Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 101

 

Chương 101:

 

Mặc dù ban đầu do đặc tính của chủng tộc Mị Ma mà Bối Đặc Tây có chút rung động với Phỉ Lạc Ti, nhưng cuối cùng nó đã chuyển hóa thành một niềm tin vững chắc – muốn đi theo bên cạnh Lĩnh chủ đại nhân, biến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, cho dù có chết cũng phải chết trước bàn công văn!

 

Lý do chính là Bối Đặc Tây cảm thấy mình và Phỉ Lạc Ti không cùng một thế giới – thế giới tư tưởng.

 

Trong mắt Bối Đặc Tây, Phỉ Lạc Ti chính là sự tồn tại vĩ đại và lợi hại nhất thế giới, không ngoa khi nói rằng, ngay cả thần minh cũng không xứng đáng được so sánh với Phỉ Lạc Ti đại nhân!

 

Vì vậy, Bối Đặc Tây hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.

 

Cậu ta chỉ muốn đi theo Phỉ Lạc Ti học hỏi cho tốt, làm việc nghiêm túc, phấn đấu vì sự nghiệp và lý tưởng của mình!

 

Bên cạnh đó, cậu ta còn muốn nỗ lực trở thành cánh tay đắc lực của Phỉ Lạc Ti đại nhân!

 

Bối Đặc Tây không có ý nghĩ nào khác, nhưng cậu ta cũng không phải là kẻ tự luyến mù quáng, cho rằng Phỉ Lạc Ti đại nhân nhất định phải thế này thế kia, càng không cho rằng người khác động tâm với ngài ấy là không biết tự lượng sức mình.

 

Yêu mến Lĩnh chủ đại nhân là điều hết sức bình thường! Lĩnh chủ đại nhân chính là sự tồn tại khiến ai cũng yêu mến! Trên thế giới này không ai là không thích Lĩnh chủ đại nhân!

 

Hơn nữa, chuyện này là chuyện riêng tư, cho dù là Phỉ Lạc Ti đại nhân thích người khác, hay là người khác thích Phỉ Lạc Ti đại nhân, đều là chuyện của riêng họ.

 

Điều Bối Đặc Tây có thể làm, chính là cầu nguyện cho Phỉ Lạc Ti đại nhân được hạnh phúc!

 

Còn về Ước Thư Á… Nói chính xác thì, Thư ký trưởng Ước Thư Á mới là cấp trên của Bối Đặc Tây, cậu ta và Ước Thư Á tiếp xúc với nhau nhiều hơn – dù sao văn phòng cũng chỉ cách nhau có một bức tường, cửa văn phòng của cả hai đều ở trạng thái mở.

 

Bối Đặc Tây tuổi còn nhỏ, nhưng trong việc xử lý cảm xúc, huyết thống Mị Ma đã phát huy tác dụng không nhỏ, vì vậy cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng hơn, Ước Thư Á luôn mỉm cười dịu dàng thực chất là một người rất lạnh lùng.

 

Sự lạnh lùng đó không phải là nghĩa tiêu cực, mà là một loại…. Cảm giác, cảm giác đó rất khó để diễn tả bằng lời được.

 

Nói một cách dễ hiểu, chính là “Thần yêu thương thế nhân”, hắn thích Lan Tư Duy Lợi, nhưng cụ thể đến người từng cá nhân thì chỉ là mức độ hảo cảm, khoảng chừng 60 điểm.

 

Với Bối Đặc Tây là 60, với người qua đường bất kỳ nào cũng là 60.

 

Với Phỉ Lạc Ti đại nhân thì… Bối Đặc Tây không cảm nhận được con số cụ thể, nhưng nhất định là cao hơn 60.

 

Dù sao thì đó cũng là Phỉ Lạc Ti đại nhân mà ai cũng yêu mến mà!

 

Vì vậy, Bối Đặc Tây không hề có ý định quấy rầy hai vị cấp trên ở riêng với nhau, mặc dù cậu ta cảm thấy hai vị cấp trên của mình đều là những kẻ cách ly với chuyện tình yêu màu hồng.

 

Nhưng biết đâu được?

 

Biết đâu khi hai kẻ cách ly với chuyện tình yêu màu hồng ở bên nhau, sẽ trở thành 0 cộng 0 lớn hơn 0 thì sao!

 

Bối Đặc Tây nghĩ như vậy.

 

Phỉ Lạc Ti không hề biết thư ký của mình đã gán cho mình cái mác “Vạn nhân mê” và “Cách ly với chuyện tình yêu màu hồng”, bây giờ y đang đi dạo phố cùng với Ước Thư Á.

 

Y và Ước Thư Á đã hẹn nhau đi ăn cá nướng, nhưng cửa hàng cá nướng gần nhất cũng phải đi qua hai con phố.

 

Hai người định cứ từ từ đi bộ.

 

“Wao! Là bánh bánh bông lan lòng đỏ trứng muối! Nhanh, nhét vào miệng tôi đi, nó chảy ra rồi kia!”

 

“A a a a a, hotdog phô mai của tôi! Không sao, theo nguyên tắc ba giây thì vẫn ăn được!”

 

Hôm nay là chủ nhật, đồng thời cũng là ngày cuối cùng của lễ hội ẩm thực.

 

Cũng có nghĩa là, ngày mai là thứ hai.

 

Nghe có vẻ lan man, nhưng suy nghĩ tâm lý dài dòng và đau khổ như vậy, cũng chỉ có thể thể hiện một phần trăm sự tuyệt vọng trong lòng bọn họ mà thôi!

 

Mặc dù mọi người đều mong muốn đi làm kiếm tiền, đi học để học tập – trong thời điểm mà mọi người chỉ mới thoát khỏi đói nghèo này, tiến bộ và nỗ lực mới là xu hướng chủ đạo.

 

Nhưng cho dù là người cuồng nỗ lực đến đâu cũng có chút không nỡ – không nỡ rời xa bầu không khí náo nhiệt của hiện tại.

 

Lễ hội thu hoạch tuy náo nhiệt, nhưng vội vàng chạy đua với sự kiện, ít nhiều cũng mang theo một chút mệt mỏi và uể oải.

 

Nhưng mà lễ hội ẩm thực thì lại hoàn toàn khác!

 

Đã là lễ hội ẩm thực thì chủ đề chính vẫn là thư giãn và giải trí.

 

Ngoại trừ những nhân viên tự nguyện vẫn đang kiên trì làm việc vì mức lương gấp 10 lần, hầu như ai cũng đang tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ không chút phiền muộn này.

 

Nhưng mà, thời gian hạnh phúc vui vẻ luôn trôi qua chóng vách như được tua nhanh vậy.

 

Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt, mọi người chỉ cảm thấy lễ hội ẩm thực mới bắt đầu, ký ức vẫn dừng lại ở lúc 6 giờ ngày khai mạc, vậy mà chỉ trong nháy mắt, lễ hội ẩm thực đã sắp kết thúc rồi.

 

Trong lòng có bao nhiêu là tiếc nuối.

 

Nhưng tiếc nuối thì tiếc nuối, buồn bã thì buồn bã, vài giờ cuối cùng, nhất định phải nắm chắc cơ hội!

 

Chơi cho đã! Chơi xong rồi thì làm việc chăm chỉ cả năm!

 

Bọn họ đã nghe nói, năm sau cũng sẽ tổ chức lễ hội ẩm thực! Hơn nữa, sau này mỗi năm đều sẽ tổ chức hoạt động lễ hội ẩm thực!

 

Thật đáng mong đợi! Không ít người hiện tại hận không thể cho mình một đấm sau khi lễ hội ẩm thực kết thúc, trực tiếp ngủ mê man đến tận năm sau, vừa tỉnh giấc đã là lễ hội ẩm thực lần thứ hai, ai mà không muốn cả thành phố cùng vui vẻ chứ!

 

Nhưng đồng thời, bọn họ cũng biết chuyện này quá hão huyền.

 

Chi phí cho lễ hội ẩm thực khủng khiếp đến mức nào chứ! Mặc dù bọn họ không bỏ tiền ra, nhưng rau, thịt, trái cây, sữa, trứng, nước, nhân công, cái nào không cần chi phí?

 

Chỉ tổ chức một lễ hội ẩm thực, những chi phí này sẽ không biến mất, chỉ là chuyển hết lên đầu Lĩnh chủ đại nhân mà thôi.

 

Hiện tại bọn họ ăn ngon chơi vui, sau khi ăn chơi xong, nhất định phải làm việc thật tốt, xây dựng Lan Tư Duy Lợi ngày càng tươi đẹp, nỗ lực kiếm tiền, đóng nhiều thuế!

 

Khoản tiền này, trong lòng bọn họ đều tính toán rất rõ ràng! Không thể lúc nào cũng để Lĩnh chủ đại nhân phải lo lắng cho bọn họ, nhưng bọn họ lại không có năng lực báo đáp, chỉ có thể cố gắng hết sức làm tốt công việc của mình.

 

Nhưng nỗ lực là chuyện sau này, nghe lời Lĩnh chủ đại nhân, ăn ngon, chơi vui, thư giãn cũng là chuyện quan trọng hàng đầu!

 

Vì vậy, trong vài giờ cuối cùng, dù là người lớn hay trẻ em, đều chuẩn bị bung xõa hết mình!

 

Khắp đường phố đều là người, náo nhiệt đến mức có thể gọi là ồn ào.

 

Một ngày trước khi lễ hội ẩm thực bắt đầu, Phỉ Lạc Ti rất có tầm nhìn xa khi tăng cường thêm kết giới cách âm cho Sảnh Chấp Chính, ngăn cách hoàn toàn âm thanh bên ngoài, vì vậy nhìn từ Sảnh Chấp Chính ra ngoài, giống như đang xem một vở kịch câm đã tắt tiếng.

 

Lúc rảnh rỗi Ước Thư Á rất thích nhìn ra ngoài cửa sổ, văn phòng Lĩnh chủ được đặt trên tầng cao nhất có phong cảnh đẹp nhất của Sảnh Chấp Chính, văn phòng thư ký cũng được đặt bên cạnh, tất nhiên phong cảnh cũng là đẹp nhất.

 

Phỉ Lạc Ti không chỉ là người nghiện công việc, mà còn là một người nghiện công việc rất chuyên chú.

 

Một khi đã bắt đầu làm việc nghiêm túc, sẽ không bị thế giới bên ngoài quấy rầy dù chỉ một chút, nhưng Ước Thư Á thì vẫn luôn thích sự náo nhiệt này.

 

Hoàn thành một đống công việc, bưng một tách trà đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài là cách thư giãn yêu thích nhất của hắn.

 

— Mặc dù dùng tách trà bằng sứ rất thanh lịch, nhưng thứ bên trong lại là trà sữa. Hắn ngoài ý muốn không thể tiếp nhận được vị đắng thuần túy, nhưng lại rất thích uống trà, trà sữa chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sao?

 

Hơn nữa, hắn còn theo đuổi sự trang trọng, uống trà làm sao có thể không dùng tách trà được? Uống trà mà không dùng tách trà thì còn gọi gì là uống trà nữa?

 

Vì vậy, Ước Thư Á rất thích ngắm nhìn đường phố náo nhiệt bên cạnh cửa sổ.

 

Không phải hoài niệm về cố quốc khi nhắc đến là đầy rẫy những khổ nạn, mà là thành phố mộng ảo rực rỡ này, cho dù là phiên bản im lặng, hắn cũng vô cùng yêu thích!

 

“Thật tốt!” Có thể đi bộ trong thành phố náo nhiệt này, thật sự là điều hạnh phúc nhất.

 

Phỉ Lạc Ti không nghiêng đầu, nhưng quả thực chú ý của y có thêm một phần dừng lại trên người Ước Thư Á.

 

Y không phải là người thích buôn chuyện, Ước Thư Á cũng không phải là người thích than khổ.

 

Nhưng đã ở chung lâu như vậy, ít nhiều gì Phỉ Lạc Ti cũng có thể đoán ra được một chút.

 

“Khoai lang nướng thơm phức! Có ai muốn ăn khoai lang nướng không?”

 

Phỉ Lạc Ti dừng lại trước quầy hàng khoai lang nướng, định lên tiếng, thì một tràng tiếng thở dài thất vọng vang lên.

 

“Lại thua rồi, sao lại thua nữa rồi, haiz…”

 

Phỉ Lạc Ti và Ước Thư Á đồng thời ngẩng đầu nhìn, đó là một đám trẻ con và một ông lão.

 

Ông lão ăn mặc rách rưới, nhưng nhìn không bẩn, chỉ là rách nát, ông dựa vào góc tường, cười hì hì, trước mặt là một đống lớn – trông có vẻ cao bằng một đứa trẻ – tất cả đều là chiến lợi phẩm của ông!

 

“Có ai muốn thử lại không?”

 

Ông lão vừa gặm chân giò nướng vừa đảo mắt nhìn xung quanh.

 

“Ngon, ừm, thật sự là quá ngon! Sao lại có thứ ngon như vậy chứ, ừm ừm…”

 

Ước Thư Á tò mò nhìn sang, chủ yếu là rất hiếm khi nhìn thấy người luộm thuộm như vậy ở Lan Tư Duy Lợi.

 

Công tác hướng dẫn người mới ở Lan Tư Duy Lợi vẫn được đánh giá rất tốt, các loại đồ cũ giá rẻ cũng không ít, lúc nào cũng có thể giúp cho người ta có thể trở nên tươm tất chỉ trong một thời gian ngắn.

 

Nhưng mà, dù có tươm tất đến đâu, nhu cầu về thức ăn của những người mới đến vẫn là yếu tố giúp phân biệt bọn họ với những “người cũ” sống ở đây lâu một cách nhanh nhất.

 

Giống như ông lão trước mắt này vậy, dáng vẻ ăn uống của ông ta không tính là đẹp mắt, quan trọng nhất là dáng vẻ ngấu nghiến như thể tám trăm năm rồi chưa được ăn no này, càng khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy khác biệt với người bản địa.

 

Người Lan Tư Duy Lợi dù có nghèo khó đến đâu, chỉ cần chịu khó làm việc thì cũng có thể kiếm được tiền mua ba bữa cơm mỗi ngày, ngày nào cũng được ăn đủ loại đồ ăn ngon, dần dần trở nên quen thuộc với mỹ thực – đó là điều không thể nào, nhưng cũng sẽ “chậm” lại, học cách thưởng thức khi ăn.

 

Nhưng người mới đến thì khác, bọn họ chưa chắc đã sống tốt ở bên ngoài, cho dù có sống tốt, cũng gần như chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy, ngấu nghiến, hít hà như vũ bão là chuyện hết sức bình thường.

 

Vì vậy, Ước Thư Á vừa nhìn đã nhận ra người này mới đến không lâu.

 

Nhưng ông lão này có thể thu hút sự chú ý của hắn, đương nhiên không phải vì điểm này.

 

Tuy rằng ông lão ăn rất nhanh, nhưng động tác lại rất tao nhã, giống như thói quen đã ăn sâu vào trong xương tủy, hơn nữa cấp bậc của ông ta cũng rất cao, cấp 192.

 

Đừng thấy Lan Tư Duy Lợi có rất nhiều Truyền Kỳ, còn có kha khá người trên cấp 190, nhưng trên vị diện này, Truyền Kỳ vốn dĩ cũng chỉ có bấy nhiêu đó. Cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cấp 192 lại càng hiếm, thậm chí còn có thể kể ra tên từng người.

 

— Đương nhiên, đây là đối với cao tầng của các thế lực lớn khác, cho dù là Ước Thư Á hay Phỉ Lạc Ti gì cũng đều không quá để ý đến điều này.

 

Không có quá nhiều thông tin về những kẻ mạnh hàng đầu thế giới bên ngoài.

 

Chủ yếu là bọn hắn cảm thấy không cần thiết.

 

Ước Thư Á không cần biết đến những kẻ yếu hơn mình, nhưng trên con phố náo nhiệt như vậy, một Truyền Kỳ cấp 192 lai lịch bất minh, mục đích không rõ thì rất kỳ lạ.

 

Bản thân Ước Thư Á không để ý, nhưng vì lũ trẻ đang chơi đùa xung quanh, hắn không thể không để ý.

 

Ước Thư Á và Phỉ Lạc Ti nhìn nhau, cả hai đều nghĩ đến chuyện này.

 

Phỉ Lạc Ti thì rõ ràng hơn một chút, y mở bản đồ ra, điểm đại diện cho ông lão là màu cam đỏ, không phải màu đỏ của kẻ thù, cũng không phải màu vàng trung lập, càng không phải màu xanh lá cây của bạn bè.

 

Màu cam đỏ đại khái là “Là kẻ thù, nhưng hiện tại vì lý do nào đó mà không có xu hướng tấn công”.

 

Người này không có ý tốt khi đến đây.

 

Ánh mắt Phỉ Lạc Ti lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nếu không phải lo lắng sẽ gây ra náo loạn, y đã trực tiếp đưa người đi thẩm vấn rồi, nhưng y không làm như vậy.

 

Mà là cùng Ước Thư Á đi tới: “Ông đang bày hàng à?”

 

Văn hóa bày hàng ở Lan Tư Duy Lợi rất thịnh hành, Phỉ Lạc Ti không những không ngăn cấm, ngược lại còn rất khuyến khích.

 

Chỉ là bày hàng phải đến khu vực tương ứng, bình thường không được cản trở giao thông.

 

Hiển nhiên nơi này không phải là vị trí bày hàng.

 

Phỉ Lạc Ti và Ước Thư Á đều dùng ma pháp giảm bớt sự tồn tại của mình, hai người bọn hắn cũng coi như là người nổi tiếng, nếu không chuẩn bị gì mà ra ngoài, nguồn cơn gây náo loạn lớn nhất sẽ là bọn hắn, nhưng để ngụy trang mà khiến bản thân trở nên rụt rè, hai người cũng không làm.

 

Ma pháp giảm bớt sự tồn tại rất hữu dụng, chỉ cần bọn hắn không chủ động để người khác phát hiện, người khác nhìn thấy bọn hắn cũng sẽ như nhìn thấy không khí mà xem nhẹ.

 

Rất tiện lợi.

 

Ông lão đúng là cường giả đỉnh cao, nhưng cấp bậc của Phỉ Lạc Ti và Ước Thư Á cao hơn ông ta rất nhiều, vì vậy ma pháp này cũng có tác dụng với ông ta.

 

Lúc Ước Thư Á chủ động lên tiếng, ông lão mới thuận theo âm thanh nhìn thấy hắn.

 

“Đúng vậy, thi đấu.” Ông lão vừa gặm chân giò, vừa nói, “Lão già ta đây không có bản lĩnh gì khác, chỉ là có chút sức lực, đấu vật tay với ta đi! Nếu thắng thì tất cả những thứ này đều thuộc về cậu! Thua thì cho ta ba món đồ ăn, không được trùng lặp!”

 

Ông lão vừa nói, vừa mút xương chân giò, vốn tưởng rằng ông ta đang gặm chút sụn mềm còn sót lại trên xương, không ngờ ông ta gặm một hồi lại coi cả xương như bánh quy mà nhai nát nuốt vào bụng.

 

Ước Thư Á: “……” Hắn biết thực lực của đối phương rất mạnh, không đến nỗi mỗi ngày đều phải chịu đói, nhưng ăn đến mức độ này… Thật sự là, có cần phải như vậy không?!

 

Phải nói là địa điểm Ước Thư Á tỉnh lại thật sự quá tốt! Địa điểm sau khi tỉnh lại chính là thành Lan Tư Duy Lợi, tuy rằng hắn cũng là người cuồng công việc, nhưng một ngày ba bữa cơm hộp đều không hề bỏ sót bữa nào, mỗi ngày đều thay đổi món ăn, đến bây giờ cũng không hề trùng lặp, có thể nói là về mặt ăn uống, hắn vô cùng hạnh phúc.

 

Hơn nữa, hắn cũng không hiểu rõ lắm về những nơi khác ngoài Lan Tư Duy Lợi, không có quá nhiều so sánh, tất nhiên là không cách nào biết được thế giới này, cho dù là cường giả đỉnh cao cũng khó thoát khỏi sự tàn phá của thức ăn dành cho heo!

 

Ồ, không đúng, heo ở Lan Tư Duy Lợi cũng được ăn ngon hơn bọn họ! Lan Tư Duy Lợi không có cơm thừa canh cặn, thức ăn cho heo không phải là thức ăn chăn nuôi dinh dưỡng cân đối thì chính là thức ăn cho heo được nấu mới mỗi ngày.

 

Tuy rằng đều là một số loại rau củ quả, nhưng nó tươi ngon! Bên cạnh chính là vườn rau, các loại rau từ lúc hái xuống cho đến khi vào bụng heo sẽ không quá hai tiếng!

 

Ngoại trừ việc hương vị có phần đơn điệu, chính là món hầm thập cẩm phiên bản chay, vừa ngọt thanh vừa ngon!

 

“Ông ta không tuân thủ quy định! Nơi này không được bày hàng!” Có một đứa trẻ lên tiếng tố cáo.

 

Bởi vì được giáo dục bài bản ở trường học, nên trẻ em là nhóm có tố chất tốt nhất trong việc giữ gìn trật tự của Lan Tư Duy Lợi.

 

Chúng rất tuân thủ quy định, đồng thời cũng dám mạnh dạn dũng cảm bày tỏ bản thân, không chấp nhận bất kỳ hạt cát nào trong mắt.

 

“Bọn cháu đã bảo ông ta đến nơi quy định bày hàng, chỗ đó mới là nơi bày hàng, chỉ cần đi bộ vài bước là đến, nhưng ông ta nhất quyết không chịu!”

 

“Ông ta thật là kém văn minh!”

 

Lời này, ông lão làm sao có thể thừa nhận!

 

“Ta cũng có làm gì xấu đâu, sao lại không thể ở đây chứ? Bọn nhóc mi chính là thua không phục! Không có phong độ, xấu hổ xấu hổ!”

 

Ông lão nói năng hùng hồn, đương nhiên ông ta cho rằng mình là người có lý!

 

Bọn trẻ rất tức giận: “Nơi này không phải là nơi bày hàng! Ông ta chính là người sai!”

 

Ông lão nói: “Ta đâu có bày hàng, ta chỉ đang thi đấu với bọn nhóc thôi, nếu ta thua thì những thứ này thuộc về bọn nhóc, thắng thì bọn nhóc đi mua đồ ăn cho ta! Như vậy sao có thể tính là bày hàng được?!”

 

Ở Lan Tư Duy Lợi quản lý việc bày hàng rất lỏng lẻo, chủ yếu là do mọi người đều rất tự giác.

 

Văn hóa bày hàng bắt nguồn từ « Thiếu Niên Ma Pháp —— », nhu cầu về thẻ bài của mọi người rất lớn, nhưng chưa chắc trong tay ai cũng có đủ thẻ bài mình cần, rút ​​thẻ là một việc rất tốn thời gian, không phải ai cũng bằng lòng bỏ ra rất nhiều thời gian để rút ​​trùng lặp những thẻ bài trên.

 

Vì vậy, trao đổi tài nguyên đã trở thành điều hiển nhiên.

 

Bày hàng không có quy định hay giới hạn gì, ai bằng lòng trải một miếng vải xuống đất rồi bày từng tấm thẻ bài lên đã là người thích sạch sẽ và cầu kỳ rồi, vì vậy hành vi bày hàng vừa xuất hiện, lập tức gây ra một làn sóng bày hàng rầm rộ.

 

Lúc đầu mọi người đều vì thẻ bài, tất nhiên mọi người cũng sẽ trao đổi bày hàng ở những nơi đông người chơi, khi ban quản lý đường phố phân chia khu vực bày hàng cũng là phân chia theo thói quen tụ tập của người chơi.

 

Sau này, nội dung bày hàng ngày càng nhiều, mọi người cũng đã hình thành thói quen bày hàng ở vị trí cố định, ngược lại không có bao nhiêu người đến khu vực khác bày hàng.

 

Lượng khách ít hay nhiều thì chưa nói, chỉ riêng việc bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ đã khiến người ta không chịu nổi rồi.

 

Vì vậy, khiếu nại về phương diện này không hề có, tất nhiên cũng không ai nghĩ đến việc cần có một chế độ quản lý có biện pháp xử phạt cụ thể.

 

Chỉ là không khéo, đám nhóc này lại gặp phải một người không vì kiếm tiền, trao đổi cũng không biết xấu hổ.

 

Bọn trẻ tức đến đỏ mặt, nhưng đối phó với loại người vô lại này, mười đứa chúng nó cộng lại cũng không phải là đối thủ của ông ta.

 

“Ông ta chính là đang bày hàng, vừa rồi ông ta đã nói là bày hàng rồi!” Một đứa trẻ giơ đũa phép lên, phát lại lời ông lão vừa nói.

 

Tuy bọn nó không vô lại bằng ông ta, nhưng bọn nó cũng có chút tinh ranh, bọn trẻ đông người hơn chính là một lợi thế, vừa rồi nhân lúc bạn bè che chắn, một đứa trẻ am hiểu ma pháp ghi âm nhất đã âm thầm “ghi” lại lời ông ta nói, chính là muốn nói có sách mách có chứng đây mà.

 

Tuy nhiên, lúc ma pháp ghi âm được phát ra, lại chỉ ghi lại được giọng nói của bọn trẻ, đến lượt giọng nói của ông lão thì trở nên mơ hồ không rõ.

 

“Ông, ông bắt nạt người khác!” Mắt đứa trẻ lập tức đỏ hoe!

 

Ông lão lại chẳng có chút ngại ngùng khi bắt nạt trẻ con, ngược lại, mắt ông ta sáng rực, nhìn chằm chằm đứa trẻ với ánh mắt nóng bỏng, trong mắt lóe lên sự vui mừng và kích động.

 

“Sao nào, lại thua không phục nữa hả?” Ông ta học theo dáng vẻ bọn trẻ cười nhạo mình, dùng ngón trỏ vuốt vuốt trên mặt, “Xấu hổ xấu hổ ~”

 

Bọn trẻ suýt chút nữa đã bị chọc cho bật khóc.

 

Ông lão cười ha hả: “Thế này đi, cho các cháu một cơ hội nữa, lần này ta để các cháu bốn ngón, ai thắng được ta, ta sẽ dọn đi, thế nào?”

 

Bọn trẻ nức nở nói: “Ngay từ đầu ông đã dùng cái cớ này để tích lũy tư bản nguyên thủy rồi!”

 

Lúc đầu, trong tay ông lão chẳng có gì cả.

 

Nhưng ông ta vừa đặt mông xuống bên đường, bọn trẻ tưởng ông ta muốn bày hàng nên đã tốt bụng nhắc nhở khu vực bên kia lượng khách đông hơn, mọi người đều quen đến đó mua đồ, dù sao chỗ đó cũng toàn là quầy hàng, cho dù là người bán hàng hay là khách mua đồ gì cũng vậy, đều đã thành thói quen rồi.

 

Nhưng ông lão không những không để lời nhắc nhở của bọn nó vào lòng, ngược lại còn cố tình nói không cho bày hàng thì ông ta cứ bày, bọn nó không có tư cách quản ông ta! Trừ phi thi đấu thắng ông ta!

 

Thắng ông ta, ông ta sẽ đi.

 

Nhưng bọn trẻ cũng không thể không đặc cược gì, đồ ăn trong tay chúng chính là tiền cược!

 

Bọn trẻ vẫn rất kính lão yêu trẻ, trên người ông lão không hề có chút dao động ma lực nào, hơn nữa còn ăn mặc rách rưới, chúng không muốn bắt nạt ông ta.

 

Nhưng ông lão nói gì cũng không chịu đi, bọn trẻ khó xử bàn bạc một hồi, đành phải đồng ý.

 

Chúng nói rõ, sau khi thắng cũng sẽ cho ông ta một ít đồ ăn, nhìn ông ta cũng đáng thương.

 

Nhưng đại diện của bọn trẻ đã thua.

 

Ông lão thắng sát nút, có được một túi lớn xiên que và hamburger.

 

Đại diện của bọn trẻ không biết là vì thua mà xấu hổ hay là vì mất đi xiên que và hamburger phải xếp hàng vất vả lắm mới mua được, “Oa” một tiếng bật khóc.

 

Ông lão thì đắc ý dào dạt ăn hamburger, tăng thêm tiền cược, chỉ cần bọn trẻ thắng, ông ta không những sẽ dọn đi, mà còn trả lại xiên que cho đại diện của bọn trẻ.

 

Lúc này, sự việc đã thay đổi, không còn là lúc tràn đầy lòng trắc ẩn nữa! Chúng phải giành lại xiên que cho bạn mình!

 

Còn về hamburger – ông ta đã ăn rồi, còn có thể làm gì được nữa! Cứ xem như lúc đó xếp hàng mua giúp ông ta vậy.

 

Đại diện thứ hai của bọn trẻ xuất trận, vì lòng mềm yếu của mình, đại diện đầu tiên mà chúng cử ra là đứa trẻ có thuộc tính sức mạnh thấp nhất trong số chúng, nhưng đại diện thứ hai, vì muốn trả thù cho bạn mình, người xuất trận chính là đứa trẻ có thuộc tính sức mạnh cao nhất trong số chúng!

 

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người – ông lão lại thắng sát nút.

 

Lại có thêm một đứa trẻ ngửa mặt lên trời khóc vì mất đi vịt quay và bánh kẹp thịt.

 

Bọn trẻ không dám lơ là nữa, lúc này quân sư của bọn trẻ nghĩ ra cách thức tiêu hao, kết quả tất cả đều thua ngoài dự đoán.

 

Ông lão không những thắng hết đồ ăn của bọn nó, mà trong quá trình thi đấu ngày càng hăng máu, chúng còn nợ rất nhiều.

 

Phỉ Lạc Ti: “…”

 

Ước Thư Á: “…”

 

Ước Thư Á và Phỉ Lạc Ti nghe bọn trẻ nức nở uất ức kể lại sự tình, bọn hắn cảm thấy vô cùng cạn lời.

 

Một Truyền Kỳ cấp 192 lại đi bắt nạt một đám trẻ con như vậy, thật mất mặt, thật sự là quá mất mặt!

 

Ông lão không hề cảm thấy ngại ngùng, Hoắc Lặc Tư A Đặc Kim Tư cấp 192 thì có liên quan gì đến một lão già vô gia cư như ông ta đâu chứ?

 

Không liên quan, một chút cũng không liên quan!

 

Nhìn từ cấp bậc là có thể biết, Hoắc Lặc Tư A Đặc Kim Tư là một nhân vật lớn.

 

Trên thực tế, ông ta đến Lan Tư Duy Lợi không phải là vì muốn bắt nạt trẻ con.

 

Ông ta là khách khanh* của Quang Minh Thần Điện.

 

*Chú thích: Khách khanh là chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc thời xưa.

 

Cũng giống như Đạo Cách trước đây, nhận tiền, sau đó trên danh nghĩa là người của thế lực nào đó, nhưng khi ra tay lại là một mức giá khác.

 

Hoắc Lặc Tư chính là nhận tiền vàng của Quang Minh Thần Điện đến Lan Tư Duy Lợi tìm người.

 

Ông ta là sát thủ, về khoản che giấu khí tức của bản thân, không ai có thể sánh bằng ông ta.

 

Ông ta đã chứng kiến ​​cảnh tượng thê lương của Thánh thành A Gia Mạn Đức, trong lòng rất không muốn đến đây, nhỡ đâu người đó ra tay với ông ta thì sao?!

 

Ông ta rất tự tin vào khả năng che giấu khí tức của mình, nhưng lại không tự tin có thể thoát khỏi sự cảm nhận của một tồn tại mạnh mẽ có thể xé xác Thiên sứ 12 cánh.

 

Không thể nào, khả năng may mắn thoát được là 0.

 

Nhưng Quang Minh Thần Điện thật sự trả công rất rất nhiều!

 

Hơn nữa bọn họ chỉ yêu cầu ông ta đến thăm dò tình hình, chỉ cần dò hỏi tình hình của Giáo hoàng và các vị Giám mục là được, không cần phải ra tay với người đó.

 

Hoắc Lặc Tư rất do dự, nhưng ông ta là người ham tiền như mạng, đối với số tiền vàng khổng lồ đó, thật sự là không có chút sức chống cự nào.

 

Quang Minh Thần Điện hiện tại đang vô cùng hỗn loạn, bọn họ đã mất đi Giáo hoàng, Giám mục, Đoàn kỵ sĩ Quang Huy, Thánh Thành và tượng thần, lòng người hoang mang không cách nào diễn tả được.

 

Bên trong Lan Tư Duy Lợi, vì kiêng dè Phỉ Lạc Ti, cho dù là thảo luận sau lưng, cũng phải rời khỏi Lan Tư Duy Lợi thật xa mới dám nói nhỏ.

 

Vì vậy, sự yên bình ở Lan Tư Duy Lợi đều là giả tạo, bên ngoài đã sớm náo loạn long trời lở đất rồi!

 

Lần này Quang Minh Thần Điện bị lung lay chính là tín ngưỡng cơ bản và quan trọng nhất, không chỉ đơn thuần là đấu tranh quyền lực nội bộ, mà đây là chuyện liên quan đến việc liệu tín ngưỡng Thần Quang Minh có thể tiếp tục tồn tại hay không!

 

Nghiêm trọng đến mức không ai dám nhân cơ hội tranh giành quyền lực, mà là đồng lòng tìm cách vượt qua khó khăn!

 

Nhưng bên trong nội bộ bọn họ thảo luận rất lâu, cũng không thể đưa ra được phương án thích hợp nào, chủ yếu là chuyện này quá lớn, lớn đến mức không phải là thứ mà bọn họ có thể giải quyết được!

 

Mấy Thần điện lớn bình thường luôn tranh giành tài nguyên tín đồ không ngừng, nhưng lúc này cũng không dám nhân cơ hội có động tĩnh gì, không dám cướp tín đồ, cũng không dám giậu đổ bìm leo với Quang Minh Thần Điện.

 

Không phải là bọn họ cao thượng gì, mà là sợ hãi.

 

Sợ hãi Phỉ Lạc Ti cũng làm như vậy với bọn họ, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn, khiêm tốn phát triển, tốt nhất là giảm bớt sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, nhỏ bé như hạt cát mới tốt.

 

“Mệnh lệnh” “giải cứu thường dân” của Phỉ Lạc Ti, ngược lại các Thần điện lớn thực hiện rất tốt.

 

Lúc này bọn họ không phân biệt cao thấp sang hèn, không phân biệt tín ngưỡng mà đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, cố gắng dùng sự bận rộn để làm tê liệt đầu óc, khiến bản thân không đi nghĩ đến khả năng đáng sợ là tượng thần của mình cũng bị phá hủy.

 

Các Thần điện khác đã sợ hãi đến mức độ đó, huống chi Quang Minh Thần Điện là người trong cuộc.

 

Cao tầng của Thần điện đã bị Phỉ Lạc Ti bắt hết, bên trong Quang Minh Thần Điện lòng người hoang mang, không ai có thể bình tĩnh suy nghĩ vấn đề gì, thế là mức độ hỏng bét của sự việc đã từ 99% biến thành 99,99%.

 

Vì không để sự việc tiếp tục phát triển theo hướng xấu hơn, Quang Minh Thần Điện không còn cách nào khác, chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp không phải là biện pháp – tìm người đi tìm Giáo hoàng, tìm kiếm giải pháp từ trong miệng Giáo hoàng, để có được cách giải quyết, để giải quyết vấn đề hiện tại!

 

Hoắc Lặc Tư A Đặc Kim Tư chính là người nhận nhiệm vụ trong bối cảnh như thế.

 

Ông ta là người duy nhất dám nhận nhiệm vụ này, tiền thưởng nhiệm vụ cũng lên tới năm trăm tỷ đồng vàng!

 

Con số này, cho dù là đối với một sát thủ Truyền Kỳ cấp 192 cũng sẽ bị sức mạnh của đồng tiền cám dỗ, không thể từ chối được!

 

Chỉ là trước khi nhận nhiệm vụ, Hoắc Lặc Tư do dự khá lâu, đợi đến khi ông ta hạ quyết tâm nhận nhiệm vụ đến Lan Tư Duy Lợi thì vừa đúng lúc là ngày cuối cùng của lễ hội ẩm thực.

 

Cả thành phố hoan ca náo nhiệt khiến Hoắc Lặc Tư tưởng rằng hành tung của mình đã bại lộ, chỉ có thể giả làm người vô gia cư trốn ở một bên.

 

Theo lý thuyết thì, người vô gia cư ở những tòa thành khác phải là sự tồn tại không ai chú ý tới mới đúng, nhưng Lan Tư Duy Lợi lại ngược lại, người vô gia cư mới là sự tồn tại dễ gây chú ý nhất.

 

Hoắc Lặc Tư bị một đám trẻ con chú ý, nếu ông ta hiểu quy định của Lan Tư Duy Lợi thì nên ngoan ngoãn hòa vào khu vực bày hàng, nhưng ông ta không biết.

 

Ngược lại còn động lòng với một hạt giống tốt trong đám trẻ.

 

Đương nhiên, “Động lòng” này không phải là loại ý nghĩ của bọn buôn người, dù sao thì Hoắc Lặc Tư cũng là người có mặt mũi, ông ta có tiền có địa vị, chỉ cần lộ thân phận, những người muốn bái sư sẽ hai tay bưng nhẫn trữ vật xếp hàng từ đây đến cuối thành phố!

 

Nhưng Hoắc Lặc Tư không phải là loại người tùy tiện như vậy, ông ta chọn đồ đệ rất coi trọng thiên phú và duyên phận, cậu bé quân sư lanh lợi kia rất hợp mắt ông ta.

 

Ông ta cố ý trêu chọc bọn trẻ ở đây, chính là vì muốn quan sát cậu bé quân sư lanh lợi kia nhiều hơn.

 

Còn về việc tại sao lại trở nên nghiêm trọng đến mức độ này?

 

Đều là lỗi của cái hamburger đó!

 

Nó quá thơm, quá ngon, ông ta căn bản không dừng lại được!

 

Bánh mì kẹp thịt bò ba tầng khổng lồ có bánh mì, rau diếp, sốt phô mai, cà chua lát, miếng thịt bò phô mai, sốt cà chua, phô mai, rau diếp… Bánh mì kẹp thịt kết hợp, nói là ba tầng, thì thật sự có ba miếng thịt bò và sáu miếng phô mai!

 

Tuy rằng bánh mì kẹp thịt khổng lồ chỉ là sự kết hợp đơn giản của các nguyên liệu, nhưng miếng thịt bò thơm quá! Thơm đến mức không gì sánh bằng!

 

Hoắc Lặc Tư lo lắng bất an lẻn vào Lan Tư Duy Lợi, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào sự an nguy của bản thân, nhất thời lại bỏ qua sự khác thường của mùi hương tràn ngập khắp thành phố, nhưng xiên que và bánh mì kẹp thịt khổng lồ lại ở ngay trước mắt, bụng lập tức bị mùi hương câu dẫn đến mức kêu gào.

 

Muốn ăn muốn ăn muốn ăn…..

 

Đợi đến khi ông ta hoàn hồn lại, thì đã há to miệng cắn xuống một miếng rồi.

 

Cùng với tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ, thứ ông ta cảm nhận được đầu tiên lại là sự rung động! Khoang miệng và vị giác bị rung động như động đất, tràn ngập sự thỏa mãn và kích thích.

 

Ông ta cắn một miếng, từ trên xuống dưới đều đặn, hương thơm của lúa mì trong bánh mì, hương thơm của rau diếp và cà chua, vị béo ngậy của phô mai và – quả bom hương thơm của miếng thịt bò mọng nước đồng loạt nổ tung như bắn pháo hoa trong khoang miệng ông.

 

Hoắc Lặc Tư lập tức bị chấn động đến ngây người.

 

Cả đời ông ta đã ăn không biết bao nhiêu món ngon, nhưng thứ ngon như vậy, ông ta vẫn là lần đầu tiên được ăn!

 

“Hừ hừ hừ…” Ban đầu chỉ là muốn trêu chọc bọn trẻ một chút, nhưng cắn miếng bánh mì kẹp thịt đầu tiên, Hoắc Lặc Tư đã gục ngã.

 

Ăn, ăn, ăn, cho ta ăn!

 

Ông ta vừa ăn hamburger, vừa hoàn thiện một kế hoạch “Độc ác” trong lòng.

 

Kế hoạch độc ác này, tất nhiên là kế hoạch lừa lấy tất cả đồ ăn từ tay bọn trẻ.

 

Ông ta không dám đi mua, sợ bại lộ thân phận, cũng không biết những thứ này bán ở đâu, vậy thì chỉ có thể ủy khuất những đứa trẻ này thôi.

 

Hoắc Lặc Tư đã nghĩ kỹ trong lòng rồi, sau này sẽ trả tiền cho chúng, hơn nữa còn cho nhiều hơn.

 

Nhưng bụng và miệng của ông ta, một khắc cũng không chờ được nữa!

 

“Còn ai nữa không?! Chỉ cần thắng ta, tất cả những thứ này đều là của các cháu!” Hoắc Lặc Tư rất hiểu lòng tham của con người! Nhiều đồ như vậy chất thành một ngọn núi nhỏ bày ở đây, ông ta không tin là không ai mắc câu!

 

Lúc này ông ta đã gặm xong chân giò, lại tiện tay cầm lấy một cái túi, ông ta không nỡ do dự, đồ ngon quá nhiều, ông ta hoàn toàn có thể ăn “phung phí”, dù sao cuối cùng cũng đều vào bụng ông ta, ăn sớm hay ăn muộn cũng như nhau!

 

Phỉ Lạc Ti vốn không muốn xen vào chuyện bao đồng, nhưng vẻ đắc ý trong mắt ông lão thật sự là chướng mắt.

 

Y tiến lên một bước, cũng không xắn tay áo, chỉ nói thẳng: “Thắng thì những thứ này đều thuộc về tôi, đúng không?”

 

Đầu tiên, ánh mắt ông lão đảo một vòng trên tay Phỉ Lạc Ti, không có gì, nhưng nhìn thấy Phỉ Lạc Ti ăn mặc sang trọng như vậy, cũng không sợ y quỵt nợ, bèn gật đầu: “Ta chỉ là một ông lão, thân thể rất yếu, với trẻ con là 5 phần, nhưng thanh niên trai tráng như cậu, vậy thì phải là giá khác.”

 

Phỉ Lạc Ti gật đầu: “Tôi biết rồi.”

 

Kỹ năng diễn xuất của ông lão vẫn rất tốt, trên mặt ông ta mang theo chút do dự và cự tuyệt, duỗi bàn tay gầy guộc của mình ra, sau đó một chiếc khăn tay được ném xuống, che trên tay ông ta.

 

Ước Thư Á nói: “Hay là để tôi.” Y có chút sạch sẽ quá mức, tật xấu này là do thời đại “hòa bình” này nuôi dưỡng mà thành.

 

Ông lão vừa mới gặm xong chân giò đầy dầu mỡ, Ước Thư Á không muốn để Phỉ Lạc Ti chịu khổ.

 

Phỉ Lạc Ti nói: “Không sao.”

 

Kỹ năng diễn xuất của ông lão rất tốt, ông ta luôn tỏ vẻ “Yếu đuối”, 99% chiến thắng thuộc về đối thủ, nhưng 1% cuối cùng lại dùng cách chơi bẩn khiến người ta chán ghét.

 

Ông ta lại định giở trò cũ với Phỉ Lạc Ti, nhưng Phỉ Lạc Ti căn bản không cho ông ta cơ hội này, trong nháy mắt hai tay chạm vào nhau qua lớp khăn tay, ông lão đã bị hất văng ra ngoài.

 

Cậu bé quân sư làm trọng tài há hốc mồm, miệng nó há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng, nhưng vẫn vui vẻ tuyên bố: “Người chiến thắng là, là…..” Cậu bé đột nhiên nhớ ra còn chưa biết tên đối phương, bèn ngước đôi mắt long lanh lên hỏi: “Xin hỏi ngài tên là…..”

 

“Phỉ Lạc Ti.” Theo tiếng Phỉ Lạc Ti tự giới thiệu, lớp sương mù mờ ảo trên người y cũng tan biến trước mặt mấy người nghe thấy tên y.

 

Cậu bé quân sư theo bản năng nói tiếp: “Người chiến thắng là Phỉ Lạc Ti đại nhân!”

 

Cậu bé hoàn toàn là hô theo bản năng thêm kính ngữ phía sau “Phỉ Lạc Ti”, sau khi hô xong mới cảm thấy có gì đó không đúng.

 

“Phỉ, Phỉ Lạc Ti đại nhân….” Cậu bé lại nhìn về phía Phỉ Lạc Ti, lập tức nhận ra y, tuy rằng Phỉ Lạc Ti không thích khoa trương, nhưng ở Lan Tư Duy Lợi, y có thể khiêm tốn đến mức nào được chứ.

 

“A a a a a -“

 

Bọn trẻ đồng loạt phát ra tiếng kêu phấn khích như từ trong mộng tỉnh lại, vô số lần chúng tưởng tượng đến cảnh tượng được mặt đối mặt nói chuyện với Phỉ Lạc Ti đại nhân, hơn nữa còn ấp ủ vô số lời muốn nói, nhưng cảnh tượng này đến quá đột ngột, chúng thậm chí còn không thể phát ra âm thanh nào khác ngoài tiếng hét chói tai.

 

Phỉ Lạc Ti mỉm cười, mang theo độ cong rõ ràng: “Các cháu làm rất tốt, tương lai của Lan Tư Duy Lợi đều dựa vào các cháu.”

 

Bọn trẻ kích động đến mức đỏ hoe mắt, cả người run rẩy.

 

Nhưng động tĩnh vừa rồi đã thu hút sự chú ý của không ít người ở khu vực này, Phỉ Lạc Ti không muốn gây náo loạn, kéo tay Ước Thư Á nhanh chóng chạy đi.

 

Những người xung quanh nghe thấy từ khóa “Phỉ Lạc Ti” thì đều tò mò chạy tới: “Đâu đâu? Lĩnh chủ đại nhân đâu?!”

 

“Cái gì?! Lĩnh chủ đại nhân?!”

 

Góc khuất vốn vắng vẻ, trong nháy mắt đã tràn ngập người.

 

Nhưng dưới tác dụng của ma pháp, những người chạy tới thậm chí còn không phát hiện ra bản thân đã lướt qua Phỉ Lạc Ti.

 

Còn Hoắc Lặc Tư bị hất văng ra xa nằm trên đất thì bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch, cả người run run.

 

Phỉ Lạc Ti không quan tâm đến Hoắc Lặc Tư, cũng không muốn bị vây xem, cho nên phản ứng rất nhanh, dẫn Ước Thư Á rời đi trước khi bị vây quanh.

 

Chỉ là, lúc đi đã chọn sai hướng, muốn đến quán cá nướng đã hẹn trước phải đi vòng một vòng lớn.

 

May mà hai người cũng không có việc gì gấp.

 

“Ước Thư Á?”

 

Phỉ Lạc Ti dẫn Ước Thư Á đi ra khỏi trung tâm náo nhiệt, liền nhìn thấy vẻ mặt thất thần của hắn, vậy nên đã hỏi: “Ngươi cảm thấy hình phạt vừa rồi của tôi quá nhẹ sao?”

 

Tuy rằng Hoắc Lặc Tư có lừa gạt bọn trẻ, nhưng thật sự tính ra, ông ta cũng không phạm tội, nếu cố chấp truy cứu, cũng chỉ có thể bắt bẻ chuyện ông ta bày hàng không đúng nơi quy định, nhưng hiện tại về điểm này cũng không có hình phạt, chỉ có thể yêu cầu ông ta đổi chỗ.

 

Vừa rồi ra tay như vậy, hoàn toàn là do Phỉ Lạc Ti xuất phát từ suy nghĩ ích kỷ của bản thân.

 

Ước Thư Á lắc đầu: “Không có gì.”

 

Hắn chỉ hơi ngạc nhiên thôi.

 

Ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại ngạc nhiên.

 

Tuy rằng được Phỉ Lạc Ti nắm tay thật sự rất đột ngột, nhưng hình như cũng không phải là chuyện gì to tát.

 

Tuy rằng không phải là chuyện gì to tát, nhưng lúc nhịp tim của Phỉ Lạc Ti xuyên qua lớp găng tay truyền đến tay hắn……

 

Lồng ngực trống rỗng đột nhiên hơi ngứa ngáy.

 

Trái tim không tồn tại lại bắt đầu thể hiện sự tồn tại của mình rồi.

 

Hết chương 101.

Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 101

Ngày đăng: 6 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên