên tiêu tốn cũng không phải là một con số nhỏ.
Đây là một thế giới mà khoảng cách giàu nghèo rất lớn, khoảng cách sức mạnh giữa người bình thường và người siêu phàm còn rộng hơn cả trời và biển.
Là một trấn nhỏ vùng biên cảnh xa xôi và nghèo khó, người giàu nhất thành Đạt Nhã Khắc là quan chấp chính, nhưng dù vậy thì ông ta cũng không đủ khả năng để hỗ trợ quá nhiều người siêu phàm.
Một quý tộc có thể mang theo hàng ngàn vệ binh đến từ Vương Đô, từ trước đến giờ Lạc Khắc Kỳ Đế chưa từng thấy qua!
Đây, đây là hậu bối xuất thân từ một gia đình quý tộc à?!
Quan chấp chính vốn còn đang chấn động không thôi, ông ta lập tức vứt bỏ đi ý nghĩ khinh thường trong lòng mình đi.
Nếu đây là đứa con ngoài giá thú của một gia đình quý tộc nào đó thì ông phải xem xét lại mới được.
Bên ngoài thành, một đội ngũ hơn ngàn người đang từ xa đến gần, nhưng chẳng mấy chốc, Ba Khắc đã cau mày, với thị lực của một Đại Kiếm Sĩ cấp 36, ông ta không hề phát hiện ra bất kỳ dao động sức mạnh nào, hộ vệ thật à? Không, đó chỉ là một đám nô lệ thôi.
Hộ vệ được báo cáo chỉ ở cấp 11, vậy nên việc ông ta phán đoán sai từ khoảng cách xa như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là, Ba Khắc đã hoàn toàn coi thường vị Lĩnh Chủ quê mùa này rồi.
Nếu không huấn luyện thì một đội ngũ hơn ngàn người như thế khó có thể thành đội hình đàng hoàng được, Phỉ Lạc Ti không ra lệnh “Xếp hàng chỉnh tề” mà để mặc cho nô lệ bỏ chạy. Nếu có ai đó có thể quyết định tập hợp mọi người lại với nhau rồi đi vào thành thì thật tuyệt.
“Lĩnh Chủ Phỉ Lạc Ti đâu?” Quan chấp chính đợi cho đến khi mọi người đi tới cổng thành mới tỏ vẻ vội vàng dẫn quan lại và tiểu quý tộc đến cổng thành, nhìn xung quanh một hồi vẫn không nhìn thấy người dẫn đầu đâu, ông ta không khỏi có chút nóng nảy.
Ái Lệ Ti bị đẩy ra phía trước, cô là người nói chuyện nhiều nhất với Lĩnh Chủ, các nô lệ cũng mặc kệ cô bao nhiêu tuổi, tất cả bọn họ đều coi cô như đầu lĩnh.
Lần đầu tiên Ái Lệ Ti nói chuyện với một nhân vật lớn như vậy, nàng căng thẳng đến mức suýt chút nữa thì ngất luôn, nhưng nghĩ đến việc mình phải thể hiện “Sự cao quý của Lĩnh Chủ đại nhân” nên vẫn phải kiên trì: “Lĩnh Chủ đại nhân đã đi kiểm tra lãnh thổ rồi. Lát nữa ngài ấy sẽ quay lại ngay.”
Ánh mắt của quan chấp chính không hề nhìn nàng lấy một giây, một nô lệ bẩn thỉu và hèn hạ như thế không đáng để ông ta liếc mắt nhìn một cái, ông không đuổi nàng đi mà còn chịu đựng hít thở chung một bầu không khí với một tên nô lệ hèn hạ như nàng đã là tốt lắm rồi, đó cũng là vì ông ta xem nàng là “Nô lệ của Lĩnh Chủ đại nhân.”
Bên cạnh có một tiểu quan đứng dậy, lớn tiếng hỏi: “Đội trưởng đội Hộ vệ đâu?”
Các nô lệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ làm gì có ai là hộ vệ.
Quan chấp chính cau mày, cảm thấy như mình đã bị coi thường.
Đại Lục Thản Tháp Lợi nguy cơ tứ phía, không có chuyện quý tộc “Cải trang” đi ra ngoài, dù có đi mua sắm cũng phải mang theo mười hoặc năm ba hộ vệ bên mình, đó là tiêu chuẩn thấp nhất.
Đối với “Các hoạt động đường dài” giữa thành này với thành khác thì đội hộ vệ có khi lên đến hàng trăm người, đó là quy mô rất bình thường.
Đội ngũ hộ vệ hơn ngàn người tuy hiếm nhưng cũng không phải không có, dù sao cũng là Lĩnh Chủ đến lãnh địa của mình định cư mà, nhất định phải mang theo của cải, nhưng hơn ngàn nô lệ thì có hơi thái quá.
Nô lệ không có sức chiến đấu, trên đường gặp phải mấy con ma thú cấp thấp cũng có thể diệt hết cả đoàn bọn họ, còn việc để nô lệ tự mình đến đây, về cơ bản thì chẳng khác nào như lấy bánh bao thịt chọi chó, một đi không trở lại.
Mà điều quan trọng nhất là – hàng rẻ tiền như nô lệ ở đâu mà không thể mua? Cứ bán đi rồi mua lại lúc nào chả được! Sao lại đi một đoạn đường thật xa mang đến đây làm gì?
Nhưng quan chấp chính đã dùng thị lực của một kiếm sĩ trung cấp cấp 36 để tìm kiếm một hồi lâu, ông ta vẫn không nhìn thấy một người siêu phàm nào trong số những nô lệ ở đây.
“Lĩnh chủ đại nhân đâu?” Tên tiểu quan kia lại lạnh giọng quát: “Dám giả danh Lĩnh Chủ đại nhân, ta có thể đánh chết các ngươi ngay lập tức!”
Các nô lệ bị dọa cho sợ vỡ mật, lập tức lên tiếng cầu xin: “Chúng tôi là nô lệ của Phỉ Lạc Ti đại nhân, Lĩnh Chủ đại nhân bảo chúng ta đến đây trước, ngài ấy nói sau khi khảo sát địa phận xong sẽ đến ngay.”
Nếu không phải nhớ đến mệnh lệnh của Phỉ Lạc Ti thì những nô lệ ở đây đã quỳ rạp xuống đất rồi, nhưng bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao, đầu gối bọn họ đã run lẩy bẩy, chân thì mềm như sợi bún.
“Nói nhảm!” Thành thị gần nhất cũng cách đây hơn cả trăm km, chỉ dự vào những nô lệ này thì làm sao có thể sống sót đến được nơi này!
Quan chấp chính đã xác định đây là những nô lệ trốn khỏi đội ngũ, vậy nên ông ta đã ra lệnh: “Vệ binh đâu! Đánh chết bọn chúng cho ta! Ta nghi ngờ bọn chúng là nô lệ bỏ trốn! Không biết vì sao mà biết được tin tức về Lĩnh Chủ đại nhân, còn dám to gan lớn mật chạy đến lừa gạt ta!”
“Không! Đại nhân!” Các nô lệ lập tức hoảng sợ, tất cả đều quỳ gối, bọn họ quỳ rạp xuống đất, vừa quỳ lạy vừa cầu xin tha mạng: “Chúng ta không bỏ trốn, chúng ta là nô lệ của Lĩnh chủ đại nhân, đại nhân!”
Nhưng không một ai để ý tới những nô lệ đang gào khóc, còn các quý tộc và quan chức cao quý thì cau mày khó chịu vì tiếng ồn ào của bọn họ.
“Vệ binh!” Quan chấp chính vừa ra lệnh, một đám vệ binh mặc áo giáp lập tức bao vây mọi người, bọn chúng chĩa mũi kiếm sáng lấp lánh về phía nô lệ, có một vài đứa trẻ sợ hãi thét chói tai.
“Động thủ đi!”
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Trên đầu bọn họ bỗng hiện lên một cái bóng thật to, các quan viên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một con….. Cá.
“Vút….” Ma ngư vẫy đuôi, làm động tác thật hung dữ.
Ma Ngư Vân Toa có nhiều màu sắc khác nhau, con cá của Phỉ Lạc Ti có màu xanh rất lộng lẫy, màu xanh đậm và nhạt tạo ra ảo giác trong suốt, lúc biến trở lại hình dáng ban đầu, con cá khổng lồ cao hơn một nghìn mét di chuyển giữa biển mây trông thật đẹp, khiến người xem có cảm giác như mình được chữa lành.
Nhưng mà nó đã quên mất mình vẫn còn là cá con, chỉ dài có 180 phân, một thân vảy cá màu xanh lam lộng lẫy như pha lê, trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, hoàn toàn không dính dáng gì tới cái gọi là hung ác.
Sự tham lam xuất hiện trong mắt quan chấp chính, trong lãnh thổ có sơn mạch Lạc Nhật là có nhiều ma thú, việc săn ma thú cũng không có gì hiếm lạ, thậm chí đó còn là nguồn thu quan trọng của lãnh thổ. Nhưng sơn mạch Lạc Nhật rất nguy hiểm, không cần đi sâu vào trong vẫn có thể săn được một số ma thú cấp thấp, cũng không phải chuyện gì quá nguy hiểm.
Quan chấp chính đã từng nhìn thấy rất nhiều ma thú, nhưng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy con nào đẹp đến thế.
Một vạn đồng vàng, không! Nếu đem nó tặng cho Tư Tháp Na Tử tước, nói không chừng ông có thể sẽ trở thành chủ nhân hợp pháp của vùng lãnh thổ này!
Nhưng khi ông ta ngước mắt lên nhìn xa hơn, đôi mắt lạnh băng đó khiến ông ta vô thức rùng mình.
Đó là mắt của dạng người gì vậy chứ? Trong đôi mắt đen tuyền ấy không hề có chút hơi ấm của con người. Không, trông chúng còn lạnh hơn cả băng tuyết. Quan chấp chính chỉ nhìn vào đôi mắt đó một chút thôi mà người như đang bị dính cấm chú hệ băng vậy. Cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn.
Thật, thật đáng sợ!
“Ngươi định làm gì người của ta?” Phỉ Lạc Ti bình tĩnh hỏi người phụ trách mập mạp kia, giọng điệu cũng không có gì gọi là chất vấn.
Nhưng tư thế nhìn từ trên cao xuống đã khiến nam nhân kia sợ hãi, đặc biệt là khoảnh khắc ông ta nhìn y, trông thật hoảng loạn……
Quan chấp chính run rẩy, đập mạnh đầu gối xuống đất: “Lãnh Chủ đại nhân, là tôi…. tôi đã thất lễ.”
Phỉ Lạc Ti: “……” Y nghi ngờ thông tin mà Thuật Giám Định đã đưa ra, người này cũng là nô lệ của ai đó à?
Phỉ Lạc Ti kiểm tra lại thông tin của đối phương.
Tên: Ba Khắc Kỳ Đế.
Tuổi: 62
Giới tính: Nam
Nghề nghiệp: Kiếm sĩ (trung cấp) / Quan chấp chính
Cấp độ: 36 ( + )
Thể chất: 62
Sức mạnh: 53
Trí tuệ: 15
Tinh thần: 14
Nhanh nhẹn: 23
Sức chống cự: ( + )
Đây là lần đầu tiên Phỉ Lạc Ti thấy một thuộc tính cấp 36 phế như vậy.
“Truyền Kỳ” có tổng cộng 300 cấp, cứ 100 cấp là có thể tiến hành cường hóa chức nghiệp một lần.
Từ cấp 1 đến cấp 100 thuộc về những chức nghiệp bình thường, từ cấp 101 đến cấp 200 thuộc về những chức nghiệp huyền thoại, từ cấp 201đến cấp 300 là thuộc về chức nghiệp Sử Thi.
Sau khi tốt nghiệp cấp 300 thì có thể tiến hành rèn luyện Truyền Thuyết, nhưng cấp bậc sẽ không tăng.
Điểm thuộc tính ban đầu của nhân vật là 20, mỗi cấp từ 1 đến 100 có 5 điểm thuộc tính miễn phí, thể chất tương ứng với thanh máu, sức mạnh tương ứng với đòn tấn công vật lý, tinh thần tương ứng với thanh màu xanh, trí thông minh tương ứng với đòn tấn công phép thuật, sự nhanh nhẹn tương ứng với tốc độ, tần suất tấn công và né tránh.
20 + 36 x 5, dù sao cũng có 200 điểm thuộc tính, kết quả là tổng điểm thuộc tính của Ba Khắc chỉ 167 điểm, thậm chí còn không thể so sánh với người chơi mới bình thường.
Y mơ hồ nhớ lúc mình ở cấp 30, thông qua các nhiệm vụ khác nhau, sức mạnh, trí lực và độ nhanh nhẹn gì cũng đều vượt 200 điểm. Bao gồm cả điểm thuộc tính do trang bị cung cấp, tổng điểm thuộc tính dễ dàng vượt qua bốn chữ số.
Phỉ Lạc Ti có chút thất vọng, khi nghe nói thành Đạt Nhã Khắc là một thành trấn rất nguy hiểm, y vẫn rất mong chờ, có thể tìm được một vài đối thủ PVP thì tốt quá.
Với thuộc tính rác rưởi như vậy, cho dù có dối lòng khen ngợi đi nữa thì cũng không thể không biết xấu hổ mà thốt ra hai từ “Cao thủ” được.
Hết chương 1.