Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 10

Chương 10:

 

Nhà bọn họ không đủ năm đồng bạc để mua thuốc, nhưng nếu không có tiền lương của cha, trong một tháng nữa họ sẽ từ những người tự do trở thành nô lệ không nhà, không tài sản, không có gì cả, lúc nào cũng có thể chết trong một góc hôi hám nào đó.

Người phụ nữ gầy gò nhìn chồng mình bốc mùi hôi thối đang nằm trên giường, rồi bà lại nhìn bốn đứa con nhỏ, sau đó cắn chặt răng lấy ra năm đồng: “Lỵ Lỵ Ti, ngày mai con đi mua một ít bột mì về làm bánh mì đen cho cha con ăn.”

Dựa trên mức sống hiện tại của bọn họ thì, bánh mì đen có thể coi như “Thuốc bổ”.

Nhưng trong thâm tâm người phụ nữ này biết rất rõ rằng, vết thương của chồng bà chắc chắn không thể chữa lành chỉ bằng mấy miếng bánh mì đen, nhưng nếu bà không làm bất cứ điều gì mà chỉ biết trơ mắt nhìn những đứa con của mình trở thành nô lệ, như thế bà cũng không đành lòng.

Năm đồng, bà đã dùng năm đồng này để đánh cược, nếu chồng bà có thể bình phục thì tốt, nhưng nếu ông ấy không thể bình phục….. Bà không dám tưởng tượng sau này sẽ như thế nào.

 “Thần Quang Minh nhân từ, con xin xám hối với những tội lỗi mà con gây ra, cầu xin ngài tha thứ. Cầu mong cho chân của chồng bà sớm lành lại!”

Gia đình Lỵ Lỵ Ti đều là tín đồ của thần Quang Minh, thần minh là tồn tại tuyệt đối công bằng, sở dĩ gia đình bọn họ khốn khổ như vậy là vì đã phạm một tội lỗi không thể tha thứ được, vậy nên bây giờ bọn họ chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, như vậy mới có được một chút hi vọng nhỏ nhoi mình sẽ được tha thứ.

Trước và sau bữa ăn, sáu người trong nhà đều vô cùng thành kính cầu nguyện chuộc tội, mong phép màu có thể xảy ra.

    *

 “Dì Ngải Lệ, con muốn mua năm đồng bột mì.” Cô bé kiễng chân lên để người bên trong có thể nhìn thấy mình rõ hơn.

Lúc trời vẫn còn tờ mờ sáng, cô bé Lỵ Lỵ Ti đã cẩn thận mang theo những đồng tiền mà cả gia đình mình đã vất vả lắm mới dành dụm được đến cửa hàng tạp hóa mua bột mì.

“Là Lỵ Lỵ Ti bé nhỏ à, hôm nay ra ngoài sớm như vậy là để mua đồ à?”

Tuy thành Đạt Nhã Khắc không phải là một thị trấn yên bình, nhưng vì dân số ít nên hầu hết những người lui tới đều là hàng xóm quen thuộc.

Sáng sớm hôm nay cũng không khác gì hôm qua, ai cũng bận rộn với cuộc sống của mình, nhưng khoảng thời gian bận rộn bình yên này sẽ nhanh chóng bị phá hủy.

Cái mùi gì mà khủng bố thế, dường như chỉ cần ngửi thôi là người ta đã thấy cả hồn mình cũng bay lên trời tắm trong Thánh quang rồi? Không, không, không, cái này còn phấn khích hơn cả Thánh quang, có thể nói mùi này còn làm cho người ta say mê hơn cả Thánh quanh do Quang Minh Giáo Hội thỉnh thoảng đến để lan tỏa.

Ngọt đến mức có thể kéo người ta lên thiên đường, hoặc cũng có thể dụ người vào địa ngục chỉ bằng một cái ngoắc tay, mùi thơm từ bếp lò bay ra, thùng đậy kín dường như cũng không thể giữ được hương thơm đó nữa nữa, dường như mùi hương đó đã phá tan mọi rào cản hóa thành thực thể, nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ thành Lan Tư Duy Lợi.

“Mùi thơm quá, ngọt quá……” Dù cuộc sống của bà chủ cửa hàng tạp hóa Ngải Lệ rất khó khăn, nhưng cuộc sống của bà vẫn dễ dàng hơn nhiều so với Lỵ Lỵ Ti – người sống dưới đáy xã hội và có thể trở thành nô lệ bất cứ lúc nào.

Trong cửa hàng tạp hóa của bà có một số sản phẩm phủ đường cực kỳ quý giá.

Chính vì vậy mà bà có thể ngửi được trong mùi hương đó có vị “Ngọt”.

“Thật nhiều đường……. Cần phải dùng bao nhiêu đường mới ngọt như vậy chứ……” Dù trong cửa hàng tạp hóa có đường, nhưng Ngải Lệ không ăn nổi, bà chỉ “Hào phóng” nấu một bát chè cho cả nhà cùng ăn chung trong ngày Nữ Thần Phong Thu (Nữ thần mùa thu hoạch) ra đời…….

Những món bà ăn phải thật cẩn thận mới nếm ra được vị ngọt, nhưng như vậy cũng đã khiến bà vô cùng hạnh phúc rồi, vậy mà giờ đây mùi thơm mạnh mẽ đến mức quét qua cả thành phố, thậm chí Ngải Lệ cũng không dám tưởng tượng với bấy nhiêu đường đó thì phải tốn bao nhiêu đồng vàng!

Lỵ Lỵ Ti chưa bao giờ ăn đường, khi cô bé nghe Ngải Lệ nói hương vị đó là “Vị đường” thì lập tức dùng cả miệng và mũi hít vào, hy vọng có thể nếm được nhiều vị ngọt hơn một chút.

Không chỉ có mỗi cô bé, mà nhiều người đi đường cũng đều làm như vậy, thậm chí nhiều người còn lao ra khỏi nhà để hít lấy hít để mùi hương thơm nồng bên ngoài.

Hầu hết mọi người ở đây cả đời cũng chưa từng nếm thử vị ngọt hay ăn đường, nhưng mùi thơm này thật sự khiến người ta say mê, mặc dù bản thân họ biết mình có hít thở bao nhiêu cũng sẽ không bao giờ được nếm thử, nhưng bọn họ vẫn cứ tham lam mà hít vào, để khắc sâu mùi hương này vào trong trí nhớ, thậm chí hàng chục năm sau, nó có thể sẽ trở thành ký ức đẹp nhất trong cuộc đời cằn cỗi của họ.

“Thơm quá, thơm thật đấy……” Ngải Lệ cứ nuốt nước bọt, bà vô thức đi theo hướng có mùi thơm nồng đó, Lỵ Lỵ Ti vốn định mua bột mì về làm bánh bồi bổ cho cha mình cũng quên mất, cô bé cứ đi theo bóng dáng mũm mỉm của Ngải Lệ về phía con đường có mùi thơm nồng kia.

Mùi thơm sang quý như vậy, có thể ngửi được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Nhưng khi bọn họ đi tới, đường phố bỗng trở nên chật như nêm cối, cuối cùng thì không thể tiến về phía trước được nữa.

“Đây là….” Ngải Lệ là một người phụ nữ trung niên khá cao và hơi béo, vóc dáng của bà rất có lợi thế giữa một nhóm đông toàn người gầy gò, vì thế khi ngước mắt lên, bà đã nhìn thấy phủ lãnh chúa cách đó không xa.

Vẻ mặt bà thay đổi, bây giờ thì bà đã hiểu tại sao nơi này lại đông đúc như vậy.

Hương thơm đậm đà và mê người này còn hơn cả lớp đường phủ bên ngoài thức ăn, chắc chắn nó được làm từ những vật liệu đắt tiền hơn so với đường, cũng rất có thể đó là một loại vật liệu ma pháp.

Mùi hương đó có thể khiến cả thành phố bị mê hoặc, vậy chắc chắn nguyên liệu dùng cũng không ít.

Người duy nhất có thể sử dụng số lượng lớn nguyên liệu đắt tiền một cách hào phóng như vậy chỉ có thể là Lĩnh chủ đại nhân.

 “Nhất định là chuẩn bị cho bữa tiệc, thật tốt……” Ngải Lệ nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, trong mắt bà ngập tràn hâm mộ.

Vị trí của bà vẫn cách phủ lãnh chúa hai con đường, nhưng không một ai dám đến gần.

Khoảng cách thân phận giữa quý tộc và thường dân xa như trời với đất vậy, nếu những thường dân thấp hèn như bọn họ khiến quý tộc không vui, bọn họ sẽ bị quý tộc giết chết mà không phải chịu bất kỳ trách nhiệm hay trừng phạt nào.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Đều là do dân thường bọn họ khiến bầu không khí bị ô nhiễm, tất cả đều là lỗi của của họ!

Quý tộc không làm gì sai.

Những thường dân bị mùi thơm hấp dẫn nhưng lại không dám đến gần, nhưng bọn họ cũng không muốn rời đi, chỉ có thể vươn cao cổ tham lam ngửi mùi thơm nồng nàn đó.

“Tránh đường, tránh đường!”

Ngay khi Lỵ Lỵ Ti và Ngải Lệ đang hít thở bầu không khí đầy mùi tiền vàng đó thì những tiếng la hét hoảng loạn vang lên từ phía trước.

Ngải Lệ có vóc dáng cao lớn vội vàng ôm Lỵ Lỵ Ti lên, có lợi thế về chiều cao nên Lỵ Lỵ Ti đã quan sát được lý do náo động phía trước, cô bé nói thật lớn với Ngải Lệ: “Dì Ngải Lệ, chạy mau! Cửa lớn vào phủ Lãnh chúa đang mở ra!”

Đầu óc Ngải Lệ bỗng chốc choáng váng, bà có chút bối rối, cơ thể bà vô thức quay lại chạy đi, nhưng xung quanh bà chỗ nào cũng đều là người, bà có thể chạy đi đâu được?

Tiếng của Lỵ Lỵ Ti rất lớn, xung quanh cũng có người muốn bỏ chạy, nhưng phía sau lại có càng nhiều người tiến tới hơn, đường đi đã hoàn toàn bị phong tỏa.

“Tránh ra! Hộ vệ của Lĩnh chủ đại nhân ra tay giết người đó! Còn không chạy sẽ xong đời ngay!”

“Thả ta ra! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!”

Tình hình bỗng nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn, nhìn thấy thảm trạng giẫm đạp sắp xảy ra, một giọng nói trẻ con non nớt nhờ ma pháp khuếch đại truyền vào tai mọi người.

“Để chào mừng sự xuất hiện của Lĩnh chủ đại nhân, mọi sinh vật có trí tuệ ở Lan Tư Duy Lợi đều có thể nhận được hai cái bánh mật. Mọi người hãy xếp hàng theo khu vực được đánh dấu bằng vạch vàng. Không được chen lấn trong hàng hoặc gây rối.”

Khi giọng nói này vang lên, tất cả mọi người đều mất khả năng kiểm soát cơ thể chỉ trong nháy mắt.

Bọn họ hoảng sợ trừng to hai mắt, cảm thấy có thể giây tiếp theo mình sẽ bị xử tử, không ai trong bọn họ tin một lời nào Ái Lệ Ti vừa nói.

Khi bọn họ sắp chết, Thuật Sư Luyện Kim của Lĩnh chủ sẽ dùng bọn họ làm nguyên liệu để thử nghiệm thuốc, sau khi bọn họ chết sẽ dùng thi thể bọn họ làm phân bón, làm chất dinh dưỡng nuôi thực vật ma pháp.

Đó là chuyện cực kỳ phổ biến ở lục địa này.

Sau khi Ái Lệ Ti nói xong, ma thuật giam cầm cơ thể bọn họ cũng đã được dỡ bỏ, nhưng những thường dân đã lấy lại được tự do lại không dám có bất kỳ ý nghĩ trốn chạy nào.

Trên mặt bọn họ chỉ có sự tuyệt vọng.

Lỵ Lỵ Ti rơi nước mắt, cô bé vâng lời đi theo đám đông xếp hàng, nó không ngờ mình sẽ rời bỏ thế giới này theo cách này, nhưng nghĩ đến sau này nó sẽ không phải chịu đựng nỗi tuyệt vọng khi làm nô lệ nữa, như vậy cũng tốt.

Cô bé Lỵ Lỵ Ti bị coi là đối tượng bắt nạt tốt nhất, vậy nên nó bị đẩy lên hàng đầu của đội ngũ, Ngải Lệ tuy mạnh mẽ hơn những người đàn ông bình thường, nhưng dù sao Lỵ Lỵ Ti cũng không phải con gái bà, đối mặt với một đám đàn ông, bà cũng không dám đứng lên chống lại.

Lỵ Lỵ Ti không hề oán giận, cô bé lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng nó thầm từ biệt cha mẹ và anh chị em mình lần cuối, nhưng mà, trước khi nó kịp nói ra lời từ biệt, hương thơm ngào ngạt khiến nó vô cùng hạnh phúc đã bay đến trước mặt.

Một cô bé trông nhỏ hơn nó một chút, cô bé đó mặc quần áo sạch đẹp, cầm lấy hai quả bóng vàng rực trên bàn đưa cho nó.

Quả bóng to hơn bàn tay cô bé kia một chút, đó không phải là quả bóng thật, mà giống một quả bóng cắt đôi hơn, nhưng phần dưới trông khác với phần trên, màu sẫm hơn và có những đốm trắng nhỏ hơn.

Mùi thơm bắt nguồn từ đó.

“Cái này, cái này là cho ta sao?! Ta thực sự có thể ăn nó phải không?!” Thậm chí Lỵ Lỵ Ti còn không có thời gian để cảm thấy tự ti và rụt rè. Tất cả những gì nó có thể nhìn thấy bây giờ là nguồn gốc của mùi thơm mê người kia.

“Ừ, ngươi có thể ăn được mà. Cái này gọi là bánh mật, là quà của Lĩnh chủ đại nhân.” Ái Lệ Ti há miệng, một mùi hương giống hệt như mùi hương trong không khí bay ra từ miệng cô bé.

Là nô lệ của Lĩnh chủ đại nhân, cô bé có thể ăn bốn bữa, bữa sáng là bánh mì mật ong thơm ngon, mềm mại và rất giòn.

“Ngon lắm. Ăn nhanh đi! Cẩn thận kẻo bị giật mất.” Cô bé cũng thuộc “Nhóm yếu thế dễ bị bắt nạt”, Ái Lệ Ti biết rất rõ Lỵ Lỵ Ti có thể gặp phải chuyện gì. Nó lấy hai miếng bánh mì lớn nhất trong hộp ra và nhét vào tay Lỵ Lỵ Ti, sau đó còn giục cô bé ăn thật nhanh.

Trước cảnh đói khát và bần cùng, đạo đức là thứ không cần thiết nhất, đối với miếng ăn, chỗ an toàn nhất chính là cái bụng của chính bản thân mình.

Những chiếc bánh mì mật ong vừa mới ra lò, khi chạm vào vẫn còn hơi nóng, nhưng Lỵ Lỵ Ti không quan tâm đến nó có nóng hay không, cô bé không quan tâm sau khi ăn xong mình có biến thành vong linh, u linh hay ma vật gì đó. Cô bé chưa bao giờ nếm được vị ngọt trước khi ăn được món ngon ngọt ngào như thế này, Lỵ Lỵ Ti chỉ cảm thấy, ăn xong mình chết cũng vui lòng! Nó chỉ cần ăn xong chiếc bánh mì mật ong này là được!

Chiếc bánh mì không hề nhỏ chút nào, to hơn miệng Lỵ Lỵ Ti rất nhiều, cô bé nhét hết vào trong, sau đó nhai thật kỹ, miếng bánh mềm mịn thơm ngọt khiến cô bé có cảm giác như mình đang bước trên mây. Nó chưa bao giờ được nếm thử món ăn nào mềm như vậy, chưa kể đến cảm giác sảng khoái thõa mãn do hương sữa thơm nồng mang lại.

Cô bé lưu luyến dừng lại một chút, sau đó cắn một miếng vào phần đế bánh giòn xốp, vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, cảm giác “Đây là vị ngọt” và mùi thơm bao lấy tâm hồn cô bé, nó cảm thấy hạnh phúc vô cùng, hạnh phúc đến mức không kìm được mà bật khóc…..

“Thật ngon…” Cô bé nghẹn ngào nức nở khi nhai món ăn ngon mà nó chưa từng nếm qua, khuôn mặt bẩn thỉu cũng được rửa sạch bằng hai hàng nước mắt.

 

Hết chương 10

 

Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 10

Ngày đăng: 3 Tháng tư, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên