Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 100

 

Chương 100:

 

Phải nói rằng, công việc tính theo sản phẩm ở nhà máy Lan Tư Duy Lợi vẫn có, nhưng không nhiều.

 

Lý do chính là mọi người đều rất cầu tiến. Sau khi tham gia lớp học xóa mù chữ, lớp đào tạo và lớp kỹ năng nghề nghiệp, hầu hết đều có thể tìm được một công việc tốt.

 

Công việc tính theo sản phẩm không khó, phù hợp với những người lao động mới đến, không có nền tảng hay kỹ năng gì.

 

Ít nhất, công việc tính theo sản phẩm không có ngưỡng cửa nào, có thể kiếm được một ít tiền.

 

Do đó, công việc tính theo sản phẩm luôn có nhu cầu.

 

Nhưng chỉ cần sẵn sàng cầu tiến, những công việc tính theo sản phẩm này chỉ là một bước đệm, và là một bước đệm rất nhanh chóng.

 

Thông thường, khi đã thành thạo thì sẽ chuẩn bị để tiến xa hơn.

 

Xét cho cùng, công nhân chính thức có lương, có phúc lợi, ai mà không muốn vào nhà máy làm việc cơ chứ!

 

Còn về trẻ em, trẻ em dưới bốn tuổi chỉ cần cha hoặc mẹ là công nhân thì có thể vào nhà trẻ của nhà máy, không mất tiền, hơn nữa còn có thể học giáo dục mầm non đơn giản cùng với giáo viên và các bạn.

 

Trẻ em trên bốn tuổi phải đi học tiểu học, trẻ em học tiểu học sau này đều là những người kiếm ra tiền! Ai mà ngu ngốc đến mức không cho con đi học tiểu học chứ!

 

Do đó, mặc dù có người làm việc theo sản phẩm, nhưng rất ít.

 

Cho dù là vì lợi nhuận hay hiệu quả lâu dài, nhà máy đều thích sản xuất công nghiệp hóa hơn. Những công việc thủ công tính theo sản phẩm này, thực chất chỉ là một khâu trong chuỗi sản xuất.

 

Nhưng những người mới đến chưa tìm được việc làm phù hợp cần một công việc không có yêu cầu tay nghề hay kỹ năng, vì vậy nhà máy mới đưa ra những công việc tính lương theo sản phẩm này.

 

Những công việc tính theo sản phẩm này có thể kiểm soát được, nếu không có nhu cầu thì cũng có thể tạo ra nhu cầu.

 

Nhưng nếu muốn sản xuất hàng loạt, Phỉ Lạc Ti vẫn phải thống kê ra một danh sách.

 

Dù sao thì môi trường bên ngoài cũng khác với Lan Tư Duy Lợi, những công việc này bị lấy đi, vẫn có nguy cơ “Một đi không trở lại”.

 

Ví dụ như những mảnh vải vụn này, tuy nói là vải vụn, nhưng đối với một số người, nó lại là thứ cực kỳ quý giá.

 

Lén lút cất giấu một ít, đó có thể là một khoản tiền lớn đấy!

 

Mặc dù những vật liệu thừa này đối với Phỉ Lạc Ti không là gì, nhưng việc bị người ta lấy trộm vẫn khiến y rất thấy khó chịu, đó là hai vấn đề khác nhau.

 

Ngoài vật liệu thừa, còn có một số công việc như dán hộp diêm, xâu thẻ treo, xâu hạt….. cũng có thể tính theo sản phẩm.

 

Phỉ Lạc Ti suy nghĩ một chút rồi nói với Ngải Luân: “Lát nữa ta sẽ cho người thống kê ra một danh sách. Nhưng ta cũng có điều kiện.”

 

Ví dụ như hộp diêm, thị trường của thứ này ở Lan Tư Duy Lợi rất nhỏ, xét cho cùng thì hầu hết mọi người đều ở cấp 1 đến 5, mặc dù cấp thấp, ma lực ít ỏi, nhưng tạo ra ngọn lửa nhỏ là kỹ năng cơ bản.

 

Diêm không có thị trường lớn ở Lan Tư Duy Lợi, chỉ những người mới đến mới sử dụng, sau khi học xóa mù chữ, trở thành Siêu Phàm Giả cấp 1, học được cách tạo ra ngọn lửa nhỏ thì diêm sẽ bị đào thải.

 

Nhưng Lan Tư Duy Lợi không có thị trường, không có nghĩa là bên ngoài không có, thậm chí còn có rất nhiều là đằng khác!

 

Một hộp diêm có 100 que, giá thành nguyên liệu khoảng 0,3 đồng, nội dung khoán ngoài là gấp các miếng gỗ mỏng thành hình hộp, sau đó dán giấy, 50 hộp diêm có thể kiếm được 1 đồng, như vậy bán với giá 1 đồng, tính cả chi phí vận chuyển thì vẫn có lãi.

 

Quan trọng nhất là, thông qua những người làm công việc này, danh tiếng của hộp diêm sẽ được lan rộng!

 

Hơn nữa, y hoàn toàn có thể khoán việc bán diêm, giá lấy hàng là 0,85 đồng một hộp, phải trả tiền trước, bán 1 đồng một hộp có thể kiếm được 0,15 đồng. Bán hàng thì lấy hoa hồng, bán một hộp nhận được 0,1 đồng tiền hoa hồng.

 

Đừng coi thường 0,1 đồng hoa hồng này, rất nhiều đứa trẻ đi làm thuê cho người khác, cả ngày cũng chưa chắc đã kiếm được 0,1 đồng!

 

Còn việc phải bán được 10 vạn hộp diêm mới kiếm được 1 đồng vàng, Phỉ Lạc Ti không hề bận tâm.

 

Y không tốn công sức, cho dù là nguyên liệu, bao bì, vận chuyển hay bán hàng đều không cần y phải lo lắng, mỗi khâu đều đảm bảo có người kiếm được tiền là đủ rồi.

 

Không lỗ là được.

 

Còn khoản tiền lời ít? Bán nhiều là kiếm được thôi, đó chính là tiền nhặt được!

 

Phỉ Lạc Ti nói thẳng: “Nếu tính theo sản phẩm, ta sẽ trả cho cậu 50 hộp 1 đồng, cậu khoán ngoài với giá bao nhiêu thì tùy cậu, ta không quan tâm.”

 

Những người nhạy bén cũng sẽ lấy hàng số lượng lớn từ xưởng diêm, giá khoán ngoài mà nhà máy đưa ra là 50 hộp 1 đồng, có người sử dụng Phong Huyền Phù mang đến các thành phố khác để giao việc, giá 80 hộp một đồng, 100 hộp một đồng đều có.

 

Và những gì bọn họ kiếm được chính là giá chênh lệch.

 

Đừng coi thường khoảng chênh lệch giá đó, khi con số chênh lệch từ “50” biến thành “50000” thì lợi nhuận rất đáng kể.

 

Có người chỉ cần một chuyến giao hàng buổi sáng, một chuyến giao hàng buổi tối, chi phí đi lại 4 đồng một ngày mà kiếm được mấy chục đồng bạc đấy!

 

Tuy không giàu có bằng kiếm đồng vàng, nhưng cũng là một khoản tiền không nhỏ.

 

Ngải Luân không thiếu tiền, hắn ta nói thẳng: “50 hộp một đồng đã rất vất vả rồi.”

 

Công việc vật liệu thừa và hộp diêm, Ngải Luân có thể mang về ngay lập tức, nhưng hắn ta lại không có phương tiện vận chuyển tốt.

 

May mắn thay, hắn ta là một người giàu có, đã thuê hẳn một con Cốt Long.

 

Dùng con Cốt Long với giá 3000 đồng vàng một ngày để làm những việc không kiếm ra tiền, nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng Ngải Luân lại rất trân trọng cơ hội này.

 

Hắn ta biết, đây là Phỉ Lạc Ti cố tình giúp đỡ mình, nếu không thì người ngoài không bao giờ có cơ hội này được.

 

Cho dù là khoai tây 1 đồng một cân, hay công việc tính theo sản phẩm như hộp diêm và vật liệu thừa gì cũng vậy, tất cả đều là Phỉ Lạc Ti cho hắn ta đi cửa sau.

 

Ngải Luân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng có quá nhiều việc đang chờ hắn ta về giải quyết, cho dù có bao nhiêu suy nghĩ và biết ơn cũng chỉ có thể gói gọn lại trong hai chữ “Cảm ơn”.

 

Lúc Ngải Luân đến vẻ mặt u sầu, nhưng lúc rời đi lại mang theo rất nhiều phấn chấn – mặc dù hiện tại hắn ta có rất nhiều việc chưa biết bắt đầu từ đâu, nhưng nhận được sự khích lệ của Phỉ Lạc Ti, hắn ta lại cảm thấy mình tràn đầy năng lượng!

 

Nơi đầu tiên Ngải Luân quay trở lại là Vương đô, nơi đây có cha mẹ ủng hộ, tiến độ xây dựng khu ổ chuột cũng là nhanh nhất.

 

Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của hơn mười vạn công nhân, ba dãy nhà lớn đã được xây dựng.

 

Ba dãy nhà lớn này đều là nhà gạch xi măng vuông vức đơn giản nhất, hình dáng là hình vuông nối tiếp nhau, dài 1000 mét, rộng 10 mét, mỗi dãy có diện tích 10000 mét vuông, được chia thành 100 căn, vì là hai tầng nên diện tích sử dụng thực tế là hai vạn mét vuông.

 

Tuy nhiên, trừ đi diện tích cầu thang, nhà vệ sinh….. thì diện tích thực tế sẽ ít hơn một chút.

 

Khác với những tòa nhà cao tầng ở Lan Tư Duy Lợi, những tòa nhà chỉ có hai tầng này có tỷ lệ sử dụng rất thấp.

 

Nhưng đây cũng là điều bất đắc dĩ, mùa đông thi công trên nền đất đóng băng rất khó khăn, Ngải Luân không có nhân tài nào trong tay để điều phối sắp xếp, công nhân thì làm việc hết sức hỗn loạn, cũng không có đào tạo trước khi vào việc.

 

May mắn thay, xi măng khô nhanh mà Ngải Luân đặt ở nhà máy xi măng Lan Tư Duy Lợi có chất lượng rất tốt, chỉ cần để công nhân xếp gạch và xi măng lên nhau như xếp hình là có thể xây nhà được rồi.

 

Về phần thẩm mỹ và tỷ lệ sử dụng, hiện tại không cần phải xem xét!

 

Chẳng phải vì lo lắng về chất lượng công trình của họ mà Ngải Luân chỉ dám cho phép tòa nhà xếp hình cao hai tầng thôi sao?!

 

Nhưng cho dù là dãy nhà đơn sơ đến mức không thể đơn sơ hơn này, thì nó vẫn là nơi mà vô số người muốn chen chân vào!

 

Tuy nhiên, Ngải Luân đã trải qua vụ giẫm đạp lần trước, bây giờ hắn ta đã không còn ngây thơ như trước nữa, hắn ta chỉ cho phép “Nhân viên xuất sắc” và gia đình của bọn họ được vào ở, còn những kẻ lười biếng, cướp bóc, tống tiền, đe dọa cướp công…… phát hiện một người là tước bỏ tư cách của một người.

 

Vì lý do này mà gần đây Ngải Luân nhận được tin tức về các vụ việc ác ý và người chết ít hơn.

 

Ngải Mễ cẩn thận trát một lớp xi măng dày lên mặt bên của một viên gạch, sau đó cố gắng xếp nó lên trên, cánh tay cô bé gầy guộc yếu ớt, khiến việc khuân vác cát và gạch có phần khó khăn, nhưng trong việc xây tường, cô bé làm rất nhanh nhẹn, đẹp mắt và đều đặn.

 

Một ngày cô bé có thể xây được ba bức tường! Xây được một bức tường là đạt yêu cầu, hai bức tường là xuất sắc, ba bức tường không chỉ có thể đưa cả gia đình vào ở trong căn nhà kín gió, không dột, không lạnh mà còn được ăn khoai tây, khoai lang và bắp cải!

 

Gia đình Ngải Mễ có tám người, ngoại trừ em gái út, tất cả bọn họ đều là nhân viên xuất sắc, cả nhà bọn họ không những không bị chết rét mà còn tăng cân một cách kỳ diệu trong mùa đông tuyết rơi giá rét này, đây là điều mà cô bé chưa từng dám tưởng tượng!

 

Cô bé không chỉ không dám tưởng tượng mà còn nằm mơ cũng không dám mơ!

 

Nhưng cho dù như vậy, mỗi ngày được ăn nó đến căng bụng đã nói cho cô bé rằng, đây không phải là mơ, là thật!

 

Cô bé thực sự không chỉ được ăn no, mà còn có thể tích trữ được rất nhiều lương thực!

 

Ngải Mễ vui mừng khôn xiết, tuy công việc xây tường không nhẹ nhàng, nhưng để sống sót, bao nhiêu năm nay, có khi nào cô bé được nhàn hạ đâu?

 

Chỉ cần chăm chỉ làm việc là có thể no bụng, bao nhiêu năm nay cũng chỉ có một lần như vậy!

 

Ngải Mễ không chỉ chăm chỉ làm việc, mà còn lo lắng rằng chỉ có thể làm công việc này trong vài ngày ngắn ngủi, nên cô bé luôn tìm cách làm nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

 

Nơi họ ở được gọi là “Ký túc xá nhân viên”, Hoàng tử Ngải Luân đã nói, bên trong không được phép xảy ra hành vi trộm cắp, cướp bóc, tống tiền, một khi phát hiện sẽ trục xuất người phạm tội và tất cả những người thân quen của họ ra ngoài, bao gồm cả những đồng nghiệp làm việc cùng.

 

Mọi người không chỉ sợ bị trục xuất, mà còn sợ bị trả thù sau khi liên lụy đến người khác, vì vậy ký túc xá rất “Bình yên”.

 

Em gái út của Ngải Mễ đã sáu tuổi, nhưng một đứa trẻ sáu tuổi không giúp được gì nhiều, con bé không thể khuân bao cát, cũng không thể trộn xi măng xây tường, nhưng Ngải Mễ và anh chị, bố mẹ đều có thể làm việc, ngày nào cũng là nhân viên xuất sắc, kiếm được rất nhiều khoai tây và khoai lang, đủ nuôi sống em gái.

 

Hơn nữa, trong ký túc xá có rất nhiều người, tuy nói là bị phát hiện sẽ bị trục xuất, nhưng nếu không bị phát hiện thì sao? Tầm quan trọng của lương thực là không thể bàn cãi, có một người trông coi lương thực là tốt nhất!

 

“Ngải Mễ, Ngải Mễ ăn cơm thôi! Nhanh lên! Chúng ta đi lấy cơm!”

 

Là giọng của chị gái Mã Lệ.

 

Ngải Mễ vội vàng đặt dụng cụ xuống, chạy như bay về phía đó.

 

Nơi phát cơm được gọi là “Căn tin”, sáng, trưa, tối, những người công nhân như bọn họ đều có thể đến đây để nhận thức ăn.

 

Tất nhiên, ba bữa ăn ngày hôm nay được phát dựa trên tiến độ công việc ngày hôm qua.

 

Hôm qua Ngải Mễ đã xây được hơn ba bức tường, theo tính toán của cô bé, hôm nay có thể nhận được 12 củ khoai tây, 2 củ khoai lang và một bát đầy hỗn hợp bắp cải và khoai tây.

 

Nguyên nhân quan trọng nhất khiến Ngải Mễ có thể chắc chắn rằng mình không nằm mơ chính là những món ăn thịnh soạn này.

 

Đừng nói là ba bữa một ngày với những món ăn thịnh soạn như vậy, cho dù là một ngày một bữa, cô bé cũng cảm thấy đó là điều chỉ có thể tồn tại ở Thần Quốc!

 

Nhưng ba bữa! Hoàng tử Ngải Luân đã cho cô bé ba bữa ăn thịnh soạn như vậy!!!

 

Hoàng tử Ngải Luân là vị hoàng tử tốt nhất thế gian này!

 

Mặc dù Ngải Mễ sinh ra và lớn lên ở Vương đô, nhưng trước đây, cô bé không có nhiều khái niệm về Hoàng gia, Hoàng tử hay Công chúa.

 

Hoàng tử, có lẽ là người có thể ăn một chiếc bánh mì trắng mỗi ngày!

 

Trong nhận thức của cô bé, bánh mì trắng đã là món ăn ngon nhất thế giới, không có gì ngon hơn bánh mì trắng cay! Không có!

 

Nhưng sau khi đến đây, cô bé mới hiểu được mình nông cạn đến mức nào.

 

Vậy mà hoàng tử điện hạ lại bằng lòng cho cô bé 36 củ khoai tây, 6 củ khoai lang và 3 bát lớn hỗn hợp bắp cải và khoai tây!

 

Ngài ấy hẳn là nên ăn 100 chiếc bánh mì trắng! Ngài ấy xứng đáng! Ngài ấy là người tốt nhất thế gian này!

 

Nếu có thể, Ngải Mễ hy vọng Hoàng tử Ngải Luân sẽ mãi mãi là Hoàng tử Ngải Luân của bọn họ!

 

Còn việc Hoàng tử Ngải Luân trở thành Quốc vương Ngải Luân, Ngải Mễ chưa từng nghĩ đến chuyện này, vì trong đầu cô bé căn bản không có khái niệm “Quốc vương lợi hại hơn Hoàng tử”.

 

“Hoàng tử Ngải Luân” chính là “Hoàng tử Ngải Luân”.

 

Mặc dù Ngải Mễ không hiểu gì về Hoàng tử, Quốc vương, nhưng cô bé hiểu khoai tây, khoai lang, bắp cải!

 

Sau khi đến đây làm việc, Ngải Mễ mới có được trải nghiệm cảm giác “no bụng” lần đầu tiên trong đời.

 

Hóa ra… no bụng lại là một trải nghiệm hạnh phúc và tuyệt vời như vậy!

 

Sau khi được no bụng một lần, Ngải Mễ như được khai sáng.

 

Quá hạnh phúc, quá mỹ mãn, thậm chí cô bé còn bắt đầu lo lắng về tương lai không được no bụng.

 

Một người đã nếm trải hạnh phúc của việc “no bụng”, liệu có thể thực sự chịu đựng được cảm giác đói khát nữa hay không?

 

Ngải Mễ sợ hãi, Ngải Mễ kinh hoàng, vì vậy cô bé đã biến nỗi sợ hãi và kinh hoàng thành động lực làm việc, liều mạng làm việc, không ngừng làm việc!

 

Khoai tây và khoai lang đều còn sống, được Ngải Mễ cất giữ cẩn thận, thức ăn hàng ngày của cô bé là bát hỗn hợp khoai tây đặc sệt, đặc đến mức không thể chảy ra được, nói đó là “hỗn hợp” khoai tây bắp cải thì Ngải Mễ cảm thấy nó giống xi măng màu khoai tây hơn.

 

Khoai tây vàng óng mềm mại, thỉnh thoảng có thể ăn được vụn bắp cải ngọt thanh, Ngải Mễ cực kỳ yêu thích nó!

 

Mặc dù không động đến khoai tây và khoai lang nguyên củ, nhưng một bát lớn hỗn hợp khoai tây cũng đủ để cô bé no đến bữa sau.

 

Kể từ khi đến đây, Ngải Mễ chỉ cảm thấy mình như con chuột rơi vào kho thóc, hạnh phúc đến mức chỉ muốn chết ở nơi này.

 

Nhưng nghĩ cũng không thể được.

 

Ngải Mễ làm việc rất chăm chỉ, chính là vì một ngày nào đó có thể tích trữ đủ khoai tây và khoai lang, như vậy cho dù Hoàng tử Ngải Luân không cần cô bé làm việc cho mình nữa, thì cô bé và gia đình cũng có thể an toàn sống sót qua mùa đông này.

 

“Nhà ở khu Đông, chị gái tên là Mã Lệ, trong nhà có một em gái sáu tuổi, là Ngải Mễ?”

 

Một loạt giới thiệu rõ ràng như vậy là để phân biệt những người trùng tên.

 

Ngải Mễ vội vàng gật đầu, sau đó nịnh nọt đưa bát của mình ra.

 

Người quản sự múc cho cô bé một lượng thức ăn vừa đủ, nguyên văn của Hoàng tử Ngải Luân là “Thà cho nhiều chứ không được cho ít”, cho nhiều, ông ta không nỡ, nhưng lại không thể cho ít, vậy thì không nhiều cũng không ít, chính là lượng vừa đủ nhất!

 

Người quản sự cũng rất tinh ranh!

 

Khoai tây mà Ngải Luân mua rõ ràng là đã bị lừa, khoai tây trong tay người quản sự đều là những củ khoai tây xấu xí, kích thước không đều, bề mặt còn gồ ghề. Khoai lang cũng vậy, nhìn là biết là loại kém chất lượng.

 

Nhưng cho dù là loại kém chất lượng hay gì đi chăng nữa, thì đây cũng là lương thực thực sự! Ngải Mễ rất khó có thể không sáng mắt lên!

 

Người quản sự đếm 12 củ khoai tây và 2 củ khoai lang cho cô bé, tuy nhìn có vẻ tùy ý, nhưng để “không bị thiệt”, đều theo tiêu chuẩn thấp nhất là “một cân” “nửa cân”, tuy không nhiều hơn 1 gram nào, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không ít hơn một gram nào.

 

Tâm trạng Ngải Mễ căng thẳng mãi cho đến khi 12 củ khoai tây và 2 củ khoai lang đều nằm gọn trong tay, lúc này cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô bé tự cho là mình đã thở phào nhẹ nhõm hết sức kín đáo, nhưng những hành động của cô bé đều lọt vào mắt người quản sự.

 

Kẻ nghèo hèn và thấp kém!

 

Hắn ta chế giễu trong lòng, nhưng lại bị cảnh tượng Ngải Luân ra tay tàn nhẫn dọa sợ, nên cũng không dám cãi lời Hoàng tử Ngải Luân.

 

Tuy không biểu hiện sự chế giễu và mỉa mai ra mặt, nhưng Ngải Mễ đã quá quen với cảm xúc này rồi, cô bé như không hề phát hiện ra điều gì, hoặc có lẽ là đã quen rồi, không hề lộ ra bất kỳ dao động cảm xúc nào.

 

Cô bé ngoan ngoãn nói nhỏ: “Cảm ơn ngài quản sự.” Sau đó nhịn đau nhét cho người quản sự một củ khoai tây không to cũng không nhỏ.

 

Người quản sự không coi trọng thứ này, nhưng lại rất thích sự nịnh hót của bọn họ, tuy không coi trọng, nhưng không thể không có.

 

Trái tim Ngải Mễ đau như bị dao cắt, thứ đối với người quản sự không đáng một đồng, nhưng đối với cô bé có lẽ là thứ có thể cứu mạng sau này!

 

Nhưng không thể không đưa.

 

Khoai tây thì nhiều như vậy, nhưng chất lượng khoai tây như thế nào thì chưa chắc.

 

Toàn bộ đều là khoai tây bị sâu, mọc mầm, thối rữa cũng là khoai tây, không thể nói là hắn ta không cho, cũng không thể nói là những củ khoai tây này không ăn được, nhưng mà, nhưng mà… khoai tây tốt và khoai tây xấu, khác biệt vẫn rất lớn.

 

Cho dù có tiếc đến mấy, cũng phải lấy ra một ít để lấy lòng người quản sự.

 

Thật đáng thương làm sao, rõ ràng là khoai tây do chính bọn họ lao động vất vả mới có được, vậy mà phải chia cho một người không hề bỏ ra công sức gì.

 

Chẳng lẽ người quản sự không có lương sao? Rõ ràng là hắn ta nhận được đồng vàng! Thế mà còn đòi nhận thêm khoai tây do bọn họ đưa.

 

Ở đây có tới mười mấy vạn người làm việc, mỗi người một củ khoai tây cũng là một khối tài sản không nhỏ.

 

Quan trọng hơn là, sự nịnh hót dè dặt của những người dân thường khiến người quản sự có cảm giác thành tựu và mãn nguyện.

 

Việc Hoàng tử Ngải Luân chém đầu mấy trăm tên tham ô trước đó quả thực đã khiến những tên quản sự này khiếp sợ.

 

Nhưng tham ô là tham ô, nhận lấy sự nịnh hót lại là chuyện khác.

 

Đây là do chính bọn họ đưa, chứ đâu phải hắn ta lén lút lấy, càng không phải là lén lút biển thủ!

 

Cho dù có điều tra tham ô thì cũng có liên quan gì đến hắn ta đâu chứ?

 

Ngải Mễ cúi gằm mặt xuống, cô bé rất sợ những quản sự này, sợ hãi và kính nể, không dám có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào không nên có, cũng sẽ không có. Chênh lệch thân phận và thực lực giữa hai bên quá lớn.

 

Mặc dù trong lòng có chút bất mãn và tủi thân, nhưng Ngải Mễ đã sớm quen với điều đó, cô bé cất kỹ khoai tây và khoai lang rồi cúi đầu định bưng bát súp rời đi.

 

“Chờ đã.” Giọng nói của người quản sự khiến Ngải Mễ vô thức run lên.

 

Trong tiềm thức của Ngải Mễ, việc người quản sự cố ý gọi người khác lại chắc chắn không phải là chuyện tốt, trái tim cô bé như rơi xuống vực sâu, thấp thỏm lo âu chờ đợi phán quyết.

 

“Ngươi đã ba ngày liên tiếp đạt danh hiệu nhân viên xuất sắc, Hoàng tử điện hạ đã nói, cho phép ngươi đến khu nhà số ba làm việc.” Người quản sự vênh mặt, nói với vẻ kiêu ngạo, “Được làm việc cho Hoàng tử điện hạ là vinh hạnh của ngươi, nhất định phải làm việc cho tốt vào!”

 

“Ăn trưa xong thì qua đó đi!”

 

Lúc đầu Ngải Mễ sững sờ, sau đó thì vui mừng như điên.

 

Nếu đổi lại là người khác, nhất định Ngải Mễ sẽ nghĩ rằng có người muốn hãm hại mình, tuy rằng cô bé là một đứa con gái xấu xí, không có dáng người đẹp, cũng chẳng có tài năng gì đáng để người khác nhớ đến, nhưng mà – làm sao chuyện tốt đẹp như vậy lại có thể xảy ra với nó được chứ?

 

Chắc chắn là chuyện rất tồi tệ và xui xẻo!

 

Nhưng mà, Hoàng tử Ngải Luân…….

 

Nếu là mệnh lệnh của Hoàng tử Ngải Luân, vậy thì nhất định là có lý do!

 

Trong lòng Ngải Mễ, Ngải Luân chính là người tốt nhất thế gian!

 

Cô bé không chút do dự, lập tức cúi đầu cảm ơn người quản sự: “Cảm ơn ngài!”

 

Nơi Ngải Mễ làm việc cách nhà ăn không xa, cô bé lại chạy nhanh, cho nên là người đầu tiên trong hàng ngũ này, cô bé húp sạch bát súp bắp cải khoai tây trong tay, liếm cái bát sáng bóng loáng, sau đó nhét bát vào trong ngực, chạy như bay về phía tòa nhà số 3.

 

Tòa nhà số 3 là tòa nhà vừa mới hoàn thành vào ngày hôm qua, cũng giống như tòa nhà số 1 và tòa nhà số 2, được xếp thành hàng nối tiếp nhau, mỗi tòa nhà cách nhau 5 mét, trước sau đều có cửa, cho nên tòa nhà số 1, số 2 và số 3 đều là “hàng xóm” đối diện nhau.

 

Ngải Mễ và người nhà rất siêng năng, ngày đầu tiên đi làm đã đạt được danh hiệu nhân viên xuất sắc, sau khi tòa nhà số 1 hoàn thành thì có quyền ở, cho nên ở phòng 1132 có một không gian nhỏ thuộc về gia đình cô bé.

 

Cô bé về nhà đưa khoai tây và khoai lang cho em gái, bảo em gái trông coi, em gái còn nhỏ, mỗi ngày chỉ cần trông coi khoai tây khoai lang, cũng không dễ đói bụng, cho nên chỉ cần ăn sáng và tối là được.

 

Như vậy đã tốt hơn rất nhiều so với những ngày tháng trước đây rồi, ai mà biết được lao động chính trong nhà bọn họ – trước đây cha của Ngải Mễ cũng chỉ ăn có hai bữa cháo cỏ mỗi ngày.

 

Nhà Ngải Mễ đều rất siêng năng chịu khó, ngoại trừ em gái ra thì đều là nhân viên xuất sắc, đương nhiên cũng đều nhận được thông báo, nhưng mà mấy người làm việc ở các công trường khác nhau, hàng người xếp hàng ở cửa sổ nhà ăn cũng khác nhau, cho nên đương nhiên tiến độ cũng khác nhau.

 

Ngải Mễ không đợi bọn họ, cô bé đã tự mình chạy đến tòa nhà số 3 trước.

 

Bố cục của tòa nhà số 3 giống hệt như tòa nhà số 1 và số 2, nhưng vì mới xây xong ngày hôm qua, vậy nên bên trong còn chưa có ai chuyển vào ở, cho nên toàn bộ đều trống trơn.

 

Từ 3101 đến 3299 có tổng cộng 200 gian phòng, người quản sự đó chỉ nói là tòa nhà số 3, không nói rõ số phòng cụ thể, nhưng Ngải Mễ vừa đến đã tìm thấy “Chính xác” căn phòng đó.

 

Là phòng 3101.

 

Bởi vì có công nhân đang chuyển hàng vào bên trong.

 

Người khuân vác mặc quần áo làm bằng cỏ lác, trên chân không đi giày, giày dép là sản phẩm hao mòn quá lớn, nếu như lúc làm việc cũng đi giày, một năm phải tiêu hao hết mấy trăm đôi giày cỏ lác, quá lãng phí!

 

Vậy cho nên, dù là xuân hạ thu đông gì cũng thế, người khuân vác chỉ toàn đi chân đất.

 

Tuyết đọng trước tòa nhà số 3 đã được quét dọn sạch sẽ, mặc dù tuyết vẫn rơi không ngừng, nhưng vì danh hiệu nhân viên xuất sắc, công nhân phụ trách quét tuyết rất siêng năng! Trời có tuyết rơi cũng không thể nhìn thấy tuyết đọng trên mặt đất! Đó là yêu cầu của bọn họ đối với bản thân.

 

Cho nên, tuy rằng bàn chân của những người khuân vác bị đông cứng đến đỏ bừng, nhưng cũng không cảm giác gì nhiều.

 

Mấy năm trước, mùa đông không những ít việc, hơn nữa còn phải giẫm lên lớp tuyết dày cộp, cả cẳng chân đều mất hết cảm giác, bây giờ như thế này thì tính là gì chứ!

 

Không chỉ người khuân vác cảm thấy điều kiện làm việc bây giờ tốt, mà tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy như vậy.

 

Quần áo làm bằng cỏ lác trên người tuy mỏng manh, nhưng khi làm việc cơ thể cũng sẽ nóng lên, nóng lên rồi, tất nhiên cơ thể sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa.

 

Tan ca còn có súp bắp cải khoai tây nóng hổi, về đến ký túc xá cũng không còn gió lạnh kèm theo bông tuyết và hoa Tuyết Lê bay vào nhà, không còn cuộc sống nào tốt hơn hiện tại nữa!

 

Tất cả mọi người đều thật lòng nghĩ như vậy!

 

“Đúng rồi, chừng này là đủ rồi, tiếp theo là phòng 3102.”

 

Lúc này Ngải Mễ mới chú ý tới, là một “thứ tròn tròn” đang chỉ huy.

 

Thứ tròn tròn đó màu xám xịt, đứng ở trong góc rất khó thấy, đưa tay ra chỉ huy, lúc này Ngải Mễ mới phát hiện ra sự tồn tại của bà ấy.

 

Đó là, là một người phụ nữ trông bằng tuổi mẹ của Ngải Mễ, nhưng cách ăn mặc của bà ấy rất kỳ lạ, không phải là “Trang phục” chỉnh tề như của người quản sự, cũng không phải là quần áo bằng cỏ lác phổ biến nhất trên người thường dân và nô lệ.

 

Mà là, mà là cái chăn trông rất ấm áp!

 

Người này, vậy mà lại mặc chăn lên người!!!

 

Ngải Mễ đã thật sự bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

 

Không phải là vì chuyện bà ta mặc chăn lên người, mà là bị sốc bởi mức độ giàu có của bà ấy!

 

Nghĩ kỹ lại thì, một chiếc chăn dày như vậy là thứ cực kỳ đắt đỏ và quý giá!

 

Nhà Ngải Mễ không có chăn bông, nhà bọn họ đều ngủ trên ổ rơm.

 

Ổ rơm, chính là dùng cỏ dại trải một lớp ở dưới, ngủ một đêm nén chặt, lại trải thêm một lớp, từng lớp từng lớp một, sau đó dùng hoa nhung trải lên trên, lại trải thêm một lớp cỏ dại, lại ngủ thêm một đêm.

 

10 lớp cỏ dại, 3 lớp hoa nhung, như vậy là thành ổ rơm ngủ trong mùa đông rồi.

 

Chăn bông là thứ rất quý giá, bọn họ không có.

 

60 đồng bạc một cái, nhà đó giàu đến cỡ nào mới mua nổi chứ!

 

Trong tưởng tượng của Ngải Mễ, chỉ có Hoàng tử mới có thể ngủ trên chiếc giường 13 lớp chăn bông!

 

Có lẽ là ánh mắt Ngải Mễ nhìn người đó quá lộ liễu, vậy nên cô bé đã bị người đó phát hiện, nhưng bà không mắng mỏ cô bé như những người quản sự khác, mà vẫy tay với cô bé: “Cô bé bên kia, cháu đến làm việc à? Lại đây, mau lại đây!”

 

Ngải Mễ do dự bước tới, sau đó khúm núm cúi người chào: “Dạ, chào ngài, cháu là, cháu là Ngải Mễ…..” Cô bé lúng túng gãi gãi quần, lúc nãy ra ngoài quá vội vàng, quên mang theo khoai tây.

 

Khoai tây chính là tiền tệ đấy! Thường dân không có tiền sẽ dùng khoai tây làm phí “hối lộ”, việc này rất phổ biến.

 

Bình thường Ngải Mễ đều nhớ giấu một củ khoai tây trên người, không phải để lén ăn, mà là sợ vô ý đắc tội với ai đó, nếu có khoai tây, nói không chừng có thể tránh được một kiếp nạn.

 

Môi trường và điều kiện làm việc bây giờ tốt như vậy, dù có thế nào Ngải Mễ cũng không muốn bị thương, càng không muốn bị đánh chết.

 

“Đừng sợ đừng sợ, ta đến đây tạm thời để dạy các cháu, cháu cứ gọi ta là dì, dì Ái Mã là được.”

 

Ái Mã là công nhân lành nghề được Ngải Luân “Mời” đến dạy việc với mức lương 5 đồng bạc một ngày.

 

Thực ra thì bà đã thi đậu vào làm công nhân ở nhà máy dệt, nhưng trước khi vào nhà máy dệt, bà là một công nhân lành nghề làm việc ăn theo sản phẩm, hơn nữa công việc tính theo sản phẩm nào bà cũng từng làm qua một hai ngày, có thể nói là bách khoa toàn thư về công việc tính theo sản phẩm.

 

Đối với loại công việc này, thực ra là bà bị lỗ, thời gian đi công tác là năm ngày, hạn mức nghỉ phép một ngày một tháng của nhà máy dệt, không trừ lương cũng không trừ thưởng chuyên cần, nhưng xin nghỉ phép lần thứ hai thì không được, không chỉ là xin nghỉ phép xong tháng đó sẽ không có thưởng chuyên cần, mà còn bị khấu trừ lương cơ bản.

 

Nhưng cho dù như vậy, Ái Mã cũng rất vui lòng.

 

Sức khỏe bà không tốt, lúc mới đến Lan Tư Duy Lợi đã được mọi người quan tâm giúp đỡ rất nhiều, bây giờ cuộc sống của bà đã tốt hơn, nên muốn đi giúp đỡ lại những người khác gặp khó khăn hơn mình.

 

Cho dù mức lương này không bằng tiền thưởng chuyên cần và lương cơ bản mà bà bị khấu trừ, nhưng bà vẫn rất vui lòng nhận! Bà cảm thấy, bản thân mình cũng có ích, cũng có thể làm gì đó cho thế giới này!

 

“Đứa trẻ ngoan, lại đây lại đây, dì dạy cháu xử lý số vải vụn này, dì nói cho cháu biết, số vải vụn này nhìn thì có vẻ khó xử lý, nhưng sau khi thành thạo rồi thì kiếm tiền rất nhiều đấy!” Ái Mã có một cô con gái trạc tuổi Ngải Mễ, cho nên rất nhiệt tình với cô bé.

 

Động tác của Ngải Mễ rất nhanh, rất nhiều người còn đang đợi người nhà đến đông đủ hoặc là những người quen biết cùng nhau đến, chỉ có một mình Ngải Mễ là to gan trực tiếp xông tới.

 

Nhưng mà như vậy mới tốt! Bây giờ Ái Mã dạy cho cô bé biết làm thế nào để chọn được công việc tính theo sản phẩm dễ kiếm tiền nhất.

 

Công việc tính theo sản phẩm, về cơ bản đều là một số công đoạn gia công, nguyên liệu gì đó đều chất thành đống ở đây, muốn trộm nguyên liệu, hoặc là mang theo nguyên liệu chạy trốn, độ khó tương đối thấp.

 

Cho nên công việc tính theo sản phẩm không thể giống như lúc ở Lan Tư Duy Lợi, để cho từng người tự mình mang về nhà làm.

 

Ngải Luân cũng có suy nghĩ của riêng mình, hắn ta không sợ lỗ vốn, nhưng hắn ta sợ hàng hóa bị mất quá nhiều, như vậy sẽ có lỗi với nhà máy bên kia.

 

Trong lòng hắn ta biết rất rõ, Phỉ Lạc Ti bằng lòng hợp tác với mình, bằng lòng giao những việc này cho mình, hoàn toàn là vì muốn giúp đỡ mình.

 

Nhưng nếu như bởi vì hắn ta mà làm tăng thêm áp lực sản xuất cho nhà máy, vậy Ngải Luân sẽ rất áy náy.

 

Lỗ vốn là chuyện nhỏ, nhưng công sức lao động của công nhân nhà máy bị uổng phí, điều này còn khiến Ngải Luân khó chịu hơn bất cứ điều gì.

 

Ngải Luân không thể khiến Phỉ Lạc Ti thất vọng.

 

Cho nên, lô hàng này dù có thế nào cũng không thể để mất!

 

Ngải Luân muốn giúp đỡ thần dân của mình, nhưng trải qua những tôi luyện trong khoảng thời gian này đã giúp hắn ta trưởng thành, Ngải Luân cũng không còn là vị Hoàng tử nhỏ ngây thơ như ngày xưa nữa.

 

Có một số người không đáng để lãng phí thời gian và công sức.

 

Cho nên tiêu chuẩn sàng lọc đầu tiên của Ngải Luân chính là những người sẵn sàng dùng lao động để thay đổi cuộc sống của mình.

 

Phạm vi nhân viên xuất sắc mà hắn ta đặt ra không tính là rộng, nhưng cũng không quá khắt khe, tuy rằng là cùng một tiêu chuẩn, nhưng chỉ cần muốn làm, thì một cậu bé 10 tuổi cũng có thể đạt tiêu chuẩn.

 

Cả ba ngày đều có thể đạt được danh hiệu nhân viên xuất sắc, chứng tỏ người này rất siêng năng, rất muốn dựa vào hai bàn tay của chính mình để thay đổi vận mệnh.

 

Chỉ một tiêu chí chọn những người đạt danh hiệu nhân viên xuất sắc trong ba ngày liên tiếp đã có thể sàng lọc ra được một lượng lớn người, xét cho cùng thì những kẻ xấu đánh nhau ẩu đả, trộm cắp cướp bóc, đe dọa tống tiền, phần lớn đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

 

Những kẻ còn lại cho dù chỉ là đang ẩn nấp, nhưng chỉ cần chúng luôn ẩn nấp không làm chuyện xấu, Ngải Luân cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

 

Cho nên, công việc tính theo sản phẩm này, Ngải Luân chỉ đưa cho những người đạt được danh hiệu nhân viên xuất sắc ba ngày liên tiếp.

 

Phải biết rằng, tất cả các công trình lấy công thay trợ cấp hiện tại của Ngải Luân đều rất vất vả, vào mùa đông nhưng bọn họ vẫn chỉ mặc quần áo bằng cỏ lác, làm việc ngoài trời, vừa lạnh vừa mệt mỏi vì phải hứng chịu gió lạnh.

 

Cho dù có được ăn no thì đã sao? Không có quần áo dày để giữ ấm thì vẫn lạnh! Lạnh đến mức đầu óc như muốn đông cứng lại.

 

Nhưng công việc tính theo sản phẩm thì khác.

 

Đây là công việc làm trong nhà, mặc dù không có chăn ấm áp và bếp lửa tỏa nhiệt, nhưng trong nhà vẫn thoải mái hơn nhiều so với ngoài trời!

 

Kiếm được nhiều tiền hơn.

 

Ngải Luân không định bớt xén, tiền bạc bọn họ kiếm được, hắn ta sẽ đưa cho bọn họ từng đồng một, một phần là lương thực một phần là tiền đồng.

 

Đây cũng là đôi bên cùng có lợi, quá nhiều lương thực đối với thường dân mà nói chính là tai họa chết người, tiền đồng thì dễ giấu hơn.

 

Đồng thời, hiện tại Ngải Luân rất thiếu lương thực, Lan Tư Duy Lợi bên kia bằng lòng dùng lương thực và vật tư khác để thanh toán, điều đó coi như là đã giúp cho Ngải Luân một đại ân rồi!

 

Hắn ta có tiền, nhưng không có vật tư!

 

Thiếu lương thực, thiếu vải vóc, thiếu thuốc men, cái gì cũng thiếu, Ngải Luân gần như là lập tức sai người đi thu gom ngay.

 

Thường dân được Ngải Luân cứu tế không phải là mấy trăm, mấy ngàn, mà lên đến hàng triệu người!

 

Mỗi giờ mỗi phút đều tiêu hao một lượng lớn lương thực, hắn ta nhất định phải nghĩ biện pháp gom góp đủ lương thực mới được!

 

Còn bên phía Ngải Mễ, đã từ sợ hãi bất an lúc ban đầu, biến thành bình tĩnh.

 

Từ sau khi nghe dì Ái Mã nói cắt năm mươi chiếc quần lót có thể kiếm được 1 đồng, hai mắt cô bé sáng rực lên!

 

Trước mặt tiền tài, tất cả những thứ có thể trở thành trở ngại đều vứt bỏ hết đi! Cô bé muốn kiếm tiền! Kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!

 

Tuy rằng Ngải Mễ không biết quần lót là cái gì, nhưng không quan trọng, quan trọng là cô bé chỉ cần tìm ra vải vóc có thể cắt thành hình dạng trên tấm gỗ, đủ 50 miếng là có thể kiếm tiền – chỉ cần biết điều đó là đủ rồi!

 

Số vải vụn mà Ái Mã tìm cho Ngải Mễ là vải cotton, vải vụn đều có hơi nhỏ, nhưng ít ra cũng có thể cắt ra vải may quần lót cho trẻ em.

 

Đầu tiên phải trải phẳng tấm vải lên bàn, sau đó lấy từng miếng gỗ ba kích cỡ S, M, L ra so sánh, có thể cắt ra hai miếng cỡ S thì đừng cắt một miếng cỡ L, không cắt ra được hai miếng cỡ S thì cắt cỡ M hoặc L.

 

Sau đó xếp chồng những miếng vải đã cắt theo kích cỡ.

 

Tuy rằng giá cả của ba kích cỡ SML đều như nhau, nhưng có thể cắt ra hai miếng từ một miếng vải vụn, hiệu quả sẽ cao hơn một chút.

 

Mềm mại quá……

 

Lúc đầu Ngải Mễ rất căng thẳng, cô bé sợ đôi tay thô ráp của mình sẽ làm hỏng miếng vải mềm mại quý giá này, nhưng Ái Mã không hề nghiêm khắc, ngược lại còn nói với cô bé rằng, sau khi cô bé cố gắng kiếm được tiền, nó cũng có thể mua được bộ quần áo làm bằng vải mềm mại như vậy.

 

Làm sao Ngải Mễ dám nghĩ đến chứ! Loại đồ vật mà cô bé chưa từng thấy qua này, dù nhìn thế nào cũng thấy đắt đỏ vô cùng, nhưng những lời nói của Ái Mã vẫn gieo vào trong lòng nó một hạt giống nhỏ bé.

 

Nếu như thật sự có thể, vậy thì… tốt quá! Mặc dù có chút xa vời, nhưng bụng đã no rồi, cô bé cũng có chút dũng khí để mơ mộng.

 

Ái Mã dạy hết tất cả những kỹ thuật nhỏ mà bà biết cho cô bé, rất nhanh Ngải Mễ đã tự tay cắt ra hình dạng tương ứng dưới sự quan sát dịu dàng của Ái Mã.

 

Ái Mã rất vui mừng, lúc này những nhân viên xuất sắc khác cũng lần lượt đến.

 

Vừa nghe nói là chuyện tốt có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, ai nấy đều vô cùng nhiệt tình.

 

Ái Mã không hề giấu giếm điều gì, mà dạy hết tất cả những kỹ thuật làm việc vừa tốt vừa nhanh kiếm được tiền cho bọn họ.

 

Bà đã là công nhân lao động vẻ vang có công việc chính thức rồi! Không có bất kỳ xung đột lợi ích nào với bọn họ, hơn nữa ngay từ đầu bà đến đã mang theo thiện ý, cho nên mới không có chút tư lợi nào, bà thật tâm hy vọng bọn họ sẽ ngày càng tốt hơn.

 

Ngải Mễ không biết những gì Ái Mã đang nghĩ trong lòng, nhưng cô bé không phải là đứa ngốc, dưới khát vọng tiền tài, cô bé đã dùng thái độ hết sức nghiêm túc để đối mặt với những công việc này.

 

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh đến mức khó tin, chỉ có sự tập trung cao độ khi làm việc chăm chỉ.

 

Ái Mã có chút không quen, lúc bà làm công việc này ở Lan Tư Duy Lợi, thường là mấy người hàng xóm cùng nhau đến nhà ai đó cùng làm việc, mấy người vừa trò chuyện vừa làm việc, cùng nhau hoàn thành công việc trong tay, vừa thoải mái lại vui vẻ.

 

Nhưng bà cũng không yêu cầu gì đối với những người mới vào nghề này.

 

Môi trường sống của mỗi người khác nhau sẽ tạo ra áp lực cuộc sống khác nhau.

 

Trong căn phòng rộng một trăm mét vuông, có 50 người ngồi, một chiếc bàn dài, 50 chiếc ghế, còn có vô số công việc.

 

Nơi nào cũng chật ních người và hàng hóa, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, nhưng không ai oán trách, ai cũng không nỡ oán trách!

 

Vì nơi này ấm áp quá!

 

Bọn họ thậm chí còn cảm thấy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, bản thân mình như đã đến Thần Quốc. Đám đông chen chúc trong nhà và hàng hóa chất chồng chất đống, khiến hơi ấm của bọn họ không thoát được ra ngoài, tường nhà, mái nhà và cửa sổ lại che chắn không cho gió lạnh xâm nhập, bọn họ chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng, hạnh phúc vô cùng, lại nghĩ đến số tiền có thể kiếm được, chỉ cảm thấy tương lai vô cùng hạnh phúc!

 

Tuy rằng đó chỉ là mong ước nhỏ nhoi được ăn no mặc ấm, nhưng lại tỏa sáng rực rỡ, khiến người ta an tâm và hạnh phúc vô cùng.

 

Ái Mã cũng chìm đắm trong hạnh phúc của bọn họ, bà nhịn không được cũng cong cong khóe môi theo mọi người.

 

Sẽ tốt thôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi! Nhất định là như vậy!

 

Công việc tính theo sản phẩm đều là những công việc dễ dàng bắt đầu và không có yêu cầu kỹ thuật gì, tuy rằng muốn kiếm được nhiều tiền thì cần phải có kỹ năng thành thạo cao, nhưng cho dù là người mới, chỉ cần chịu khó làm việc thì cũng có thể kiếm được tiền!

 

Ngày đầu tiên Ngải Mễ đã kiếm được 3 đồng!

 

Cả thảy ba đồng!

 

Mức lương ở Vương đô so với các thành phố khác cao hơn một chút, lúc sức khỏe của cha Ngải Mễ tốt nhất, kiếm được nhiều tiền nhất, một ngày cũng chỉ kiếm được 3 đồng, vậy mà Ngải Mễ…. Vậy mà Ngải Mễ mới 11 tuổi cũng có thể kiếm được 3 đồng một ngày!

 

Không đúng, sáng nay cô bé đã đi xây tường, buổi chiều mới bắt đầu làm công việc này, bởi vì buổi tối ánh sáng trong nhà không được tốt như bên ngoài, cho nên đã tính lương sớm.

 

Trên thực tế, đáng lẽ Ngải Mễ phải được 3.8 đồng mới đúng! Chiều nay, tuy rằng cô bé còn chưa thành thạo, nhưng vẫn cắt được 190 miếng vải.

 

Nhưng mà 0.8 không dễ tính tiền, chỉ có thể ghi sổ trước.

 

Ngải Mễ có chút tiếc nuối, chỉ có thứ cầm trong tay mới là thứ của mình, cô bé rất muốn có 0.8 đồng đó, nhưng cô bé biết mình không thể gây chuyện, cho nên người quản sự nói ghi sổ thì cô bé cũng ngoan ngoãn gật đầu.

 

Chỉ là, cô bé vẫn có chút tiếc nuối, tiếc sao mình không nhanh hơn một chút, nếu đủ 200 miếng, vậy là được 4 đồng rồi!

 

4 đồng, hiện tại trên thị trường không mua nổi một cân khoai tây, tính ra so với đi xây tường còn lỗ hơn, nhưng mà làm việc này cũng có bình chọn nhân viên xuất sắc!

 

Một ngày cắt được 500 miếng vải là có thể trở thành nhân viên xuất sắc rồi!

 

Hôm nay không phải là một ngày trọn vẹn, mọi người chưa quen tay, cho nên vẫn dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất của nhân viên xuất sắc để phát khoai tây làm lương thực ngày mai.

 

Nhưng mà sau này, phải xem khối lượng công việc bọn họ hoàn thành.

 

“Tiền công” này, Ngải Luân đã âm thầm bù thêm một ít tiền vào, nhưng vốn dĩ hắn ta làm việc này chính là để cứu trợ, nếu như hắn ta còn kiếm được tiền từ đó, hắn ta sẽ khinh thường chính bản thân mình.

 

Lương thực của nhân viên xuất sắc là 1 cân khoai tây, nửa cân khoai lang và nửa cân bắp cải, nhưng lương cơ bản của nhân viên xuất sắc có thể đổi được 10 cân khoai tây.

 

Ngải Luân coi như là dùng giá cả rẻ hơn nhiều so với giá thị trường để “thu mua” khoai tây.

 

Cho nên, cả hai bên đều cười rất vui vẻ, cảm thấy mình đã kiếm được một món hời.

 

Lúc trở về phòng 1132, tim Ngải Mễ đập thình thịch, 1132 cũng là một căn phòng rộng một trăm mét vuông, nơi đây ở 20 hộ gia đình, có thể nói là vô cùng chật chội, nhưng không ai để ý đến điều này, ngoại trừ việc không có không gian riêng của mình, nơi đây tốt đẹp giống như Thần Quốc vậy.

 

Em gái của Ngải Mễ đang đan thảm cỏ lác, dùng thảm cỏ lác che lại, ngăn cách ra một không gian là một ý kiến ​​hay, chỉ là tội nghiệp cho cô bé, liên tục vặt và chẻ cỏ, may mà con bé đã sáu tuổi, vết chai trên lòng bàn tay rất dày, thương tổn cũng có hạn.

 

Ngải Mễ có chút đau lòng ôm con bé một cái, sau đó cùng con bé đan thảm.

 

Một căn phòng có một cái “Đèn”, nó chiếu sáng căn phòng sáng như ban ngày, nhưng có quy định thời gian tắt đèn.

 

Tấm thảm nhà Ngải Mễ đã hoàn thành 90%, phiền phức nhất chính là công việc vặt và chẻ cỏ lúc ban đầu, dưới sự nỗ lực chung của Ngải Mễ và em gái, nhà họ đã có một không gian tương đối độc lập.

 

Cho nên, mấy người cũng bắt đầu to gan lớn mật ra hiệu trao đổi với nhau.

 

Ngoại trừ em gái, nhà Ngải Mễ có bảy lao động có thể kiếm tiền, cha cô bé vụng về, buổi chiều nay đổi ba công việc mới tìm được chút cảm giác ở khâu thắt nút dây thừng, cho nên chỉ kiếm được 1 đồng, Ngải Mễ và chị gái kiếm được nhiều nhất, đều được 3 đồng, những người khác thì được 2 đồng.

 

Như vậy, hôm nay nhà họ đã kiếm được 15 đồng.

 

15 đồng!!!

 

Nếu như không phải sợ gây chuyện, bọn họ đã vui mừng đến mức muốn hét lên.

 

Mẹ của Ngải Mễ thì liên tục lẩm bẩm: “Cảm ơn Nữ thần Đồng Vàng, cảm ơn Hoàng tử điện hạ……”

 

Cả nhà Ngải Mễ đều là tín đồ sùng bái Nữ thần Đồng Vàng, nhưng nghe thấy lời cầu nguyện của mẹ lúc này, Ngải Mễ nhịn không được nhíu mày.

 

Đương nhiên, cô bé vẫn cảm kích Nữ thần Đồng Vàng, nhưng mà…..

 

“Mẹ, con cảm thấy Hoàng tử điện hạ phải đứng trước.” Cô bé nhỏ giọng nói, giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, có lẽ là nó cũng sợ bị mắng, nhưng trong lòng cô bé, người vĩ đại và nhân từ nhất chính là Hoàng tử Ngải Luân.

 

Mẹ của Ngải Mễ lúc đầu hơi sững sờ, không mắng cô bé, lúc cầu nguyện, người đầu tiên bà cảm ơn chính là Hoàng tử Ngải Luân.

 

Bà cũng là người biết tốt xấu.

 

Chỉ trong vòng một buổi tối, chuyện nhân viên xuất sắc có thể đến nhà số 3 làm công việc kiếm được nhiều tiền hơn đã lan truyền khắp nơi.

 

Để trấn áp một số kẻ xấu đang manh nha hành động, Ngải Luân trực tiếp phái những Siêu Phàm Giả cấp cao đi.

 

Bảo bọn họ xuống ruộng làm việc, bọn họ không chịu, cho dù người ra lệnh là Ngải Luân, loại chuyện làm nhục tôn nghiêm của bọn họ, ngay từ đầu đã không có khả năng thương lượng.

 

Ngải Luân cũng biết, cho nên hắn ta không nói gì, chỉ để cho các kỵ sĩ đến các công trường ngồi.

 

Bản thân sự tồn tại của bọn họ đã là một sự răn đe rồi.

 

Tuy rằng Ngải Luân rất rõ ràng, hiệu quả này sẽ không duy trì được lâu.

 

Nhưng hiện tại Ngải Luân cũng không còn cách nào tốt hơn.

 

Hắn ta đã rất mệt mỏi, tự mình đi làm những việc này mới biết được vất vả và mệt mỏi đến nhường nào.

 

Cũng chính vì như vậy, hắn ta mới hiểu được tại sao cha mẹ và anh chị mình lại có thái độ như thế.

 

Nếu duy trì hiện trạng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

 

Nhưng mà, hắn ta là Hoàng tử, là Quốc vương hoặc là Thái tử tương lai của đế quốc này.

 

Những người này là thần dân của hắn ta, hắn ta có nghĩa vụ để bọn họ không bị chết.

 

Nhưng hắn ta không thể gục ngã!

 

******

 

Khác với Hoàng tử Ngải Luân đang vất vả, Phỉ Lạc Ti lại rất nhàn nhã.

 

Sau khi ký kết hợp đồng với Ngải Luân xong, cũng gần đến giờ tan ca.

 

Tuy rằng Phỉ Lạc Ti là một người cuồng công việc, nhưng sau khi quyết định tan ca đúng giờ, y sẽ không muốn đợi thêm một giây nào nữa.

 

Cho nên, lúc 16 giờ 59 phút 59 giây y vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc khi làm việc, nhưng trong nháy mắt từ khi kim đồng hồ chuyển từ 16 sang 17, Phỉ Lạc Ti đã đứng dậy ngay lập tức.

 

“Tan tầm rồi, đi thôi.”

 

Ước Thư Á vẫn còn một số việc chưa làm xong, không phải là công việc gì quá quan trọng, nhưng mà….

 

“Không tích cực tan ca, tư tưởng có vấn đề. Phạt ngươi mời ta ăn cá nướng.”

 

Ước Thư Á đặt công việc trong tay xuống, cười nói: “Rõ ràng là ngài muốn tôi mời mà.”

 

Phỉ Lạc Ti không mắc lừa: “Bảy tiếng đồng hồ cuối cùng miễn phí toàn thành, ngươi có muốn tiêu tiền cũng không có chỗ để tiêu đâu!”

 

Nhà hàng cao cấp không miễn phí, nhưng quản lý, đầu bếp, nhân viên phục vụ, nhân viên rửa bát của nhà hàng cao cấp đều được nghỉ phép ra ngoài chơi hết rồi!

 

Ước Thư Á cũng không phải là người câu nệ, chưa đầy một phút sau đã phân loại sắp xếp xong tất cả công việc trên bàn.

 

Hắn làm việc rất ngăn nắp, cho dù có lộn xộn đến đâu thì trong mắt người không biết tình hình, nhìn trên bàn làm việc của hắn vẫn luôn sạch sẽ gọn gàng.

 

“Trăng hôm nay đẹp quá!”

 

Trời mùa đông tối rất nhanh, thường thì bốn giờ chiều đã có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của vầng trăng non rồi.

 

Bây giờ là năm giờ chiều, trời đã tối hẳn, tất nhiên là sự tồn tại của mặt trăng đã trở nên vô cùng rõ ràng rồi.

 

Phỉ Lạc Ti đợi Ước Thư Á thu dọn đồ đạc xong, lúc hai người đi ra ngoài, đèn trong văn phòng ở Sảnh Chấp Chính gần như đều sáng.

 

Ước Thư Á gõ cửa văn phòng của Bối Đặc Tây: “Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội ẩm thực rồi, không ra ngoài chơi một chút à?”

 

Bối Đặc Tây cũng là người rất tập trung vào công việc, cậu ta dụi dụi mắt, nghi ngờ hỏi: “Đã đến giờ tan ca rồi sao?”

 

Khái niệm về thời gian của cậu ta cũng rất hai mặt.

 

Trong công việc, cậu ta giống hệt như Phỉ Lạc Ti, chính xác đến từng giây, nói 15 phút có thể hoàn thành công việc thì tuyệt đối sẽ không đến 15 phút 1 giây mới làm xong.

 

Nhưng đối với thời gian tan ca, cậu ta lại mãi không nắm rõ được.

 

Phỉ Lạc Ti là người biết thời gian đến, nhưng y lại lựa chọn tiếp tục cày cuốc, còn Bối Đặc Tây là căn bản không để thời gian tan ca trong lòng.

 

Cậu ta tự nguyện tăng ca rất dữ dội.

 

Nhưng mà lễ hội ẩm thực thì……

 

Nghĩ đến sự kiện mà cậu ta đã dồn hết tâm sức và thời gian vào, Bối Đặc Tây nhịn không được nở một nụ cười hiền từ.

 

“Đương nhiên là ta….” Đương nhiên là cậu ta muốn đi dạo rồi, không chỉ là để thư giãn bản thân, mà còn muốn xem thành quả mà mình đã nỗ lực!

 

Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Phỉ Lạc Ti và Ước Thư Á đứng cạnh nhau, Bối Đặc Tây đã nuốt ngược chữ “muốn” vào trong bụng rất nhanh.

 

Là một Mị Ma hỗn huyết, Bối Đặc Tây tương đối nhạy cảm với bầu không khí lãng mạn.

 

Gần đây cậu ta luôn cảm nhận được mùi mờ ám xung quanh Ước Thư Á và Phỉ Lạc Ti, nhưng mà……

 

Cậu ta nhìn Phỉ Lạc Ti, vị Lĩnh chủ đáng kính của cậu ta vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi, sau đó lại nhìn Ước Thư Á, cấp trên trực tiếp của cậu ta tuy rằng đang mỉm cười, nhưng trên thực tế nụ cười u buồn này lại mang theo sự lạnh lùng xa cách.

 

Thật sự, rất khó tưởng tượng được cảnh hai người này yêu nhau.

 

Khụ, cậu ta cảm thấy, có một số chức năng của Mị Ma hỗn huyết thật sự rất vô lý.

 

Nhưng Bối Đặc Tây cảm thấy vô lý thì vô lý, cậu ta vẫn lắc đầu “Từ chối khéo léo” nói: “Ta muốn xử lý xong công việc trong tay đã, Lĩnh chủ đại nhân, Ước Thư Á đại nhân, hai người đi chơi trước đi.”

 

Ước Thư Á có chút tiếc nuối, nói: “Vốn dĩ còn muốn cùng mọi người đi ăn cá nướng mà.”

 

Phỉ Lạc Ti nói: “Vậy thì lần sau đi cùng nhau.”

 

Là một cấp trên ưu tú, y cũng phải quan tâm đến cảm nhận của cấp dưới, ăn cơm với cấp trên quả thật rất áp lực.

 

Ước Thư Á cũng không phải là tổng tài bá đạo thích ép buộc người khác, vì vậy hắn rất sảng khoái đi theo Phỉ Lạc Ti rời khỏi văn phòng.

 

Không biết từ lúc nào, Sảnh Chấp Chính đã trở thành nơi tụ tập của những người nghiện tăng ca, đi dọc theo hành lang, thấy văn phòng nào cũng chật kín người.

 

Đột nhiên Ước Thư Á nhớ tới một chuyện: “Món quà mà ngài nói lần trước, đã làm xong chưa?”

 

Lúc đầu Phỉ Lạc Ti có chút sững sờ, sau đó mới nhớ ra, lần trước đúng là y có nói muốn làm cho Ước Thư Á một hệ thống trò chơi (công việc).

 

Nhưng mà gần đây vừa phải tổ chức cuộc thi sáng tác văn học vừa phải mạnh tay trấn áp tội phạm, y bận đến mức bù đầu bù cổ, vậy nên đã quên mất.

 

Phỉ Lạc Ti gật đầu: “Sắp xong rồi.”

 

Cười chết mất, làm sao y có thể thừa nhận mình đã quên được chứ, dù sao thì lời cũng đã nói ra rồi, chỉ còn thiếu 0.1% cũng là sắp xong, mà còn thiếu 99.9999% nữa cũng là sắp xong mà.

 

Hết chương 100.

Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 100

Ngày đăng: 6 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên