Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 133

 

Chương 133:

 

Phúc lợi đổi điểm đóng góp cho danh sách kỹ năng cũng được áp dụng cho các thực tập sinh. Nghe nói danh sách chia sẻ có tới hàng nghìn kỹ năng, quả là một cám dỗ lớn đối với các Siêu Phàm Giả.

 

A Cách Ni Ti cũng không ngoại lệ.

 

Anh trai cô, Ngải Luân, hiện đã thành công có được một công việc “Bưng bát cơm vàng” trong cơ quan nhà nước, chẳng qua là phải đi làm công tác xóa đói giảm nghèo, hiện đang ở Lãnh địa Hân Vinh.

 

A Cách Ni Ti ban đầu cũng muốn đăng ký thi công chức khi thông tin được đăng tải, nhưng cô vẫn là học sinh, chưa đủ điều kiện.

 

Giờ đây, một đợt tuyển dụng vị trí thực tập lại được mở ra, đương nhiên là cô không thể bỏ lỡ được rồi.

 

“Tôi muốn đến nhà máy dệt.” Số lượng vị trí ở nhà máy dệt rất ít, chỉ có một, nhưng số người đăng ký lại không nhiều.

 

Một là do kỹ thuật của nhà máy dệt gần như không có gì đặc biệt. Các loại vải cao cấp thì thiếu nguyên liệu – thời gian để nguyên liệu được sản xuất quy mô lớn còn quá ngắn, phần lớn vẫn chưa hoàn thiện, thị trường cũng không lớn, sản lượng hiện tại chỉ đủ để bao phủ toàn bộ thị trường Lan Tư Duy Lợi.

 

Vì vậy, 90% đơn đặt hàng của nhà máy dệt là các loại vải cấp thấp, không có kỹ thuật gì đặc biệt.

 

Các tiểu thư, cậu ấm quý tộc đến là để “Đánh cắp bí mật”, nên nhà máy kiểu này đương nhiên không ai muốn đến.

 

Lý do A Cách Ni Ti muốn đến là vì nhà máy dệt sẽ mở chi nhánh tại Lãnh địa Hân Vinh, cô muốn coi vị trí thực tập này như một bước đệm để đến đó.

 

Không phải hoàn toàn là vì muốn theo chân anh trai, mà là cô muốn tự mình chứng kiến thế giới của tầng lớp thấp nhất.

 

Cảnh tượng người dân tiễn đưa hoàng tử trước khi rời khỏi Vương Đô đã khiến cô vô cùng chấn động.

 

Suốt khoảng thời gian qua, cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng tất cả những suy nghĩ đó chỉ quanh quẩn trong đầu.

 

Cách tốt nhất, vẫn là tự mình chứng kiến.

 

Vi Nhược Lạp là người bạn thân nhất của cô, vậy nên cô cũng không hề giấu giếm mà kể hết mọi tâm tư của mình.

 

Vi Nhược Lạp mở to mắt, tuy có thể cảm nhận được người bạn thân của mình dạo này đang phiền não vì chuyện gì đó, nhưng không ngờ lại là chuyện như vậy.

 

“Vậy thì…..” Vi Nhược Lạp nhìn người bạn của mình, do dự một chút rồi nghiến răng nói: “Vậy thì tôi cũng đi cùng cậu!”

 

Trong lòng A Cách Ni Ti cảm thấy thật ấm áp, cô biết những suy nghĩ của mình trong mắt không ít quý tộc là ngu ngốc đến cực điểm! Nhưng phải tận mắt chứng kiến, mới có sức thuyết phục, dù là ngu ngốc hay gì đi chăng nữa, cô đều muốn tự mình trải nghiệm.

 

Vi Nhược Lạp không khuyên nhủ cô, mà lựa chọn đồng hành cùng cô, điều này khiến A Cách Ni Ti rất cảm động.

 

Nhưng cô vẫn lắc đầu: “Đại Công tước Ôn Tư Đốn không phải muốn cậu đến ‘Xưởng Ma Pháp Tinh Diệu’ sao? Đừng lo lắng cho tôi, tôi không đi một mình, nếu thực sự đến Lãnh địa Hân Vinh, anh trai tôi cũng ở đó mà!”

 

Chuyện Lãnh địa Hân Vinh thay đổi quyền lực không phải là bí mật, phần lớn mọi người đều có thể đoán được nơi đó chắc hẳn rất hỗn loạn, nhất là những lời đồn đại về nơi đó ở Lan Tư Duy Lợi.

 

Vi Nhược Lạp không yên tâm, nhưng giống như Vi Nhược Lạp lo lắng cho mình, A Cách Ni Ti cũng không muốn bạn mình gặp nguy hiểm.

 

A Cách Ni Ti phải rất vất vả mới thuyết phục được cô ấy.

 

Chẳng mấy chốc, ngày rời Lan Tư Duy Lợi đến Lãnh địa Hân Vinh đã đến.

 

A Cách Ni Ti không đi một mình, cô đi cùng đoàn khảo sát của nhà máy dệt.

 

Trên Phong huyền phù, A Cách Ni Ti với tư cách là nhân viên trẻ nhất trong nhóm, đã nắm được sơ bộ về lịch trình sắp tới.

 

Đơn đặt hàng hiện tại của nhà máy dệt chủ yếu là các loại vải cấp thấp, không có ma lực và thuộc tính bổ sung, ngoài chức năng cơ bản của quần áo ra thì không có gì khác.

 

Khi chi phí lao động ở Lan Tư Duy Lợi ngày càng cao, chắc chắn các dây chuyền sản xuất của nhà máy như vậy sẽ bị đào thải.

 

Nguyên liệu thô cho các loại vải tầm trung và cao cấp sẽ được sản xuất hàng loạt trong vòng hai tháng tới, đây chính là thời điểm tốt nhất để nâng cấp ngành nghề.

 

Mà lãnh địa Hân Vinh có rất nhiều người không có việc làm, không có khả năng chi trả, giá nhân công cũng thấp, là địa điểm lý tưởng để mở nhà máy.

 

“Lô vải đầu tiên, vẫn lấy cỏ lác làm nguyên liệu chính.” Cỏ lác là một loại cỏ dại có sức sống rất mãnh liệt, thân lá có loại thô, loại nhuyễn, thường được người dân và nô lệ dùng làm “len” để tự dệt quần áo.

 

Nói cách khác, nó là một loại nguyên liệu sợi rất tốt.

 

Xét về chi phí và tính phổ biến, việc biến cỏ lác thành nguyên liệu thô cho vải cao cấp là một đề tài quan trọng trong thời gian qua.

 

Nghiên cứu đề tài này và tiến hành thử nghiệm tính khả thi là một nhóm học sinh thực tập đến từ trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi.

 

A Cách Ni Ti cảm thấy vô cùng chấn động, những học sinh này có người lớn, người nhỏ, lớn nhất 17 tuổi, nhỏ nhất chỉ mới 9 tuổi, vậy mà chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã có thể biến một loại cỏ dại mọc đầy gai góc ở khắp mọi nơi thành vải mềm mại, ấm áp, đồng thời đưa ra phương án quy mô hóa, quy trình hóa từ khâu gieo trồng, thu hái cho đến sản xuất, quả thực cực kỳ giỏi!

 

Có lẽ sẽ có quý tộc cho rằng – chẳng qua là cỏ lác không có ma lực và đẳng cấp thôi mà?! Có gì đáng tự hào chứ!

 

Nhưng việc đơn giản như vậy, chỉ có bọn họ làm được.

 

Hiện tại, nhà máy dệt đã hiệu chỉnh dây chuyền sản xuất ở Lan Tư Duy Lợi và xác nhận tính khả thi của nó.

 

Loại vải mà họ muốn đầu tư nhân lực, vật lực để sản xuất tại lãnh địa Hân Vinh chính là loại vải này.

 

A Cách Ni Ti là công chúa, cô không hiểu được ý nghĩa của cỏ lác đối với người dân và những người lao động vất vả.

 

Đây là một loại cỏ dại vừa yêu vừa hận đối với bọn họ.

 

Nó cho bọn họ lựa chọn che thân, chắn gió, trong cuộc sống nghèo khó, đó là niềm an ủi duy nhất.

 

Nhưng cỏ lác có rất nhiều gai nhỏ, đứa trẻ nào cũng từng nếm trải cảm giác đau đớn và ngứa ngáy khó chịu vì bị vô số mũi kim đâm vào.

 

Làn da của trẻ nhỏ ban đầu rất mềm mại, nhưng đứa trẻ nào cũng phải có trách nhiệm đi nhổ cỏ lác cho cả nhà từ khi còn rất nhỏ, trước khi có thể đi làm thuê kiếm tiền.

 

Bàn tay nhỏ bé sẽ bị đâm thủng vô số lần, lành lại, rồi lại bị đâm thủng… Cho đến khi bàn tay trở nên thô ráp, mọc lên những lớp chai sần sùi mà gai nhọn không thể đâm thủng được nữa.

 

Quá trình này rất dài và đau đớn, nhưng là điều mà đứa trẻ nào cũng phải trải qua.

 

Là một công chúa mà mặc lại quần áo lần thứ hai đã là bất lịch sự, A Cách Ni Ti không thể tưởng tượng nổi đó là nỗi dày vò như thế nào, thế nhưng……

 

Cô quay đầu lại, tuyết mùa đông vẫn chưa tan hết, tuyết tích tụ ngày càng dày, nhưng mùa xuân đã đến, những chồi non xanh mơn mởn nhú lên từ lớp tuyết trắng xóa, một cô gái trong đoàn khảo sát chỉ cho cô xem: “Đây chính là cỏ lác.”

 

Cỏ lác là loại cỏ dại cấp 0, không có bất kỳ khả năng tấn công nào, gai trên cây cỏ cũng rất yếu ớt, có thể tồn tại lâu như vậy trên mảnh đất này là nhờ vào sức sống và khả năng sinh sản vô cùng mạnh mẽ của nó.

 

Mùa xuân, mùa hè, mùa thu, thậm chí là cả mùa đông chưa quá lạnh giá, nó là loại cây bình thường cuối cùng và cũng là loại cây bình thường đầu tiên, trải dài suốt bốn mùa.

 

A Cách Ni Ti không khỏi chấn động.

 

Sức sống của cỏ lác thật mãnh liệt, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả những loại thực vật ma pháp cấp thấp thông thường.

 

Rất nhiều thực vật ma pháp đều rất “yếu ớt”, ngày đầu tiên đi làm, cô cũng từng đến nhà máy cung cấp nguyên liệu hợp tác với nhà máy dệt, một vườn ươm rất lớn chỉ trồng xen kẽ vài loại thực vật ma pháp và cây trồng cộng sinh của chúng, nhân viên vườn ươm phải theo dõi nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng, nồng độ ma lực, nồng độ nguyên tố… mỗi ngày. Phải tạo mọi điều kiện tốt nhất, phù hợp nhất cho chúng sinh trưởng, vượt quá phạm vi thấp nhất và cao nhất đều không được.

 

Thực vật ma pháp là loài cây rất đỏng đảnh, bất cứ điều kiện nào không vừa ý chúng, chúng sẽ không thể phát triển đến giai đoạn có chất lượng tốt nhất.

 

Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của công nhân, thực vật ma pháp trong vườn ươm phát triển rất tốt, cho dù là tốc độ sinh trưởng hay chất lượng cuối cùng gì cũng đều hoàn hảo!

 

Rất nhiều loại khiến công chúa A Cách Ni Ti nhìn thấy đều phải kinh ngạc, không phải cô chưa từng thấy nguyên liệu chất lượng hoàn hảo, mà là chưa từng thấy nhiều như vậy!

 

Thế nhưng, so với những cây cỏ lác cứng cỏi này, những thực vật ma pháp chất lượng hoàn hảo do vườn ươm sản xuất ra lại không có được cảm giác chấn động như vậy.

 

Thu hoạch của vườn ươm khiến cô kinh ngạc, còn cỏ lác lại khiến cô chấn động.

 

Đó là hai cảm nhận hoàn toàn khác nhau.

 

Chẳng qua, đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến cỏ lác được chọn làm đề tài nghiên cứu.

 

Lãnh địa Hân Vinh có dân cư quá đông, thứ bọn họ cần là những công việc lao động đơn giản, lặp đi lặp lại, vườn ươm đối với bọn họ mà nói quả thực là một thế giới khác.

 

Muốn điều chỉnh nồng độ ma lực, nồng độ nguyên tố, nhiệt độ không đủ thì phải dùng ma pháp hệ hỏa, độ ẩm quá cao hoặc quá thấp thì phải dùng ma pháp hệ thủy……  Khía cạnh nào cũng không thể tách rời ma pháp, ít nhất phải là Siêu Phàm Giả cấp 5 mới có thể vào vườn ươm.

 

Lãnh địa Hân Vinh không đủ điều kiện đó.

 

Nhưng nếu là cỏ lác thì không thành vấn đề.

 

Sức sống của cỏ lác rất mạnh mẽ, âm mười độ vẫn có thể sinh trưởng tốt, đừng thấy hiện tại vẫn còn nhiều tuyết đọng, chỉ cần xúc tuyết đi, gieo hạt cỏ lác xuống, thì chút tuyết rơi lất phất trên trời này cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cỏ lác.

 

Cỏ lác là cỏ dại, mặc kệ chúng không chăm sóc cũng có thể mọc hoang, chỉ cần chăm bón một chút là năng suất sẽ cao hơn.

 

Nó không có sức sát thương quá lớn, do đó chỉ cần mặc quần áo lao động dày dặn một chút và có dụng cụ là có thể xử lý được.

 

Gieo trồng, sơ chế đều cần lượng lớn nhân công, có thể tạo ra rất nhiều việc làm trong một khoảng thời gian ngắn.

 

Dây chuyền sản xuất cỏ lác thì cần công nhân được đào tạo bài bản, chỉ cần trí tuệ bình thường, sau khi được huấn luyện an toàn là có thể nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

 

Đây là điều mà những loại thực vật ma pháp khác không thể sánh bằng.

 

Ví dụ như “Lụa Ánh Trăng” đã được sản xuất tại Lan Tư Duy Lợi, nguyên liệu là một loại dây leo gào thét từ cấp 5 đến cấp 15, để cân bằng sản lượng và chất lượng, bọn họ sẽ chọn dây leo gào thét từ cấp 9 đến cấp 12 làm nguyên liệu thô.

 

Tiếng kêu của nó mang theo ô nhiễm tinh thần, cho dù đã chặt dây leo, cũng sẽ gây ra tổn thương cho con người, vì vậy từ khâu trồng trọt đến thu hái, sơ chế cho đến khi đưa lên dây chuyền sản xuất, yêu cầu tối thiểu đối với công nhân là cấp 6, trang bị lao động trên người đều là cấp 5.

 

Chi phí rất cao, quan trọng nhất là nếu dây chuyền sản xuất này được chuyển đến lãnh địa Hân Vinh, thì ở đó căn bản không thể tuyển dụng được bao nhiêu công nhân!

 

Dùng bông làm nguyên liệu sản xuất cũng là điều không thể, hiện tại không phải mùa thu hoạch bông, lãnh địa Hân Vinh căn bản không có bông!

 

Vì vậy, lựa chọn duy nhất chính là cỏ lác.

 

Chi phí của vải cỏ lác sẽ không quá cao, giá bán sau khi sản xuất cũng được ấn định rất thấp, khoảng 20 đồng là đủ cho một gia đình năm người, mỗi người một bộ quần áo mới.

 

“Giá thành thấp như vậy, nhà máy có thể kiếm được tiền không?” A Cách Ni Ti lo lắng, cô đã hiểu rõ ý nghĩa của nhà máy dệt đối với lãnh địa Hân Vinh, nếu nó phá sản vì thua lỗ thì sẽ là một đòn giáng mạnh vào lãnh địa Hân Vinh.

 

Cô gái dẫn đường cho cô đã nói: “Có thể, giá bán vải cỏ lác tuy thấp, nhưng chúng tôi đi theo hướng bán số lượng lớn, tính ra vẫn có thể thu được kha khá lợi nhuận.”

 

Cô gái dẫn A Cách Ni Ti đi tên là Mã Cách Lệ, năm nay 20 tuổi, là một trong số những người đã bỏ lỡ độ tuổi đến trường, tuy nhiên không đi học không có nghĩa là tương lai sẽ như vậy.

 

Cô là lứa công nhân đầu tiên vào nhà máy dệt, khi đó nguyên liệu của nhà máy dệt vẫn là bông thông thường, cô đã tận mắt chứng kiến quá trình công nhân nhà máy dệt từ một đám nô lệ, người vô gia cư được nâng cấp lên thành toàn bộ nhân viên cấp 5, có thể sản xuất ra loại vải cao cấp hơn.

 

Cô cũng từ một nữ công nhân bình thường trở thành tổ trưởng nhờ chăm chỉ học tập ở lớp học xóa mù chữ.

 

Cấp 12 không tính là cao, nhưng thiên phú của cô không tốt, có thể đi đến bước ngày hôm nay đều là nhờ sự nỗ lực. Ban đầu cấp trên có hỏi cô rằng, có muốn đến xưởng “Lụa Ánh Trăng” làm tổ trưởng hay không, nhưng cô đã từ chối, thay vào đó đề nghị đến Lãnh địa Hân Vinh để quản lý việc sản xuất vải cỏ lác.

 

Lần này là thử thách vô cùng quan trọng đối với cô, thiên phú của cô không tốt, trên con đường trở thành Siêu Phàm Giả, cho dù có cố gắng đến đâu, thì Siêu Phàm Giả cao cấp cũng gần như là điểm dừng của cô rồi.

 

Nhưng trong công tác quản lý nhà máy, cô vẫn có thể tiến xa hơn!

 

Phân xưởng vải cỏ lác chính là một cơ hội rất tốt! Nếu cô đến đó sẽ là trưởng phân xưởng, còn cao hơn chức vụ ban đầu một chút, nếu làm tốt thì phó giám đốc phân xưởng cũng không phải là chuyện khó.

 

Sau đó là giám đốc phân xưởng.

 

Đến lãnh địa Hân Vinh có rủi ro, thuần phong mỹ tục và cơ sở vật chất ở đó đều không tốt, chỉ riêng việc quản lý công nhân đã là một vấn đề nan giải, nhưng khó khăn ai cũng biết! Cơ hội thì ai cũng nhìn thấy!

 

Con người không thể vì một chút khó khăn mà ngay cả cơ hội leo lên cũng không cần chứ?!

 

Mã Cách Lệ biết A Cách Ni Ti có lẽ là con cái nhà quý tộc nào đó, cấp bậc cũng cao hơn cô rất nhiều, nhưng thái độ của cô không hề khúm núm, không nịnh nọt cũng không hạ thấp, mà giải thích rất chi tiết về con đường sinh lời của phân xưởng trong tương lai.

 

“Không phải cứ giá cao là có thể mang lại khối tài sản khổng lồ, một mét vải 3 đồng có thể chỉ kiếm được 1 đồng, nhưng lại có thể bán được 1 vạn mét. Một mét vải 300 đồng có thể kiếm được 298 đồng, nhưng ngay cả 100 mét cũng rất khó bán.”

 

“Có lẽ giá bán 300 đồng một mét có thể mang lại lợi nhuận cao hơn, nhưng dây chuyền sản xuất của chúng ta có thể sản xuất ra hàng vạn mét vải mỗi ngày, nếu mỗi ngày chỉ bán được 100 mét thì số vải còn lại chỉ có thể chất đống trong kho, như vậy, sản xuất dây chuyền quy mô lớn có ý nghĩa gì nữa?”

 

Mã Cách Lệ không ngại ngần nói thêm một chút, thân phận của A Cách Ni Ti không đơn giản, thời gian thực tập ở Lan Tư Duy Lợi sẽ không quá dài, sau này nhất định sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp, thậm chí có thể trở thành lãnh chúa của một vùng đất.

 

Mã Cách Lệ không sợ cô học được cách sản xuất vải cỏ lác, thậm chí còn hy vọng cô học được nhiều hơn một chút.

 

Cô là người lang thang phải trốn chạy khỏi quê hương vì gia đình nghèo khó không nộp nổi thuế, chồng con đều chết sớm trên đường lang thang, chỉ còn lại một mình cô sống sót đến khi vào được nhà máy dệt.

 

Cô đã từng trải qua cảnh nghèo khó, khổ sở, biết thế nào là cái đói cồn cào, những vết chai sần trên tay cô chính là do từ nhỏ đã phải đi nhổ cỏ lác.

 

Nếu, cô nói là nếu – nếu có thể tác động để A Cách Ni Ti sau này cũng mở một nhà máy dệt vải cỏ lác, cô không dám tưởng tượng sẽ có bao nhiêu người đáng thương được ăn no mặc ấm! Những đứa trẻ sau này, có lẽ sẽ không bao giờ phải trải qua nỗi đau bị cỏ lác đâm vào tay mỗi ngày nữa!

 

Tất nhiên, Mã Cách Lệ cũng biết, ảnh hưởng của mình không lớn, nhưng dù chỉ là một tia hy vọng, cô cũng không muốn từ bỏ.

 

Sức mạnh của một người là có hạn, lục địa Thản Tháp Lợi là một lục địa rất rộng lớn, muốn dựa vào cô để mở rộng nhà máy dệt vải cỏ lác ra khắp lục địa là điều không thể.

 

Phải có rất nhiều người, phải có rất nhiều rất nhiều người cùng làm mới có thể.

 

Vì vậy, khi giám đốc sắp xếp A Cách Ni Ti cho cô, để cô phụ trách hướng dẫn, Mã Cách Lệ đã dốc hết sức lực để nói rõ ràng từng chút một về ưu điểm và cách làm vải cỏ lác cho A Cách Ni Ti hiểu.

 

A Cách Ni Ti cảm nhận được, dường như Mã Cách Lệ quá nhiệt tình, nhưng cô không nghĩ đến việc Mã Cách Lệ đang khuyến khích mình mở nhà máy, mà là thầm cảm khái trong lòng: Mã Cách Lệ thật là tốt bụng, đã nói cho cô biết những điều bí mật như vậy, cô nhất định sẽ giữ bí mật này thật kỹ!

 

Vải cỏ lác cô chưa được nhìn thấy thành phẩm, nhưng nhìn dáng vẻ tự hào của Mã Cách Lệ như vậy, chất lượng thành phẩm chắc chắn sẽ không tệ, loại vải giá thành thấp, chất lượng cao này mà bị đám quý tộc biết được, nhất định sẽ tìm cách chiếm làm của riêng.

 

Đến lúc đó, thường dân và nô lệ có lẽ sẽ không còn được mặc quần áo bằng vải cỏ lác nữa.

 

Cho nên, để báo đáp thiện ý của đối phương, trong việc bảo vệ nhà máy vải cỏ lác và mở rộng thị trường vải cỏ lác, cô nhất định sẽ góp sức!

 

Mã Cách Lệ và A Cách Ni Ti đều hiểu lầm ý của đối phương, cứ thế trò chuyện “Ông nói gà, bà nói vịt”, nhưng khi nhìn vào mắt nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự quyết tâm trong mắt đối phương.

 

Như vậy là đủ rồi!

 

*****

 

Cách Lôi Tây đang làm bài tập, đã hơn sáu giờ tối, nhưng trong lớp học không còn một chỗ trống.

 

Mùa xuân đã đến, nhưng ban ngày vẫn chưa dài hơn, cửa sổ ký túc xá lại càng nhỏ hơn, vì vậy chỗ ngồi trong lớp học là tốt nhất.

 

Bốn giờ rưỡi chiều tan học, Cách Lôi Tây ăn cơm, giặt giũ xong là đến lớp ngay, sau sáu giờ rưỡi là giờ tự học buổi tối, từ năm giờ đến sáu giờ rưỡi còn một tiếng rưỡi có thể học, cô bé không muốn bỏ lỡ chút thời gian nào.

 

“Soạt soạt soạt…”

 

Căn phòng chật kín người nhưng không hề có tiếng ồn ào, tất cả mọi người đều đang chăm chỉ học tập, chỉ có tiếng bút chì nhẹ nhàng lướt trên giấy.

 

Hội Tương Trợ không có thứ bảy, chỉ có chủ nhật, nhưng kể từ sau khi chương trình mừng xuân được phát sóng, thời gian nghỉ ngơi duy nhất của mọi người chỉ còn là xem lại bộ phim hoạt hình « Cậu Bé Ma Pháp – Cách Lan » được phát sóng vào lúc mười hai giờ trưa mỗi ngày.

 

Sáu giờ chiều là thời gian phát sóng tập mới, thậm chí có thể sắp xếp giờ tự học buổi tối sau khi phim kết thúc, nhưng không ai nỡ lòng bỏ thời gian xem phim hoạt hình.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Còn mười hai giờ trưa thì không sao, có thể vừa ăn cơm ở nhà ăn vừa xem phim hoạt hình, coi như là không “Lãng phí thời gian”!

 

Mọi người nỗ lực như vậy đều có lý do của nó.

 

Dì quản lý ký túc xá đã nói, vào tháng ba sẽ tổ chức kỳ thi, 1% học sinh đứng đầu kỳ thi sẽ được gửi đến trường học ở Lan Tư Duy Lợi để học tập chính thức, trở thành học sinh thực thụ.

 

“Trường học” là gì, câu hỏi này không còn là một khái niệm mơ hồ nữa. Đặc biệt là sau khi xem xong tiết mục cuối cùng của chương trình mừng xuân, mọi người đã đơn giản và thô bạo đánh đồng “Đi học ở Lan Tư Duy Lợi” với “lương tháng ba nghìn đồng vàng”.

 

Việc học tập hiện tại của bọn họ cũng giống như học ở trường, nhưng nguồn tài nguyên học tập của Hội Tương Trợ không thể so sánh với trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi được.

 

Để kích thích học sinh, các dì quản lý thậm chí còn cho bọn nó xem tiêu chuẩn bữa ăn của trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi, vẫn là bốn bữa một ngày, nhưng cho dù là món ăn hay khẩu phần ăn gì cũng đều ngon hơn và nhiều hơn so với nhà ăn của Hội Tương Trợ.

 

Chưa kể đến việc ở Lan Tư Duy Lợi có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn, rất nhiều học sinh có thể kiếm được rất nhiều tiền vàng bằng cách tận dụng thời gian cuối tuần.

 

Làm sao có thể không khiến người ta khao khát chứ?!

 

Cách Lôi Tây là một trong những đứa trẻ đang nhắm đến trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi.

 

Cô bé học hành như điên, thậm chí còn tạm thời quên đi nỗi sợ hãi Ngải Mễ Lệ có thể sẽ tố cáo việc mình mang thức ăn ra ngoài.

 

Học tập học tập học tập, trong đầu cô bé chỉ có học tập.

 

Đúng vậy, sau một thời gian thích nghi, mọi người đều hiểu bản chất công việc của mình chính là “học tập”, nhưng có “Suất vào học ở Lan Tư Duy Lợi” treo lơ lửng trước mặt, không ai dám lơ là.

 

Cạnh tranh cho 1% suất vào học rất khốc liệt, một trăm người mới có một người được đến Lan Tư Duy Lợi, đương nhiên là bọn nó phải nỗ lực.

 

Suy cho cùng, một lớp học chỉ có 50 người, nghĩa là hai lớp mới có một người!

 

Việc có nên thực hiện quy định “Một trăm điểm tích lũy đổi lấy một giấy báo nhập học của trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi” ở lãnh địa Hân Vinh hay không, cũng đã trải qua nhiều cuộc họp bàn luận sôi nổi.

 

Cuối cùng vẫn quyết định không thực hiện.

 

Những đứa trẻ ở Hội Tương Trợ đã được tiếp nhận giáo dục, chờ đến khi các công trình cơ bản của mùa xuân hoàn thành, trường học dành cho tất cả trẻ em ở lãnh địa Hân Vinh cũng sẽ nhanh chóng được xây dựng.

 

Hiện tại, số lượng học sinh của ba trường tiểu học ở Lan Tư Duy Lợi đã rất đông rồi, tiếp nhận thêm một lượng lớn học sinh nữa sẽ chỉ làm đảo lộn tất cả kế hoạch giảng dạy.

 

Chi bằng thiết lập một con đường học lên cao cho cả hai lãnh địa, vừa tạo cho trẻ em ở lãnh địa Hân Vinh một lựa chọn, vừa tạo động lực cho chúng.

 

Nguồn lực giáo dục ở lãnh địa Hân Vinh chắc chắn là không thể bằng Lan Tư Duy Lợi, giống như trường tiểu học bình thường và trường tiểu học trọng điểm vậy, nhưng Hội Tương Trợ cũng giống như trường tiểu học Hân Vinh, đều đặt ra cơ hội cho những học sinh đứng đầu kỳ thi được đến trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi học tập, như vậy, bọn nó sẽ có không gian để phát triển.

 

Mặc dù Cách Lôi Tây còn nhỏ tuổi, nhưng đã hiểu được tầm quan trọng của việc học.

 

Ngải Mễ Lệ đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển giáo viên sắp tới, và đã thi đỗ.

 

Kiến thức và học vấn của cô đã đủ để làm “Giáo viên xóa mù chữ”, lý do trượt kỳ thi trước là do kiến thức cơ bản không vững, chưa thích nghi được với hệ thống giáo dục của Lan Tư Duy Lợi.

 

Nhưng Y Lệ Toa Bạch đã cho cô mượn sách giáo khoa và vở ghi chép của mình trong một thời gian dài như vậy, Ngải Mễ Lệ cũng dần dần thích nghi.

 

Thứ hai tuần này cô sẽ chính thức đi làm, lương cơ bản là 30 đồng vàng, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế đầy đủ, năm năm nhập hộ khẩu Lan Tư Duy Lợi, trợ cấp ăn ở, trợ cấp nhà ở, trợ cấp đi lại, và cả tiền thưởng cùng với phí dạy thêm.

 

Cũng như khoản trợ cấp vệ sinh 1 đồng bạc mỗi tháng dành cho tất cả nhân viên nữ.

 

Sự việc này đã gây chấn động nhỏ trong toàn bộ Hội Tương Trợ.

 

Mặc dù Ngải Mễ Lệ nói là tạm thời sống ở Hội Tương Trợ, nhưng tuổi tác của cô cũng gần bằng những người khác, chỉ cần biết chữ, có văn hóa, là có thể thi đậu và có được một công việc với mức lương hàng tháng ít nhất là ba đồng vàng! Bọn nó không hiểu rõ lắm về bảo hiểm xã hội, trợ cấp gì đó, càng không biết phí dạy thêm, tiền thưởng được tính như thế nào, nhưng bọn nó đã nghe thấy…..

 

Theo lịch dạy học hiện tại được sắp xếp cho Ngải Mễ Lệ, cô có thể kiếm được ít nhất 70 đồng vàng một tháng!

 

70 đồng vàng! Đó chính là 70 đồng vàng đấy!

 

Ví dụ điển hình về việc chỉ cần học tập chăm chỉ là có thể kiếm được nhiều tiền như vậy ngay trước mắt, khiến mọi người phấn khích như được tiêm máu gà.

 

Trên thực tế, mức lương 70 đồng vàng mỗi tháng đối với “Giáo viên” thì vẫn còn khá thấp.

 

Chỉ là, trình độ giáo viên của Hội Tương Trợ hiện tại chỉ ở mức xóa mù chữ, trình độ của bản thân giáo viên còn tương đối hạn chế, chưa thể coi là giáo viên chính thức, do đó, mức lương cơ bản tương đối thấp.

 

Giống như những giáo viên bị ép buộc phải đứng lớp ở Lan Tư Duy Lợi lúc ban đầu, mức lương còn thấp hơn cả con số này, nhưng những giáo viên chính thức đã trải qua các kỳ thi sát hạch cấp bậc sau đó, mức lương cơ bản đã dao động từ 3.000 đến 9.000, phí dạy thêm và tiền thưởng cũng sẽ cao hơn.

 

Còn hiệu trưởng, chủ nhiệm hội đồng kỷ luật, vì không có phí dạy thêm nên lương cơ bản sẽ cao hơn một chút, nhưng cao nhất cũng không quá hai vạn.

 

Nói chung, Lan Tư Duy Lợi đối xử với ngành giáo dục, đặc biệt là những giáo viên phải vất vả lên lớp mỗi ngày là rất tốt, cho dù là lương cơ bản hay phúc lợi gì cũng đều có thể coi là cao.

 

Ngay cả một giáo viên mới vào nghề ở trình độ xóa mù chữ như Ngải Mễ Lệ, thì mức lương của cô so với những công nhân bình thường có mức lương trung bình vài đồng vàng mỗi tháng cũng đã là mức lương cao ngất ngưởng rồi.

 

Đó chính là khoảng cách mà tri thức mang lại!

 

—- Tất nhiên, “Mức lương cao” của tầng lớp thượng lưu và thế giới bên ngoài là không thể so sánh được.

 

Lấy Đạo Cách làm ví dụ, ông ta nhận được khoản trợ cấp hưu trí hàng năm là năm trăm triệu đồng vàng từ hoàng gia đế quốc Vu Na Lợi Á, nghỉ ngơi 360 ngày một năm, 5 ngày cần phải làm việc cũng chỉ là ăn uống, vui chơi cùng các hoàng tử, công chúa.

 

Nhưng ở Lan Tư Duy Lợi, ông ta có vô số cuộc họp, vô số công việc phải làm, lương + thưởng + tiền làm thêm giờ +  thưởng cuối năm cộng lại một năm cũng chỉ khoảng năm mươi vạn đồng vàng.

 

Một trời một vực.

 

Nhưng nếu thực sự đưa ra mức năm trăm triệu, thì ngân sách của Lan Tư Duy Lợi cũng không thể chi trả nổi, một lần năm trăm triệu thì có thể xoay sở được, nhưng vài chục, vài trăm, thậm chí là vài vạn lần năm trăm triệu trong tương lai, thì thực sự không thể nào gánh nổi.

 

Chỉ có thể nói là hai bên cùng có lợi.

 

Những đứa trẻ đang chăm chỉ học hành còn chưa biết được sự “hy sinh” đầy cảm động của các vị “Truyền Kỳ” và Lan Tư Duy Lợi, thế giới của bọn nó rất nhỏ bé, quá khứ rất nghèo khó, mức lương cơ bản 30 đồng vàng một tháng đối với bọn nó đã là số tiền lớn nhất thế giới rồi.

 

Ngay cả khoản trợ cấp vệ sinh “Nhận 1 đồng bạc cố định mỗi tháng” đối với bọn nó cũng đã là điều không dám mơ tưởng.

 

Học tập, học tập, học tập!

 

Nỗi khổ của nghèo khó còn có thể chịu đựng được, mệt mỏi vì học tập thì có là gì? Rõ ràng là ngọt ngào còn gì!

 

Cách Lôi Tây chăm chỉ học tập, cô bé biết rất rõ, ngoài việc học giỏi ra, cô bé không còn lựa chọn nào tốt hơn trong tương lai.

 

Nếu không học hành đến nơi đến chốn, cô bé chỉ có thể lặp lại cuộc đời của mẹ mình, kết hôn, sinh một đàn con rồi nhìn con gái bị đánh đập, chịu đói, sau đó lại gả con gái đi, nhìn con gái bị đánh đập, sinh con, chịu đói.

 

Cô bé không muốn, cô bé không muốn! Cô bé thà chết chứ không muốn quay lại cuộc sống như địa ngục đó!

 

Cách Lôi Tây cẩn thận chép tất cả những kiến thức đã học được vào vở, từng nét một, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng khoảng cách giữa các chữ cô bé viết rất nhỏ, đây là để tiết kiệm giấy, giấy cũng phải mua bằng tiền, một cuốn vở bài tập 1 điểm tích lũy, cô bé rất trân trọng nó.

 

Ở trong Hội Tương Trợ, cô bé sẽ nắm bắt được thông tin nhanh hơn so với bên ngoài, vì vậy cũng biết được một tháng sau những đứa trẻ bên ngoài cũng sẽ được đi học, hai em gái và ba chị gái của cô bé đều nằm trong độ tuổi được đi học.

 

Thực ra chị cả cũng vậy, chị ấy sắp 15 tuổi rồi, nhưng chị ấy đã là mẹ của một đứa trẻ, cần phải đi làm kiếm tiền, chăm sóc con cái, chắc là sẽ không đi học nữa.

 

Nhưng các em gái và chị gái của cô bé chắc chắn có thể đi học, buổi sáng và buổi trưa còn được phát cơm miễn phí nữa! Cha cô bé sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt để “ăn chực” này đâu.

 

Mặc dù cha cô bé đối xử với bọn nó rất tệ, nhưng tình cảm giữa mấy chị em cô bé vẫn rất tốt, bởi vì bọn nó chỉ có thể nương tựa vào nhau mà sống.

 

Thành tích rất quan trọng, cho dù chỉ là học trước cũng tốt! Như vậy, bọn họ mới có thể từng bước dẫn đầu trong các giờ học sau này.

 

Không ít người có suy nghĩ giống như Cách Lôi Tây, trong lớp có rất nhiều học sinh đã làm như vậy.

 

Mặc dù phần lớn các bé gái ở Hội Tương Trợ là trẻ mồ côi, nhưng cũng có không ít bé gái bị bỏ rơi, bọn nó vẫn giữ liên lạc nhất định với gia đình.

 

Các dì quản lý cũng rất rõ về điều này, nhưng không can thiệp quá nhiều.

 

Những đứa trẻ như Cách Lôi Tây chỉ nghĩ đến các chị em của mình đã được coi là tốt lắm rồi, còn có một số đứa trẻ chỉ muốn dâng hiến tất cả những gì mình có cho gia đình để nuôi cha mẹ và anh trai khỏe mạnh, có thể lao động.

 

Không ít đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, trong môi trường thiếu thốn tình cảm lại liên tục bị tẩy não, thao túng tâm lý, một số đứa trẻ đã hình thành thói quen vơ vét bất cứ thứ gì tốt đẹp về cho gia đình.

 

Các dì quản lý cũng từng trải qua giai đoạn đó, vì vậy đối với bọn nó chỉ nhắm mắt làm ngơ, chỉ đảm bảo bọn nó không được mang thức ăn cơ bản ra ngoài, còn những thứ đổi được bằng chính sức lao động của mình thì tùy ý bọn nó sử dụng.

 

Cùng với sự gia tăng của kiến thức, những bé gái này sẽ thay đổi.

 

Biết rằng trước khi là con gái, em gái, chị gái, thì trước hết mình là một con người.

 

“Phù…” Cuối cùng cũng chép xong tất cả nội dung bài học trong khoảng thời gian này trước giờ tự học, Cách Lôi Tây thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

 

“Cô, cô giáo Ngải Mễ Lệ…..” Cách Lôi Tây vừa đi vệ sinh xong, vừa ra ngoài đã va phải Ngải Mễ Lệ.

 

Ngải Mễ Lệ hừ lạnh một tiếng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Cách Lôi Tây một cái.

 

Cách Lôi Tây rụt rè liếc nhìn cô một cái, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích.

 

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Sắp đến giờ học rồi!” Mặc dù được gọi là “Giờ tự học buổi tối”, nhưng vì lũ trẻ này căn bản không có kiến thức nền tảng, vì vậy đều được dùng để lên lớp ôn tập, giúp bọn chúng theo kịp tiến độ.

 

Bản thân các học sinh rất chăm chỉ, không có thời gian tự học buổi tối thì sẽ tận dụng thời gian rảnh rỗi để làm bài tập, soạn bài mới.

 

Khuôn mặt Cách Lôi Tây thoáng hiện lên vẻ đấu tranh và do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng: “Cô Ngải Mễ Lệ, chuyện hôm đó thực ra…..”

 

Ngải Mễ Lệ ngắt lời cô bé: “Tôi không nhìn thấy gì cả!”

 

Ngải Mễ Lệ vừa thương lại vừa giận Cách Lôi Tây và những đứa trẻ giống như cô bé, cô tức giận, cô phẫn nộ.

 

Đã bị bọn họ ruồng bỏ rồi, vậy thì đừng quay đầu lại nữa!

 

Khi các em bị đuổi ra ngoài, bọn họ không hề làm gì, vậy tại sao còn phải chia sẻ thức ăn mà mình vất vả lắm mới có được cho bọn họ chứ?!

 

Nhưng cô tức giận thì tức giận, nhưng cũng không đến mức đi “Tố cáo” hành vi không vi phạm quy định của Cách Lôi Tây.

 

Cách Lôi Tây biết ơn nhìn cô một cái, cúi đầu thật sâu, sau đó trở lại lớp học với vẻ mặt như trút được gánh nặng.

 

Ngải Mễ Lệ đi vào nhà vệ sinh, vô tình nhìn thấy mình trong gương khi đi ngang qua, chỉ một cái liếc mắt đã khiến cô sững sờ tại chỗ.

 

Ngải Mễ Lệ trong gương không còn là dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn như xưa, trên đầu, trên cổ, trên người không có một viên đá quý nào, ngay cả chiếc váy cũng không phải là chiếc váy công chúa lộng lẫy với phần chân váy xòe rộng, mà chỉ là một bộ váy liền thân mùa đông rất đỗi bình thường.

 

Giá 99 đồng bạc, phối với một chiếc áo choàng màu camel giá 39 đồng bạc, đôi bốt 29 đồng bạc, chiếc kẹp tóc trên đầu tuy đắt hơn một chút, 3 đồng vàng một chiếc, cộng cả người lại cũng không quá 5 đồng vàng.

 

Phần lớn quần áo này đều được mua trên phố, những cửa hàng quần áo này là chi nhánh cửa hàng của Lan Tư Duy Lợi, quần áo ở đây có kiểu dáng đơn giản nhưng không xấu, có thể nói là đẹp mà rẻ.

 

Ngải Mễ Lệ đã mua vài bộ, thay đổi mỗi ngày, tiết kiệm được thời gian phải mất ba, bốn tiếng đồng hồ để ăn mặc trước đây, bây giờ chỉ cần mười phút là có thể ra ngoài với vẻ ngoài xinh đẹp, chỉnh tề, toàn bộ thời gian tiết kiệm được đều dùng để đọc sách, ôn thi.

 

Nhưng điều khiến Ngải Mễ Lệ sững sờ không phải là bộ quần áo rẻ tiền trên người cô, mà là thần thái của cô lúc này.

 

Rạng rỡ, tự tin, cả người như tỏa ra ánh hào quang, rõ ràng là cầm trong tay mức lương chỉ có 70 đồng vàng một tháng, trước đây số tiền này còn chưa đủ mua một đôi bông tai, nhưng lại khiến cô phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức.

 

Rõ ràng là mệt mỏi như vậy, tại sao lại khiến cô trở nên xinh đẹp như thế?

 

Có lẽ là cuộc trò chuyện vừa rồi với Cách Lôi Tây đã khiến cô nhớ lại quá khứ, trong gương hiện lên hình ảnh của cô cách đây không lâu.

 

Băng đô ngọc trai, kẹp tóc kim cương, vòng cổ ruby….. Cô của ngày xưa, ngay cả sợi tóc cũng toát lên vẻ đẹp tinh xảo, sang trọng.

 

Không có cô gái nào lại không thích cách ăn mặc như vậy, không ai có thể từ chối nó.

 

Ngải Mễ Lệ của quá khứ đã từng dành hàng giờ đồng hồ mỗi ngày để soi gương, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chính mình, vì vậy cô quá rõ ràng bản thân mình trước đây xinh đẹp nhường nào.

 

Nhưng ngoài xinh đẹp và tinh xảo ra thì sao?

 

Ngải Mễ Lệ gần như không thể tìm ra từ nào khác để miêu tả bản thân mình.

 

Sự tức giận của cô đối với Cách Lôi Tây, chẳng lẽ không phải là do “Giận cá chém thớt” sao?

 

Đúng vậy, đối tượng mà cô tức giận thực ra chính là bản thân mình trong quá khứ.

 

Không có chủ kiến, bị động, yếu đuối chấp nhận sự sắp đặt của người khác.

 

Cô tự cho rằng việc chấp nhận sự thật mình là món hàng để trao đổi là một cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi, nhưng so với lợi ích mà nó mang lại cho gia đình – hay nói đúng hơn là cho cha cô – thì những gì cô nhận được có là gì đâu?

 

Khi cô tự mãn với chút lợi ích nhỏ nhoi đó, chắc hẳn cha cô đang ôm “Quả dưa hấu” to đùng cười nhạo cô ngu ngốc nhỉ!

 

Đây là đạo lý mà Ngải Mễ Lệ đến bây giờ mới hiểu ra.

 

Ngải Mễ Lệ im lặng cúi đầu xuống, cô cảm thấy mình nên xin lỗi Cách Lôi Tây.

 

Thái độ tự cho là đúng của cô đã khiến đứa trẻ đó lo lắng, sợ hãi trong một thời gian dài như vậy, cô nên xin lỗi cô bé.

 

Ngải Mễ Lệ tức giận tại sao Cách Lôi Tây không thể nhẫn tâm cắt đứt hoàn toàn với gia đình sau khi bị ruồng bỏ.

 

Nhưng ngay từ đầu, cô đã bỏ qua một điều, những người chị em của Cách Lôi Tây cũng là nạn nhân, người sai không phải là những đứa trẻ yếu đuối đó, mà là người cha tồi tệ và người mẹ im lặng không làm gì của bọn nó.

 

Càng không phải là Cách Lôi Tây, người không thể bỏ rơi những người chị em ruột thịt của mình.

 

“Mình….. đôi khi thực sự rất cố chấp và tự cao tự đại.” Ngải Mễ Lệ cúi đầu, không dám nghĩ đến đứa trẻ bị nỗi sợ hãi “Bị đuổi đi” bao trùm trong suốt thời gian qua sẽ sợ hãi đến mức nào.

 

Nhưng mà, chỉ xin lỗi suông thì thiếu thành ý quá, Ngải Mễ Lệ biết Cách Lôi Tây đang sắp xếp ghi chú học tập cho các em gái của mình, vì vậy cô cũng sắp xếp lại vở ghi chép của mình một lần nữa.

 

Kiến thức mà Ngải Mễ Lệ tiếp nhận lúc đầu không có cái gọi là kiến thức cơ bản, hoàn toàn là kinh nghiệm, ví dụ như cô biết ba nhân ba cộng bốn bằng mười ba, nhưng không biết tại sao, càng không biết cách dạy người khác.

 

Kiến thức về mặt này, sau khi học xong sách giáo khoa và vở ghi chép mà Y Lệ Toa Bạch cho mượn, cô mới hiểu được.

 

Cô giống như một người đã biết đáp án, nhìn vào đáp án rồi mới suy ngược lại quá trình, những điểm kiến thức đơn giản học vẫn rất dễ dàng.

 

Yêu cầu về trình độ của giáo viên xóa mù chữ không cao, Ngải Mễ Lệ học hành chăm chỉ suốt một tháng là có thể miễn cưỡng đạt đến trình độ của giáo viên xóa mù chữ rồi.

 

Vì thời gian cô học xong những kiến thức này chưa lâu, nên những ghi chú học tập mà cô sắp xếp rất phù hợp với lũ trẻ ở giai đoạn hiện tại.

 

Sau khi nhận được ghi chú học tập, ngày hôm sau Cách Lôi Tây đã rụt rè đến tìm cô, hỏi: “Em có thể cho các bạn cùng phòng xem ghi chú này không ạ?”

 

Ngải Mễ Lệ hoàn toàn không hề do dự: “Tất nhiên là được!”

 

Cách Lôi Tây vui mừng nhảy cẫng lên: “Cảm ơn cô giáo Ngải Mễ Lệ!”

 

Cô giáo Ngải Mễ Lệ điềm tĩnh nhìn theo bóng lưng Cách Lôi Tây khuất xa, nụ cười trên môi cô cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, kéo dài đến tận mang tai.

 

Hết chương 133.

Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 133

Ngày đăng: 6 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên