Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 140

 

Chương 140:

 

Nghe xong câu chuyện nghẹn ngào đầy nước mắt của lũ trẻ, Hải Luân im lặng đứng dậy, cho bọn nó một cái ôm.

 

“Các bé ngoan, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ hãy để người lớn chúng ta lo liệu.”

 

Giọng nói của Hải Luân vô cùng ôn hòa và dịu dàng, không phải kiểu dịu dàng thấu hiểu của tiểu thư khuê các, mà sức mạnh toát ra từ sâu trong nội tâm, được tôi luyện bởi năng lực võ thuật phi thường.

 

Sự mạnh mẽ ấy mang đến cho người khác cảm giác an toàn tuyệt đối.

 

Ny Na và mấy đứa trẻ khác vốn đang cố gắng kìm nén nước mắt, giờ đây không thể kiềm chế được nữa, bọn nó òa khóc nức nở vô cùng đáng thương.

 

“Hu hu hu…”

 

Nhìn những đứa trẻ gầy gò như que củi khóc thảm thiết như thế, những người cảnh sát ở đây cũng không khỏi chạnh lòng.

 

Cách Lôi Tây đưa tay áo lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại: “Tụi em, tụi em có thể trốn thoát được không?”

 

Một nữ cảnh sát khác đau lòng dùng khăn lông mềm mại lau nước mắt cho cô bé.

 

“Các em không cần phải trốn chạy, người sai không phải là các em, mà là tên khốn đó và mụ đàn bà cứ im lặng kia!” Giọng nói như nghiến răng nghiến lợi của cô chứng tỏ bản thân vô cùng căm phẫn, tức giận đến tột độ.

 

Mấy cảnh sát nam cũng không dám lại gần bọn nhỏ.

 

Mặc dù bọn họ không làm gì có lỗi với những đứa trẻ này, nhưng do sống trong bóng tối do người cha gây ra trong một thời gian dài, những đứa trẻ này rất có thể sẽ sợ hãi tất cả những người đàn ông trưởng thành khác.

 

Nhưng mà, bọn họ vẫn đi hâm nóng sữa, cho thêm một chút thuốc an thần giúp thư giãn vào trong.

 

“Cộc cộc.”

 

Sau khi gõ cửa, bọn họ lại nhanh chóng rời đi.

 

Nữ cảnh sát bưng sữa đến, tranh thủ lúc sữa còn nóng, dẫn mấy cô bé đi rửa mặt để xoa dịu tâm tình.

 

Uống sữa trong lúc nức nở rất dễ bị sặc.

 

Vài phút sau, mấy đứa trẻ rụt rè nép vào nhau, nhấp từng ngụm sữa nóng ngọt ngào, trân trọng từng giọt từng giọt một.

 

Hương vị thơm ngon béo ngậy của sữa phần nào xoa dịu nỗi bất an trong lòng bọn nó.

 

Hải Luân lên tiếng: “Lát nữa chúng ta sẽ đưa các em đến bệnh viện kiểm tra vết thương, đây là bằng chứng để kết tội hành vi bạo hành của bọn họ. Mẹ các em có thể sẽ bị kết án tù chung thân, còn gã đàn ông đó sẽ bị tử hình. Nhưng các em đừng lo lắng về chi phí nuôi dưỡng sau này, sau khi chết gã ta sẽ phải làm việc trong mỏ 24/24 giờ không biết mệt mỏi.”

 

Hầm mỏ lúc nào cũng là nơi làm việc nguy hiểm nhất.

 

Không chỉ có nguy cơ sập hầm, không khí loãng, bệnh nghề nghiệp có liên quan đến phổi, mà còn rất có thể sẽ bị ma thú dưới lòng đất tấn công.

 

Ngay cả việc đào tạo thợ mỏ cũng rất mất thời gian.

 

Vì vậy, phần lớn tử tù sẽ bị ném xuống hầm mỏ.

 

Đã biến thành oan hồn rồi, không cần ăn uống nghỉ ngơi, cũng không bị bệnh tật, vậy thì hãy làm việc chăm chỉ 24/24 giờ đi!

 

Công việc của thợ mỏ rất khắc nghiệt, nhưng đồng thời phúc lợi và tiền lương cũng rất tốt.

 

Sau khi Hán Tư xuống mỏ, số tiền gã ta kiếm được đương nhiên sẽ thuộc về nạn nhân.

 

Tức là những đứa trẻ như Ny Na và Cách Lôi Tây.

 

Việc thao túng gây nhiễu loạn giá cả thị trường khiến rất nhiều người phẫn nộ, không ít người muốn bọn chúng bị tử hình, nhưng rắc rối sau khi tử hình mới là lớn nhất.

 

Hầu hết bọn chúng đều có gia đình, vợ con của bọn chúng sẽ ra sao?

 

Quan trọng nhất là, những nạn nhân vô tội sẽ ra sao? Số tiền đó đều là mồ hôi nước mắt mà bọn họ vất vả kiếm được!

 

Cuối cùng, quyết định của cấp trên là, cho đám người đầu cơ khoai tây phải chảy máu.

 

Bồi thường thiệt hại cho những nạn nhân bị bán với giá cắt cổ.

 

Thông thường, tiền phạt sẽ được nộp cho bộ phận quản lý thị trường, nhưng lần này cảnh sát đã đứng ra hòa giải, để tiền bạc và lương thực đều chảy vào tay nạn nhân.

 

Bằng cách này, sự việc có thể được kiểm soát trong phạm vi nhỏ nhất.

 

Nhưng đối với những kẻ đã thao túng giá cả gây nhiễu loạn thi trường, hình phạt vẫn còn quá nhẹ.

 

Nếu không dùng biện pháp mạnh để cảnh cáo tất cả mọi người, lần sau chúng sẽ tái phạm!

 

Mệnh lệnh mà cấp trên đưa ra là liệt những kẻ này vào danh sách đối tượng trọng điểm để theo dõi, cả về công việc và đời sống của bọn chúng.

 

Đầu tiên, công việc của chúng chắc chắn sẽ bị mất, công việc của những người khác trong gia đình cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 

Tiếp theo là điều tra xem chúng có hành vi phạm tội nào khác hay không.

 

Đây là một khối lượng công việc rất lớn, Hải Luân và các nhân viên trực ban khác đã suy nghĩ về việc này suốt buổi sáng.

 

Sự xuất hiện của Ny Na và những đứa trẻ đã giúp cho bọn họ nảy ra một ý tưởng.

 

Có thể bắt đầu xuống tay từ khía cạnh bạo lực gia đình.

 

Điều kiện sống của trẻ mồ côi ở lãnh địa Hân Vinh không tốt bằng lãnh địa Lan Tư Duy Lợi, nhưng giáo dục và cuộc sống của chúng cũng được đảm bảo.

 

So với việc phải chịu đựng sự hành hạ và đau khổ khi ở nhà, trở thành trẻ mồ côi lại là một điều tốt.

 

Mà bọn nó còn được đảm bảo hơn cả trẻ mồ côi – Sau khi tử hình, cha bọn nó có thể làm việc 24/24 giờ để kiếm tiền nuôi con, người mẹ thì phải cải tạo lao động. Công việc bình thường là tám giờ, làm thêm giờ sẽ được tính thêm tiền. Nhưng thời gian lao động tối thiểu để cải tạo là 10 tiếng.

 

Tiền công lao động của hai vợ chồng đó sẽ không trả cho hai người, một phần được dùng để bù đắp chi phí cho trại cải tạo, tức là điều kiện sống của bọn hắn hoàn toàn phụ thuộc vào nỗ lực của chính bọn hắn, làm việc chăm chỉ thì mới được ăn no tám phần, không chăm chỉ thì chỉ được ba phần mà thôi.

 

Khoảng 30% được dùng để trang trải chi phí sinh hoạt của chính bọn hắn, 70% còn lại sẽ được giao cho nạn nhân.

 

— Nói cách khác, nếu Ny Na và những đứa trẻ khác đến bệnh viện kiểm tra vết thương và kết tội thành công vợ chồng Hán Tư, thì Hán Tư sẽ bị xử tử và bị ném xuống hầm mỏ làm việc 24/24 giờ để nuôi tám đứa con, còn người mẹ thì phải vào trại cải tạo lao động để nuôi con.

 

Ny Na và mấy đứa trẻ há hốc mồm kinh ngạc, ban nãy bọn nó còn đang lo lắng nếu chuyển ra ngoài thì người đàn ông đó sẽ đến chặn đường đánh đập bọn nó, đến lúc đó bọn nó phải làm sao.

 

Giờ đây, bọn nó đột nhiên không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa.

 

Thậm chí sau này cũng không cần phải lo lắng về cuộc sống nữa!

 

Hải Luân xoa đầu chúng: “Cha mẹ có nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái, bọn họ có thể đánh các em, nhưng không được ngược đãi các em. Các em chọc giận họ, họ đánh các em vài cái, hành động đó khác với việc có đồ ăn mà không cho các em ăn, ép buộc các em làm việc rồi cướp hết tiền lương của các em, hai điều này hoàn toàn khác nhau.”

 

Hải Luân dịu dàng nói: “Đừng lo lắng về cuộc sống sau này, tôi sẽ nói chuyện với Hội Tương Trợ, cố gắng sắp xếp cho các em ở cùng nhau.”

 

Cách Lôi Tây lại bật khóc: “Cảm ơn, cảm ơn… Cảm ơn ngài…”

 

Vẻ mặt nức nở của cô bé khiến người khác không khỏi đau lòng.

 

Nếu có thể, ai mà muốn mình là trẻ mồ côi chứ? Nhưng hiện thực phũ phàng là vậy!

 

“Vậy, vậy còn em trai của tụi em… phải làm sao?”

 

Sau khi Ny Na bình tĩnh lại, cô bé lại nghĩ đến vấn đề này.

 

“Em trai?”

 

Ny Na im lặng một lúc rồi mới nói: “Người phụ nữ đó lại mang thai, bà ta nói lần này là con trai.”

 

Người hung dữ nhất trong nhà là Hán Tư, gã ta động một chút là đánh đập con cái, nhưng không chỉ đánh Ny Na và những đứa trẻ khác, mà còn đánh cả vợ mình.

 

Mẹ của Ny Na là một người phụ nữ rất ít nói, bà ta không đánh đập con cái, nhưng bà ta cũng chưa bao giờ dành cho những đứa con gái của mình chút tình cảm nào.

 

Ny Na là con gái đầu lòng của bà ta, nhưng dù vậy, Ny Na cũng chưa bao giờ được hưởng sự đối xử đặc biệt nào.

 

Ny Na còn nhớ như in trận đòn roi đau đớn nhất, khi đó cô bé nằm sấp trên mặt đất, toàn thân đầy máu, đưa tay cầu xin mẹ cứu giúp, cầu xin bà ta cứu lấy mình, nói rằng mình sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa, cầu xin bà ta giúp đỡ mình, sau này mình nhất định sẽ báo đáp thật tốt, sẽ kiếm thật nhiều tiền để bà ta sống một cuộc sống sung túc.

 

Ny Na đã gọi “Mẹ” hết lần này đến lần khác, cố gắng đánh thức tình mẫu tử trong người bà ta, nhưng bà ta vẫn luôn im lặng quay đầu đi.

 

Từ ngày đó, Ny Na đã hoàn toàn tuyệt vọng, không bao giờ gọi bà ta là mẹ nữa.

 

Cô bé cũng chẳng còn quan tâm nữa.

 

Những đứa con gái của bà ta chỉ đang lặp lại cuộc đời của bà ta, bà ta muốn thoát khỏi vũng bùn này, chỉ có thể dựa vào con trai.

 

Con gái có nói lời ngon tiếng ngọt đến đâu thì cũng có ích gì, cuối cùng cũng chỉ là lấy chồng, sinh con mà thôi.

 

Hiện thực chính là tàn nhẫn như vậy đấy.

 

Ny Na hận Hán Tư, cô bé cũng rất hận bà ta.

 

Không phải do cô bé tự chọn mình sinh ra, nếu đã biết con gái sống trên đời này nhất định phải chịu khổ, vậy tại sao bà ta lại không cho cô bé chút tình cảm để tự lừa dối bản thân chứ? Cho dù là nói dối để lừa gạt cô bé một chút cũng được mà!

 

Nhưng bà ta không nói gì, cũng không làm gì, cứ như thể Ny Na chỉ là một hòn đá vô tri vô giác bên đường.

 

“Chỗ này, chỗ này, còn cả chỗ này nữa…..” Mạc Na Á chỉ từng cái xương sườn một cho Hải Luân xem, rồi nói: “Ba cái xương sườn này đã bị gãy bốn lần, cái này bị gãy ba lần, không được chữa trị và nghỉ ngơi mà vẫn có thể lành lại được, đúng là mạng lớn…..”

 

Ny Na cắn chặt môi, im lặng không nói.

 

Trong nhà có nhiều con cái, người mẹ lại khát khao có con trai đến mức phát cuồng, vì vậy những đứa trẻ trong nhà lần lượt ra đời, một mặt Ny Na cảm thấy những đứa em gái của mình thật đáng thương, có lẽ chết yểu còn tốt hơn.

 

Nhưng hai người kia đều không thích con gái, Ny Na là con gái đầu lòng, đương nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc các em.

 

Trong lòng cô bé chất chứa đầy tâm trạng phức tạp, nhưng cơ thể lại rất thành thật, tình cảm mà cha mẹ không cho, cô bé sẽ cho em mình.

 

Cô bé hết lòng hết sức chăm sóc các em gái.

 

Nhưng những đứa em gái ấy đều đã lần lượt qua đời từ khi còn nhỏ.

 

Người em gái đầu tiên qua đời là chị gái song sinh của em gái thứ hai. Chỉ vì một cú đá “Nhẹ nhàng” của người cha mà cô bé ấy đã ra đi mãi mãi.

 

Người em gái thứ hai qua đời còn sớm hơn cả em gái thứ tư. Ngay khi vừa chào đời, cô bé đã đã bị cha đem đi đổi rượu.

 

Cô bé đã đuổi theo cha để tìm em, nhưng cuối cùng vẫn lạc mất dấu.

 

Còn em gái thứ năm, có một lần cũng suýt nữa không qua khỏi. Hơi thở yếu ớt, gần như sắp chết, cô bé đã cõng em trên lưng đến Quang Minh Thần Điện. Vị Mục Sư ở đó thấy hai chị em đáng thương nên đã dùng một lần thuật trị liệu, nhờ vậy cô em gái mới sống sót.

 

Ánh mắt Mạc Na Á trở nên phức tạp. Cô bắt đầu kiểm tra những vết thương ở những vị trí khác.

 

Những vết thương trên người lũ trẻ cơ bản đều là vết thương cũ từ khi còn nhỏ, nhưng dưới ma pháp, tất cả đều có thể kiểm tra được.

 

Hải Luân cố gắng giữ bình tĩnh, ghi chép lại rõ ràng mọi lời nói của Mạc Na Á vào sổ.

 

Đây chính là bằng chứng phạm tội của bọn chúng!

 

Sau khi kiểm tra xong cho tất cả lũ trẻ, Mạc Na Á đóng dấu và để lại ấn ký ma pháp của mình lên sổ ghi chép của Hải Luân, thể hiện rằng cô sẽ chịu trách nhiệm cho những gì được ghi trong đó.

 

“Các bé ngoan, theo chị nào, chị dẫn các em đi ăn kẹo nhé?”

 

Trong bệnh viện cũng có không ít bệnh nhân là trẻ em. Mùi vị của thuốc rất kỳ lạ. Trước đây, uống thuốc ma pháp là một việc rất đau khổ, nhưng hiện tại, các nhà máy sản xuất thuốc mọc lên như nấm sau mưa, để tăng khả năng cạnh tranh, việc cải thiện hương vị của thuốc cũng trở nên khốc liệt.

 

Thậm chí còn có cả những hương vị kết hợp với trà sữa.

 

Uống thuốc ma pháp không còn là một việc đau khổ nữa.

 

Mạc Na Á kê cho lũ trẻ một tháng thuốc bổ dưỡng, thuốc tăng cường xương cốt, thuốc an thần…..

 

Thuốc men của tám đứa trẻ được đóng đầy vào một túi lớn.

 

Lũ trẻ không dám tưởng tượng số thuốc này phải tốn kém bao nhiêu tiền!

 

“Không, không cần đâu ạ, em, em đã không sao rồi ạ..…”

 

Mạc Na Á biết rõ nỗi lo lắng của lũ trẻ, cô nói: “Tất cả đều miễn phí. Các em là người báo án, đã đóng góp rất lớn cho việc duy trì trị an của lãnh địa, không có tiền thưởng đã là rất ngại rồi, nhận chút thuốc men là chuyện rất bình thường. Đây đều là những thứ rất rẻ tiền.”

 

Nghe Mạc Na Á nói vậy, lũ trẻ mới cảm kích nhận lấy.

 

“Cảm ơn, cảm ơn ngài!”

 

Sau khi đưa lũ trẻ đi kiểm tra sức khỏe xong, Hải Luân chuẩn bị rời đi. Nhưng cô không quay về đồn cảnh sát mà đến căn nhà cũ của Ny Na và các em.

 

Vừa mới xoay người, vạt áo của Hải Luân đã bị ai đó dè dặt nắm lấy.

 

“Tụi em… tụi em cũng có thể đến đó xem một chút được không ạ?”

 

Hải Luân gật đầu.

 

Mấy đứa trẻ lập tức nở nụ cười rạng rỡ như nắng xuân.

 

*****

 

“Mày nói cái gì?! Không còn nữa?! Không còn nữa là có ý gì?!”

 

Người phụ nữ run rẩy nói trong tiếng gầm rú giận dữ của Hán Tư: “Tôi, tôi mang một túi khoai tây đến nhà Văn Sâm Đặc hỏi bọn hắn có muốn mua không, lúc quay về thì, thì Ny Na và các em nó đều biến mất, khoai tây, khoai tây cũng không cánh mà bay..…”

 

“Tôi cứ tưởng là chúng nó mang khoai tây đi chỗ khác bán rồi, nên, nên đi tìm, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, hỏi người khác, người ta cũng không thèm để ý đến tôi..…”

 

Người phụ nữ còn chưa nói hết câu, một cái tát như trời giáng đã khiến mặt bà ta lệch sang một bên.

 

Hán Tư giận dữ đến mức tột cùng, cơn thịnh nộ khiến gã ta tạm thời quên đi cơn đau trên người.

 

Gã ta không ngờ rằng, lũ súc sinh đó lại dám làm ra chuyện như vậy, thật là muốn lật trời mà!

 

Mấy đứa con trong nhà đều là những kẻ không có cảm giác tồn tại, giống như mẹ chúng, lúc nào cũng im lặng chịu đòn, im lặng làm việc, đối với điều này, Hán Tư gã rất đắc ý.

 

Xét cho cùng thì tất cả những đứa con của gã ta đều rất giỏi giang, hơn nữa còn rất nhu nhược và dễ bị nắm trong lòng bàn tay.

 

Nhưng những đứa trẻ ngoan ngoãn cũng có giới hạn của chúng.

 

Ny Na bây giờ đã đến giới hạn, không muốn nhẫn nhịn nữa.

 

Từ nhỏ, cô bé đã chăm sóc các em, chúng nhút nhát, sợ sệt, không có chính kiến, nhưng từ đầu đến cuối, chúng đều đứng về phía Ny Na, đứng về phía người chị cả này.

 

Xưng hô với mẹ là sự trầm mặc, gọi cha là “Lão gia”, giữa chúng và hai người đó, căn bản không có chút tình thân nào.

 

Tất cả tình cảm của chúng đều dành cho chị cả Ny Na, Ny Na phản kháng, chúng cũng theo đó mà phản kháng.

 

Đối với Ny Na, tình cảm này cũng vậy.

 

Nếu chỉ có một mình, cô bé có thể cố gắng chịu đựng, có thể kìm nén cảm xúc của mình.

 

Nhưng cô bé còn có mấy đứa em gái dựa dẫm vào mình.

 

Vậy nên cô bé phải luôn nghĩ cho chúng.

 

Em gái thứ năm, không, phải gọi là Cách Lôi Tây, khi Cách Lôi Tây bị đuổi đi, con bé không có gì, vì sáu đứa em gái còn lại, người chị cả như cô chỉ có thể im lặng.

 

Nhưng nỗi đau đó đã khắc sâu trong lòng cô bé, đau đến nhường nào, đã trải qua một lần, cô bé không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

 

Vì vậy, cô bé bắt đầu phản kháng.

 

Cô bé đã có khả năng kiếm tiền, bọn nó có thể tự nuôi sống bản thân bằng chính đôi tay của mình.

 

Điều này rất quan trọng!

 

Cảm giác tự tin đó đã tiếp thêm sức mạnh cho tinh thần phản kháng của Ny Na.

 

Và bây giờ, kết quả của hành động phản kháng đó đã đến –

 

“Cảnh sát đây!”

 

Mặc dù sau sự việc ngày hôm qua, mọi người đã tin tưởng cảnh sát hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy cảnh sát hùng hổ đến khu tập thể vào đêm khuya như vậy, mọi người vẫn không khỏi sợ hãi.

 

Bọn họ chạy tán loạn về nhà, khung cảnh bỗng chốc hỗn loạn gà bay chó sủa, sau đó hé cửa một khe hẹp, một đám đông lén lút nhìn ra ngoài.

 

Hóng hớt là bản tính của con người, sau khi bộ phim « Cậu Bé Ma Pháp – Cách Lan » kết thúc, mọi người thường tụ tập lại để thảo luận về nội dung, nhưng nội dung thì sao, những gì bọn họ thảo luận cũng chỉ là những điều sáo rỗng.

 

Hơn nữa, nội dung phim thì lúc nào cũng có thể thảo luận, nhưng chuyện náo nhiệt bây giờ nếu không xem thì sau này chưa chắc đã xem lại được.

 

“Hán Tư, Ngải Mỗ, chúng tôi nhận được báo án các người ngược đãi trẻ em, đi theo chúng tôi về đồn một chuyến.”

 

Hải Luân không lập tức đạp cửa xông vào mà lịch sự gõ cửa.

 

Vợ chồng Hán Tư nghe thấy tiếng động, sợ đến mức toàn thân run rẩy, ban ngày bọn hắn vừa mới từ đồn cảnh sát trở về, đương nhiên là lúc này rất quen thuộc với giọng nói của Hải Luân.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Nếu như trong lòng người bình thường, đánh giá về cảnh sát đã tốt hơn rất nhiều, thì trong tai Hán Tư và người vợ Ngải Mỗ, giọng nói của Hải Luân cũng chẳng khác gì quái vật muốn ăn thịt hai người.

 

“……”

 

Hai người trong phòng đồng thời nín thở, không dám phát ra bất kỳ động tĩnh gì.

 

Nhưng Hải Luân không có ý định buông tha cho hai người như vậy.

 

Một cảnh sát khác lấy ra cây pháp trượng: “Mở khóa.”

 

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.

 

Đứng ở vị trí đầu tiên, Hải Luân bắt gặp hai đôi mắt đang kinh hoàng nhìn mình. “Đi theo chúng tôi một chuyến.” Cô bình tĩnh nói.

 

Hán Tư gào lên: “Tôi không đi! Đây là nhà tôi, dựa vào cái gì tôi phải nghe lời cô mà rời đi! Tôi cứ ở yên đây, tôi không đi đâu hết!”

 

Ngải Mỗ cũng mất đi vẻ im lặng thường ngày: “Mấy người muốn làm gì? Chúng tôi đều là người lương thiện, không phạm tội gì cả, tôi không đi, mấy người không thể oan uổng cho chúng tôi như vậy!”

 

Hải Luân cũng không tức giận: “Các người nên biết rõ, cảnh sát ai cũng đều biết ma pháp, trước ma pháp, mọi tội ác đều không thể che giấu được. Chúng tôi không phải đến để ghi lời khai, tìm chứng cứ. Mà là đến để bắt tội phạm.”

 

“Các người đã phạm tội ngược đãi trẻ em, Hán Tư, ông đã nhiều lần thực hiện hành vi ngược đãi trẻ em, tử hình, Ngải Mỗ không ngăn cản, chung thân, đây là thông báo, không phải là để các người hợp tác điều tra.”

 

Hán Tư lập tức gào lên: “Tôi chỉ đánh con gái của tôi! Con gái của tôi, tôi tự đánh mấy cái thì đã sao?!”

 

Gã ta nghe thấy hai chữ “tử hình” thì suýt phát điên, liếc mắt nhìn thấy cô con gái đang đi theo sau cảnh sát, lập tức hống hách ra lệnh: “Nhanh nói với bọn họ đi, nói các con không sao, không phải đều đang khỏe mạnh đứng đây sao?”

 

Mấy đứa nhỏ sợ hãi cúi đầu.

 

Cách Lôi Tây cũng muốn cúi đầu, nhưng cô bé bỗng nhớ ra mình không còn là “Con bé thứ năm” nữa, mà là “Cách Lôi Tây”, cô bé lại lấy hết can đảm ngẩng đầu lên: “Đừng có mơ nữa, chính con đã báo cảnh sát tố cáo tội ngược đãi của cha đó.”

 

Ánh mắt Hán Tư lập tức trở nên hung ác vô cùng, trông như muốn ăn tươi nuốt sống Cách Lôi Tây.

 

Lòng dũng cảm của Cách Lôi Tây bỗng chốc tan biến, Hán Tư to lớn hơn cô bé rất nhiều, người đàn ông được chín người phụ nữ nuôi nấng, tuy nghèo khó, nhưng gã ta chưa bao giờ bạc đãi cái miệng và cái bụng của mình, uống rượu, ăn thịt, ăn bánh mì trắng, vì ăn uống đầy đủ nên gã ta rất “vạm vỡ”, vóc dáng cũng cao lớn hơn hẳn lũ trẻ.

 

Trước đây, chỉ cần gã ta vừa nổi giận, trừng mắt lên, Cách Lôi Tây đã sợ hãi đến mức không biết phải làm sao.

 

Mấy đứa em út thậm chí còn sợ hãi đến mức muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ.

 

Nhưng ngay sau đó, một tiếng “Rầm” vang lên, kéo mấy cô bé ra khỏi nỗi sợ hãi và bóng ma ám ảnh.

 

Bọn nó há hốc mồm, kinh ngạc nhìn khuôn mặt bê bết máu của Hán Tư bị đập vào tường, rồi nhìn sang chủ nhân của bàn tay đó, là Á Hi, một nữ cảnh sát trông có vẻ gầy yếu.

 

Vẻ gầy yếu của cô ấy chỉ là cảm giác bên ngoài mà thôi.

 

Hải Luân là một kiếm sĩ, cơ thể của những Rèn Thể Giả thường “Đầy đặn” hơn một chút, nữ kiếm sĩ cũng không ngoại lệ, đồng phục của Hải Luân lớn hơn Á Hi không chỉ một vòng, trông cô ấy ngập tràn sức mạnh.

 

Á Hi là một Triệu Hoán Sư tương đối hiếm hoi, là người thi pháp, sau khi thi vào đồn cảnh sát, cô ấy cũng rất có ý thức tăng cường rèn luyện thể lực, nhưng cường độ tập luyện hoàn toàn không thể so sánh với Hải Luân được.

 

Cô ấy lại thích hành động cùng Hải Luân, hai người đứng cạnh nhau, càng làm tôn lên vẻ nhỏ nhắn gầy yếu của cô ấy.

 

Nhưng làm sao một người đàn ông chỉ có 5 điểm sức mạnh có thể chống lại được một người phụ nữ có 15 điểm sức mạnh được chứ?

 

Chỉ số thuộc tính là thống nhất, có lẽ do chỉ số sức mạnh ban đầu của nam giới cao hơn nữ giới, nhưng sau khi rèn luyện, người phụ nữ có 15 điểm sức mạnh, có thể dễ dàng đánh bại bất kỳ người đàn ông nào có 5 điểm sức mạnh.

 

Á Hi thể hiện rõ ràng việc thực thi pháp luật bằng bạo lực, cô ấy rút cây pháp trượng ra, chĩa vào Hán Tư đang máu chảy đầy đầu, viên ma tinh to lớn làm cho người ta muốn lóa cả mắt: “Ai cho phép ông uy hiếp nạn nhân trước mặt tôi? Ông đang khiêu khích cảnh sát à?”

 

Ma tinh sáng lên, triệu hồi ra một Tinh Linh nguyên tố bốc cháy lên ngọn lửa màu đen: “Ác mộng Địa Ngục, cho ông ta một bài học nhớ đời đi!”

 

Là một sinh vật huyền thoại với tiềm năng vô hạn, Ác mộng Địa Ngục trong 《 Thiếu Niên Ma Pháp——》đều là SSR, đương nhiên sẽ không bị một cảnh sát quèn mới cấp 23 như Á Hi ký khế ước được, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc Á Hi đặt cho Tinh Linh hắc ám của mình một cái tên nghe rất đáng sợ.

 

Triệu Hoán Sư cấp 23 chỉ có thể triệu hồi một số Tinh Linh nguyên tố cấp thấp để ký kết khế ước, lực tấn công của Tinh Linh nguyên tố giai đoạn đầu rất yếu, chỉ hơn Slime một chút, nhưng sau khi 《 Thiếu Niên Ma Pháp——》 ra đời, Tinh Linh nguyên tố có thể thay đổi hình dạng tùy ý như một đám khí đã trở nên rất được ưa chuộng.

 

* Chú thích: Slime: Một loại quái vật yếu ớt thường xuất hiện ở cấp độ thấp trong các game nhập vai.

 

Ví dụ như Á Hi đã phải tốn rất nhiều bình mana xanh mới có thể triệu hồi ngẫu nhiên được một Tinh Linh hắc ám có màu sắc giống với Ác mộng Địa Ngục, sau đó lại tốn rất nhiều tài nguyên và tâm sức, dạy cho Tinh Linh hắc ám xuất hiện với hình dạng cố định của Ác mộng Địa Ngục, ngoại trừ việc Tinh Linh hắc ám cấp thấp không có uy áp của SSR, thì hình dạng bên ngoài giống đến 99%, đối với những người bình thường thiếu hiểu biết như Hán Tư thì đó chính là “Ác mộng Địa Ngục” thực sự.

 

“A a a a a —-” Hán Tư bị đập đầu chảy máu, đầu óc choáng váng, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Ác mộng Địa Ngục vô cùng đáng sợ, gã ta sợ đến mức lập tức tỉnh táo lại ngay.

 

“A a a a a—-“

 

Ngải Mỗ cũng hét lên, những người dân xung quanh đến xem náo nhiệt cũng hét lên.

 

Nhưng Ny Na và các em gái của cô bé thì lại rất bình tĩnh, ánh mắt bọn nó nhìn nữ cảnh sát hai tay dính đầy máu vô cùng sùng bái.

 

Là người bị hại, chứng kiến cảnh tượng như vậy thật khó có thể không sợ hãi, nhưng là người được bảo vệ —- An tâm.

 

Bọn nó chỉ cảm thấy an tâm.

 

Hải Luân lên tiếng: “Thấy chưa? Đây chính là sức mạnh. Chỉ khi nào các em có sức mạnh, lời nói của các em mới có trọng lượng, suy nghĩ của các em mới không bị xem thường, tiếng nói của các em mới được lắng nghe, chính nghĩa của các em mới được thực thi!”

 

Các cô gái ngẩn ngơ nhìn mọi thứ trước mặt.

 

Lời nói của Hải Luân nghe có vẻ hơi cao thâm khó hiểu, nhưng nếu đã trải qua những gì mà bọn nó đã trải qua, cộng với cảnh tượng trước mắt này —–

 

A, đó đúng là chân lý!

 

Á Hi quay đầu nhìn mấy đứa trẻ, nghiêm túc nói: “Chỉ có kẻ thù của các em mới mong muốn các em yếu đuối, vì vậy, các em phải ăn cơm thật ngon, học tập thật giỏi, rèn luyện thật tốt, trở thành người mạnh mẽ hơn bất kỳ ai!”

 

Mấy cô gái gật đầu thật mạnh.

 

“A a a a a —- Cứu tôi, cứu tôi với! An Ny, An Ny, cha sai rồi, cha sẽ không bao giờ đánh các con nữa! Tha thứ cho cha, cứu cha đi, được không?”

 

“Con gái thứ hai, cha mua kẹo cho con, con cứu cha đi, cha dẫn con đi mua kẹo, a a a —“

 

“Con gái thứ ba, con gái thứ ba, con quên rồi sao? Cha yêu thương con nhất mà, cha còn cho con ăn khoai lang nữa, con quên rồi sao?”

 

……..

 

Hán Tư cố chịu đựng cơn đau dữ dội, cố gắng thoát ra khỏi làn khói đen của “Ác mộng Địa Ngục”, cơn đau khiến gã ta đi lại cũng khó khăn, chỉ có thể lê lết trên mặt đất, trông vô cùng thảm hại và yếu ớt.

 

Bàn tay bị lớp xi măng cọ xát đến rướm máu vươn về phía những đứa con gái, đôi mắt tràn đầy vẻ cầu xin, hèn mọn đến cùng cực.

 

“Tha lỗi cho cha đi, cha biết lỗi rồi, cha xin lỗi các con, cha dập đầu xin lỗi được không? Cha nhất định sẽ bù đắp gấp bội cho các con, cha sẽ làm việc thật tốt, sẽ chăm lo mọi việc trong nhà, nhất định sẽ cho các con sống một cuộc sống sung sướng như công chúa.”

 

“Đủ rồi.” Ny Na ngắt lời gã ta.

 

Cô bé cúi đầu, nhìn người cha đang vẽ vời tương lai cho bọn nó, trong mắt cô bé chỉ có chế giễu, lý do Hán Tư khóc lóc thảm thiết, xin lỗi thành khẩn như vậy, không phải vì gã ta thực sự biết lỗi, mà là vì —- Gã ta chỉ sợ bị trừng phạt.

 

Điều gã ta cảm thấy có lỗi không phải với Ny Na và những nạn nhân là con gái của mình, mà là hối hận tại sao không sớm giết chết bọn nó đi!

 

Nếu bọn nó chết rồi sẽ không có ai đi báo cảnh sát, gã ta cũng sẽ không phải chịu nhiều đau đớn như vậy.

 

“Tôi không phải An Ny, ngay cả cái tên mà ông đặt cho tôi, ông cũng quên rồi sao?”

 

Mấy đứa con gái của Hán Tư không có tên, từ nhỏ chỉ là những mệnh lệnh tùy tiện, thậm chí ngay cả cách gọi “Đứa lớn”, “Đứa thứ hai” cũng không có.

 

Chỉ là – “Đi rót cho tao cốc nước!”, “Sao cơm chưa xong?”, “Thịt đâu? Rượu đâu? Loại đồ ăn như vậy làm sao nuốt trôi hả?!”, “Lũ con gái vô dụng!”

 

Chỉ có vậy.

 

Cái tên Ny Na, cũng chỉ là khi cô bé có thể gả đi, gã ta mới tùy tiện đặt cho, sau khi đặt cũng chưa bao giờ gọi, quên đi cũng là chuyện rất bình thường!

 

“Ông hãy xuống địa ngục mà sám hối đi!” Ny Na giơ cao chân, hung hăng giẫm lên bàn tay đang vươn về phía bọn nó.

 

“A a a a a —-“

 

Hải Luân như người mù, dường như không nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt, đợi đến khi Ny Na rời chân, những đứa trẻ khác cũng lần lượt giẫm lên một cái, xác nhận bọn nó không có ý định giẫm nữa, cô mới phẩy tay: “Mang bọn hắn đi.”

 

Cây pháp trượng của Á Hi lại lóe sáng, sau đó làn khói đen biến thành vô số sợi dây thừng chắc chắn trói chặt lấy Hán Tư và Ngải Mỗ.

 

« Cậu Bé Ma Pháp – Cách Lan » chắc chắn là sự kiện hot nhất hiện nay, chỉ cần có thời gian, dù là tập mới hay phát lại, mọi người đều không bỏ lỡ một giây nào.

 

Ngay cả khi bài hát kết thúc, mọi người vẫn lưu luyến không muốn rời đi.

 

Tiến độ thi công đường xá ở lãnh địa Hân Vinh cũng rất nhanh, đèn đường hai bên đường cũng đã được lắp đặt.

 

Vì vậy, việc có rất đông người dân tụ tập bên ngoài, cảnh tượng Hán Tư và Ngải Mỗ bị “Áp giải” đã được mọi người nhìn thấy rất rõ ràng.

 

Dư luận lập tức bùng nổ.

 

Dù « Cậu Bé Ma Pháp – Cách Lan » hôm nay rất hay, rất xúc động, khiến người ta sôi sục, nhưng đã thảo luận hơn nửa tiếng rồi, cũng đủ rồi, tranh thủ hóng hớt chuyện hàng xóm trước đã.

 

Ký túc xá tại sao gọi là “Tập thể”, đương nhiên là vì căn phòng nhỏ bé nhồi nhét rất nhiều người.

 

Những người vừa rồi theo dõi toàn bộ sự việc cũng không ít!

 

Mặc dù “Ác mộng Địa Ngục” xuất hiện khiến nhiều người sợ hãi, nhưng mấy cô bé kia đều không bỏ chạy, bọn họ chạy thì mất mặt lắm!

 

Ngược lại, càng có nhiều người đường hoàng chính chính tới xem náo nhiệt.

 

Lúc này vừa hay, có thể bắt đầu chia sẻ chuyện phiếm rồi!

 

“Cái gì?! Người đó là Hán Tư sao?! Chính là cái tên vô lương tâm bán khoai tây giá cao đó hả?!”

 

“Cái gì?! Nhà gã ta có tám cô con gái á!”

 

“Cái gì?! Chỉ vậy thôi mà đã bị kết án tử hình hả?!”

 

“Cái gì gọi là ‘Chỉ vậy thôi’? Tám đứa con gái của gã ta sống rất khổ sở!”

 

“Hừ, con cái mình thì mình đánh hai cái đã làm sao? Lại còn là con gái nữa chứ.”

 

“Ông đừng nói là ông cũng ngược đãi con gái mình đấy nhé?”

 

“Tôi không có! Nhà tôi toàn con trai!”

 

…….

 

Chuyện Hán Tư bị bắt nhanh chóng lan truyền khắp thành Kha Nhĩ Đặc.

 

Những kẻ cũng ngược đãi con cái bắt đầu lo lắng bất an, cũng có không ít người cho rằng ngược đãi con cái chỉ là cái cớ, nguyên nhân sâu xa là do bọn hắn đã đẩy giá khoai tây lên cao.

 

Trong một khoảng thời gian, những kẻ từng bán khoai tây giá cao đều không thể ngủ yên giấc được.

 

“Làm rất tốt!”

 

Bối Đặc Tây lại rất hài lòng.

 

Con dao cùn phải mài từ từ mới có thể cho bọn hắn một bài học, nhưng nếu chỉ là hoang mang nhất thời rồi lại bỏ qua, sẽ chỉ khiến đám người đó càng thêm ngông cuồng.

 

Bối Đặc Tây biết bản thân ra tay không đủ quả quyết, làm việc gì cũng do dự.

 

Nhưng thói quen này không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.

 

Trước đây cậu ta là thư ký, phía trên có Lĩnh chủ toàn năng là người đưa ra quyết định cao nhất, cậu ta chỉ cần để cho quyết định được thực hiện suôn sẻ là được.

 

Nhưng bây giờ cậu ta là quan chấp chính, là người đưa ra quyết định cao nhất của lãnh địa này, đột nhiên trở thành một vai trò mà cậu ta chưa từng thích nghi, Bối Đặc Tây có chút luống cuống tay chân.

 

Đặc biệt là sinh mạng của rất nhiều người dân ở lãnh địa Hân Vinh đang nằm trong tay cậu ta, một quyết định của cậu ta rất có thể sẽ khiến số phận của rất nhiều người thay đổi.

 

Điều đó không mang đến cho cậu ta cảm giác khoái trá khi nắm quyền sinh sát, mà là càng thêm thận trọng hơn.

 

Nhưng sau ngần ấy thời gian, cậu ta đã có thể học cách từ bỏ tính do dự của mình.

 

“Ngược đãi quả thực là một điểm đột phá rất tốt, nhưng phải cẩn thận những kẻ đó chó cùng rứt dậu. Như vậy, trước tiên mọi người cứ liên hệ với Hội Tương Trợ, những đứa trẻ ở đó sẽ là một bước đột phá rất tốt.”

 

Nói như vậy có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng hiện thực luôn phũ phàng như vậy đó.

 

Dân số ở lãnh địa Hân Vinh quá đông, có những kẻ sống chỉ lãng phí lương thực và tài nguyên, có thể chết đi được rồi.

 

Quyết định này, thật ra nên đưa ra từ lúc đầu, Bối Đặc Tây từng hỗ trợ cho chiến dịch trấn áp tội phạm ở thành Lan Tư Duy Lợi, trong số những người bị cậu ta tuyên án, không ít kẻ đã bị kết án tử hình.

 

Trong hoàn cảnh mùa đông khắc nghiệt như vậy, trấn áp tội phạm là cách nhanh nhất để ổn định trật tự, thanh trừng tội phạm, tiết kiệm tài nguyên, nhưng sự do dự của Bối Đặc Tây đã khiến cậu ta không thể thay đổi vai trò ngay lập tức.

 

Cậu ta không phải là thương hại những tên tội phạm đó, mà là lo lắng sẽ liên lụy đến những đứa trẻ vô tội.

 

Nhưng hiện tại Hội Tương Trợ đã hoạt động rất tốt, dù có thêm bao nhiêu trẻ mồ côi nữa cũng không thành vấn đề.

 

Chiến dịch trấn áp, có thể bắt đầu rồi.

 

“Tôi cho mọi người 1 triệu Siri, bắt đầu từ thành Kha Nhĩ Đặc, giảm thiểu số lượng nạn nhân vô tội xuống đến mức thấp nhất có thể.”

 

Để giảm bớt khả năng bị bắt mà lại sát hại nạn nhân, kiểu suy nghĩ này, chỉ những kẻ cặn bã đó mới có thể nghĩ ra.

 

Vì vậy, việc bảo vệ bí mật là rất cần thiết.

 

Hành động hợp tác của cảnh sát và Siri Vong Linh bắt đầu.

 

Trong một khoảng thời gian, cảnh sát vốn đã được cải thiện danh tiếng lại trở nên vô cùng đáng sợ.

 

Nhưng cảnh sát cũng không để tâm đến điều đó.

 

Thời gian sẽ chứng minh tất cả, hơn nữa, danh tiếng là một thứ gì đó rất hư vô mờ mịt, có đôi khi thật sự rất vô dụng.

 

*****

 

Cách Lôi Tây đã rất quen thuộc với cuộc sống ở Hội Tương Trợ, tám chị em tay trong tay, vừa đi vừa nghe Cách Lôi Tây miêu tả về cuộc sống bên trong, trên mặt đứa nào cũng đều không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt khao khát.

 

Nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của bọn trẻ, Hải Luân và Á Hi cũng không nhịn được mà mỉm cười.

 

Những đứa trẻ này, sau này nhất định sẽ trở thành những người xuất sắc, chắc chắn là sẽ như vậy!

 

Vừa nghĩ như thế, bọn họ đã đến được Hội Tương Trợ.

 

Hải Luân và Á Hi định chào tạm biệt bọn nó, nhưng Ny Na đã lên tiếng.

 

“Hải Luân đại nhân, Á Hi đại nhân, xin hỏi, xin hỏi hai người có thể đặt tên cho tụi em được không?”

 

Tám chị em, chỉ có cái tên Cách Lôi Tây là được cô bé công nhận, theo lệ thường, các dì quản lý ký túc xá sẽ đặt tên cho những đứa trẻ không có tên, nhưng so với các dì quản lý ký túc xá chưa từng gặp mặt, hai nữ cảnh sát trước mắt càng khiến bọn nó tin tưởng và ngưỡng mộ hơn.

 

Hải Luân và Á Hi nhìn nhau, cả hai đều có chút ngại ngùng, nhưng đồng thời cũng có một loại cảm giác rất kỳ diệu, cảm thấy thật hạnh phúc khi được tin tưởng.

 

“Được chứ!” Hai người vui vẻ đồng ý, sau đó đặt cho bọn nó những cái tên hay mang ý nghĩa tốt đẹp.

 

“À đúng rồi, căn nhà cũ của các em tháng sau sẽ bị giải tỏa, đến lúc đó nhớ đến văn phòng khu phố nhận tiền bồi thường giải tỏa, cũng đừng quên việc lựa chọn nhà mới đó.”

 

Mấy đứa trẻ đang chìm đắm trong niềm vui có tên riêng suýt chút nữa thì choáng ngợp trước tin vui này.

 

“Nhà, nhà mới ạ?”

 

“Đúng vậy.” Hải Luân nói sơ qua về chính sách giải tỏa, “Mỗi người sẽ được bồi thường 5 đồng bạc, phần của mẹ các em cũng sẽ được chia cho các em, nhưng lúc đó cha các em đã bị xử tử rồi, nên không được chia tiền. Diện tích căn nhà cũ là 80 mét vuông, nhà mới cũng có thể chọn 80 mét vuông, có thể không lấy nhà mà chọn cách nhận tiền theo tỷ lệ 1 mét vuông 20 đồng bạc, nhưng tôi khuyên các em nên lấy nhà.”

 

Hải Luân và Á Hi đồng thanh nói với vẻ ghen tị: “Giá nhà đất sẽ tăng lên đấy!”

 

Hai người họ, một người là kẻ lang thang, một người là nô lệ, ở Lan Tư Duy Lợi không có nhà cũ, lúc giải tỏa đương nhiên không có nhà để chia, nhưng dù không có nhà, bọn họ cũng tận mắt chứng kiến giá nhà đất ở Lan Tư Duy Lợi tăng chóng mặt như thế nào.

 

May mà bọn họ là công chức, làm việc ba năm là được phân nhà, nếu không với mức lương này, nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề, nhưng muốn nuôi thêm trang bị vũ khí thì thật sự rất khó khăn!

 

Việc sản xuất hàng loạt và cạnh tranh thị trường khiến thị trường trang bị ở Lan Tư Duy Lợi ngày càng khốc liệt, nhưng giá cả vẫn cao ngất ngưởng.

 

Nhưng cũng không còn cách nào khác, xét cho cùng thì chi phí nguyên vật liệu và kỹ thuật vẫn ở mức đó.

 

“Nhớ kỹ, nhất định phải chọn nhà đấy!”

 

Nhà chính là hộ khẩu!

 

Trong mắt mấy đứa trẻ, Hải Luân và Á Hi rất oai phong, rất rạng rỡ, nhưng vì không có nhà, bọn họ đều không có hộ khẩu!

 

Mua nhà cần hộ khẩu, hộ khẩu cần có nhà, vòng luẩn quẩn này thật sự khiến người ta đau đầu.

 

Vẫn là phúc lợi công việc là tốt nhất.

 

Hộ khẩu ở lãnh địa Hân Vinh bây giờ tuy nhìn không có giá trị gì, nhưng cứ chờ xem! Không bao lâu nữa lãnh địa Hân Vinh sẽ phát triển rất tốt!

 

Mấy cô bé còn nhỏ chưa hiểu được tầm quan trọng của nó, nhưng bọn nó đều rất ngoan ngoãn, gật đầu thật mạnh, biểu thị mình đã ghi nhớ thật kỹ rồi.

 

Hết chương 140.

 

Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 140

Ngày đăng: 6 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên