Chương 135:
Người phụ trách cúi đầu nhìn xuống, thấy một cô bé chỉ cao đến eo mình.
Là một chiến sĩ mạnh mẽ, người phụ trách mang dáng vẻ của một gã khổng lồ cơ bắp đúng như trong tưởng tượng. Cao hai mét hai, toàn thân cường tráng, dáng vẻ lực lưỡng khiến người ta không khỏi nghĩ rằng liệu trong đầu gã có phải cũng toàn là cơ bắp hay không.
Ngược lại hoàn toàn với hắn ta, Trân Ny rất nhỏ bé, thậm chí còn chưa cao đến eo của một người đàn ông, cơ thể mỏng manh chỉ bằng một phần ba độ dày của một người đàn ông trưởng thành.
Người phụ trách tên là Lôi Ân, hắn ta chịu trách nhiệm sắp xếp công việc và tuyển dụng cho toàn bộ Khu 18.
Tình hình an ninh ở lãnh địa Hân Vinh không được tốt, vì vậy phần lớn công chức đến lãnh địa Hân Vinh đều có vẻ ngoài hung dữ, đáng sợ.
Tuy nhiên, đừng nhìn vẻ ngoài hung dữ mà lầm, những nhân viên cơ sở này thực ra cấp bậc cũng không cao, ngược lại, bọn họ đều là những người tốt bụng và có trách nhiệm.
Lôi Ân nhận ra cô bé trước mặt mình, là một người có trách nhiệm, hắn ta đã ghi nhớ thông tin cơ bản của tất cả cư dân trong khu vực của mình.
“Cháu mới mười một tuổi phải không?”
Trân Ny rụt rè nhìn hắn ta, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt Lôi Ân mà vội vàng cúi đầu xuống.
“Vâng, vâng, thưa ngài Quản lý.”
Lôi Ân: “……… Gọi tôi là Lôi Ân được rồi, tôi không phải ngài gì cả, tôi chỉ là nhân viên phụ trách ở đây thôi.”
Trân Ny lập tức sửa lời: “Vâng, thưa ngài Lôi Ân.”
Lôi Ân đã quen với cách xưng hô này, nghe nhiều đến mức tê liệt, nếu là hắn ta của trước đây, có lẽ hắn ta cũng sẽ cung kính và sợ hãi như vậy.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lôi Ân trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, đối với Trân Ny đang cúi đầu thì điều này hoàn toàn vô nghĩa, chẳng khác nào “Đàn gảy tai trâu”.
“Cháu mới mười một tuổi phải không? Những đứa trẻ bằng tuổi cháu…”
Lôi Ân đột nhiên dừng lại, hắn ta đột nhiên nhận ra Trân Ny là con gái.
Trân Ny rất gầy và nhỏ, là một cô bé mười một tuổi, những gì nên phát triển và không nên phát triển đều chưa thể hiện rõ ràng trên cơ thể cô bé.
Con gái không nhất thiết phải để tóc dài, con trai cũng không nhất thiết phải để tóc ngắn, vì vậy đối với thường dân, điểm khác biệt duy nhất giữa hai giới tính là tên gọi.
Tên của một số người khá trung tính, khó phân biệt, nhưng cái tên Trân Ny thì rõ ràng là con gái.
Lôi Ân tuy là đàn ông, nhưng hắn ta cũng có chị gái và em gái.
Là một thanh niên lớn lên trong gia đình thường dân, hắn ta là người được hưởng lợi.
Đó là sự thật, là sự thật không thể chối cãi.
Những người đàn ông có đầu óc đều biết sự thật này, chỉ khác nhau ở chỗ là bọn họ có muốn thừa nhận hay không mà thôi.
Kỳ thi công chức không phân biệt nam nữ, nguyên tắc đầu tiên của một công chức cơ sở là – Tất cả mọi người đều là con người.
Cô bé trước mặt, trước hết không phải là vợ, là mẹ, là con gái, là con lai hỗn huyết, là người dị tộc, mà trước hết cô bé là một 【Con Người】, là một sinh mệnh bằng xương bằng thịt.
Công bằng, công chính, bình đẳng đối xử với mọi 【Con Người】.
Cô bé có thể không cần phải hy sinh bất cứ điều gì, cống hiến bất cứ điều gì cho chồng, con, mẹ hay chủ nhân của mình.
“Trân Ny, cháu mới mười một tuổi, lần tuyển dụng này không phù hợp với cháu, chú biết cháu rất muốn đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình, nhưng hãy nghe chú, một tháng sau sẽ có công việc tốt hơn và phù hợp với cháu hơn, đến lúc đó cháu hãy đến tìm chú, được không?”
Khi Lôi Ân nói rằng công việc này không phù hợp với cô bé, ánh mắt Trân Ny tối sầm lại, nhưng khi nghe nói một tháng sau sẽ có công việc phù hợp hơn, đôi mắt cô bé lại sáng lên lấp lánh.
Chỉ là…… một tháng…..
Trân Ny dùng sức bấu chặt lấy vạt áo, cô bé muốn nói điều gì đó, ví dụ như có công việc nào bây giờ có thể làm được không, ví dụ như có thể cho cô bé làm việc ở đây trước không?
Cô bé có chút sợ hãi.
Đúng vậy, nếu tiếp tục ở nhà, tiếp tục ở bên cạnh mẹ, cô bé rất sợ hãi.
Cô bé biết điều này là không nên, mẹ đã rất vất vả rồi, cô bé nên ở nhà chăm sóc mẹ.
Nhưng cô bé lại cảm thấy rất tủi thân.
Tại sao lại là cô bé? Tại sao không phải là Ba Ni? Tại sao không phải anh cả hoặc anh hai? Tại sao không phải là cha? Tại sao lại là cô bé?
Rõ ràng không phải cô bé bắt mẹ phải sinh em trai và em gái.
Nhưng khoảnh khắc ý nghĩ ích kỷ và đáng sợ như ác quỷ đó xuất hiện trong đầu, Trân Ny lại cảm thấy sợ hãi chính sự đáng sợ của bản thân.
Người ích kỷ và độc ác như vậy có thực sự là cô không? Thật là đáng sợ!
Trân Ny buông lỏng tay đang bấu chặt lấy vạt áo, luống cuống cúi đầu xin lỗi: “Dạ, cháu xin lỗi, thưa ngài Lôi Ân, cháu đã làm phiền ngài rồi……” Cô bé luống cuống xin lỗi, lắp bắp nói năng lộn xộn.
Lôi Ân lại lắc đầu: “Không có gì phải xin lỗi cả, là chú đã không tìm được công việc phù hợp với cháu, là chú chưa làm tốt công việc của mình.”
Trân Ny cảm thấy mình đã làm sai, nhưng Lôi Ân lại cảm thấy cô bé là một cô bé tốt bụng và dũng cảm.
“Hãy cho chú một ngày, trước khi mặt trời lặn chiều nay, chú nhất định sẽ tìm được công việc phù hợp cho cháu.”
Vì cơ bắp đáng sợ của Lôi Ân, nắm đấm có thể hạ gục mười thợ mỏ, điều đó đã giúp hắn ta rất có uy tín trong khu ổ chuột, nói một là một, hai là hai, ngay cả những tên côn đồ cũng không dám đến khiêu khích hắn ta, tất nhiên điều này cũng không thể tách rời khỏi hai thanh trọng kiếm to lớn sáng loáng sau lưng hắn ta được.
Gia đình Lôi Ân rất nghèo, không có nhiều tiền, nhưng may mắn là trong sự kiện Lễ hội Thu Hoạch, hắn ta đã thu thập được một mảnh vỡ SSR rất nổi tiếng và bán được bảy triệu.
Cả nhà Lôi Ân đều có công việc ổn định ở Lan Tư Duy Lợi, lương tháng tuy không cao nhưng đủ để cả gia đình sống ổn định, vì vậy Lôi Ân đã dùng số tiền đó để mua vũ khí, hắn ta đã dốc hết toàn bộ số tiền tiết kiệm trước đó của mình cùng với tất cả thu nhập từ sự kiện.
Trọng kiếm đã mua, nhưng hắn ta lại nghèo đến mức không mua nổi một nửa vỏ kiếm.
Đây không phải là nói quá, trọng kiếm của hắn ta là trọng kiếm ma pháp cấp cao cấp 50, vỏ kiếm thông thường không thể chịu được nó, vỏ kiếm phù hợp không phải là quà tặng kèm, một cái vỏ kiếm năm trăm nghìn, hai cái là một triệu.
Đơn vị tất nhiên là vàng rồi.
Vàng đó!
Lương của Lôi Ân là hai nghìn một tháng, cộng với các loại trợ cấp và thưởng cuối năm cũng chỉ có trung bình hơn ba nghìn một tháng.
Để mua được vỏ kiếm, hắn ta cần một khoảng thời gian rất rất rất dài.
Nhưng có hay không có vỏ kiếm cũng không phải là vấn đề gì quá quan trọng, không có vỏ kiếm thì hai thanh trọng kiếm này vẫn được hắn ta đeo sau lưng vô cùng ngay ngắn!
Chỉ là, đối với Lôi Ân, thanh trọng kiếm còn quan trọng hơn cả vợ mình, nhưng trong mắt người khác, nó không phải là thứ gì đó hiền lành.
Ai nhìn thấy chúng mà chẳng phải hít một hơi lạnh rồi lùi lại vài bước!
Chính Ba Ni cũng là vì quá sợ hãi Lôi Ân nên đã không tiến lên.
“Chị, chị ơi, chị giỏi quá!” Ba Ni nhìn Trân Ny với ánh mắt lấp lánh, vô cùng ngưỡng mộ.
Trong mắt Ba Ni, cấp bậc của Lôi Ân chỉ mới cấp 13 đã là một sự tồn tại vô cùng vĩ đại và đáng sợ.
Vậy mà chị gái cậu lại dám tiến lên nói chuyện với một nhân vật đáng sợ như vậy, khoảnh khắc này, hình ảnh của Trân Ny trong mắt Ba Ni thật cao lớn biết bao!
Nhưng mà, Trân Ny không hề mỉm cười, cô bé cứng nhắc kéo khóe miệng, cúi đầu gánh lấy phần nặng nề thuộc về mình.
Hai chị em tuy nhỏ bé nhưng rất khỏe, hai người đã khuân hết số hộp giấy nặng trịch dùng cho mấy ngày tới về nhà chỉ trong một chuyến.
Thậm chí Ba Ni còn không kịp uống một ngụm nước đã vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Nhưng mà, nước ở nhà chỉ là nước đá, cậu bé cũng không thích uống, uống vào sẽ lạnh cóng người, chỉ cảm thấy toàn thân như đông cứng lại, cái lạnh tỏa ra từ trong cơ thể va chạm với cái lạnh ở môi trường bên ngoài, thực sự sẽ khiến người ta có cảm giác sắp chết cóng.
“Trân Ny, Trân Ny, vào ăn cơm nào!”
Bữa sáng sáng nay vẫn là cháo bánh mì đen.
Bánh mì đen là một loại thực phẩm rất quý, quý hơn nhiều so với cháo cỏ khô mà bọn họ đã ăn trong những năm trước.
Sự kết hợp giữa cỏ khô và vỏ khoai, kể từ khi người đàn ông được gọi là “Công chức Lan Tư Duy Lợi” tiếp quản thành phố này, cô đã không còn ăn cỏ khô nữa. Nhưng so với món cháo bánh mì đen này, cô thà ăn bánh bao còn hơn.
Cô không phải là công nhân, không có bữa ăn ở nơi làm việc, nhưng vào ngày “Đầu năm mới”, cô cũng đã được ăn bánh bao.
Bánh bao nhân bắp cải thịt lợn với vị ngọt thanh của bắp cải, thịt lợn thơm phức, ngon đến mức khiến cô có ảo giác rằng thế giới này thật tươi đẹp.
Bánh bao nhân trứng hẹ thì thô hơn bánh bao nhân bắp cải thịt lợn rất nhiều, nhưng hương vị của hẹ và trứng lại nồng nàn đến mức lần đầu tiên biến từ “Hạnh phúc” thành một thứ gì đó cụ thể.
Đó là ngày hạnh phúc nhất của Trân Ny! Hai mươi chiếc bánh bao to, cô đã ăn hết sạch, bụng căng tròn, cô cảm thấy đó là khoảnh khắc đẹp đẽ và hạnh phúc nhất trong đời.
Đó là lần đầu tiên Trân Ny được ăn bánh bao, nhưng không phải là lần đầu tiên của Ba Ni, nửa tháng trước Tết, Ba Ni đã được ăn trong bữa cơm ở xưởng, hai anh trai và cha cô bé cũng được ăn.
Bọn họ trở về nhà và liên tục lục lọi trong đống vốn từ ít ỏi của mình để cố gắng miêu tả, cố gắng nói cho người khác biết một phần vạn sự thơm ngon của bánh bao, nhưng đều thất bại.
Nhưng dù vậy, Trân Ny vẫn rất mong chờ.
Cho đến ngày đầu năm mới, cuối cùng cô bé cũng được biết bánh bao mà mọi người đã miêu tả trong suốt nửa tháng qua có vị gì.
Khoảnh khắc đó, trái tim cô bé ngập tràn ghen tị và bất cam.
Tại sao không phải cô bé được ra ngoài làm việc? Cô bé lớn hơn Ba Ni, khỏe hơn Ba Ni, giỏi việc nhà hơn Ba Ni!
Nếu cô bé được đi giao nước—–
Mặc dù Trân Ny lập tức cảm thấy mình quá ích kỷ và ngừng dòng suy nghĩ đó lại, nhưng sự ghen tị đó vẫn gieo một hạt giống nhỏ bé trong lòng cô bé.
Cô bé muốn đi làm.
Không phải là công việc làm thêm dán hộp giấy ở nhà, mà là công việc ra ngoài kiếm tiền!
Cô bé tạm thời chưa phân biệt được sự khác biệt giữa hai loại công việc này, nhưng cả bộ não và cơ thể cô bé đều đang gào thét – cô bé muốn ra ngoài làm việc! Cô bé muốn được công nhận, cô bé muốn công sức bỏ ra được đền đáp xứng đáng!
Vì vậy, ngay khi biết tin tuyển nữ công nhân, Trân Ny đã lao ra ngoài.
Cô bé kiên định nói: “Cháu muốn đi làm.”
Chỉ là, thế giới này không xoay quanh cô bé. Không phải cô bé nói muốn đi làm là có thể đi làm được.
Một bát cháo đặc sánh được múc đầy vào bát của Trân Ny, mẹ cô bé thì ăn bát nhỏ hơn.
Nhìn bát cơm của mẹ, Trân Ny bỗng thấy mũi mình cay cay.
Cô bé đột nhiên cảm thấy mình thật là không hiểu chuyện, thật là ích kỷ.
Mẹ đối xử với cô bé rất tốt, rõ ràng bản thân mẹ cần thức ăn hơn, nhưng luôn chia cho cô bé nhiều hơn.
Nhưng, nhưng mà, nhưng mà cô bé lại vì muốn ăn bánh bao, không muốn ở nhà chăm sóc mẹ.
Khao khát thế giới bên ngoài có đúng không?
Không có đúng hay sai, mẹ cần người chăm sóc, vì vậy…..
“Cốc cốc -” Cánh cửa gỗ ọp ẹp bị gõ vang, theo sau đó là giọng nói của Lôi Ân.
“Trân Ny, Trân Ny có nhà không? Chú là Lôi Ân, chú đến tìm cháu có việc đây!”
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng khi được Lôi Ân thốt ra, lại mang đến cảm giác vô cùng đáng sợ, giống như một tiếng sấm nổ bên tai.
Người mẹ lập tức đứng bật dậy, bà lo lắng đẩy Trân Ny về phía cửa sổ: “Chạy mau, Trân Ny, chạy mau.”
Bà là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một bà bầu không có chút võ công nào.
Nhưng mà, ngay khi có chuyện xảy ra, bà vẫn lựa chọn bảo vệ con gái mình trước tiên.
Trân Ny bật khóc: “Mẹ, mẹ ơi con không đi đâu hết!”
“Trân Ny! Trân Ny, chú nghe thấy cháu nói chuyện rồi, mau ra mở cửa, chú tìm được việc cho cháu rồi!”
Hai mẹ con trong nhà nghe vậy thì đều sững sờ, người mẹ ngạc nhiên hỏi: “Việc gì?”
Trân Ny đỏ mặt, lắp bắp không nói nên lời.
Nhưng Lôi Ân không cho họ thời gian để lúng túng: “Trân Ny, mau ra mở cửa nào!”
Lôi Ân biết lúc này trong nhà Trân Ny chỉ có cô bé và người mẹ đang mang thai, vì vậy hắn ta đã cố gắng hết sức để dịu giọng xuống, nhưng hắn ta là người thô lỗ, giọng nói cũng rất cục cằn. Cái gọi là dịu giọng của hắn ta thực ra cũng chỉ là hắn ta nghĩ vậy thôi.
Biết là hiểu lầm, hai mẹ con vội vàng lau nước mắt ra mở cửa.
Lôi Ân rất quan tâm đến chuyện của Trân Ny, tuy là người phụ trách khu vực này, nhưng vì vẻ ngoài hung dữ nên không có ai muốn tìm đến hắn ta nhờ giúp đỡ.
Về cơ bản thì toàn là hắn ta trực tiếp chỉ định người khác hoàn thành công việc.
Nhưng là một nhân viên công chức mẫu mực, điều hắn ta cần làm đương nhiên là phục vụ mọi người, giải quyết những vấn đề lớn nhỏ chính đáng của bọn họ.
Trân Ny muốn có một công việc, đó là vấn đề hắn ta cần phải giúp đỡ giải quyết.
Vì vậy, sau khi giải quyết xong công việc cấp bách trong tay, hắn ta lập tức đi liên lạc.
Mùa xuân đến, rất nhiều nhà máy đã đến lãnh địa Hân Vinh để xây dựng nhà máy.
Trước khi làm nhân viên công chức, Lôi Ân là công nhân khuân vác trong khu công nghiệp, vậy nên cũng quen biết không ít đồng nghiệp.
Sau khi hỏi han một hồi, thông qua bạn của đồng nghiệp, bạn của bạn của đồng nghiệp, bạn của bạn của bạn của đồng nghiệp, hắn ta đã liên lạc được với Mã Cách Lệ.
Một đứa trẻ nhỏ như Trân Ny thì nơi thích hợp nhất là trường học chứ không phải nhà máy.
Đây là sự đồng thuận mà mọi người đều ngầm hiểu, nhưng mọi người cũng hiểu rất rõ, điều này là vô cùng phi thực tế.
Đặc biệt là trong điều kiện hiện tại.
Trường tiểu học Hân Vinh thậm chí còn chưa có lấy một cái móng!
Vận chuyển xi măng, gạch từ xa đến rất vất vả, cách tốt nhất là xây dựng nhà máy tại chỗ, nhưng các nhà máy xi măng và gạch của lãnh địa Hân Vinh hiện đang trong giai đoạn trứng nước, sản lượng còn hạn chế.
Vẫn phải dựa vào sự hỗ trợ của các nhà máy xi măng và gạch của Lan Tư Duy Lợi.
Có vật liệu rồi, còn phải xây nhà trước.
Nhiệt độ bắt đầu ấm lên, nhưng khi tuyết tan sẽ còn lạnh hơn, hiện tại không phải ai cũng có thể sống trong những ngôi nhà có hệ thống sưởi tập trung.
Ví dụ như gia đình của Trân Ny, tuy rất nghèo, nhưng vào năm ngoái ngôi nhà đã được sửa chữa, miễn cưỡng có thể giữ ấm được một chút.
Những gia đình như vậy sẽ không được chuyển đến ở trong những ngôi nhà cứu trợ.
Bởi vì số lượng nhà cứu trợ có hạn, phải ưu tiên cho những nô lệ không có nhà ở và những người có nhà ở nguy hiểm sắp sập.
Tuy nhiên, nếu không quan tâm đến bất cứ điều gì, khả năng sống sót của gia đình này cũng không cao, vì vậy mỗi người trong gia đình Trân Ny đều có một bộ quần áo dày đủ ấm, mẹ của Trân Ny vì đang mang thai nên còn nhận được thêm một chiếc chăn len.
Buổi tối ngủ có hơi lạnh, nhưng ban ngày thì hoàn toàn đủ ấm.
Nếu tiết kiệm thêm một chút để mua thêm một chiếc chăn nữa thì mùa đông của cả gia đình sẽ ấm áp hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cuộc sống nghèo khó đã khiến bọn họ không dám chi tiêu hoang phí, thậm chí còn không dám bước chân vào những nơi bán chăn bông, quần áo mùa đông.
Có lẽ là sợ nhìn thấy rồi lại muốn mua, mua rồi lại nghèo tiếp.
Chuyện như vậy cũng rất bình thường, đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn.
Hiện tại, điều mà mọi người có thể làm là đảm bảo sự sống còn.
Sau khi sống sót, mới đến những thứ khác.
Trường học rất quan trọng, nhưng trước vấn đề sinh tồn thì trường học cũng không còn quan trọng nữa.
Hội Tương Trợ thì khác, Hội Tương Trợ toàn là trẻ em, bản chất là trại trẻ mồ côi, chúng không có cha mẹ, vì vậy phải được giáo dục tốt từ nhỏ, học tập cũng là một con đường cho chúng thay đổi.
Nhưng mà, tiến độ xây dựng giáo dục bắt buộc của toàn bộ Lãnh địa hiện tại là 0.
Chỉ có địa điểm đã được xác định, số lượng trường học đã được lên kế hoạch, còn lại thì chưa có gì.
Trân Ny muốn đi học cũng không có trường nào cho cô bé học.
Việc một đứa trẻ như vậy muốn đi làm là điều rất bình thường.
Mã Cách Lệ nghĩ ngợi một lúc, sau đó tìm cho cô bé một công việc thời vụ, công việc này không nặng nhọc, là công việc dọn dẹp nhà xưởng trong phân xưởng nguyên liệu, chỉ cần biết cầm chổi là có thể làm được.
Công việc thời vụ như vậy không có gì khó khăn, công nhân nghỉ việc cũng sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ quy trình nào.
A Cách Ni Ti nhìn Mã Cách Lệ với vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Mã Cách Lệ chú ý đến biểu cảm của cô, liền chủ động hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
A Cách Ni Ti cũng học được một chút cách ứng xử, thường ngày cô nàng là công chúa, muốn nói gì thì nói, nhưng bây giờ chỉ là một thực tập sinh, tất nhiên phải cân nhắc đến Mã Cách Lệ, người hướng dẫn thực tập của mình.
Mã Cách Lệ mở lời hỏi ý kiến của cô, A Cách Ni Ti mới lên tiếng: “Trước đây tôi đã nhìn thấy, những người giao nước đều là con trai? Vậy con gái thì sao?”
Công việc giao nước tuy vất vả, phải chạy đi chạy lại nhưng xét về mức lương và tính chất công việc thì hoàn toàn là một vị trí phúc lợi được thiết kế đặc biệt. Cho những đứa trẻ một công việc tương đối nhẹ nhàng mà lại kiếm được kha khá tiền.
Nhưng ngoại lệ duy nhất, những người đang chạy ngoài kia, đều là con trai.
Nói đến đây, Mã Cách Lệ và Lôi Ân đồng loạt thở dài: “Đó chính là ‘Lẽ thường tình’ rồi.”
Số lượng người giao nước được phân bổ theo tỷ lệ dựa trên số lượng người.
Cứ khoảng năm đứa trẻ thì sẽ có một suất, gia đình có thai phụ sẽ được quan tâm thêm một chút.
Giống như gia đình Trân Ny có bốn đứa con và một thai phụ, sẽ có một suất trọn vẹn, bọn họ tự mình quyết định để ai đi làm.
Miễn là không phải loại trẻ con nhỏ đến mức không đủ sức đẩy xe, người phụ trách sẽ không có ý kiến gì.
Việc này thuộc về quyết định nội bộ của gia đình, ban đầu cũng không nghĩ đến quy định nam nữ 1:1, chủ yếu là đã quen với cách làm việc ở Lan Tư Duy Lợi, không nhận ra là còn phải xem xét đến vấn đề này.
Người dân Lan Tư Duy Lợi trước đây cũng vô tình trọng nam khinh nữ, đến nay vấn đề này vẫn còn tồn tại, nhưng tỷ lệ rất ít.
Tình hình trước đây của Lan Tư Duy Lợi rất đặc biệt, ban đầu là do dân số bản địa quá ít, sau đó là một lượng lớn nô lệ tràn vào.
Nô lệ, rất ít người có gia đình trọn vẹn và phức tạp.
Trẻ em thì được đưa thẳng đến trường học, nô lệ trưởng thành phần lớn là “Độc thân”, cho dù muốn yêu đương, kết hôn, sinh con thì đó cũng là chuyện của sau này.
Còn những người lang thang chạy trốn đến đây, đã trải qua quá nhiều khó khăn trên đường đi, đã được sàng lọc một lượt, những người không phải là đặc biệt nhẫn tâm thì cũng chỉ là những người nương tựa vào nhau trong lúc nguy hiểm.
Vì vậy vấn đề trọng nam khinh nữ ở Lan Tư Duy Lợi không nghiêm trọng, nhất là trong hoàn cảnh con trai, con gái đều phải đi học.
Mọi người rất dễ dàng chấp nhận việc con trai, con gái đều phải đi học, con gái sau này cũng sẽ kiếm được nhiều tiền, cũng là Siêu Phàm Giả lợi hại, nắm giữ nhiều kiến thức.
Từ những vụ án bạo lực gia đình có thể thấy, đàn ông bạo hành gia đình gần như chỉ đánh vợ chứ không đánh con – vì sợ con gái, con trai sau này đi học trở thành Siêu Phàm Giả sẽ quay lại trả thù mình.
Xét trên phương diện nào đó, chính là nỗi sợ hãi đã kìm hãm thói trọng nam khinh nữ.
Nhưng lãnh địa Hân Vinh thì không như vậy.
Phụ nữ là phải mang thai, hơn nữa một khi đã mang thai là mất sức lao động trong thời gian dài.
Việc mất sức lao động này không phải là một lần, mà là rất nhiều lần trong cuộc đời ngắn ngủi chỉ hơn ba mươi năm.
Người nghèo mất sức lao động thì chỉ có nước chờ chết đói.
Vì vậy, con gái – những người liên tục bị mất sức lao động – là một “Món hời lỗ vốn”.
Đã như vậy hàng nghìn, hàng vạn năm nay rồi.
Tầng lớp quý tộc thì sẽ đỡ hơn một chút, bởi vì bọn họ không cần phải lao động liên tục.
Nhưng nữ Siêu Phàm Giả sinh con cũng sẽ có thời kỳ ma lực suy yếu kéo dài hàng chục năm.
Giới hạn vẫn là giới hạn đó, nhưng thanh năng lượng vĩnh viễn không bao giờ đầy được.
Đây là để cung cấp đủ ma lực cho đứa trẻ, ma lực của bản thân người phụ nữ bị rút đi một phần, một phần khác để bảo vệ cơ thể mình.
Ngay cả quốc vương và hoàng hậu của rất nhiều đế quốc, phần lớn là quốc vương nắm giữ 51% quyền lực tuyệt đối, hoàng hậu có 49% hoặc ít hơn.
Bản thân A Cách Ni Ti không có cảm giác gì, bởi vì cuộc sống của cô rất sung túc, chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề này.
Ngây thơ, lãng mạn, nhưng đồng thời cũng đơn thuần đến đáng sợ.
Mã Cách Lệ giải thích đơn giản hai câu, sắc mặt A Cách Ni Ti trở nên hơi kỳ quái.
Cô chưa bao giờ nghĩ về những điều này.
Cô khó khăn lên tiếng hỏi: “Vậy Trân Ny bị Ba Ni cướp mất công việc à?” Không biết thì không tồn tại, nếu không biết chuyện này, A Cách Ni Ti vẫn có thể coi thế giới này vẫn trong sáng như cô vẫn nghĩ.
Nhưng một khi đã biết thì không thể giả vờ như không thấy được.
Trong lòng A Cách Ni Ti có chút nặng nề, cho dù nhìn từ góc độ nào thì công việc giao nước cũng phù hợp với Trân Ny hơn.
Sức lực của cô bé lớn hơn Ba Ni, vóc dáng cao hơn Ba Ni, nghe nói khả năng nhận biết đường đi cũng tốt hơn Ba Ni, cô bé còn có thể làm công việc rửa gừng, thái lát, thái sợi nữa!
Mã Cách Lệ lại rất kiên quyết lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến Trân Ny, cô bé và người nhà có lẽ chưa bao giờ cảm thấy công việc này sẽ thuộc về mình. Cha mẹ sẽ không để cô bé đi giao nước, bản thân Trân Ny cũng sẽ không cảm thấy công việc này có liên quan gì đến mình, càng sẽ không tranh giành với em trai.”
A Cách Ni Ti không hiểu: “Tại sao?”
Mã Cách Lệ không thể giải thích điều này, nhưng cô là một người phụ nữ thông minh, cô do dự nhìn A Cách Ni Ti, nói trước: “Ví dụ tôi đưa ra có thể hơi mạo phạm, cô có thể lựa chọn không nghe thấy.”
A Cách Ni Ti vội vàng nói: “Tôi mới không cảm thấy bị mạo phạm!”
Mã Cách Lệ bèn hỏi: “Cô sẽ tranh giành vương vị với anh trai mình chứ?”
A Cách Ni Ti sững sờ: “Tại sao ta phải tranh giành vương vị với anh trai, tôi—” Cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Mã Cách Lệ không nói gì nữa, mà trao đổi ánh mắt với Lôi Ân, đi sang một bên nói chuyện, nhường thời gian và không gian cho A Cách Ni Ti suy nghĩ.
“Tôi tính toán sơ bộ, chúng ta có thể đưa ra khoảng năm nghìn vị trí công việc thời vụ, phiền anh giúp tôi thông báo theo tỷ lệ, nhưng lần tuyển dụng lao động thời vụ này chỉ tuyển nữ công nhân.”
Nhà máy xi măng, nhà máy gạch, nhà máy thép, đội thi công, thậm chí là công việc trồng trọt, dọn tuyết, hầu như đều là đàn ông.
Chính vì sai lầm trong công tác của bọn họ, trong nguồn gốc dân số của Lan Tư Duy Lợi, nô lệ chiếm đa số, mà nô lệ lại là nữ giới nhiều hơn, vì vậy ở Lan Tư Duy Lợi, số lượng nữ giới làm việc rất nhiều.
Sau khi đến Lãnh địa Hân Vinh, những người vốn đã quen với cuộc sống ở Lan Tư Duy Lợi, đột nhiên không thể thích ứng được với thế giới thực bên ngoài.
Đợi đến lúc phát hiện ra vấn đề này thì việc tuyển dụng cũng gần như đã hoàn tất.
Vì vậy, bọn họ vội vàng thúc giục các nhà máy dệt may và nhà máy may mặc nhanh chóng chuyển đến.
Nếu không, theo kế hoạch ban đầu, phải đến khi cỏ lác mọc lên đợt đầu tiên, bọn họ mới cho phép các nhà máy này chuyển đến.
Đối với một xã hội, miễn là có thể kiếm ra tiền thì ai đi làm cũng không có ảnh hưởng gì lớn, ít nhất là trong giai đoạn đầu sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng đối với một gia đình, là đàn ông ra ngoài kiếm tiền, hay là nam nữ cùng nhau ra ngoài kiếm tiền gì cũng ảnh hưởng rất lớn!
Lâu dần, ảnh hưởng này sẽ ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục của toàn xã hội.
Bối Đặc Tây không muốn đến lúc đó lãnh địa Hân Vinh lại xảy ra một phong trào nữ quyền rầm rộ.
Phong trào nữ quyền dưới bối cảnh ma pháp, không chỉ đơn giản là hô hào khẩu hiệu!
Hãy nhìn Chu Lợi Diệp Tư kìa! Nữ chính trong tiểu thuyết của cô ấy đã giết chết hàng chục quý tộc không vừa ý mình.
Thực lực là tất cả.
Khi phụ nữ bị áp bức trong thời gian dài, nhất định sẽ thức tỉnh phản kháng, đến lúc đó, sẽ là đổ máu, bạo lực và giết chóc.
Dùng thủ đoạn tàn khốc để giành lại quyền lên tiếng của mình, giống như cách Lĩnh chủ Phỉ Lạc Ti dùng Long đầu trảm, dùng máu tươi để xóa bỏ những tiếng nói khác.
Thay vì chờ đợi sự bất ổn đó, chi bằng ngay từ đầu đừng để khả năng đó xuất hiện.
Có lẽ đa số mọi người đều không quan tâm đến vấn đề tỷ lệ việc làm giữa nam và nữ.
Nhưng những công chức mới được nhồi nhét kiến thức như bọn họ thì lại khác.
Tuy rằng thi xong, kiến thức sẽ giống như không khí, sợ hãi từ từ chảy ra khỏi tai, nhưng hiện tại bọn họ vừa mới bị nhồi nhét đầy kiến thức, nội dung thi công chức lại muôn hình muôn vẻ, bao gồm tất cả các lĩnh vực, cho nên hiện tại vẫn là thời kỳ đỉnh cao của tri thức và là lúc nhạy cảm nhất với những vấn đề này.
“Số lượng người giao nước là một trăm nghìn, hiện tại không có đủ một trăm nghìn vị trí công việc thời vụ để dành cho những bé gái này.”
Giáo dục phải được chú trọng từ khi còn nhỏ, tương lai thay đổi thế giới này cũng là trẻ em, vì vậy Mã Cách Lệ và Lôi Ân bàn bạc, trước tiên phải nghĩ cách tăng số lượng bé gái ra ngoài làm lao động thời vụ.
“Tuy rằng tôi chỉ có thể dành ra năm nghìn vị trí công việc, nhưng tôi cũng sẽ giúp liên hệ với các nhà máy khác.”
Sau khi nhà máy dệt may được thành lập và đi vào hoạt động tại Lãnh địa Hân Vinh, nhà máy may mặc cũng sẽ sớm được xây dựng.
Nhà máy may mặc là nhà máy dân sinh quan trọng có thể tiếp nhận một lượng lớn lao động nữ trong thời gian đầu.
Trên thực tế, các nhà máy lân cận cũng không tệ, đặc biệt là các sản phẩm ăn theo búp bê Khế Ước Thú trong 《Thiếu Niên Ma Pháp——》, từ móc khóa nhỏ vài cm đến Tiểu Hỏa Long nhồi bông tỉ lệ 1: 1.
Các đơn đặt hàng của nhà máy luôn dồi dào.
Nhưng 《Thiếu Niên Ma Pháp——》 đối với Lãnh địa Hân Vinh hiện tại không có tác dụng kép quá lớn.
Sau khi nhà máy may mặc và nhà máy chăn ga gối đệm đi vào hoạt động, giá thành của một lượng lớn quần áo và chăn ga gối đệm có thể giảm xuống, những người trong Ban xóa đói giảm nghèo không cần phải mất thêm một khoản chi phí vận chuyển để chở vật tư từ Lan Tư Duy Lợi đến, công nhân ở lãnh địa Hân Vinh cũng có thể mua được quần áo và chăn ga gối đệm với giá rẻ hơn.
Cả hai bên cùng có lợi.
Về phần nhà máy sản xuất đồ chơi thú nhồi bông chắc chắn cũng sẽ được di dời đến lãnh địa Hân Vinh, cùng với trình độ tay nghề và tố chất của công nhân Lan Tư Duy Lợi ngày càng cao, các sản phẩm ăn theo luyện kim thuật có thể mang dữ liệu Khế Ước Thú hiện tại cũng sắp được sản xuất hàng loạt.
Đến lúc đó, chỉ còn lại những món đồ chơi lông xù mềm mại, đáng yêu và không có kỹ thuật sẽ trở thành “nhà máy bị đào thải” lợi nhuận thấp, so với đó, Lãnh địa Hân Vinh có chi phí nhân công thấp hơn sẽ phù hợp với việc sản xuất hàng loạt hơn.
Phỉ Lạc Ti muốn quá trình chuyển đổi ngành công nghiệp diễn ra từ từ.
Người bình thường không hiểu “Chuyển đổi ngành” là gì, cho dù có hiểu, có lý giải, có thể chấp nhận, nhưng trong cuộc sống thường ngày, bọn họ vẫn muốn hạn chế tối đa việc bị ảnh hưởng.
Việc chuyển đổi ngành chậm rãi, có bước đi như vậy, loại bỏ những ngành có lợi nhuận thấp nhưng không phải là từ bỏ hoàn toàn, là lựa chọn đôi bên cùng có lợi nhất.
Xét cho cùng, nhà máy thú nhồi bông có công nhân giá rẻ hơn và nguyên liệu thô giá rẻ hơn, nhưng giá bán vẫn không đổi, chi phí vận chuyển chẳng là gì cả!
Sau khi Lôi Ân tìm được việc làm cho Trân Ny thì liền lập tức đến báo cho cô bé.
Trân Ny và mẹ cô bé đều rất vui mừng: “Có bữa ăn ở nơi làm việc không?! Một ngày được bao nhiêu tiền công?”
Lôi Ân nói: “Có, một ngày ba bữa ăn ở nơi làm việc, mỗi ngày tiền công là 6 đồng, phụ trách dọn dẹp khu vực làm việc của năm phân xưởng.”
Trân Ny vui mừng đến mức suýt nữa đã nhảy dựng lên, người mẹ cũng liên tục nói lời cảm ơn.
Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, Trân Ny nhìn bụng mẹ mình.
“Trân Ny, sao lại bày ra vẻ mặt đó? Con có việc làm rồi, đáng nhẽ phải vui mừng mới đúng chứ! Có việc làm rồi thì mới không phải đi con đường như mẹ…….” Nói được một nửa, bà đột nhiên bật khóc, nhưng rất nhanh sau đó đã lau nước mắt, chỉ huy Trân Ny: “Nhanh đi lấy một ít khoai tây ra đây.”
Bà lại vội vàng nói với Lôi Ân: “Ngài chưa ăn trưa phải không? Ở lại ăn một chút nhé.”
Trân Ny và mẹ cô bé không ăn sáng, buổi sáng thức dậy đều có một khoảng thời gian không có cảm giác thèm ăn, nên dứt khoát không ăn, tiết kiệm một chút, đợi đến khi nào đói không chịu nổi nữa thì mới ăn bữa sáng muộn – chính là một bữa ăn muộn hơn bữa sáng, sớm hơn bữa trưa.
Sau khi ăn xong thì gắng gượng đến khi trời hơi tối, ăn tối xong lại làm việc rồi đi ngủ.
Cô ta là một người phụ nữ không có kiến thức gì, bánh sủi cảo được phát vào ngày đầu năm mới là thứ ngon nhất, ngon nhất trong thế giới của cô ta, tiếp theo là món cháo khoai tây bắp cải được phát khi người Lan Tư Duy Lợi mới đến, sau đó là khoai tây nướng.
Món khoai tây nướng này, không phải là món khoai tây nướng có đủ loại gia vị bán với giá 3 đồng một củ ở các quầy hàng rong ven đường ở Lan Tư Duy Lợi, mà đúng là theo nghĩa đen.
Ném khoai tây vào lửa nướng chín, củ khoai tây nhỏ, chín rất nhanh.
Hương vị bùi bùi, mềm mềm, thơm thơm, có thể khiến người ta chìm đắm trong dư vị ngọt ngào.
Những người hào phóng thậm chí còn rắc thêm vài hạt muối, vị mặn nhạt đối với bọn họ đã là “hương vị phong phú” nhất rồi.
Món khoai tây nướng đơn giản là món ăn ngon nhất, tuyệt vời nhất trong lòng người mẹ nghèo khó này.
Lôi Ân vội vàng nói: “Không cần đâu không cần đâu, chúng tôi có quy định, không được nhận đồ của mọi người, nếu vi phạm sẽ bị trừ tiền!”
Mẹ Trân Ny nghe vậy thì sợ hãi vỗ vỗ ngực: “May quá, may quá, chưa ăn, chưa ăn!” Đối với cô ta thì, Lôi Ân chính là người tốt, nếu hại hắn ta bị trừ tiền, cô ta thật sự không biết phải làm sao cho phải!
Lôi Ân không để ý đến điều này, mà nói với mẹ của Trân Ny: “Chị mang thai sắp được năm tháng rồi phải không? Chuyện là như thế này, chúng tôi có chương trình khám sức khỏe cho thai phụ, đi khám sẽ được tặng trứng gà và đường đỏ, chị nhớ thu xếp thời gian đến bệnh viện cộng đồng số 156 đường Liễu Thụ để khám thai.”
Trước đây bọn họ không có thời gian rảnh rỗi, xét cho cùng thì có quá nhiều người bị cảm lạnh, bác sĩ, y tá đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, trước vấn đề sinh tồn, những việc khác đương nhiên phải tạm gác lại.
Nhưng sau khi kết thúc năm cũ, Quang Minh Thần Điện đột nhiên có một nhóm Mục Sư tự mình chạy đến, nói là muốn giúp đỡ mọi người.
Phần lớn thời gian Lôi Ân đều ở lãnh địa Hân Vinh, chỉ có ngày 31 tháng 12 mới trở về nhà nửa ngày để đón năm mới, vậy nên đương nhiên hắn ta không biết chuyện này.
Nhưng Lan Tư Duy Lợi lại rất dứt khoát nhận nhóm người giúp đỡ này.
Tuy rằng không biết mục đích của Quang Minh Thần Điện là gì, nhưng bọn hắn đến đây là vì muốn cứu người, mà lãnh địa Hân Vinh lại thiếu Mục Sư.
Vậy nên các bác sĩ ở bệnh viện của Lan Tư Duy Lợi đã thu dọn đồ đạc, dẫn đội chạy đến đây.
Tuy Lôi Ân nói mình là người của phường, nhưng một vùng rộng lớn xung quanh đều do mấy người hắn ta quản lý, một lúc được phân đến mười Mục Sư, tất nhiên trước tiên là phải làm tốt công tác đảm bảo sản phụ sinh nở an toàn rồi.
Tuy rằng hiện tại số lượng trẻ em không ít, nhưng những người có đầu óc đều biết số lượng trẻ sơ sinh trong tương lai sẽ ngày càng ít đi.
Không chỉ là do bận rộn công việc, không có thời gian sinh con, mà còn là do không sinh được.
Trẻ con giống như khoai tây, sinh ra một lúc rất nhiều đứa, chuyện này về cơ bản chỉ xảy ra với người thường.
Càng là người có cấp bậc cao, càng khó sinh con, đến lúc đó sẽ không phải là vấn đề muốn hay không muốn sinh nữa.
Mà là có sinh được hay không!
Hiện tại cấp bậc trung bình của Lan Tư Duy Lợi là cấp 13, tuy rằng cũng có rất nhiều người bị số trung bình này kéo lên, nhưng cấp 5 đúng là một nắm một bó. Tỷ lệ sinh sản vào mùa đông đã rất gần với con số “0” rồi.
Tất nhiên, trong phương diện này thì công việc và giải trí vẫn có ảnh hưởng lớn hơn. Trước đây mùa đông không có việc gì làm, chỉ có thể sinh con, bây giờ thì mỗi ngày đều phong phú đa dạng, bảy mươi phần trăm mọi người đều sử dụng Tinh lực dược tề, mỗi ngày chỉ cần ngủ một tiếng đồng hồ là đủ.
Ngủ một tiếng, làm việc tám tiếng, tám tiếng học tập, tu luyện, 7 tiếng ăn uống, vui chơi, thật không dám tưởng tượng đây là chuyện hạnh phúc đến nhường nào!
Sinh con, nuôi con? Chẳng lẽ kiếm tiền, thăng chức, ăn vặt không sướng bằng sao?
Sau này cấp bậc của mọi người sẽ ngày càng cao, tỷ lệ sinh sản sẽ ngày càng thấp.
Mỗi một đứa trẻ đều rất quý giá!
Tuy rằng Lôi Ân không phải là người của Ban kế hoạch hóa gia đình, cũng không có vợ con, nhưng cũng tỏ ra lo lắng cho số lượng trẻ sơ sinh trong tương lai—-
Hắn ta sẽ không sinh con, tuyệt đối sẽ không sinh, tiền lương của hắn ta còn phải nuôi thanh trọng kiếm của hắn ta, tiền thưởng của hắn ta còn phải lấp đầy dạ dày và đầu lưỡi của hắn ta, không có vàng để tiêu cho con trai, con gái đâu!
Cho nên, trong mắt Lôi Ân, mẹ của Trân Ny quả thực đúng là anh hùng vĩ đại!
Cô ta bằng lòng sinh con! Trời ạ, vậy mà cô ta lại bằng lòng sinh con! Cô ta đến để giải cứu tỷ lệ sinh sản đang giảm xuống đáng sợ của trẻ sơ sinh!
Mẹ của Trân Ny lại nghe đến ngây người: “Trứng, trứng gà, đường đỏ?!” Giọng cô ta suýt nữa thì lạc đi.
Trong nhận thức của cô ta, phụ nữ mang thai đều là những kẻ bị ghét bỏ, bị chán ghét.
Cô ta đã sinh mười đứa con, đúng vậy, mười đứa, không tính đứa bé trong bụng, tổng cộng là mười đứa, nhưng chỉ sống sót được bốn đứa.
Tính cả lần này, đây là lần thứ sáu cô ta mang thai, những ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ sau khi mang thai, cô ta đã chứng kiến rất nhiều, rất nhiều lần.
Đi làm thuê ở đâu người ta biết cô ta là phụ nữ đang mang thai hoặc mới sinh con, đều không muốn nhận vào làm, cô ta căn bản không kiếm được tiền!
Vừa rẻ mạt vừa vô dụng.
“Sao lại như vậy chứ?! Người mẹ lúc nào cũng là người vĩ đại nhất mà!” Lôi Ân theo bản năng sờ sờ bụng mình, “Nỗi đau khi mang thai, tôi đây không dám gánh vác đâu.”
Hắn ta là đàn ông, chỉ cần không đồng ý làm phẫu thuật sinh con đặc biệt thì sẽ không mang thai, hắn ta cảm thấy vô cùng may mắn khi mình là đàn ông.
“Tóm lại, chị nhớ đi khám đấy!”
Đương nhiên là mẹ Trân Ny sẽ đi, đi vì những quả trứng gà và đường đỏ đó!
Cô ta cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, cho dù bị lừa gạt thì đã sao, nếu vì sợ hãi, vì không chắc chắn mà từ bỏ những quả trứng gà và đường đỏ đó, cô ta mới thực sự là kẻ ngốc!
Hết chương 135.